Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
-
Chương 16: Phong ấn . .
“Thấy trên mặt đất .”
“Cái gì ?”
“Trên đất… ?”
“Ở đâu ?”
(Ayu: Hẳn 3 câu hỏi ngắn ở trên là của Thiển Minh ლ(¯ロ¯ლ))
“Ở chỗ Ngôn Sư Thải.”
“Ngôn Sư Thải?” Thiển Minh nhíu mày, “Chính là nữ nhân Băng Lưu bảo ta đi cứu lúc nãy sao?”
Giang Dạ Bạch đổ mồ hôi: người này quả nhiên không nhớ được tên người, đó là Lưu Băng, không phải Băng Lưu a!
“Hừ!” Thiển Minh khẳng định được câu trả lời thuyết phục, ánh mắt băng hàn (lạnh giá), biểu tình cực khó coi.
Giang Dạ Bạch nhỏ giọng hỏi thử: “Phù này… Có vấn đề gì?”
“Đây là Ma giới phong ấn phù.”
Giang Dạ Bạch kinh hãi —— cái này còn không phải vật của nhân gian? Như thế nào lại rơi vào tay Ngôn Sư Thải? Chẳng lẽ… Ngôn Sư Thải không phải người, mà là… Ma nữ?
Giang Dạ Bạch trong lòng yên lặng rơi lệ: nếu việc này là thật, Hoa Âm Túy thật đúng là kiến thức hơn người a.
“Phù này rất lợi hại ?”
Thiển Minh gật gật đầu.
Giang Dạ Bạch tò mò tiếp nhận linh phù, sờ cái mặt, nhìn nhìn, “Nếu… Dùng nó phong ấn phi kiếm của sư huynh… Sẽ như thế nào?”
“Lập tức không thể dùng.”
“Phong ấn sẽ thế nào?”
“Dán vào là biến mất ngay.”
” Nếu phong ấn sư huynh… Ngươi sẽ ra sao?”
“Đương nhiên là…” Thiển Minh còn chưa nói hết, cả người đột nhiên cứng đờ, hắn mở to hai mắt, không thể tin cúi đầu nhìn về phía tay mình —— cái tay đang nắm lấy cánh tay Giang Dạ Bạch.
Mặt trên rõ ràng dán một đạo phù —— đúng là đạo phù lúc trước Giang Dạ Bạch tiếp nhận trong tay hắn!
Giang Dạ Bạch cũng nhìn tay phải bị hắn nắm chặt, khẽ thở dài: “Ngươi không phải e ngại nữ sắc sao? Vì sao bây giờ ở một mình lại không sợ ta?”
Thiển Minh ngẩn ra: “Ngươi là nữ nhân?”
Giang Dạ Bạch lập tức trở tay vỗ 1 chưởng, hắn tựa như cơn gió bị nhốt vào trong gương, sau đó xoát một tiếng, trong gương có thêm hình dáng hắn (Thiển Minh).
“Thả ta ra! Ngươi, mau thả ta ra!” Thiển Minh ở trong gương nổi trận lôi đình.
Phía sau Giang Dạ Bạch hiện lên một chút hồng quang, Ngôn Sư Thải từ trong quầng sáng đi ra, vỗ tay cười nói: “Lợi hại lợi hại, không nghĩ tới, ngươi thật có thể nhẹ nhàng như vậy, dễ dàng thu phục .”
“Ừ. Ngươi nghiệm thu đi.” Giang Dạ Bạch lui ra phía sau vài bước, dẹp đường đi.
Ngôn Sư Thải đi đến trước gương, cười dài nói: “Thiển Minh sư huynh phải không? Thế nào? Phong cảnh trong gương đẹp chứ?”
“Thì ra các ngươi là đồng bọn .” Việc đã đến nước này, Thiển Minh ngược lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Đừng choáng váng.” Ngôn Sư Thải cố ý đến phía sau Giang Dạ Bạch liếc mắt một cái, “Nhìn thế nào ta cũng thấy là chủ tử, tên kia bất quá là chân chó mà thôi?”
Giang Dạ Bạch nội tâm cường hãn (mạnh mẽ, hung hãn), coi như mình không nghe thấy gì.
Thiển Minh trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngôn Sư Thải giả vờ giả vịt thở dài: “Kỳ thật việc ta muốn làm nguyên bản không có can hệ gì với ngươi. Chỉ có thể trách sư huynh ngươi vận khí không tốt, cố tình bị liên lụy dính vào. Cho nên hiện tại, chỉ có thể ủy khuất ngươi lúc này chấp nhận một chút .” Dứt lời, không cần phải nhiều lời nữa, ở trên gương nhẹ nhàng nhấn một cái. Nguyên bản mặt gương hướng ra ngoài lập tức xoay chuyển tiến vào bên trong y thụ (tủ áo). Mà nhìn từ bên ngoài, y thụ như trước hoàn hảo vô khuyết.
“Đi.” Ngôn Sư Thải mở cửa chạy lấy người.
Giang Dạ Bạch nhìn y thụ: “Để mặc hắn ngốc ở lại bên trong ?”
“Bằng không như thế nào? Pháp lực của ta hiện giờ căn bản không phải đối thủ của hắn, có thể phong ấn hắn trong gương như vậy là lựa chọn không còn gì tốt hơn. Người của Thục Sơn cho dù tìm đến, trước không nói tìm không ra, cho dù tìm được rồi, làm thế nào xóa phù kia cũng đủ bọn họ sứt đầu mẻ trán . Mà trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho chúng ta giết chết Cảnh Nguyên .” Ngôn Sư Thải nói xong thản nhiên cười, “Thực nhìn không ra, ngươi còn rất thông minh, biết nghĩ đến dùng phù để đối phó hắn.”
Giang Dạ Bạch chớp chớp mắt.
Ai ngờ Ngôn Sư Thải hạ một câu biểu tình liền thay đổi: “Nhưng là, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi đem phù trân quý như thế dùng mất rồi, giờ lấy cái gì đi đối phó Cảnh Nguyên?”
“Ngươi không có nữa?”
“Vô nghĩa! Ngươi cho nó là ngân phiếu, còn cả tệp dày cộp ha!”
Giang Dạ Bạch chậm chạp nói: “Như vậy, ngươi cảm thấy là Cảnh Nguyên khó đối phó, hay vẫn là Thiển Minh khó đối phó?”
Ngôn Sư Thải ngẩn ngơ.
“Đối phó Thiển Minh sư huynh, ta chỉ có một cái biện pháp như vậy. Mà đối phó Cảnh Nguyên, ta đã có biện pháp khác.”
Ngôn Sư Thải lập tức ánh mắt nóng lên: “Biện pháp gì?”
Giang Dạ Bạch đảo mắt, cười thần bí: “Chỉ cần ngươi có thể như bóng với hình đi theo ta, triệu là đến ngay lập tức, ta cam đoan, cơ hội giết Cảnh Nguyên, rất nhanh sẽ xuất hiện.”
“Điều này đương nhiên không thành vấn đề. Ngươi không phải mới vừa đã biết rồi sao.” Ngôn Sư Thải định liệu trước nói.
“Mỗi lần gọi đều phải đến đúng lúc.”
“Không vấn đề.”
“Như vậy…” Giang Dạ Bạch đem ánh mắt chuyển hướng dãy núi phía xa, biểu tình bỗng nhiên trở nên kỳ quái nói không nên lời, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Tiếp đến, sẽ chờ Cảnh Nguyên lại xuất hiện …”
Giang Dạ Bạch theo trí nhớ dò dẫm xuống núi, đi tìm Lưu Băng trước.
Nàng với Thiển Minh đi cùng nhau, nếu ngày sau phát hiện Thiển Minh mất tích, truy cứu lên, nàng khẳng định là người đầu tiên trốn không thoát can hệ. Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Lưu Băng, nàng nói như thế này: “Lưu Băng sư huynh, Thiển Minh sư huynh sau khi nhìn trương phù, không biết vì sao biểu tình đại biến, xuất ra phi kiếm liền bay đi , để lại một mình ta trên núi. Ta chờ mãi cũng không thấy huynh ấy trở về, bất đắc dĩ đành phải xuống núi trước, sư huynh, hỏi một chút, ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Còn có thể làm sao bây giờ? Lưu Băng chỉ có thể an ủi vài câu, để nàng đi về trước.
Về phần trương phù kia đâu? Tự nhiên là bị Thiển Minh mang đi .
Vì thế Giang Dạ Bạch liền đi về.
Bất quá cũng không về nơi ở của mình, mà là đi đến chỗ ở của Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên còn chưa thấy trở về. Trong phòng im ắng , chỉ có tâm kinh trên vách tường, ẩn ẩn tản ra kim quang.
Giang Dạ Bạch yên lặng ngâm niệm mấy lần, biểu tình ảm đạm.
Đột nhiên có thanh âm hỏi: ” Tâm tình ngươi không tốt?”
Thanh âm bên trong cơ thể truyền ra, đúng là Nhất Cửu.
“Ngươi cảm nhận được?”
“Đúng.” Nhất cửu cười khẽ, “Như thế nào? Bởi vì hãm hại Thiển Minh, cho nên ái ngại ?”
Giang Dạ Bạch lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
Giang Dạ Bạch cắn môi dưới đi đến bên cửa sổ, nhìn thiên không xa xôi, ngày gần hoàng hôn, chân trời ráng hồng sáng lạn, mặt trời sắp lặn, thoạt nhìn tựa như cái lòng đỏ trứng trong canh đậu hủ nhiều màu, miễn bàn có bao nhiêu ngon miệng mê người.
Nàng thở dài thườn thượt.
“Ta buồn bực, là vì lúc trước, khi Thiển Minh cầm lấy tay ta, có trong nháy mắt như vậy, ta cảm thấy hắn thoạt nhìn rất ngon, rất muốn, rất muốn ăn luôn cả hắn…” Giang Dạ Bạch càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng bi thương, “Ta sao lại ngốc như vậy, không nên lãng phí cường đại phù ấy, trực tiếp ăn hắn không phải xong sao?”
“…” Cái này, cho dù người am hiểu ý như Nhất Cửu, cũng không đỡ được, phải câm lặng.
“Hắn thoạt nhìn, thật sự rất ngon a! So với mấy thứ này, đều ăn ngon hơn a!” Giang Dạ Bạch lảm nhảm, một chút đã quăng ý nghĩ khỏi đầu, chuyển chú ý sang hạt giống trong khoảng đất ở ngoài cửa sổ, sau đó dùng pháp lực thúc dục, ra lệnh nó nhanh chóng trưởng thành.
Nhất Cửu đành phải an ủi nói: “Ngươi cũng đừng sốt ruột, quả Giáng Châu cùng thằn lằn ngươi đều đã có thể thuần thục khống chế, tương lai việc kia… Ách, ăn thịt người, cũng chẳng qua là vấn đề thời gian.”
Giang Dạ Bạch có cái gì đó đột nhiên lóe lên, mà nàng duy trì cái tư thế kia không hề động, thật lâu, nhếch môi nở nụ cười, nói: “Cũng phải a… Nhất Cửu, ngươi nói thực có đạo lý.”
Niệm mãi cho tới khi nào mới xong, cuối cùng hạt giống kia nhú mầm, lúc này đây, không đợi kết ra quả, Giang Dạ Bạch liền ngoắc ngoắc ngón tay, làm hạt giống nhổ tận gốc, bay đến trước mặt nàng. Nàng há miệng cắn một cái, nuốt trọn.
Hạt mầm cọ vào đầu lưỡi hơi chua sót, mà đúng lúc này, bên ngoài tiểu viện có hai người đi tới.
“Ngươi ở nơi này sao?” Trước mặt là một người áo trắng như tuyết, mái tóc như mây, thanh âm lại uyển chuyển thanh thúy, giống như chim hoàng oanh xuất cốc.
“Vâng, Tiên tử, mời vào.” Người còn lại đi phía sau tử y phiêu phiêu (áo tím bay bay), mặt mày ôn nhã, tựa như người trong mộng.
Cảnh Nguyên.
Hắn đã trở lại!
Giang Dạ Bạch cơ hồ là phản xạ có điều kiện lui lại, trốn ra sau cửa sổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta làm sao đổi mới càng ngày càng trễ?
Rõ ràng là sớm a!
Trước kia đều có buổi tối 10h càng
Hiện tại chiều nào ngọ trước 7h tất càng a ~
“Cái gì ?”
“Trên đất… ?”
“Ở đâu ?”
(Ayu: Hẳn 3 câu hỏi ngắn ở trên là của Thiển Minh ლ(¯ロ¯ლ))
“Ở chỗ Ngôn Sư Thải.”
“Ngôn Sư Thải?” Thiển Minh nhíu mày, “Chính là nữ nhân Băng Lưu bảo ta đi cứu lúc nãy sao?”
Giang Dạ Bạch đổ mồ hôi: người này quả nhiên không nhớ được tên người, đó là Lưu Băng, không phải Băng Lưu a!
“Hừ!” Thiển Minh khẳng định được câu trả lời thuyết phục, ánh mắt băng hàn (lạnh giá), biểu tình cực khó coi.
Giang Dạ Bạch nhỏ giọng hỏi thử: “Phù này… Có vấn đề gì?”
“Đây là Ma giới phong ấn phù.”
Giang Dạ Bạch kinh hãi —— cái này còn không phải vật của nhân gian? Như thế nào lại rơi vào tay Ngôn Sư Thải? Chẳng lẽ… Ngôn Sư Thải không phải người, mà là… Ma nữ?
Giang Dạ Bạch trong lòng yên lặng rơi lệ: nếu việc này là thật, Hoa Âm Túy thật đúng là kiến thức hơn người a.
“Phù này rất lợi hại ?”
Thiển Minh gật gật đầu.
Giang Dạ Bạch tò mò tiếp nhận linh phù, sờ cái mặt, nhìn nhìn, “Nếu… Dùng nó phong ấn phi kiếm của sư huynh… Sẽ như thế nào?”
“Lập tức không thể dùng.”
“Phong ấn sẽ thế nào?”
“Dán vào là biến mất ngay.”
” Nếu phong ấn sư huynh… Ngươi sẽ ra sao?”
“Đương nhiên là…” Thiển Minh còn chưa nói hết, cả người đột nhiên cứng đờ, hắn mở to hai mắt, không thể tin cúi đầu nhìn về phía tay mình —— cái tay đang nắm lấy cánh tay Giang Dạ Bạch.
Mặt trên rõ ràng dán một đạo phù —— đúng là đạo phù lúc trước Giang Dạ Bạch tiếp nhận trong tay hắn!
Giang Dạ Bạch cũng nhìn tay phải bị hắn nắm chặt, khẽ thở dài: “Ngươi không phải e ngại nữ sắc sao? Vì sao bây giờ ở một mình lại không sợ ta?”
Thiển Minh ngẩn ra: “Ngươi là nữ nhân?”
Giang Dạ Bạch lập tức trở tay vỗ 1 chưởng, hắn tựa như cơn gió bị nhốt vào trong gương, sau đó xoát một tiếng, trong gương có thêm hình dáng hắn (Thiển Minh).
“Thả ta ra! Ngươi, mau thả ta ra!” Thiển Minh ở trong gương nổi trận lôi đình.
Phía sau Giang Dạ Bạch hiện lên một chút hồng quang, Ngôn Sư Thải từ trong quầng sáng đi ra, vỗ tay cười nói: “Lợi hại lợi hại, không nghĩ tới, ngươi thật có thể nhẹ nhàng như vậy, dễ dàng thu phục .”
“Ừ. Ngươi nghiệm thu đi.” Giang Dạ Bạch lui ra phía sau vài bước, dẹp đường đi.
Ngôn Sư Thải đi đến trước gương, cười dài nói: “Thiển Minh sư huynh phải không? Thế nào? Phong cảnh trong gương đẹp chứ?”
“Thì ra các ngươi là đồng bọn .” Việc đã đến nước này, Thiển Minh ngược lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Đừng choáng váng.” Ngôn Sư Thải cố ý đến phía sau Giang Dạ Bạch liếc mắt một cái, “Nhìn thế nào ta cũng thấy là chủ tử, tên kia bất quá là chân chó mà thôi?”
Giang Dạ Bạch nội tâm cường hãn (mạnh mẽ, hung hãn), coi như mình không nghe thấy gì.
Thiển Minh trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngôn Sư Thải giả vờ giả vịt thở dài: “Kỳ thật việc ta muốn làm nguyên bản không có can hệ gì với ngươi. Chỉ có thể trách sư huynh ngươi vận khí không tốt, cố tình bị liên lụy dính vào. Cho nên hiện tại, chỉ có thể ủy khuất ngươi lúc này chấp nhận một chút .” Dứt lời, không cần phải nhiều lời nữa, ở trên gương nhẹ nhàng nhấn một cái. Nguyên bản mặt gương hướng ra ngoài lập tức xoay chuyển tiến vào bên trong y thụ (tủ áo). Mà nhìn từ bên ngoài, y thụ như trước hoàn hảo vô khuyết.
“Đi.” Ngôn Sư Thải mở cửa chạy lấy người.
Giang Dạ Bạch nhìn y thụ: “Để mặc hắn ngốc ở lại bên trong ?”
“Bằng không như thế nào? Pháp lực của ta hiện giờ căn bản không phải đối thủ của hắn, có thể phong ấn hắn trong gương như vậy là lựa chọn không còn gì tốt hơn. Người của Thục Sơn cho dù tìm đến, trước không nói tìm không ra, cho dù tìm được rồi, làm thế nào xóa phù kia cũng đủ bọn họ sứt đầu mẻ trán . Mà trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho chúng ta giết chết Cảnh Nguyên .” Ngôn Sư Thải nói xong thản nhiên cười, “Thực nhìn không ra, ngươi còn rất thông minh, biết nghĩ đến dùng phù để đối phó hắn.”
Giang Dạ Bạch chớp chớp mắt.
Ai ngờ Ngôn Sư Thải hạ một câu biểu tình liền thay đổi: “Nhưng là, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi đem phù trân quý như thế dùng mất rồi, giờ lấy cái gì đi đối phó Cảnh Nguyên?”
“Ngươi không có nữa?”
“Vô nghĩa! Ngươi cho nó là ngân phiếu, còn cả tệp dày cộp ha!”
Giang Dạ Bạch chậm chạp nói: “Như vậy, ngươi cảm thấy là Cảnh Nguyên khó đối phó, hay vẫn là Thiển Minh khó đối phó?”
Ngôn Sư Thải ngẩn ngơ.
“Đối phó Thiển Minh sư huynh, ta chỉ có một cái biện pháp như vậy. Mà đối phó Cảnh Nguyên, ta đã có biện pháp khác.”
Ngôn Sư Thải lập tức ánh mắt nóng lên: “Biện pháp gì?”
Giang Dạ Bạch đảo mắt, cười thần bí: “Chỉ cần ngươi có thể như bóng với hình đi theo ta, triệu là đến ngay lập tức, ta cam đoan, cơ hội giết Cảnh Nguyên, rất nhanh sẽ xuất hiện.”
“Điều này đương nhiên không thành vấn đề. Ngươi không phải mới vừa đã biết rồi sao.” Ngôn Sư Thải định liệu trước nói.
“Mỗi lần gọi đều phải đến đúng lúc.”
“Không vấn đề.”
“Như vậy…” Giang Dạ Bạch đem ánh mắt chuyển hướng dãy núi phía xa, biểu tình bỗng nhiên trở nên kỳ quái nói không nên lời, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Tiếp đến, sẽ chờ Cảnh Nguyên lại xuất hiện …”
Giang Dạ Bạch theo trí nhớ dò dẫm xuống núi, đi tìm Lưu Băng trước.
Nàng với Thiển Minh đi cùng nhau, nếu ngày sau phát hiện Thiển Minh mất tích, truy cứu lên, nàng khẳng định là người đầu tiên trốn không thoát can hệ. Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Lưu Băng, nàng nói như thế này: “Lưu Băng sư huynh, Thiển Minh sư huynh sau khi nhìn trương phù, không biết vì sao biểu tình đại biến, xuất ra phi kiếm liền bay đi , để lại một mình ta trên núi. Ta chờ mãi cũng không thấy huynh ấy trở về, bất đắc dĩ đành phải xuống núi trước, sư huynh, hỏi một chút, ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Còn có thể làm sao bây giờ? Lưu Băng chỉ có thể an ủi vài câu, để nàng đi về trước.
Về phần trương phù kia đâu? Tự nhiên là bị Thiển Minh mang đi .
Vì thế Giang Dạ Bạch liền đi về.
Bất quá cũng không về nơi ở của mình, mà là đi đến chỗ ở của Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên còn chưa thấy trở về. Trong phòng im ắng , chỉ có tâm kinh trên vách tường, ẩn ẩn tản ra kim quang.
Giang Dạ Bạch yên lặng ngâm niệm mấy lần, biểu tình ảm đạm.
Đột nhiên có thanh âm hỏi: ” Tâm tình ngươi không tốt?”
Thanh âm bên trong cơ thể truyền ra, đúng là Nhất Cửu.
“Ngươi cảm nhận được?”
“Đúng.” Nhất cửu cười khẽ, “Như thế nào? Bởi vì hãm hại Thiển Minh, cho nên ái ngại ?”
Giang Dạ Bạch lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
Giang Dạ Bạch cắn môi dưới đi đến bên cửa sổ, nhìn thiên không xa xôi, ngày gần hoàng hôn, chân trời ráng hồng sáng lạn, mặt trời sắp lặn, thoạt nhìn tựa như cái lòng đỏ trứng trong canh đậu hủ nhiều màu, miễn bàn có bao nhiêu ngon miệng mê người.
Nàng thở dài thườn thượt.
“Ta buồn bực, là vì lúc trước, khi Thiển Minh cầm lấy tay ta, có trong nháy mắt như vậy, ta cảm thấy hắn thoạt nhìn rất ngon, rất muốn, rất muốn ăn luôn cả hắn…” Giang Dạ Bạch càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng bi thương, “Ta sao lại ngốc như vậy, không nên lãng phí cường đại phù ấy, trực tiếp ăn hắn không phải xong sao?”
“…” Cái này, cho dù người am hiểu ý như Nhất Cửu, cũng không đỡ được, phải câm lặng.
“Hắn thoạt nhìn, thật sự rất ngon a! So với mấy thứ này, đều ăn ngon hơn a!” Giang Dạ Bạch lảm nhảm, một chút đã quăng ý nghĩ khỏi đầu, chuyển chú ý sang hạt giống trong khoảng đất ở ngoài cửa sổ, sau đó dùng pháp lực thúc dục, ra lệnh nó nhanh chóng trưởng thành.
Nhất Cửu đành phải an ủi nói: “Ngươi cũng đừng sốt ruột, quả Giáng Châu cùng thằn lằn ngươi đều đã có thể thuần thục khống chế, tương lai việc kia… Ách, ăn thịt người, cũng chẳng qua là vấn đề thời gian.”
Giang Dạ Bạch có cái gì đó đột nhiên lóe lên, mà nàng duy trì cái tư thế kia không hề động, thật lâu, nhếch môi nở nụ cười, nói: “Cũng phải a… Nhất Cửu, ngươi nói thực có đạo lý.”
Niệm mãi cho tới khi nào mới xong, cuối cùng hạt giống kia nhú mầm, lúc này đây, không đợi kết ra quả, Giang Dạ Bạch liền ngoắc ngoắc ngón tay, làm hạt giống nhổ tận gốc, bay đến trước mặt nàng. Nàng há miệng cắn một cái, nuốt trọn.
Hạt mầm cọ vào đầu lưỡi hơi chua sót, mà đúng lúc này, bên ngoài tiểu viện có hai người đi tới.
“Ngươi ở nơi này sao?” Trước mặt là một người áo trắng như tuyết, mái tóc như mây, thanh âm lại uyển chuyển thanh thúy, giống như chim hoàng oanh xuất cốc.
“Vâng, Tiên tử, mời vào.” Người còn lại đi phía sau tử y phiêu phiêu (áo tím bay bay), mặt mày ôn nhã, tựa như người trong mộng.
Cảnh Nguyên.
Hắn đã trở lại!
Giang Dạ Bạch cơ hồ là phản xạ có điều kiện lui lại, trốn ra sau cửa sổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta làm sao đổi mới càng ngày càng trễ?
Rõ ràng là sớm a!
Trước kia đều có buổi tối 10h càng
Hiện tại chiều nào ngọ trước 7h tất càng a ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook