Tiên Ma Biến
-
Chương 847: Thế Gian Này Vốn Tốt Đẹp Hay Buồn Cười?
Trận mưa sa này càn quét cả thế gian.
Thành Trung Châu đang bị một cơn mưa sa bao phủ.
Trong một hẻm nhỏ vắng vẻ ở thành Trung Châu, đang có một trận tranh cải nãy lửa.
Một nam tử mập mạp, mặc áo bào màu trắng được may từ loại lụa quý hiếm, đang dùng tay che mũi, nhìn về cống ngầm phát ra mùi hôi thối với ánh mắt chán ghét.
Cải vả với hắn ta chính là một nam tử khác có vóc người thon gầy, mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Khi cơn mưa to này giáng xuống, những giáo hội thờ phụng ma vương bắt đầu truyền tin nói rằng thế gian đã gần tận thế, cơn mưa to này chính là một sự trừng phạt của trời cao dành cho những người không phụng sự ma vương, nói rằng mỗi người trên thế gian đều có tội nghiệt, chỉ có thờ phụng ma vương mới có thể được ma vương che chở, tiếp tục sống sót.
Hiện giờ, tên nam tử mập mạp mặc áo bào màu trắng chính là một trong những người thuộc giáo hội này, mà tên nam tử mặc áo bào màu đỏ đang cải vã với hắn lại đến từ giáo hội khác.
Giáo hội đó lại dạy rằng thế gian này chỉ có bản thân mới tự cứu mình được, một khi trừ đi nỗi sợ trong lòng, tất nhiên sẽ không sợ ma vương nữa, cuối cùng tiêu diệt ma vương khỏi thế gian.
Hai người thuộc hai giáo hội có giáo nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau đều cùng lúc đến con hẻm nhỏ này để truyền giáo, đi theo họ còn có vài tín đồ sùng kính. Hơn nữa, họ lại muốn chiêu thu thêm tín đồ ở đây, nên sau một lúc gặp nhau, hai người lập tức cải vả như vậy.
Tên nam tử thon gầy mặc áo bào trắng duỗi ra một ngón tay chỉ vào tên mập, cười nói:
- Tên mập họ Âu kia, ngươi vốn chỉ là một tên lưu manh của sòng bạc bắc thành, một người như ngươi chẳng lẽ chỉ cần mặc áo bào vào, giả hình giả dạng, là trở thành sứ giả ma vương? Như vậy một con gà mặc đồ mới vào, cũng có thể tự xưng là thần thú ma vương sao?
Tiếng cười bốn phía vang lên, nhưng nam tử mập mạp lại không xấu hổ, ngược lại còn cười nói:
- Ngươi nói không sai, một tên lưu manh như ta chỉ cần thờ phụng ma vương là sẽ nhận được chiếu cố, sống tốt như vậy, vậy tại sao các ngươi không tin thờ phụng ma vương? Còn ngươi đọc nhiều sách như vậy, nhưng chưa thi cử được công danh mà dám chất vấn ma vương sao? Cũng vì có những người như ngươi mà mưa sa mới đổ xuống như vậy, liên lụy nhiều người.
Người tham gia cải vả hai bên càng lúc càng nhiều.
Ở thành Trung Châu, thông thường những cuộc cải vả như vậy sẽ biến thành ẩu đả. Tuy nhiên, trong lần này, mặc dù hai bên đã tranh cãi đến mức đỏ mặt lên, nhưng cuối cùng cũng không ra tay.
Tên nam tử mập mạp mặc áo bào màu trắng ngăn cản những tín đồ đang quá khích có ý định ra tay bên mình, khinh thường nói:
- Không cần chúng ta ra tay, ma vương tự nhiên sẽ trừng phạt họ.
Nam tử thon gầy cũng kéo áo những tín đồ bên mình, trả lời một cách mỉa mai:
- Nếu như chúng ta cũng thô bạo như bọn họ, chẳng phải chúng ta cũng biến thành tín đồ ma vương?
...
Trong khi cải vả kịch liệt như vậy, không có ai chú ý tới một chiếc xe ngựa nào đó đang dừng ở ngoài hẻm.
Trương Bình mặc một bộ quần áo bình thường và trưởng công chúa Vân Tần đang ở trong chiếc xe ngựa này.
Nghe thấy cải vả như vậy, trưởng công chúa trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mới nhìn Trương Bình, châm chọc:
- Ngươi dẫn ta ra ngoài, chính là muốn cho ta xem những lời đồn thổi, thủ đoạn mê hoặc lòng người này?
Trương Bình cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt của hắn ta tựa như những giọt nước mưa tích tụ trên mái hiên rồi rơi xuống, không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ là một đồ vật phản chiếu lại thế gian hiện nay.
Đối với sự giễu cợt của Trưởng công chúa, hắn ta vẫn cực kỳ lạnh lùng, đồng thời bình thản lắc đầu, nói:
- Ta dẫn ngươi đến đây không phải vì muốn cho ngươi xem cách thức ta dùng để chiêu thu tín đồ, mà là muốn ngươi nhìn xem thử phần lớn người trên thế gian này thật buồn cười và đáng buồn. Những người này cải vả mãi như vậy, nhưng bọn hắn không ngờ rằng kể cả người đứng sau lưng họ là ta, ta cũng chưa bao giờ quan tâm bọn hắn theo tín ngưỡng nào. Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, tầm mắt của họ đã nhỏ bé như vậy, luôn luôn bị ta thao túng. Không chỉ riêng gì họ, phần lớn người trên thế gian này đều giống nhau, dù theo loại tín ngưỡng nào, hay cho rằng mình đang làm việc rất có ý nghĩa, nhưng thật ra họ chỉ là đồ chơi của ma vương, mọi chuyện họ làm cũng thật buồn cười và đáng buồn.
Sau khi dừng lại một chút, hắn tiếp tục nhìn Trưởng công chúa, nói:
- Hơn nữa, ngươi thấy không, những người này cũng đã dần quên đi việc chiến đấu rồi. Trương viện trưởng có thể thay đổi Vân Tần, ta cũng có thể. Ma vương có vô số hóa thân, hiện tại không chỉ là một đường phố này. Khắp Vân Tần hiện nay, có rất nhiều tín đồ mặc áo bào đen và đỏ bước đi. Đó vốn là hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau, nhưng đều bị ta thao túng, cho nên, ngươi căn bản không thể chống lại ta được.
Trưởng công chúa hơi biến sắc, nhưng nàng lại không nhìn Trương Bình, mà nhìn từng giọt mưa đang rơi bên ngoài thông qua màn cửa, chậm rãi lên tiếng:
- Nhưng ngươi cũng hiểu rằng mặc dù ngươi tự nhận mình cao cao tại thượng, là ma vương quan sát cả thế gian, nhưng cơn mưa này rơi xuống cũng không phải do ý chí của ngươi. Ngươi cũng căn bản không biết tại sao lại có cơn mưa lớn như vậy rơi xuống. Trong mắt ta, cơn mưa lớn như vậy là một dấu hiệu.
Trương Bình cũng nhìn mưa bụi bên ngoài, lạnh lùng cười cười, không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, tiến vào một con phố khác.
Con phố này không cách xa ngõ hẻm đang cải vã khi nãy, thỉnh thoảng lại có âm thanh lớn tiếng truyền đến. Nếu như là lúc bình thường, dân chúng trong con phố này đã chạy tới ngõ hẻm kia để xem náo nhiệt, nhưng bởi vì bây giờ mưa to, nên phần lớn mọi người đều ở lại trong nhà của mình.
Xe ngựa dừng lại trước một căn nhà ở đầu phố.
Trưởng công chúa không rõ dụng ý của Trương Bình. Nàng nhìn thấy ngôi nhà này rất bình thường, một đôi vợ chồng trẻ đang mải mê đan giỏ trúc. Nghe thấy âm thanh bánh xe ngựa chạy tới, thấy trước nhà mình có một chiếc xe ngựa, đôi vợ chồng trẻ này đều rất kinh ngạc, không biết là ai tới nhà mình.
Trưởng công chúa thấy người chồng bị thương tật ở chân, lúc đi hơi cà thọt, sau đó nàng nhìn thấy có một cô bé thắt bím tóc chạy nhanh từ trong nhà ra ngoài.
- Cha ơi, là tam thúc sao?
Trưởng công chúa cảm nhận được câu hỏi của cô bé này tràn đầy sự mong đợi.
Nàng càng không thể biết được gia đình này rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Bình.
Đúng lúc này, Trương Bình lạnh lùng gõ gõ ngón tay mình.
Vài luồng hồn lực từ đầu ngón tay hắn thấm ra ngoài, trong nháy mắt biến thành sát ý thô bạo.
Vài giọt mưa biến thành thủy kiếm vô tình, đâm thẳng vào người cô bé kia và cha mẹ của mình.
Trưởng công chúa lập tức biến sắc, sắc mặt tái như tờ giấy trắng.
Lồng ngực của cô bé đó thấm đầy máu tươi, cả người bay mạnh ra sau, đụng phải đôi vợ chồng trẻ rồi nặng nề rơi xuống.
Xe ngựa lại di chuyển, đi về một ngôi nhà khác.
Khi âm thanh bánh xe ngựa vang lên, trưởng công chúa mới run rẩy, nàng lập tức nhìn về Trương Bình với ánh mắt vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:
- Gia đình này rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi? Dù như thế nào, cô bé kia có tội tình gì chứ, ngay cả một cô bé như vậy ngươi cũng không buông tha, nhẫn tâm giết chết!
- Ngươi nói không sai, ta cũng cho rằng cơn mưa to này là một dấu hiệu gì đấy, nên ta phải tranh thủ thời gian làm vài chuyện.
Trương Bình lạnh lùng nói, đồng thời thản nhiên nhìn Trưởng công chúa đang rất tức giận, trào phúng nói:
- Ngươi nghĩ sai rồi...gia đình này căn bản không có quan hệ gì với học viện Thanh Loan hay thế lực nào chống đối ta. Bọn họ vốn không biết ta. Nhưng đây chính là chuyện ta muốn cho ngươi thấy.
Trưởng công chúa đột nhiên sững sờ.
- Ngươi phải hiểu rằng Lâm Tịch quan tâm đến sự sống chết của những người này, ngươi cũng quan tâm đến họ, nhưng ta không để ý. Hàng năm không biết có bao nhiêu nông nô chết trong hầm mỏ núi Luyện Ngục, thậm chí còn có những nông nô không lớn hơn cô bé kia bao nhiêu.
Trương Bình trào phúng nhìn nàng, bình tĩnh nói;
- Nếu như ngươi không hàng phục ta, ta sẽ để ngươi xem tiếp. Ta sẽ giết chết mọi người trong phố này, sau đó lại đến phố khác, thậm chí giết chết cả trăm vạn người trong thành Trung Châu. Chắc ngươi cũng biết ta có thể làm việc này.
Xe ngựa khẽ di chuyển, có mấy luồng sức mạnh theo nước mưa rồi xuyên thẳng vào trong những tường viện những những cây tên mạnh mẽ, một loạt âm thanh máu thịt bị tên xuyên qua liên tiếp vang lên.
Trong lúc giết chết gia đình thứ hai, Trương Bình vẫn đang nói chuyện với trưởng công chúa, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Trưởng công chúa tức giận đến mức không thể tức giận hơn, nàng nhìn Trương Bình lạnh lùng trước mặt mình, nói:
- Mặc dù ngươi có thể tàn sát hết mọi người trong thành Trung Châu, nhưng ngươi làm vậy có ý nghĩa gì? Chỉ có những con kiến hôi luôn đi theo ngươi mới khiến ngươi cảm thấy mình cao cao tại thượng.
Trương Bình bình thản lắc đầu, nói:
- Ngươi sai lầm rồi, đây chỉ là ý nghĩ của ngươi. Cách nghĩ của ta và ngươi hoàn toàn khác nhau. Đối với người như ta, cho dù có trăm vạn người hàng phục ta, cũng không bằng một người như ngươi hàng phục ta.
Trưởng công chúa hét lên:
- Ngươi là đồ điên, là đồ cầm thú!
Nhưng trong tai Trương Bình, tiếng hét của nàng tựa như quá buồn cười, bởi vì xe ngựa vẫn đi về phía trước, vẫn tiến tới gia đình thứ ba.
- Dừng tay!
Ngay khi khí tức trên người Trương Bình chấn động, chuẩn bị đánh văng màn xe ngựa, đôi môi của trưởng công chúa run rẩy vang lên:
- Nếu như đây là yêu cầu của ngươi...ta có thể đồng ý với ngươi.
- Thật ra ta nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao ngươi lại căm hận ta như vậy.
Trương Bình nhìn đôi môi mỏng của nàng, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi cũng có thể hiểu được những gì Lâm Tịch có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, hơn nữa, thậm chí ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn hắn.
- Đố là vì hắn cũng như ta, đều cảm thấy thế gian này thật tốt đẹp.
Trưởng công chúa ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, lạnh giọng nói:
- Mà trong mắt ngươi, thế gian này vốn thật buồn cười?
- Thế gian này tốt đẹp thì sao chứ?
Trương Bình bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng:
- Điều ta hi vọng bây giờ chính là hắn còn sống...Ta càng ngày càng muốn đánh bại cả thế gian mà ngươi và hắn đều cảm thấy tốt đẹp. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thỏa mãn hơn.
Thành Trung Châu đang bị một cơn mưa sa bao phủ.
Trong một hẻm nhỏ vắng vẻ ở thành Trung Châu, đang có một trận tranh cải nãy lửa.
Một nam tử mập mạp, mặc áo bào màu trắng được may từ loại lụa quý hiếm, đang dùng tay che mũi, nhìn về cống ngầm phát ra mùi hôi thối với ánh mắt chán ghét.
Cải vả với hắn ta chính là một nam tử khác có vóc người thon gầy, mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Khi cơn mưa to này giáng xuống, những giáo hội thờ phụng ma vương bắt đầu truyền tin nói rằng thế gian đã gần tận thế, cơn mưa to này chính là một sự trừng phạt của trời cao dành cho những người không phụng sự ma vương, nói rằng mỗi người trên thế gian đều có tội nghiệt, chỉ có thờ phụng ma vương mới có thể được ma vương che chở, tiếp tục sống sót.
Hiện giờ, tên nam tử mập mạp mặc áo bào màu trắng chính là một trong những người thuộc giáo hội này, mà tên nam tử mặc áo bào màu đỏ đang cải vã với hắn lại đến từ giáo hội khác.
Giáo hội đó lại dạy rằng thế gian này chỉ có bản thân mới tự cứu mình được, một khi trừ đi nỗi sợ trong lòng, tất nhiên sẽ không sợ ma vương nữa, cuối cùng tiêu diệt ma vương khỏi thế gian.
Hai người thuộc hai giáo hội có giáo nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau đều cùng lúc đến con hẻm nhỏ này để truyền giáo, đi theo họ còn có vài tín đồ sùng kính. Hơn nữa, họ lại muốn chiêu thu thêm tín đồ ở đây, nên sau một lúc gặp nhau, hai người lập tức cải vả như vậy.
Tên nam tử thon gầy mặc áo bào trắng duỗi ra một ngón tay chỉ vào tên mập, cười nói:
- Tên mập họ Âu kia, ngươi vốn chỉ là một tên lưu manh của sòng bạc bắc thành, một người như ngươi chẳng lẽ chỉ cần mặc áo bào vào, giả hình giả dạng, là trở thành sứ giả ma vương? Như vậy một con gà mặc đồ mới vào, cũng có thể tự xưng là thần thú ma vương sao?
Tiếng cười bốn phía vang lên, nhưng nam tử mập mạp lại không xấu hổ, ngược lại còn cười nói:
- Ngươi nói không sai, một tên lưu manh như ta chỉ cần thờ phụng ma vương là sẽ nhận được chiếu cố, sống tốt như vậy, vậy tại sao các ngươi không tin thờ phụng ma vương? Còn ngươi đọc nhiều sách như vậy, nhưng chưa thi cử được công danh mà dám chất vấn ma vương sao? Cũng vì có những người như ngươi mà mưa sa mới đổ xuống như vậy, liên lụy nhiều người.
Người tham gia cải vả hai bên càng lúc càng nhiều.
Ở thành Trung Châu, thông thường những cuộc cải vả như vậy sẽ biến thành ẩu đả. Tuy nhiên, trong lần này, mặc dù hai bên đã tranh cãi đến mức đỏ mặt lên, nhưng cuối cùng cũng không ra tay.
Tên nam tử mập mạp mặc áo bào màu trắng ngăn cản những tín đồ đang quá khích có ý định ra tay bên mình, khinh thường nói:
- Không cần chúng ta ra tay, ma vương tự nhiên sẽ trừng phạt họ.
Nam tử thon gầy cũng kéo áo những tín đồ bên mình, trả lời một cách mỉa mai:
- Nếu như chúng ta cũng thô bạo như bọn họ, chẳng phải chúng ta cũng biến thành tín đồ ma vương?
...
Trong khi cải vả kịch liệt như vậy, không có ai chú ý tới một chiếc xe ngựa nào đó đang dừng ở ngoài hẻm.
Trương Bình mặc một bộ quần áo bình thường và trưởng công chúa Vân Tần đang ở trong chiếc xe ngựa này.
Nghe thấy cải vả như vậy, trưởng công chúa trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mới nhìn Trương Bình, châm chọc:
- Ngươi dẫn ta ra ngoài, chính là muốn cho ta xem những lời đồn thổi, thủ đoạn mê hoặc lòng người này?
Trương Bình cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt của hắn ta tựa như những giọt nước mưa tích tụ trên mái hiên rồi rơi xuống, không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ là một đồ vật phản chiếu lại thế gian hiện nay.
Đối với sự giễu cợt của Trưởng công chúa, hắn ta vẫn cực kỳ lạnh lùng, đồng thời bình thản lắc đầu, nói:
- Ta dẫn ngươi đến đây không phải vì muốn cho ngươi xem cách thức ta dùng để chiêu thu tín đồ, mà là muốn ngươi nhìn xem thử phần lớn người trên thế gian này thật buồn cười và đáng buồn. Những người này cải vả mãi như vậy, nhưng bọn hắn không ngờ rằng kể cả người đứng sau lưng họ là ta, ta cũng chưa bao giờ quan tâm bọn hắn theo tín ngưỡng nào. Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, tầm mắt của họ đã nhỏ bé như vậy, luôn luôn bị ta thao túng. Không chỉ riêng gì họ, phần lớn người trên thế gian này đều giống nhau, dù theo loại tín ngưỡng nào, hay cho rằng mình đang làm việc rất có ý nghĩa, nhưng thật ra họ chỉ là đồ chơi của ma vương, mọi chuyện họ làm cũng thật buồn cười và đáng buồn.
Sau khi dừng lại một chút, hắn tiếp tục nhìn Trưởng công chúa, nói:
- Hơn nữa, ngươi thấy không, những người này cũng đã dần quên đi việc chiến đấu rồi. Trương viện trưởng có thể thay đổi Vân Tần, ta cũng có thể. Ma vương có vô số hóa thân, hiện tại không chỉ là một đường phố này. Khắp Vân Tần hiện nay, có rất nhiều tín đồ mặc áo bào đen và đỏ bước đi. Đó vốn là hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau, nhưng đều bị ta thao túng, cho nên, ngươi căn bản không thể chống lại ta được.
Trưởng công chúa hơi biến sắc, nhưng nàng lại không nhìn Trương Bình, mà nhìn từng giọt mưa đang rơi bên ngoài thông qua màn cửa, chậm rãi lên tiếng:
- Nhưng ngươi cũng hiểu rằng mặc dù ngươi tự nhận mình cao cao tại thượng, là ma vương quan sát cả thế gian, nhưng cơn mưa này rơi xuống cũng không phải do ý chí của ngươi. Ngươi cũng căn bản không biết tại sao lại có cơn mưa lớn như vậy rơi xuống. Trong mắt ta, cơn mưa lớn như vậy là một dấu hiệu.
Trương Bình cũng nhìn mưa bụi bên ngoài, lạnh lùng cười cười, không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, tiến vào một con phố khác.
Con phố này không cách xa ngõ hẻm đang cải vã khi nãy, thỉnh thoảng lại có âm thanh lớn tiếng truyền đến. Nếu như là lúc bình thường, dân chúng trong con phố này đã chạy tới ngõ hẻm kia để xem náo nhiệt, nhưng bởi vì bây giờ mưa to, nên phần lớn mọi người đều ở lại trong nhà của mình.
Xe ngựa dừng lại trước một căn nhà ở đầu phố.
Trưởng công chúa không rõ dụng ý của Trương Bình. Nàng nhìn thấy ngôi nhà này rất bình thường, một đôi vợ chồng trẻ đang mải mê đan giỏ trúc. Nghe thấy âm thanh bánh xe ngựa chạy tới, thấy trước nhà mình có một chiếc xe ngựa, đôi vợ chồng trẻ này đều rất kinh ngạc, không biết là ai tới nhà mình.
Trưởng công chúa thấy người chồng bị thương tật ở chân, lúc đi hơi cà thọt, sau đó nàng nhìn thấy có một cô bé thắt bím tóc chạy nhanh từ trong nhà ra ngoài.
- Cha ơi, là tam thúc sao?
Trưởng công chúa cảm nhận được câu hỏi của cô bé này tràn đầy sự mong đợi.
Nàng càng không thể biết được gia đình này rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Bình.
Đúng lúc này, Trương Bình lạnh lùng gõ gõ ngón tay mình.
Vài luồng hồn lực từ đầu ngón tay hắn thấm ra ngoài, trong nháy mắt biến thành sát ý thô bạo.
Vài giọt mưa biến thành thủy kiếm vô tình, đâm thẳng vào người cô bé kia và cha mẹ của mình.
Trưởng công chúa lập tức biến sắc, sắc mặt tái như tờ giấy trắng.
Lồng ngực của cô bé đó thấm đầy máu tươi, cả người bay mạnh ra sau, đụng phải đôi vợ chồng trẻ rồi nặng nề rơi xuống.
Xe ngựa lại di chuyển, đi về một ngôi nhà khác.
Khi âm thanh bánh xe ngựa vang lên, trưởng công chúa mới run rẩy, nàng lập tức nhìn về Trương Bình với ánh mắt vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:
- Gia đình này rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi? Dù như thế nào, cô bé kia có tội tình gì chứ, ngay cả một cô bé như vậy ngươi cũng không buông tha, nhẫn tâm giết chết!
- Ngươi nói không sai, ta cũng cho rằng cơn mưa to này là một dấu hiệu gì đấy, nên ta phải tranh thủ thời gian làm vài chuyện.
Trương Bình lạnh lùng nói, đồng thời thản nhiên nhìn Trưởng công chúa đang rất tức giận, trào phúng nói:
- Ngươi nghĩ sai rồi...gia đình này căn bản không có quan hệ gì với học viện Thanh Loan hay thế lực nào chống đối ta. Bọn họ vốn không biết ta. Nhưng đây chính là chuyện ta muốn cho ngươi thấy.
Trưởng công chúa đột nhiên sững sờ.
- Ngươi phải hiểu rằng Lâm Tịch quan tâm đến sự sống chết của những người này, ngươi cũng quan tâm đến họ, nhưng ta không để ý. Hàng năm không biết có bao nhiêu nông nô chết trong hầm mỏ núi Luyện Ngục, thậm chí còn có những nông nô không lớn hơn cô bé kia bao nhiêu.
Trương Bình trào phúng nhìn nàng, bình tĩnh nói;
- Nếu như ngươi không hàng phục ta, ta sẽ để ngươi xem tiếp. Ta sẽ giết chết mọi người trong phố này, sau đó lại đến phố khác, thậm chí giết chết cả trăm vạn người trong thành Trung Châu. Chắc ngươi cũng biết ta có thể làm việc này.
Xe ngựa khẽ di chuyển, có mấy luồng sức mạnh theo nước mưa rồi xuyên thẳng vào trong những tường viện những những cây tên mạnh mẽ, một loạt âm thanh máu thịt bị tên xuyên qua liên tiếp vang lên.
Trong lúc giết chết gia đình thứ hai, Trương Bình vẫn đang nói chuyện với trưởng công chúa, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Trưởng công chúa tức giận đến mức không thể tức giận hơn, nàng nhìn Trương Bình lạnh lùng trước mặt mình, nói:
- Mặc dù ngươi có thể tàn sát hết mọi người trong thành Trung Châu, nhưng ngươi làm vậy có ý nghĩa gì? Chỉ có những con kiến hôi luôn đi theo ngươi mới khiến ngươi cảm thấy mình cao cao tại thượng.
Trương Bình bình thản lắc đầu, nói:
- Ngươi sai lầm rồi, đây chỉ là ý nghĩ của ngươi. Cách nghĩ của ta và ngươi hoàn toàn khác nhau. Đối với người như ta, cho dù có trăm vạn người hàng phục ta, cũng không bằng một người như ngươi hàng phục ta.
Trưởng công chúa hét lên:
- Ngươi là đồ điên, là đồ cầm thú!
Nhưng trong tai Trương Bình, tiếng hét của nàng tựa như quá buồn cười, bởi vì xe ngựa vẫn đi về phía trước, vẫn tiến tới gia đình thứ ba.
- Dừng tay!
Ngay khi khí tức trên người Trương Bình chấn động, chuẩn bị đánh văng màn xe ngựa, đôi môi của trưởng công chúa run rẩy vang lên:
- Nếu như đây là yêu cầu của ngươi...ta có thể đồng ý với ngươi.
- Thật ra ta nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao ngươi lại căm hận ta như vậy.
Trương Bình nhìn đôi môi mỏng của nàng, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi cũng có thể hiểu được những gì Lâm Tịch có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, hơn nữa, thậm chí ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn hắn.
- Đố là vì hắn cũng như ta, đều cảm thấy thế gian này thật tốt đẹp.
Trưởng công chúa ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, lạnh giọng nói:
- Mà trong mắt ngươi, thế gian này vốn thật buồn cười?
- Thế gian này tốt đẹp thì sao chứ?
Trương Bình bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng:
- Điều ta hi vọng bây giờ chính là hắn còn sống...Ta càng ngày càng muốn đánh bại cả thế gian mà ngươi và hắn đều cảm thấy tốt đẹp. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thỏa mãn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook