Tiên Lộ Phong Lưu
-
Chương 26: Nữ la sát
Trần Tiểu Thiên buông tay ra. Mất đi sự chống đỡ, Nguyệt Sương mềm nhũn té ngã ra tấm trải. Thân thể nàng đã không con rét lạnh như mới đầu, thân thể trắng trẻo hiện đầy dấu tay xanh lét. Hạ thể của nàng thể thảm, hỗn độn, xốc xếch không chịu nổi.
Sự đau đớn vì thất trinh cùng nổi khuất nhục làm nàng bi phẫn muốn chết cho xong. Nhưng nàng kiên cường cắn chặt miệng vải trong miệng, mắt không có một giọt lệ nào.
Trần Tiểu Thiên sau khi phát tiết, kèm theo đại lượng chân dương ly thể, dương hỏa thất lạc, hắn thoáng cái đã tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm cái gì... Hắn đã ở trong quân doanh nay, dùng sức cưỡng hiếp Tần Nguyệt Sương!
Hành vi man rợ như thế không biết sau khi Vương Triết - vị tông sư kiêm đại soái kia - có đại triển thần thông, đốt hắn thành một đống tro tàn hay không? Cho dù Vương Triết bỏ qua cho hắn còn có Nguyệt Sương, với tính cách cương cường của nàng như vậy, nếu như không chém chết hắn ngay, thì nàng cũng đem hắn nấu dần ăn cho hả dạ.
Phương pháp duy nhất có lẽ là giết người diệt khẩu, nhưng Trần Tiểu Thiên không hề nghĩ ngợi tới điều này. Nơi đây cánh quân nghiêm chỉnh, chung quanh vài ngàn dặm ngoài họ không có lấy mái nhà dân thường, hắn mới vừa xuyên việt tới đây, chưa quen cuộc sống, thoát được nơi này, làm sao chạy thoát được bọn họ cưỡi chiến thú đuổi theo?
Nếu như bị bọn họ dùng phương trận bằng mâu dài bảy thưoc kia vây quanh thì....
Trần Tiểu Thiên nhặt nhanh những manh giáp ném lung tung, gắn kết lại che cho Nguyệt Sương. Hắn cố làm cẩn thận tránh không đụng phải xương sườn của nàng, sau đó mặc áo giáp cho nàng. May mà áo giáp chỉ tét trước sau hai nửa, lấy sợi dây da xỏ vào cột lại nhìn cũng giống như như lúc ban đầu. Về phần tay chân của nàng, Trần Tiểu Thiên nhất thời còn không dám mở trói. Vạn nhất nàng dược tính đã qua, chuyện thứ nhất làm chính là cắt đứt cái cổ của hắn thì sao?
Trên tấm trải vơi vãi đầy vết máu, tựa hồ như lên án sự thô bạo và tội ác của hắn. Trần Tiểu Thiên lúng túng cuộn manh da ném vào bụi cỏ, đỡ Nguyệt Sương dây, cố gắng tìm chút ít đó để nói.
- Thật xin lỗi... hết thảy mọi chuyện là ta không phải... Ách, ít nhất... cũng là ngươi có hành động thật là quá đáng.
Nguyệt Sương quét ánh mắt lạnh lùng chuyển qua mặt hắn, xong nghếch nhìn về một góc lều.
Trần Tiểu Thiên trong lòng vui mừng. Nguyệt Sương xem ra sẽ không phản ứng kích liệt gì. Trần Tiểu Thiên thử thăm dò, lấy ra miếng vài nhét trong miệng nàng, một khi nàng há mồm thét gọi Vương Triết, hắn sẽ lập tức bịt miệng nàng lại. Sau đó cao chạy xa bay trước rồi tính.
Nhưng Nguyệt Sương không lên tiếng, chẳng qua là nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt môi.
Trần Tiểu Thiên thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó dùng giọng thương lượng nói:
- Ta hiện tại thả cô ra, nhưng cô phải thề, là chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như huề nhau, sau này người nào cũng không được nhắc tới.
Nguyệt Sương nhìn chăm chú vào góc trướng, phảng phất không nghe.
Trần Tiểu Thiên hỏi liền mấy câu cũng không nghe tiếng trả lời, không thể làm gì khác hơn, hắn tự tìm cho mình bậc thang để xuống đài:
- Chúng ta thỏa thuận xong rồi nha. Ta hiện tại thả cô ra, tất cả chúng ta sau đó không được hành động thái qua gì...
Trần Tiểu Thiên vừa nhìn sắc mặt Nguyệt Sương, vừa từ từ cởi sợi dây da cột trên bắp chân nàng. Ngoài dự liệu của hắn, Nguyệt Sương vẫn không nhúc nhích. Trần Tiểu Thiên trong lòng không khỏi dâng lên sự mê hoặc. Nha đầu này không phải là bị hắn cường bạo một lần rồi, bị sỉ nhục thành mất ký ức sao? Hay là trong cơ thể nàng hàn độc vân còn đang xung đột, không có khí lực?
Trần Tiểu Thiên do dự, sau đó cởi dây trên tay nàng. Nhưng khi sợi dây da sắp bung ra, Nguyệt Sương phất hai cánh tay, sợi da đưt tung Chân khí theo đó vụt ra với lực đạo cùng tốc độ chưa bao giờ có, sắc bén như lưỡi dao, cắt trên mặt Trần Tiểu Thiên một vết máu.
Trần Tiểu Thiên hồn phi phách tán, mới vừa rút chân định chạy, Nguyệt Sương đã một chưởng đánh mạnh vào dưới xương sườn của hắn.
Cách một tiếng, Trần Tiểu Thiên trán toát ra mồ hôi lạnh. Một chưởng này so sánh với quyền phong của yêu nhân lúc đó con hung mãnh xa. Xương sườn Trần Tiểu Thiên nhất thời bị gãy mấy cái, ngũ tạng lục phủ giống như bị ngươi ta đặt lên thiết châm rồi dùng thiết chủy đập đánh cực mạnh vậy.
Trần Tiểu Thiên "ụa" một tiếng, phun ra một vòi máu tươi. Từ lực độ mạnh yếu mà Nguyệt Sương xuất thủ, hắn hoàn toàn có thể đưa ra kết luận: nha đầu này không phải là xuất thủ tiết giận, mà thuần túy là muốn lấy mạng của hắn!
Dùng tay che trước chỗ xương sườn gãy lìa, Trần Tiểu Thiên chật vật lùi ra ngoài trướng, đầu mới vừa vươn ra ngoài trướng, phía sau bỗng nhiên căng thẳng, cổ của hắn bị một bàn tay lạnh như băng chộp lấy.
- Sư soái!
Trần Tiểu Thiên phát ra một tiếng hét.
Ngón tay cứng đờ cơ hồ bẻ gảy cổ Trần Tiểu Thiên vội buông ra. Trần Tiểu Thiên nhân cơ họi đó bổ nhào về phía trước, chạy ra khỏi cái lều sắp thành phần mộ của hắn.
Bên trong trướng, Nguyệt Sương ý thức được việc mình làm. Vương Triết cũng không xuất hiện. Trần Tiểu Thiên mới vừa chạy ra một bước, thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, bổ nhào xuống đất. Hai chân hắn bị một cuộn da quấn chặt, mặc dù mười ngón tay của hắn cắm sâu vào đất, nhưng không co cách nào chống lại sức kéo của Nguyệt Sương. Dưới sức kéo của nàng, thân thể hắn từng điểm từng điểm bị lôi trở về trướng bồng.
- Sư soái!
Trần Tiểu Thiên lại kêu to một tiếng, tiếp theo phía sau “cách” một tiếng giòn vang, mặt mũi hắn lập tức trở nên vặn vẹo.
Nguyệt Sương mặt lạnh lùng bẻ gãy một xương ngón chân của hắn, sau đó đạp lên bắp chân của hắn, chuẩn bị đạp gãy xương chân hắn.
Một chiêu giết hắn không khỏi quá tiện nghi cho cái tên hèn hạ vô sỉ tới cực điểm này sao? Trên thân người hắn có hơn ba trăm cái xương, ít nhất phải bẻ gảy một phần ba, sáu đó đem hắn tháo thành tám khối, mới có thể hả được chút hân bị đoạt thân này...
Sự trong sạch của nàng không ngờ bất minh bất bạch bị tên tiểu nhân này ô uế...
Tuy nhiên, một cỗ lực đạo nhu hòa chợt truyền đến, lòng bàn chân Nguyệt Sương mới vừa chạm được bắp chân Trần Tiểu Thiên đã bị bắn trở về.
Trần Tiểu Thiên nắm chặt cơ hội, cao giọng hô to:
- Sư soái... Cứu mạng a!
- Sương nhi!
Vương Triết một tay nắm lấy đầu vai của Trần Tiểu Thiên, vừa lạnh giọng quát lên, vừa dùng một cổ nhu kình hất văng Tần Nguyệt Sương, bảo vệ chân của Trần Tiểu Thiên.
Vương Triết không phải là nghe được hắn gào thét kêu cứu mới xuất hiện. Dù sao thì khoảng cách xa hơn ba trăm thước, tốc độ có mau cách mấy cũng không thể có thể bằng hai cái hô hấp đã bay tới. Trên thực tế, Nguyệt Sương chưa trở về trướng bồng của mình, binh lính thủ hộ phát giác điều khác thường, bẩm báo chủ soái. Vương Triết ý thức được nàng có thể tới tìm Trần Tiểu Thiên, mới nhanh chóng tìm tới.
Bên trong trướng yên lặng chốc lát, tiếp theo sau trướng vang lên tiếng động, Nguyệt Sương lướt ra khỏi lều, chớp mắt đã biến mất ở sau gò núi.
Trần Tiểu Thiên thất thần, trên người hắn hai nơi gãy xương, trên mặt bị toét một mảng chảy đầy máu, đầu tóc hắn lúc này toàn co cùng đất cát, nhìn qua giống như người mới vừa bị hành hung một trận, chật vật không chịu nổi. Bất quá, may là vẫn còn nhìn không ra hắn giống như tội phạm cưỡng gian.
Vương Triết đỡ Trần Tiểu Thiên dậy, có chút áy náy nói:
- Vương mỗ quản giáo vô phương, để bị tiên sinh sợ hãi. Hai người các vi tại sao lại phát sinh xung đột? Sương nhi thân pháp sao lại...
Câu nói sau cùng, chỉ như tự hỏi tự đáp, nói đến một nửa, Vương Triết thân thể chấn động, vội hỏi:
- Ngươi tìm được phương pháp chuyển vận chân dương rồi? Hàn độc và nội thương của Sương nhi chữa hết rồi?
Mới vừa ở trước quỷ môn quan lấy lại được mạng sống, nỗi khiếp sợ của Trần Tiểu Thiên vẫn còn không tiêu. Một thân hắn đầy mồ hôi lạnh, trên đùi vừa đau vừa rất, há mồm ra câu nói đầu tiên là:
- Ta không làm nữa! Ta muốn đi! Ngay lập tức!
Vương Triết thấy Trần Tiểu Thiên đầy vẻ bực mình, lắc đầu không hề hỏi tới nữa, chỉ nhìn chăm chú vào hắn, hỏi:
- Bình nguyên ngàn dặm, một mình ngươi rời đi như thế nào được?
- Ta đáp ứng với Lân giáo ngự, cùng đi với ông ta!
Vương Triết im lặng một lúc lâu, sau đó đỡ lấy Trần Tiểu Thiên, chậm rãi bước vào lều.
- Ngươi đã muốn, Vương mỗ cũng không cách nào ngăn trở, bất quá...
Vương Triết từ từ giơ tay lên, một chưởng vỗ vào trên huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên.
Trong đầu chợt "Oanh" lên một tiếng, Trần Tiểu Thiên mất đi ý thức ngay lập tức.
sát na bị Vương Triết vung tay đánh vào huyệt Thái Dương, Trần Tiểu Thiên trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, phảng phất như có trăm ngàn cái chuông đồng thời gõ vang, vừa phảng phất như dãy núi liên miên vạn dặm bị một vòng mặt trời đánh nát, hay thủy triều khôn cùng trong nháy mắt dâng lên.
Một dòng nước ấm như đang chạy ngược trong người hắn, lần tới tứ chỉ bách hài. Trần Tiểu Thiên chỉ cảm giác mình giống như là bị ngâm ở một vạc nước nóng lớn, ấm áp dễ chịu vô cùng. Sự thoải mái ngay cả cái đau nhức trên đùi cũng chuyển biến tốt đẹp đi rất nhiều, thậm chí là không còn cảm giác đau nữa.
Thời gian không hiểu trải qua bao lâu, Trần Tiểu Thiên tỉnh táo lại, mở mắt, phát hiện mình cả người mồ hôi ra như tắm, trời vốn ban đêm không ngờ đã trở thành tảng sáng với đầy ánh sáng nhạt. Hắn tự nhủ: mình mất đi ý thức đã mấy giờ rồi!
Vương Triết đang ngồi ngay ngắn ở phía trước cách đó không xa. Gương mặt vốn kiên nghị như sắt thép, khí độ nghiêm cẩn lúc này lại hiển lộ mệt mỏi, xem ra hết sức tiều tụy. Nhưng khi thấy Trần Tiểu Thiên mở mắt, Vương Triết lộ ra nụ cười.
- Thành rồi, ngươi thanh tĩnh với tốc độ cực nhanh, vẫn còn vượt qua dự đoán của ta, à, ngươi hít thở sâu một hơi, xem có chút cảm giác gì không?
Trần Tiểu Thiên sửng sốt, hít sâu một hơi, phát hiện trong bụng sinh ra một dòng nước ấm, khi lực chú ý tập trung ở đó, hắn cảm giác dòng nước ấm này xoay tròn, phảng phất như một cái phễu có hình dáng nước xoáy ngược chiều kim đồng hồ, đem nhiệt khí tản mát trong cơ thể thu nạp tới nơi này.
Trong bụng đột nhiên có thêm một thứ như vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng hắn thấy Vương Triết hiện vẻ mặt mệt mỏi, liền tiến hành suy đoán thường thức một chút, không khỏi lấy làm kinh hãi.
- Sư soái, ngài... Ngài truyền công cho tôi?
với một cao thủ giống như Vương Triết vậy, công phu dưỡng khí luyện khí ắt là sâu dày, bình thường dù cùng người đấu hơn mấy trăm hiệp, chưa chắc đã đỏ mặt thở hổn hển. Nhưng bây giờ ông ta lộ vẻ nguyên khí tổn thương nặng nề, bộ dáng tiều tụy, giải thích hợp lý nhất chính là vừa thực hiện một thứ giống như tiểu thuyết võ hiệp khiến hao tổn chân khí, ví dụ như trị thương, truyền công, cảm nhân lại dị trạng trong đan điền, Trần Tiểu Thiên xác định hơn phán đoán của mình.
- Không thể nói là truyền công, chẳng qua là giúp ngươi đặt lấy căn cơ tu luyện, giúp ngươi bớt được mười năm thổ nạp cảm nhân linh khí của người trần. Đây không phải là đem công lực truyền cho ngươi, không phải là đại ân huệ cái gì, ngươi không cần để ở trong lòng. Một canh giờ trước, ngươi là một tờ giấy trắng, lúc này ngươi đã bước vào giai đoạn luyện khí, có thể thu nạp linh khí tụ tập ở đan điền, tu luyện chân khí, cải biến thể chất, bước chân vào con đường tu luyện, trường sinh.
-----o0o-----
Sự đau đớn vì thất trinh cùng nổi khuất nhục làm nàng bi phẫn muốn chết cho xong. Nhưng nàng kiên cường cắn chặt miệng vải trong miệng, mắt không có một giọt lệ nào.
Trần Tiểu Thiên sau khi phát tiết, kèm theo đại lượng chân dương ly thể, dương hỏa thất lạc, hắn thoáng cái đã tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm cái gì... Hắn đã ở trong quân doanh nay, dùng sức cưỡng hiếp Tần Nguyệt Sương!
Hành vi man rợ như thế không biết sau khi Vương Triết - vị tông sư kiêm đại soái kia - có đại triển thần thông, đốt hắn thành một đống tro tàn hay không? Cho dù Vương Triết bỏ qua cho hắn còn có Nguyệt Sương, với tính cách cương cường của nàng như vậy, nếu như không chém chết hắn ngay, thì nàng cũng đem hắn nấu dần ăn cho hả dạ.
Phương pháp duy nhất có lẽ là giết người diệt khẩu, nhưng Trần Tiểu Thiên không hề nghĩ ngợi tới điều này. Nơi đây cánh quân nghiêm chỉnh, chung quanh vài ngàn dặm ngoài họ không có lấy mái nhà dân thường, hắn mới vừa xuyên việt tới đây, chưa quen cuộc sống, thoát được nơi này, làm sao chạy thoát được bọn họ cưỡi chiến thú đuổi theo?
Nếu như bị bọn họ dùng phương trận bằng mâu dài bảy thưoc kia vây quanh thì....
Trần Tiểu Thiên nhặt nhanh những manh giáp ném lung tung, gắn kết lại che cho Nguyệt Sương. Hắn cố làm cẩn thận tránh không đụng phải xương sườn của nàng, sau đó mặc áo giáp cho nàng. May mà áo giáp chỉ tét trước sau hai nửa, lấy sợi dây da xỏ vào cột lại nhìn cũng giống như như lúc ban đầu. Về phần tay chân của nàng, Trần Tiểu Thiên nhất thời còn không dám mở trói. Vạn nhất nàng dược tính đã qua, chuyện thứ nhất làm chính là cắt đứt cái cổ của hắn thì sao?
Trên tấm trải vơi vãi đầy vết máu, tựa hồ như lên án sự thô bạo và tội ác của hắn. Trần Tiểu Thiên lúng túng cuộn manh da ném vào bụi cỏ, đỡ Nguyệt Sương dây, cố gắng tìm chút ít đó để nói.
- Thật xin lỗi... hết thảy mọi chuyện là ta không phải... Ách, ít nhất... cũng là ngươi có hành động thật là quá đáng.
Nguyệt Sương quét ánh mắt lạnh lùng chuyển qua mặt hắn, xong nghếch nhìn về một góc lều.
Trần Tiểu Thiên trong lòng vui mừng. Nguyệt Sương xem ra sẽ không phản ứng kích liệt gì. Trần Tiểu Thiên thử thăm dò, lấy ra miếng vài nhét trong miệng nàng, một khi nàng há mồm thét gọi Vương Triết, hắn sẽ lập tức bịt miệng nàng lại. Sau đó cao chạy xa bay trước rồi tính.
Nhưng Nguyệt Sương không lên tiếng, chẳng qua là nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt môi.
Trần Tiểu Thiên thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó dùng giọng thương lượng nói:
- Ta hiện tại thả cô ra, nhưng cô phải thề, là chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như huề nhau, sau này người nào cũng không được nhắc tới.
Nguyệt Sương nhìn chăm chú vào góc trướng, phảng phất không nghe.
Trần Tiểu Thiên hỏi liền mấy câu cũng không nghe tiếng trả lời, không thể làm gì khác hơn, hắn tự tìm cho mình bậc thang để xuống đài:
- Chúng ta thỏa thuận xong rồi nha. Ta hiện tại thả cô ra, tất cả chúng ta sau đó không được hành động thái qua gì...
Trần Tiểu Thiên vừa nhìn sắc mặt Nguyệt Sương, vừa từ từ cởi sợi dây da cột trên bắp chân nàng. Ngoài dự liệu của hắn, Nguyệt Sương vẫn không nhúc nhích. Trần Tiểu Thiên trong lòng không khỏi dâng lên sự mê hoặc. Nha đầu này không phải là bị hắn cường bạo một lần rồi, bị sỉ nhục thành mất ký ức sao? Hay là trong cơ thể nàng hàn độc vân còn đang xung đột, không có khí lực?
Trần Tiểu Thiên do dự, sau đó cởi dây trên tay nàng. Nhưng khi sợi dây da sắp bung ra, Nguyệt Sương phất hai cánh tay, sợi da đưt tung Chân khí theo đó vụt ra với lực đạo cùng tốc độ chưa bao giờ có, sắc bén như lưỡi dao, cắt trên mặt Trần Tiểu Thiên một vết máu.
Trần Tiểu Thiên hồn phi phách tán, mới vừa rút chân định chạy, Nguyệt Sương đã một chưởng đánh mạnh vào dưới xương sườn của hắn.
Cách một tiếng, Trần Tiểu Thiên trán toát ra mồ hôi lạnh. Một chưởng này so sánh với quyền phong của yêu nhân lúc đó con hung mãnh xa. Xương sườn Trần Tiểu Thiên nhất thời bị gãy mấy cái, ngũ tạng lục phủ giống như bị ngươi ta đặt lên thiết châm rồi dùng thiết chủy đập đánh cực mạnh vậy.
Trần Tiểu Thiên "ụa" một tiếng, phun ra một vòi máu tươi. Từ lực độ mạnh yếu mà Nguyệt Sương xuất thủ, hắn hoàn toàn có thể đưa ra kết luận: nha đầu này không phải là xuất thủ tiết giận, mà thuần túy là muốn lấy mạng của hắn!
Dùng tay che trước chỗ xương sườn gãy lìa, Trần Tiểu Thiên chật vật lùi ra ngoài trướng, đầu mới vừa vươn ra ngoài trướng, phía sau bỗng nhiên căng thẳng, cổ của hắn bị một bàn tay lạnh như băng chộp lấy.
- Sư soái!
Trần Tiểu Thiên phát ra một tiếng hét.
Ngón tay cứng đờ cơ hồ bẻ gảy cổ Trần Tiểu Thiên vội buông ra. Trần Tiểu Thiên nhân cơ họi đó bổ nhào về phía trước, chạy ra khỏi cái lều sắp thành phần mộ của hắn.
Bên trong trướng, Nguyệt Sương ý thức được việc mình làm. Vương Triết cũng không xuất hiện. Trần Tiểu Thiên mới vừa chạy ra một bước, thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, bổ nhào xuống đất. Hai chân hắn bị một cuộn da quấn chặt, mặc dù mười ngón tay của hắn cắm sâu vào đất, nhưng không co cách nào chống lại sức kéo của Nguyệt Sương. Dưới sức kéo của nàng, thân thể hắn từng điểm từng điểm bị lôi trở về trướng bồng.
- Sư soái!
Trần Tiểu Thiên lại kêu to một tiếng, tiếp theo phía sau “cách” một tiếng giòn vang, mặt mũi hắn lập tức trở nên vặn vẹo.
Nguyệt Sương mặt lạnh lùng bẻ gãy một xương ngón chân của hắn, sau đó đạp lên bắp chân của hắn, chuẩn bị đạp gãy xương chân hắn.
Một chiêu giết hắn không khỏi quá tiện nghi cho cái tên hèn hạ vô sỉ tới cực điểm này sao? Trên thân người hắn có hơn ba trăm cái xương, ít nhất phải bẻ gảy một phần ba, sáu đó đem hắn tháo thành tám khối, mới có thể hả được chút hân bị đoạt thân này...
Sự trong sạch của nàng không ngờ bất minh bất bạch bị tên tiểu nhân này ô uế...
Tuy nhiên, một cỗ lực đạo nhu hòa chợt truyền đến, lòng bàn chân Nguyệt Sương mới vừa chạm được bắp chân Trần Tiểu Thiên đã bị bắn trở về.
Trần Tiểu Thiên nắm chặt cơ hội, cao giọng hô to:
- Sư soái... Cứu mạng a!
- Sương nhi!
Vương Triết một tay nắm lấy đầu vai của Trần Tiểu Thiên, vừa lạnh giọng quát lên, vừa dùng một cổ nhu kình hất văng Tần Nguyệt Sương, bảo vệ chân của Trần Tiểu Thiên.
Vương Triết không phải là nghe được hắn gào thét kêu cứu mới xuất hiện. Dù sao thì khoảng cách xa hơn ba trăm thước, tốc độ có mau cách mấy cũng không thể có thể bằng hai cái hô hấp đã bay tới. Trên thực tế, Nguyệt Sương chưa trở về trướng bồng của mình, binh lính thủ hộ phát giác điều khác thường, bẩm báo chủ soái. Vương Triết ý thức được nàng có thể tới tìm Trần Tiểu Thiên, mới nhanh chóng tìm tới.
Bên trong trướng yên lặng chốc lát, tiếp theo sau trướng vang lên tiếng động, Nguyệt Sương lướt ra khỏi lều, chớp mắt đã biến mất ở sau gò núi.
Trần Tiểu Thiên thất thần, trên người hắn hai nơi gãy xương, trên mặt bị toét một mảng chảy đầy máu, đầu tóc hắn lúc này toàn co cùng đất cát, nhìn qua giống như người mới vừa bị hành hung một trận, chật vật không chịu nổi. Bất quá, may là vẫn còn nhìn không ra hắn giống như tội phạm cưỡng gian.
Vương Triết đỡ Trần Tiểu Thiên dậy, có chút áy náy nói:
- Vương mỗ quản giáo vô phương, để bị tiên sinh sợ hãi. Hai người các vi tại sao lại phát sinh xung đột? Sương nhi thân pháp sao lại...
Câu nói sau cùng, chỉ như tự hỏi tự đáp, nói đến một nửa, Vương Triết thân thể chấn động, vội hỏi:
- Ngươi tìm được phương pháp chuyển vận chân dương rồi? Hàn độc và nội thương của Sương nhi chữa hết rồi?
Mới vừa ở trước quỷ môn quan lấy lại được mạng sống, nỗi khiếp sợ của Trần Tiểu Thiên vẫn còn không tiêu. Một thân hắn đầy mồ hôi lạnh, trên đùi vừa đau vừa rất, há mồm ra câu nói đầu tiên là:
- Ta không làm nữa! Ta muốn đi! Ngay lập tức!
Vương Triết thấy Trần Tiểu Thiên đầy vẻ bực mình, lắc đầu không hề hỏi tới nữa, chỉ nhìn chăm chú vào hắn, hỏi:
- Bình nguyên ngàn dặm, một mình ngươi rời đi như thế nào được?
- Ta đáp ứng với Lân giáo ngự, cùng đi với ông ta!
Vương Triết im lặng một lúc lâu, sau đó đỡ lấy Trần Tiểu Thiên, chậm rãi bước vào lều.
- Ngươi đã muốn, Vương mỗ cũng không cách nào ngăn trở, bất quá...
Vương Triết từ từ giơ tay lên, một chưởng vỗ vào trên huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên.
Trong đầu chợt "Oanh" lên một tiếng, Trần Tiểu Thiên mất đi ý thức ngay lập tức.
sát na bị Vương Triết vung tay đánh vào huyệt Thái Dương, Trần Tiểu Thiên trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, phảng phất như có trăm ngàn cái chuông đồng thời gõ vang, vừa phảng phất như dãy núi liên miên vạn dặm bị một vòng mặt trời đánh nát, hay thủy triều khôn cùng trong nháy mắt dâng lên.
Một dòng nước ấm như đang chạy ngược trong người hắn, lần tới tứ chỉ bách hài. Trần Tiểu Thiên chỉ cảm giác mình giống như là bị ngâm ở một vạc nước nóng lớn, ấm áp dễ chịu vô cùng. Sự thoải mái ngay cả cái đau nhức trên đùi cũng chuyển biến tốt đẹp đi rất nhiều, thậm chí là không còn cảm giác đau nữa.
Thời gian không hiểu trải qua bao lâu, Trần Tiểu Thiên tỉnh táo lại, mở mắt, phát hiện mình cả người mồ hôi ra như tắm, trời vốn ban đêm không ngờ đã trở thành tảng sáng với đầy ánh sáng nhạt. Hắn tự nhủ: mình mất đi ý thức đã mấy giờ rồi!
Vương Triết đang ngồi ngay ngắn ở phía trước cách đó không xa. Gương mặt vốn kiên nghị như sắt thép, khí độ nghiêm cẩn lúc này lại hiển lộ mệt mỏi, xem ra hết sức tiều tụy. Nhưng khi thấy Trần Tiểu Thiên mở mắt, Vương Triết lộ ra nụ cười.
- Thành rồi, ngươi thanh tĩnh với tốc độ cực nhanh, vẫn còn vượt qua dự đoán của ta, à, ngươi hít thở sâu một hơi, xem có chút cảm giác gì không?
Trần Tiểu Thiên sửng sốt, hít sâu một hơi, phát hiện trong bụng sinh ra một dòng nước ấm, khi lực chú ý tập trung ở đó, hắn cảm giác dòng nước ấm này xoay tròn, phảng phất như một cái phễu có hình dáng nước xoáy ngược chiều kim đồng hồ, đem nhiệt khí tản mát trong cơ thể thu nạp tới nơi này.
Trong bụng đột nhiên có thêm một thứ như vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng hắn thấy Vương Triết hiện vẻ mặt mệt mỏi, liền tiến hành suy đoán thường thức một chút, không khỏi lấy làm kinh hãi.
- Sư soái, ngài... Ngài truyền công cho tôi?
với một cao thủ giống như Vương Triết vậy, công phu dưỡng khí luyện khí ắt là sâu dày, bình thường dù cùng người đấu hơn mấy trăm hiệp, chưa chắc đã đỏ mặt thở hổn hển. Nhưng bây giờ ông ta lộ vẻ nguyên khí tổn thương nặng nề, bộ dáng tiều tụy, giải thích hợp lý nhất chính là vừa thực hiện một thứ giống như tiểu thuyết võ hiệp khiến hao tổn chân khí, ví dụ như trị thương, truyền công, cảm nhân lại dị trạng trong đan điền, Trần Tiểu Thiên xác định hơn phán đoán của mình.
- Không thể nói là truyền công, chẳng qua là giúp ngươi đặt lấy căn cơ tu luyện, giúp ngươi bớt được mười năm thổ nạp cảm nhân linh khí của người trần. Đây không phải là đem công lực truyền cho ngươi, không phải là đại ân huệ cái gì, ngươi không cần để ở trong lòng. Một canh giờ trước, ngươi là một tờ giấy trắng, lúc này ngươi đã bước vào giai đoạn luyện khí, có thể thu nạp linh khí tụ tập ở đan điền, tu luyện chân khí, cải biến thể chất, bước chân vào con đường tu luyện, trường sinh.
-----o0o-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook