Ta cùng với Hồ Phỉ mang sư phụ đưa đến chỗ của Bích Thanh Thần Quân, nhưng mà Hồ Phỉ vẫn còn tính trẻ con, tính tình nóng nảy, nhiều lần chọc giận Bích Thanh Thần Quân, kết quả bị Bích Thanh Thần Quân ném ra thiên cung, nghe nói trực tiếp bị quăng về Thanh Khâu.

Ta sợ tới mức không dám lên tiếng, mãi đến hai ngày sau, mới dám hỏi một chút về thương thế của sư phụ.

"Một trăm năm trước Viêm Hoàng Thần Quân bị thương nguyên khí đến nay chưa lành, ho ra mấy ngụm máu chẳng qua chỉ là chuyện thường." Bích Thanh Thần Quân vừa uống trà vừa nói.

"Là thật sao?" Ta thì thào nói nhỏ.

Nói thật, lúc ta mang người trở về trong lòng tuy rằng sợ hãi, lại vẫn có vài phần không tin. Lần trước lúc bị sét đánh người cũng ho ra máu, cả người cũng toàn là máu, cuối cùng Bích Thanh Thần Quân nói người giả vờ, cho nên trong lòng ta vẫn có vài phần không tin như cũ, cho rằng lúc này người vẫn dùng đến khổ nhục kế.

"Ngươi không tin ta?" Bích Thanh Thần Quân đặt mạnh chung trà xuống bàn, vẻ mặt hắn uất giận, ta rụt cổ, lắp bắp nói: "Không dám, không dám."

Bích Thanh Thần Quân vốn rất ôn nhu, bây giờ giống như cũng trở nên có chút...

Có chút cái gì thì ta không nói nên lời, nhưng mà ta suy nghĩ, lúc trước hắn dịu dàng, cũng chỉ cho rằng ta là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, lại nói tiếp, đây cũng là một người khổ vì tình, nghĩ đến đây, ta vụng trộm nhìn hắn vài lần.

Nghe nói Bích Thanh Thần Quân bây giờ là thượng thần có thân phận cao quý và thực lực cao thâm nhất trên trời, mặc dù là Thiên Quân cũng phải lấy lễ mà nhân nhượng hắn, mỗi ngày số tiên nữ mượn danh nghĩa đến khám bệnh để tìm hắn sợ là giẫm nát cánh cửa, còn nổi danh hơn cả sư phụ lúc trước. Mà y thuật của hắn càng được truyền tụng vang xa, quả thực không gì làm không được, cho nên ta nhất định không thể hoài nghi hắn, bằng không mặc dù hắn không truy cứu, người ở thiên cung cũng sẽ đuổi giết ta.

Nghĩ đến đây, ta nhìn thấy cơn giận còn sót lại trên mặt hắn chưa tan, lập tức cúi đầu khom lưng nói: "Thật sự không dám, Thần Quân nói là thật thì chính là thật."

Mày của Bích Thanh Thần Quân hơi hơi giãn ra, hắn nhắm mắt lấy lại tinh thần, rồi lại mở mắt ra nở nụ cười kỳ lạ với ta, sau đó nói: "Ta biết, ngươi không tin là hắn." Hắn đứng lên cười to hai tiếng, "Tử Tô."

"Sư phụ, có đồ nhi." Tử Tô luôn giã thuốc ở bên cạnh chúng ta, nghe thấy Bích Thanh Thần Quân gọi, lập tức đứng dậy.

"Hôm nay tâm tình ta khá tốt, ngươi cùng ta đi dạo xung quanh đi."

Tử Tô nháy mắt vài cái với ta, sau đó theo sát Bích Thanh Thần Quân rời đi, sau khi ta đứng đó một lúc lâu, mang một chén thuốc từ trong phòng bếp ra, rồi lập tức vào phòng sư phụ.

Lần này người ngất đi thật lâu cũng chưa tỉnh lại, bây giờ đã qua ba ngày.

Bích Thanh Thần Quân nói vết thương cũ của người tái phát.

Vết thương cũ khi nào? Một trăm năm trước, uy lực trận pháp di hồn vô cùng, lúc đó yêu ma Âm Ly cũng không nói thật, hắn chưa nói là chết vẫn còn có thể luân hồi, nhưng trên thực tế, một khắc khi linh hồn ta bị hút ra hoàn toàn, linh hồn ta sẽ bị tan biến hoàn toàn. Khi đó, là sư phụ đã cứu ta.

Người liều chết bảo vệ ta. Trận pháp làm thương nguyên thần của người, mà sau khi người bảo vệ linh hồn của ta, lại dùng tu vi nửa đời đưa vào thân thể ta, bằng không cây đào nhỏ yếu ớt kia, căn bản không chống đỡ được linh hồn của ta.

Cuối cùng ta cảm thấy Bích Thanh Thần Quân đang nói chuyện xưa, chẳng qua trong chuyện xưa có ta, có sư phụ. Cho tới bây giờ, ta đều không thể tin được đây là thật , nếu là thật, vậy lúc trước vì sao còn muốn làm cho ta đau lòng như vậy? Người nên nói với ta, ta nguyện ý, lòng mang tình yêu cùng cảm ơn mà tìm cái chết, mà không phải trước khi chết, mất hết niềm tin lẫn hy vọng.

Ngồi ngay ngắn ở bên giường sư phụ, trong tay nâng chén thuốc kia, người vẫn chưa tỉnh, đương nhiên không thể tự mình uống thuốc, nhưng mà việc này cũng không làm khó thần tiên, ta vươn tay làm cho miệng người hơi mở ra, sau đó dẫn nước thuốc ngưng tụ giữa không trung thành dòng nhỏ, thật nhẹ nhàng đưa nước thuốc rót vào miệng người, đợi đến sau khi uống thuốc xong ta làm cho hàm của người khép lại, mọi chuyện đều thuận lợi.

Đợi khi đặt chén thuốc xuống, ta ngồi ở ngẩn ngơ bên cạnh giường của người. Sắc mặt sư phụ có chút tái nhợt, nhưng mà thoạt nhìn còn tốt hơn rất nhiều so với lúc ngất đi ngày hôm đó, so với lúc trước, lại mất đi vài phần nhan sắc.

Khi đó người là thượng thần trong lòng của vô số tiên nữ trong khắp thiên hạ, mặc dù cực kì làm dáng, lại có bản chất chảnh chọe. Mà lúc này, sắc mặt người tái nhợt, bên môi chỉ có sắc hồng nhàn nhạt, mặc dù đang hôn mê, nhưng mày cũng hơi hơi nhíu lại, như là gặp giấc mộng đau khổ vô cùng. Ta vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm và gương mặt người, ngón tay theo đường nét sườn mặt người mà di chuyển lên, cuối cùng dừng lại ở khoảng gian mày của người.

Ta nhẹ nhàng mà xoa mi tâm của người, hai đường lông mày của người hơi hơi giãn ra, mà khi thấy tình cảnh như vậy, tay của ta rụt mạnh trở về, không biết đặt ở đâu, ta dứt khoát đưa tay rụt vào trong tay áo.

Đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc có chút nóng lên, chút cảm giác nóng này truyền vào trong lòng ta, lại giống như dâng lên môi ta.

"Aii..." Ta âm thầm thở dài, tâm trạng vô cùng rối rắm.

Như thế lại qua ba ngày.

Bích Thanh Thần Quân yêu cầu ta trả tiền thuốc, người ta không có tiền càng không có gì vật gì quý báu, đương nhiên chỉ có thể làm người giúp việc để gán nợ. Ngày ấy đang ở hậu viện phơi thảo dược, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại, không biết khi nào sư phụ đã đứng ở nơi đó, người hơi hơi dựa vào cửa, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nhàng. Lúc này ánh mặt trời chói mắt, mà màu đỏ trên y phục người dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời càng rực rỡ loá mắt, cả người đều ẩn ẩn sáng lên, cũng như lúc mới gặp trước đây.

Sư phụ thật sự có một dáng vẻ tuyệt đẹp, ta suy nghĩ, tuy rằng bây giờ thanh danh Bích Thanh Thần Quân nổi bật nhất, nhưng không thể không nói, sư phụ vẫn hơn hắn một phần, tựa như hiện tại, rõ ràng vừa mới tỉnh lại, sắc mặt cũng chưa chuyển biến tốt, tùy tiện đứng như vậy, cũng cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.

Ta há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phun ra vài cái chữ, "Người, người tỉnh rồi."

Người chậm rãi đi lại, dừng lại ở trước mặt ta, ánh mắt không hề chớp mà nhìn thẳng ta, "Cô nương, nàng là ai?" Người nhíu mày, nhẹ giọng nói.

Dược thảo trong tay ta rơi xuống đất, lùi ra sau vài bước, đụng lật đổ cái tràng đầy thảo dược ở phía sau.

Nguy rồi, Bích Thanh Thần Quân khẳng định sẽ tức giận. Ta vội vã đi nhặt dược thảo rơi đầy trên mặt đất, cũng không ngờ kẻ đầu sỏ gây nên cũng ngồi xuống, người nhặt một cây thảo dược đưa lên mũi ngửi một chút, "Lúc ta ngủ luôn luôn ngửi được mùi thuốc này..." Sau khi nói xong người quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, "Cô nương, ta nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)với nàng."

Ta: "..."

Sư phụ điên rồi.

Ta nhảy dựng lên, chuẩn bị đi y quán tìm Bích Thanh Thần Quân. Ta xoay người muốn chạy, lại bị sư phụ kéo tay áo lại, "Nàng đi đâu?"

Ta quay đầu lắp bắp nói: "Ta đi tìm Bích Thanh Thần Quân, người đợi chút nha." Sau khi nói xong ta có chút lo lắng, chỉ vào cái ghế đá bên cạnh, "Người ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ta lập tức sẽ trở lại. Ngoan, buông tay."

Sư phụ đột nhiên cười ra tiếng, người nhướng lông mày về phía ta, "Nàng lo lắng cho ta?"

Sư phụ điên rồi, nghĩ đến đây ta cảm thấy da đầu có chút run lên, lo lắng, đương nhiên là lo lắng. Người đang khỏe mạnh làm sao có thể biến thành như vậy đây? Bích Thanh Thần Quân nói người bị thương nguyên thần, chẳng lẽ nói lần này bệnh cũ tái phát, nguyên thần bị hao tổn không nói, còn có thể mất trí nhớ và tổn hại thần trí?

"Nàng lo lắng cho ta?" Người níu chặt tay áo, yên lặng nhìn ta. Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc cẩn thận kia, nếu ta không trả lời, người nhất định sẽ không buông tay.

Ta chỉ phải gật gật đầu, "Ta lo lắng cho người, thật lo lắng cho người."

Nụ cười trên mặt người làm ta thấy lóa mắt nhất, khiến cho trong lòng ta có chút ngưng trệ, suýt nữa không thể dời tầm mắt.

"Vậy thì tốt rồi." Người nhẹ giọng nói, sau đó một tay kéo vai ta, "Miêu Miêu, chúng ta thành thân đi, ta lấy sự kiêu ngạo của tộc phượng hoàng viễn cổ ra thề, Miêu Miêu, làm thê tử của ta đi."

Ta run run chỉ vào mũi người, "Người, người giả vờ !"

Người chẳng trả lời lại, chỉ là yên lặng nhìn ta, một tay ôm thắt lưng ta, "Nàng có đồng ý hay không?"

Ta bị người làm cho chấn động, sau khi một giây ngắn ngủi si ngốc qua đi ta phục hồi lại tinh thần, "Người làm cái gì vậy? Ta không là Thủy Dạng thượng thần, người ba lần bốn lượt ép buộc ta rốt cuộc là có ý gì? Dựa vào cái gì người nói thì ta phải đồng ý, ta căn bản không biết người nghĩ cái gì, cái gì người cũng giả vờ, ai biết đây cái gì là thật cái gì là giả, ta rõ ràng đã quên người rồi, người còn muốn trêu chọc ta làm chi." Ta cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, có chút muốn khóc nhưng lại dùng sức nhịn xuống, chẳng qua trong giọng nói vẫn là mang theo một chút nức nở.

"Mạng của ta là người cứu, nếu như người còn muốn ta đi cứu Thủy Dạng thượng thần, ta sẽ suy nghĩ, nhưng người không cần thiết đối với ta như vậy..."

"Miêu Miêu, lúc trước ta tin tưởng chắc chắn nàng là Thủy Dạng chuyển thế."

"Ừ." Ta gật đầu, "Cho nên người mới có thể đối xử tốt với ta."

"Ta thật sự không nghĩ tới nàng không phải, cho nên lúc nàng hỏi ta, ta cũng không để ý. Dù sao cũng là nàng thôi. Nếu không bây giờ nàng hỏi lại một lần nữa đi?" Người dùng ngón tay chạm vào khóe mắt của ta, ta phất tay của người ra, nức nở nói: "Ta không có khóc."

"Hỏi cái gì? Ta không phải Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, người có thể thích ta sao?"

"Mỗi người không phải ai cũng đều biết bản thân mình yêu cái gì..." Người nở một nụ cười về hướng ta, câu trả lời chẳng có liên quan mấy với câu hỏi của ta, ta cau mày nhìn ngươi, nghe người tiếp tục nói.

"Có rất nhiều người cũng đều không rõ, mãi đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Nhưng mà, ta may mắn hơn bọn họ một chút." Nói lời này, sư phụ cười cười, ta trợn trừng mắt, lúc này còn muốn làm dáng.

"Ta có áy náy với Thủy Dạng. Ta nhìn thấy, nếu không có thân thể kia, nàng ấy nhất định sẽ hồn phi phách tán. Ta biết, nàng rất thiện lương, nhất định sẽ cứu nàng ấy. Mà linh hồn của nàng dù sao cũng không phải là hồn phách thượng thần chân chính, cho nên ta trút hết toàn lực để có thể bảo vệ nàng, nhưng nếu trong lòng nàng có chấp niệm, di hồn trận sẽ không thành công, nếu không thành công, nàng và hồn phách Thủy Dạng đều sẽ bị tiêu biến, uy lực phản phệ của trận pháp, ngay cả ta cũng không dám tưởng tượng. Cho nên, vào lúc đó ta không thể ở bên cạnh nàng."

Môi ta khẽ nhếch, có chút không thể hiểu thấu hết được những lời mà người vừa nói. Nhưng mà không đợi ta nghĩ kỹ, sư phụ lại tiếp tục nói: "Khi đó Thiên Quân biết chuyện này, liền bảo ta tìm cơ hội vào xem xét tình hình, ta nói những lời làm cho nàng hết hy vọng, cho nên mới có thể vào được trận pháp. Ta vụng trộm bảo vệ hồn phách Thủy Dạng, khiến cho nàng ấy không bị ma hóa, đợi đến nàng hoàn toàn quy vị, liền tiếp nhận mệnh lệnh của Thiên Quân. Thực lực bản thân của Âm Ly rất mạnh, ta cũng không thể thắng hắn dễ dàng, huống chi hắn không biết vì sao có thể sai khiến yêu thú hoang dã, lại nắm giữ bí pháp chú thuật thượng cổ thất truyền, là tai họa lớn nhất. Âm Ly yêu Thủy Dạng, hơn nữa cho rằng nàng ấy đã thành yêu ma, cho nên sẽ không đề phòng nàng ấy."

Ta luôn luôn cho rằng bản thân đã đủ bi thảm rồi, cũng không ngờ, Thủy Dạng thượng thần mới là người bi thảm nhất.

"Vậy Thủy Dạng thượng thần nàng ấy?"

"Đó là tình kiếp của nàng ấy. Từ khi Thủy Dạng thượng thần phi thăng tới nay, chưa từng chân chính vượt qua kiếp, thần cách của nàng ấy cũng không hoàn chỉnh. Bản thể của nàng ấy là nước, trời sinh tính tình lạnh bạc, nên kiếp nạn phi thăng là tình kiếp, cho nên nàng ấy luôn luôn muốn thật sự độ kiếp. Chỉ tiếc, thiên ý trêu người, cuối cùng nàng ấy vẫn không vượt qua được."

"Vậy lúc trước giữa các vị đã xảy ra chuyện gì? Áy náy cái gì?" Ta có chút tò mò hỏi, đã thấy sư phụ nghiêm mặt, "Nàng đi hỏi hắn đi."

"Hỏi ai?"

"Bích Thanh Thần Quân."

Bích Thanh Thần Quân, ta làm sao dám hỏi a, hiện tại hắn còn hung dữ hơn người nữa! Ta than thở nói."Thủy Dạng thượng thần đến cùng thích ai, trong phòng nàng ấy còn có bức tranh của Bích Thanh Thần Quân vẽ, người, lúc trước người cũng nhìn thấy bức họa của hắn mà."

"Ta biết có bức họa, cho nên mới nhìn nàng mà vẽ nàng ấy. Sau này ta suy nghĩ cẩn thận, khi đó ta đã rất thích nàng, chính là nàng, nhưng ta biết cuối cùng nàng sẽ thức tỉnh, sợ sau khi nàng nhớ lại kiếp trước sẽ dao động, cho nên làm ra dáng vẻ thâm tình, đợi đến khi nàng nhớ lại kiếp trước, có lẽ trong lòng sẽ thiên về ta một chút."

Sư phụ nắm tay của ta, thâm tình chân thành nói: "Miêu Miêu, ta thích nàng."

Ta liều mạng muốn rút cổ tay ra, thế nhưng kéo hoài cũng không ra, "Ta không tin."

Người mới vừa nói liền một mạch nhiều như vậy, tuy rằng nghe qua tựa hồ là như vậy, nhưng cuối cùng ta cảm thấy hạnh phúc này tới rất đột ngột, khiến ta không thể tiếp nhận nổi.

"Phải làm như thế nào nàng mới tin đây?"

"Ta..."

Ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy bản thân cũng không nghĩ ra được.

"Chúng ta thành thân đi, ngày tháng lâu dài, nàng sẽ tin." Người hôn lên trán của ta, "Ta chứng minh cho nàng xem."

...

Mùng sáu tháng bảy, sư phụ dẫn ta đi đến Nhân Duyên Phổ trên thiên cung đăng ký.

Mùng bảy tháng bảy, ta mơ mơ hồ hồ bái thiên địa với người, sư phụ cũng không có mở tiệc chiêu đãi tiên nhân tam giới bát hoang, chỉ có Bích Thanh Thần Quân và Tử Tô làm nhân chứng.

Tiểu Bạch luôn luôn do Tử Tô chăm sóc, nhưng mà nó vẫn gọi ta là ‘mẹ’ như cũ, sau khi ta bái đường với sư phụ, nó thật tự giác gọi sư phụ là ‘cha’, sau đó được một viên đan dược do sư phụ luyện, được hơn hai trăm năm tu vi, rất nhanh có thể đủ hóa thành hình người.

Vào đêm tân hôn, ta níu chặt cổ áo sư phụ hỏi người, "Chàng sẽ không đem ta đi đổi lấy người chứ?"

"Sẽ không." Người đưa tay muốn cởi y phục của ta, ta rất khẩn trương, liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh liền đến mép giường.

"Miêu Miêu, đừng sợ." Người cúi xuống hôn gương mặt ta, nụ hôn mềm mại dừng ở trên trán của ta, trên má, lại theo cổ trượt xuống, khiến ta cảm thấy vừa mềm vừa ngứa, nơi bị nụ hôn chạm vào, giống như nóng lên, khắp nơi đều lưu lại dấu ấn đỏ ửng.

Người hôn thẳng xuống, vùi đầu ở trước ngực ta, trong lòng ta khẩn trương, ngay cả thân mình cũng đang run rẩy, ta vươn hai tay ôm lấy đầu của người, "Sư phụ, tình kiếp của người là gì?"

Đã thành thần thì phải độ kiếp, vậy rốt cuộc tình kiếp của người là gì?

"Ta là huyết mạch cuối cùng của tộc phượng hoàng thượng cổ, có thể sống sót, là kiếp của ta." Sư phụ ậm ờ nói qua loa, ta còn muốn hỏi nữa, người dùng miệng che kín môi ta, khiến lời nói của ta đều bị nuốt lại vào trong cổ họng.

"Có cái gì muốn nói, thì sau này hãy nói ."

...

Ta muốn hỏi là ta có phải gánh vác trách nhiệm phục hưng gia tộc hay không a, nếu như chúng ta sinh con, cuối cùng là phượng hoàng, hay là cây lúa, lại hoặc là quả đào đây?

Hay là thân cây mà đầu chim? Tuy rằng có thể hóa thành hình người, nhưng bản thể như vậy vẫn thật là đáng kinh sợ?

Một đêm triền miên.

Người khẽ vuốt khoảng gian mày của ta, "Miêu Miêu, chúng ta sẽ giống với Chu Liên Thượng Thần và thê tử của hắn."

"Hử?" Ta muốn trở mình, lại bị người siết chặt không thể nhúc nhích.

"Không xa không cách."

Một đời triền miên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương