Tiền Nhiệm Vô Song
-
Chương 54: Từng trọng thương bá vương
Sáng sớm, bãi đỗ xe Tần thị, Tân Quảng Thành dừng xe bước xuống, ánh mắt bỗng đọng lại, nhìn thấy bóng người tết tóc đuôi ngựa đang dựa cột.
Lâm Uyên cho hai tay vào trong túi, lưng tựa cột đá, trong lúc vô hình nhìn về phía gã.
Tân Quảng Thành xoay chuyển ánh mắt, trong lòng chột dạ tránh né, bước chân vội vàng rời đi.
Lâm Uyên không có phản ứng nào khác, hắn sớm đã ở chỗ này chờ đợi, mục đích chính là đợi vị này xuất hiện, muốn xem phản ứng của vị này một chút.
Đối phương có phản ứng chột dạ tránh né là được, nếu trong lòng có ý định nói thẳng với Bạch Linh Lung, hoặc chuẩn bị tinh thần đầu thú, chắc chắn sẽ không hành động như vậy.
Hắn cũng không có người có thể sử dụng ở bên cạnh, cho nên đành phải tự mình chú ý tiểu tiết.
Đang muốn xoay người rời đi, một chiếc xe cố ý dừng ở bên cạnh hắn, La Khang An đưa đầu ra xe, hiếu kỳ nói:
"Lâm huynh, ngươi đừng đây làm gì thế?"
Gia Cát Man chui ra xe từ một bên khác, nở nụ cười phất tay chào hỏi với Lâm Uyên, tinh thần không tệ, bề ngoài đẹp đẽ.
La Khang An trước kia từng nói đưa đón cô nàng, đây là chuyện đã đồng ý với Gia Cát Man, có thể coi là nói được làm được.
Lâm Uyên thuận miệng trả lời:
"Đang chờ ngươi."
La Khang An cũng không nghi ngờ, tranh thủ thời gian phất tay với Gia Cát Man bảo nàng đi trước, lúc này mới thấp giọng nói với Lâm Uyên, hỏi:
"Sẽ không cần ta hỗ trợ chuyện gì nữa chứ? Ta đã hết sức rồi, nếu có vấn đề tương tự với chuyện của Quan Tiểu Thanh, ta không thể giúp gì thêm nữa."
"Không có việc gì."
Lâm Uyên quay người rời đi.
Không có việc gì thì đứng chờ ta ở đây làm gì? La Khang An ngạc nhiên một trận, bước nhanh đuổi theo.
La Khang An đi nột đường theo Lâm Uyên vào văn phòng, nằm trên ghế sa lon, sau đó lại một trận luyên thuyên sự tình hôm qua với Ngũ Vi, tiếp đó bảo Lâm Uyên suy đoán y mất bao lâu để bắt lấy.
Loại chuyện này cực độ nhàm chán đối với Lâm Uyên, chẳng có cái gì gây hứng thú.
Lâm Uyên còn có việc phải xử lý, kết quả gặp tên khốn này nói không biết điểm dừng, thế là thuận miệng nói:
"Chu Lỵ sắp tới chỗ này."
"..."
La Khang An nói không ngừng rốt cục an tĩnh, lời nói nghẹn ở họng, cả người bật dậy từ trên ghế sa lon, tinh thần bấn loạn, hỏi:
"Lại tới nữa? Hôm qua các ngươi không có gặp nhau sao?"
Lâm Uyên còn chẳng có tâm tư suy nghĩ lời nói dối, đáp:
"Hôm qua nàng có việc chậm trễ, hôm nay sẽ tới."
"Lại chậm trễ?"
La Khang An đứng lên, tóm lại là không muốn lại chạm mặt với Chu Lỵ, nói:
"Vậy được rồi, ta không quấy rầy."
Nói xong, y tranh thủ thời gian lượn đi.
Không có người ngoài, Lâm Uyên lập tức hành động, phá hủy hết toàn bộ camera giám sát trong phòng, sau đó cho vào trong túi, trực tiếp rời đi.
Hắn đi vào phòng trợ lý lại gặp được Quan Tiểu Thanh, ngược lại Quan Tiểu Thành bày ra bộ dáng tựa như không quen biết.
Nàng vào phòng trợ lý thông báo một tiếng, nói rằng Lâm Uyên tới gặp, Bạch Linh Lung cũng không từ chối.
Đợi đến lúc hắn tiến vào, Bạch Linh Lung đứng lên sau bàn công tác, hỏi:
"Có việc gì?"
Lâm Uyên đáp:
"Ta có chút việc tìm hội trưởng."
Bạch Linh Lung do dự một chút, lúc này Tần Nghi đang trong thời điểm bận rộn, theo lý thuyết là không thể tùy tiện quấy rầy, nhưng nghĩ đến thân phận của vị này, cô nàng vẫn cầm lên điện thoại liên lạc với Tần Nghi, nói:
"Hội trưởng, Lâm Uyên đã tới, nói rằng có việc tìm ngài. Ừm, vâng."
Sau khi cô nàng đặt điện thoại xuống, gật nhẹ đầu với Lâm Uyên.
Trong phòng Tần Nghi đã từ phía sau bàn làm việc đi ra, hôm nay nàng mặc vào một thân váy dài màu đen, hiện ra ưu nhã tư thái, sửa sang lại một chút quần áo, nghe được tiếng mở cửa lại lập tức buông tay.
Lâm Uyên nhanh chân đi đến đứng ở trước mặt của nàng không nói, mang giày cao gót Tần Nghi chỉ so với hắn thấp một chút như vậy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Nghi hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Lâm Uyên đưa tay vào trong túi, móc ra một cái đồ vật, đùng! Đập trên bàn công tác của nàng.
Tần Nghi nhất thời không có kịp phản ứng là cái gì, hỏi:
"Cái gì vậy?"
Lâm Uyên nói:
"La Khang An tháo xuống camera giám sát ở trong phòng nghỉ của ta."
Lâm Uyên không có nói là tự mình phát hiện, đẩy La Khang An đi ra làm bia đỡ đạn, bởi vì hắn không muốn người khác cảm thấy mình quá mức cẩn thận.
Tần Nghi lập tức hiểu rõ mục đích đến đây của đối phương, trong nội tâm thầm mắng một câu "Chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác", cho rằng La Khang An nhiều chuyện.
Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện cái gì khác thường, quay người cầm điện thoại trên bàn, nói:
"Đi vào một chút."
Điện thoại đặt lại trên bàn không đầy một phút, Bạch Linh Lung bước nhanh đi vào, lên tiếng chào hỏi:
"Hội trưởng."
Cạch cạch, Tần Nghi gõ đầu ngón tay lên bàn một cái, ra hiệu nhìn mấy cái camera kia, hỏi:
"Trong phòng nghỉ của hắn có lắp đặt giám sát sao?"
Bạch Linh Lung dừng ánh mắt nhìn đồ vật ở trên bàn một lát, đã hiểu rõ Lâm Uyên tìm Tần Nghi là vì chuyện gì, nhanh chóng mắt nhìn nhưng mặt không thay đổi với Tần Nghi, nhận thức ánh mắt đầy ẩn ý của hội trưởng, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên, kinh ngạc nói:
"Ngươi phát hiện trong phòng nghỉ sao?"
Lâm Uyên đáp:
"La Khang An phát hiện, ta muốn biết đây là ý gì?"
Tần Nghi cũng chất vấn Bạch Linh Lung, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Bạch Linh Lung thật sự cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra à?
Nhưng mà không có cách, cô nàng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, vội nói:
"Ta nhớ ra rồi, Lâm Uyên, có khả năng ngươi đang hiểu lầm, phòng nghỉ kia là tạm thời thu dọn đưa cho ngươi, nơi đó vốn chứa các đồ vật quan trọng của thương hội, cho nên trong phòng vốn có bày trí camera, có thể trong lúc nhất thời quên tháo bỏ, trở về ta sẽ cảnh cáo nhân viên thu dọn."
Lâm Uyên không quan tâm lời giải thích của Bạch Linh Lung, cũng không cần giải thích, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác ngoài lỏng trong chặt đối với chỗ mình dừng chân, ban đầu trong phòng nghỉ hoàn toàn không có camera, rõ ràng về sau mới lắp đặt.
Hắn quan tâm là phản ứng qua lại giữa Bạch Linh Lung và Tần Nghi, đây chính là nguyên nhân dẫn đến hắn muốn vạch phá.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của hắn đại khái đã nắm chắc là ý của Tần Nghi.
Hắn không nghĩ tới Tần Nghi dám làm ra loại chuyện rình mò này, nếu nói trước đó bản thân cảm thấy có chỗ áy náy với Tần Nghi, như vậy lúc này đây, hắn cảm giác có chút phản cảm với Tần Nghi, bình tĩnh nói:
"Ta hy vọng loại chuyện này về sau sẽ không tái hiện."
Tần Nghi nói:
" Linh Lung sẽ xử lý việc này. Ta còn có buổi họp, ngươi còn việc gì không?"
"Không có."
Nói xong, Lâm Uyên lập tức quay người rời đi.
Đích thật là không có, hắn xác nhận đây là ý của Tần Nghi, chuyện lo lắng nhất đối với hắn đã được loại bỏ, trong lòng có thể yên tâm tiếp tục khiêm tốn trà trộn vào trong.
Bạch Linh Lung dõi mắt nhìn Lâm Uyên khuất bóng, thở ra một hơi, nói:
"La Khang An này thật đúng là rảnh rỗi, lo chuyện của chính mình là được rồi, chạy đến phòng Lâm Uyên xông xáo cái gì đâu."
Không thể không oán trách, thiếu chút nữa bên này đã chẳng thể nào êm chuyện, một khi bị phát hiện lén lút rình mò một nam nhân, chuyện này có bao nhiêu xấu hổ.
Tần Nghi nói:
"Có thể tuỳ tiện phát hiện các ngươi bày trí máy giám sát ẩn nấp trong phòng, xem ra La Khang An này lăn lộn nhiều năm trong Thần Về ở Tiên Đô, hoàn toàn chính xác có chút năng lực."
Bạch Linh Lung nói:
"Cũng có hơi nhiều chuyện, có cần ta đi cảnh cáo hắn một chút hay không?"
Tần Nghi đáp:
"Đã không quan trọng nữa rồi."
Bạch Linh Lung hỏi:
"Vậy có cần tiếp tục giám sát không?"
Tần Nghi liếc xéo, nói:
"Ngươi cảm thấy có cần thiết nữa không? Bị phát hiện lần nữa thì dựa vào đâu giải thích."
...
"Từng trọng thương Bá Vương?"
Trên cửa sổ lầu các, Triệu Nguyên Thần quay đầu nhìn về phía Tào Lộ Bình một bên bẩm báo tình huống, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tào Lộ Bình gật đầu, nói:
"Ngũ Vi thăm dò tình huống là thế, hơn nữa chính miệng La Khang An nói ra, là thật hay giả thì phải chờ tin tức thăm dò từ bên Tiên Đô, sau đó có thể xác nhận chắc chắn. Bất quá, chuyện này hẳn là không giả, ai sẽ lấy loại sự tình này ra nói hươu nói vượn, nhất là còn liên lụy tới Bá Vương, vậy thì đúng là liều mạng, chẳng ai làm ra chuyện tự tạo phiền phức cho mình cả."
Ít nhất đối với gã, dư nghiệt tiền triều không phải loại người có thể trêu chọc, mặc dù Tiên Đình thế lớn nhưng dù sao cũng là người cầm quyền, còn nói rõ quy tắc, ngược lại nhóm người dư nghiệt tiền triều kia sẽ không nói cái gì quy tắc, hơn nữa ẩn nấp năm đường bảy lối, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Huống hồ còn là một trong mười ba Tiên Ba của dư nghiệt tiền triều.
Triệu Nguyên Thần lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Khó trách tiện nhân Tần Nghi kia chiêu mộ người từ một nơi xa như vậy, hóa ra là mời cao thủ tới."
Tào Lộ Bình nói:
"Người này có thể giao thủ với Bá Vương, sợ rằng không thể coi thường, muốn xuống tay với y cũng rất khó thành công, ít nhất chỗ này của ta không ai có năng lực đó."
Gã có chút may mắn, phát hiện chính mình chân chính xem thường La Khang An kia, không nghĩ tới là một tên giả heo ăn thịt hổ, may mắn trước đó không có làm loạn, bằng không một khi đụng vào thì chẳng còn đường về.
Triệu Nguyên Thần trầm mặc một lúc, tình huống này xác thực khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ta nhất định phải báo cáo cho người trong nhà đưa ra quyết định.
Lâm Uyên cho hai tay vào trong túi, lưng tựa cột đá, trong lúc vô hình nhìn về phía gã.
Tân Quảng Thành xoay chuyển ánh mắt, trong lòng chột dạ tránh né, bước chân vội vàng rời đi.
Lâm Uyên không có phản ứng nào khác, hắn sớm đã ở chỗ này chờ đợi, mục đích chính là đợi vị này xuất hiện, muốn xem phản ứng của vị này một chút.
Đối phương có phản ứng chột dạ tránh né là được, nếu trong lòng có ý định nói thẳng với Bạch Linh Lung, hoặc chuẩn bị tinh thần đầu thú, chắc chắn sẽ không hành động như vậy.
Hắn cũng không có người có thể sử dụng ở bên cạnh, cho nên đành phải tự mình chú ý tiểu tiết.
Đang muốn xoay người rời đi, một chiếc xe cố ý dừng ở bên cạnh hắn, La Khang An đưa đầu ra xe, hiếu kỳ nói:
"Lâm huynh, ngươi đừng đây làm gì thế?"
Gia Cát Man chui ra xe từ một bên khác, nở nụ cười phất tay chào hỏi với Lâm Uyên, tinh thần không tệ, bề ngoài đẹp đẽ.
La Khang An trước kia từng nói đưa đón cô nàng, đây là chuyện đã đồng ý với Gia Cát Man, có thể coi là nói được làm được.
Lâm Uyên thuận miệng trả lời:
"Đang chờ ngươi."
La Khang An cũng không nghi ngờ, tranh thủ thời gian phất tay với Gia Cát Man bảo nàng đi trước, lúc này mới thấp giọng nói với Lâm Uyên, hỏi:
"Sẽ không cần ta hỗ trợ chuyện gì nữa chứ? Ta đã hết sức rồi, nếu có vấn đề tương tự với chuyện của Quan Tiểu Thanh, ta không thể giúp gì thêm nữa."
"Không có việc gì."
Lâm Uyên quay người rời đi.
Không có việc gì thì đứng chờ ta ở đây làm gì? La Khang An ngạc nhiên một trận, bước nhanh đuổi theo.
La Khang An đi nột đường theo Lâm Uyên vào văn phòng, nằm trên ghế sa lon, sau đó lại một trận luyên thuyên sự tình hôm qua với Ngũ Vi, tiếp đó bảo Lâm Uyên suy đoán y mất bao lâu để bắt lấy.
Loại chuyện này cực độ nhàm chán đối với Lâm Uyên, chẳng có cái gì gây hứng thú.
Lâm Uyên còn có việc phải xử lý, kết quả gặp tên khốn này nói không biết điểm dừng, thế là thuận miệng nói:
"Chu Lỵ sắp tới chỗ này."
"..."
La Khang An nói không ngừng rốt cục an tĩnh, lời nói nghẹn ở họng, cả người bật dậy từ trên ghế sa lon, tinh thần bấn loạn, hỏi:
"Lại tới nữa? Hôm qua các ngươi không có gặp nhau sao?"
Lâm Uyên còn chẳng có tâm tư suy nghĩ lời nói dối, đáp:
"Hôm qua nàng có việc chậm trễ, hôm nay sẽ tới."
"Lại chậm trễ?"
La Khang An đứng lên, tóm lại là không muốn lại chạm mặt với Chu Lỵ, nói:
"Vậy được rồi, ta không quấy rầy."
Nói xong, y tranh thủ thời gian lượn đi.
Không có người ngoài, Lâm Uyên lập tức hành động, phá hủy hết toàn bộ camera giám sát trong phòng, sau đó cho vào trong túi, trực tiếp rời đi.
Hắn đi vào phòng trợ lý lại gặp được Quan Tiểu Thanh, ngược lại Quan Tiểu Thành bày ra bộ dáng tựa như không quen biết.
Nàng vào phòng trợ lý thông báo một tiếng, nói rằng Lâm Uyên tới gặp, Bạch Linh Lung cũng không từ chối.
Đợi đến lúc hắn tiến vào, Bạch Linh Lung đứng lên sau bàn công tác, hỏi:
"Có việc gì?"
Lâm Uyên đáp:
"Ta có chút việc tìm hội trưởng."
Bạch Linh Lung do dự một chút, lúc này Tần Nghi đang trong thời điểm bận rộn, theo lý thuyết là không thể tùy tiện quấy rầy, nhưng nghĩ đến thân phận của vị này, cô nàng vẫn cầm lên điện thoại liên lạc với Tần Nghi, nói:
"Hội trưởng, Lâm Uyên đã tới, nói rằng có việc tìm ngài. Ừm, vâng."
Sau khi cô nàng đặt điện thoại xuống, gật nhẹ đầu với Lâm Uyên.
Trong phòng Tần Nghi đã từ phía sau bàn làm việc đi ra, hôm nay nàng mặc vào một thân váy dài màu đen, hiện ra ưu nhã tư thái, sửa sang lại một chút quần áo, nghe được tiếng mở cửa lại lập tức buông tay.
Lâm Uyên nhanh chân đi đến đứng ở trước mặt của nàng không nói, mang giày cao gót Tần Nghi chỉ so với hắn thấp một chút như vậy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Nghi hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Lâm Uyên đưa tay vào trong túi, móc ra một cái đồ vật, đùng! Đập trên bàn công tác của nàng.
Tần Nghi nhất thời không có kịp phản ứng là cái gì, hỏi:
"Cái gì vậy?"
Lâm Uyên nói:
"La Khang An tháo xuống camera giám sát ở trong phòng nghỉ của ta."
Lâm Uyên không có nói là tự mình phát hiện, đẩy La Khang An đi ra làm bia đỡ đạn, bởi vì hắn không muốn người khác cảm thấy mình quá mức cẩn thận.
Tần Nghi lập tức hiểu rõ mục đích đến đây của đối phương, trong nội tâm thầm mắng một câu "Chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác", cho rằng La Khang An nhiều chuyện.
Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện cái gì khác thường, quay người cầm điện thoại trên bàn, nói:
"Đi vào một chút."
Điện thoại đặt lại trên bàn không đầy một phút, Bạch Linh Lung bước nhanh đi vào, lên tiếng chào hỏi:
"Hội trưởng."
Cạch cạch, Tần Nghi gõ đầu ngón tay lên bàn một cái, ra hiệu nhìn mấy cái camera kia, hỏi:
"Trong phòng nghỉ của hắn có lắp đặt giám sát sao?"
Bạch Linh Lung dừng ánh mắt nhìn đồ vật ở trên bàn một lát, đã hiểu rõ Lâm Uyên tìm Tần Nghi là vì chuyện gì, nhanh chóng mắt nhìn nhưng mặt không thay đổi với Tần Nghi, nhận thức ánh mắt đầy ẩn ý của hội trưởng, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên, kinh ngạc nói:
"Ngươi phát hiện trong phòng nghỉ sao?"
Lâm Uyên đáp:
"La Khang An phát hiện, ta muốn biết đây là ý gì?"
Tần Nghi cũng chất vấn Bạch Linh Lung, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Bạch Linh Lung thật sự cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra à?
Nhưng mà không có cách, cô nàng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, vội nói:
"Ta nhớ ra rồi, Lâm Uyên, có khả năng ngươi đang hiểu lầm, phòng nghỉ kia là tạm thời thu dọn đưa cho ngươi, nơi đó vốn chứa các đồ vật quan trọng của thương hội, cho nên trong phòng vốn có bày trí camera, có thể trong lúc nhất thời quên tháo bỏ, trở về ta sẽ cảnh cáo nhân viên thu dọn."
Lâm Uyên không quan tâm lời giải thích của Bạch Linh Lung, cũng không cần giải thích, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác ngoài lỏng trong chặt đối với chỗ mình dừng chân, ban đầu trong phòng nghỉ hoàn toàn không có camera, rõ ràng về sau mới lắp đặt.
Hắn quan tâm là phản ứng qua lại giữa Bạch Linh Lung và Tần Nghi, đây chính là nguyên nhân dẫn đến hắn muốn vạch phá.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của hắn đại khái đã nắm chắc là ý của Tần Nghi.
Hắn không nghĩ tới Tần Nghi dám làm ra loại chuyện rình mò này, nếu nói trước đó bản thân cảm thấy có chỗ áy náy với Tần Nghi, như vậy lúc này đây, hắn cảm giác có chút phản cảm với Tần Nghi, bình tĩnh nói:
"Ta hy vọng loại chuyện này về sau sẽ không tái hiện."
Tần Nghi nói:
" Linh Lung sẽ xử lý việc này. Ta còn có buổi họp, ngươi còn việc gì không?"
"Không có."
Nói xong, Lâm Uyên lập tức quay người rời đi.
Đích thật là không có, hắn xác nhận đây là ý của Tần Nghi, chuyện lo lắng nhất đối với hắn đã được loại bỏ, trong lòng có thể yên tâm tiếp tục khiêm tốn trà trộn vào trong.
Bạch Linh Lung dõi mắt nhìn Lâm Uyên khuất bóng, thở ra một hơi, nói:
"La Khang An này thật đúng là rảnh rỗi, lo chuyện của chính mình là được rồi, chạy đến phòng Lâm Uyên xông xáo cái gì đâu."
Không thể không oán trách, thiếu chút nữa bên này đã chẳng thể nào êm chuyện, một khi bị phát hiện lén lút rình mò một nam nhân, chuyện này có bao nhiêu xấu hổ.
Tần Nghi nói:
"Có thể tuỳ tiện phát hiện các ngươi bày trí máy giám sát ẩn nấp trong phòng, xem ra La Khang An này lăn lộn nhiều năm trong Thần Về ở Tiên Đô, hoàn toàn chính xác có chút năng lực."
Bạch Linh Lung nói:
"Cũng có hơi nhiều chuyện, có cần ta đi cảnh cáo hắn một chút hay không?"
Tần Nghi đáp:
"Đã không quan trọng nữa rồi."
Bạch Linh Lung hỏi:
"Vậy có cần tiếp tục giám sát không?"
Tần Nghi liếc xéo, nói:
"Ngươi cảm thấy có cần thiết nữa không? Bị phát hiện lần nữa thì dựa vào đâu giải thích."
...
"Từng trọng thương Bá Vương?"
Trên cửa sổ lầu các, Triệu Nguyên Thần quay đầu nhìn về phía Tào Lộ Bình một bên bẩm báo tình huống, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tào Lộ Bình gật đầu, nói:
"Ngũ Vi thăm dò tình huống là thế, hơn nữa chính miệng La Khang An nói ra, là thật hay giả thì phải chờ tin tức thăm dò từ bên Tiên Đô, sau đó có thể xác nhận chắc chắn. Bất quá, chuyện này hẳn là không giả, ai sẽ lấy loại sự tình này ra nói hươu nói vượn, nhất là còn liên lụy tới Bá Vương, vậy thì đúng là liều mạng, chẳng ai làm ra chuyện tự tạo phiền phức cho mình cả."
Ít nhất đối với gã, dư nghiệt tiền triều không phải loại người có thể trêu chọc, mặc dù Tiên Đình thế lớn nhưng dù sao cũng là người cầm quyền, còn nói rõ quy tắc, ngược lại nhóm người dư nghiệt tiền triều kia sẽ không nói cái gì quy tắc, hơn nữa ẩn nấp năm đường bảy lối, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Huống hồ còn là một trong mười ba Tiên Ba của dư nghiệt tiền triều.
Triệu Nguyên Thần lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Khó trách tiện nhân Tần Nghi kia chiêu mộ người từ một nơi xa như vậy, hóa ra là mời cao thủ tới."
Tào Lộ Bình nói:
"Người này có thể giao thủ với Bá Vương, sợ rằng không thể coi thường, muốn xuống tay với y cũng rất khó thành công, ít nhất chỗ này của ta không ai có năng lực đó."
Gã có chút may mắn, phát hiện chính mình chân chính xem thường La Khang An kia, không nghĩ tới là một tên giả heo ăn thịt hổ, may mắn trước đó không có làm loạn, bằng không một khi đụng vào thì chẳng còn đường về.
Triệu Nguyên Thần trầm mặc một lúc, tình huống này xác thực khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ta nhất định phải báo cáo cho người trong nhà đưa ra quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook