Tiên Ma Biến
-
Chương 51: Kim Chước và Thổ Bao, trời sanh đối lập
Lâm Tịch không nhìn thấy La Hầu Uyên. Vốn hắn định khi gặp La Hầu Uyên sẽ hỏi thử lão sư có thể giải thích ý nghĩa mấy động tác cổ quái kia không, nhưng người tiếp dẫn tháo giáp của hắn rồi cho rời khỏi sơn cốc là một người giảng viên có râu quai nón hắn chưa gặp mặt bao giờ.
Trên một mảnh đất trống ngoài sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch thấy có rất nhiều đệ tử tập trung ở đấy, đủ cả sáu khoa.
- Ồ, Lâm Tịch? Thế nào? Hôm nay ngươi cũng vào sơn cốc thí luyện à?
Ngay lúc Lâm Tịch dừng bước, tò mò nhìn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một âm thanh vô cùng quen thuộc dùng lời nói đùa giỡn lớn tiếng chào hỏi hắn, khiến cho rất nhiều đệ tử đang đứng trên mảnh đất trống này vội vàng quay đầu lại, toàn bộ đều nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày. Người vừa cố ý lên tiếng để mọi người nghe thấy có một khuôn mặt non nớt, thần thái âm hiểm không hợp với độ tuổi hiện rõ trên mặt, người này hiển nhiên chính là Cừu Lộ từ trước đến nay vẫn không hòa hợp với hắn được.
Có lẽ vì đã mất quá nhiều thể lực trong lúc tu hành ở sơn cốc thí luyện, sắc mặt Cừu Lộ lúc này hơi trắng bệnh, thậm chí còn tái xanh.
Nhìn thấy Lâm Tịch im lặng không lên tiếng, Cừu Lộ liền xoay người bắt chuyện với một người đệ tử dung mạo tuấn tú, thân hình thon thả, ha ha cười lên rồi nói:
- Tử Vũ huynh, đây chính là Thiên Tuyển Lâm Tịch của khoa Chỉ Qua chúng ta, người đã từng phục dụng một viên Minh Chân đan, nhưng kết quả chỉ kéo được ba chỉ cung đấy.
Người đệ tử mặc áo bào tro có dung mạo tuấn tú, thậm chí Lâm Tịch còn cảm thấy hắn ta rất giống với diễn viên điện ảnh Lâm Chí Dĩnh lúc trẻ này là đệ tử khoa Ngự Dược.
Sau khi nghe Cừu Lộ nói xong, tên đệ tử rất tuấn tú, vóc người không cao hơn Lâm Tịch là mấy chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả, dùng một cái khăn lụa màu trắng lau mồ hôi trên trán. Hắn ta có đeo một chiếc nhẫn ngọc màu tím, lúc ánh sáng chiếu vào sẽ phản quang lên màu rất đẹp.
Dựa vào chiếc nhẫn có giá trị có thể mua gần một nửa các cửa hàng ở trấn Lộc Lâm, cùng với Cừu Lộ bên cạnh khiêm tốn một cách lạ kỳ khác ngày thường và khí chất ung dung ngạo nghễ hiện rõ trên người, Lâm Tịch lập tức đoán người đệ tử khoa Ngự Dược này chính là một Kim Chước, hơn nữa còn là một kim Chước có địa vị rất cao.
Thật ra từ lúc tiến vào học viện đến giờ, Lâm Tịch chưa bao giờ để ý đến sự thù địch vốn có giữa Thổ Bao và Kim Chước, hắn càng không để ý đến một người chỉ biết chọc phá như Cừu Lộ, nên Lâm Tịch tâm bình khí hòa tiêu sái đi tới trước, sau đó nhìn thấy ở trên mảnh đất trống có một tấm bảng gỗ đơn giản được đặt cho mọi người quan sát.
So sánh với Cừu Lộ, Lâm Tịch đã từng sống ở một thế giới mà cho dù Cừu Lộ có dùng hết trí tưởng tượng của mình thì cũng không thể tưởng tượng nổi, bản thân lại hơn Cừu Lộ vài tuổi, như vậy làm sao hắn có thể đi tranh chấp với một người hắn luôn coi là "tiểu hài tử xấu xa" đây?
Lúc còn ở trấn Lộc Lâm, khi nhìn thấy những thanh niên ngang tuổi hoặc xấp xỉ tuổi, nhưng rõ ràng thiếu hiểu biết hơn mình rất nhiều, Lâm Tịch luôn nghĩ: trẻ con ở thế giới này thật tội nghiệp...Cho dù là muốn nghe những chuyện xưa, bọn họ cũng phải chờ đợi xem thử cha mẹ hoặc người nhà mình có muốn kể hay không, phải nói rằng phương pháp tiếp thu kiến thức của bọn họ rất đơn giản. Hoặc lấy ví dụ ở các trường dạy học, dù là đệ tử chăm chỉ nhất thì lượng kiến thức của y cũng chỉ gói gọn trong những câu chuyện bên ngoài trấn một chút qua lời của lão sư. Tuy nói các lão sư ở những trường dạy học ấy luôn miệng nói rằng mình đã đọc vạn quyển sách, đi hơn ngàn dặm được, nhưng liệu thật sự có mấy người làm được như vậy? Làm sao có thể so với thế giới lúc trước của hắn, ở đấy có TV, có qtruyen.net, thậm chí còn có công nghệ tiên tiến Apple do Steven Job chế tạo ra...
Hắn là một thiếu niên, nhưng lại là một thiếu niên khác hẳn với các thiếu niên còn lại ở thế giới này, cho nên có rất nhiều giảng viên cảm thấy hắn kỳ lạ. Mà trong mắt hắn, một Kim Chước như Cừu Lộ cũng không khác một tiểu hài tử xấu xa là mấy.
Nhưng hắn thật không ngờ sự hờ hững của mình lại làm cho Cừu Lộ cảm thấy bản thân bị khinh thường, không khỏi tức giận, lập tức vừa nhìn Lâm Tịch vừa lên giọng nói:
- Lâm Tịch, nhìn ngươi thê thảm như vậy hình như bị người khác đánh không nhẹ đúng không...ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xem thử trên bảng có tên mình hay không?
- Hả?
Lâm Tịch khiêm tốn gật đầu, coi như là chào hỏi với mấy đệ tử ở các khoa khác đang bao quanh tấm bảng bằng gỗ kia. Khi Cừu Lộ nói xong, hắn ta ngẩn người, lúc này mới phát hiện thì ra tấm bảng gỗ này có công bố thành tích của mười đệ tử đứng đầu sơn cốc thí luyện trong mấy ngày qua.
"Lưu Huỳnh", ba lần năm sao.
"Lôi Mãng", ba lần năm sao.
"Bạch Dực Hổ", ba lần năm sao.
"Chồn Bạc", hai lần năm sao.
...
Trừ tên áo giáp ra, ngay bên cạnh còn có hình vẽ ký hiệu trên áo giáp, chỉ cần nhìn vào là nhận ra ngay.
Và cũng ở trên bảng này hắn nhìn thấy danh hiệu của mình: Chồn Bạc, xếp hạng thứ tư.
- Xem ra việc năm lần liên tục đạt được thành tích năm sao không phải là chuyện dễ dàng...
Âm thanh nghị luận và những lời nói tràn đầy nhiệt huyết của một số đệ tử bên cạnh vừa lọt vào trong tai, Lâm Tịch bất giác có suy nghĩ như vậy. Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao học viện lại sắp đặt một tấm bảng nói rõ thành tích.
Có rất nhiều đệ tử vừa nhìn thấy tên đối thủ đã từng đánh bại mình cũng nằm trong mười người đứng đầu liền đứng tại chỗ lớn tiếng thề sẽ báo thù, còn nói làm mọi cách để ngăn cản thành tích chiến thắng liên tiếp của người đó. Tuy nhiên, cũng có vài người chưa bao giờ giao thủ với bất cứ ai có tên trên bảng đang tụ năm tụm bảy nghị luận sôi nổi, muốn giao thủ với các cao thủ đó, bọn họ xem việc giành được một quả huy chương ngũ giác trên mười người này chính là một loại vinh quang.
Tính đến lúc này, sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử đã được mở nhiều ngày, nhưng thành tích cao nhất cũng chỉ là ba lần năm sao, trừ ba người xếp hạng đầu tiên ra, bảy người còn lại đều có thành tích hai lần năm sao, xem ra Lâm Tịch còn rất may mắn, bởi vì cho dù là ba người đã đạt được ba lần năm sao kia, chỉ cần ngày mai hoặc hôm nào đó họ thua một trận thì chiến tích sẽ biến thành không ngay, và phải bắt đầu lại.
- Chắc ngày mai sẽ có rất nhiều người bị truy sát đây...
Lâm Tịch bĩu môi, cảm thấy mấy ngày tới mình sẽ không được yên ổn chút nào.
- Thế nào? Chỉ biết chiêm ngưỡng vinh quang của người khác thôi sao?
Ngay lúc này, Cừu Lộ lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói:
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một việc, trên đấy có tên ta đấy.
Nếu như là lúc bình thường, Cừu Lộ rất có thể sẽ không dây dưa đến mức không tha cho Lâm Tịch như vậy, nhưng hôm nay lại khác, vì Liễu Tử Vũ đang ở bên cạnh hắn. Phụ thân của Liễu Tử Vũ hiện nay tuy chỉ là Lăng đốc của lăng Nam Bình, nhưng bởi vì chính tích(**) vô cùng xuất sắc, theo những tin tức Cừu gia có được từ trong triều thì rất có thể cuối năm nay, chính Vũ ti sẽ đề bạt thăng chức cho người này, đến lúc đó phụ thân của Liễu Tử Vũ sẽ trở thành Tỉnh đốc của hành tỉnh Thiểm Lộ.
Một khi phụ thân lên chức, địa vị của Liễu Tử Vũ trong lòng các Kim Chước khác nhất định cũng lên theo, với thân phận hiện nay của Cừu Lộ thì đến lúc đó việc kết giao sẽ có chút trở ngại. Nếu đã như vậy, tại sao không nhân lúc thân phận Liễu Tử Vũ còn chưa thay đổi, mình không tạo mối quan hệ hoặc bồi dưỡng tình bằng hữu? Cừu Lộ nghĩ chỉ có làm như vậy mới không có lỗi với những tin tức gia đình mình đã dùng rất nhiều tiền để mua kia.
Kỹ nữ chỉ sợ mình không đẹp bằng kỹ nữ khác, mà người quyền quý lại thường sợ bị người quyền quý hơn không coi trọng.
- Ngươi là một người trong số đó?
Quả nhiên câu nói này của Cừu Lộ làm Lâm Tịch phải chú ý, hắn ta xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cừu Lộ. Bỗng nhiên Lâm Tịch hiểu ra, vào ngày nhập thí Lưu bá đã từng đánh bại tùy tùng của người này, tuy thua nhưng Lâm Tịch lại biết rõ tên tùy tùng đó đã từng học qua vũ kỹ, với thân phận là chủ nhân, chắc khi còn ở nhà Cừu Lộ đã được huấn luyện trước. Nguồn: http://qtruyen.net
Thấy Lâm Tịch rốt cuộc trả lời, sắc mặt Cừu Lộ cũng dễ nhìn hơn một chút. Hắn ta cười lạnh, nói:
- Đối với một tên Thổ Bao chuyên ở nông thôn như ngươi ta cần phải nói dối sao?
Rất nhiều đệ tử đang tụ tập ở đây cũng xuất thân là Thổ Bao như Lâm Tịch, vừa nghe câu này xong liền nhướng mày, cảm thấy Cừu Lộ thật hiếp người quá đáng, quá mức vô lễ. Nhưng Lâm Tịch lại không tức giận, không những thế, hắn ta còn ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Cho dù có tên ở trong này...vậy cũng có gì hơn người à?
- Không có gì hơn người?
Cừu Lộ giận quá cười to lên, giọng the thé nói:
- Đây là việc ngươi căn bản không thể làm nổi, nhưng còn dám nói như vậy, dám trêu đùa chiến tích của người khác?
- Lâm Tịch, rốt cuộc ngươi có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm hay không? Có biết vinh quang của đế quốc, vinh quang của chiến sỹ là gì hay không?
- Thật là ngu ngốc...
Lâm Tịch không để ý đến những gì Cừu Lộ đang nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Chỉ cần ba lần chiến tích năm sao nữa là lấy được phần thưởng một học phần...hình như dùng phương pháp này kiếm học phần còn nhanh hơn việc phá vỡ kỷ lục trong ngôi đền "mâu đánh thẳng" kia?
Hắn lãnh đạm càng chọc giận Cừu Lộ hơn, người này giậm chân xuống đất mạnh một cái, cao giọng nói:
- Lâm Tịch, ngươi có dám quyết đấu với ta hay không?
Mọi người nhất thời liền bị hai người hấp dẫn, Liễu Tử Vũ bên cạnh Cừu Lộ cũng nhìn Lâm Tịch, đôi lông mày cau lại như đang suy nghĩ gì đó.
Đế quốc Vân Tần dùng võ lập quốc, truyền thống chuộng võ chảy xuôi trong máu mọi người, không lời mà rút đao quyết chiến là việc có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào, mà một gã chết nhát không có vinh quang còn làm người ta cảm thấy đáng ghét hơn một tên Kim Chước ngang ngược.
- Quyết đấu thế nào?
Nhưng lần này Lâm Tịch lại không cự tuyệt, hắn lẳng lặng nhìn Cừu Lộ, nói:
- Nói cho đối thủ biết ký hiệu áo giáp của mình, sau đó đến một nơi trong sơn cốc quyết đấu sao?
- Nói ký hiệu áo giáp của mình? Lỡ như ngươi nói Đường Khả đối phó ta thì thế nào? Ta không chắc chắn chiến thắng được tên Biên Man đó.
Cừu Lộ mỉa mai nhìn Lâm Tịch, đồng thời cười lạnh:
- Nếu như ngươi dám quyết đấu với ta...ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt ở đây trước, sau đó cùng nhau tiến vào sơn cốc thí luyện, dĩ nhiên chúng ta sẽ thống nhất địa điểm quyết đấu trước, khi vào rồi thì tự mỗi người đến điểm hẹn. Hơn nữa, ta cũng không chắc mấy người Đường Khả ngày mai có tiến vào sơn cốc hay không, làm như vậy sẽ phòng ngừa được ngươi có hẹn trước với bọn họ. Về việc ký hiệu trên áo giáp...ta cũng không muốn để cho ngươi biết, ngươi có thể tìm một chút bùn đen bôi lên che đi.
- Che ký hiệu trên áo giáp của mình...có thể làm vậy được à?
Lâm Tịch ngẩn người khi nghe Cừu Lộ nói thế.
- Nếu như vào mấy ngày bình thường ngươi che kín như thế tất nhiên là biểu hiện của hèn nhát, không có ai ngu xuẩn đến mức tự rước nhục vào thân, nhưng sơn cốc thí luyện không có nội quy không cho phép đệ tử che ký hiệu của mình...chúng ta quyết đấu với nhau, giấu ký hiệu một chút cũng không sao.
Cừu Lộ càng nói càng tỏ ra khinh thường Lâm Tịch hơn:
- Ngươi có dám hay không? Nếu như dám thì hãy nói thẳng ra ngay đây, không cần tìm lý do từ chối.
- Được!
Lâm Tịch ngửa mặt lên trời cười dài, trực tiếp trả lời. Hắn trả lời sảng khoái như vậy làm Cừu Lộ và Liễu Tử Vũ ngẩn người, mấy lời cay nghiệt Cừu Lộ đã chuẩn bị từ trước để nói khi Lâm Tịch từ chối cũng không thể phun ra được nữa. Nhưng vào lúc này, mọi người lại thấy Lâm Tịch lắc đầu, sau đó dường như nghe hắn buồn rầu lẩm bẩm:
- Với quan hệ giữa mình và Đường Khả...chắc hắn sẽ nể mặt mà ngày mai không vào sơn cốc thí luyện chứ?
Bây giờ lại đến phiên Liễu Tử Vũ phải kinh ngạc, chẳng lẽ cái tên Thiên Tuyển vô dụng có tu vi và chiến lực chẳng ra làm sao như mọi người đồn này không hề lo lắng một chút gì cho trận quyết đấu ngày mai? Nghe những gì hắn vừa nói, hình như hắn đang lo lắng phải làm thế nào để nói với người bạn Biên Man kia thì phải.
Trực giác nói cho hắn biết Lâm Tịch đang cố tỏ ra trấn định, nhưng giọng nói và nụ cười trên khóe môi của Lâm Tịch vừa rồi lại không giống giả bộ chút nào...Cho dù là các quan viên hỉ nộ không ra mặt hắn thường thấy trong triều đình trước giờ cũng không trấn định được như người này, bọn họ còn như thế thì nói chi đến một tên Thổ Bao xuất thân từ trấn Lộc Lâm nghèo nàn kia.
Nhưng trong lúc hắn còn ngạc nhiên, tên Thổ Bao tên Lâm Tịch đó lại nhìn hắn một cái, không nể mặt nói:
- Cho qua một chút, không nên ngăn cản ta về lầu tân sinh.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Lâm Tịch đã bước tới chen vào giữa hắn và mấy người bên cạnh, nhanh chóng đi qua. Từ đầu đến cuối Lâm Tịch còn chưa chú ý đến sắc mặt Liễu Tử Vũ lần nào. Ban đầu khi thấy người này đứng cùng "tiểu hài tử xấu xa" Cừu Lộ thì hắn cũng không chú ý lắm, nhưng sau khi thấy Cừu Lộ cố ý gây sự với mình, người này không những khuyên can mà còn tỏ ra rất đắc ý như sắp được xem một trò vui nữa, chính điều này đã làm Lâm Tịch rất thất vọng...Đã như vậy, hắn tất nhiên không cần phải nể mặt quá làm gì.
Lưu huỳnh*: chữ huỳnh ở đây trong tiếng hán có nghĩa là con đom đóm, lưu là chuyển động, có thể hiểu ký hiệu "lưu huỳnh" là một con đom đóm đang bay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook