Tiên Pháp Đạo Kinh
-
65: Nhất Niệm Bất Phục
Rào rào, bất chợt theo sau câu nói của Đằng Thiếu Quân là cuồng phong nổi lên trận trận.
Đúng như lời Phá Thiên vừa nói, Đằng Thiếu Quân muốn đánh bại hắn không thể không dốc toàn lực.
Đây là cơ hội mà hắn tình nguyện cho Đằng Thiếu Quân, cũng là hành động thực hiện những gì đã cam kết trong khế ước, cũng là cho chính bản thân hắn một cơ hội để làm sáng tỏ vô số nghi vấn trong lòng.
Đối với Phá Thiên mà nói, cái chết chưa bao giờ đáng sợ, bởi thế gian có một số thứ còn đáng sợ hơn cái chết nhiều, mà dễ kể ra nhất chính là một cuộc sống tệ hại như thời thơ ấu của hắn.
Nếu có thể quay lại, hắn sẽ nhắm mắt lựa chọn chết đi để mẹ hắn được sống tiếp, hoặc là hai mẹ con hắn cùng đi về nơi vĩnh hằng chứ sẽ không chọn một cuộc đời như vậy.
Hôm nay cuộc đời hắn đã tốt đẹp hơn xưa, nhưng Đằng Thiếu Quân lại muốn phá hủy đi sự tốt đẹp đó, muốn ép hắn phải quay về với cuộc sống của một kẻ nô lệ như xưa kia, bảo sao hắn có thể chấp nhận được cơ chứ.
Cho nên dù có phải chết, hắn cũng sẽ phản kháng, phản kháng đến hơi thở cuối cùng.
Hắn biết Đằng Thiếu Quân muốn giết mình, nhưng hắn cũng không phải không có một chút hy vọng nào sống sót.
Hắn biết chỉ cần bức ra một tia lực lượng thần bí kia, hắn sẽ có khả năng xoay chuyển tình thế.
Mặc dù không có bất kỳ định hướng cụ thể gì nhưng hắn có một loại cảm giác hành động này tồn tại khả năng thành công rất lớn.
Đằng Thiếu Quân không biết ý đồ của Phá Thiên là gì, nhưng mà cũng không có ý định hỏi cho rõ ràng.
Chí ít thì gã không tin Phá Thiên chỉ vì một vạn lượng bạc mà không tiếc liều cái mạng nhỏ của mình.
Bất quá điều đó không quan trọng nữa, nhất là khi mà gã đã xác minh được rằng thực lực của gã đã vượt trội so với đám đệ tử đồng trang lứa rồi.
Có thể nói cái vị trí chân truyền đệ tử đời tiếp theo của Ứng Thiên Tông hơn một nửa đã nằm trong tay của gã.
Giết chết Phá Thiên sẽ bớt đi cho gã một nỗi lo canh cánh trong lòng, cũng tức là vứt đi một chuyện quấy nhiều tâm thần của gã.
Chính vì thế mà một loại lực lượng khủng bố toàn thân Đằng Thiếu Quân mới bùng phát ra, nhất thời kéo theo cuồng phong gào rú, lá cây rơi rụng xào xạc, linh quang chớp động không ngừng.
Trần Bá Giang đứng bên cạnh quan chiến cũng bị trạng thái này làm cho khiếp sợ, bất tri bất giác lùi lại mấy bước.
Thấy Đằng Thiếu Quân chuẩn bị dốc toàn lực đánh ra một kích, Phá Thiên cũng không dám chủ quan.
Hắn biết kết quả sau một kích này của hai người sẽ là một bằng chứng vô cùng quan trọng để xác định mức độ chênh lệch thực lực giữa hai người, cho nên một kích cuối cùng này hắn cũng dốc toàn lực vào thiết kiếm, muốn ngạnh kháng cùng thạch trụ trong tay Đằng Thiếu Quân.
Phá Thiên không biết niềm tin này xuất phát từ đâu, chỉ biết rằng hắn nhất định phải kiên trì tới cùng, phải nỗ lực tới cùng.
Ngay lúc này, khí cơ trong thân Đằng Thiếu Quân tuôn ra mỗi lúc một lớn, áp lực đè lên Phá Thiên cũng tăng theo cấp số nhân.
Chỉ chưa đầy nửa khắc thời gian, mặt mày Phá Thiên từ đỏ chuyển thành xanh, từ xanh biến thành xám, từ xám lại đến trắng bạch, giống như sinh cơ của hắn đang trôi nhanh về điểm cuối cùng.
Thiết kiếm trong tay cũng bị áp lực đè cho cong lại, mỗi lúc độ cong càng lớn, chỉ một lúc đã cong như một cánh cung được kéo căng dây.
Bỗng ầm một tiếng, lực lượng dồn nén chưa đầy một khắc đã đạt đến cực hạn, cuối cùng dẫn phát một cú nổ rung trời.
Chỉ thấy sau tiếng nổ, thiết kiếm trong tay Phá Thiên bị chấn gãy hoá thành mảnh vụn bắn loạn ra khắp nơi, có mảnh cắt vào da thịt hắn, có mảnh còn găm lại trên thân cây cách đó rất xa.
Đằng Thiếu Quân ôm thạch trụ thân thể chấn động một chút, sau khi thấy kiếm trong tay Phá Thiên bị lực lượng chấn gãy cũng thuận đà đập thẳng thạch trụ lên người Phá Thiên khiến cho thân thể hắn bay ngược về đằng sau ngã nhoài trên mặt đất.
Phụt một tiếng, Phá Thiên phun ra một ngụm máu, toàn thân vô lực, khí tức rối loạn đến cực điểm.
Phá Thiên mệt đến thở không ra hơi, cứ thế nằm dài trên mặt đất không động đậy.
Aaaaaaa, Đằng Thiếu Quân gầm lên một tiếng, một tiếng gầm của sự cuồng nộ.
Tay gã giữ chặt tảng đá lớn ở trên đỉnh đầu, hai chân chao đảo mấy lần mới giữ được thăng bằng, ánh mắt long lên sòng sọc, dường như cũng bị cú nổ vừa rồi làm cho bị thương.
Bộ dạng của Đằng Thiếu Quân lúc này vô cùng dữ tợn, toàn thân gân xanh gân đỏ nổi lên, huyết nhục hư trướng, lớp da bên ngoài như muốn nứt ra, tinh huyết linh động ẩn hiện, giống như sắp đạt giới hạn chịu đựng tối đa của thân thể, chính thức mất đi sự khống chế với Thiết Nhân Thần Công.
Nếu thực như vậy, kết cục Đằng Thiếu Quân sẽ còn tệ hơn cả Phá Thiên, bị tảng đá lớn kia đè chết trước khi kịp dùng nó giết chết đối thủ.
- Thiếu Quân huynh, bắt lấy.
Trần Bá Giang im hơi lặng tiếng nửa ngày bỗng dưng mở miệng, đồng thời hai viên Tiềm Linh Đan trong tay y cũng tức tốc bị ném đi.
Đằng Thiếu Quân không chút do dự mà há miệng nuốt chửng, chớp mắt khí cơ toàn thân lại một lần nữa bùng nổ dữ dội.
- Xem ra đúng như ta dự đoán, Thiết Nhân Thần Công quả nhiên có điểm yếu.
Nếu ta đoán không sai, đây chính là dấu hiệu lực lượng đè ép lên bản thân vượt quá khả năng chống chịu mà công pháp mang lại, cuối cùng tự hủy diệt căn cơ của chính mình.
Điều này giống như Loạn Đả Cân Kinh ta tu luyện, giả như bị một kích của tu sĩ cảnh giới Diệt Thần hậu kỳ, dù cho Loạn Đả Cân Kinh có năng lực thần kỳ đến mấy căn bản cũng không kịp thời hóa giải lực lượng phá tán trong cơ thể, cuối cùng sẽ trở thành cơn dao hai lưỡi, đồng thời đánh phá kinh mạch bản thân đến nổ tung mới thôi.
Thiết Nhân Thần Công và Loạn Đả Cân Kinh dù cho phép người ta làm những việc vượt quá năng lực của bản thân, nhưng mức độ cũng chỉ đến giới hạn mà loại công pháp đó cho phép.
Nếu cưỡng ép vượt qua nó, như vậy sẽ không những không giúp đỡ bản thân, ngược lại còn bị phản phệ nghiêm trọng hơn mức bình thường.
Nếu so sánh với Loạn Đả Cân Kinh thì khiếm khuyết này của Thiết Nhân Thần Công còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Phá Thiên dù đang bị trọng thương như trong đầu vẫn không ngừng đưa ra phán đoán của mình.
Nhìn thấy da dẻ Đằng Thiếu Quân đỏ ửng một màu, ngũ quan bị một tầng tinh huyết xâm nhuộm thì Phá Thiên lập tức phát hiện ra điểm trọng yếu của Thiết Nhân Thần Công mà dòng dõi họ Đằng vẫn một mực che giấu.
Không bàn cãi gì nữa, chín chiêu, chín chiêu vừa rồi hắn đã ép cho Đằng Thiếu Quân phải dốc hết toàn lực, xuýt chút nữa thì tự mình hại chết mình.
Tuy nhiên để làm được điều này thì hắn cũng phải trả một cái giá lớn là bản thân bị thương rất nặng, khả năng chạy trốn cũng mất luôn.
Chung quy kết cục của Đằng Thiếu Quân sau khi liều mạng chiến đấu cũng không khá hơn bản thân hắn bao nhiêu.
Nếu không phải vì nhờ có linh đan chống đỡ, muốn giết chết hắn Đằng Thiếu Quân cũng phải trả một cái giá lớn không kém.
Một nghi vấn nữa cũng nhờ đó mà có lời giải, đó chính là tốc độ tiêu hao tu vi của Thiết Nhân Thần Công cực kỳ khủng bố, vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Với loại tu vi cường đại như Đằng Thiếu Quân mà việc thi triển Thiết Nhân Thần Công liên tục với cường độ tối đa còn không trụ được đến mười chiêu thì với bất kỳ ai mà nói đây quả thực là một cơn ác mộng.
Hai viên Tiềm Linh Đan cùng biểu hiện của Đằng Thiếu Quân vừa rồi chính là bằng chứng xác thực nhất chứng minh cho chuyện này.
Ngoài ra Phá Thiên còn nhìn ra trình độ tu luyện Thiết Nhân Thần Công của Đằng Thiếu Quân cũng không phải ghê gớm như hắn vẫn nghĩ, thực tế loại mình đồng da sắt kia cũng phải tiêu hao đại lượng tu vi để duy trì, và mức độ chống đỡ ngoại lực đánh phá cũng có giới hạn cụ thể.
Nói cách khác, nếu bắt Đằng Thiếu Quân liên tục thi triển Thiết Nhân Thần Công chống đỡ thì tu vi của gã sẽ tiêu hao với tốc độ nhanh hơn nhiều so với mức bình thường, mà mỗi khi gã dùng đại lực liều mạng với đối thủ cũng phải nhận cắn trả tương đương.
Đến cuối cùng khi tu vi hao kiệt, Thiết Nhân Thần Công mất đi tác dụng thì bản thân gã chẳng khác cục thịt dày cho người ta cắt xẻo.
Mặc dù không biết Đằng Thiếu Quân bằng cách nào trụ lâu như vậy nhưng biểu hiện của gã ngày hôm nay đã vượt xa các thiên kiêu cùng thế hệ rồi, hắn thua cũng vinh quang.
- Giờ thì ngươi đã biết được yếu điểm của ta rồi đấy.
Cho nên ngươi cũng nên chết đi là vừa.
Đằng Thiếu Quân đã đánh gục Phá Thiên nhưng tảng đá lớn vẫn chưa để xuống mà còn bị gã đặt trên đỉnh đầu.
Chiêu thứ mười này gã dành để kết liễu Phá Thiên, muốn đập nát thân thể hắn mới hả được cơn giận đang sục sôi trong lòng.
Ngay sau khi lấy lại phong độ, Đằng Thiếu Quân trừng mắt nhìn Phá Thiên một cái, sát ý bừng bừng, tảng đá trên tay cũng run lên theo từng nhịp bước chân của gã.
- Ta thừa nhận, hiện tại ta đánh không lại ngươi.
Nhưng ngươi biết vì sao ta nhất định phải đánh với ngươi không?
Nhìn Đằng Thiếu Quân chậm rãi từng bước tiếp cận mình, Phá Thiên vẫn nằm yên tại chỗ, lời nói nặng nề tuôn ra từ cổ họng ồm ồm như một lão nhân ngoài bảy mươi tuổi.
Đây chính là những lời lẽ mà Phá Thiên phải dốc hết sức bình sinh mới nói ra được, âm điệu cũng chỉ đủ cho Đằng Thiếu Quân nghe thấy.
Đương lúc nộ hỏa xung thiên, chiến ý bức người, vậy mà khi nghe lời này của Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân cũng có chút ngây người.
Gã không ngốc, không khó nghe ra ẩn ý bên trong những lời này.
Bởi nếu Phá Thiên muốn trốn tránh một trận chiến này, ngay tại Ứng Thiên Tông, gã không có cách nào ép hắn phải chiến.
Dù sao các sư huynh đệ đồng môn giao lưu cũng trên nguyên tắc hai bên thỏa thuận chứ không phải ép buộc, mà hết lần này đến lần khác Phá Thiên dù biết không đánh lại vẫn cố chấp đánh, điều này rất khác với con người mềm yếu thích nhẫn nhục trong quá khứ xa xưa mà gã hiểu biết về Phá Thiên.
Như vậy nguyên nhân trong đây quả nhiên là rất lớn, mà bản thân gã cũng không tránh khỏi tò mò.
Chính vì thế, tảng đá đang nằm trên tay không bị gã quật xuống mà dừng lại một lúc, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Phá Thiên như muốn nghe thấy lời giải thích rõ ràng trước khi hắn chết.
- Nói đi, đợi ngươi nói xong lời trăn trối cuối cùng, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp tiên tổ.
Phá Thiên làm như không quan tâm đến lời Đằng Thiếu Quân nói, chỉ cười haha một tiếng.
Lời trăn trối cuối cùng này hắn đúng là muốn nói, nhưng nói cho gã ta nghe là phụ mà nói cho thiên địa bao la này nghe mới là chính, giống như lời oán thán đối với vận mệnh oái ăm của mình vậy.
Cho nên khi nói, hắn chỉ nhìn lên bầu trời mà không nhìn vào diện mục Đằng Thiếu Quân đang đứng cách đó không xa.
- Ngươi có điều chưa biết, ngay từ thời khắc ta bỏ nhà ra đi, ta đã quyết ý rằng đời này của ta tuyệt đối sẽ không khuất phục số phận thêm một lần nào nữa, cho dù phải chết.
Mà cái số phận này không chỉ bao gồm quá khứ bi thương, thực tại nghiệt ngã hay tương lai mờ mịt, cũng không đơn thuần là sự an bài của thiên địa tạo hóa, sinh tử luân hồi, cũng không phải chỉ nhất nhất tuân theo sắp đặt của quỷ thần thánh phật diễn hóa ra đại đạo, mà còn ở trong tất thảy vạn vật nhân quả, họa phúc tuần hoàn, trong đó còn có ngươi, kẻ thù không đội trời chung.
- Cho nên, ngươi dù biết sẽ thua vẫn muốn chống đối ta?
- Không sai, nhưng không hoàn toàn đúng.
Bởi vì ta không chắc sẽ thua ngươi.
Hôm qua ta thua ngươi, hôm nay có thể không thắng nổi ngươi, nhưng ngày mai thì chưa chắc.
- Vậy tốt nhất là ta không nên để cho ngươi có ngày mai.
Phá Thiên vừa nói vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao vời vợi đã xuất hiện tầng tầng mây đen, trong đáy mắt có mấy phần u oán, mấy phần bất kham.
Có lẽ tất cả những sự tình hắn làm vẫn chưa đủ tốt, hoặc có thể số phận của hắn không may mắn như người khác cho nên phải nhận hết thảy những thứ xấu xí của thế gian này.
Nhưng mà vì cái gì chứ? Tất cả chỉ vì mấy chục năm tuổi thọ ngắn ngủi thôi sao? Nếu như thế, phải chăng những cực khổ hắn trải qua đã nhiều bằng một đời người dài trăm năm rồi hay không? Vì cái gì ông trời còn muốn dày vò hắn thêm trong khi kiếp người vốn đã vô cùng ngắn ngủi như vậy? Vì đại đạo vô thượng hay là vì vận mệnh vô thường? Vì nhân sinh vô lượng hay thiên ý khôn lường? Haha haha, Phá Thiên cười mỉa mai một tiếng, giống như đang nhạo báng về đoạn nhân sinh lắm thăng trầm của mình.
- Sống cũng được, chết cũng tốt.
Nhưng dù chết, cũng phải chết theo cách của ta.
Ngươi hãy chết cùng với ta đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook