Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 147: Phản kích

- Cái gì?

Vừa nghe thấy Đường Kiếp nói vậy, Vệ Thiên Chí liền kinh ngạc hô lên.

Đường Kiếp chậm rãi đi đến bên người y rồi dừng lại, nói:

- Đại thiếu gia, ngươi muốn đuổi ta đi, ta cũng không trách ngươi. Ta có thể hiểu được, ngươi làm vậy vì muốn bảo vệ Vệ gia, nhưng mọi chuyện nhất định sẽ không giống như ngươi nghĩ. Ta sẽ nói cho ngươi biết, sau khi phong thư này gửi đến Vệ gia, tại Vệ gia sẽ xảy ra chuyện gì.

Đường Kiếp giơ một ngón tay lên:

- Đầu tiên, lão gia có thể sẽ tin ngươi mà giận tím mặt, quyết định trục xuất ta ra khỏi gia môn, nhưng phu nhân sẽ ngăn lại. Nàng sẽ nói với lão gia rằng, trong số những bạn đồng học tại học viên, ta là học sinh đầu tiên tiến vào Linh Hồ, là ngươi duy nhất đánh vỡ kỷ lục Thiên Ngự Điện trong suốt nghìn năm qua. Nếu đuổi ta ra khỏi gia môn, chẳng khác nào từ bỏ hy vọng tương lai Vệ gia sẽ đạt được vinh quang, cũng chính là để mặc cho những cố gắng đổ ra sông ra biển.

Vệ Thiên Chí hít vào một hơi.

Đường Kiếp lại giơ ngón tay thứ hai lên, nói:

- Thứ hai, học viện sẽ không để ta đi. Cho dù Vệ gia dùng hết thủ đoạn để đuổi ta ra ngoài. Nhưng dựa theo quy định của học viện, tu vi của ta cũng sẽ không bị phế đi. Rời khỏi học viện, ta vẫn có thể tự mình tu luyện, nhưng e rằng sẽ ôm hận đối với Vệ gia. Vệ gia hao hết tâm tư cho người hầu nhập học, đã không được giúp đỡ mà lại còn tạo ra kẻ thù. Người hiểu biết sẽ không làm chuyện như vậy đấy.

Vệ Thiên Chí rùng mình một cái.

Đường Kiếp tiếp tục giơ ngón tay thứ ba:

- Thứ ba, trong thời gian gần đây, tiểu thiếu gia tiến bộ khá nhanh, chờ tới khi hắn tiến vào Linh Hồ, sẽ rất nhanh tiến vào thí luyện. Thí luyện vô cùng nguy hiểm, nếu thiếu đi một người hầu, hơn nữa thực lực coi như không tệ, lại rất tận tâm theo hầu tiểu thiếu gia. Chắc hẳn đại thiếu gia ngươi đã biết quyết định của lão gia cùng phu nhân rồi, đúng không?

Vệ Thiên Chí không trả lời.

Đường Kiếp thu hồi ba ngón tay, nói:

- Cho nên, việc này sẽ làm cho Vệ gia cãi vã một phen, nhưng cuối cùng chắc chắn lão gia sẽ hủy bỏ mệnh lệnh đã ban ra. Ông ta sẽ viết thư lại cho ngươi. Trong thư khích lệ ngươi làm không tệ, nhưng sẽ nhấn mạnh nói cho ngươi biết rằng, việc Đường Kiếp đã xong, tạm thời không cần làm lớn chuyện, chỉ cần trông chừng hắn, không để cho hắn tái phạm. Phu nhân cũng sẽ viết thư cho ngươi, mắng ngươi là đồ ngu ngốc, ai cần ngươi lo chuyện bao đồng, chỉ cần tu luyện cho tốt là được rồi. Cuối cùng, ta cũng sẽ nhận được thư tự tay phu nhân viết, nói Vệ gia tín nhiệm ta, cũng gửi tới một khoản tiền cho ta tiếp tục tu luyện. Chuyện này rốt cuộc cũng không giải quyết được gì.

Vệ Thiên Chí nghe xong, toàn thân run rẩy, y liên tục lắc đầu:

- Không, không thể nào!

Đường Kiếp vỗ vỗ bả vai y, nói:

- Ngươi có thể không tin, nhưng đến lúc đó ngươi sẽ biết. Người tình tình thận trọng chưa chắc đã nhìn ra đại cục. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Vệ Thiên Chí trợn mắt há mồm, chưa kịp phản ứng Đường Kiếp đã xoay người rời đi.

Vệ Thiên Xung từ phía sau vội vàng nói với theo:

- Đường Kiếp, ngươi đừng trách đại ca, hắn chỉ là…

- Ta biết.

Đường Kiếp cười cười trả lời:

- Đứng từ lập trường của hắn thì cũng không có gì sai.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Lúc này Vệ Thiên Xung mới nhẹ nhàng thở ra:

- Nhưng lời nói vừa rồi của ngươi hay tuyệt, hù dọa đại ca tới mức ngẩn người.

- Hù dọa? Ngươi cho rằng ta đang hù dọa hắn sao?

Đường Kiếp cười nói.

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ:

- Chẳng lẽ lời ngươi nói là sự thật hả?

- Ngươi đó, thật sự là không hiểu mẹ mình!

Đường Kiếp vừa cười vừa ôm chầm Vệ Thiên Xung, nói:

- Đi thôi.

- Đi đâu?

- Còn phải hỏi, đấu trường Thần Binh. Hơn một tháng này ta không ở đây, xem ngươi có lười biếng không.

- Không đi, ngươi đã vào Linh Hồ rồi, ta và ngươi đánh cái quái gì.

- Ngươi có thể khiêu chiến ta.

- Ta nhổ vào, ta mặc kệ đấy.

- Ngươi phải luyện tay nghề. Cũng giống như những học sinh khác, tương lai sẽ có nhiều người tới khiêu chiến, tốt xấu gì cũng phải có chút vốn liếng riêng.

- Ừ, lời này nghe có đạo lý, nhưng ngươi phải ra tay nhẹ nhàng đấy.

- Được rồi, thiếu gia yên tâm, ta cam đoan không đánh vao mặt.

Sau khi đánh với Vệ Thiên Xung một trận tại đấu trường, xác nhận thời gian gần đây, tiểu tử này cũng không lười biếng, lại chỉ cho y một vài vấn đề lúc chiến đấu, Đường Kiếp liền rời khỏi đấu trường, đi tới Linh Diệu Phường.

Lúc này, Thủy phu nhân đang ở Linh Đài Các, thấy Đường Kiếp liền cười nói:

- Còn tưởng ngươi không dám tới gặp ta đây này.

Đường Kiếp mỉm cười trả lời:

- Phu nhân nói đây là chỗ nào, ngươi thấy ta có thể chạy trốn sao?

Nói xong, hắn lấy ra một vật từ bên trong túi, chính là Nhiếp Hồn Trảo của Cố Trường Thanh, đặt ở trước mặt Thủy phu nhân, nói:

- Phu nhân xem vật này trị giá bao nhiêu?

Đây là vật lúc trước hắn giấu đi đấy.

Mặc dù nói đồ vật hắn mang về đều phải sung vào công quỹ của Tẩy Nguyệt học viện, nhưng hắn cũng không thể không mang về một chút gì làm của riêng. Chỉ cần giá trị của nó không quá lớn, Tẩy Nguyệt học viện cũng sẽ không so đo với hắn. Bởi vậy, Nhiếp Hồn Trảo và túi Giới Tử này, Đường Kiếp đều là công khai.

Lúc hắn đặt Nhiếp Hồn Trảo ở trên bàn, Thủy phu nhân cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ chậm rãi nói:

- Ngươi giết Cố Trường Thanh mà chỉ đạt được một món đồ chơi này thôi hả?

Đường Kiếp trả lời:

- Người của Ưng đường chạy trối chết dọc đường, đã dùng vô số pháp bảo. Lúc giết y, trên người y cũng chr còn lại một món đồ này thôi. Nếu y có nhiều bảo bối hơn, với chút thực lực của tiểu tử, cũng không phải là đối thủ rồi.

Thủy phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Tiểu tử thối, muốn lừa ta sao? Không phải là ngươi cảm thấy, Tẩy Nguyệt học viện sẽ nuốt hết thu hoạch của ngươi đấy chứ?

Đường Kiếp cúi đầu trả lời:

- Học sinh sao dám nghĩ như thế.

Thủy phu nhân trả lời:

- Ngươi nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhiếp Hồn Trảo này là pháp bảo thành danh của Cố Trường Thanh, giá trị ước chừng mười lăm ngàn linh tiền, ta sẽ thu mười ngàn, ngươi có ý kiến gì không?

- Học sinh không dám, vậy mười ngàn linh tiền kia tính vào ba tháng tiền lãi.

- Được, như vậy đi.

Thủy phu nhân cũng không hỏi Đường Kiếp những chuyện khác, liền lấy đi Nhiếp Hồn Trảo và đưa lại cho Đường Kiếp năm ngàn năm trăm linh tiền.

Cầm số tiền này trong tay, Đường Kiếp cũng không đi mua thuốc mà đi thẳng đến Đoán Kim đài.

Đơn Tín vẫn là người chủ trì tại Đoán Kim đài, chỉ là bây giờ thấy Đường Kiếp đến, Đơn Tín cũng không còn khách khí như trước nữa. Sau khi lạnh lùng nhìn hắn một cái, y liền hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến.

Mấy ngày nay, Đường Kiếp đã quen với chuyện này, cũng không so đo.

Dù sao Đơn Tín cũng được coi là phong độ đấy, khác hẳn với những học sinh kia.

Một đám đều nhìn Đường Kiếp bằng ánh mắt khinh thường, đều xì xào bàn tán.

- Hắn vẫn còn dám vác mặt đến đây à?

- Đúng đấy, nếu không phải được học viến chiếu cố, hắn làm sao có thể tới Đoán Kim đài này miễn phí?

- Thân phận đã bị bại lộ, lẽ ra phải đuổi hắn đi mới đúng.

- Đúng đấy. Các ngươi cũng nghe nói rồi đúng không? Tên Đường Kiếp này ở trên khí đạo thường thu thấp củi mục, đã phá hủy hơn trăm thanh phế khí, nhưng chưa từng xin một chút tài liệu nào.

- Lại có việc này sao?

- Hai tên phế vật Chu Giai Huy và Lưu Tử Hàm kia nói, tuyệt đối không phải là giả.

- Còn rác rưởi hơn cả hai tên phế vật kia sao? Ha ha, thật là thú vị.

- Đúng thế, nếu không, chỉ dựa vào việc lừa gạt gian lận kia, làm sao hắn có thể đi tới một bước này?

- Hiện giờ hắn cũng đã hiện ra nguyên hình rồi.

Một đám người ồn ào bàn tán, không kiêng nể gì, lại càng không thèm để ý tới Đường Kiếp có nghe được hay không, thậm chí lúc hắn đi qua, đám người này còn cố tình nói to lên.

Đường Kiếp cũng không so đo, trong lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, không ngờ có ngày mình bị người gọi là rác rưởi.

Nhưng cuộc sống vốn là thế, mạnh được yếu thua vốn là chuyện bình thường. Một người dựa vào thủ đoạn đặc thù để đạt được tài nguyên và ưu thế, chắc chắn sẽ bị mọi người căm hận và bất mãn.

Hắn có thể lý giải loại cảm xúc này. Bởi vậy, lúc này hắn chí cười nhạt, không thèm để ý tới.

Đáng tiếc là mặc dù hắn không để ý, nhưng lại luôn có người muốn tìm hắn gây phiền toái.

Vừa bước chân tới khu vực tinh luyện, một học sinh đã chặn trước mặt hắn, cười lạnh nói:

- Đường Kiếp, ngươi đi đâu vậy?

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn đối phương, trả lời:

- Ta không biết ngươi.

- Dương Ngữ Hào.

Tên học sinh kia dùng ngón tay cái chỉ vào chính mình, nói:

- Học sinh năm ba, đạt cấp Linh Hồ.

- Vậy thì sao?

Dương Ngữ Hào cười lớn, nói:

- Làm sao à? Đường Kiếp, loại người như ngươi chính là nỗi nhục của Tẩy Nguyệt học viện ta, giữ ngươi ở đây chỉ làm bẩn tới thanh danh học viện. Ta khuyên ngươi nên tự động thôi học đi!

Đường Kiếp nhìn xung quanh, thấy mấy đám học sinh kia đều nhìn mình cười lạnh.

Không thể ra tay trong học viện, người nào vi phạm sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Những người này chắc chắn không thể ra tay với hắn, bởi vậy chỉ có cách dùng ngôn ngữ tới đả kích mà thôi.

Nếu muốn đấu võ mồm thì hiển nhiên là đa số thắng thiểu số đấy.

Giờ phút này, Dương Ngữ Hào không ngừng nói ra những lời ác độc, hiển nhiên đã coi Đường Kiếp như một con chó bị rơi xuống nước rồi.

Đường Kiếp thở dài, nói:

- Một trăm linh tiền.

- Cái gì?

Dương Ngữ Hào ngẩn người.

Đường Kiếp lặp lại:

- Một trăm linh tiền, từ nay về sau đừng tìm ta gây phiền toái nữa.

- Ngươi đang nói đùa sao?

Dương Ngữ Hào hừ lạnh, nói.

- Hai trăm.

Đường Kiếp bắt đầu tăng giá.

- Đồ khốn, ta giáo huấn ngươi bởi vì đời học sinh ta quang minh chính đại, muốn dùng tiền thu mua ta…

- Năm trăm.

Đường Kiếp tiếp tục nói.

Năm trăm linh tiền?

Dương Ngữ Hào ngây người ra một lúc, vẫn lắc đầu, chỉ có điều giọng điệu cũng không linh hoạt, sắc bén như lúc trước, mà là yếu ớt nói:

- Ngươi đừng hòng dùng tiền thu mua ta…

- Một ngàn!

Đường Kiếp đã lấy ra một khối linh ngọc từ bên trong túi Giới Tử.

Linh ngọc kia trơn bóng, sáng chói ở trước mặt Dương Ngữ Hào, vừa nhìn qua, trong lòng Dương Ngữ Hào lập tức trở nên run rẩy.

Đây chính là một khối linh ngọc!

Có nó liền tương đương với một lọ linh dược, tiết kiệm được hơn mười ngày khổ tu.

Dường Ngữ Hào nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Y gắt gao nhìn chằm chằm vào linh ngọc, rốt cuộc gật đầu, nói:

- Được!

Nói xong liền giơ tay phải ra đón lấy miếng linh ngọc kia.

Không ngờ đúng lúc này Đường Kiếp lại co rụt tay lại, thả miếng linh ngọc vào trong túi.

Dương Ngữ Hào ngây dại một lúc rồi giận dữ gào lên:

- Đường Kiếp, đây là ý gì?

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn y, nói:

- Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi trị giá tới một ngàn linh tiền sao? Luôn mồm nói quang minh chính đại, nói ta là nổi sỉ nhục của học viện, hóa ra chỉ cần một khối linh ngọc là có thể thu mua ngươi. Ngươi quả thật là đồ rẻ mạt.

- Ngươi… Ngươi dám đùa giỡn ta!

Dương Ngữ Hào tức giận tới mức toàn thân run rẩy kịch liệt.

- Đùa giỡn ngươi thì có làm sao?

Đường Kiếp đi đến bên người Dương Ngữ Hào, thấp giọng thì thào:

- Ngay cả Tẩy Nguyệt học viện ta cũng dám đùa giỡn, vậy thì trêu đùa ngươi có cái gì không được? Dám trêu ta sao? Ngươi có biết rằng chỉ cần ta muốn là có thể đùa chết ngươi giống như đùa một con kiến không? Học sinh năm ba? Ta nhổ vào! Cố Trường Thanh còn chết dưới tay ta, ngươi là cái thá gì mà dám kiêu ngạo ở trước mặt ta?

- Ngươi!

Dương Ngữ Hào bị hắn nói một trận, suýt chút nữa thì tức hộc máu, không kìm nổi sự phẫn nộ trong lòng, liền đánh một quyền về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không tránh, bị một quyền này đập mạnh vào người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương