Sau một ngày làm việc vất vả, Lý Khắc Lập lại cùng hội bạn thân họp mặt ở Dark Moon. Không thể phủ nhận một điều, quán bar chính là thiên đường của những con người yêu thích cuộc sống về đêm. Âm nhạc cùng cồn chính là những thứ tốt nhất giúp người ta xoa dịu những bộn bề của cuộc sống.

Lý Khắc Lập khoác vai một em gái nóng bỏng, thoải mái uống rượu.

“Này, tiến triển tới đâu rồi mà trông cậu có vẻ thong thả như vậy?” Quách Hoàng Uy đột nhiên hỏi.

Lý Khắc Lập có chút mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”

“Còn chuyện gì nữa, chính là chuyện cậu với cô nhóc kia rồi.”

“Còn phải hỏi, đương nhiên là tiến triển rất tốt.” Lý Khắc Lập hếch mặt kiêu ngạo nói, trong đầu thoáng qua vẻ mặt tham ăn của Bình An, vô thức nở một nụ cười ngây ngốc.

Đỗ kiến văn lập tức phản bác: “Bốc phét, tôi thấy Bình An chẳng có ý gì với cậu. Hơn nữa người cô bé thích là em trai của tôi mà.”

Lý Khắc Lập lập tức quay đầu trừng bạn tốt của mình: “Hừ, đó chỉ là chuyện của quá khứ thôi, tính tình của Bình An tôi nắm rõ như lòng bàn tay, sớm muộn gì em ấy cũng sẽ bại dưới tay Lý Khắc Lập anh minh thần võ này. Em trai cậu thì có điểm nào so được với tôi.”

Đỗ Kiến Văn không cho là đúng: “Anh Hào lớn lên giống tôi, đương nhiên chỗ nào cũng hơn cậu.”

Cô gái nóng bỏng ngồi bên cạnh Lý Khắc Lập theo dõi cuộc trò chuyện của ba người, kiều mị kêu lên: “Mấy anh đang nói gì, em nghe không hiểu gì hết à.”

Lý Khắc Lập cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang dán sát vào người mình, nâng cằm cô lên nói: “Không nói chuyện ngoài lề nữa, hôm nay chỉ nói chuyện anh với cưng thôi, được không.”

“Anh này!” Cô đánh nhẹ vào ngực Lý Khắc Lập, nũng nịu nói.

Lý Khắc Lập cúi người ngậm lấy cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô, cô gái cũng không chịu yếu thế, hé miệng đợi chờ nghênh hợp. Vì bận bịu công việc cùng dây dưa với Bình An, hơn hai tuần nay anh vẫn chưa được chạm vào phụ nữ, quả thật là nghẹn đến sắp hỏng rồi, hiếm hoi có được một buổi tối rãnh rỗi, nhất định phải phát tiết một phen, hơn nữa cô gái trong lòng anh lại nhiệt tình như lửa, nếu buông tha thì chắc chắn không phải là nam nhi.

Nhưng khi chưa kịp hưởng thụ cảm giác khoái trá khi môi lưỡi giao triền, trong đầu Lý Khắc Lập lại hiện lên học thuyết trao đổi vi khuẩn khoang miệng của Bình An, anh lập tức đẩy cô gái ra, xanh mặt kiềm chế cơn buồn nôn đang cuộn lên trong lồng ngực.

“Chết tiệt!” Lý Khắc Lập tức giận kêu lên một tiếng, anh thực sự đã bị Bình An dọa đến xuất hiện bóng ma tâm lý. Không được, điều này không ổn chút nào, đây là bệnh, nhất định phải chữa.

“Sao vậy?” Quách Hoàng Uy bị hành động kỳ quặc của Lý Khắc Lập gây chú ý.
Đỗ Kiến văn nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng giống tôi sao?” Quả thật tình trạng của Lý Khắc Lập rất giống anh, hôm qua đến giờ vẫn không dám động đến phụ nữ, cũng là nhờ công lao của Bình An.

Quách Hoàng Uy cười khoái trá: “Ha ha ha, hai sát thủ tình trường ngày nào, bây giờ ngay cả hôn phụ nữ cũng không dám, nói ra thật dọa người, ha ha ha.”
Đỗ Kiến Văn lườm Quách Hoàng Uy: “Cậu giỏi quá, có ngon thì hôn một cô em trước mặt tôi đi.”

Quách Hoàng Uy lập tức ngậm miệng, thật ra anh cũng không khá khẩm hơn bọn họ là bao nhiêu, nhưng mặt mũi là nhất định phải giữ, không thể để mất hết uy thế được.

Lý Khắc Lập trong lòng khó chịu, cầm áo khoác đứng dậy rời đi. Nhóc con đáng giận, dám dọa anh ra nông nổi này, nhất định phải để cô nếm mùi lợi hại.
Rời khỏi hộp đêm, anh lái xe hướng về nhà Bình An, trên đường còn dừng lại tiệm cháo trước kia hai người cùng ăn, mang đi một phần cháo.

Đến trước nhà Bình An, Lý Khắc Lập mới rút điện thoại gọi cho cô. Không lâu sau, Bình An hai mắt nhập nhèm ngáy ngủ ra mở cửa, cô trừng mắt nhìn anh, tựa như lên án anh đã phá giấc ngủ của mình.

Lần đầu tiên thấy biểu cảm đáng yêu này của Bình An, Lý Khắc Lập hiếm lạ vô cùng. Từ trước đến giờ ở bên cạnh anh, ngoài gương mặt lạnh nhạt thì cô cũng chỉ trưng ra sự mất kiên nhẫn, làm sao lại sinh động như thế này, anh thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đưa tay lên véo má Bình An.

“Có chuyện gì?” Bình An đã tỉnh hẳn, vẻ mặt thập phần thiếu kiên nhẫn. Đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, lại chạy đến làm phiền người khác, nếu không nể tình người này thường xuyên dẫn cô đi ăn ngon, cô đã sớm trở mặt.

Lý Khắc Lập giơ hộp thức ăn trong tay lên nói: “Ăn khuya.” Anh biết đối với chuyện ăn uống, Bình An căn bản không có sức kháng cự.

Lý Khắc Lập quả nhiên lý giải được con người của Bình An. Khẽ hít lấy hương thơm phiêu đãng trong không khí, cô đã sớm quăng mọi chuyện ra sau đầu. Mùi hương này nếu cô đoán không lầm chính là cháo hạt sen bát bửu, thơm thơm, ngọt ngọt, bùi bùi.

Bình nhanh chóng tránh qua một bên cho Lý Khắc Lập tiến vào nhà, cô bước đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt trông đợi nhìn anh. Lý Khắc Lập bật cười, anh cảm thấy Bình An lúc đòi ăn là đáng yêu nhất. Lấy hộp cháo ra khỏi túi ni lông, mở nắp, để thìa vào, đẩy đến trước mặt Bình An, vỗ vỗ đầu cô bảo cô ăn, trong vô thức, hành động ân cần săn sóc này chính bản thân anh cũng không nhận ra. Còn Bình An, một người luôn có thói quen được người khác hầu hạ, càng không chú ý điều này.

Bình An kê mũi vào bát cháo, tham lam hít lấy một hơi rồi mới bắt đầu ăn. Chậm rãi nhấm nháp mỹ vị, cô thỏa mãn híp mắt thở dài. Lý Khắc Lập ngồi bên cạnh chống cằm ngắm Bình An. Phải công nhận một điều Bình An có dáng ăn rất đẹp, động tác của cô chậm rãi, thái độ thành kính khiến người ta cảm thấy cô rất trân trọng món ăn trước mặt, tựa như món này chính là mỹ vị của nhân gian. Nếu nói một cách khoa trương, cô gái này chính là một thực khách khiến các đầu bếp cảm thấy thỏa mãn nhất thế giới.

Lý Khắc Lập đột nhiên nổi lên tâm trêu ghẹo Bình An: “Cháo nhiều như vậy em ăn không hết đâu, để anh ăn tiếp cho.”

Bình An quay đầu, cảnh giác nhìn Lý Khắc lập: “Không nhiều, tôi có thể ăn hết.”
Lý Khắc Lập nhịn cười, tiếp tục trêu cô: “Nhưng anh đói bụng, anh cũng muốn ăn cháo.”

“…” Bình An không trả lời, động tác múc cháo càng nhanh chóng.

Nhìn hành động hộ thực đáng yêu của Bình An, Lý Khắc Lập nhịn cười đến mức nội thương: “Sao không trả lời, cháo là anh mua, chẳng lẽ anh muốn ăn cũng không được.”

Bình An nhìn Lý Khắc Lập, ánh mắt giãy giụa, anh nói không sai, cháo này của của anh mua, nhưng cô thật không muốn chia sẻ a. Trầm mặc một hồi, cô chậm rãi đẩy bát cháo về phía Lý Khắc Lập, trong lòng có chút không tha. Nhưng sau đó, cô liền kéo bát cháo lại, múc một thìa cháo thật nhỏ đưa lên miệng Lý Khắc Lập, như thế này thì không còn sợ anh ăn hết không chừa cô.

Lý Khắc Lập híp mắt cười, há miệng hưởng thụ sự phục vụ của Bình An. Đừng tưởng anh không nhìn ra được tính toán nhỏ nhặt trong mắt cô, nhưng thôi, anh tha thứ hết, ai bảo cô lại đáng yêu như thế làm gì.

Bình An một thìa to cho mình, một thìa nhỏ cho Lý Khắc Lập, nghĩ cách này thật không tồi, Lý Khắc Lập ăn ít hơn cô, lại không ăn đậu, toàn bộ đậu đều vào bụng cô, căn bản cô không hề chịu thiệt. Rất nhanh bát cháo liền thấy đáy. Lý Khắc Lập bộ dáng vẫn còn chưa hết ý, cảm giác cháo của cửa hàng này hôm nay đặc biệt ngon miệng.

Bình An ăn no, thoải mái tựa lưng vào ghế chờ tiêu thực. Đột nhiên nhớ đến chuyện trong lớp học lúc sáng, cô liền lên tiếng: “Ngày mai anh có bận không?”

Sáng mai là ngày bình thường, đương nhiên Lý Khắc Lập phải đi làm, nhưng anh lại tò mò mục đích của Bình An: “Không bận, có việc gì sao?”

“Vậy 8 giờ sáng mai vào trường họp phụ huynh cho tôi đi, tôi chỉ quen mình anh.” Thật ra cô cũng không để ý nhiều đến chuyện này, nhưng trực giác cho biết nếu cô không chịu hợp tác, cô giáo chủ nhiệm sẽ làm phiền cô nhiều hơn nữa. Cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Lý Khắc Lập đi họp phụ huynh là
lựa chọn tốt nhất.

Lý Khắc Lập nhướng mày, thật không ngờ Bình An lại nhờ anh làm chuyện này, cảm giác … thật mới lạ, tựa như người cha đi họp phụ huynh cho con gái. A bậy bậy, anh nào có già như vậy.

“Được thôi, mai anh sẽ đi, nhưng anh thật tò mò, không biết Bình An trong lớp đã quậy phá chuyện gì mà khiến cho giáo viên phải mời phụ huynh như vậy?” Lý Khắc Lập vẫn không buông tha cơ hội trêu ghẹo Bình An. Đối với anh mà nói, trông thấy được nhiều biểu cảm khác nhau trên gương mặt Bình An cũng là một loại hưởng thụ.

Bình An nghe đến cầu này liền khịt mũi quay đầu đi. Chỉ cần nhớ đến chuyện cô chủ nhiệm chê bai bài viết của mình, cô liền muốn nổi điên.

Cảm thấy thức ăn đã tiêu hóa không sai biệt lắm, Bình An một lần nữa xem người khách duy nhất trong nhà là không khí, đánh răng rồi chui vào chăn nhắm mắt ngủ.

Lý Khắc Lập không phải lần đầu bị lãng quên, nhưng lần này anh lại hiểu hành động của Bình An theo một kiểu khác. Trai đơn gái chiếc chung một phòng, đã vậy cô còn mặc một bộ pijama mỏng manh, trước mặt anh trèo lên giường ngủ, đây chính là khiêu khích trắng trợn mà.

Lý Khắc Lập đắn đo tới lui, cảm thấy Bình An đang bật đèn xanh cho mình, nếu lúc này còn rút lui nữa thì không phải là đàn ông. Nghĩ như thế, Lý Khắc Lập chậm rãi tiến lại giường Bình An ngồi xuống, khẽ nhấc chăn của cô lên, đưa một chân vào, sau đó lại nhẹ nhàng đưa vào chân còn lại, thấy Bình An không phản ứng, anh vui như mở cờ trong bụng, kéo chăn lên người. Nhưng chưa kịp nằm xuống, trời đất liền điên đảo.

Bình An vẫn chưa ngủ, Lý Khắc Lập vừa tiến lại gần cô đã nhận ra ngay, cô tò mò không biết anh sẽ làm gì nên vờ không phản ứng. Trực giác cho cô biết người đàn ông này sẽ không làm hại mình. Nhưng nào ngờ anh ta lại có ý giành chăn của cô, Bình An thật sự nổi giận rồi, giường của cô nhỏ xíu, còn chăn thì mỏng manh không đủ ấm, thế mà Lý Khắc Lập cũng muốn giành với cô, không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa, Bình An giơ chân đạp mạnh người đang có ý định tranh giường với mình. Lý Khắc Lập bi thảm lăn một vòng rơi xuống sàn.

Bình An nhân lúc đó liền lăn một vòng, cuộn chặt chăn vào người, dang rộng hai tay hai chân ra, chiếc giường đơn nhỏ xíu đơn bạc ngay tức khắc bị cô chiếm không còn một chỗ trống.

“Hết chỗ nằm rồi, anh đi chỗ khác ngủ đi.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.

Lý Khắc Lập ngồi dưới sàn nhà, xoa xoa cái eo đang đau nhức vì bị tập kích, nhìn thấy bộ dạng của cô, vừa thất vọng vừa buồn cười. Thất vọng vì Bình An thật sự không có ý quyến rũ anh, buồn cười vì suy nghĩ kỳ quái của cô nhóc, một người đàn ông trèo lên giường, việc đầu tiên cô lo lắng không phải là bị người ta làm hại, mà lại là sợ bị giành giường ngủ. Anh thật không hiểu nổi logic của Bình An.

Anh đứng dậy, nhìn vào người đang dang rộng tay chân thể hiện quyền sở hữu với chiếc giường, khóe miệng nhấc lên một nụ cười sủng nịch. Bình An nhận ra ánh mắt của anh, lập tức mở mắt trừng lại.

Lý Khắc Lập vươn tay véo chiếc mũi tinh xảo của cô nói: “Nhóc con tinh quái, ngủ đi, anh đi về.”

Có lời xác nhận này, Bình An mới an tâm chìm vào mộng đẹp. Lý Khắc Lập thay cô vén chăn, khóa kỹ cửa nhà mời rời đi. Đã 12 giờ, anh phải tranh thủ về ngủ, ngày mai còn phải đi họp phụ huynh nữa chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương