Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
-
Chương 2: Xuất phát
Mẹ có phải mẹ ruột hay không còn chưa xác định được.
Nhưng chuyện tu chân này đã chắc chắn là sự thật.
Vì Giang mẫu mạnh mẽ như vũ bão, nói là làm, hiện giờ đã nhờ con trai của hàng xóm của dì cả của cháu họ của dượng ba – Thanh y đệ tử của Thục Sơn, làm người tiến cử, đưa lý lịch của Giang Dạ Bạch trình cho sư phụ quản sự Vu Nhàn – người chuyên phụ trách chiêu nạp tân nhân.
Vu sư phụ vừa nhìn qua lý lịch, nhíu mày: “Mười sáu tuổi? Tuổi hơi lớn…”
Giang mẫu đưa tới một hộp nhân sâm năm trăm năm, Vu sư phụ lập tức nói: “Cô nương này bát tự rất tốt, thông minh sáng sủa, tướng này có tài nhưng thành danh muộn, nếu nói mười sáu tuổi, là vừa đúng!”
Vì thế, Giang Dạ Bạch dựa trên thân phận mầm non nhân tài vô cùng tiềm lực, lọt vào danh sách chiêu sinh năm nay của Thục Sơn.
Ngày mười ba tháng tám, tập hợp ở Thủy Đô.
Trước khi đi, Giang mẫu giữ chặt tay nàng, áy náy nói: “Nữ nhi à, mẹ cảm thấy thật có lỗi với con…”
Giang Dạ Bạch liền thấy cảm động: Mẹ… rốt cuộc người cũng biết bản thân mình hoang đường cỡ nào rồi sao? Hiện giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn nha!
Ngay lúc mắt ngấn lệ định đáp lại thì nửa câu sau của Giang mẫu lọt vào tai: “Chỉ có một cây nhân sâm, không thể có nhiều hơn để đưa thêm hai nha đầu đi hầu hạ con tu chân!”
“…” Làm ơn đi, hại một mình con là được rồi.
Giang Dạ Bạch xoay người lên xe.
Giang mẫu nhét vào một bao ngân phiếu: “Cầm lấy, dùng để mua lòng người.”
“Con đi tu chân mà…” Giang Dạ Bạch bất lực nhắc nhở.
“Đừng có ngốc. Con cho là mình có được tư cách nhập học bằng cách nào?”
“…” Giang Dạ Bạch nhận lấy ngân phiếu, buông màn xe. Xa phu thúc ngựa, bánh xe chầm chậm lăn đi, lọc cà lọc cọc. Nàng nghe thấy âm thanh đơn điệu lại thê lương không nói nên lời này, vén rèm cửa sổ quay đầu nhìn lại, trông thấy xa xa bóng dáng mẫu thân gầy gầy nhỏ dần, sau đó quay lưng đi thẳng vào cửa chính.
Mẫu thân vẫn mạnh mẽ như vậy, không chịu thua trước người khác bao giờ…
Giang Dạ Bạch khẽ thở dài, buông tay, mặc cho rèm cửa sổ che đi nỗi buồn ly biệt.
Xe đi nửa ngày đã đến Thủy Đô.
Đúng như ý nghĩa của tên. thành này bốn phía toàn là nước, muốn vào thành nhất định phải chuyển qua đi thuyền. Có điều năm nay điểm tập hợp của tân sinh Thục Sơn là ở trên thuyền, thực ra đã bớt đi phiền phức lớn. Ai ngờ vừa đến lại thấy không có thuyền nào cả, chỉ có một cây liễu ở cạnh bờ đang thương mình đơn chiếc, dưới tán cây có một chiếc bàn gỗ, trên bàn dựng tấm bảng viết bảy chữ lớn – “Nơi tân sinh Thục Sơn tập hợp”.
Rất nhiều người vây xung quanh bàn, có công tử nhà giàu đang khóc lóc từ biệt, cũng có người đứng trầm tư một mình một cõi.
Xa phu nói: “Tiểu thư ơi, không có thuyền!”
Giang Dạ Bạch đưa mắt nhìn về nơi đó, sau khi tin rằng tấm bảng trên bàn kia là thật thì quay sang nói với xa phu: “Được rồi, ngươi trở về đi.”
“Xe này làm sao bây giờ?” Vẻ mặt xa phu ngần ngại.
Xe ngựa đưa nàng đến nơi này, là do Giang mẫu đặc biệt tu chỉnh, dài hai trượng, rộng bảy thước, cao một trượng, dùng tám con tuấn mã để kéo, sửa thành một căn phòng di động, bên trong đầy đủ đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt. Chẳng hạn như chậu rửa mặt, bàn trang điểm, vân vân và vân vân, điều đáng nói nhất là ngay cả bồn cầu cũng được chuẩn bị một cái.
Bởi vậy trên đường đi, chiếm cứ cả con đường, vênh vang vô cùng. Không bị sơn phỉ đánh cướp đã là điều mà ngay cả Giang Dạ Bạch cũng cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, chỉ có thể mang công trình này tới gần Thục Sơn, là nơi của tiên nhân hiệp khách, không ai dám làm càn.
Những thứ mà Giang mẫu hao tốn tâm trí chu đáo chuẩn bị, ở trong mắt nàng lại là phiền phức lớn. Nàng còn chưa xuống xe đã biết xung quanh mình đầy rẫy ánh mắt săm soi, hơn nữa, đa số là khinh bỉ.
Nếu thực sự nàng muốn mang cái xe này lên Thục Sơn, còn chưa lên tới chắc đã bị người ta hùa nhau tiêu diệt rồi.
Vì vậy Giang Dạ Bạch thản nhiên nói: “Tất cả đều cho ngươi. Khi trở về hẳn ngươi đã biết nến báo lại thế nào?”
Ánh mắt xa phu lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu: “Biết biết! Tiểu nhân biết!”
Nhìn đây, thu mua lòng người, nàng cũng đã làm. Giang Dạ Bạch cười nhạt, đứng dậy, cầm bao ngân phiếu mà phút chót mẫu thân đã đưa, nhét vào trong áo, sau đó lùi về phía sau, dùng sức tông mạnh cửa xe rồi ngã xuống, nhìn từ bên ngòai giống như là bị ai đá xuống xe.
Xa phu kinh ngạc, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Còn Giang Dạ Bạch đã nhanh chóng xoay người bò dậy, nhìn vào trong xe cười cười, “Tiểu thư, từ này về sau tiểu Dạ không thể tiếp tục hầu hạ tiểu thư, người bảo trọng nha.” Sau đó đóng cửa xe, quay đầu lại nói: “Tề đại thúc, cám ơn thúc đã đưa ta tới đây, thúc mau đưa tiểu thư trở về đi.”
Xa phu ngơ ngác nhìn nàng nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu ra, gãi gãi đầu nói: “Vậy tiểu… tiểu Dạ, ngươi nhớ bảo trọng.” Nói xong đánh xe rời đi.
Giang Dạ Bạch lúc này mới phủi phủi bụi đất trên quần áo, ngẩng đầu cười với đám người đang nhìn mình.
Ai nấy đều rút ánh mắt về. Trong khỏanh khắc đã trở lại như lúc đầu.
Giang Dạ Bạch đi đến bờ sông, đưa mắt nhìn ra xa, vẫn không thấy bóng dáng con thuyền nào. Xung quanh có người bàn tán: “Tại sao nhà thuyền vẫn còn chưa đến nhỉ? Có phải là nơi này không đây?”
“Không sai đâu, chính là nơi này, không thấy mọi người đều đến đây sao?”
“Nghe nói năm trước là do các tiên nhân tự mình cưỡi phi kiếm đưa lên núi, năm nay sao lại không giống như vậy?”
“Mỗi năm đều không giống. Có một năm, vì muốn khảo nghiệm thành tâm, còn để cho các để tử phải tự mình leo lên nữa đấy…”
“Hả, còn không phải đi chết sao? Nghe nói nơi ở của họ được xây trên mây nha!”
“Cũng không hẳn vậy, cho nên phần lớn đều bỏ cuộc nửa đường, chỉ còn có một người lên đến đỉnh núi. Thế nên năm đó chỉ có một người đệ tử.
Đề tài tới chỗ thú vị, càng nhiều người gia nhập, trong đó có một ông lão vuốt râu nói: “Chuyện này lão phu biết, năm ấy, cũng đúng lúc lão phu đưa trưởng tử lên núi bái sư, kết quả khuyển tử vô năng mà bỏ cuộc, haiz, điều đáng hận trong đời…”
Đứa trẻ bên cạnh lão ngước đầu lên nói: “Vì con sẽ giúp cha thực hiện ước muốn, nên có gì mà đáng hận?”
Giang Dạ Bạch trông thấy đứa trẻ kia mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, dung mạo vô cùng đẹp, hơn nữa cũng chỉ trên dưới mười tuổi, không nghĩ tới ông lão này đã lớn tuổi mà còn có con nhỏ như vậy.
Ông lão nghe vậy quả nhiên cười đến cả khuôn mặt nhăn nheo lại: “Đúng vậy, đúng vậy, con trai bảo bối của ta, ta còn có con! Đại ca phế vật của con thì hoàn toàn không thể trông cậy rồi…”
Người lúc nãy khởi nguồn câu chuyện, nhận thấy đề tài sắp bị thay đổi, vội vàng hướng trở lại: “Nghe nói, đệ tử duy nhất năm đó, được xem như đệ tử thiên tài nhất kể từ khi Thục Sơn lập phái tới nay, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tu vi đã đột phá lên tầng thứ sáu, trở thành Tử y đệ tử.”
“Trước mắt, Thục Sơn cũng chỉ có tổng cộng mười ba Tử y đệ tử, ngươi đang nói tới người nào?”
“Chính là đại công tử của Cảnh gia – Cảnh Nguyên đó!”
Nghe tới cụm từ nhạy cảm, lỗ tai của Giang Dạ Bạch không tự chủ được liền dỏng lên.
“A a, Cảnh Nguyên có phải là người mà mười hai tuổi đã đạt cử nhân cao trung không?”
“Chính hắn. Thiếu niên anh tài, đáng tiếc không có tham vọng trên con đường làm quan, cuối cùng lại đi tu chân.”
“Lời này nói ra thật không có kiến thức, tu chân so với làm quan không phải hơn gấp trăm lần sao? Cưỡi kiếm bay đi, nuốt mây phun sương, còn gì thích hơn?” Một người chen mặt tới.
“Ta nghe nói Cảnh công tử đi tu chân, là có nguyên nhân khác.” Một người do dự.
“Sao? Nguyên nhân gì?”
“Nghe nói nhà hắn không bằng lòng chuyện hôn nhân mà gia đình đã định, cho nên hắn thà rằng đi làm đạo sĩ.”
“Còn có loại chuyện này ư? Làm bậy, nhà ai lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là đã tước đi tiền đồ của vô lượng thanh thiên đại lão gia rồi!”
“Nghe nói là một gia đình họ Giang, phường buôn bán.”
“À——–” Mọi người đồng loạt kéo dài ngữ điệu, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“…” Giang Dạ Bạch không nói gì.
Cũng không làm sao khác được, những năm này, thương nhân đều bị kỳ thị. Mà ban đầu là Cảnh gia chủ động đến cầu thân, sao lại biến thành nàng không biết xấu hổ chứ? Hơn nữa làm sao biết chắc được Cảnh Nguyên kia nhất định sẽ là thanh thiên đại lão gia? Không chừng là một tên tham quan thì sao? Nói tóm lại là tại sao dư luân lại nghiêng về một bên, không biết gì mà toàn nhận định cái sai ở phía nàng?
Giang Dạ Bạch chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Không phải ta, không phải ta, không có liên quan gì tới ta, người mà bọn họ nói không phải ta, không phải ta… Bất quá, chuyện này cũng nhắc nhở nàng rằng, thân phận Giang gia đại tiểu thư ở Đồng Thành này, tuyệt đối không thể để lộ. Nếu muốn bình yên lên tới Thục Sơn, nàng phải giấu chuyện mình chính là vị hôn thê trước đây của Cảnh Nguyên.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, trên trời đột nhiên xuất hiện một người bay đến.
Đúng là đột nhiên bay đến.
Một cơn gió thổi qua, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái bóng, mọi người ngẩng đầu lên liền thấy một người áo xám đứng trên thân kiếm, có thể nói là tư thế oai hùng hiên ngang, tiên phong đạo cốt.
Nhìn thấy màu áo trên người, ai cũng nhận ra đây là Hôi Y đệ tử trong trong hàng ngũ Thục Sơn: Bạch – Tử – Hôi – Lam- Thanh y đệ tử. Thông thường đệ tử mới vào phái đều mặc Thanh Y, sau khi luyện đến tu vi nhất định sẽ thăng lên Lam, rồi chậm rãi thăng lên từng cấp.
Người này mặc áo xám chứng tỏ địa vị không thấp, lại có năng lực cưỡi kiếm phi hành, cũng là một nhân tài, thu hút ánh mắt dõi theo của những người xung quanh.
Người áo xám nhẹ nhàng bay tới, ánh sáng của cây kiếm dưới chân đột nhiên nở thành một đóa hoa sen, rồi từ từ nhạt dần, sau khi hào quang tan đi, hắn đã đứng trên mặt đất.
Mọi người bị cảnh tượng này làm kinh diễm vô cùng, im lặng như tờ.
Người áo xám đảo mắt qua một lượt, khẽ nói: “Sao còn có một người chưa tới?” Có điều hắn cũng không cần người khác trả lời, xoay người cầm lấy tấm bảng trên bàn. Tấm bảng kia vốn làm bằng giấy, hắn gấp vài cái thành chiếc thuyền.
Hắn ném chiếc thuyền giấy đó về phía giữa sông, chỉ nghe “oành” một tiếng, chiếc thuyền giấy vốn nhỏ bằng bàn tay trong nháy mắt to lên mấy trăm lần, biến thành cỡ một chiếc thuyền bình thường. Chỉ là vẫn còn lung lung lay lay, nhìn lại vẫn là làm bằng giấy.
Người áo xám vẫn giữ nguyên cánh tay đưa ra, nghiêng đầu nói với mọi người: “Mười sáu đệ tử bước ra theo ta lên thuyền.” Dứt lời, mũi chân nhún nhẹ, người đã bay lên thuyền, đứng ở mũi thuyền đón gió, tư thế vô cùng tiêu sái.
Trên bờ mọi người quay lại nhìn nhau, có mấy người nhón chân đi tới, nhìn nhìn chiếc thuyền rồi dừng lại.
Người áo xám cũng không thúc giục, chỉ đứng yên lặng, tuy rằng hắn chưa từng nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, chỉ sợ đề thi năm nay chính là người có thể lên thuyền mới có tư cách trở thành đệ tử chân chính của Thục Sơn.
Cuối cùng, có người tự tin vào kĩ năng bơi của chính mình, cắn răng một cái, nhảy lên thuyền, ai ngờ hai chân vừa mới bước lên, thuyền giấy lập tức nghiêng một bên, hắn vội vàng đưa tay ôm cột buồm, kết quả là cả người và thuyền đều rơi vào trong nước.
Người này vội vàng bơi lên bờ.
Người áo xám điểm ngón tay một cái, thuyền giấy đứng dậy một lần nữa, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, nửa giọt nước cũng không bị dính.
Có vết xe đổ đi trước, những người khác cũng không dám lên theo.
Đứa trẻ mười tuổi khi nãy, nhìn mọi người, lại nhìn nhìn chiếc thuyền, đột nhiên mở miệng nói: “Thuyền này thật sự có thể lên sao?”
Người áo xám cũng không xem thường nó nhỏ tuổi, nghe hỏi vậy, liền đáp: “Đúng. Thuyền độ người hữu duyên.”
“Làm sao mới tính là hữu duyên?”
Người áo xám cười cười: “Tâm thành tắc linh.”
Nhưng chuyện tu chân này đã chắc chắn là sự thật.
Vì Giang mẫu mạnh mẽ như vũ bão, nói là làm, hiện giờ đã nhờ con trai của hàng xóm của dì cả của cháu họ của dượng ba – Thanh y đệ tử của Thục Sơn, làm người tiến cử, đưa lý lịch của Giang Dạ Bạch trình cho sư phụ quản sự Vu Nhàn – người chuyên phụ trách chiêu nạp tân nhân.
Vu sư phụ vừa nhìn qua lý lịch, nhíu mày: “Mười sáu tuổi? Tuổi hơi lớn…”
Giang mẫu đưa tới một hộp nhân sâm năm trăm năm, Vu sư phụ lập tức nói: “Cô nương này bát tự rất tốt, thông minh sáng sủa, tướng này có tài nhưng thành danh muộn, nếu nói mười sáu tuổi, là vừa đúng!”
Vì thế, Giang Dạ Bạch dựa trên thân phận mầm non nhân tài vô cùng tiềm lực, lọt vào danh sách chiêu sinh năm nay của Thục Sơn.
Ngày mười ba tháng tám, tập hợp ở Thủy Đô.
Trước khi đi, Giang mẫu giữ chặt tay nàng, áy náy nói: “Nữ nhi à, mẹ cảm thấy thật có lỗi với con…”
Giang Dạ Bạch liền thấy cảm động: Mẹ… rốt cuộc người cũng biết bản thân mình hoang đường cỡ nào rồi sao? Hiện giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn nha!
Ngay lúc mắt ngấn lệ định đáp lại thì nửa câu sau của Giang mẫu lọt vào tai: “Chỉ có một cây nhân sâm, không thể có nhiều hơn để đưa thêm hai nha đầu đi hầu hạ con tu chân!”
“…” Làm ơn đi, hại một mình con là được rồi.
Giang Dạ Bạch xoay người lên xe.
Giang mẫu nhét vào một bao ngân phiếu: “Cầm lấy, dùng để mua lòng người.”
“Con đi tu chân mà…” Giang Dạ Bạch bất lực nhắc nhở.
“Đừng có ngốc. Con cho là mình có được tư cách nhập học bằng cách nào?”
“…” Giang Dạ Bạch nhận lấy ngân phiếu, buông màn xe. Xa phu thúc ngựa, bánh xe chầm chậm lăn đi, lọc cà lọc cọc. Nàng nghe thấy âm thanh đơn điệu lại thê lương không nói nên lời này, vén rèm cửa sổ quay đầu nhìn lại, trông thấy xa xa bóng dáng mẫu thân gầy gầy nhỏ dần, sau đó quay lưng đi thẳng vào cửa chính.
Mẫu thân vẫn mạnh mẽ như vậy, không chịu thua trước người khác bao giờ…
Giang Dạ Bạch khẽ thở dài, buông tay, mặc cho rèm cửa sổ che đi nỗi buồn ly biệt.
Xe đi nửa ngày đã đến Thủy Đô.
Đúng như ý nghĩa của tên. thành này bốn phía toàn là nước, muốn vào thành nhất định phải chuyển qua đi thuyền. Có điều năm nay điểm tập hợp của tân sinh Thục Sơn là ở trên thuyền, thực ra đã bớt đi phiền phức lớn. Ai ngờ vừa đến lại thấy không có thuyền nào cả, chỉ có một cây liễu ở cạnh bờ đang thương mình đơn chiếc, dưới tán cây có một chiếc bàn gỗ, trên bàn dựng tấm bảng viết bảy chữ lớn – “Nơi tân sinh Thục Sơn tập hợp”.
Rất nhiều người vây xung quanh bàn, có công tử nhà giàu đang khóc lóc từ biệt, cũng có người đứng trầm tư một mình một cõi.
Xa phu nói: “Tiểu thư ơi, không có thuyền!”
Giang Dạ Bạch đưa mắt nhìn về nơi đó, sau khi tin rằng tấm bảng trên bàn kia là thật thì quay sang nói với xa phu: “Được rồi, ngươi trở về đi.”
“Xe này làm sao bây giờ?” Vẻ mặt xa phu ngần ngại.
Xe ngựa đưa nàng đến nơi này, là do Giang mẫu đặc biệt tu chỉnh, dài hai trượng, rộng bảy thước, cao một trượng, dùng tám con tuấn mã để kéo, sửa thành một căn phòng di động, bên trong đầy đủ đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt. Chẳng hạn như chậu rửa mặt, bàn trang điểm, vân vân và vân vân, điều đáng nói nhất là ngay cả bồn cầu cũng được chuẩn bị một cái.
Bởi vậy trên đường đi, chiếm cứ cả con đường, vênh vang vô cùng. Không bị sơn phỉ đánh cướp đã là điều mà ngay cả Giang Dạ Bạch cũng cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, chỉ có thể mang công trình này tới gần Thục Sơn, là nơi của tiên nhân hiệp khách, không ai dám làm càn.
Những thứ mà Giang mẫu hao tốn tâm trí chu đáo chuẩn bị, ở trong mắt nàng lại là phiền phức lớn. Nàng còn chưa xuống xe đã biết xung quanh mình đầy rẫy ánh mắt săm soi, hơn nữa, đa số là khinh bỉ.
Nếu thực sự nàng muốn mang cái xe này lên Thục Sơn, còn chưa lên tới chắc đã bị người ta hùa nhau tiêu diệt rồi.
Vì vậy Giang Dạ Bạch thản nhiên nói: “Tất cả đều cho ngươi. Khi trở về hẳn ngươi đã biết nến báo lại thế nào?”
Ánh mắt xa phu lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu: “Biết biết! Tiểu nhân biết!”
Nhìn đây, thu mua lòng người, nàng cũng đã làm. Giang Dạ Bạch cười nhạt, đứng dậy, cầm bao ngân phiếu mà phút chót mẫu thân đã đưa, nhét vào trong áo, sau đó lùi về phía sau, dùng sức tông mạnh cửa xe rồi ngã xuống, nhìn từ bên ngòai giống như là bị ai đá xuống xe.
Xa phu kinh ngạc, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Còn Giang Dạ Bạch đã nhanh chóng xoay người bò dậy, nhìn vào trong xe cười cười, “Tiểu thư, từ này về sau tiểu Dạ không thể tiếp tục hầu hạ tiểu thư, người bảo trọng nha.” Sau đó đóng cửa xe, quay đầu lại nói: “Tề đại thúc, cám ơn thúc đã đưa ta tới đây, thúc mau đưa tiểu thư trở về đi.”
Xa phu ngơ ngác nhìn nàng nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu ra, gãi gãi đầu nói: “Vậy tiểu… tiểu Dạ, ngươi nhớ bảo trọng.” Nói xong đánh xe rời đi.
Giang Dạ Bạch lúc này mới phủi phủi bụi đất trên quần áo, ngẩng đầu cười với đám người đang nhìn mình.
Ai nấy đều rút ánh mắt về. Trong khỏanh khắc đã trở lại như lúc đầu.
Giang Dạ Bạch đi đến bờ sông, đưa mắt nhìn ra xa, vẫn không thấy bóng dáng con thuyền nào. Xung quanh có người bàn tán: “Tại sao nhà thuyền vẫn còn chưa đến nhỉ? Có phải là nơi này không đây?”
“Không sai đâu, chính là nơi này, không thấy mọi người đều đến đây sao?”
“Nghe nói năm trước là do các tiên nhân tự mình cưỡi phi kiếm đưa lên núi, năm nay sao lại không giống như vậy?”
“Mỗi năm đều không giống. Có một năm, vì muốn khảo nghiệm thành tâm, còn để cho các để tử phải tự mình leo lên nữa đấy…”
“Hả, còn không phải đi chết sao? Nghe nói nơi ở của họ được xây trên mây nha!”
“Cũng không hẳn vậy, cho nên phần lớn đều bỏ cuộc nửa đường, chỉ còn có một người lên đến đỉnh núi. Thế nên năm đó chỉ có một người đệ tử.
Đề tài tới chỗ thú vị, càng nhiều người gia nhập, trong đó có một ông lão vuốt râu nói: “Chuyện này lão phu biết, năm ấy, cũng đúng lúc lão phu đưa trưởng tử lên núi bái sư, kết quả khuyển tử vô năng mà bỏ cuộc, haiz, điều đáng hận trong đời…”
Đứa trẻ bên cạnh lão ngước đầu lên nói: “Vì con sẽ giúp cha thực hiện ước muốn, nên có gì mà đáng hận?”
Giang Dạ Bạch trông thấy đứa trẻ kia mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, dung mạo vô cùng đẹp, hơn nữa cũng chỉ trên dưới mười tuổi, không nghĩ tới ông lão này đã lớn tuổi mà còn có con nhỏ như vậy.
Ông lão nghe vậy quả nhiên cười đến cả khuôn mặt nhăn nheo lại: “Đúng vậy, đúng vậy, con trai bảo bối của ta, ta còn có con! Đại ca phế vật của con thì hoàn toàn không thể trông cậy rồi…”
Người lúc nãy khởi nguồn câu chuyện, nhận thấy đề tài sắp bị thay đổi, vội vàng hướng trở lại: “Nghe nói, đệ tử duy nhất năm đó, được xem như đệ tử thiên tài nhất kể từ khi Thục Sơn lập phái tới nay, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tu vi đã đột phá lên tầng thứ sáu, trở thành Tử y đệ tử.”
“Trước mắt, Thục Sơn cũng chỉ có tổng cộng mười ba Tử y đệ tử, ngươi đang nói tới người nào?”
“Chính là đại công tử của Cảnh gia – Cảnh Nguyên đó!”
Nghe tới cụm từ nhạy cảm, lỗ tai của Giang Dạ Bạch không tự chủ được liền dỏng lên.
“A a, Cảnh Nguyên có phải là người mà mười hai tuổi đã đạt cử nhân cao trung không?”
“Chính hắn. Thiếu niên anh tài, đáng tiếc không có tham vọng trên con đường làm quan, cuối cùng lại đi tu chân.”
“Lời này nói ra thật không có kiến thức, tu chân so với làm quan không phải hơn gấp trăm lần sao? Cưỡi kiếm bay đi, nuốt mây phun sương, còn gì thích hơn?” Một người chen mặt tới.
“Ta nghe nói Cảnh công tử đi tu chân, là có nguyên nhân khác.” Một người do dự.
“Sao? Nguyên nhân gì?”
“Nghe nói nhà hắn không bằng lòng chuyện hôn nhân mà gia đình đã định, cho nên hắn thà rằng đi làm đạo sĩ.”
“Còn có loại chuyện này ư? Làm bậy, nhà ai lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là đã tước đi tiền đồ của vô lượng thanh thiên đại lão gia rồi!”
“Nghe nói là một gia đình họ Giang, phường buôn bán.”
“À——–” Mọi người đồng loạt kéo dài ngữ điệu, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“…” Giang Dạ Bạch không nói gì.
Cũng không làm sao khác được, những năm này, thương nhân đều bị kỳ thị. Mà ban đầu là Cảnh gia chủ động đến cầu thân, sao lại biến thành nàng không biết xấu hổ chứ? Hơn nữa làm sao biết chắc được Cảnh Nguyên kia nhất định sẽ là thanh thiên đại lão gia? Không chừng là một tên tham quan thì sao? Nói tóm lại là tại sao dư luân lại nghiêng về một bên, không biết gì mà toàn nhận định cái sai ở phía nàng?
Giang Dạ Bạch chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Không phải ta, không phải ta, không có liên quan gì tới ta, người mà bọn họ nói không phải ta, không phải ta… Bất quá, chuyện này cũng nhắc nhở nàng rằng, thân phận Giang gia đại tiểu thư ở Đồng Thành này, tuyệt đối không thể để lộ. Nếu muốn bình yên lên tới Thục Sơn, nàng phải giấu chuyện mình chính là vị hôn thê trước đây của Cảnh Nguyên.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, trên trời đột nhiên xuất hiện một người bay đến.
Đúng là đột nhiên bay đến.
Một cơn gió thổi qua, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái bóng, mọi người ngẩng đầu lên liền thấy một người áo xám đứng trên thân kiếm, có thể nói là tư thế oai hùng hiên ngang, tiên phong đạo cốt.
Nhìn thấy màu áo trên người, ai cũng nhận ra đây là Hôi Y đệ tử trong trong hàng ngũ Thục Sơn: Bạch – Tử – Hôi – Lam- Thanh y đệ tử. Thông thường đệ tử mới vào phái đều mặc Thanh Y, sau khi luyện đến tu vi nhất định sẽ thăng lên Lam, rồi chậm rãi thăng lên từng cấp.
Người này mặc áo xám chứng tỏ địa vị không thấp, lại có năng lực cưỡi kiếm phi hành, cũng là một nhân tài, thu hút ánh mắt dõi theo của những người xung quanh.
Người áo xám nhẹ nhàng bay tới, ánh sáng của cây kiếm dưới chân đột nhiên nở thành một đóa hoa sen, rồi từ từ nhạt dần, sau khi hào quang tan đi, hắn đã đứng trên mặt đất.
Mọi người bị cảnh tượng này làm kinh diễm vô cùng, im lặng như tờ.
Người áo xám đảo mắt qua một lượt, khẽ nói: “Sao còn có một người chưa tới?” Có điều hắn cũng không cần người khác trả lời, xoay người cầm lấy tấm bảng trên bàn. Tấm bảng kia vốn làm bằng giấy, hắn gấp vài cái thành chiếc thuyền.
Hắn ném chiếc thuyền giấy đó về phía giữa sông, chỉ nghe “oành” một tiếng, chiếc thuyền giấy vốn nhỏ bằng bàn tay trong nháy mắt to lên mấy trăm lần, biến thành cỡ một chiếc thuyền bình thường. Chỉ là vẫn còn lung lung lay lay, nhìn lại vẫn là làm bằng giấy.
Người áo xám vẫn giữ nguyên cánh tay đưa ra, nghiêng đầu nói với mọi người: “Mười sáu đệ tử bước ra theo ta lên thuyền.” Dứt lời, mũi chân nhún nhẹ, người đã bay lên thuyền, đứng ở mũi thuyền đón gió, tư thế vô cùng tiêu sái.
Trên bờ mọi người quay lại nhìn nhau, có mấy người nhón chân đi tới, nhìn nhìn chiếc thuyền rồi dừng lại.
Người áo xám cũng không thúc giục, chỉ đứng yên lặng, tuy rằng hắn chưa từng nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, chỉ sợ đề thi năm nay chính là người có thể lên thuyền mới có tư cách trở thành đệ tử chân chính của Thục Sơn.
Cuối cùng, có người tự tin vào kĩ năng bơi của chính mình, cắn răng một cái, nhảy lên thuyền, ai ngờ hai chân vừa mới bước lên, thuyền giấy lập tức nghiêng một bên, hắn vội vàng đưa tay ôm cột buồm, kết quả là cả người và thuyền đều rơi vào trong nước.
Người này vội vàng bơi lên bờ.
Người áo xám điểm ngón tay một cái, thuyền giấy đứng dậy một lần nữa, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, nửa giọt nước cũng không bị dính.
Có vết xe đổ đi trước, những người khác cũng không dám lên theo.
Đứa trẻ mười tuổi khi nãy, nhìn mọi người, lại nhìn nhìn chiếc thuyền, đột nhiên mở miệng nói: “Thuyền này thật sự có thể lên sao?”
Người áo xám cũng không xem thường nó nhỏ tuổi, nghe hỏi vậy, liền đáp: “Đúng. Thuyền độ người hữu duyên.”
“Làm sao mới tính là hữu duyên?”
Người áo xám cười cười: “Tâm thành tắc linh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook