Tiên Ma Biến
Chương 59: Bí Mật bị phát hiện

Những ngày qua, tuy đã được Đông Vi tập luyện cách bắn cung khi thân hình đang di chuyển, nhưng tỷ lệ bắn chính xác của Lâm Tịch chỉ có thể coi là tạm được. Mà đối thủ mặc giáp có ký hiệu Kim Quỳ lại cách hắn không xa lắm, có thể nói binh khí tam lăng xoa thương trong tay đối thủ là một sự uy hiếp vô cùng nguy hiểm đối với Lâm Tịch.

Nhưng hôm nay thật sự là ngày của những bất ngờ, bất ngờ vì mình có thể chạy điên cuồng lâu như vậy, bất ngờ vì tên đệ tử kia giúp mình...và càng bất ngờ hơn khi...trong lúc lửa giận đang bùng phát, Lâm Tịch lại có thể vừa chạy vừa ổn định bắn tên một cách chính xác.

"A!"

Ngay lúc Kim Quỳ nhanh chân bước một bước ra, mũi tên thứ hai đã mạnh mẽ bắn thẳng vào lồng ngực hắn.

Lâm Tịch không ngừng chạy trốn, đồng thời không ngừng giương cung bắn tên. Trong quá khứ, cùng một lúc làm hai hành động như vậy hắn chỉ bắn chính xác được hai hoặc ba lần trong mười tên, nhưng hôm nay, trong tình huống gấp gáp và nguy hiểm, hắn đã bắn trúng năm đến sáu tên vào Kim Quỳ.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bởi vì vừa mới kết thúc đặc huấn Phong Hành Giả không lâu nên thể lực Lâm Tịch còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi bắn vài tên thì cánh tay phải đã đau nhức đến nỗi không thể nào kéo dây cung được nữa. Nhưng Lâm Tịch đang cau chặt lông mày lại không hoảng hốt, bình tĩnh chuyển cung qua bên tay phải, tay trái vươn ra sau lấy một mũi tên trong bao đựng tên ở lưng, nhanh chóng và ổn định bắn những mũi tên tiếp theo.

"A!"

Một mũi tên màu đen mạnh mẽ bắn trúng bụng Kim Quỳ, làm tên đối thủ vô cùng cường đại này thống khổ kêu đau, cả người co quắt lại. Nhưng ngay lúc đó, người này lại dứt khoát ném tam lăng toa thương trong tay ra về phía Lâm Tịch!

"Vèo!"

Mạnh! Nhanh! Khoảng cách chưa tới ba mươi bước chân! Ba yếu tố này kết hợp lại đã giúp tam lăng toa thương như biến thành một mũi tên màu đen, chính xác đâm vào bộ ngực Lâm Tịch.

Sắc mặt Lâm Tịch trong nháy mắt trở nên tái nhợt, sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong tam lăng toa thương còn hơn những trường mâu trong đại sảnh mâu đánh thẳng khiến Lâm Tịch phải liên tục lùi về sau mấy bước, hét thảm lên một tiếng rồi ngã nhoài xuống đất. Cơn đau đớn toàn thân khiến cánh tay hắn nhất thời mất đi sức lực, thậm chí còn không nhấc trường cung hắc thạch lên được.

"Kim Quỳ" mạnh mẽ đứng thẳng người lại, nhưng trớ trêu là ngay lúc hắn muốn phản công thì đột nhiên thân thể đang định nhảy lên cao như bị vật gì đó níu lấy, không thể nào di chuyển được.

Cúi người nhìn xuống, hắn hoảng hốt phát hiện đùi phải mình đã bị Khương Tiếu Y dùng hai tay ôm chặt.

"Gừ"

Một tiếng hét tức giận từ sâu trong đáy lòng Kim Quỳ phát ra. Hắn tung một quyền đánh vào người Khương Tiếu Y, khiến cho cả người Khương Tiếu Y lắc lư, tựa như một cành trúc mỏng manh đang đung đưa trong mưa to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẽ gãy...Nhưng điều khiến hắn không tài nào hiểu nổi chính là Khương Tiếu Y lại không buông ra, vẫn khư khư ôm chân hắn!

"Khục khục..."

Lâm Tịch ngã nhoài xuống đất ho khan một tiếng. Hắn ngồi dậy, ngoan cường giơ trường cung hắc thạch trong tay mình lên.

"Oong!"

Dây cung rung động, mũi tên màu đen phát ra tiếng rít rợn người như muốn phá vỡ hư không, mạnh mẽ và chính xác bắn trúng đùi phải Kim Quỳ.

Kim Quỳ mất trọng tâm nhất thời quỳ một chân xuống đất, Lâm Tịch chớp lấy cơ hội này đứng lên, ổn định bắn ra một mũi tên thứ hai, mục tiêu lần này là cổ Kim Quỳ.

Sau tên này, cả người Kim Quỳ gần như cứng đờ vì mất hết cảm giác, hai tay theo bản năng đưa lên ôm lấy cổ họng, cả người trở nên lạnh run.

Lâm Tịch sải chân tiến tới gần Kim Quỳ, dây cung trường cung hắc thạch không rừng rung động.

Một tên...

Hai tên...

Ba tên...

...

Mười một tên!

Trong tình huống khoảng cách vô cùng gần và tâm tình vô cùng bình tĩnh, mười một tên này của Lâm Tịch đã chính xác bắn vào người Kim Quỳ, không hề có một mũi tên bị lệch mục tiêu.

Sau khi liên tục nhận lấy mười một đòn trời giáng này, một người mạnh mẽ như Kim Quỳ cũng không thể nào chịu nổi, cứ thế ngã lăn ra đất.

Lâm Tịch thu hồi trường cung màu đen, dùng hai tay gần như mất hết tri giác vì đau nhức nhặt tam lăng toa thương ở dưới đất lên. Hắn chậm rãi đi tới trước người Kim Quỳ, lấy tam lăng toa thương điểm nhẹ lên ngực Kim Quỳ một cái rồi cứ thế xoay người qua nhìn Khương Tiếu Y.

Khi thấy rõ ký hiệu hình hoa Tường Vi trên người Khương Tiếu Y, Lâm Tịch vô cùng kinh ngạc nhìn tên đệ tử khoa Thiên Công vẫn đang không ngừng run rẩy ở dưới, hỏi:

- Vì sao lại giúp ta?

Khương Tiếu Y lắc đầu, cố gắng đứng dậy rồi nói:

- Ta cũng không biết.

Câu trả lời này không những khiến Lâm Tịch phải khẽ run người, đồng thời còn làm Kim Quỳ đang nằm dưới đất chỉ còn biết ngơ ngác như còn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra.

Nhưng mà câu nói thật lòng sau đó của Lâm Tịch lại làm hắn và Khương Tiếu Y phải mở to mắt nhìn, tiếp đó Khương Tiếu Y vừa ho khan vừa cười to lên, giống như đang nghe một chuyện rất buồn cười.

Lâm Tịch tháo một quả huy chương trên người Kim Quỳ xuống, sau đó đàng hoàng nói với Khương Tiếu Y:

- Đồng học hoa Tường Vi, hình như ta không thấy tên của người trên bảng thành tích thì phải? Bây giờ ngươi lại bị như vậy, ta đoán hôm nay ngươi không thể nào rời sơn cốc với thành tích năm sao được...cho nên ta muốn lấy một quả huy chương ngũ giác của ngươi, chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm...Như vậy ta sẽ có bốn lần năm sao rồi, chỉ cần thêm một lần nữa là lấy được phần thưởng một học phần, ta cũng tiết kiệm được không ít công sức để vào trong khu huấn luyện tu hành. Cùng lắm thì sau này ta sẽ giúp ngươi lại, ngươi thấy thế nào? Nguồn: http://qtruyen.net

...

...

Dưới đôi mắt mở to tràn đầy sự kinh ngạc của Kim Quỳ và tiếng cười khan của Khương Tiếu Y, Lâm Tịch đeo trường cung ở sau lưng, nhặt lấy trường kiếm màu đen đã vứt lúc nãy lên, sau đó tiêu sái đi tới khu vực huấn luyện vũ kỹ.

Sau khi sử dụng năng lực quay ngược thời gian hôm nay chưa sử dụng ngay cả khi đấu với Kim Quỳ, Lâm Tịch trong trạng thái cả người mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì liều mạng đi sâu vào trong đại sảnh mâu đánh thẳng, khập khiễng và chậm rãi bước từng bước chân rời khỏi khu vực huấn luyện, đi ra sơn cốc thí luyện.

...

Phương bắc học viện Thanh Loan, bên trong những ngọn núi lớn san sát nhau có một dãy núi tương đối thấp và to.

Lòng núi phía sau ngọn núi này đã bị người đào rỗng, những cây đèn dầu được thắp sáng lên, ánh lửa le lói kết hợp với đại sảnh mát lạnh tạo thành một khung cảnh hài hòa làm tinh thần con người sảng khoái.

Bên trong đại sảnh nằm trong lòng núi này có những kệ sách được đặt song song nhau, trên đấy chồng chất những văn thư, trang giấy và các tờ da dê nhiều như núi. Ngoài những vật này, bên cạnh còn rất nhiều giảng viên mặc áo bào đen đang làm việc, người nào người nấy cũng tỏ ra hưng phấn và say mê, không ngừng lật xem hoặc cặm cụi ghi chép.

Điều đặc biệt nhất trong đại sảnh này là có rất nhiều nơi thiết kế một cặp thanh sắt được đặt trong những cái ống tròn đi xuyên khắp, các giảng viên áo bào đen sau khi ghi chép xong hoặc đang viết gì ấy bỗng nhiên đứng dậy, cuộn tròn trang giấy lại rồi bỏ vào trong cặp thanh sắt ấy, nhờ hệ thống ống tròn phủ khắp đại sảnh, những tư liệu ấy sẽ được nhanh chóng truyền đến các vị trí khác trong đại sảnh.

Cho dù thế giới này không có computer, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người ta liên tưởng tới những tiếng động và hình ảnh rối ren nhiều màu thường thấy ở các sàn giao dịch chứng khoán lớn trên thế giới.

Đại sảnh này, những con người vận áo đen đang cắm cúi làm việc này, cùng với những tư liệu ngổn ngang chồng chất như núi bên trong đại sảnh...chính là nơi ở và việc làm của những vị giảng viên được Trương viện trưởng gọi là: "dải ngân hà giảng viên."

Sau khi Lâm Tịch đi ra sơn cốc thí luyện không lâu, lập tức có những trang tư liệu viết rất cặn kẽ về những việc làm của Lâm Tịch và nhiều tân đệ tử khác trong sơn cốc hôm nay được truyền tới một nơi trong đại sảnh này.

Những trang tư liệu này theo căp thanh sắt và hệ thống ống tròn truyền tới vài vị "dải ngân hà giảng viên", sau khi những người này nhanh tay ghi chép lại những thông tin cần thiết, những tư liệu đó lại theo cặp thanh sắt truyền tới một người giảng viên đầu tóc bạc trắng, bụng phệ, đang ngồi tại một góc tối ở vị trí sâu nhất trong lòng núi.

So với khu vực bên ngoài, số lượng giảng viên mặc áo bào đen làm việc ở đây ít hơn một chút, chỉ khoảng hai mươi mấy người, nhưng số lượng sách vở và tư liệu ở trên bàn trước mặt mỗi người lại hơn bên ngoài rất nhiều.

Giảng viên mập mạp đầu tóc bạc trắng này có thân hình cao lớn, ngay khóe miệng có một vết sẹo rất nhỏ. Nếu như Lâm Tịch nhìn thấy người này, nhất định sẽ cảm thấy hắn ta có bảy tám phần tương tự như Hồng Kim Bảo. Ngay trên sống mũi ông ta có một cặp kính bằng đồng, thấu kính được làm từ thủy tinh mài nhắn, dầy như đáy bình vậy, có thể dễ dàng nhận ra đây là một cặp kính lão.

Giả sử như Lâm Tịch ở chỗ này, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy bâng khuâng bồi hồi, vì quanh đây thật sự có rất nhiều đồ vật gợi hắn nhớ đến thế giới mình đã từng sống.

Theo thói quen, vị giảng viên mập mạp đeo một chiếc kính thật dầy trên sống mũi này nhanh tay và thuần thục lấy một sấp tài liệu trên đống giấy tờ cao như núi ở trước mặt mình xuống. Vừa lướt mắt xem nhanh, vừa cầm một chiếc bút nhỏ được dùng than đen chế tạo thành ghi chép thật nhanh lại.

Đột nhiên có một điều gì đó làm ông ta kích động, khuôn mặt vốn rất hồng nhuận cũng vì tiếng thở gấp và tâm tình thay đổi quá nhanh mà biến thành màu đỏ tím. Đồng thời...

"Rắc..."

Một âm thanh nhỏ vang lên, chiếc bút bằng than đen trong tay bởi vì ông ta dùng quá sức đã bị bẻ gãy.

Một lần nữa lật đi lật lại xem những dòng chữ được viết trên trang giấy, so sánh với mấy tờ da dê nhỏ bên cạnh, vị giảng viên có bảy tám phần giống Hồng Kim Bảo này đột ngột đứng lên, thân thể hơi chạm vào làm chiếc bàn ở ngay trước mặt ồng ta hơi rung rinh, một số trang giấy và quyển sách ở trên cao rớt xuống dưới đất. Nhưng không những không để ý đến những điều này, ông ta gấp gáp tháo cặp mắt kiếng trên sống mũi xuống, nhét vào ống tay áo, sau đó cầm quyển sách đang ghi chép và một tờ da dê nhỏ vào trong tay, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Giữa ánh trời chiều dần bao phủ khắp nơi, vị giảng viên mập mạp này tay nắm cầu trượt tơ bạc trượt xuống một sơn cốc, gấp gáp và hối hả chạy đến một căn tiểu viện trong đấy.

Trong tiểu viện được lợp ngói đen này chỉ có một vị lão nhân! Vị lão nhân này cụt một tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại tràn đầy ánh sáng của sự cơ trí. Vinh quang của ông ta khiến tất cả nhân vật quyền quý ở đế quốc Vân Tần phải kính sợ, bởi vì ông ta là người trở về từ sau đại chiến ở hồ Trụy Tinh, bởi vì ông ta là Hạ phó viện trưởng của học viện Thanh Loan.

- Lão Tiêu, lão phát hiện được chuyện gì ư? Sao lại gấp gáp đến như vậy?

Vừa nhìn thấy bóng hình người giảng viên mập mạp gấp gáp chạy đến chỗ mình, ánh mắt Hạ phó viện trưởng liền trở nên đầy tò mò và mong đợi.

Giảng viên mập mạp nhanh tay rút cặp kiếng trong ống tay áo ra đeo trên sống mũi, sau đó đưa cuốn sách nhỏ và tờ da dê đang cầm chặt trong tay cho Hạ phó viện trưởng:

- Lâm Tịch...Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua mấy người các lão lựa chọn năm nay...có điều kỳ lạ.

- Có điều kỳ lạ?

Hạ phó viện trưởng nhận lấy cuốn sách và tờ da dê, nhưng ông ta không gấp gáp nhìn, chỉ cau mày hỏi:

- Có gì kỳ lạ?

- Hôm nay là lần thứ tư hắn tiến vào ngôi đền mâu đánh thẳng, kết quả là đi sâu vào bên trong đến một trăm hai mươi lăm bước...Lần trước là một trăm mười bảy bước đấy! Một tên thiếu niên xuất thân từ vùng nông thôn như trấn Lộc Lâm, chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ đặc huấn tu hành nào, với tu vi như hiện giờ hắn ta lại có thể kiên trì đi tới bước thứ một trăm mười bảy trong lần thứ ba tiến vào đền, lão hiểu đây là chuyện gì chứ?

Giảng viên mập mạp hít một hơi thật sâu, ánh mắt thâm thúy đằng sau cặp kính thủy tinh dầy nhìn thẳng vào Hạ phó viện trưởng, nói tiếp:

- Dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân ta chạy vội đến đây tìm lão. Nguyên nhân chính làm ta phải thất thố như vậy là vì cuộc tỷ thí hôm nay của hắn ta...Lão nhìn thử những số liệu thống kê tu vi của hắn đi, cùng với khoảng cách và thời gian hôm nay hắn chạy như điên, ta nghĩ lão sẽ hiểu ta đang muốn nói gì!

Hạ phó viện trưởng càng lúc càng nhíu chặt chân mày, chăm chú nhìn những dòng chữ trên tờ da dê nhỏ, khuôn mặt xuất hiện những thần thái nghiêm túc và kinh ngạc trước nay chưa từng có. Khoảng ba đình sau, ông ta mới kết luận một câu với giọng điệu không chắc chắn lắm:

- Ý của lão là...độ dầy hồn lực của hắn...khác với người thường?

Giảng viên mập mạp hơi tức giận, nói:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương