Tiên Ma Biến
-
Chương 865: Cùng với ma vương xuống địa ngục
Thân thể Trương Bình tựa như là một vật chứa của vô số con côn trùng màu đen, những con côn trùng màu đen này cho dù chết đi, cũng sẽ nhanh chóng có con mới sinh ra.
So sánh với phương pháp ''vĩnh sinh'' mà Trương Bình đã truyền thụ cho những trưởng lão núi Luyện Ngục, biến thân thể của bọn chúng trở nên cứng cáp như cương thi, thân thể của Trương Bình hiện giờ mới đúng là bất diệt và vĩnh sinh.
Phần lớn sức mạnh của ma vương lại đến từ chính thân thể của mình.
Thân thể của Trương Bình cũng chính là một cái bẫy để hắn dẫn dụ Lâm Tịch.
Nhưng khi trong cơ thể Lâm Tịch phát ra khí tức lạnh lẽo, truyền vào trong cơ thể, khiến toàn bộ côn trùng màu đen trong cơ thể hắn bị đóng băng, Trương Bình mới biết rằng Lâm Tịch đã chuẩn bị một cái bẫy.
Hắn đồng thời biết được thủ đoạn này là Lâm Tịch học hỏi được từ người nào.
Ngày xưa, Nghê Hạc Niên đã dùng thân thể của mình hấp thụ hàn khí lạnh lẽo, đối kháng với ngọn lửa của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Mà Lâm Tịch đã từng ở trong thần nguyên băng tuyết, nguyên khí băng hàn mà hắn hấp thụ được thật sự không biết nhiều hơn Nghê Hạc Niên bao nhiêu lần.
Hàn khí thần nguyên từ trong cơ thể hắn lộ ra ngoài, tràn ngập da thịt của hắn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn đã bị một màn sương màu trắng bao phủ, tạo thành xác băng.
Máu ma trong người hắn cũng bị đông cứng lại, ý thức gần như bị đóng băng.
Một quyền hắn đang đánh tới Lâm Tịch bị đông cứng trên không trung.
Chân Long kiếm trong tay Lâm Tịch bắt đầu cắt ngang cơ thể hắn. Hơn nữa, bản thân Chân Long kiếm cũng không thể chịu đựng nổi nguyên khí trời đất không ngừng quán chú vào và hàn khí trong cơ thể Lâm Tịch bộc phát, sắp nổ bể ra.
Vào lúc trước, bất kỳ thời khắc nào Trương Bình cũng muốn tới gần người Lâm Tịch, nếu không, cho dù hắn có cơ thể bất diệt, cũng sẽ bị Lâm Tịch từ từ mài chết. Mà vào lúc này, hắn chỉ muốn rời khỏi Lâm Tịch, tránh càng xa càng tốt.
Một tiếng rít thê lương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Ngay khi cảm giác của hắn đang trở nên chậm chạp vì bị đóng băng, cũng bởi vì cảm giác tử vong đã đến quá gần, sâu trong trái tim của hắn, vài giọt máu sềnh sệch bắt đầu bốc cháy.
Những mạch máu hiện rõ bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên bốc cháy, biến thành những ngọn lửa chân thật.
Ngọn lửa màu tím đen nung chảy một phần hàn khí, giúp cho thân thể của hắn thoát khỏi Chân Long kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình, nhanh chóng lui về phía sau.
...
Lớp băng từ trên người Trương Bình rơi rớt xuống, tản phát ra nguyên khí, khiến cho tuyết bắt đầu rơi trên không trung.
Những mạch máu trên người hắn không còn bốc cháy nữa, nhưng bên ngoài làn da đã xuất hiện vô số vết thương tựa như đao khắc, máu đen không ngừng chảy ra ngoài.
Mỗi giọt máu màu đen rơi xuống đất, bên trong đều có những con côn trùng màu đen đang giãy dụa, nhưng cuối cùng bọn chúng lại bị thối rửa, biến thành một vũng nước màu đen.
- Hàn khí thần nguyên trong cơ thể ngươi đã hết, ngươi không thể tung một kiếm như vậy nữa.
Khuôn mặt Trương Bình đang có những giọt máu màu đen nhỏ xuống, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nói chuyện với Lâm Tịch. Đồng thời có một ngọn lửa màu tím đen từ trong vết thương trên người hắn xông ra ngoài, bảo vệ vết thương của hắn.
- Ngươi nói rất đúng.
Lâm Tịch gật đầu, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh to lớn được ngưng tụ.
Bầu trời bao la trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên trở nên vàng óng.
Vô số lôi đình màu vàng từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài, hội tụ với nguyên khí trời đất, tràn vào trong Chân Long kiếm đang được nắm trong tay.
Đây là sức mạnh dung hồn của hắn.
Mặc dù sức mạnh đến từ thần nguyên đã hao hết, nhưng dung hồn của Vân Tần chính là như thế, một khi cảnh giới tu hành không ngừng tăng lên, sức mạnh của dung hồn sẽ tăng theo.
Cho nên, sức mạnh của hắn ta một lần nữa tăng vọt.
Lâm Tịch bình tĩnh vung một kiếm đâm tới Trương Bình.
Chân Long kiếm trong tay hắn hóa thành vô số mảnh nhỏ, biến thành những ánh sao rơi màu vàng lôi đình. Trong khi âm thanh oán độc và giễu cợt của Trương Bình còn chưa biến mất, tất cả ánh sao này đã đánh vào người Trương Bình.
Những ánh sao rơi này bị ngọn lửa của Trương Bình nung chảy thành những mảnh vụn hơn, nhưng cuối cùng cũng rơi trúng người Trương Bình. Trong nháy mắt đó, trên người Trương Bình lập tức lao ra vô số mảnh vụn và giọt máu tươi.
Trương Bình hét lên một tiếng điên cuồng.
Tay của hắn bịt lấy bụng của mình.
Hiện giờ, vết thương ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất không phải là vết thương ở ngực hay là những vết thương bị mảnh vỡ Chân Long kiếm tạo thành, mà chính là vết thương ở gan.
Bởi vì ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí tức của Tần Tích Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt đang ở nơi nào đó sau Lâm Tịch, nhưng nàng lại ẩn nặc, không xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Mặc dù hắn biết rõ đây là kế sách của đám người Lâm Tịch, nhưng trong tình huống này, sự giận dữ của hắn đã bộc phát hoàn toàn.
...
- Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tại sao đến giờ khắc này, ngươi vẫn không muốn gặp ta?
Khuôn mặt của Trương Bình trở nên dữ tợn vô cùng, hắn nhìn về sau lưng Lâm Tịch, hét lớn lên.
- Tại sao nàng nhất định phải gặp ngươi?
Tất cả đám người Từ Sinh Mạt đã lui xa về sau lưng Lâm Tịch. Mặc dù khi nãy đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Trương Bình, nhưng khi nghe câu hỏi của Trương Bình dành cho Tần Tích Nguyệt, Từ Sinh Mạt vẫn không nhịn được mà khinh thường nói:
- Chẳng lẽ một người làm việc vì người khác, người đó bắt buộc phải nhận lấy sao? Nếu như ta cũng làm vài chuyện vì Tần Tích Nguyệt, vậy có phải nó nhất định phải gả cho ta không? Làm một vài chuyện, vì không chiếm được mà oán giận, đây là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa, ngươi luôn nói ngươi đã vì nàng làm vài chuyện, nhưng ngươi đã làm chuyện gì? Một người giống như ngươi tựa như một con cóc ngồi trong đáy giếng vậy, nhìn thấy thiên nga xinh đẹp mà muốn cưới, nhưng mới chỉ đi được vài bước đã bỏ cuộc, đúng là kẻ đáng thương.
Lời nói của Từ Sinh Mạt thật chanh chua và khắc bạc, nhưng lại rất đúng với Trương Bình.
- Rất hay. Tất cả mọi người đều yêu Lâm Tịch, thế gian cũng yêu Lâm Tịch, tất cả đều ủng hộ cho Lâm Tịch ngươi.
Trương Bình điên cuồng cười lớn, hét lên:
- Lâm Tịch, bây giờ ngươi không cần giả bộ ta đây khoan hồng độ lượng nữa. Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ ta ăn năn hối cải, có phải ngươi sẽ tha thứ cho người bạn xưa như ta hay không?
Lâm Tịch nhìn hắn, nói:
- Tất cả mọi người đều đứng bên ta, cho thấy người sai chính là ngươi. Rất nhiều thứ, bao gồm cả cách nghĩ của ngươi về bằng hữu, đều sai lầm.
- Ta không biết ngươi đã nhận được gì trong thần nguyên băng tuyết kia, lại khiến tu vi của ngươi đạt đến như thế. Ta cũng thừa nhận thủ đoạn hèn hạ của ngươi đã khiến ta bị thương rồi. Nhưng nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn này mà chiến thắng được ta, vậy thật quá lầm tưởng rồi.
Trương Bình tức giận nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chỉ tiếc ngươi càng để ta tức giận, kết quả của ngươi sẽ càng thê thảm. Chỉ tiếc ngươi còn hiểu biết quá ít về thời đại Tiên Ma.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy bất an, nên hắn hít sâu một hơi, khiến cho nguyên khí trong trời đất tràn vào trong người mình nhanh hơn.
- Sự mạnh mẽ nhất của ma vương chính là chuyển sang kiếp khác. Một ma vương bị hủy diệt, sẽ có ma vương khác sinh ra. Ta muốn ngươi phải đau khổ khi nhìn thấy đồ vật yêu quý của mình bị hủy diệt.
Trong tay Lâm Tịch xuất hiện một thanh trường thương do nguyên khí ngưng tụ lại tạo thành, xung quanh còn có vô số tia chớp. Ngay khi Lâm Tịch chuẩn bị ném trường thương này về phía Trương Bình, Trương Bình bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Sau đó, Trương Bình bỗng nhiên tập trung nhìn vào Cao Á Nam đang ở sau lưng Lâm Tịch.
Cũng ngay lúc này, trong núi rừng sau lưng Lâm Tịch, có một tăng nhân áo trắng bước ra ngoài.
Tăng nhân áo trắng này tất nhiên là Huyền Viễn chùa Bàn Nhược.
Cho dù là Chân Bì Lô, Vân Hải hay Lâm Tịch, cũng không biết tại sao Huyền Viễn cố ý tới đây.
Hắn chỉ nói rằng mình sẽ đứng bên cạnh Lâm Tịch.
...
Khi Huyền Viễn bước ra, Lâm Tịch cũng không ra tay. Bởi vì thân thể Trương Bình bỗng nhiên co rút lại, huyết nhục trong người hắn ta tựa hồ đang khô héo như một bó hoa điêu tàn, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình và tươi sống mà Lâm Tịch có thể cảm nhận được, bỗng nhiên theo ánh mắt của Trương Bình bắn về phía Cao Á Nam.
Luồng sức mạnh này tựa như hồn lực, nhưng không phải là hồn lực, mà chính là một luồng sức mạnh do sinh mệnh và tinh thần lực thuần túy tạo thành.
Loại sức mạnh này tựa như luôn tồn tại trong trời đất, nhưng không thể cảm giác được. Ngay cả Lâm Tịch cũng không biết làm cách nào để ngăn cản. Hắn chỉ có thể khẳng định một khi sức mạnh này rơi vào người Cao Á Nam, hậu quả sau đó nhất định sẽ khủng khiếp tới mức hắn không ngăn cản được, nên hắn lập tức biến sắc, cả người tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Ma vương cuối cùng sẽ biến mất trên thế gian.
Ngay lúc này, một hình ảnh kỳ dị xảy ra.
Huyền Viễn nhìn Trương Bình, không buồn không vui nói.
Thân thể của hắn phát ra phật quang, cả người hắn tựa như đã trở nên vô cùng khô ráo, có thể hấp thu bất kỳ vật gì.
Sự tức giận và sung sướng đang hiện rõ trên mặt Trương Bình bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ.
Một luồng sức mạnh vô hình vốn hướng tới Cao Á Nam, nhưng lại bị Huyền Viễn hút lấy.
Trương Bình hoảng sợ phun ra một ngụm máu màu đen, thân thể vốn đang héo rút lại trở nên đầy đặn.
"Phốc!''
Hắn lui về sau một bước, dưới chân xuất hiện một ao nhỏ đầy dung nham, mà thân thể của hắn lại khẽ run rẩy, đôi mắt đầy thần thái không thể hiểu được.
Lâm Tịch cảm giác được một chiêu vừa rồi của Trương Bình đã bị Huyền Viễn phá vỡ, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nên hắn lập tức xoay người lại, nhìn Huyền Viễn.
Huyền Viễn cảm khái không thôi, nhìn Lâm Tịch nói:
- Sự thật và câu chuyện truyền lưu luôn luôn có sự khác nhau. Trong điển cố của chùa Bàn Nhược, chùa Bàn Nhược xa xưa vốn bị Ma vương khống chế, mà trong biển cát vô tận, ta đã nhìn thấy một số ghi chép, nói rằng ma vương có thể chiếm lấy người tu hành có tu vi thấp hơn mình, một lần nữa chuyển sinh.
Huyền Viễn giải thích không nhiều, nhưng dựa vào những gì vừa cảm giác được, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu.
Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Bình muốn chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, chuyển sang một kiếp ma vương khác.
Thân thể của Trương Bình hiện giờ đã tàn phá, gan cũng bị tổn thương trí mạng, nhưng sau khi chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, hắn sẽ biến thành một ma vương mới.
Sau đó, Lâm Tịch không những đối mặt với việc Cao Á Nam đã chết, mà còn phải chiến đấu với tân ma vương đã chiếm lấy thân thể Cao Á Nam.
Trương Bình không những muốn giết chết Lâm Tịch, mà còn muốn trước khi giết chết Lâm Tịch, tàn nhẫn hủy diệt cuộc đời của Lâm Tịch.
Nhưng chiêu thức chuyển sang kiếp khác của hắn đã bị Huyền Viễn phá.
Trong nháy mắt vừa rồi, Huyền Viễn đã hút hết sức mạnh có thể giúp ma vương chuyển thế vào trong người mình, sau đó tự hủy diệt mình và sức mạnh ma vương.
Đây là xả thân và ngọc đá cùng vỡ.
Đây cũng là tín niệm ta và ma vương sẽ cùng nhau xuống địa ngục.
Chỉ cần chậm chạp một tức ngắn ngủi, Trương Bình hiện tại và Huyền Viễn sẽ cùng nhau chết đi...mà cũng chính vì như vậy, nên Trương Bình mới mất hết tự tin, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
So sánh với phương pháp ''vĩnh sinh'' mà Trương Bình đã truyền thụ cho những trưởng lão núi Luyện Ngục, biến thân thể của bọn chúng trở nên cứng cáp như cương thi, thân thể của Trương Bình hiện giờ mới đúng là bất diệt và vĩnh sinh.
Phần lớn sức mạnh của ma vương lại đến từ chính thân thể của mình.
Thân thể của Trương Bình cũng chính là một cái bẫy để hắn dẫn dụ Lâm Tịch.
Nhưng khi trong cơ thể Lâm Tịch phát ra khí tức lạnh lẽo, truyền vào trong cơ thể, khiến toàn bộ côn trùng màu đen trong cơ thể hắn bị đóng băng, Trương Bình mới biết rằng Lâm Tịch đã chuẩn bị một cái bẫy.
Hắn đồng thời biết được thủ đoạn này là Lâm Tịch học hỏi được từ người nào.
Ngày xưa, Nghê Hạc Niên đã dùng thân thể của mình hấp thụ hàn khí lạnh lẽo, đối kháng với ngọn lửa của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Mà Lâm Tịch đã từng ở trong thần nguyên băng tuyết, nguyên khí băng hàn mà hắn hấp thụ được thật sự không biết nhiều hơn Nghê Hạc Niên bao nhiêu lần.
Hàn khí thần nguyên từ trong cơ thể hắn lộ ra ngoài, tràn ngập da thịt của hắn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn đã bị một màn sương màu trắng bao phủ, tạo thành xác băng.
Máu ma trong người hắn cũng bị đông cứng lại, ý thức gần như bị đóng băng.
Một quyền hắn đang đánh tới Lâm Tịch bị đông cứng trên không trung.
Chân Long kiếm trong tay Lâm Tịch bắt đầu cắt ngang cơ thể hắn. Hơn nữa, bản thân Chân Long kiếm cũng không thể chịu đựng nổi nguyên khí trời đất không ngừng quán chú vào và hàn khí trong cơ thể Lâm Tịch bộc phát, sắp nổ bể ra.
Vào lúc trước, bất kỳ thời khắc nào Trương Bình cũng muốn tới gần người Lâm Tịch, nếu không, cho dù hắn có cơ thể bất diệt, cũng sẽ bị Lâm Tịch từ từ mài chết. Mà vào lúc này, hắn chỉ muốn rời khỏi Lâm Tịch, tránh càng xa càng tốt.
Một tiếng rít thê lương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Ngay khi cảm giác của hắn đang trở nên chậm chạp vì bị đóng băng, cũng bởi vì cảm giác tử vong đã đến quá gần, sâu trong trái tim của hắn, vài giọt máu sềnh sệch bắt đầu bốc cháy.
Những mạch máu hiện rõ bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên bốc cháy, biến thành những ngọn lửa chân thật.
Ngọn lửa màu tím đen nung chảy một phần hàn khí, giúp cho thân thể của hắn thoát khỏi Chân Long kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình, nhanh chóng lui về phía sau.
...
Lớp băng từ trên người Trương Bình rơi rớt xuống, tản phát ra nguyên khí, khiến cho tuyết bắt đầu rơi trên không trung.
Những mạch máu trên người hắn không còn bốc cháy nữa, nhưng bên ngoài làn da đã xuất hiện vô số vết thương tựa như đao khắc, máu đen không ngừng chảy ra ngoài.
Mỗi giọt máu màu đen rơi xuống đất, bên trong đều có những con côn trùng màu đen đang giãy dụa, nhưng cuối cùng bọn chúng lại bị thối rửa, biến thành một vũng nước màu đen.
- Hàn khí thần nguyên trong cơ thể ngươi đã hết, ngươi không thể tung một kiếm như vậy nữa.
Khuôn mặt Trương Bình đang có những giọt máu màu đen nhỏ xuống, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nói chuyện với Lâm Tịch. Đồng thời có một ngọn lửa màu tím đen từ trong vết thương trên người hắn xông ra ngoài, bảo vệ vết thương của hắn.
- Ngươi nói rất đúng.
Lâm Tịch gật đầu, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh to lớn được ngưng tụ.
Bầu trời bao la trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên trở nên vàng óng.
Vô số lôi đình màu vàng từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài, hội tụ với nguyên khí trời đất, tràn vào trong Chân Long kiếm đang được nắm trong tay.
Đây là sức mạnh dung hồn của hắn.
Mặc dù sức mạnh đến từ thần nguyên đã hao hết, nhưng dung hồn của Vân Tần chính là như thế, một khi cảnh giới tu hành không ngừng tăng lên, sức mạnh của dung hồn sẽ tăng theo.
Cho nên, sức mạnh của hắn ta một lần nữa tăng vọt.
Lâm Tịch bình tĩnh vung một kiếm đâm tới Trương Bình.
Chân Long kiếm trong tay hắn hóa thành vô số mảnh nhỏ, biến thành những ánh sao rơi màu vàng lôi đình. Trong khi âm thanh oán độc và giễu cợt của Trương Bình còn chưa biến mất, tất cả ánh sao này đã đánh vào người Trương Bình.
Những ánh sao rơi này bị ngọn lửa của Trương Bình nung chảy thành những mảnh vụn hơn, nhưng cuối cùng cũng rơi trúng người Trương Bình. Trong nháy mắt đó, trên người Trương Bình lập tức lao ra vô số mảnh vụn và giọt máu tươi.
Trương Bình hét lên một tiếng điên cuồng.
Tay của hắn bịt lấy bụng của mình.
Hiện giờ, vết thương ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất không phải là vết thương ở ngực hay là những vết thương bị mảnh vỡ Chân Long kiếm tạo thành, mà chính là vết thương ở gan.
Bởi vì ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí tức của Tần Tích Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt đang ở nơi nào đó sau Lâm Tịch, nhưng nàng lại ẩn nặc, không xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Mặc dù hắn biết rõ đây là kế sách của đám người Lâm Tịch, nhưng trong tình huống này, sự giận dữ của hắn đã bộc phát hoàn toàn.
...
- Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tại sao đến giờ khắc này, ngươi vẫn không muốn gặp ta?
Khuôn mặt của Trương Bình trở nên dữ tợn vô cùng, hắn nhìn về sau lưng Lâm Tịch, hét lớn lên.
- Tại sao nàng nhất định phải gặp ngươi?
Tất cả đám người Từ Sinh Mạt đã lui xa về sau lưng Lâm Tịch. Mặc dù khi nãy đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Trương Bình, nhưng khi nghe câu hỏi của Trương Bình dành cho Tần Tích Nguyệt, Từ Sinh Mạt vẫn không nhịn được mà khinh thường nói:
- Chẳng lẽ một người làm việc vì người khác, người đó bắt buộc phải nhận lấy sao? Nếu như ta cũng làm vài chuyện vì Tần Tích Nguyệt, vậy có phải nó nhất định phải gả cho ta không? Làm một vài chuyện, vì không chiếm được mà oán giận, đây là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa, ngươi luôn nói ngươi đã vì nàng làm vài chuyện, nhưng ngươi đã làm chuyện gì? Một người giống như ngươi tựa như một con cóc ngồi trong đáy giếng vậy, nhìn thấy thiên nga xinh đẹp mà muốn cưới, nhưng mới chỉ đi được vài bước đã bỏ cuộc, đúng là kẻ đáng thương.
Lời nói của Từ Sinh Mạt thật chanh chua và khắc bạc, nhưng lại rất đúng với Trương Bình.
- Rất hay. Tất cả mọi người đều yêu Lâm Tịch, thế gian cũng yêu Lâm Tịch, tất cả đều ủng hộ cho Lâm Tịch ngươi.
Trương Bình điên cuồng cười lớn, hét lên:
- Lâm Tịch, bây giờ ngươi không cần giả bộ ta đây khoan hồng độ lượng nữa. Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ ta ăn năn hối cải, có phải ngươi sẽ tha thứ cho người bạn xưa như ta hay không?
Lâm Tịch nhìn hắn, nói:
- Tất cả mọi người đều đứng bên ta, cho thấy người sai chính là ngươi. Rất nhiều thứ, bao gồm cả cách nghĩ của ngươi về bằng hữu, đều sai lầm.
- Ta không biết ngươi đã nhận được gì trong thần nguyên băng tuyết kia, lại khiến tu vi của ngươi đạt đến như thế. Ta cũng thừa nhận thủ đoạn hèn hạ của ngươi đã khiến ta bị thương rồi. Nhưng nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn này mà chiến thắng được ta, vậy thật quá lầm tưởng rồi.
Trương Bình tức giận nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chỉ tiếc ngươi càng để ta tức giận, kết quả của ngươi sẽ càng thê thảm. Chỉ tiếc ngươi còn hiểu biết quá ít về thời đại Tiên Ma.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy bất an, nên hắn hít sâu một hơi, khiến cho nguyên khí trong trời đất tràn vào trong người mình nhanh hơn.
- Sự mạnh mẽ nhất của ma vương chính là chuyển sang kiếp khác. Một ma vương bị hủy diệt, sẽ có ma vương khác sinh ra. Ta muốn ngươi phải đau khổ khi nhìn thấy đồ vật yêu quý của mình bị hủy diệt.
Trong tay Lâm Tịch xuất hiện một thanh trường thương do nguyên khí ngưng tụ lại tạo thành, xung quanh còn có vô số tia chớp. Ngay khi Lâm Tịch chuẩn bị ném trường thương này về phía Trương Bình, Trương Bình bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Sau đó, Trương Bình bỗng nhiên tập trung nhìn vào Cao Á Nam đang ở sau lưng Lâm Tịch.
Cũng ngay lúc này, trong núi rừng sau lưng Lâm Tịch, có một tăng nhân áo trắng bước ra ngoài.
Tăng nhân áo trắng này tất nhiên là Huyền Viễn chùa Bàn Nhược.
Cho dù là Chân Bì Lô, Vân Hải hay Lâm Tịch, cũng không biết tại sao Huyền Viễn cố ý tới đây.
Hắn chỉ nói rằng mình sẽ đứng bên cạnh Lâm Tịch.
...
Khi Huyền Viễn bước ra, Lâm Tịch cũng không ra tay. Bởi vì thân thể Trương Bình bỗng nhiên co rút lại, huyết nhục trong người hắn ta tựa hồ đang khô héo như một bó hoa điêu tàn, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình và tươi sống mà Lâm Tịch có thể cảm nhận được, bỗng nhiên theo ánh mắt của Trương Bình bắn về phía Cao Á Nam.
Luồng sức mạnh này tựa như hồn lực, nhưng không phải là hồn lực, mà chính là một luồng sức mạnh do sinh mệnh và tinh thần lực thuần túy tạo thành.
Loại sức mạnh này tựa như luôn tồn tại trong trời đất, nhưng không thể cảm giác được. Ngay cả Lâm Tịch cũng không biết làm cách nào để ngăn cản. Hắn chỉ có thể khẳng định một khi sức mạnh này rơi vào người Cao Á Nam, hậu quả sau đó nhất định sẽ khủng khiếp tới mức hắn không ngăn cản được, nên hắn lập tức biến sắc, cả người tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Ma vương cuối cùng sẽ biến mất trên thế gian.
Ngay lúc này, một hình ảnh kỳ dị xảy ra.
Huyền Viễn nhìn Trương Bình, không buồn không vui nói.
Thân thể của hắn phát ra phật quang, cả người hắn tựa như đã trở nên vô cùng khô ráo, có thể hấp thu bất kỳ vật gì.
Sự tức giận và sung sướng đang hiện rõ trên mặt Trương Bình bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ.
Một luồng sức mạnh vô hình vốn hướng tới Cao Á Nam, nhưng lại bị Huyền Viễn hút lấy.
Trương Bình hoảng sợ phun ra một ngụm máu màu đen, thân thể vốn đang héo rút lại trở nên đầy đặn.
"Phốc!''
Hắn lui về sau một bước, dưới chân xuất hiện một ao nhỏ đầy dung nham, mà thân thể của hắn lại khẽ run rẩy, đôi mắt đầy thần thái không thể hiểu được.
Lâm Tịch cảm giác được một chiêu vừa rồi của Trương Bình đã bị Huyền Viễn phá vỡ, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nên hắn lập tức xoay người lại, nhìn Huyền Viễn.
Huyền Viễn cảm khái không thôi, nhìn Lâm Tịch nói:
- Sự thật và câu chuyện truyền lưu luôn luôn có sự khác nhau. Trong điển cố của chùa Bàn Nhược, chùa Bàn Nhược xa xưa vốn bị Ma vương khống chế, mà trong biển cát vô tận, ta đã nhìn thấy một số ghi chép, nói rằng ma vương có thể chiếm lấy người tu hành có tu vi thấp hơn mình, một lần nữa chuyển sinh.
Huyền Viễn giải thích không nhiều, nhưng dựa vào những gì vừa cảm giác được, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu.
Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Bình muốn chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, chuyển sang một kiếp ma vương khác.
Thân thể của Trương Bình hiện giờ đã tàn phá, gan cũng bị tổn thương trí mạng, nhưng sau khi chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, hắn sẽ biến thành một ma vương mới.
Sau đó, Lâm Tịch không những đối mặt với việc Cao Á Nam đã chết, mà còn phải chiến đấu với tân ma vương đã chiếm lấy thân thể Cao Á Nam.
Trương Bình không những muốn giết chết Lâm Tịch, mà còn muốn trước khi giết chết Lâm Tịch, tàn nhẫn hủy diệt cuộc đời của Lâm Tịch.
Nhưng chiêu thức chuyển sang kiếp khác của hắn đã bị Huyền Viễn phá.
Trong nháy mắt vừa rồi, Huyền Viễn đã hút hết sức mạnh có thể giúp ma vương chuyển thế vào trong người mình, sau đó tự hủy diệt mình và sức mạnh ma vương.
Đây là xả thân và ngọc đá cùng vỡ.
Đây cũng là tín niệm ta và ma vương sẽ cùng nhau xuống địa ngục.
Chỉ cần chậm chạp một tức ngắn ngủi, Trương Bình hiện tại và Huyền Viễn sẽ cùng nhau chết đi...mà cũng chính vì như vậy, nên Trương Bình mới mất hết tự tin, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook