Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
-
Chương 39: Nói dối . .
Cơ hồ là trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tự tạo một khoảng cách, những người cách cửa gần nhất, lại xôn xao một chút, không còn một ai, để lại một khoảng trống lớn.
Mọi người đều tụ tập ở trên Thượng Quang điện, cách cửa rất xa.
Do đó, Giang Dạ Bạch một chân ở trong cửa, một chân ở ngoài cửa càng phát ra vẻ cô đơn chiếc bóng.
Mặt của nàng tái nhợt không có chút huyết sắc, tóc bởi vì lúc trước đánh nhau hỗn độn trên vai, thoạt nhìn lại là chật vật lại là khẩn trương.
Làm sư phụ của nàng, Tần trưởng lão, trường hợp này, cũng chỉ có thể dẫn đầu đứng ra đặt câu hỏi, thanh âm nghiêm khắc biểu tình ngưng trọng: “Giang Dạ Bạch, theo như lời Thần Quân… Là thật vậy chăng?”
Giang Dạ Bạch ngước mắt, ánh mắt dời về phía thần y, thần y run rẩy, lập tức lui đến sau thân người áo lam. Đồng thời, trên bạch mạc vội vã hiện một đám chữ: “Là nàng là nàng chính là nàng! Nàng còn hút khô nước thánh trì, nuốt lấy linh kiếm trong trì, đúng rồi, còn có Bạch y đệ tử Thiển Minh của các ngươi, cũng là bị nàng ăn luôn !”
Nhị trưởng lão cả kinh nói: “Cái gì? Thiển Minh rõ ràng bị ma phù phong ấn tại trong gương mà!”
“Trong gương là tàn ảnh, thật sự đã bị nàng ăn!”
Nhị trưởng lão chuyển hướng Cảnh Nguyên: “Là thật sao?” Cảnh Nguyên là người phụ trách giải kính, câu hỏi cũng giống như vừa rồi.
Cảnh Nguyên thần sắc lạnh nhạt, tuy rằng tôn kính, lại không chút để ý đáp: “Ma phù chưa cởi bỏ, cho nên không biết tình huống bên trong gương.” Đáp án này có thể nói là gần như không chịu trách nhiệm, nghe vào trong tai mọi người, càng như là vô cùng xác thực Giang Dạ Bạch có tội. Lúc này có người đứng lên, lòng đầy căm phẫn nói: “Buồn cười, đường đường Thục Sơn nhưng lại dung chứa ma vật này tồn tại, vị trí thiên hạ thương sinh để nơi nào, lại vị trí tu chân chúng ta nói thế nào?”
“Xử tử ma nữ!” Không biết là ai hô như thế.
Bên dưới lập tức kêu lên theo: “Xử tử ma nữ! Xử tử ma nữ! Xử tử nàng —— “
Bạch mạc trên không trung, thần y châm ngòi thổi gió nói: “Mọi người đừng quên, nàng cái gì cũng có thể ăn, có lẽ kế tiếp, liền ăn đến trên đầu các ngươi! Thừa dịp nàng hiện tại không có pháp lực, nhanh chóng phòng hoạn chưa xảy ra đi!”
“Xử tử ma nữ!”
“Xử tử ma nữ —— “
Một âm thanh, hò hét động trời.
Giang Dạ Bạch đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như nghe hết được lời nói của mọi người, lại giống như cái gì cũng không có nghe vào.
Có đạo sĩ lá gan lớn, bắt nặt nàng tuổi nhỏ sức yếu, lúc này rút kiếm tiến lên, vung lên một đường kiếm xinh đẹp nói: ” Nhân giới ta mênh mông, sao dung ma vật ngươi làm càn! Xem kiếm!”
Một kiếm vạch tới, đâm thẳng cổ họng.
Mắt thấy Giang Dạ Bạch sẽ bị đâm trúng, mũi kiếm đột nhiên bị chặt đứt, gập đôi lại, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, bọn họ đều đang nhìn, lại không một người thấy rõ kiếm kia gãy như thế nào !
Đạo sĩ cầm đoạn kiếm gãy, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, mặt đỏ lên, xấu hổ đến cực điểm, cắn răng một cái, quát: “Ma nữ, dám hủy bảo kiếm của ta, ta liều mạng với ngươi!” Lập tức thanh kiếm dương lên, người xông đến.
Giang Dạ Bạch như trước bất động, nàng mở to một đôi mắt sương mù mênh mông, dường như đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mà đạo sĩ kia vọt tới trước mặt nàng, hai tay vừa đụng tới quần áo của nàng, liền phát ra một tiếng hét thảm, đồng thời, khói đặc cuồn cuộn bốc hơi, tay hắn lấy tốc độ nhanh phi thường mà tiêu thất.
Cảnh Nguyên đứng cách bọn họ gần nhất, lúc này phi thân tiến lên túm gáy hắn lôi kéo, lại phịch một cái, đạo sĩ liên tục lăn mười mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, hai tay đã hoàn toàn biến mất!
Hắn nhìn đoạn cổ tay của mình, máu chảy như thác dâng lên mà ra, cũng biết không dọa, vẫn là đau, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Vẫn là Thần cơ tiên xu tâm địa tốt, nhanh chóng niệm pháp quyết, một đạo ánh sáng nhu hòa bao lấy hai cổ tay hắn, máu ngừng chảy.
Sự tình một khi mất khống chế, lập tức dấy lên phẫn nộ mãnh liệt. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, trong ánh mắt có chán ghét có sợ hãi cũng có hưng phấn.
Nàng quả nhiên là ma nữ!
Mà bọn họ là người trừ ma vệ đạo!
Không biết từ đâu thổi tới một trận gió, thổi tóc Giang Dạ Bạch phiêu tán mọi nơi, không gian càng có vẻ quỷ mị.
Trong không gian tĩnh lặng một người đột nhiên nhảy lên nói: “A a! Là nàng!”
Người bên cạnh hắn hỏi: “Là ai? Chuy Ngô Tử, ngươi nhận ra được?”
Người tên là Chuy Ngô Tử cả người đều rung rung lên, “Nàng, nàng là người trong viễn cổ bích hoạ [1] kia a!”
Viễn cổ bích hoạ, phàm là người dính dáng tu chân đều biết, huống chi tất cả mọi người nơi đây, tiêu chuẩn nhất định đã là ngoài cao nhân.
Đó là bức tranh khắc trên vách tường của thiên điện. Ghi lại đại chiến người và ma từ xa xưa.
Sở dĩ có thể biết sự việc Sùng Hương vá trời ba trăm năm trước, nguyên là trong viễn cổ bích hoạ ghi lại người và ma trong lúc đó, từng phát sinh một hồi đại chiến kinh thiên động địa. Ma tộc công chúa, chỉ một thân một mình, đã chinh phục và khống chế nhân giới. Sau, con người bắt đầu học tập tu chân, từ từ mò mẫm học tiên thuật, cuối cùng phản công, đánh bại ma nữ.
Được Chuy Ngô Tử nhắc nhở như vậy, mọi người nhất thời phát hiện: đúng là có chút giống như vậy.
Bất quá ma tộc công chúa cực kỳ xinh đẹp, mà tư sắc Giang Dạ Bạch, tuy có ba phần tương tự, vẫn kém vô số bậc.
Chuy Ngô Tử run giọng nói: “Nàng… Có thể là ma nữ chuyển thế hay không?”
“Cũng có thể!” Mọi người đều gật đầu. Nếu nói là luân hồi chuyển thế, dáng vẻ có chút không giống là bình thường .
“Nhưng…” Có người đưa ra dị nghị, “Pháp thuật của nàng thoạt nhìn cùng với ma nữ kia… Không quá giống nhau …”
Theo bích hoạ ghi lại, ma nữ dùng ma khí là lá cây, lá cây đánh đến chỗ nào, đều bị hôi phi yên diệt[2].
“Đổi hình dạng là không phải rồi sao? Đừng quên, vừa rồi Hàn Quyết chỉ mới đụng tới nàng, tay biến mất. Loại thủ pháp hung tàn, tay tiếp xúc lập tức bị hủy này, căn bản mà nói, không phải giống ma diệp[3]sao!”
Mọi người khẳng khái mà nói, hồn nhiên quên, là bọn hắn ra tay trước muốn giết đối phương, không để ý “Ma nữ”, chẳng qua là phản kích mà thôi.
Trong mắt Cảnh Nguyên, phảng phất có tiếng thở dài mỏng manh.
Cơ hồ đồng thời, một tiếng thở dài thật mạnh vang lên.
Mọi người hướng nơi phát ra thanh âm xem, người thở dài là Chu trưởng lão.
Chỉ thấy hắn lảo đảo vài bước tiến về phía Giang Dạ Bạch. Có người kêu lên: “Đừng đi qua nữa, cẩn thận bị ăn mất!”
Hắn lạnh lùng liếc người nọ một cái, cước bộ không ngừng, tiếp tục từng bước một, đi tới trước mặt Giang Dạ Bạch.
“Ta…” Chu trưởng lão bỗng nhiên nâng tay, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, xoa đầu nàng, “Ta tin tưởng đệ tử của ta.”
Mọi người bị ánh mắt kiên nghị của hắn rung động, trong lúc nhất thời, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
“Tiểu Dạ Dạ của ta, không phải ma vật. Nàng không có ăn thịt người. Nàng cũng không phải ma nữ chuyển thế. Nàng là con người. Giống như chúng ta, con người!” Giữa một mảnh trầm tĩnh, Chu trưởng lão dùng biểu tình đứng đắn tất cả mọi người chưa từng gặp qua, nghiêm túc nói.
“Chu trưởng lão, tuy rằng mọi người đều biết ngươi thương hương tiếc ngọc, nhưng bao che như thế có phải hay không cũng quá…” Có người ý đồ khuyên bảo. Kết quả bị Chu trưởng lão phóng một ánh mắt sáng lạnh qua, người nọ nhất thời ngậm miệng lại.
“Tiểu Dạ Dạ, đi. Có sư thúc ta ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi!” Chu trưởng lão nói xong kéo tay nàng, xoay người chạy lấy người.
Giang Dạ Bạch ngốc ngốc theo hắn đi.
Mọi người nhất thời sợ hãi, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, kêu lên: “Không được! Chu Đồ, lưu lại người này!”
Tần trưởng lão dứt khoát, tay áo vung lên, trước mặt hai người Chu trưởng lão và Giang Dạ Bạch nhất thời xuất hiện một hàng rào cản, ngăn lại đường đi.
Chu trưởng lão rút ra nhuyễn kiện[4] bên hông, đón gió run lên, trở nên thẳng tắp, đang muốn hướng hàng rào chém tới, nhị trưởng lão đã giận dữ hét: “Chu Đồ, ngươi muốn phản bội sư môn sao? Mau buông nàng ra!”
Chu trưởng lão cười nhẹ: “Nếu nàng có gì ngoài ý muốn, sẽ làm Liễu Diệp thương tâm.”
Giang Dạ Bạch run lên thật mạnh, cái run này, tựa hồ cũng làm linh hồn của nàng hoàn toàn bừng tỉnh .
Liễu Diệp, tên của mẫu thân.
Chu trưởng lão chẳng qua là một người theo đuổi mẫu thân năm đó, nay liền khẳng khái vì nàng xuất đầu như thế, mà nam nhân từng có hôn ước với nàng, giờ phút này cũng coi như đồng minh, lại ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
So ra cũng một đôi như vậy, mình thật đúng là… Quá thất bại a…
Giang Dạ Bạch lộ vẻ cười sầu thảm, quay đầu nói với Chu trưởng lão: “Chu sư thúc, buông tay đi.”
“Không được, Tiểu Dạ Dạ, ta nhất định sẽ đưa ngươi bình an về nhà !”
“Chu sư thúc, đại ân đại đức của ngài ta lĩnh, thật sự, nhưng ta hiện tại, không thể đi, lại càng không muốn đi.” Nói xong một chữ cuối cùng, Giang Dạ Bạch dùng sức, tay Chu trưởng lão đã bị giãy mở ra, trên mặt hắn lộ ra biểu tình chuẩn bị không kịp, kêu: “Tiểu Dạ Dạ…”
Giang Dạ Bạch không để ý đến, mà là xoay người, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt mỗi người, khi đến Cảnh Nguyên ngừng một chút, nhưng rất nhanh liền lướt qua.
Tuy rằng nàng thoạt nhìn gầy teo nho nhỏ như trước, ôn nhu yếu đuối, nhưng không biết vì sao, vừa thấy nàng như vậy, mọi người đều lại im lặng .
Mỗi người ngừng thở, tĩnh lặng chờ bước tiếp theo của nàng.
Mà Giang Dạ Bạch, bước tiếp theo chính là ——
Ngón tay khẽ ngoắc, rõ ràng ôn nhu, ôn tồn, ấm áp đến cực hạn.
Nhưng vèo một tiếng, thần y trốn sau người áo lam tựa như bị lực lượng nào đó mạnh mẽ kéo lấy, bay thẳng về hướng nàng.
Sau đó, đầu ngón tay thu lại, thần y nắm tại trong tay.
Tốc độ kia cực nhanh, nhanh đến bất luận kẻ nào cũng không có phản ứng gì.
Tốc độ kai lại thật chậm, chậm đến tất cả mọi người đều thấy được rành mạch.
Trên bạch mạc, thần y kêu cứu: “Cứu ta, mau cứu cứu ta! Cứu cứu ta a…”
Mọi người tuy có tâm cứu giúp, nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt Giang Dạ Bạch, liền đều không dám đụng đến.
Giang Dạ Bạch cười lạnh, cười nhạo, nhẹ nhàng cười.
“Ngươi nói, ta uy hiếp ngươi, bắt ngươi chọn ta hôm đó, nếu không liền ăn ngươi, đúng không?” Thanh âm của nàng mềm mại, ôn nhu, miên nhu[5].
Thần y liều mạng run run.
“Thực buồn cười. Một bộ quần áo rách nát như ngươi vậy, chần chừ hai mặt, còn pháp thuật thấp kém như thế. . . . . . Những con người ngu xuẩn kia, vì sao dành hết hy vọng như vậy, cho rằng, ngươi có thể thay bọn họ chọn ra nhân tài?”
Mọi người nghe xong lời này, biểu tình trên mặt đều bất đồng.
“Nếu nói ngay cả ngươi cũng có thể đại biểu thiên mệnh, như vậy ta ăn ngươi, lại là tồn tại bất phàm như thế nào đây?” Giang Dạ Bạch ôn ôn nhu nhu nói xong, hai tay nhẹ nhàng một chút, chỉ nghe xoẹt một tiếng, thần y từ chính giữa tách ra, bị xé thành hai mảnh.
Mà tay nàng không có ngừng, tiếp tục chậm rãi xé, từng chút từng chút, mỗi một âm thanh, đều như xé ở trong lòng người.
Cuối cùng, nàng đem thần y đã xé vụn, chậm rãi để vào trong miệng, nhai, nuốt vào.
Ánh mắt mỗi người theo tay nàng, chuyển qua môi của nàng, lại chuyển qua yết hầu của nàng, mắt thấy cổ họng vừa trượt, tâm mọi người không hẹn mà cùng run lên.
Giang Dạ Bạch chỉ ăn một cái, tất cả cái khác đều thả tay, quăng đi.
Thần y không còn là thần nữa, hơn nữa, ngay cả bộ quần áo cũng không tính là phải. Nó giờ phút này chính là mấy chục mảnh vải xé vụn, bị Giang Dạ Bạch dẫm nát dưới chân.
“Đây là hậu quả của nói dối.” Giang Dạ Bạch ngước mắt, hướng mọi người mỉm cười, “Các ngươi, có phải cũng nói dối hay không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngượng ngùng, về nhà đã muốn không sai biệt lắm 10 giờ, sau đó bằng hữu lại đây xem 61
Chờ tiễn bước các nàng, vừa vặn 11 giờ
Cho nên canh hai đến chậm.
Tóm lại, cám ơn mọi người chúc phúc. Cùng ông trời hỗ trợ.
61 bình an thuận thuận lợi lợi đến nhà của ta.
Hảo vui vẻ.
[1]Viễn cổ bích họa: bức tranh vẽ thời cổ đại xa xưa.
[2]Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi.
[3]Ma diệp: lá cây ma thuật, vũ khí của ma nữ.
[4]Nhuyễn kiện: vũ khí của Chu Đồ, một cái gì đấy dạng mềm (0.o)?
[5]Miên nhu: Triền miên, nhu hòa.
Mọi người đều tụ tập ở trên Thượng Quang điện, cách cửa rất xa.
Do đó, Giang Dạ Bạch một chân ở trong cửa, một chân ở ngoài cửa càng phát ra vẻ cô đơn chiếc bóng.
Mặt của nàng tái nhợt không có chút huyết sắc, tóc bởi vì lúc trước đánh nhau hỗn độn trên vai, thoạt nhìn lại là chật vật lại là khẩn trương.
Làm sư phụ của nàng, Tần trưởng lão, trường hợp này, cũng chỉ có thể dẫn đầu đứng ra đặt câu hỏi, thanh âm nghiêm khắc biểu tình ngưng trọng: “Giang Dạ Bạch, theo như lời Thần Quân… Là thật vậy chăng?”
Giang Dạ Bạch ngước mắt, ánh mắt dời về phía thần y, thần y run rẩy, lập tức lui đến sau thân người áo lam. Đồng thời, trên bạch mạc vội vã hiện một đám chữ: “Là nàng là nàng chính là nàng! Nàng còn hút khô nước thánh trì, nuốt lấy linh kiếm trong trì, đúng rồi, còn có Bạch y đệ tử Thiển Minh của các ngươi, cũng là bị nàng ăn luôn !”
Nhị trưởng lão cả kinh nói: “Cái gì? Thiển Minh rõ ràng bị ma phù phong ấn tại trong gương mà!”
“Trong gương là tàn ảnh, thật sự đã bị nàng ăn!”
Nhị trưởng lão chuyển hướng Cảnh Nguyên: “Là thật sao?” Cảnh Nguyên là người phụ trách giải kính, câu hỏi cũng giống như vừa rồi.
Cảnh Nguyên thần sắc lạnh nhạt, tuy rằng tôn kính, lại không chút để ý đáp: “Ma phù chưa cởi bỏ, cho nên không biết tình huống bên trong gương.” Đáp án này có thể nói là gần như không chịu trách nhiệm, nghe vào trong tai mọi người, càng như là vô cùng xác thực Giang Dạ Bạch có tội. Lúc này có người đứng lên, lòng đầy căm phẫn nói: “Buồn cười, đường đường Thục Sơn nhưng lại dung chứa ma vật này tồn tại, vị trí thiên hạ thương sinh để nơi nào, lại vị trí tu chân chúng ta nói thế nào?”
“Xử tử ma nữ!” Không biết là ai hô như thế.
Bên dưới lập tức kêu lên theo: “Xử tử ma nữ! Xử tử ma nữ! Xử tử nàng —— “
Bạch mạc trên không trung, thần y châm ngòi thổi gió nói: “Mọi người đừng quên, nàng cái gì cũng có thể ăn, có lẽ kế tiếp, liền ăn đến trên đầu các ngươi! Thừa dịp nàng hiện tại không có pháp lực, nhanh chóng phòng hoạn chưa xảy ra đi!”
“Xử tử ma nữ!”
“Xử tử ma nữ —— “
Một âm thanh, hò hét động trời.
Giang Dạ Bạch đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như nghe hết được lời nói của mọi người, lại giống như cái gì cũng không có nghe vào.
Có đạo sĩ lá gan lớn, bắt nặt nàng tuổi nhỏ sức yếu, lúc này rút kiếm tiến lên, vung lên một đường kiếm xinh đẹp nói: ” Nhân giới ta mênh mông, sao dung ma vật ngươi làm càn! Xem kiếm!”
Một kiếm vạch tới, đâm thẳng cổ họng.
Mắt thấy Giang Dạ Bạch sẽ bị đâm trúng, mũi kiếm đột nhiên bị chặt đứt, gập đôi lại, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, bọn họ đều đang nhìn, lại không một người thấy rõ kiếm kia gãy như thế nào !
Đạo sĩ cầm đoạn kiếm gãy, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, mặt đỏ lên, xấu hổ đến cực điểm, cắn răng một cái, quát: “Ma nữ, dám hủy bảo kiếm của ta, ta liều mạng với ngươi!” Lập tức thanh kiếm dương lên, người xông đến.
Giang Dạ Bạch như trước bất động, nàng mở to một đôi mắt sương mù mênh mông, dường như đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mà đạo sĩ kia vọt tới trước mặt nàng, hai tay vừa đụng tới quần áo của nàng, liền phát ra một tiếng hét thảm, đồng thời, khói đặc cuồn cuộn bốc hơi, tay hắn lấy tốc độ nhanh phi thường mà tiêu thất.
Cảnh Nguyên đứng cách bọn họ gần nhất, lúc này phi thân tiến lên túm gáy hắn lôi kéo, lại phịch một cái, đạo sĩ liên tục lăn mười mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, hai tay đã hoàn toàn biến mất!
Hắn nhìn đoạn cổ tay của mình, máu chảy như thác dâng lên mà ra, cũng biết không dọa, vẫn là đau, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Vẫn là Thần cơ tiên xu tâm địa tốt, nhanh chóng niệm pháp quyết, một đạo ánh sáng nhu hòa bao lấy hai cổ tay hắn, máu ngừng chảy.
Sự tình một khi mất khống chế, lập tức dấy lên phẫn nộ mãnh liệt. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, trong ánh mắt có chán ghét có sợ hãi cũng có hưng phấn.
Nàng quả nhiên là ma nữ!
Mà bọn họ là người trừ ma vệ đạo!
Không biết từ đâu thổi tới một trận gió, thổi tóc Giang Dạ Bạch phiêu tán mọi nơi, không gian càng có vẻ quỷ mị.
Trong không gian tĩnh lặng một người đột nhiên nhảy lên nói: “A a! Là nàng!”
Người bên cạnh hắn hỏi: “Là ai? Chuy Ngô Tử, ngươi nhận ra được?”
Người tên là Chuy Ngô Tử cả người đều rung rung lên, “Nàng, nàng là người trong viễn cổ bích hoạ [1] kia a!”
Viễn cổ bích hoạ, phàm là người dính dáng tu chân đều biết, huống chi tất cả mọi người nơi đây, tiêu chuẩn nhất định đã là ngoài cao nhân.
Đó là bức tranh khắc trên vách tường của thiên điện. Ghi lại đại chiến người và ma từ xa xưa.
Sở dĩ có thể biết sự việc Sùng Hương vá trời ba trăm năm trước, nguyên là trong viễn cổ bích hoạ ghi lại người và ma trong lúc đó, từng phát sinh một hồi đại chiến kinh thiên động địa. Ma tộc công chúa, chỉ một thân một mình, đã chinh phục và khống chế nhân giới. Sau, con người bắt đầu học tập tu chân, từ từ mò mẫm học tiên thuật, cuối cùng phản công, đánh bại ma nữ.
Được Chuy Ngô Tử nhắc nhở như vậy, mọi người nhất thời phát hiện: đúng là có chút giống như vậy.
Bất quá ma tộc công chúa cực kỳ xinh đẹp, mà tư sắc Giang Dạ Bạch, tuy có ba phần tương tự, vẫn kém vô số bậc.
Chuy Ngô Tử run giọng nói: “Nàng… Có thể là ma nữ chuyển thế hay không?”
“Cũng có thể!” Mọi người đều gật đầu. Nếu nói là luân hồi chuyển thế, dáng vẻ có chút không giống là bình thường .
“Nhưng…” Có người đưa ra dị nghị, “Pháp thuật của nàng thoạt nhìn cùng với ma nữ kia… Không quá giống nhau …”
Theo bích hoạ ghi lại, ma nữ dùng ma khí là lá cây, lá cây đánh đến chỗ nào, đều bị hôi phi yên diệt[2].
“Đổi hình dạng là không phải rồi sao? Đừng quên, vừa rồi Hàn Quyết chỉ mới đụng tới nàng, tay biến mất. Loại thủ pháp hung tàn, tay tiếp xúc lập tức bị hủy này, căn bản mà nói, không phải giống ma diệp[3]sao!”
Mọi người khẳng khái mà nói, hồn nhiên quên, là bọn hắn ra tay trước muốn giết đối phương, không để ý “Ma nữ”, chẳng qua là phản kích mà thôi.
Trong mắt Cảnh Nguyên, phảng phất có tiếng thở dài mỏng manh.
Cơ hồ đồng thời, một tiếng thở dài thật mạnh vang lên.
Mọi người hướng nơi phát ra thanh âm xem, người thở dài là Chu trưởng lão.
Chỉ thấy hắn lảo đảo vài bước tiến về phía Giang Dạ Bạch. Có người kêu lên: “Đừng đi qua nữa, cẩn thận bị ăn mất!”
Hắn lạnh lùng liếc người nọ một cái, cước bộ không ngừng, tiếp tục từng bước một, đi tới trước mặt Giang Dạ Bạch.
“Ta…” Chu trưởng lão bỗng nhiên nâng tay, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, xoa đầu nàng, “Ta tin tưởng đệ tử của ta.”
Mọi người bị ánh mắt kiên nghị của hắn rung động, trong lúc nhất thời, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
“Tiểu Dạ Dạ của ta, không phải ma vật. Nàng không có ăn thịt người. Nàng cũng không phải ma nữ chuyển thế. Nàng là con người. Giống như chúng ta, con người!” Giữa một mảnh trầm tĩnh, Chu trưởng lão dùng biểu tình đứng đắn tất cả mọi người chưa từng gặp qua, nghiêm túc nói.
“Chu trưởng lão, tuy rằng mọi người đều biết ngươi thương hương tiếc ngọc, nhưng bao che như thế có phải hay không cũng quá…” Có người ý đồ khuyên bảo. Kết quả bị Chu trưởng lão phóng một ánh mắt sáng lạnh qua, người nọ nhất thời ngậm miệng lại.
“Tiểu Dạ Dạ, đi. Có sư thúc ta ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi!” Chu trưởng lão nói xong kéo tay nàng, xoay người chạy lấy người.
Giang Dạ Bạch ngốc ngốc theo hắn đi.
Mọi người nhất thời sợ hãi, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, kêu lên: “Không được! Chu Đồ, lưu lại người này!”
Tần trưởng lão dứt khoát, tay áo vung lên, trước mặt hai người Chu trưởng lão và Giang Dạ Bạch nhất thời xuất hiện một hàng rào cản, ngăn lại đường đi.
Chu trưởng lão rút ra nhuyễn kiện[4] bên hông, đón gió run lên, trở nên thẳng tắp, đang muốn hướng hàng rào chém tới, nhị trưởng lão đã giận dữ hét: “Chu Đồ, ngươi muốn phản bội sư môn sao? Mau buông nàng ra!”
Chu trưởng lão cười nhẹ: “Nếu nàng có gì ngoài ý muốn, sẽ làm Liễu Diệp thương tâm.”
Giang Dạ Bạch run lên thật mạnh, cái run này, tựa hồ cũng làm linh hồn của nàng hoàn toàn bừng tỉnh .
Liễu Diệp, tên của mẫu thân.
Chu trưởng lão chẳng qua là một người theo đuổi mẫu thân năm đó, nay liền khẳng khái vì nàng xuất đầu như thế, mà nam nhân từng có hôn ước với nàng, giờ phút này cũng coi như đồng minh, lại ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
So ra cũng một đôi như vậy, mình thật đúng là… Quá thất bại a…
Giang Dạ Bạch lộ vẻ cười sầu thảm, quay đầu nói với Chu trưởng lão: “Chu sư thúc, buông tay đi.”
“Không được, Tiểu Dạ Dạ, ta nhất định sẽ đưa ngươi bình an về nhà !”
“Chu sư thúc, đại ân đại đức của ngài ta lĩnh, thật sự, nhưng ta hiện tại, không thể đi, lại càng không muốn đi.” Nói xong một chữ cuối cùng, Giang Dạ Bạch dùng sức, tay Chu trưởng lão đã bị giãy mở ra, trên mặt hắn lộ ra biểu tình chuẩn bị không kịp, kêu: “Tiểu Dạ Dạ…”
Giang Dạ Bạch không để ý đến, mà là xoay người, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt mỗi người, khi đến Cảnh Nguyên ngừng một chút, nhưng rất nhanh liền lướt qua.
Tuy rằng nàng thoạt nhìn gầy teo nho nhỏ như trước, ôn nhu yếu đuối, nhưng không biết vì sao, vừa thấy nàng như vậy, mọi người đều lại im lặng .
Mỗi người ngừng thở, tĩnh lặng chờ bước tiếp theo của nàng.
Mà Giang Dạ Bạch, bước tiếp theo chính là ——
Ngón tay khẽ ngoắc, rõ ràng ôn nhu, ôn tồn, ấm áp đến cực hạn.
Nhưng vèo một tiếng, thần y trốn sau người áo lam tựa như bị lực lượng nào đó mạnh mẽ kéo lấy, bay thẳng về hướng nàng.
Sau đó, đầu ngón tay thu lại, thần y nắm tại trong tay.
Tốc độ kia cực nhanh, nhanh đến bất luận kẻ nào cũng không có phản ứng gì.
Tốc độ kai lại thật chậm, chậm đến tất cả mọi người đều thấy được rành mạch.
Trên bạch mạc, thần y kêu cứu: “Cứu ta, mau cứu cứu ta! Cứu cứu ta a…”
Mọi người tuy có tâm cứu giúp, nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt Giang Dạ Bạch, liền đều không dám đụng đến.
Giang Dạ Bạch cười lạnh, cười nhạo, nhẹ nhàng cười.
“Ngươi nói, ta uy hiếp ngươi, bắt ngươi chọn ta hôm đó, nếu không liền ăn ngươi, đúng không?” Thanh âm của nàng mềm mại, ôn nhu, miên nhu[5].
Thần y liều mạng run run.
“Thực buồn cười. Một bộ quần áo rách nát như ngươi vậy, chần chừ hai mặt, còn pháp thuật thấp kém như thế. . . . . . Những con người ngu xuẩn kia, vì sao dành hết hy vọng như vậy, cho rằng, ngươi có thể thay bọn họ chọn ra nhân tài?”
Mọi người nghe xong lời này, biểu tình trên mặt đều bất đồng.
“Nếu nói ngay cả ngươi cũng có thể đại biểu thiên mệnh, như vậy ta ăn ngươi, lại là tồn tại bất phàm như thế nào đây?” Giang Dạ Bạch ôn ôn nhu nhu nói xong, hai tay nhẹ nhàng một chút, chỉ nghe xoẹt một tiếng, thần y từ chính giữa tách ra, bị xé thành hai mảnh.
Mà tay nàng không có ngừng, tiếp tục chậm rãi xé, từng chút từng chút, mỗi một âm thanh, đều như xé ở trong lòng người.
Cuối cùng, nàng đem thần y đã xé vụn, chậm rãi để vào trong miệng, nhai, nuốt vào.
Ánh mắt mỗi người theo tay nàng, chuyển qua môi của nàng, lại chuyển qua yết hầu của nàng, mắt thấy cổ họng vừa trượt, tâm mọi người không hẹn mà cùng run lên.
Giang Dạ Bạch chỉ ăn một cái, tất cả cái khác đều thả tay, quăng đi.
Thần y không còn là thần nữa, hơn nữa, ngay cả bộ quần áo cũng không tính là phải. Nó giờ phút này chính là mấy chục mảnh vải xé vụn, bị Giang Dạ Bạch dẫm nát dưới chân.
“Đây là hậu quả của nói dối.” Giang Dạ Bạch ngước mắt, hướng mọi người mỉm cười, “Các ngươi, có phải cũng nói dối hay không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngượng ngùng, về nhà đã muốn không sai biệt lắm 10 giờ, sau đó bằng hữu lại đây xem 61
Chờ tiễn bước các nàng, vừa vặn 11 giờ
Cho nên canh hai đến chậm.
Tóm lại, cám ơn mọi người chúc phúc. Cùng ông trời hỗ trợ.
61 bình an thuận thuận lợi lợi đến nhà của ta.
Hảo vui vẻ.
[1]Viễn cổ bích họa: bức tranh vẽ thời cổ đại xa xưa.
[2]Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi.
[3]Ma diệp: lá cây ma thuật, vũ khí của ma nữ.
[4]Nhuyễn kiện: vũ khí của Chu Đồ, một cái gì đấy dạng mềm (0.o)?
[5]Miên nhu: Triền miên, nhu hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook