Tiên Lộ Tranh Phong
-
Chương 151: Chân truyền
Trở lại Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp nhịn đau đi thay quần áo, nhìn thấy khắp người mình đều là vết thương, trong lòng hắn cũng cảm thấy run sợ.
Tuy trận chiến này mình đã thắng Thích Thiếu Danh, nhưng đây cũng là lần bị thương nặng nhất từ trước tới nay ở bên trong học viện. Xét về lực công kích, Phù Quang Phân Ảnh Trảm của Thích Thiếu Danh có thể tính là chiêu thức mạnh nhất trong tất cả học sinh đồng kỳ, hạn chế duy nhất của nó chỉ là không thể liên tục dùng linh khí mà thôi.
Tương lai Thích Thiếu Danh tấn thăng cảnh giới, có nhiều linh khí hơn, e rằng chính mình cũng không phải là đối thủ của y.
Cho nên nói tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, chỉ cần hơi lười biếng sẽ lập tức bị người khác vượt qua.
Đáng tiếc là giờ đây Đường Kiếp đã không còn chiếm được ưu thế, hơn nữa vẫn còn thiếu khoản nợ đặt mông, trong thời gian ngắn tới, có lẽ thực lực của hắn không thể tăng mạnh như lúc trước được nữa.
Đường Kiếp cũng không có cách nào giải quyết được chuyện này.
Đúng lúc trong lòng hắn phiền muộn, đột nhiên miếng ngọc bội bên hông bỗng sáng lóe lên.
Trong lòng Đường Kiếp hơi rung động, vội vàng lấy ra miếng ngọc bội, chỉ thấy một hàng chữ viết xinh đẹp hiện lên:
- Ta đã trở về Thiên Nhai Hải Các rồi.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trái tim Đường Kiếp giống như bị người nắm mạnh một cái, liền trở nên run rẩy.
Trong nháy mắt đó, Đường Kiếp hiểu vì sao trong khoảng thời gian này không nhận được tin tức của nàng.
Bởi vì nàng đã đưa cho mình con hạc giấy cuối cùng, chỉ sau khi trở lại Thiên Nhai Hải Các mới có thể liên lạc được.
Mới chỉ nửa tháng, tốc độ của nàng rất nhanh.
Trong lòng Đường Kiếp không khỏi nóng sực lên.
Sau cuộc chiến cùng Thích Thiếu Danh, cuộc sống của Đường Kiếp lại trở về quỹ đạo.
Những ngày này, hắn đều tu luyện khô khan, buồn tẻ.
Mười ngày sau, Đường Kiếp nhận được tin tức.
Thích Thiếu Danh đã tiến vào Linh Hồ.
Sau khi biết tin này, Đường Kiếp khẽ mỉm cười, biết rõ Thích Thiếu Danh đã tiếp thu ý kiến của mình rồi, không còn mù quáng như lúc trước nữa.
Với thiên phú và sự cố gắng của y, hơn nữa còn được gia đình trợ giúp, Đường Kiếp tin rằng y rất nhanh có thể chân chính tỏa sáng ở trong học viện.
Ba mươi ngày sau, rốt cuộc Đường Kiếp đã sử dụng hết một lọ Chân Nguyên Đan cuối cùng, Linh Không mở rộng đến trên dưới hai ngàn hai trăm giọt. Bốn bình Chân Nguyên Đan đã giúp hắn tiết kiệm hơn nửa năm tu luyện, nhưng Đường Kiếp lại cũng không có bất kỳ loại thuốc gì có thể trợ giúp việc tu hành.
Bốn mươi ngày sau, hơn năm ngàn linh tiền trong tay Đường Kiếp đã bị hắn sử dụng hết toàn bộ.
Cát vàng trong tay hắn đã lớn hơn, giống như một viên ngọc lớn màu vàng. Tiếc là ngoài việc nó có thể biến thành nhiều mảnh kim châm hơi thô dài, tạm thời vẫn chưa thể phát huy được nhiều tác dụng.
Sau năm mươi ngày, Vệ gia gửi đến một phong thư.
Bức thư là do chính tay Trịnh Thư Phượng viết cho Đường Kiếp đấy.
Nàng viết rất dài bằng ngôn từ tao nhã, phong cách cực kỳ quý phái, đến cuối cùng là một câu:
- Đừng gây chuyện nữa, mọi chuyện trước đây đều đã qua rồi, ta luôn ủng hộ ngươi.
Đúng như những gì Đường Kiếp nói, Vệ Thiên Chí quả thật đã bị Trinh Thư Phượng quát mắng một trận.
Ngoài ra, nàng còn gửi tặng Đường Kiếp một trăm linh tiền.
Số tiền này theo lý mà nói thì không hề nhỏ, nhưng đối với Đường Kiếp lại giống như như muối bỏ biển, thậm chí còn không đủ để mua vài thanh phế khí đấy.
Trong khoảng thời gian này, miếng ngọc bội cũng thỉnh thoảng đưa tới tin tức của Hứa Diệu Nhiên.
Nhưng phần lớn là chủ đề không quan trọng, hoặc là những lời bực tức kêu ca.
Ví dụ như "Hôm nay Thiên bà bà muốn ta học lễ nghi, thật đáng ghét", "Dạo này ngươi có khỏe không? Nhớ kỹ là không được hồi âm cho ta, một khi dùng con hạc kia sẽ không còn", "Ta rất thích một bộ y phục nhưng phụ thân không cho mặc", "Rốt cuộc ta cũng luyện được Thuấn Hải Thiên Phong rồi, thật vui quá", "Nếu ngươi có thời gian, nhớ tới Nhai Hải tìm ta nhé".
Mấy tin tức này khiến cho cuộc sống tu luyện của Đường Kiếp bớt buồn tẻ hơn.
Sau sáu mươi ngày, Đường Kiếp phải đối mặt với một phiền phức mới.
Đã đến lúc trả tiền lãi.
Lúc trước hắn bị Thiên Thần cung bắt đi, lưu lạc ở bên ngoài hơn bốn mươi ngày. Lúc này đã là hai tháng kể từ sau khi hắn trở về, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến hạn trả lãi tiếp theo.
Nếu không phải lúc trước Đường Kiếp đã trả được một chút tiền lãi, e rằng đã sớm bị tiền lãi mỗi tháng đè bẹp rồi.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là mình nên tìm lý do gì?
Thôi miễn đi, tìm lý do làm gì.
Có một số việc thà để đối phương tự động hỏi tới còn hơn là đi lừa gạt người.
Thủy phu nhân chưa từng hỏi hắn dùng một trăm ngàn linh tiền làm việc gì.
Tẩy Nguyệt học viện cũng sẽ không hỏi hắn làm cách nào trả được một trăm ngàn linh tiền đấy.
Sau khi chuyện bị Thiên Thần Cung bắt cóc xảy ra, Tẩy Nguyệt phái càng không thể để cho Đường Kiếp lấy ra tiền sung công.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của học viện, Tẩy Nguyệt học viện cũng không nhất thiết phải hỏi Đường Kiếp nhiều chuyện.
Hơn nữa, cho dù không hỏi nhưng mọi người vẫn có thể đoán ra một ít manh mối.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải làm bộ làm tịch?
Lời nói dối không gạt được người thì thà không nói còn hơn, cứ thành thật, thoải mái là được rồi.
Người bình thường vốn có tâm tư, hắn tin Tẩy Nguyệt học viện cũng có thể hiểu được đấy.
Đường Kiếp quyết định mấy ngày này sẽ khởi hành đi ra ngoài một chuyến.
Muốn đi kiếm đồ vật cần phải mất vài ngày. Cũng may Đường Kiếp đã sớm thông qua kỳ thi học kỳ, đệ tử Linh Hồ lại có thể tự do thí luyện. Chỉ cần lấy tên thí luyện là mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Nghĩ đến là làm, hôm nay Đường Kiếp sẽ đi tới Huyền Bảng đài.
Huyền Bảng đài là nơi phân phát nhiệm vụ cống hiến cho học sinh.
Phàm là học sinh Linh Hồ đều có thể nhận nhiệm vụ học viện ở đây để đạt được điểm cống hiến.
Điểm cống hiến này tích lũy đến một mức nhất định có thể đổi lấy phần thưởng. Thậm chí thông qua điểm công hiến cũng có thể đạt được bí pháp Thần Tiêu Kiếm Điển. Điểm cống hiến càng nhiều thì càng đổi được đồ vậy giá trị, hơn nữa lại càng chứng tỏ được thực lực của bản thân.
Chính vì vậy, đối với đệ tử Tẩy Nguyệt phái mà nói, đạt được bí học Tẩy Nguyệt không phải là việc xa xa mới có thể chạm tới. Chỉ là nếu cấp bậc học sinh quá thấp thì không thể đạt được nhiều điểm cống hiến đổi lấy bí pháp cần có mà thôi.
Điểm cống hiến của Đường Kiếp hiện tại là âm một trăm hai mươi. Hắn không mong đổi được đồ tốt, chỉ cần có thể đi ra ngoài một chuyến, trả được một chút nợ nần.
Lúc này tiến vào Huyền Bảng đài, Đường Kiếp nhìn thấy một đám ngươi đang huyên náo vây quanh nơi đó.
Huyền Bảng Đài là nơi học sinh tới nhận nhiệm vụ học viện. Thông thường mọi người nhận nhiệm vụ xong liền rời đi, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thường mất mười ngày hay nửa tháng, cho nên nơi đây vốn không có nhiều người tụ tập.
Nhưng lúc này lại có rất nhiều người tụ họp tại đây, quả thật là khá kỳ quái.
Trong lòng Đường Kiếp đang kinh ngạc thì bỗng nhìn thấy Thái Quân Dương đang đứng giữa đám người kia.
Vừa nhìn thấy Đường Kiếp, Thái Quân Dương liền cười, nói:
- Không thể tưởng được, ngươi cũng tới nơi này góp vui đấy.
Những học sinh khác nhìn thấy Đường Kiếp đi tới, đều tránh đi, chỉ có một mình Thái Quân Dương là bước thẳng về phía hắn.
Đường Kiếp cười khổ nói:
- Sao ngươi cũng không tránh đi? Lúc này ta giống như cả người đều bốc mùi hôi thối, không cẩn thận lại hun xấu cả ngươi.
- Ta không quan tâm người khác nghĩ gì, bất luận thế nào ta cũng coi ngươi là bằng hữu.
Thái Quân Dương cười nói.
- Đa tạ.
Đường Kiếp trả lời:
- Đúng rồi, ngươi nói ta cũng tới đây góp vui là có ý gì?
- Ngươi không biết sao?
Đường Kiếp phẩy tay, nói:
- Ta có biết chuyện gì xảy ra đâu. Ta chỉ muốn sang đây xem nhiệm vụ gì có thể làm được thôi, ta còn thiếu học viện điểm cống hiến.
Thái Quân Dương cười to:
- Ta cũng quên mất ngươi còn thiếu một khoản nợ lớn, xem ra ngươi cũng không có cơ hội đạt được chân truyền lần này rồi.
- Chân truyền?
Đường Kiếp nghe thế liền lập tức kinh hãi một phen, hỏi:
- Ngươi nói là thượng sư Tẩy Nguyệt phái muốn thu nhận đệ tử sao?
Thượng sư Tẩy Nguyệt phái muốn thu nhận đệ tử chính là chuyện bao nhiêu năm không gặp được đấy.
Lúc trước Đường Kiếp nói chuyện với Vệ Thiên Xung, đã biết rằng có một thân phận đặc thù đứng phía trên mười đại đệ tử đứng đầu, đó chính là chân truyền.
Chỉ có điều việc chân truyền không nằm trong quy tắc của học viện mà là do chính thượng sư Tẩy Nguyệt tự mình quyết định, ai cũng không rõ lúc nào sẽ xảy ra.
Bởi vì sinh mạng của tu giả dài lâu, cho nên không dễ dàng thu nhận đệ tử, loại chuyện này phải mấy năm mới có một lần.
Không ngờ Đường Kiếp mới tiến vào học một năm đã gặp được.
- Đúng vậy!
Thái Quân Dương trả lời:
- Tin tức đã được thông báo rồi, gần như đã có thể xác định, lần này cần có chân truyền.
- Là vị thượng sư nào vậy?
Đường Kiếp hỏi.
- Trường Phong chân nhân.
Yến Trường Phong.
Vừa nghe tên, trong lòng Đường Kiếp lập tức chấn động.
Bởi vì hắn cực kỳ quen thuộc với cái tên này.
Là người duy trì kỷ lục Linh Hải kỳ tại Thiên Khu điện.
Thiên Tâm chân nhân.
Đường chủ Cung đường của Tẩy Nguyệt phái, địa vị còn cao hơn Tạ Phong Đường.
Tẩy Nguyệt Phái phân thành nội bát đường và ngoại bát đường. Trong đó nội bát đường bao gồm kho, tuyển, huấn, luật, nông, trận, dược, khí. Ngoại bát đường gồm lễ, phụng, chiến, thương, cung, điển, tham, bí.
Trong đó Chiến đường lại xưng là Chiến Bộ, là cơ cấu duy nhất lấy bộ thành tên. Chiến Bộ lại phân thành ba đường. Đứng đầu Chiến Bộ là Tiêu Biệt Hàn, người được coi là có chiến lực đứng đầu Tẩy Nguyệt phái, làm Chưởng Kiếm nhân Tẩy Nguyệt phái, nắm giữ Binh Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đứng đầu Tẩy Nguyệt.
Yến Trường Phong lại là Đường chủ Cung đường trong ngoại bát đường, chịu trách nhiệm cung cấp bảo vệ và thu tiền tài. Hàng năm, Tẩy Nguyệt phái đều phải thu mức cung phụng tại các môn phái lớn nhỏ trong cả nước, dĩ nhiên đổi lại là phải bảo hộ bọn họ đấy. Cung đường chuyên phụ trách việc bảo hộ người ngoài, ra tay vì bọn họ thì cũng phải thu một chút phí. Ở một phương diện nào đó, Cung đường kỳ thật chính là cung cấp bảo tiêu phục vụ, chỉ có điều thiên triều thượng phái không thể dùng loại thân phận bảo tiêu này, cho nên cố tình lấy tên là Cung đường.
Yến Trường Phong muốn thu nhận đồ đệ, đây tuyệt đối là đại sự của học viện Tẩy Nguyệt. Khó trách nhiều người tụ tập ở đây như vậy.
Thời khắc này, sau khi nghe được tin tức, trong lòng Đường Kiếp cũng lập tức rung động, vội hỏi Thái Quân Dương:
- Yêu cầu như thế nào vậy?
Mỗi chân nhân đều có một tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ riêng, bởi vậy mỗi lần thu nhận đồ đệ đều đưa ra yêu cầu khác nhau. Nhưng phần lần là phải trải qua một số khảo nghiệm chứ không phải là dựa vào học viện đề cử.
- Vẫn còn chưa rõ ràng lắm, chẳng phải tất cả mọi người ở đây đang đợi tin tức đó sao?
Thái Quân Dương trả lời:
- Một lát nữa sẽ có lời giải thích rõ ràng.
- Thì ra là như vậy.
Đường Kiếp gật đầu nói:
- Nếu như thế thì ta cũng không ngại tới xem một chút.
Đột nhiên, bên cạnh hắn có người cười lạnh nói:
- Bất kể thế nào, Trường Phong chân nhân cũng sẽ không tuyển loại người gian xảo như ngươi đấy, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Lời nói này lập tức đưa tới một mảnh tiếng động phụ họa.
Lại tới nữa rồi.
Việc này quả thật vẫn chưa yên sao?
Thái Quân Dương tức giận quát lớn:
- Câm miệng! Trường phong chân nhân tuyển ai còn cần phải mượn các ngươi làm chủ sao? Lúc này cười vui mừng như vậy, cẩn thân tương lai Đường Kiếp thật sự trở thành chân truyền, đám các ngươi sẽ được sống dễ chịu đấy.
Lời nói này ẩn chứa vài phần lực uy hiếp, trong lúc nhất thời, toàn trường đều trở nên yên lặng, không hề có bất kỳ một tiếng động nào.
Tuy trận chiến này mình đã thắng Thích Thiếu Danh, nhưng đây cũng là lần bị thương nặng nhất từ trước tới nay ở bên trong học viện. Xét về lực công kích, Phù Quang Phân Ảnh Trảm của Thích Thiếu Danh có thể tính là chiêu thức mạnh nhất trong tất cả học sinh đồng kỳ, hạn chế duy nhất của nó chỉ là không thể liên tục dùng linh khí mà thôi.
Tương lai Thích Thiếu Danh tấn thăng cảnh giới, có nhiều linh khí hơn, e rằng chính mình cũng không phải là đối thủ của y.
Cho nên nói tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, chỉ cần hơi lười biếng sẽ lập tức bị người khác vượt qua.
Đáng tiếc là giờ đây Đường Kiếp đã không còn chiếm được ưu thế, hơn nữa vẫn còn thiếu khoản nợ đặt mông, trong thời gian ngắn tới, có lẽ thực lực của hắn không thể tăng mạnh như lúc trước được nữa.
Đường Kiếp cũng không có cách nào giải quyết được chuyện này.
Đúng lúc trong lòng hắn phiền muộn, đột nhiên miếng ngọc bội bên hông bỗng sáng lóe lên.
Trong lòng Đường Kiếp hơi rung động, vội vàng lấy ra miếng ngọc bội, chỉ thấy một hàng chữ viết xinh đẹp hiện lên:
- Ta đã trở về Thiên Nhai Hải Các rồi.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trái tim Đường Kiếp giống như bị người nắm mạnh một cái, liền trở nên run rẩy.
Trong nháy mắt đó, Đường Kiếp hiểu vì sao trong khoảng thời gian này không nhận được tin tức của nàng.
Bởi vì nàng đã đưa cho mình con hạc giấy cuối cùng, chỉ sau khi trở lại Thiên Nhai Hải Các mới có thể liên lạc được.
Mới chỉ nửa tháng, tốc độ của nàng rất nhanh.
Trong lòng Đường Kiếp không khỏi nóng sực lên.
Sau cuộc chiến cùng Thích Thiếu Danh, cuộc sống của Đường Kiếp lại trở về quỹ đạo.
Những ngày này, hắn đều tu luyện khô khan, buồn tẻ.
Mười ngày sau, Đường Kiếp nhận được tin tức.
Thích Thiếu Danh đã tiến vào Linh Hồ.
Sau khi biết tin này, Đường Kiếp khẽ mỉm cười, biết rõ Thích Thiếu Danh đã tiếp thu ý kiến của mình rồi, không còn mù quáng như lúc trước nữa.
Với thiên phú và sự cố gắng của y, hơn nữa còn được gia đình trợ giúp, Đường Kiếp tin rằng y rất nhanh có thể chân chính tỏa sáng ở trong học viện.
Ba mươi ngày sau, rốt cuộc Đường Kiếp đã sử dụng hết một lọ Chân Nguyên Đan cuối cùng, Linh Không mở rộng đến trên dưới hai ngàn hai trăm giọt. Bốn bình Chân Nguyên Đan đã giúp hắn tiết kiệm hơn nửa năm tu luyện, nhưng Đường Kiếp lại cũng không có bất kỳ loại thuốc gì có thể trợ giúp việc tu hành.
Bốn mươi ngày sau, hơn năm ngàn linh tiền trong tay Đường Kiếp đã bị hắn sử dụng hết toàn bộ.
Cát vàng trong tay hắn đã lớn hơn, giống như một viên ngọc lớn màu vàng. Tiếc là ngoài việc nó có thể biến thành nhiều mảnh kim châm hơi thô dài, tạm thời vẫn chưa thể phát huy được nhiều tác dụng.
Sau năm mươi ngày, Vệ gia gửi đến một phong thư.
Bức thư là do chính tay Trịnh Thư Phượng viết cho Đường Kiếp đấy.
Nàng viết rất dài bằng ngôn từ tao nhã, phong cách cực kỳ quý phái, đến cuối cùng là một câu:
- Đừng gây chuyện nữa, mọi chuyện trước đây đều đã qua rồi, ta luôn ủng hộ ngươi.
Đúng như những gì Đường Kiếp nói, Vệ Thiên Chí quả thật đã bị Trinh Thư Phượng quát mắng một trận.
Ngoài ra, nàng còn gửi tặng Đường Kiếp một trăm linh tiền.
Số tiền này theo lý mà nói thì không hề nhỏ, nhưng đối với Đường Kiếp lại giống như như muối bỏ biển, thậm chí còn không đủ để mua vài thanh phế khí đấy.
Trong khoảng thời gian này, miếng ngọc bội cũng thỉnh thoảng đưa tới tin tức của Hứa Diệu Nhiên.
Nhưng phần lớn là chủ đề không quan trọng, hoặc là những lời bực tức kêu ca.
Ví dụ như "Hôm nay Thiên bà bà muốn ta học lễ nghi, thật đáng ghét", "Dạo này ngươi có khỏe không? Nhớ kỹ là không được hồi âm cho ta, một khi dùng con hạc kia sẽ không còn", "Ta rất thích một bộ y phục nhưng phụ thân không cho mặc", "Rốt cuộc ta cũng luyện được Thuấn Hải Thiên Phong rồi, thật vui quá", "Nếu ngươi có thời gian, nhớ tới Nhai Hải tìm ta nhé".
Mấy tin tức này khiến cho cuộc sống tu luyện của Đường Kiếp bớt buồn tẻ hơn.
Sau sáu mươi ngày, Đường Kiếp phải đối mặt với một phiền phức mới.
Đã đến lúc trả tiền lãi.
Lúc trước hắn bị Thiên Thần cung bắt đi, lưu lạc ở bên ngoài hơn bốn mươi ngày. Lúc này đã là hai tháng kể từ sau khi hắn trở về, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến hạn trả lãi tiếp theo.
Nếu không phải lúc trước Đường Kiếp đã trả được một chút tiền lãi, e rằng đã sớm bị tiền lãi mỗi tháng đè bẹp rồi.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là mình nên tìm lý do gì?
Thôi miễn đi, tìm lý do làm gì.
Có một số việc thà để đối phương tự động hỏi tới còn hơn là đi lừa gạt người.
Thủy phu nhân chưa từng hỏi hắn dùng một trăm ngàn linh tiền làm việc gì.
Tẩy Nguyệt học viện cũng sẽ không hỏi hắn làm cách nào trả được một trăm ngàn linh tiền đấy.
Sau khi chuyện bị Thiên Thần Cung bắt cóc xảy ra, Tẩy Nguyệt phái càng không thể để cho Đường Kiếp lấy ra tiền sung công.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của học viện, Tẩy Nguyệt học viện cũng không nhất thiết phải hỏi Đường Kiếp nhiều chuyện.
Hơn nữa, cho dù không hỏi nhưng mọi người vẫn có thể đoán ra một ít manh mối.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải làm bộ làm tịch?
Lời nói dối không gạt được người thì thà không nói còn hơn, cứ thành thật, thoải mái là được rồi.
Người bình thường vốn có tâm tư, hắn tin Tẩy Nguyệt học viện cũng có thể hiểu được đấy.
Đường Kiếp quyết định mấy ngày này sẽ khởi hành đi ra ngoài một chuyến.
Muốn đi kiếm đồ vật cần phải mất vài ngày. Cũng may Đường Kiếp đã sớm thông qua kỳ thi học kỳ, đệ tử Linh Hồ lại có thể tự do thí luyện. Chỉ cần lấy tên thí luyện là mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Nghĩ đến là làm, hôm nay Đường Kiếp sẽ đi tới Huyền Bảng đài.
Huyền Bảng đài là nơi phân phát nhiệm vụ cống hiến cho học sinh.
Phàm là học sinh Linh Hồ đều có thể nhận nhiệm vụ học viện ở đây để đạt được điểm cống hiến.
Điểm cống hiến này tích lũy đến một mức nhất định có thể đổi lấy phần thưởng. Thậm chí thông qua điểm công hiến cũng có thể đạt được bí pháp Thần Tiêu Kiếm Điển. Điểm cống hiến càng nhiều thì càng đổi được đồ vậy giá trị, hơn nữa lại càng chứng tỏ được thực lực của bản thân.
Chính vì vậy, đối với đệ tử Tẩy Nguyệt phái mà nói, đạt được bí học Tẩy Nguyệt không phải là việc xa xa mới có thể chạm tới. Chỉ là nếu cấp bậc học sinh quá thấp thì không thể đạt được nhiều điểm cống hiến đổi lấy bí pháp cần có mà thôi.
Điểm cống hiến của Đường Kiếp hiện tại là âm một trăm hai mươi. Hắn không mong đổi được đồ tốt, chỉ cần có thể đi ra ngoài một chuyến, trả được một chút nợ nần.
Lúc này tiến vào Huyền Bảng đài, Đường Kiếp nhìn thấy một đám ngươi đang huyên náo vây quanh nơi đó.
Huyền Bảng Đài là nơi học sinh tới nhận nhiệm vụ học viện. Thông thường mọi người nhận nhiệm vụ xong liền rời đi, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thường mất mười ngày hay nửa tháng, cho nên nơi đây vốn không có nhiều người tụ tập.
Nhưng lúc này lại có rất nhiều người tụ họp tại đây, quả thật là khá kỳ quái.
Trong lòng Đường Kiếp đang kinh ngạc thì bỗng nhìn thấy Thái Quân Dương đang đứng giữa đám người kia.
Vừa nhìn thấy Đường Kiếp, Thái Quân Dương liền cười, nói:
- Không thể tưởng được, ngươi cũng tới nơi này góp vui đấy.
Những học sinh khác nhìn thấy Đường Kiếp đi tới, đều tránh đi, chỉ có một mình Thái Quân Dương là bước thẳng về phía hắn.
Đường Kiếp cười khổ nói:
- Sao ngươi cũng không tránh đi? Lúc này ta giống như cả người đều bốc mùi hôi thối, không cẩn thận lại hun xấu cả ngươi.
- Ta không quan tâm người khác nghĩ gì, bất luận thế nào ta cũng coi ngươi là bằng hữu.
Thái Quân Dương cười nói.
- Đa tạ.
Đường Kiếp trả lời:
- Đúng rồi, ngươi nói ta cũng tới đây góp vui là có ý gì?
- Ngươi không biết sao?
Đường Kiếp phẩy tay, nói:
- Ta có biết chuyện gì xảy ra đâu. Ta chỉ muốn sang đây xem nhiệm vụ gì có thể làm được thôi, ta còn thiếu học viện điểm cống hiến.
Thái Quân Dương cười to:
- Ta cũng quên mất ngươi còn thiếu một khoản nợ lớn, xem ra ngươi cũng không có cơ hội đạt được chân truyền lần này rồi.
- Chân truyền?
Đường Kiếp nghe thế liền lập tức kinh hãi một phen, hỏi:
- Ngươi nói là thượng sư Tẩy Nguyệt phái muốn thu nhận đệ tử sao?
Thượng sư Tẩy Nguyệt phái muốn thu nhận đệ tử chính là chuyện bao nhiêu năm không gặp được đấy.
Lúc trước Đường Kiếp nói chuyện với Vệ Thiên Xung, đã biết rằng có một thân phận đặc thù đứng phía trên mười đại đệ tử đứng đầu, đó chính là chân truyền.
Chỉ có điều việc chân truyền không nằm trong quy tắc của học viện mà là do chính thượng sư Tẩy Nguyệt tự mình quyết định, ai cũng không rõ lúc nào sẽ xảy ra.
Bởi vì sinh mạng của tu giả dài lâu, cho nên không dễ dàng thu nhận đệ tử, loại chuyện này phải mấy năm mới có một lần.
Không ngờ Đường Kiếp mới tiến vào học một năm đã gặp được.
- Đúng vậy!
Thái Quân Dương trả lời:
- Tin tức đã được thông báo rồi, gần như đã có thể xác định, lần này cần có chân truyền.
- Là vị thượng sư nào vậy?
Đường Kiếp hỏi.
- Trường Phong chân nhân.
Yến Trường Phong.
Vừa nghe tên, trong lòng Đường Kiếp lập tức chấn động.
Bởi vì hắn cực kỳ quen thuộc với cái tên này.
Là người duy trì kỷ lục Linh Hải kỳ tại Thiên Khu điện.
Thiên Tâm chân nhân.
Đường chủ Cung đường của Tẩy Nguyệt phái, địa vị còn cao hơn Tạ Phong Đường.
Tẩy Nguyệt Phái phân thành nội bát đường và ngoại bát đường. Trong đó nội bát đường bao gồm kho, tuyển, huấn, luật, nông, trận, dược, khí. Ngoại bát đường gồm lễ, phụng, chiến, thương, cung, điển, tham, bí.
Trong đó Chiến đường lại xưng là Chiến Bộ, là cơ cấu duy nhất lấy bộ thành tên. Chiến Bộ lại phân thành ba đường. Đứng đầu Chiến Bộ là Tiêu Biệt Hàn, người được coi là có chiến lực đứng đầu Tẩy Nguyệt phái, làm Chưởng Kiếm nhân Tẩy Nguyệt phái, nắm giữ Binh Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đứng đầu Tẩy Nguyệt.
Yến Trường Phong lại là Đường chủ Cung đường trong ngoại bát đường, chịu trách nhiệm cung cấp bảo vệ và thu tiền tài. Hàng năm, Tẩy Nguyệt phái đều phải thu mức cung phụng tại các môn phái lớn nhỏ trong cả nước, dĩ nhiên đổi lại là phải bảo hộ bọn họ đấy. Cung đường chuyên phụ trách việc bảo hộ người ngoài, ra tay vì bọn họ thì cũng phải thu một chút phí. Ở một phương diện nào đó, Cung đường kỳ thật chính là cung cấp bảo tiêu phục vụ, chỉ có điều thiên triều thượng phái không thể dùng loại thân phận bảo tiêu này, cho nên cố tình lấy tên là Cung đường.
Yến Trường Phong muốn thu nhận đồ đệ, đây tuyệt đối là đại sự của học viện Tẩy Nguyệt. Khó trách nhiều người tụ tập ở đây như vậy.
Thời khắc này, sau khi nghe được tin tức, trong lòng Đường Kiếp cũng lập tức rung động, vội hỏi Thái Quân Dương:
- Yêu cầu như thế nào vậy?
Mỗi chân nhân đều có một tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ riêng, bởi vậy mỗi lần thu nhận đồ đệ đều đưa ra yêu cầu khác nhau. Nhưng phần lần là phải trải qua một số khảo nghiệm chứ không phải là dựa vào học viện đề cử.
- Vẫn còn chưa rõ ràng lắm, chẳng phải tất cả mọi người ở đây đang đợi tin tức đó sao?
Thái Quân Dương trả lời:
- Một lát nữa sẽ có lời giải thích rõ ràng.
- Thì ra là như vậy.
Đường Kiếp gật đầu nói:
- Nếu như thế thì ta cũng không ngại tới xem một chút.
Đột nhiên, bên cạnh hắn có người cười lạnh nói:
- Bất kể thế nào, Trường Phong chân nhân cũng sẽ không tuyển loại người gian xảo như ngươi đấy, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Lời nói này lập tức đưa tới một mảnh tiếng động phụ họa.
Lại tới nữa rồi.
Việc này quả thật vẫn chưa yên sao?
Thái Quân Dương tức giận quát lớn:
- Câm miệng! Trường phong chân nhân tuyển ai còn cần phải mượn các ngươi làm chủ sao? Lúc này cười vui mừng như vậy, cẩn thân tương lai Đường Kiếp thật sự trở thành chân truyền, đám các ngươi sẽ được sống dễ chịu đấy.
Lời nói này ẩn chứa vài phần lực uy hiếp, trong lúc nhất thời, toàn trường đều trở nên yên lặng, không hề có bất kỳ một tiếng động nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook