Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 49: Ủy khuất cầu toàn

Trương Hằng cũng không thi triển pháp thuật phòng ngự nào cho mình, mắt lạnh nhìn hai quầng sáng phòng ngự kết thành trước người Lạc Ngưng Tuyết, chẳng qua trên tay hắn cũng không ngừng, liên tục đánh ra mấy cái linh quyết.

Vù một cái, ô Linh Kiếm phá không bắn ra, đứng yên giữa hư không, thân kiếm còn đang rung khẽ.

Trương Hằng phát hiện dường như phẩm chất ô Linh Kiếm đã tăng lên so với trước đây. cũng ngày càng hợp Ý với mình hơn. dường như có được dấu hiệu thông linh nào đó.

Chẳng qua có cao lên thế nào, nó cũng chỉ là một kiện Linh Khí hạ phẩm, vì khởi điểm quá thấp. Trương Hằng quyết định sau Đại Hội Phương Vân liền bỏ nó đi. Đổi thành Linh khí trung phẩm Nguyệt Thương phẩm chất cao hơn.

Phốc một tiếng, từ trong thân thể Trương Hằng phun ra một đoàn ánh sáng bạc chói mắt, đoàn sáng bạc này tới từ chỗ trung tâm ở đan điền cơ thể.

Đoàn ánh sáng bạc không ngừng xoay tròn ở chỗ trung tâm đan điền trong cơ thể Trương Hằng, lớn chừng hạt đậu tương, cái này có thể tính là bản mạng tinh nguyên của Trương Hằng. Trương Hằng một Lần liền vận dụng một phần mười.

Có thể thấy, lần này Trương Hằng thật sự làm nghiêm túc, thề nhất định phái chém giết cô nàng này.

Chỉ thấy đoàn sáng bạc kia bay vụ lên ô Linh Kiếm đứng giữa không trung.

Oong một tiếng, trên ô Linh Kiếm phóng ra hào quang chói mắt, chỉ khoảng nửa khắc liền biến thành một thanh Linh khí to lớn dài cả trượng.

Một cỗ áp lực bức người phát tán ra từ trên ô Linh Kiếm to lớn, uy thế tỏa ra lại không thua kém gì uy lực do tu sĩ Trúc cơ kỳ bình thường thao túng Linh khí

Nhìn ô Linh Kiếm phát uy lẫm liệt giữa không trung. Trương Hằng gật đầu thoả mãn không hổ đã vận dụng một phần mười bản mạng tinh nguyên trong cơ thể mình, uy lực này đã vượt quá tưởng tượng.

Có thể nói, trong thời gian ngắn lực công kích của Trương Hằng đủ để chống lại tu sĩ Trúc cơ kỳ.

Vù một tiếng, ô Linh Kiếm kéo theo dao động pháp lực thật lớn biến mất khỏi bầu trời, sau khoáng khắc liền xuất hiện ở không trung bên trên Lạc Ngưng Tuyết, tốc độ này quả thật dọa người.

Trong tay Trương Hằng lại liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết, thân kiếm ô Linh Kiếm hoàn toàn nội liễm ánh bạc, trở nên nặng nề cùng cổ xưa khác lạ.

- Đi.

ô Linh Kiếm to lớn hung hăng đánh xuống từ bầu trời bên trên Lạc Ngưng Tuyết, tốc độ nhìn như thật chậm, nhưng kỳ thật lại như chớp mắt chém xuống trước mặt Lạc Ngưng Tuyết.

Lạc Ngưng Tuyết nhìn một kiếm uy thế như thế ập về phía mình, biểu tình ngược lại trở nên nhạt hơn nhiều, trong ánh mắt sáng ngời như nước lộ ra một cỗ cơ trí như nhìn thấu sinh tử.

Chỉ có hàng mi thật dài khẽ run lên, giống như một tiểu tinh linh bất lực.

Răng rắc một tiếng, hai vòng sáng phòng ngự trước người nàng như một mảnh giấy, bị ô Linh Kiếm to lớn dễ dàng xé rách.

Nàng khẽ thở dài, nhắm mắt lại, ôm một tia hy vọng cuối cùng nói:

- Chẳng lẽ không thể buông tha ta một Lần hay sao? Ngươi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì!

Ầm một tiếng, ô Linh Kiếm bổ tới trước thân thể nàng, mũi kiếm sắc bén gần như đã dụng tới làn da trắng nõn như ngọc của nàng.

Thế nhưng, một đoàn sáng trắng dữ lội bỗng nhiên bùng nổ từ trong cơ thể nàng, vừa lúc chặn đứng một kích uy thế hùng hồn của ô Linh Kiếm.

Một cỗ lực bắn ngược mạnh mẽ đánh văng ô Linh Kiếm do Trương Hằng khống chế đi ra ngoài, ánh sángbạc trên ô Linh Kiếm cũng yếu đi vài phần.

Còn bản thân Lạc Ngưng Tuyết lại bị phán lực của một kiếm này đánh bay. thân thể nhỏ nhắn bất lực ngã xuống đất. máu tươi đỏ sẫm phun tràn ra từ khóe miệng nàng, nhuộm đỏ chiếc váy trắng tuyết.

Nàng mờ mắt, ngước nhìn Trương Hằng không xa, ngữ khí thoáng gấp gáp nói:

- Thế gian này ai không muốn sống tạm, phải làm thế nào ngươi Mới có thể thả cho ta một đường sống?

Trượng Hằng để ô Linh Kiếm dừng giữa hư không, có vẻ hứng thú nhìn nàng:

- Bất luận ta đưa ra yêu cầu gì thì cô cũng đáp ứng?

Lúc nói lời này, con mắt Trương Hằng không có ý tốt xẹt qua thân thể nàng.

Trên mặt ngọc tái nhợt của Lạc Ngưng Tuyết xẹt qua một đoàn mây hồng nhàn nhạt, nàng sao khôngbiết suy nghĩ của Trương Hằng.

Ngoài dự đoán là sắc mặt nàng không có phản ứng quá khích, ngược lại tản ra nụ cười yếu ớt hại nước hại dân, một đôi mắt như u lan thâm cốc cũng phóng ra sắc thái mỹ lệ dị dạng.

- Lúc này sinh mệnh của ta đã nằm trong sự khống chế của ngươi, Cho dù để Ngưng Tuyết làm đạo lữ song tu của ngươi thì có gì không được?

Trương Hằng thoáng có chút bất ngờ. trong lòng cũng bùm bùm rung động. Lạc Trần Tiên Tử như nữ thân mộng ảo trên toàn Phương Vân sơn lại đáp ứng làm đạo lữ song tu với mình?

Đổi thành bất kỳ một nam tu sĩ nào trên Phương Vân sơn nào còn có thể do dự nửa khắc, sợ rằng sẽ lập tức đáp ứng yêu cầu này.

Đôi mắt sáng ngời của Lạc Ngưng Tuyết né tránh Trương Hằng, khuôn mặt tuyết trắng hiện lên vài phần nữ nhi e thẹn.

- Bằng thực lực của Đường sư huynh, Ngưng Tuyết cùng sư huynh kết thành đạo lữ song tu cũng không có chút ép buộc, chỉ cần sư huynh đáp ứng thả cho sư muội một con đường sống, từ nay về sau chúng ta kết làm phu thê, cùng tìm kiếm đạo trường sinh, trải qua sinh hoạt thần tiên quyến lữ...

Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần ẩn vài phần mong chở đối với sinh mệnh, lẳng lặng chờ đợi Trương Hằng trả lời.

- Ha ha, Đường mỗ là một tiểu nhân thô bi, nào có thể xứng với Lạc tiên tử băng thanh ngọc khiết chứ. Không bằng lúc này ta tiễn cô ra đi. đợi đến kiếp sau tìm một vị phu quân thích hợp với cô...

Trương Hằng làm sao đáp ứng yêu cầu của cô gái này. Cho dù đối phương thật lòng thật ý kết làm đạo lữ song tu với mình, Trương Hằng cũng sẽ không đồng ý.

Lúc này bản thân Trương Hằng cũng khó bảo toàn đang đau khổ giãy dụa dưới bóng ma của Âu Dương lão tổ, nào có tâm tình gì đi tìm đạo lữ song tu.

Ngoài ra, trước mắt Biến Thái Công dường như không thích hợp song tu, nếu như phải song tu, Trương Hằng cũng không dám đảm bảo có thể "luyện hóa" đối phương luôn hay không.

CÓ thể nói, thuật song tu không có chút trợ giúp gì đối với sự tu luyện của Trương Hằng.

Ngón tay chỉ vào hư không, ô Linh Kiếm lại một lần nữa bằng lực lượng cực mạnh chém về phía Lạc Ngưng Tuyết.

Lạc Ngưng Tuyết khẽ thở dài một hơi, có chút lưu luyến liếc nhìn thế giới này, tiếng nói thoáng lạnh băng truyền đến:

- Đây là ngươi bức ta...

Ánh sáng trắng kịch liệt phóng ra từ trên thân thể nàng, thiên địa linh khí xung quanh đều kịch liệt dao động.

Lẽ nào nàng muốn thi triển pháp thuật biến thái gì, hay là muốn chơi tự bạo?

Vừa nghĩ đến tự bạo, sắc mặt Trương Hằng đại biến, vội vàng thu hồi ô Linh Kiếm, thân hình lui nhanh ra sau.

Nhưng mà sau khoáng khắc, quầng sáng trắng phóng ra từ trong cơ thể Lạc Ngưng Tuyết nháy mắt thu hồi trở lại. sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, tiếng thở dài yếu ớt truyền tới:

- Đường sư huynh huynh cần gì phải bức bách quá mức như thế, ân oán giữa chúng ta từ nay xóa bò. thế nào? Nếu không muốn ôm nhau cùng chết, sư huynh cứ đuổi đến đây...

Thân thể nhỏ nhắn của Lạc Ngưng Tuyết uyển chuyển rơi trên Phiêu Vân Đái. quầng sáng trắng nhàn nhạt bao phủ thân thể nàng bay đi xạ cuối cùng thần sắc phức tạp liếc nhìn Trương Hằng.

- Bị lừa rồi!

Trương Hằng tức giận mắng một tiếng, khống chế ô Linh Kiếm đuổi theo hướng cô gái này.

Dù là liều mạng trọng thương cũng không thể để cô nàng này sống rời đi, Trương Hằng tin tưởng trước mặt phòng ngự biến thái của mình, cho dù đối phương tự bạo thì cũng không thể lấy mạng mình được.

Tâm kế cùng thần thông của cô nàng này không thể xem thường, nếu để nàng ta lại, chắc chắn sẽ lưu cho mình hậu họa vô cùng.

Lần trước để chạy Yến Vũ Tình, Tuy rằng Trương Hằng cũng hơi có chút hối hận. thế nhưng đối phương là một phàm nhân bình thường, tạo thành uy hiếp với mình thật sự có hạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng cô nàng này thì khác, bất luận là tâm kế hay dung mạo cùng khí chất, đều là thế gian hiếm có. bản thân nàng cũng có bản lĩnh không nhỏ. lại có được thần thông thiên phú nghịch thiên này.

Lạc Ngưng Tuyết thấy Trương Hằng đuổi tới. cắn răng ngọc, buồn bã nói:

- Lạc Ngưng Tuyết ta ở đây lấy tâm ma thề rằng. chỉ cần Đường sư huynh thả cho Ngưng Tuyết một đường sống, ngày sau tất nhiên sẽ không chủ động là địch với sư huynh...

Trương Hằng khống chế Linh khí ngừng giữa hư không một chút, cô nàng này nếu dùng tâm ma phát thể, hẳn có thể tin tưởng được chứ.

Chẳng qua nàng nói lời thề là "không chủ động" là địch với mình, trong lời này còn có ẩn ý sơ hở.

Một năm sau, tinh anh Phương Vân sơn đều tụ tập ở động phủ Huyết Sát Thần Đế lưu lại. Đến lúc đó. đứng ở góc độ lợi ích các bên, Trương Hằng không thể nào không chủ động là địch với người khác. Từ đó, đối phương loại bỏ lời thề như trở bàn tay.

Đang lúc Trương Hằng do dự, từ xa trăm thước phía sau truyền tới tiếng nói:

- Đường sư huynh. huynh chạy nhanh như thế làm gì? Đệ đuổi theo thật là khổ mà...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương