Tiện Nhân Xứng Cẩu Thiên Trường Địa Cửu
-
Chương 3
Bảy năm trước, từng có một lời đồn đại, con trai Thẩm gia vì có quan hệ mờ ám với ông chủ của anh họ nên bị đuổi ra khỏi nhà.
Mà theo cách nói của Thẩm Dạ Triệt là tên tiện nhân Cảnh Hằng dụ dỗ một tiểu thẳng nam cao lãnh có chút manh còn bày cách cho cậu bỏ trốn.
Năm đó Thẩm Dạ Triệt đang học cấp ba, anh họ cậu kết hôn, cậu đi theo cha mẹ dự tiệc cưới, bị cha mẹ giới thiệu cho một đống cô, dì, chú, bác, cậu, mợ, cậu gật đầu chào hỏi từng người cho có lệ chứ không nhớ kỹ.
Bất quá, có một người mà cậu không thể quên được, đó là sếp của anh họ – Cảnh Hằng.
Cảnh Hằng cao lớn, soái khí, thành thục, trầm ổn, lớn hơn cậu bảy tuổi, anh nhìn cậu bằng cặp mắt trong trẻo nhưng không mạo phạm, mơ hồ như đang thưởng thức.
Quan trọng hơn là trong lúc đối mắt với đối phương cậu liền nhận ra Cảnh Hằng là gay.
Lúc đó Thẩm Dạ Triệt cũng không thích ai, cùng lắm là thích nhìn nam nhân đẹp trai hoặc mỹ nữ.
Lần đầu tiên Cảnh Hằng thấy Thẩm Dạ Triệt, lúc đó cậu đang mặc âu phục, dáng người thon dài, tuy ngũ quan có chút trẻ con nhưng lại tinh xảo, khoé miệng mang theo nụ cười thanh tú, mi thanh mục lãnh vô tình. Chỉ qua một cái liếc mắt anh liền nhận định Thẩm Dạ Triệt chính là định mệnh của đời mình, bởi vì trong lòng cảm ứng được dấu hiệu, nhất kiến chung tình với người xa lạ này.
Đến thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Dạ Triệt đã nhìn ra ý cười trong mắt Cảnh Hằng, khoé miệng cậu nhếch lên độ cong hoàn hảo, nói:
“Chào anh, tôi là Thẩm Dạ Triệt.”
Cậu ý thức được, đây là một loại lưỡng tình tương duyệt tiềm tàng.
Sau đó Cảnh Hằng thường xuyên hẹn Thẩm Dạ Triệt đi ăn.
Cảnh Hằng cũng lo lắng liệu mình có ảnh hưởng đến việc học của Thẩm Dạ Triệt hay không, còn nói có gì có thể nhờ anh giúp, không nghĩ tới Thẩm Dạ Triệt lại trào phúng nói:
“Haha, chế độ thi vào bảy năm trước không giống bây giờ, anh giúp được tôi cái gì a.”
Sau một giây mặt liền chuyển biểu tình đáng thương nói:
“Năm nay sinh nhật tôi không có người chúc mừng, tôi muốn ăn bánh ngọt.”
Thời điểm ngồi trong xe, chuẩn bị thổi nến sinh nhật, hai tay Thẩm Dạ Triệt tạo thành hình chữ thập, nhỏ giọng nói với Cảnh Hằng đang cầm bánh:
“Cảnh Hằng, xem như cảm ơn anh đã tặng tôi bánh, tôi sẽ giúp anh hoàn thành một tâm nguyện, nói đi.”
“Nếu như tôi nói thích em, muốn em làm bạn trai tôi thì sao?”
Thẩm Dạ Triệt không trả lời, nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, sau đó thổi tắt nến, cuối cùng hôn một cái lên môi Cảnh Hằng, nở nụ cười:
“Nguyện vọng đạt thành.”
Thẩm Dạ Triệt thi được điểm cao kinh người, cậu điền nguyện vọng vào một trường đại học tốt nhất tại thành phố Cảnh Hằng sống, cha mẹ cậu cũng không can thiệp, cho đến buổi tối hôm đó, mẹ Thẩm Dạ Triệt thấy cậu bước xuống từ xe Cảnh Hằng, gần đó còn nghe được nhiều lời đồn đại về con mình, hôm đó là ngày Thẩm Dạ Triệt come out.
“Mẹ thắc mắc vì sao con lại điền nguyện vọng vào trường đại học đó, thì ra là muốn cùng một chỗ với nam nhân đó, thật không biết xấu hổ!”
Thẩm Dạ Triệt quỳ trên mặt đất. không phủ nhận, ánh mắt như tro tàn.
“Lập tức chia tay!”
“Không được!”
“Vậy mày đi luôn đi không cần trở về nữa!”
Đương nhiên Thẩm Dạ Triệt trúng tuyển đại học kia, đương nhiên phải dọn ra khỏi nhà, đến sống cùng Cảnh Hằng, trong nhà đóng băng kinh tế của cậu, cũng cắt đứt liên hệ.
Buổi tối đó, Cảnh Hằng vòng tay trái ôm cậu, tay phải nâng thắt lưng cậu, khiến người trước mặt mình cảm thụ được nơi mẫn cảm của mình bị tuỳ ý va chạm.
Tiếng rên rỉ của Thẩm Dạ Triệt ngày càng tăng lên, sau đó nước mắt cậu chảy xuống, lẩm bẩm nói:
“Cảnh Hằng, cả đời này anh chỉ được yêu một mình em.”
Cảnh Hằng không giảm tốc độ, nhưng lòng bàn tay ấm áp xoa lên đầu cậu:
“Bà xã ngoan, anh ở đây.”
Vài năm đầu kia quả là tình nồng, nhưng sau khi công ty Cảnh Hằng lên sàn, anh liền điên cuồng kiếm tiền, nói ít đi, cười cũng ít, đến cãi nhau cũng không có.
Thẩm Dạ Triệt cảm thấy dường như Cảnh Hằng đã mắc bệnh xà tinh, không chỉ buộc cậu tuyệt giao cùng bạn bè mà sau khi tốt nghiệp cũng không cho cậu đi làm, còn không cho cậu chia tay, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với cậu, chỉ mua một con chó lông vàng để bầu bạn với cậu.
Sinh hoạt như vậy không khác gì giam lỏng, tình cảm đã hết cố gắng gần nhau không có ý nghĩa mà còn là độc dược giết chết mối quan hệ.
Nếu như không còn yêu nhau như ban đầu thì không nên cố chấp ở với nhau đến bạc đầu, lựa chọn tốt nhất là sớm rời khỏi.
Mà theo cách nói của Thẩm Dạ Triệt là tên tiện nhân Cảnh Hằng dụ dỗ một tiểu thẳng nam cao lãnh có chút manh còn bày cách cho cậu bỏ trốn.
Năm đó Thẩm Dạ Triệt đang học cấp ba, anh họ cậu kết hôn, cậu đi theo cha mẹ dự tiệc cưới, bị cha mẹ giới thiệu cho một đống cô, dì, chú, bác, cậu, mợ, cậu gật đầu chào hỏi từng người cho có lệ chứ không nhớ kỹ.
Bất quá, có một người mà cậu không thể quên được, đó là sếp của anh họ – Cảnh Hằng.
Cảnh Hằng cao lớn, soái khí, thành thục, trầm ổn, lớn hơn cậu bảy tuổi, anh nhìn cậu bằng cặp mắt trong trẻo nhưng không mạo phạm, mơ hồ như đang thưởng thức.
Quan trọng hơn là trong lúc đối mắt với đối phương cậu liền nhận ra Cảnh Hằng là gay.
Lúc đó Thẩm Dạ Triệt cũng không thích ai, cùng lắm là thích nhìn nam nhân đẹp trai hoặc mỹ nữ.
Lần đầu tiên Cảnh Hằng thấy Thẩm Dạ Triệt, lúc đó cậu đang mặc âu phục, dáng người thon dài, tuy ngũ quan có chút trẻ con nhưng lại tinh xảo, khoé miệng mang theo nụ cười thanh tú, mi thanh mục lãnh vô tình. Chỉ qua một cái liếc mắt anh liền nhận định Thẩm Dạ Triệt chính là định mệnh của đời mình, bởi vì trong lòng cảm ứng được dấu hiệu, nhất kiến chung tình với người xa lạ này.
Đến thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Dạ Triệt đã nhìn ra ý cười trong mắt Cảnh Hằng, khoé miệng cậu nhếch lên độ cong hoàn hảo, nói:
“Chào anh, tôi là Thẩm Dạ Triệt.”
Cậu ý thức được, đây là một loại lưỡng tình tương duyệt tiềm tàng.
Sau đó Cảnh Hằng thường xuyên hẹn Thẩm Dạ Triệt đi ăn.
Cảnh Hằng cũng lo lắng liệu mình có ảnh hưởng đến việc học của Thẩm Dạ Triệt hay không, còn nói có gì có thể nhờ anh giúp, không nghĩ tới Thẩm Dạ Triệt lại trào phúng nói:
“Haha, chế độ thi vào bảy năm trước không giống bây giờ, anh giúp được tôi cái gì a.”
Sau một giây mặt liền chuyển biểu tình đáng thương nói:
“Năm nay sinh nhật tôi không có người chúc mừng, tôi muốn ăn bánh ngọt.”
Thời điểm ngồi trong xe, chuẩn bị thổi nến sinh nhật, hai tay Thẩm Dạ Triệt tạo thành hình chữ thập, nhỏ giọng nói với Cảnh Hằng đang cầm bánh:
“Cảnh Hằng, xem như cảm ơn anh đã tặng tôi bánh, tôi sẽ giúp anh hoàn thành một tâm nguyện, nói đi.”
“Nếu như tôi nói thích em, muốn em làm bạn trai tôi thì sao?”
Thẩm Dạ Triệt không trả lời, nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, sau đó thổi tắt nến, cuối cùng hôn một cái lên môi Cảnh Hằng, nở nụ cười:
“Nguyện vọng đạt thành.”
Thẩm Dạ Triệt thi được điểm cao kinh người, cậu điền nguyện vọng vào một trường đại học tốt nhất tại thành phố Cảnh Hằng sống, cha mẹ cậu cũng không can thiệp, cho đến buổi tối hôm đó, mẹ Thẩm Dạ Triệt thấy cậu bước xuống từ xe Cảnh Hằng, gần đó còn nghe được nhiều lời đồn đại về con mình, hôm đó là ngày Thẩm Dạ Triệt come out.
“Mẹ thắc mắc vì sao con lại điền nguyện vọng vào trường đại học đó, thì ra là muốn cùng một chỗ với nam nhân đó, thật không biết xấu hổ!”
Thẩm Dạ Triệt quỳ trên mặt đất. không phủ nhận, ánh mắt như tro tàn.
“Lập tức chia tay!”
“Không được!”
“Vậy mày đi luôn đi không cần trở về nữa!”
Đương nhiên Thẩm Dạ Triệt trúng tuyển đại học kia, đương nhiên phải dọn ra khỏi nhà, đến sống cùng Cảnh Hằng, trong nhà đóng băng kinh tế của cậu, cũng cắt đứt liên hệ.
Buổi tối đó, Cảnh Hằng vòng tay trái ôm cậu, tay phải nâng thắt lưng cậu, khiến người trước mặt mình cảm thụ được nơi mẫn cảm của mình bị tuỳ ý va chạm.
Tiếng rên rỉ của Thẩm Dạ Triệt ngày càng tăng lên, sau đó nước mắt cậu chảy xuống, lẩm bẩm nói:
“Cảnh Hằng, cả đời này anh chỉ được yêu một mình em.”
Cảnh Hằng không giảm tốc độ, nhưng lòng bàn tay ấm áp xoa lên đầu cậu:
“Bà xã ngoan, anh ở đây.”
Vài năm đầu kia quả là tình nồng, nhưng sau khi công ty Cảnh Hằng lên sàn, anh liền điên cuồng kiếm tiền, nói ít đi, cười cũng ít, đến cãi nhau cũng không có.
Thẩm Dạ Triệt cảm thấy dường như Cảnh Hằng đã mắc bệnh xà tinh, không chỉ buộc cậu tuyệt giao cùng bạn bè mà sau khi tốt nghiệp cũng không cho cậu đi làm, còn không cho cậu chia tay, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với cậu, chỉ mua một con chó lông vàng để bầu bạn với cậu.
Sinh hoạt như vậy không khác gì giam lỏng, tình cảm đã hết cố gắng gần nhau không có ý nghĩa mà còn là độc dược giết chết mối quan hệ.
Nếu như không còn yêu nhau như ban đầu thì không nên cố chấp ở với nhau đến bạc đầu, lựa chọn tốt nhất là sớm rời khỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook