Tiên Ngôn Chí
-
Chương 5: Đệ tử ngoại môn
Trải qua một hồi tranh giành, trên đại điện chỉ còn lại bốn đứa trẻ.
Trong bốn thiếu niên này có hai nam hai nữ, mà hai trong đó lại là Lý Dương và tiểu Tuyết.
Ngay từ đầu, Lý Dương và tiểu Tuyết làm ra hành động kia, Thông Hoà Chân Nhân lại không có hành động từ chối. Sau đó đám trẻ còn lại lại muốn quỳ bái thì Thông Hoà Chân Nhân lại không tiếp nhận. Điều này ý vị như thế nào, ai nấy cũng đều hiểu rõ.
Cho nên, ai nấy mặc dù tranh nhau gãy lưỡi, nhưng cũng không có động đến trên người Lý Dương và tiểu Tuyết.
Lúc này, Thông Hoà Chân Nhân mới ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lý Dương, tiểu Tuyết, hai ngươi có đồng ý làm ký danh đệ tử của lão phu không?
Lý Dương nghe vậy thì không chút chần chừ, cung kính quỳ xuống:
- Đệ tử ra mắt sư phụ đại nhân!
Tiểu Tuyết thấy vậy cũng nhẹ nhàng quỳ xuống. Dáng vẻ tuỳ thuộc hết vào Lý Dương.
Thông Hoà Chân Nhân thấy cảnh này thì cười hiền lành, mặt khác mấy người còn lại trong đại điện cũng đều nở nụ cười.
Một người trung niên ngồi ghế gần cuối bên trái cười nói:
- Lý Dương, phải gọi là sư tôn mới hợp lễ nghĩa a!
Lý Dương nghe vậy thì gương mặt đỏ lên, xấu hổ định dập đầu kêu sư tôn thì Thông Hoà Chân Nhân lại cười hiền hoà phẩy tay nâng hắn và tiểu Tuyết đứng dậy:
- Không cần đa lễ. Hai ngươi mặc dù là đệ tử ký danh của ta, nhưng cũng phải trải qua khảo hạch rèn luyện như mọi người. Từ hôm nay liền đến ngoại môn tu tập theo môn quy. Cố gắng cho tốt, đừng làm mất mặt thanh danh đệ tử Vân Linh Tông chúng ta.
- Đồ nhi tuân mệnh sư tôn!
Lý Dương rất cung kính khoanh tay nói. Mà tiểu Tuyết cũng cúi đầu.
Ngay sau đó, Thông Hoà Chân Nhân lại nói tiếp:
- Tốt. Đây là hai cái ngọc bội, xem như tín vật nhập môn ký danh. Nếu hai ngươi cố gắng, vi sư sẽ ban thưởng cái khác.
Nói xong, ánh mắt Thông Hoà Chân Nhân lại nhìn tới hai đứa trẻ còn sót lại.
Hai đứa trẻ này tư chất cực kỳ bình thường, cho nên sớm không ai để ý gì đến. Nhìn tới hai đứa trẻ này, Thông Hoà Chân Nhân cũng một trận đau đầu, cuối cùng ánh mắt đảo đến chỗ Vô Ngôn Tử.
Vô Ngôn Tử thấy ánh mắt này, liền cũng không nhanh không chậm nói:
- Hai ngươi đến đây!
Hai đứa trẻ này nghe vậy thì mừng rỡ chạy đến hành lễ đa tạ một phen.
Mà bất ngờ, Thiết Trì lại đứng phía sau Vô Ngôn Tử chứ không đứng sau Trì lão như xu thế ban đầu. Mà giờ phút này, gương mặt của Thiết Trì nhìn Lý Dương và tiểu Tuyết có chút căm tức và ghen ghét.
Chút cử động nhỏ này của hắn làm sao qua mắt được mấy lão bất tử nơi này, nhưng ai cũng cho rằng đó là bình thường đối với tâm lý bọn trẻ, cho nên không ai nói gì.
Ước chừng nửa canh giờ sau đó, ai nấy đều trở về nơi tu luyện của mình.
Còn đám thiếu niên thì được một trưởng lão ngoại môn đến đón để đưa đi ngoại môn bắt đầu thử thách rèn luyện. Đây là môn quy của Vân Linh Tông, dù bất cứ đệ tử nào cũng phải bắt đầu từ những bước cơ bản từ ngoại môn mà đi lên, tuyệt không có ngoại lệ.
Những thiếu niên này, chỉ khác những đệ tử khác ở chỗ thân phận. Đệ tử ngoại môn bình thường sau khi tấn cấp, thì sẽ được trở thành đệ tử nội môn. Còn những thiếu niên này, lại được một cái hứa hẹn trực tiếp trở thành đệ tử của những vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tông phái. Hai cái này, khác xa nhau một trời một vực.
Mà chính điều này, những thiếu niên này đến ngoại môn thì con đường chắc chắn cũng sẽ tránh được một số quanh co không cần thiết.
Tuy vậy, điều này không có nghĩa là bọn họ được ưu tiên đặc biệt gì đó, mà vẫn phải gia nhập từ vòng chót, dựa vào thân bản lĩnh của mình để gặt hái vinh quang mà mình muốn có. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí a!
…
Ngoại môn Vân Linh Tông chính là một khu vực cực kỳ rộng lớn, chia thành nhiều dãy nhà liên tiếp san sát nhau. Mà giờ phút này, mỗi một khu nhà đều có vô số đệ tử đi ra đi vào, cực kỳ náo nhiệt.
Đám mười chín người bao gồm Lý Dương bên trong đứng trên đám mây do vị trưởng lão ngoại môn điều khiển mà trong lòng bần thần. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Nhất là Lý Dương, vừa rồi, sư tôn Thông Hoà Chân Nhân chỉ để hắn đi đến ngoại môn, còn tiểu Tuyết thì giữ lại để trị bệnh câm làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ. Đối với thực lực của sư tôn, mặc dù Lý Dương không biết, nhưng thấy địa vị và cách mọi người cung kính với lão nhân gia, hắn hoàn toàn tin tưởng vào việc trị bệnh cho tiểu Tuyết.
Tuy có một sư tôn như vậy, nhưng Lý Dương hoàn toàn không có chút ỷ lại nào. Trải qua muôn hình vạn trạng cuộc sống, cay đắng ngọt bùi đều trải qua, Lý Dương mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vẫn hiểu rất rõ, chỉ có tự bản thân cố gắng, dùng thực lực nói chuyện. Còn tất cả ngoại lực đều chỉ mang tính phụ trợ. Chưa biết chừng, nếu Lý Dương hắn ỷ lại, hống hách thì sau này có muốn nhận sư tôn cũng không ai nhận hắn a!
Lúc này, đứng đằng trước đám mây là một trung niên đầu trọc tên là Đặng Siêu có tu vi Trúc cơ trung kỳ. Bản thân gã từng là một đệ tử nội môn, nhưng trong thời hạn mà tu vi không tinh tiến, cuối cùng được điều ra làm trưởng lão ngoại môn.
Trong Vân Linh Tông, người như Đặng Siêu đúng là không ít. Ngoại trừ một số được phái đi làm quản sự, trưởng lão ngoại môn hoặc các công việc bên ngoài, một số ít khác thì được Vân Linh Tông hậu thuẫn ra phàm trần sáng lập các gia tộc tu chân, nối dài huyết mạch cho Vân Linh Tông.
Trong Vân Linh Tông, tất cả đều dùng điểm cống hiến đi đổi. Thậm chí, muốn ra ngoài lập gia tộc thì cũng cần một lượng điểm cống hiến khổng lồ mới được sự gật đầu của Vân Linh Tông. Nếu tự tiện, sẽ bị coi là phản đồ, bị diệt ngay tức khắc.
Ở Vân Linh Tông, ngoại trừ các vị trưởng lão hoặc có chức sắc trong người, những ai thuộc hàng đệ tử thì đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hoặc nếu thực lực không đủ hoặc có lý do khác thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ bên trong môn phái.
Những nhiệm vụ bên trong môn phái, chắc chắn là những việc không có độ nguy hiểm cao, cho nên điểm cống hiến cũng thấp đến đáng thương. Hầu hết là quét dọn, hoặc là trồng cây, cuốc đất, dọn dẹp, cho thú nuôi ăn, quét tước này nọ…những công việc này, đều là những nhiệm vụ chỉ có đám đệ tử ngoại môn đến làm. Lại còn tranh nhau làm.
Cả guồng máy của ngoại môn này, kỳ thực cũng là dựa trên các loại nhiệm vụ làm xương sống, từ đó kích thích đệ tử ngoại môn hoàn thành, tự mình tích luỹ cùng học hỏi. Quan trọng hơn nữa, môi trường nơi này ai cũng như ai, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Mỗi một năm đều sẽ có khảo hạch, những đệ tử ngoại môn không đạt tư cách đều sẽ bị loại ra khỏi ngoại môn một cách không thương tiếc.
Vân Linh Tông mấy vạn năm qua sừng sững không ngã, đều là nhờ những loại cạnh tranh tàn khốc đến duy trì.
Đặng Siêu sau khi mang đám người Lý Dương hạ xuống thì liền phân phó một gã quản sự đến làm thủ tục cũng như an bài cho bọn họ. Còn bản thân hắn thì đi đâu không rõ.
Mà đám người Lý Dương cũng không dám có tâm tư để ý, lúc này chỉ có lẳng lặng ngó trái nhìn phải xem xét hoàn cảnh nơi này.
Vị quản sự này mặt mũi bình thường, chỉ có cái miệng để một chòm râu dê là thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.
Sau khi tiếp nhận đám người, vị quản sự sau khi cười nịnh nọt nhìn Đặng Siêu đi mất thì quay đầu thay đổi bộ mặt sang lãnh đạm, nhìn đám thiếu niên mới đến nói:
- Ta là Chu Thái. Là quản sự nơi này. Các ngươi theo ta đi làm thủ tục nhập môn!
Nói xong, xoay người đi về một hướng.
Nguyên đám thấy vậy liền đi theo Chu quản sự đến một gian phòng.
Tại nơi này, mỗi người lại được nhận hai bộ đạo phục có màu xám, là màu dành cho đệ tử ngoại môn, thấp kém nhất. Đi kèm là một cái lệnh bài bằng ngọc có đánh số thứ tự mặt trước, mặt sau là hình một đám mây. Đám mây này là ấn ký của Vân Linh Tông.
Lý Dương nhìn lệnh bài có số thì cười khổ. Hắn đây là không biết chữ!
Cô nhi từ nhỏ, không chết đói đã là tốt lắm rồi, sao có thể học được chữ viết. Chính vì vậy Lý Dương chỉ nhìn qua rồi cẩn thận ôm vào lòng.
Chu quản sự ở một bên lạnh nhạt nhìn hết thảy. Sau khi tất cả mười chín người đều nhận lãnh vật phẩm, gã liền tằng hắng một tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức trở thành đệ tử ngoại môn Vân Linh Tông. Sau này cố gắng làm việc và tu luyện cho thật tốt. Đừng làm mất mặt đệ tử ngoại môn chúng ta! Có biết không?
- Đệ tử đã biết!
Nguyên một đám đồng thanh hô to, khí thế thoáng cái hừng hực.
Không thể không nói tài ăn nói của Chu quản sự cũng không vừa. Giờ phút này, nguyên một đám đệ tử này đều thành thật dễ bảo hơn rất nhiều.
- Hiện tại, ta nơi này sẽ nói cho các người một ít sự tình liên quan trong tông môn!
- Thứ nhất, môn quy có quy định trong tông môn tuyệt đối không được chém giết lẫn nhau, ngoài ra….
Chu quản sự không nhanh không chậm giảng giải nội dung môn quy. Cho đến nửa ngày, Chu quản sự mới thở ra một hơi nói:
- Được rồi, đó là một vài quy định chủ yếu mà trước mắt các ngươi cần chú ý. Hiện giờ ta dẫn các ngươi đi chung quanh ngoại môn một vòng, tránh cho sau này không cẩn thận vào chỗ không nên vào. Đến lúc đó, dù là có thân phận gì thì cũng khó trách môn quy xử phạt a!
Lý Dương và những người khác nghe lời này âm thầm rùng mình. Tập trung tinh thần đi theo Chu quản sự.
Đến mỗi một địa phương, Chu quản sự đều giới thiệu rõ ràng rành mạch, ví dụ nơi này là khu linh thú cấp cao trọng điểm bảo vệ, khu nọ là khu dược viên cao cấp không phận sự cấm lại gần…
Đi nửa buổi, Chu quản sự liền dẫn đám Lý Dương đến một nơi rộng rãi như một cái quảng trường.
Quảng trường này không có kiến trúc gì, mà chính giữa lại có một tấm bia đá hình trụ trồi lên từ dưới mặt đất.
Mà quảng trường này, giờ phút này có chừng mấy trăm người mặc áo nâu của đệ tử ngoại môn đang người đứng, người ngồi cảm nhận gì đó. Khuôn mặt đều quay về hướng bia đá.
Trong bốn thiếu niên này có hai nam hai nữ, mà hai trong đó lại là Lý Dương và tiểu Tuyết.
Ngay từ đầu, Lý Dương và tiểu Tuyết làm ra hành động kia, Thông Hoà Chân Nhân lại không có hành động từ chối. Sau đó đám trẻ còn lại lại muốn quỳ bái thì Thông Hoà Chân Nhân lại không tiếp nhận. Điều này ý vị như thế nào, ai nấy cũng đều hiểu rõ.
Cho nên, ai nấy mặc dù tranh nhau gãy lưỡi, nhưng cũng không có động đến trên người Lý Dương và tiểu Tuyết.
Lúc này, Thông Hoà Chân Nhân mới ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lý Dương, tiểu Tuyết, hai ngươi có đồng ý làm ký danh đệ tử của lão phu không?
Lý Dương nghe vậy thì không chút chần chừ, cung kính quỳ xuống:
- Đệ tử ra mắt sư phụ đại nhân!
Tiểu Tuyết thấy vậy cũng nhẹ nhàng quỳ xuống. Dáng vẻ tuỳ thuộc hết vào Lý Dương.
Thông Hoà Chân Nhân thấy cảnh này thì cười hiền lành, mặt khác mấy người còn lại trong đại điện cũng đều nở nụ cười.
Một người trung niên ngồi ghế gần cuối bên trái cười nói:
- Lý Dương, phải gọi là sư tôn mới hợp lễ nghĩa a!
Lý Dương nghe vậy thì gương mặt đỏ lên, xấu hổ định dập đầu kêu sư tôn thì Thông Hoà Chân Nhân lại cười hiền hoà phẩy tay nâng hắn và tiểu Tuyết đứng dậy:
- Không cần đa lễ. Hai ngươi mặc dù là đệ tử ký danh của ta, nhưng cũng phải trải qua khảo hạch rèn luyện như mọi người. Từ hôm nay liền đến ngoại môn tu tập theo môn quy. Cố gắng cho tốt, đừng làm mất mặt thanh danh đệ tử Vân Linh Tông chúng ta.
- Đồ nhi tuân mệnh sư tôn!
Lý Dương rất cung kính khoanh tay nói. Mà tiểu Tuyết cũng cúi đầu.
Ngay sau đó, Thông Hoà Chân Nhân lại nói tiếp:
- Tốt. Đây là hai cái ngọc bội, xem như tín vật nhập môn ký danh. Nếu hai ngươi cố gắng, vi sư sẽ ban thưởng cái khác.
Nói xong, ánh mắt Thông Hoà Chân Nhân lại nhìn tới hai đứa trẻ còn sót lại.
Hai đứa trẻ này tư chất cực kỳ bình thường, cho nên sớm không ai để ý gì đến. Nhìn tới hai đứa trẻ này, Thông Hoà Chân Nhân cũng một trận đau đầu, cuối cùng ánh mắt đảo đến chỗ Vô Ngôn Tử.
Vô Ngôn Tử thấy ánh mắt này, liền cũng không nhanh không chậm nói:
- Hai ngươi đến đây!
Hai đứa trẻ này nghe vậy thì mừng rỡ chạy đến hành lễ đa tạ một phen.
Mà bất ngờ, Thiết Trì lại đứng phía sau Vô Ngôn Tử chứ không đứng sau Trì lão như xu thế ban đầu. Mà giờ phút này, gương mặt của Thiết Trì nhìn Lý Dương và tiểu Tuyết có chút căm tức và ghen ghét.
Chút cử động nhỏ này của hắn làm sao qua mắt được mấy lão bất tử nơi này, nhưng ai cũng cho rằng đó là bình thường đối với tâm lý bọn trẻ, cho nên không ai nói gì.
Ước chừng nửa canh giờ sau đó, ai nấy đều trở về nơi tu luyện của mình.
Còn đám thiếu niên thì được một trưởng lão ngoại môn đến đón để đưa đi ngoại môn bắt đầu thử thách rèn luyện. Đây là môn quy của Vân Linh Tông, dù bất cứ đệ tử nào cũng phải bắt đầu từ những bước cơ bản từ ngoại môn mà đi lên, tuyệt không có ngoại lệ.
Những thiếu niên này, chỉ khác những đệ tử khác ở chỗ thân phận. Đệ tử ngoại môn bình thường sau khi tấn cấp, thì sẽ được trở thành đệ tử nội môn. Còn những thiếu niên này, lại được một cái hứa hẹn trực tiếp trở thành đệ tử của những vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tông phái. Hai cái này, khác xa nhau một trời một vực.
Mà chính điều này, những thiếu niên này đến ngoại môn thì con đường chắc chắn cũng sẽ tránh được một số quanh co không cần thiết.
Tuy vậy, điều này không có nghĩa là bọn họ được ưu tiên đặc biệt gì đó, mà vẫn phải gia nhập từ vòng chót, dựa vào thân bản lĩnh của mình để gặt hái vinh quang mà mình muốn có. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí a!
…
Ngoại môn Vân Linh Tông chính là một khu vực cực kỳ rộng lớn, chia thành nhiều dãy nhà liên tiếp san sát nhau. Mà giờ phút này, mỗi một khu nhà đều có vô số đệ tử đi ra đi vào, cực kỳ náo nhiệt.
Đám mười chín người bao gồm Lý Dương bên trong đứng trên đám mây do vị trưởng lão ngoại môn điều khiển mà trong lòng bần thần. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Nhất là Lý Dương, vừa rồi, sư tôn Thông Hoà Chân Nhân chỉ để hắn đi đến ngoại môn, còn tiểu Tuyết thì giữ lại để trị bệnh câm làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ. Đối với thực lực của sư tôn, mặc dù Lý Dương không biết, nhưng thấy địa vị và cách mọi người cung kính với lão nhân gia, hắn hoàn toàn tin tưởng vào việc trị bệnh cho tiểu Tuyết.
Tuy có một sư tôn như vậy, nhưng Lý Dương hoàn toàn không có chút ỷ lại nào. Trải qua muôn hình vạn trạng cuộc sống, cay đắng ngọt bùi đều trải qua, Lý Dương mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vẫn hiểu rất rõ, chỉ có tự bản thân cố gắng, dùng thực lực nói chuyện. Còn tất cả ngoại lực đều chỉ mang tính phụ trợ. Chưa biết chừng, nếu Lý Dương hắn ỷ lại, hống hách thì sau này có muốn nhận sư tôn cũng không ai nhận hắn a!
Lúc này, đứng đằng trước đám mây là một trung niên đầu trọc tên là Đặng Siêu có tu vi Trúc cơ trung kỳ. Bản thân gã từng là một đệ tử nội môn, nhưng trong thời hạn mà tu vi không tinh tiến, cuối cùng được điều ra làm trưởng lão ngoại môn.
Trong Vân Linh Tông, người như Đặng Siêu đúng là không ít. Ngoại trừ một số được phái đi làm quản sự, trưởng lão ngoại môn hoặc các công việc bên ngoài, một số ít khác thì được Vân Linh Tông hậu thuẫn ra phàm trần sáng lập các gia tộc tu chân, nối dài huyết mạch cho Vân Linh Tông.
Trong Vân Linh Tông, tất cả đều dùng điểm cống hiến đi đổi. Thậm chí, muốn ra ngoài lập gia tộc thì cũng cần một lượng điểm cống hiến khổng lồ mới được sự gật đầu của Vân Linh Tông. Nếu tự tiện, sẽ bị coi là phản đồ, bị diệt ngay tức khắc.
Ở Vân Linh Tông, ngoại trừ các vị trưởng lão hoặc có chức sắc trong người, những ai thuộc hàng đệ tử thì đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hoặc nếu thực lực không đủ hoặc có lý do khác thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ bên trong môn phái.
Những nhiệm vụ bên trong môn phái, chắc chắn là những việc không có độ nguy hiểm cao, cho nên điểm cống hiến cũng thấp đến đáng thương. Hầu hết là quét dọn, hoặc là trồng cây, cuốc đất, dọn dẹp, cho thú nuôi ăn, quét tước này nọ…những công việc này, đều là những nhiệm vụ chỉ có đám đệ tử ngoại môn đến làm. Lại còn tranh nhau làm.
Cả guồng máy của ngoại môn này, kỳ thực cũng là dựa trên các loại nhiệm vụ làm xương sống, từ đó kích thích đệ tử ngoại môn hoàn thành, tự mình tích luỹ cùng học hỏi. Quan trọng hơn nữa, môi trường nơi này ai cũng như ai, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Mỗi một năm đều sẽ có khảo hạch, những đệ tử ngoại môn không đạt tư cách đều sẽ bị loại ra khỏi ngoại môn một cách không thương tiếc.
Vân Linh Tông mấy vạn năm qua sừng sững không ngã, đều là nhờ những loại cạnh tranh tàn khốc đến duy trì.
Đặng Siêu sau khi mang đám người Lý Dương hạ xuống thì liền phân phó một gã quản sự đến làm thủ tục cũng như an bài cho bọn họ. Còn bản thân hắn thì đi đâu không rõ.
Mà đám người Lý Dương cũng không dám có tâm tư để ý, lúc này chỉ có lẳng lặng ngó trái nhìn phải xem xét hoàn cảnh nơi này.
Vị quản sự này mặt mũi bình thường, chỉ có cái miệng để một chòm râu dê là thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.
Sau khi tiếp nhận đám người, vị quản sự sau khi cười nịnh nọt nhìn Đặng Siêu đi mất thì quay đầu thay đổi bộ mặt sang lãnh đạm, nhìn đám thiếu niên mới đến nói:
- Ta là Chu Thái. Là quản sự nơi này. Các ngươi theo ta đi làm thủ tục nhập môn!
Nói xong, xoay người đi về một hướng.
Nguyên đám thấy vậy liền đi theo Chu quản sự đến một gian phòng.
Tại nơi này, mỗi người lại được nhận hai bộ đạo phục có màu xám, là màu dành cho đệ tử ngoại môn, thấp kém nhất. Đi kèm là một cái lệnh bài bằng ngọc có đánh số thứ tự mặt trước, mặt sau là hình một đám mây. Đám mây này là ấn ký của Vân Linh Tông.
Lý Dương nhìn lệnh bài có số thì cười khổ. Hắn đây là không biết chữ!
Cô nhi từ nhỏ, không chết đói đã là tốt lắm rồi, sao có thể học được chữ viết. Chính vì vậy Lý Dương chỉ nhìn qua rồi cẩn thận ôm vào lòng.
Chu quản sự ở một bên lạnh nhạt nhìn hết thảy. Sau khi tất cả mười chín người đều nhận lãnh vật phẩm, gã liền tằng hắng một tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức trở thành đệ tử ngoại môn Vân Linh Tông. Sau này cố gắng làm việc và tu luyện cho thật tốt. Đừng làm mất mặt đệ tử ngoại môn chúng ta! Có biết không?
- Đệ tử đã biết!
Nguyên một đám đồng thanh hô to, khí thế thoáng cái hừng hực.
Không thể không nói tài ăn nói của Chu quản sự cũng không vừa. Giờ phút này, nguyên một đám đệ tử này đều thành thật dễ bảo hơn rất nhiều.
- Hiện tại, ta nơi này sẽ nói cho các người một ít sự tình liên quan trong tông môn!
- Thứ nhất, môn quy có quy định trong tông môn tuyệt đối không được chém giết lẫn nhau, ngoài ra….
Chu quản sự không nhanh không chậm giảng giải nội dung môn quy. Cho đến nửa ngày, Chu quản sự mới thở ra một hơi nói:
- Được rồi, đó là một vài quy định chủ yếu mà trước mắt các ngươi cần chú ý. Hiện giờ ta dẫn các ngươi đi chung quanh ngoại môn một vòng, tránh cho sau này không cẩn thận vào chỗ không nên vào. Đến lúc đó, dù là có thân phận gì thì cũng khó trách môn quy xử phạt a!
Lý Dương và những người khác nghe lời này âm thầm rùng mình. Tập trung tinh thần đi theo Chu quản sự.
Đến mỗi một địa phương, Chu quản sự đều giới thiệu rõ ràng rành mạch, ví dụ nơi này là khu linh thú cấp cao trọng điểm bảo vệ, khu nọ là khu dược viên cao cấp không phận sự cấm lại gần…
Đi nửa buổi, Chu quản sự liền dẫn đám Lý Dương đến một nơi rộng rãi như một cái quảng trường.
Quảng trường này không có kiến trúc gì, mà chính giữa lại có một tấm bia đá hình trụ trồi lên từ dưới mặt đất.
Mà quảng trường này, giờ phút này có chừng mấy trăm người mặc áo nâu của đệ tử ngoại môn đang người đứng, người ngồi cảm nhận gì đó. Khuôn mặt đều quay về hướng bia đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook