Tiên Phong Đạo Thê
-
Chương 8: Đối chọi gay gắt
"Sư phụ!" Lúc
này sư phụ đại nhân xuất hiện, chắc chắn sẽ cho một cây rơm cứu mạng, ta hận
không thể bay bổ nhào qua trốn phía sau hắn, mấy ngày gần đây rất an nhàn, ta
thật sự không muốn bị kéo xuống đáy biển tiếp tục chịu tội.
"Ừ!" Sư phụ đại nhân hơi hơi gật đầu, không hiểu được có phải là do ảo giác của ta hay không, dù sao cũng cảm thấy khóe mắt hắn hơi cong lên, trong con ngươi tựa như hàm chứa ý cười, điều này không thể nghi ngờ gì đã cho ta dũng khí lớn hơn nữa, tức thời nhấc một góc váy lên, đạp một cước vào Mặc Tương.
Mặc Tương bị ta đá có chút hoảng hốt, ta thừa dịp kia trong thời gian chớp mắt giãy khỏi tay hắn, chạy vội đến trốn sau lưng sư phụ, vóc người của ta chỉ có thể tới bả vai của sư phụ đại nhân, trốn phía sau tấm lưng màu xanh đậm đó, chóp mũi cơ hồ dán sát vào sau lưng sư phụ, trái tim đang đập thình thịch nhưng giống như có kì tích đã bình yên trở lại, khiến cho ta thật thở ra một hơi thật dài.
"Miêu Miêu!" Giống như một tiếng sét giữa đất bằng, âm thanh Mặc Tương rống giận truyền đến, ta sợ tới mức cả người run run, bất giác vươn hai tay dè dặt cẩn trọng nắm kéo áo bào của sư phụ, từ từ nghiêng đầu ra nhìn, chỉ thấy Mặc Tương tức giận dữ dội, sắc mặt xanh mét, một đôi lông mày phảng phất muốn dựng đứng, quả nhiên đáng sợ thật, ta bị gương mặt hung dữ của hắn làm sợ tới mức quả tim nhỏ run rẩy, lại vội vàng rụt đầu trở về.
"Miêu Miêu, không được càn quấy!" Sư phụ tuy là buồn bực với ta, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười, chắc hẳn ngữ khí này càng chọc giận Mặc Tương, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói, "Viêm Hoàng Thần Quân, Cốc Miêu Miêu là người Đông Hải long cung ta, ta muốn mang nàng trở về!"
Trong lòng ta căng thẳng, hai tay nắm lấy áo bào của sư phụ lập tức dùng lực, hận không thể đem kẻ đó siết chặt trong lòng bàn tay.
"À? Ta chỉ biết là Miêu Miêu là đồ đệ của ta."
...
Trong lúc nhất thời Mặc Tương không có lên tiếng, ta không dám lú đầu ra nhìn, chỉ cảm thấy không khí nặng nề, dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng lộ ra sự đè nén.
"Thần Quân há lại có sở thích đoạt người?"
"Long thái tử lại vì sao phải làm khó người khác?"
Ta chỉ cảm thấy giọng nói của Mặc Tương càng ngày càng gần, lại không dự đoán được hắn đột nhiên gây loạn, túm lấy ta từ sau lưng sư phụ kéo ra ngoài, ta quay đầu nhìn sắc mặt chưa biến của sư phụ, hay là sư phụ cũng không muốn giữ ta lại? Trong lúc chỉ mành treo chuông, ta theo bản năng ôm lấy thắt lưng của sư phụ, "Sư phụ, ta bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, làm trâu làm ngựa, lấy thân báo đáp cho người, ta không muốn rời khỏi người..."
Khi ta tê tâm liệt phế thét xong, vốn tưởng rằng sư phụ sẽ cảm thấy tấm lòng thành kính của đồ nhi là ta đây, sẽ giữ ta lại, cũng không ngờ vẻ mặt vốn thanh nhã tươi tắn của hắn giờ phút này giống như phủ một tầng bụi, trên trán cũng có cảm giác ẩn ẩn giống như có mạch đập, trong lòng ta không yên, cho nên ôm chặt sư phụ hơn chút nữa, hận không thể vươn tám cái tua quấn lên người hắn. Trong chuyện xưa mà tiểu mục đồng năm đó kể, ốc đồng cô nương giặt quần áo nấu cơm cho vị công tử trẻ tuổi, công tử kia liền giữ nàng ở lại, vì sao ta nói như thế, sư phụ lại buồn bực vậy? Aii...
"A! Các ngươi đang làm cái gì?" Đột nhiên nghe được một giọng nữ thét chói tai, ta quay đầu lại nhìn, Cẩm Văn đang dẫn hai tiên nữ đi đến, lúc này ba người kia đứng lại một chỗ, tất cả đều biểu hiện vẻ khiếp sợ mà trợn mắt há mồm, thật trùng hợp hai tiên nữ kia ta đều biết cả, một người lần trước nói sư phụ có nhã hứng rất tuyệt, cái gì loại áo rách quần manh, sau đó mỹ nhân kiều diễm thật buồn bực rời đi, người còn lại là long thái tử phi của Đông Hải - Nhan Cẩn.
Lúc ở biển sâu, tổng cộng ta thấy thái tử phi ba lần.
Hai lần trước nàng ta liên miên lải nhải hồi lâu trước mặt ta, nhưng mà nói cái gì thì một chút xíu ta cũng chẳng nghe thấy, chung quy chỉ cảm thấy giọng nói của nàng ta mềm mại, vừa mới bắt đầu nói, ta liền ngủ say sưa, có tác dụng an giấc rất tốt.
Lần cuối cùng nàng ta mặc một thân y phục đỏ rực, thoạt nhìn thập phần hớn hở, thật sự làm cho biển sâu ấm áp dào dạt hẳn, ta hoài niệm ánh nắng trên mặt đất năm đó, cho nên có chút thân thiết với nàng ta, cũng miễn cưỡng nghe được cái gì thành thân cái gì tặng đi, sau đó, ta đã bị binh tôm nhổ lên khỏi khe đá nham thạch, cất vào trong một chiếc hộp, lúc đó cảm thấy trời đen kịt nghẹn thở khó chịu, cho rằng bản thân sẽ đến suối vàng tìm đuổi theo bước chân của các tỷ muội và tiểu mục đồng năm đó, cũng chỉ mê man nằm yên chờ chết, nào ngờ tuyệt xứ phùng sinh[1], còn tu thành hình người, chứng thực cho câu châm ngôn kia, đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.
Nghĩ đến đó, ta cần phải cảm kích nàng ta.
"Thái tử điện hạ..." Thái tử phi khẽ cắn môi hồng, không lắm thẹn thùng, chỉ là trong mắt có lấp lánh lệ quang, dường như bị ủy khuất. Sau đó nàng ta bước sen nhẹ lay động, đi đến đứng bên cạnh Mặc Tương, giờ phút này thần sắc Mặc Tương hơi chút hòa dịu, nghiêng đầu nhìn thái tử phi khẽ gật đầu, ta bỗng nhiên cảm thấy này hai người đứng ở một chỗ, cũng là một phong cảnh khiến người vui vẻ.
"Tiểu cô nương này là?" Đôi mắt đẹp của Thái tử phi lưu chuyển, tầm mắt dừng ở trên tay của Mặc Tương đang lôi kéo ta, ôn nhu hỏi.
"Đồ đệ của ta." Sư phụ đại nhân cực kỳ không kiên nhẫn muốn gỡ ta ra khỏi người hắn, mà bên này Mặc Tương đã thả tay, ta hơi yên tâm một chút, mắt thấy mặt của sư phụ càng ngày càng đen, liền đành phải buông tay, tiếp tục nấp ở phía sau.
"Oh?" Thái tử phi tựa hồ thật kinh ngạc, tầm mắt dừng ở trên người ta cùng với sư phụ, sau một lúc lâu mới cười ha ha, xen lẫn có vài phần miễn cưỡng. Chỉ nghe nàng ta thấp giọng nói, "À, thầy trò, chúc mừng Viêm Hoàng Thần Quân, thu nhận được tiểu đồ đệ lanh lợi."
Ha, thật hiếm thấy, cư nhiên có người khen ta!
"Hừ! Đồ đệ? Một đồ đệ rất lớn mật!" Lần này tiếng nói ra là của mỹ nhân kiều diễm kia, mỗi lần nàng ta xuất hiện đều có dáng vẻ nổi giận đùng đùng như vậy, thật sự là tự nhiên làm bẩn gương mặt xinh đẹp kia, ta cảm thấy khinh thường, ngầm thè lưỡi.
Ta tự nhận là bản thân kỳ thực có lá gan thật nhỏ, bằng không giờ phút này cũng sẽ không tránh ở phía sau sư phụ, vì thế chớp mắt quan sát nữ tiên nga kia, hi vọng nàng ta có thể giải thích, hay là trên người ta còn có ưu điểm mà bản thân ta cũng không nhận ra? Thí dụ như lớn mật?
Ai ngờ nàng ta chỉ u oán trừng mắt nhìn sư phụ một cái rồi xoay người rời đi, nhưng mà Mặc Tương không chút để ý mở miệng, "Xưa nay nghe thấy Lưu Diễm tiên tử cùng Viêm Hoàng Thần Quân có quan hệ thân thiết, hôm nay tình cảnh này bị tiên tử thấy được, Viêm Hoàng Thần Quân sợ là phải giải thích một phen !"Ánh mắt kia của Mặc Tương tựa cười mà không cười, lại hình như ám chỉ cái gì đó, ta suy nghĩ mãi mà vẫn không rõ, như lọt vào trong sương mù, rất mê muội.
Sư phụ, hắn vẫn ung dung thản nhiên, nhàn nhạt liếc Mặc Tương nói "Liên quan gì đến ngươi!" Chậm rãi phun ra năm chữ, khiến sắc mặt của Mặc Tương vốn hơi chút hòa dịu lại xấu hơn nữa.
"Nhưng mà canh giờ không còn sớm, long thái tử nên cùng nương tử tân hôn về Đông Hải thôi!"
"Liên quan gì đến ngươi!" Mặc Tương đem nguyên năm chữ này trả lại, thái tử phi xin lỗi cười cười, nhẹ nhàng mà lôi kéo tay áo Mặc Tương, ta đoán là không khí trong sân lúc này quả thật rất nặng nề, cũng học dáng vẻ của thái tử phi, kéo kéo vạt áo trên lưng sư phụ, chẳng hiểu được vì sao sư phụ lập tức giống như chim lửa phùng lông, lạnh lùng nói, "Cẩm Văn, tiễn khách!"
Chủ nhà đã hạ lệnh đuổi khách, sau khi Mặc Tương hừ lạnh một tiếng hai mắt hung hăng trừng ta, mới nộ khí đằng đằng cùng thái tử phi và Cửu Anh rời đi, bên này người mới vừa đi, ta đang nhẹ nhàng thở ra, đã bị phùng lông sư phụ trở tay xách ‘vèo’ một cái kéo ra trước, "Miêu Miêu!"
"Vâng, sư phụ!" Bởi vì sư phụ vẫn chưa dùng sức, cho nên ta rơi xuống đất khá ổn, giờ phút này nghe được hắn gọi lập tức kính cẩn đứng yên, cúi đầu chờ đợi xử lý.
Chỉ là sau một lúc lâu chờ đợi mà vẫn không thấy động tĩnh, ta chột dạ ngẩng đầu, nhìn thấy gân xanh trên trán sư phụ ẩn ẩn nổi lên, dáng vẻ run run, chỉ nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Miêu Miêu, ngươi xoay tới xoay lui làm gì?"
Ta ‘vèo’ một cái đứng thẳng, cười mỉa hai tiếng, "A, ha ha, thói quen , thói quen ."
Lúc trước ở trong biển sâu, bị bức bách áp lực, thường hay dùng sức vặn vẹo, để ngụy trang bản thân thành một cây hải tảo, hiện thời thành người, ngược lại có chút chưa sửa được.
"Còn ra thể thống gì!" Sư phụ đại nhân rất tức giận, ta thật sợ hãi, eo nhỏ theo phản xạ có điều kiện muốn xoay xoay, bị ta cố gắng nhịn xuống, đành phải thưa dạ đáp, "Sư phụ, về sau ta sẽ không xoay nữa."
"Ngươi lần trước nói ngươi học xong vài chữ?"
Hay là sư phụ đang kiểm tra ta? Ta nhớ rất tốt đương nhiên không sợ, nhanh chóng đáp, "Uhm, a!" Nhớ đến bức tranh cuốn kia, trộm ngắm sư phụ đại nhân mặc sắc áo màu xanh ngọc phong tư lỗi lạc ngay trước mắt, nhất thời có một cảm xúc khác lạ.
"Ừ, tốt" sư phụ gật gật đầu, khóe mắt mỉm cười.
Ta hơi khó xử, "Nhưng mà đồ nhi vẫn chưa lĩnh hội được tinh túy trong đó, không cách nào học giống được."
"Uhm, a ~" ta lại hừ hai tiếng, cảm thấy như thế nào vẫn còn thiếu hàm súc trong đó, khác xa âm thanh của sư phụ trong cuốn tranh.
Chưa hiểu gì thì đột nhiên, dường như ngay cả gió cũng thổi mạnh, chỉ nghe thấy sư phụ đại nhân âm trầm nói, "Đem hai chữ sao chép lại một vạn lần! Cẩm Văn, ngươi giám sát nàng ấy. Một lần cũng không thể thiếu!"
"Vâng, Thần Quân!" Cẩm Văn vui vẻ lĩnh mệnh, mà ta nhíu mày suy tư, đợi sư phụ đi xa mới hồi phục lại tinh thần, "Aii, sư phụ!"
"Đã đi, cầu tình cũng vô dụng, nhưng mà sao chép một vạn lần, cũng không có gì đáng sợ, chỉ là ngươi, biết viết chữ không?" Cẩm Văn quan sát ta từ trên xuống dưới một phen, sau đó bĩu môi, "Khẳng định không biết!"
Ta quay đầu nhìn nàng ta một cái, "Ta biết! Ta nhớ bộ dáng gì đó của hai chữ kia, chiếu theo bức họa không phải là được rồi sao!"
Cẩm Văn lắc đầu, xoay người muốn đi, ta đưa tay giữ chặt nàng ta, nàng ta không kiên nhẫn phủi tay, "Làm cái gì? Ta muốn đi chuẩn bị bút mực cho ngươi!"
"Nhưng mà Cẩm Văn, một vạn lần là bao nhiêu lần?" Ta giơ bàn tay lên, quơ quơ trước mắt Cẩm Văn, "Cẩm Văn ơi Cẩm Văn, một vạn là bao nhiêu đây?"
...
________
[1] Tuyệt xứ phùng sinh: đường cùng gặp lối thoát, tìm được sự sống trong cái chết, biến nguy thành an
"Ừ!" Sư phụ đại nhân hơi hơi gật đầu, không hiểu được có phải là do ảo giác của ta hay không, dù sao cũng cảm thấy khóe mắt hắn hơi cong lên, trong con ngươi tựa như hàm chứa ý cười, điều này không thể nghi ngờ gì đã cho ta dũng khí lớn hơn nữa, tức thời nhấc một góc váy lên, đạp một cước vào Mặc Tương.
Mặc Tương bị ta đá có chút hoảng hốt, ta thừa dịp kia trong thời gian chớp mắt giãy khỏi tay hắn, chạy vội đến trốn sau lưng sư phụ, vóc người của ta chỉ có thể tới bả vai của sư phụ đại nhân, trốn phía sau tấm lưng màu xanh đậm đó, chóp mũi cơ hồ dán sát vào sau lưng sư phụ, trái tim đang đập thình thịch nhưng giống như có kì tích đã bình yên trở lại, khiến cho ta thật thở ra một hơi thật dài.
"Miêu Miêu!" Giống như một tiếng sét giữa đất bằng, âm thanh Mặc Tương rống giận truyền đến, ta sợ tới mức cả người run run, bất giác vươn hai tay dè dặt cẩn trọng nắm kéo áo bào của sư phụ, từ từ nghiêng đầu ra nhìn, chỉ thấy Mặc Tương tức giận dữ dội, sắc mặt xanh mét, một đôi lông mày phảng phất muốn dựng đứng, quả nhiên đáng sợ thật, ta bị gương mặt hung dữ của hắn làm sợ tới mức quả tim nhỏ run rẩy, lại vội vàng rụt đầu trở về.
"Miêu Miêu, không được càn quấy!" Sư phụ tuy là buồn bực với ta, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười, chắc hẳn ngữ khí này càng chọc giận Mặc Tương, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói, "Viêm Hoàng Thần Quân, Cốc Miêu Miêu là người Đông Hải long cung ta, ta muốn mang nàng trở về!"
Trong lòng ta căng thẳng, hai tay nắm lấy áo bào của sư phụ lập tức dùng lực, hận không thể đem kẻ đó siết chặt trong lòng bàn tay.
"À? Ta chỉ biết là Miêu Miêu là đồ đệ của ta."
...
Trong lúc nhất thời Mặc Tương không có lên tiếng, ta không dám lú đầu ra nhìn, chỉ cảm thấy không khí nặng nề, dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng lộ ra sự đè nén.
"Thần Quân há lại có sở thích đoạt người?"
"Long thái tử lại vì sao phải làm khó người khác?"
Ta chỉ cảm thấy giọng nói của Mặc Tương càng ngày càng gần, lại không dự đoán được hắn đột nhiên gây loạn, túm lấy ta từ sau lưng sư phụ kéo ra ngoài, ta quay đầu nhìn sắc mặt chưa biến của sư phụ, hay là sư phụ cũng không muốn giữ ta lại? Trong lúc chỉ mành treo chuông, ta theo bản năng ôm lấy thắt lưng của sư phụ, "Sư phụ, ta bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, làm trâu làm ngựa, lấy thân báo đáp cho người, ta không muốn rời khỏi người..."
Khi ta tê tâm liệt phế thét xong, vốn tưởng rằng sư phụ sẽ cảm thấy tấm lòng thành kính của đồ nhi là ta đây, sẽ giữ ta lại, cũng không ngờ vẻ mặt vốn thanh nhã tươi tắn của hắn giờ phút này giống như phủ một tầng bụi, trên trán cũng có cảm giác ẩn ẩn giống như có mạch đập, trong lòng ta không yên, cho nên ôm chặt sư phụ hơn chút nữa, hận không thể vươn tám cái tua quấn lên người hắn. Trong chuyện xưa mà tiểu mục đồng năm đó kể, ốc đồng cô nương giặt quần áo nấu cơm cho vị công tử trẻ tuổi, công tử kia liền giữ nàng ở lại, vì sao ta nói như thế, sư phụ lại buồn bực vậy? Aii...
"A! Các ngươi đang làm cái gì?" Đột nhiên nghe được một giọng nữ thét chói tai, ta quay đầu lại nhìn, Cẩm Văn đang dẫn hai tiên nữ đi đến, lúc này ba người kia đứng lại một chỗ, tất cả đều biểu hiện vẻ khiếp sợ mà trợn mắt há mồm, thật trùng hợp hai tiên nữ kia ta đều biết cả, một người lần trước nói sư phụ có nhã hứng rất tuyệt, cái gì loại áo rách quần manh, sau đó mỹ nhân kiều diễm thật buồn bực rời đi, người còn lại là long thái tử phi của Đông Hải - Nhan Cẩn.
Lúc ở biển sâu, tổng cộng ta thấy thái tử phi ba lần.
Hai lần trước nàng ta liên miên lải nhải hồi lâu trước mặt ta, nhưng mà nói cái gì thì một chút xíu ta cũng chẳng nghe thấy, chung quy chỉ cảm thấy giọng nói của nàng ta mềm mại, vừa mới bắt đầu nói, ta liền ngủ say sưa, có tác dụng an giấc rất tốt.
Lần cuối cùng nàng ta mặc một thân y phục đỏ rực, thoạt nhìn thập phần hớn hở, thật sự làm cho biển sâu ấm áp dào dạt hẳn, ta hoài niệm ánh nắng trên mặt đất năm đó, cho nên có chút thân thiết với nàng ta, cũng miễn cưỡng nghe được cái gì thành thân cái gì tặng đi, sau đó, ta đã bị binh tôm nhổ lên khỏi khe đá nham thạch, cất vào trong một chiếc hộp, lúc đó cảm thấy trời đen kịt nghẹn thở khó chịu, cho rằng bản thân sẽ đến suối vàng tìm đuổi theo bước chân của các tỷ muội và tiểu mục đồng năm đó, cũng chỉ mê man nằm yên chờ chết, nào ngờ tuyệt xứ phùng sinh[1], còn tu thành hình người, chứng thực cho câu châm ngôn kia, đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.
Nghĩ đến đó, ta cần phải cảm kích nàng ta.
"Thái tử điện hạ..." Thái tử phi khẽ cắn môi hồng, không lắm thẹn thùng, chỉ là trong mắt có lấp lánh lệ quang, dường như bị ủy khuất. Sau đó nàng ta bước sen nhẹ lay động, đi đến đứng bên cạnh Mặc Tương, giờ phút này thần sắc Mặc Tương hơi chút hòa dịu, nghiêng đầu nhìn thái tử phi khẽ gật đầu, ta bỗng nhiên cảm thấy này hai người đứng ở một chỗ, cũng là một phong cảnh khiến người vui vẻ.
"Tiểu cô nương này là?" Đôi mắt đẹp của Thái tử phi lưu chuyển, tầm mắt dừng ở trên tay của Mặc Tương đang lôi kéo ta, ôn nhu hỏi.
"Đồ đệ của ta." Sư phụ đại nhân cực kỳ không kiên nhẫn muốn gỡ ta ra khỏi người hắn, mà bên này Mặc Tương đã thả tay, ta hơi yên tâm một chút, mắt thấy mặt của sư phụ càng ngày càng đen, liền đành phải buông tay, tiếp tục nấp ở phía sau.
"Oh?" Thái tử phi tựa hồ thật kinh ngạc, tầm mắt dừng ở trên người ta cùng với sư phụ, sau một lúc lâu mới cười ha ha, xen lẫn có vài phần miễn cưỡng. Chỉ nghe nàng ta thấp giọng nói, "À, thầy trò, chúc mừng Viêm Hoàng Thần Quân, thu nhận được tiểu đồ đệ lanh lợi."
Ha, thật hiếm thấy, cư nhiên có người khen ta!
"Hừ! Đồ đệ? Một đồ đệ rất lớn mật!" Lần này tiếng nói ra là của mỹ nhân kiều diễm kia, mỗi lần nàng ta xuất hiện đều có dáng vẻ nổi giận đùng đùng như vậy, thật sự là tự nhiên làm bẩn gương mặt xinh đẹp kia, ta cảm thấy khinh thường, ngầm thè lưỡi.
Ta tự nhận là bản thân kỳ thực có lá gan thật nhỏ, bằng không giờ phút này cũng sẽ không tránh ở phía sau sư phụ, vì thế chớp mắt quan sát nữ tiên nga kia, hi vọng nàng ta có thể giải thích, hay là trên người ta còn có ưu điểm mà bản thân ta cũng không nhận ra? Thí dụ như lớn mật?
Ai ngờ nàng ta chỉ u oán trừng mắt nhìn sư phụ một cái rồi xoay người rời đi, nhưng mà Mặc Tương không chút để ý mở miệng, "Xưa nay nghe thấy Lưu Diễm tiên tử cùng Viêm Hoàng Thần Quân có quan hệ thân thiết, hôm nay tình cảnh này bị tiên tử thấy được, Viêm Hoàng Thần Quân sợ là phải giải thích một phen !"Ánh mắt kia của Mặc Tương tựa cười mà không cười, lại hình như ám chỉ cái gì đó, ta suy nghĩ mãi mà vẫn không rõ, như lọt vào trong sương mù, rất mê muội.
Sư phụ, hắn vẫn ung dung thản nhiên, nhàn nhạt liếc Mặc Tương nói "Liên quan gì đến ngươi!" Chậm rãi phun ra năm chữ, khiến sắc mặt của Mặc Tương vốn hơi chút hòa dịu lại xấu hơn nữa.
"Nhưng mà canh giờ không còn sớm, long thái tử nên cùng nương tử tân hôn về Đông Hải thôi!"
"Liên quan gì đến ngươi!" Mặc Tương đem nguyên năm chữ này trả lại, thái tử phi xin lỗi cười cười, nhẹ nhàng mà lôi kéo tay áo Mặc Tương, ta đoán là không khí trong sân lúc này quả thật rất nặng nề, cũng học dáng vẻ của thái tử phi, kéo kéo vạt áo trên lưng sư phụ, chẳng hiểu được vì sao sư phụ lập tức giống như chim lửa phùng lông, lạnh lùng nói, "Cẩm Văn, tiễn khách!"
Chủ nhà đã hạ lệnh đuổi khách, sau khi Mặc Tương hừ lạnh một tiếng hai mắt hung hăng trừng ta, mới nộ khí đằng đằng cùng thái tử phi và Cửu Anh rời đi, bên này người mới vừa đi, ta đang nhẹ nhàng thở ra, đã bị phùng lông sư phụ trở tay xách ‘vèo’ một cái kéo ra trước, "Miêu Miêu!"
"Vâng, sư phụ!" Bởi vì sư phụ vẫn chưa dùng sức, cho nên ta rơi xuống đất khá ổn, giờ phút này nghe được hắn gọi lập tức kính cẩn đứng yên, cúi đầu chờ đợi xử lý.
Chỉ là sau một lúc lâu chờ đợi mà vẫn không thấy động tĩnh, ta chột dạ ngẩng đầu, nhìn thấy gân xanh trên trán sư phụ ẩn ẩn nổi lên, dáng vẻ run run, chỉ nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Miêu Miêu, ngươi xoay tới xoay lui làm gì?"
Ta ‘vèo’ một cái đứng thẳng, cười mỉa hai tiếng, "A, ha ha, thói quen , thói quen ."
Lúc trước ở trong biển sâu, bị bức bách áp lực, thường hay dùng sức vặn vẹo, để ngụy trang bản thân thành một cây hải tảo, hiện thời thành người, ngược lại có chút chưa sửa được.
"Còn ra thể thống gì!" Sư phụ đại nhân rất tức giận, ta thật sợ hãi, eo nhỏ theo phản xạ có điều kiện muốn xoay xoay, bị ta cố gắng nhịn xuống, đành phải thưa dạ đáp, "Sư phụ, về sau ta sẽ không xoay nữa."
"Ngươi lần trước nói ngươi học xong vài chữ?"
Hay là sư phụ đang kiểm tra ta? Ta nhớ rất tốt đương nhiên không sợ, nhanh chóng đáp, "Uhm, a!" Nhớ đến bức tranh cuốn kia, trộm ngắm sư phụ đại nhân mặc sắc áo màu xanh ngọc phong tư lỗi lạc ngay trước mắt, nhất thời có một cảm xúc khác lạ.
"Ừ, tốt" sư phụ gật gật đầu, khóe mắt mỉm cười.
Ta hơi khó xử, "Nhưng mà đồ nhi vẫn chưa lĩnh hội được tinh túy trong đó, không cách nào học giống được."
"Uhm, a ~" ta lại hừ hai tiếng, cảm thấy như thế nào vẫn còn thiếu hàm súc trong đó, khác xa âm thanh của sư phụ trong cuốn tranh.
Chưa hiểu gì thì đột nhiên, dường như ngay cả gió cũng thổi mạnh, chỉ nghe thấy sư phụ đại nhân âm trầm nói, "Đem hai chữ sao chép lại một vạn lần! Cẩm Văn, ngươi giám sát nàng ấy. Một lần cũng không thể thiếu!"
"Vâng, Thần Quân!" Cẩm Văn vui vẻ lĩnh mệnh, mà ta nhíu mày suy tư, đợi sư phụ đi xa mới hồi phục lại tinh thần, "Aii, sư phụ!"
"Đã đi, cầu tình cũng vô dụng, nhưng mà sao chép một vạn lần, cũng không có gì đáng sợ, chỉ là ngươi, biết viết chữ không?" Cẩm Văn quan sát ta từ trên xuống dưới một phen, sau đó bĩu môi, "Khẳng định không biết!"
Ta quay đầu nhìn nàng ta một cái, "Ta biết! Ta nhớ bộ dáng gì đó của hai chữ kia, chiếu theo bức họa không phải là được rồi sao!"
Cẩm Văn lắc đầu, xoay người muốn đi, ta đưa tay giữ chặt nàng ta, nàng ta không kiên nhẫn phủi tay, "Làm cái gì? Ta muốn đi chuẩn bị bút mực cho ngươi!"
"Nhưng mà Cẩm Văn, một vạn lần là bao nhiêu lần?" Ta giơ bàn tay lên, quơ quơ trước mắt Cẩm Văn, "Cẩm Văn ơi Cẩm Văn, một vạn là bao nhiêu đây?"
...
________
[1] Tuyệt xứ phùng sinh: đường cùng gặp lối thoát, tìm được sự sống trong cái chết, biến nguy thành an
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook