Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 18: Tần quản sự

Khi trời còn chưa sáng, Đường Kiếp đã thức dậy quét dọn đình viện.

Trong viện truyền đến tiếng vang sàn sạt, Đường Kiếp huy động cái chổi từng chút một, linh khí trong thân thể đi qua, xuyên qua kinh mạch, cuối cùng hóa thành vô hình.

Nhưng mỗi một lần vận chuyển hết toàn thân, luôn luôn có một tia linh khí cuối cùng sẽ ẩn vào bên trong huyết mạch của hắn, khiến cho khí lực toàn thân Đường Kiếp tăng lên.

Đây là thứ mà Đường Kiếp phát hiện ra sau khi thoát khỏi trói buộc. Hắn phát hiện hóa ra trong quán trình tu luyện Tàng Tượng Kinh, không những có thể dùng linh khí khuếch trương kinh mạch, cũng có thể hòa tan vào máu, tăng cường khí lực.

Lấy linh khí luyện huyết, luyện cốt, luyện lục phủ ngũ tạng, đó là cảnh giới mà Thoát Phàm Cảnh mới có thể làm được, cũng vì thế mới được gọi là Thoát Phàm, là do thoát ly thể chất phàm nhân. Nhưng Tàng Tượng Kinh lại có thể giúp Linh Đài sơ khai cũng có thể luyện thể, điều này làm cho Đường Kiếp vừa mừng vừa sợ.

Khi đó hắn liền ý thức được, chỉ sợ đây mới chân chính là công dụng ẩn giấu của Tàng Tượng Kinh.

Hư Mộ Dương vẫn luôn cho rằng Tàng Tượng Kinh là do Binh chủ soạn ra, khẳng định hiệu quả không chỉ đơn giản là xung kích Ngọc môn. Hiện tại xem ra y không có sai. Chỉ có điều y nghĩ lầm tác dụng của Tàng Tượng Kinh phải làm là Ngọc Môn Cửu Chuyển, lại không nghĩ đến trước tiên có thể luyện thể.

Cũng khó trách Hư Mộ Dương sẽ không nghĩ tới.

Tiên nhân lấy pháp thuật xưng hùng, Ngọc môn mới là trọng yếu nhất, nó quan hệ trực tiếp đến tốc độ tu luyện, ai có thể nghĩ đến Tàng Tượng Kinh là một lối đi khác. Về phần tại sao như vậy, Đường Kiếp cho rằng trước khi mình mở ra bảo tàng của Binh chủ, chắc chắn không tìm thấy đáp án.

Lúc này hắn đã quét dọn sạch sẽ đình viện. Tàng Tượng Kinh cũng được luyện qua một lần, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân lại phát triển. Tuy là thiếu niên nhưng khí lực cũng không khác người trưởng thành bao nhiêu, trong lòng không khỏi vui sướng.

Kẹt! Một cách cửa mở ra, Ngô lão thái từ trong nhà đi ra, thấy đình viện đã được Đường Kiếp quét dọn sạch sẽ, cười nói:

- Đứa nhỏ này, lại dậy sớm như vậy làm việc.

Đường Kiếp đã cười nói:

- Cháu được Nhị lão cứu mạng, ân tình này cho dù là tan xương nát thịt cũng khó mà báo đáp, quét dọn đình viện đã là cái gì. Nãi nãi ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, cháu vào bếp đun nước.

- Ai da, không cần phải làm. Sau khi cháu đến, hai chúng ta không cần phải làm việc gì, cái gì cũng bị cháu làm xong trước rồi.

Bà lão bất đắc dĩ nói:

- Bộ xương già của ta cũng không có chỗ xả hơi.

- Để cháu xoa bóp cho bà.

Đường Kiếp cười cười đi tới, dìu bà lão ngồi xuống, chú tâm tẩm quất cho bà lão.

Thủ pháp tẩm quất này là hắn học được từ phụ thân ở kiếp trước, động tác chuyên nghiệp, thủ pháp đúng chỗ, nắm chắc việc dùng lực nặng nhẹ, khiến cho bà lão thoải mái vô cùng.

Ngô lão hán vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cười nói:

- Bà lão này thực là biết hưởng thụ. Bà à, đã thành Vệ gia lão thái thái rồi.

Ngô lão thái không xấu hổ liếc mắt nhìn trượng phu, cười nói:

- Ta xem ra, dù là Vệ gia lão thái thái cũng chưa thoải mái bằng. Thủ pháp của Tiểu Kiếp thật tốt, toàn thân ta thoải mái, dường như trẻ ra mấy tuổi. Không nghĩ là gả cho ông đến tận bây giờ mới coi như được hưởng thụ một chút, cũng coi như không uổng công.

- Nếu nãi nãi thích, sau này mỗi ngày Tiểu Kiếp sẽ đấm lưng cho bà.

Đường Kiếp cười nói.

- Tốt!

Ngô lão thái không chút khách khí đáp ứng.

Đường Kiếp thật biết cách làm người. Mấy ngày nay ở nơi này đều thu dọn nhà cửa sạch sẽ, lại không lấy tiền công, chỉ cần một ngày ba bữa, có chỗ đặt lưng là được. Cho dù người hầu trong nhà cũng không được như vậy, làm sao mà bà lão không hoan hỉ.

Thật ra có đôi khi lấy lòng một người thực sự rất đơn giản, có thể nói, biết làm người, biết làm việc, chỉ cần làm tốt mọi việc, tất nhiên là có người sẽ vui mừng.

Vợ chồng Ngô lão gia cũng không phải quá thân với hắn. Đường Kiếp có thể dụ dỗ Hư Mộ Dương, đối phó với hai vợ chồng này thì càng đơn giản, hầu hạ hai vợ chồng như đang ở trên thiên đường, hơn nữa nhà có hai vợ chồng rất vắng vẻ, con cái lại không ở bên cạnh, có Đường Kiếp làm bạn, đúng là càng nhìn càng thấy thích, gần như đối xử với Đường Kiếp như con cái trong nhà rồi.

- Nếu như vậy, sau này cháu cứ ở lại đây, không cần phải đi đâu nữa.

Ngô lão thái cười nói.

- Vậy cũng không được! Nãi nãi, tiểu tử còn phải ra ngoài làm việc, không thể mỗi ngày đều dựa vào hai người kiếm cơm.

Đường Kiếp cười đáp.

- Tuổi ngươi còn nhỏ, không cần vội.

- Bà đừng nhìn tuổi cháu còn nhỏ, khí lực cũng không nhỏ, việc người lớn làm được cháu cũng có thể làm được. Lại nói nhị lão đã cứu mạng cháu, lại thu nhận và giúp đỡ cháu, cháu hầu hạ hai người là hoàn toàn chính đáng, sao có thể lại ăn uống chùa được.

Ngô lão hán ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Nói cũng phải.

Ngô lão thái trừng mắt:

- Lão già ông nói cái gì đó? Ông thật sự muốn cho Tiểu Kiếp ra ngoài làm việc sao? Ta còn nuôi không nổi một đứa nhỏ hay sao?

- Ôi chao, cũng không thể nói như vậy.

Ngô lão hán xua tay nói:

- Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà. Nếu Đường Kiếp không phải một đường cực khổ cũng không chắc có thể lanh lợi đến như vậy, ta cảm thấy để hắn ra ngoài làm việc là tốt cho hắn. Nếu bà cảm thấy băn khoăn thì có thể không lấy tiền công của nó, cho nó để giành, sau này khi lấy vợ sẽ đem ra dùng.

Ngô lão thái ngẫm lại cũng thấy đúng, cúi đầu trầm tư một chút:

- Cũng được! Tuy nhiêu nếu đã là ý của lão đầu ông vậy việc này sẽ do lão gánh vác. Lão thay Tiêu Kiếp tìm một vị trí tiểu nhị tốt tốt một chút đi.

- Ta?

Ngô lão hán ngẩn ngơ, cười khổ nói:

- Ta đến đâu tìm việc cho nó làm đây? Hơn nữa cũng phải hỏi nó xem nó làm được mấy việc đó không chứ?

Hai tay Đường Kiếp chậm lại, cúi đầu trả lời:

- Gia gia, cháu xuất thân nghèo khổ, ngoại trừ trồng trọt ra thì cũng không biết làm việc gì khác.

- Cái gì cũng không biết?

Ngô lão hán lập tức xụ mặt xuống.

- Vậy có chút khó khăn rồi. Trước kia cháu chưa từng làm qua việc gì sao?

- Cũng có.

Đường Kiếp nói:

- Có một quãng thời gian cháu từng làm người hầu trong một gia đình, người ở đó cũng có chút yêu quý cháu, đối với cháu cũng có chút quan tâm, nhưng mà mã tặc đến…

Hắn không nói thêm gì đi nữa, giọng nói đã mang theo khóc thút thít.

Nhị lão hiểu ra, cùng nhau thở dài.

Vẫn là Ngô lão thái nói trước:

- Ai da, không nói những chuyện thương tâm này nữa. Khó trách Tiểu Kiếp cháu lo việc trong nhà tốt như vậy, tình cảm cũng như người trong nhà. Đúng không, ông lão!

Ngô lão thái đột nhiên kêu lên:

- Sao ông không thử hỏi Tần quản sự xem, biết đâu có thể giúp Tiểu Kiếp vào làm việc ở Vệ phủ?

Ngô lão hán lập tức nhíu mày:

- Cái này… không tốt lắm đâu.

- Có gì không tốt?

Ngô lão thái quát lên:

- Ông đã cứu mạng Tần quản sự, mùa đông năm ấ và Tiểu Kiếp giống nhau, thiếu chút nữa thì chết rét ở trước cửa nhà chúng ta? Lại nói tiếp cũng thật khéo, hai mươi năm sau, Tiểu Kiếp cũng như vậy. Hiện tại tốt xấu gì Tần Viễn cũng là Đại quản sự của Vệ gia, đối với chúng ta cũng không xa, ông đi hỏi thử xem, ta xem việc này có thể thành công đấy!

- Nhưng Vệ gia không thu người không rõ lai lịch, cho dù là Tần quản sự cũng chưa chắc làm chủ được.

- Sao lại không rõ lai lịch?

Ngô lão thái trừng mắt nói:

- Hiện giờ Tiểu Kiếp là người nhà chúng ta. Nó là… nó là… nó là con riêng của ta. Chẳng lẽ Ngô Dư Liên ta còn không rõ lai lịch hay sao? Nếu còn chưa đủ, cứ nói nó là con riêng của ông ở bên ngoài.

Ngô lão hán vừa nghe đã hét lớn:

- Cái này không được nha. Ta cũng năm mươi sáu tuổi rồi, giờ lại nói có đứa nhỏ mười hai tuổi, việc này truyền đi, láng giềng biết được, ta ở giữa biết làm thế nào. Thật sự là… thật sự là…

Ngô lão thái cũng bĩu môi:

- Hạnh nhi cũng chỉ mới mười bảy tuổi, lúc đó chẳng phải cũng là do lão tử ông tới à?

- Sao có thể giống nhau, khi đó ta còn chưa tới bốn mươi, tất nhiên là còn có… còn có… còn có khí lực.

Ngô lão hán ấp úng nửa ngày mới nói ra được hai chữ khí lực.

- So với Hạnh nhi, Tiểu Kiếp cũng không kém bao nhiêu.

- Càn quấy!

Ngô lão hán bị vợ làm cho tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Đường Kiếp nghe hai vợ chồng cãi nhau không nhịn được cười, tuy nhiên ngay sau đó hắn quỳ trước mặt Ngô lão thái kêu lên:

- Đường Kiếp nguyện nhận nhị lão làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, kính xin nhị lão thu dụng, từ nay về sau tận đạo hiếu tử!

- Vẫn là đứa nhỏ này nói chuyện động lòng người.

Ngô lão thái cười kéo Đường Kiếp đứng lên:

- Ôi chao, bé ngoan. Nếu con đã quỳ xuống, ta đây cũng không khách khí thu nhận, mau đứng dậy đi.

Sau đó liếc mắt nhìn trượng phu:

- Như thế nào, lão còn không vui à? Ta thấy có được Tiểu Kiếp làm nghĩa tử đúng là phúc khí của lão!

- Này… này…

Ngô lão hán lắc đầu, có điều là tâm ý của vợ lão đã rõ, rốt cục gật đầu:

- Được rồi, được rồi. Ta đáp ứng là được.

Ngẫm lại mình đến lúc đầu bạc lại thu nghĩa tử, việc này thật thú vị, chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.

- Vậy lão còn không mau đi mời Tần quản sự đến nhà chơi một chút?

- Mời thì ta sẽ mời. Tuy nhiên việc này không gấp được. Dù sao Đường Kiếp mới đến nhà chúng ta được vài ngày, cũng phải để mấy ngày nữa, để cho láng giềng đều biết lai lịch của nó, để cho quen thuộc lại mời. Bằng không lúc Tần quản sự hỏi ta rốt cuộc đứa nhỏ này ở đâu ra, chúng ta đều không nói được, bà làm thế nào để người ta tiến cử?

Thật ra Ngô lão hán cũng hiểu cần quan sát phẩm tính của người này, một ngày hai ngày không chắc được, cần có thời gian từ từ tìm hiểu.

- Cũng đành vậy.

Ngô lão thái than thở một cầu, nhìn Đường Kiếp.

- Con không vội. Chỉ cần nhị lão không chê con ăn hết cơm là được.

- Ai ôi!!! Sao lại sợ chứ. Con làm việc còn ít sao? Cứ quyết định như vậy đi. Con à, trước mắt cứ ở nhà cho tốt đi, có cha nuôi, con không cần lo lắng gì cả.

- Vâng! Mẹ nuôi!

Cứ như vậy, Đường Kiếp chính thức ở lại Ngô gia.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua mấy tháng. Đông đi xuân tới, một năm đã qua.

Tính tính toán toán, thời điểm gặp Hư Mộ Dương đã qua một năm.

Trong một năm này, Đường Kiếp có sự thay đổi rõ ràng. Kinh mạch đã sớm mở rộng hết cỡ, huyết mạch cũng tràn đầy linh khí, nhưng Tàng Tượng Kinh còn chưa luyện đến hết cỡ, không ngờ nó tự động hướng về cốt cách nội phủ mà đi, khiến cho thân thể ngày càng cường tráng, chỉ có điều thoạt trông vẫn chỉ là thiếu niên bình thường, ai cũng không biết trong cơ thể thiếu niên này có một lực lượng đủ để đánh ngã ba đến năm thanh niên trai tráng.

Đồng thời Đường Kiếp cũng dần quen thuộc với láng giềng. Hiện giờ ai ai cũng biết mùa đông năm ngoái Ngô gia cứu giúp một tiểu tử gặp nạn, hiện giờ đã thu làm con nuôi. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng lại cực kỳ linh hoạt, nhu thuận, lúc rảnh rỗi cũng thường giúp đỡ láng giềng, gương mặt anh tuấn khiến cho không ít thiếu nữ đem lòng yêu mến.

Lễ mừng năm mới năm nay, Tần quản sự đến Ngô gia một chuyến, còn đem theo một ít lễ vật. Đường Kiếp may mắn nhìn thấy, Tần quản sự là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ thành thục, chắc chắn.

Năm đó, vị Tần quản sự này thiếu chút nữa là chết rét trước cửa Ngô gia, may mắn được hai vợ chồng Ngô gia cho một chén cháo nóng, cứu y một mạng. Không nghĩ tới mấy năm trước đột nhiên theo lão gia Vệ gia, trở thành Đại quản sự Vệ gia. Y cũng không quên ân tình, ngày lễ ngày tết hàng năm đều tới cửa thăm hỏi, đưa chút ngân lượng.

Con của Ngô lão hán là Ngô Hạnh chính nhờ Tần quản sự giúp đỡ, mấy năm trước được vào làm việc ở Vệ phủ, sau lại lấy thân phận người hầu theo Đại thiếu gia Vệ gia đi học viện Tẩy Nguyệt. Ngô lão hán lập tức có đứa con tu tiên, địa vị tăng mạnh, tuy chưa học thành tài trở về nhưng chỉ cần cái danh linh đồ cũng đủ làm cho Ngô gia không lo ăn uống, cũng không có người nào dám đến cửa gây sự. Tần quản sự cũng vì thế mà ngày càng thân cận.

Hôm nay Tần quản sự lại đến thăm Ngô lão hán lần nữa. Ngô lão hán sai Đường Kiếp chuẩn bị rượu thịt chiêu đãi, sau đó cùng ngồi ăn cơm.

Giữa bữa cơm, Ngô lão thái một lần nữa nhìn chồng đầy ẩn ý, nhưng Ngô lão hán chỉ vùi đầu ăn cơm, làm ra vẻ không nhìn thấy.

Thấy cảnh này, Tần quản sự cười nói:

- Chắc nhị lão có việc gì? Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cần gì phải dấu giếm, có chuyện gì hai vị chỉ cần phân phó, nếu có thể làm được, ta tuyệt không dám từ chối.

Ngô lão thái tức giận trừng mắt liếc trượng phu một cái, sau đó cười nói:

- Cái lão già này là như vậy, muốn lão mở miệng nhờ vả người khác thật không dễ dàng. Mấy năm trước nhờ ngươi giới thiệu việc làm cho Hạnh nhi, đến giờ lão vẫn còn thấy ngại.

- Một chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.

Tần quản sự cười nói:

- Cũng xem như Hạnh ca không phụ lòng hai vị lão nhân gia, trở thành thư đồng. Ta còn hi vọng sau này có thể nhờ Hạnh ca mà được thơm lây.

- Đúng vậy đúng vậy. Nếu nó dám không chiếu cố ngươi, ta lột da nó. Cho dù nó thành tiên nhân, nó cũng là con ta, là máu thịt trong bụng ta!

Ngô lão thái vui vẻ nói, sau đó cầm tay Đường Kiếp bên cạnh nói tiếp:

- Tiểu Kiếp nhà ta ngươi cũng biết rồi, là hài tử chúng ta mang về từ trong đống tuyết, lại nói, mệnh khổ giống y ngươi năm đó.

- Đúng vậy.

Vừa nhắc lại sự tình năm đó, ánh mắt Tần quản sự cũng đỏ lên, đối với tiểu tử đồng mệnh tương lân cũng có thêm vài phần thông cảm.

Ngô lão thái vừa thấy có cửa, vội hỏi:

- Tuy đứa nhỏ này mang mệnh khổ nhưng thật sự rất lanh lợi. Thời gian qua, nó lo liệu mọi việc trong nhà này một cách ngăn nắp, ngươi cũng thấy được. Trước kia nó đã từng đi ở cho nhà giàu có đấy, chỉ tiếc là nhà đó gặp nạn, lúc này mới nghèo túng mà đến tận đây. Ngươi xem…

- Ý ngài là muốn ta dẫn hắn vào Vệ phủ?

Tần quản sự đã hiểu ý tứ của Ngô lão thái.

- Đúng vậy!

Lão thái thái cũng không dấu giếm, nói rõ rang:

- Ngươi cảm thấy có được không?

Tần quản sự ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

- Theo lý cũng không phải là không được, có điều thời gian hắn tới đây còn ít, không đủ lâu. Hơn nữa hiện tại Vệ phủ cũng không thiếu người.

Vẻ mặt lão thái thái lập tức suy sụp.

Tần quản sự lại nói:

- Tuy nhiên đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, ta cũng đã thấy. Dường như bữa cơm này là do nó nấu à?

- Đúng thế. Biết ngươi sẽ đến, Tiểu Kiếp đã bận rộn cả ngày.

Tần quản sự mỉm cười, nhìn Đường Kiếp:

- Ngươi muốn đến Vệ gia, ta có thể hiểu được. Tuy nhiên ngươi phải biết, cánh cửa Vệ gia không dễ qua. Nói cho ta biết trước, ngươi muốn vào Vệ gia để làm gì?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:

- Cháu muốn vào Vệ phủ, một là kiếm chút chi phí, trợ cấp nhị lão, cháu được Nhị lão cứu giúp, muốn báo ân với Nhị lão. Về phương diện khác, cháu rất hâm mộ Ngô Hạnh ca ca có thể theo Đại thiếu gia Vệ gia đi tới học viện Tẩy Nguyệt. Nếu có thể, cháu hy vọng có thể cố gắng…

Tần quản sự gật gật đầu:

- Tốt lắm! Ngươi không nói dối.

Cho tới hiện tại, thế giới luôn không công bằng.

Hàng năm, học viện Tẩy Nguyệt chỉ có một ngàn năm trăm danh ngạch, cũng không biết có bao nhiêu người có thể chen vào được.

Nhưng những chuyện tưởng như khó hơn lên trời với người thường, đối với quý tộc lại chỉ là việc nhỏ đến cực điểm. Thậm chí một đại gia tộc có thể dễ dàng lấy được nhiều danh ngạch, những danh ngạch dư thừa đó thường hay cấp cho đám người hầu.

Đây là bởi vì các môn phái đều có quy định, đệ tử tiến vào học viện, không được mang theo người hầu. Bởi vậy, những thế gia quý tộc để đảm bảo con cháu sinh hoạt trong học viện không bị ủy khuất, thường thường sẽ nghĩ ra đủ loại phương pháp, tỷ như cho người hầu lấy thân phận đệ tử tiến vào, tiếng là đệ tử nhưng thật ra là người hầu, nói dễ nghe thì là thư đồng.

Đương nhiên, cũng không chỉ hầu hạ, đám người hầu nhận được cơ hội tu tiên từ gia tộc, tất nhiên cũng sẽ mang ơn, tương lai cho dù có được thành tựu, thường thường cũng sẽ tiếp tục phục vụ cho gia tộc.

Kim gia nuôi hơn chục người tu tiên, có hơn phân nửa chính là dựa vào cách này. Những người này có độ trung thành cao hơn người ngoài, có thể nói là cùng chung một vinh quang với gia tộc.

Vì địa vị kinh tế của Linh Châu tương đối cao, Tẩy Nguyệt phái có lượng lớn cung phụng, bởi vậy hàng năm đều có tới một trăm hai mươi danh ngạch tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, mà trong một trăm hai mươi cái danh ngạch này, có tới bốn mươi cái thuộc về Thương Long Phủ.

Bốn mươi danh ngạch này đều bị năm đại gia tộc phân chia toàn bộ, còn dư lại mới đến phiên người ngoài tranh đoạt.

Hàng năm Vệ gia có thể có được một danh ngạch, lại thông qua việc hỗ trợ lẫn nhau đổi thành tích lũy, thông qua phương thức này là có thể một lần đạt được nhiều danh ngạch (như kiểu chơi hụi), bình thường sẽ tuyển một thành viên dòng chính dẫn theo hai đến ba gã người hầu.

Bởi vậy, có thể trở thành người hầu trong một đại gia tộc nào đó, có thể có được cơ hội một bước lên trời.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đường Kiếp tốn hết tâm tư cũng phải tiến vào Vệ gia.

Hiện tại Đại thiếu gia Vệ gia đã có tên trong danh sách, nhưng nghe nói tiến cảnh không tốt, cơ hội tiến vào Thoát Phàm Cảnh không lớn, cũng chính là không thể tốt nghiệp, cuối cùng cả đời chỉ là một linh đồ.

Tuy rằng linh đồ cũng là người tu luyện, có thể sử dụng pháp thuật nhưng vẫn còn thân thể phàm trần, tuổi thọ và năng lực có hạn.

Nếu Vệ gia muốn giữ được gia tộc phát triển, nhất định phải có được người tu tiên đích thực, vậy ít nhất cũng phải là Linh Sư, do đó mọi hy vọng đều đặt trên người tiểu thiếu gia. Nếu y không thành, thư đồng của y có thể thành, đó cũng là điều tốt, cũng coi như một nửa người nhà. Nói chung, nếu có người như thế, các đại gia tộc sẽ dùng thủ đoạn cưới hỏi để tạo mối gắn kết.

Đây cũng là nguyên nhân chính, đừng nhìn địa vị của người hầu thấp kém, một khi trở thành thư đồng, gia tộc sẽ đối xử với ngươi thật tốt, lấy đủ mọi biện pháp lung lạc lòng người.

Tiểu thiếu gia Vệ Thiên Xung năm nay mười một tuổi, vài năm nữa có thể nhập học.

Đây là cơ hội để Đường Kiếp có thể tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, cũng là cơ hội duy nhất.

Tuy nhiên đây không phải bí mật gì, rất nhiều người cũng biết đến.

Bởi vì nguyên nhân này, đại gia tộc chiêu mộ người hầu, nhất là loại đến tuổi như Đường Kiếp, rất có khả năng trở thành người hầu tiến vào học viện, cho tới bây giờ cũng không phải là việc khó, hàng năm cũng không biết có bao nhiêu người dùng quan hệ và tiền bạc để tiến vào vị trí này, có người còn cực đoan tới mức không trả tiền công cũng đồng ý, chỉ cần một cơ hội.

Bởi vậy tiến vào Vệ gia chính là một chuyện cực kỳ khó khăn. Ngoại trừ phải có thân phận trong sạch, cũng phải có quan hệ. Mà mục đích tiến vào Vệ gia cũng không phải là bí mật gì, Đường Kiếp không nên giấu diếm, càng không thể giấu diếm.

Về phần sau khi tiến vào, có thể trổ hết tài năng, được tuyển vào vị trí thư đồng hay không, vậy phải xem chính bản thân hắn rồi.

Đối với Đường Kiếp mà nói, bộc lộ tài năng trong số lượng đông đảo người tới dự tuyển không hề dễ dàng, nhưng so với việc từ trong mười vạn người giết ra thì dễ hơn nhiều.

Lại nói tiếp kiến thức của mình dù sao cũng là của một người trưởng thành, nếu như không tranh được với một đám tiểu tử thối, vậy cũng không cần tu tiên nữa.

Thời khắc nghe được câu trả lời của Đường Kiếp, Tần quản sự vừa lòng gật gật đầu:

- Nếu như vậy, ta sẽ ghi nhớ việc này. Hiện tại Vệ phủ không thiếu người, trước mắt ngươi cứ chờ đợi một thời gian, khi cơ hội tới, ta sẽ đề cử ngươi. Về phần có thành công hay không, vậy phải xem biểu hiện của ngươi rồi.

- Đa tạ Tần Đại quản gia!

Đường Kiệt hưng phấn khom người nói.

Được Tần Viễn đề cử, vậy là hắn có cơ hội nhập môn rồi.

Đối với Đường Kiếp, con đường tương lai còn rất dài, nhưng bất luận thế nào, một tia nắng rạng đông đã xuất hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương