Ngày hôm sau, buổi chiều tối đi làm về, Âu Dương Hoành trở lại nhà mình. Mở cửa ra, thấy căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy bộ quần áo cũ lâu ngày chưa giặt cũng đã được giặt sạch sẽ, gấp lại gọn gàng. Mà cũng không biết hôm qua kỳ diệu thế nào mà gặp được y, rồi còn giữ lại nữa chứ. Hiện tại, người nam nhân tên A Lam kia quả nhiên là một người có thể sử dụng được a. Tỷ như có thể gọi là “một bà nội trợ đảm đang” đi.

Chẳng qua, còn một chuyện quan trọng cần phải kiểm tra một chút.

Hắn đi đến cái chỗ cất “thực phẩm quan trọng”. Trước hết, mở ra, nhìn, đếm. Bánh mì thiếu mất một cái, gạo thì vơi mất một lon, gia vị thì thiếu mất một gói. Hoàn hảo, coi như tên kia biết nghe lời, chứ nếu không á, hắn không chừng sẽ đánh cho tên kia bầm xương ý chứ.

Cũng bởi vì người kia biết vâng lời như thế nên hắn nghĩ cũng nên thưởng cho một chút. Âu Dương Hoành đi ra khỏi nhà đến tiệm tạp hóa mua thêm một số đồ dùng hàng ngày cho nam nhân kia. Tuy nhiên, như thế không có phải vì là yêu thương gì đâu, chỉ là hắn không muốn người ta dùng chung đồ với mình thôi. Ai, có đôi gọi là hảo tâm cũng phải đi.

“Đây, đây là khăn lau cùng kiêm khăn tắm của ngươi nè. Nhưng mà ngươi đừng có lau mạnh quá, bằng không khăn mà mòn ta sẽ không có mua lại cho ngươi đâu”, hắn cầm trên táy cái bọc ni lông đưa đến trước mặt cho A Lam.

A Lam cầm lấy, mở bị ra, sờ sờ.

“Khăn mặt thì thô….. khăn tắm thì cúng…..” y bình luận.

“Ngươi không thích sao? Thế thì trả lại cho ta. Âu Dương Hoành cũng không thèm để ý gì, chồm tay qua, quơ quơ trước mặt nam nhân trước mặt, muốn lấy lại.Tiểu tử này, y sao không nghĩ đến tấm lòng người khác vậy…

A Lam trừng mắt nhìn, cơ hồ như chỉ trong chớp mắt, y liền…

“Ai, cái khăn mặt này sao mà càng sờ càng mềm mại, đúng là đồ tiểu Dương Hoành mua cho ta có khác a” A Lam làm động tác cầm khăn lên ôm trên mặt mình, xoa qua xoa lại trên mặt, như là say mê thích thú lắm. Âu Dương Hoành tự nhiên thấy nổi da gà. Hắn nghĩ, cái người này thừa hưởng cái tiềm chất này từ ai hay là được người nào giáo dục sao mà hay thế.

Lúc này, bụng cũng đã bắt đầu kêu ồn ột. Chuyện giải quyết cái bụng mới là chuyện quan trọng bây giờ ý. Âu Dương hoành liền đi đến cửa phòng bếp nhìn nhìn, cơm đã được nấu đàng hoàng rồi, chỉ cần làm thêm chút thức ăn nữa là đủ.

Lúc trưa ở công ti, Âu Dương Hoành còn lo lắng A Lam ở nhà có thể hay không thể nấu cơm, nhưng mà nghĩ lại thì thấy quả thật là nghĩ thừa, công tử con nhà giàu mà biết nấu cơm sao? Không thể nào. Ô, mà nói không chừng, chính mình là đi cứu một tên tiểu tử bình thường a. Có khi nào bộ đồ y mặc trên người là đi mượn của bằng hữu nào đó hay không a. Ô, thật sự là mệt lắm a!

Nhưng nghĩ cho cùng, thôi thì coi như đây là số trời, tống người kia đến đây với hắn, coi như là tạm làm một chuyện tích đức vậy. Dù sao y ít nhất cũng biết nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo cho hắn. Rốt cuộc, Âu Dương Hoành cũng là tự thầm nghĩ an ủi chính mình.

“Ân, hôm nay ăn cơm chiên trứng đi. Nhìn ngươi trên chân có thương tích như thế, để ta tự nấu cho” Âu Dương Hoành cầm lên một quả trứng, hảo tâm mà nói. Nhưng mà thực ra là hắn lo A Lam sẽ làm lãng phí mất thức ăn, tốn muối tốn đường.

“Nga” A Lam đáp, sau đó lại hỏi, “Không cần ta giúp sao?”

“Không cần”, dù gì thì căn phòng bếp nhỏ như vậy cũng không chứa nổi hai người.

A Lam mừng rỡ thoải mái, rõ ràng nằm ở chỗ đó mà vặn eo vài cái.

Âu Dương Hoành trong phòng bếp tất bật mà nấu nướng, cầm lên chai nước tương, xịt vào, lại cho thêm một chút muối cùng đường, thêm một ít tiêu cho vào chảo cơm trắng trên bếp, dùng môi đảo qua đảo lại cho đều. Thanh âm xào nấu vang lên nhẹ nhẹ.

Kỳ thật, Âu Dương Hoành không thích nấu nướng. Hắn không phải là không làm được, mà chính là mua cơm hộp bên ngoài vừa đắt mà lại không đủ chất. Mỗi ngày ăn bánh mì đi làm là đã làm cơ thể thiếu chất lắm rồi, cho nên chính mình nấu cơm, bồi bổ sức khỏe thêm một chút. Tuy nhiên, bảo hắn bỏ tiền ra mua đồ điện là không có khả năng. Cũng may, lúc hắn đi thuê phòng thì phòng đã được trang bị sẵn lò nấu cùng nước ấm, nên hắn chỉ cần mua thêm nồi cùng một vài cái chén, đôi đũa là đủ để dùng.

Âu Dương Hoành đập bể quả trừng thứ nhất, cho vào chảo. Đây là hắn thường ăn cơm chiên trứng nên một quả là đủ cho hắn dùng. Cho nên, khi hắn cầm lấy quả trứng thứ hai, tâm hắn liền kêu la ghe gớm, tựa như bị người nào đó dùng dao chém cho một nhát mà đau đớn vậy a.

Thiệt là tiếc quá đi! Chỉ nhiều hơn một người, liền phải thêm một quả trứng, nhiều hơn gấp đôi luôn, là gấp đôi đó! Ngươi có biết không trứng đắt lắm! Hai đồng tiền mới mua được năm trứng! Âu Dương Hoành trong lòng hô hoán tiếc nuối.

Nhưng mà là không có biện pháp, dù có yêu quả trứng đến cỡ nào, cũng là phải sử dụng quả trứng này thôi. Không thể hai người mà ăn một quả. Hắn trịnh trọng cầm lấy quả trứng thứ hai, nhìn thật lâu, sau đó tựa như đưa lên miệng hôn một cái, cuối cùng mới quyết định từ biệt, đập một phát, quả trứng vỡ ra làm đôi, thứ bên trong rơi vào trong chảo.

Xèo xèo…… trứng gặp phải nhiệt độ lớn trong chảo, mà phát ra một trận tiếng kêu…

Hai quả trứng…. đêm nay tốn mất hai quả trứng…….. Ngày mai cũng phải tốn hai quả trứng….. Ô, ta không chịu…..Âu Dương Hoành trong lòng kêu gào thảm thiết.

Rất nhanh, cơm chiên trứng đã xong, phân lượng đại khái là được bốn bát. Hai người, mỗi người hai bát, vậy là đủ rồi.

Âu Dương Hoành cầm ra hai bát, đi khỏi phòng bếp.

“Ăn cơm, ăn cơm” Hắn vừa đi ra vừa kêu lên, thuận tiện đá cái người nam nhân đang nằm dưới đất kia một cước. Thật sự là dáng người nằm như vậy, thiệt khiến cho hiểu nhầm giống người chết a!

A Lam lập tức xoay người ngồi dậy, liên thanh kêu lên, “Đói thật a, hồi trưa ăn có một chút, đói chết đi được”.

“Hừ” Âu Dương Hoành cầm bát cơm để lên trên bàn, hừ một tiếng. Buổi trưa, cái mà ngươi gọi là “ăn có một chút”, thật sự là tổn thất trầm trọng của ta a! Hắn cắn răng mà nói, “Ta bình thường ăn như vậy là đủ rồi! Ai kêu ngươi cao lớn như vậy làm chi, thật sự là lãng phí lương thực quốc gia”.

“Ta bộ dạng cao ráo như thế này không phải là tại ta muốn, cũng như ngươi bộ dạng lùn như thế cũng đâu phải là do ngươi muốn đâu a”, A Lam đáp.

“Ân? Ngươi nói cái gì?” Lời này quả đúng như là đam trúng vào tử huyệt của hắn mà. Hắn là nam nhân cao một mét bảy hai, tuy không được gọi là cao ở Trung Quốc, nhưng cũng không phải là thuộc dạng lùn a. Âu Dương Hoành tức giận mà nhướng mày lên, hướng nam nhân trước mặt mà liếc ý muốn bảo nên ít nói nhảm một chút đi, nói nhiều quá có ngày ra đường gặp ma a.

Khái khái khái…….. A Lam nhất thời ho khan liên tục.

“Sao?” y nói, “Ta vừa rồi nói cái gì sao? Sao ta lại không nhớ vậy kìa? Xem ra bệnh mất trí nhớ của ta ngày càng nặng thêm rồi”.

“Hừ, lại nói hàm hồ rồi. Cẩn thận không ta cho ngươi vĩnh viễn mất trí nhớ bây giờ!” Âu Dương Hoành uy hiếp.

A Lam vội vàng im miệng lại, bưng lên bát cơm, im lặng mà ăn.

“Thế nào? Cơm chiên trứng ta nấu cũng không tệ lắm ha?” Âu Dương hoành cũng bưng bát cơm lên, vừa ăn vừa hỏi.

Kỳ thật hắn nấu cơm chiên trứng kia cũng không có đều, hắn không có cho rằng chính mình nấu cơm chiên trứng hóa thành cơm bào ngư, nhưng mà là hắn nghĩ, mình chính là hảo tâm nấu cho người kia ăn, nên cũng muốn nhận được một câu tán thưởng cho mát lòng mát dạ một chút.

Nhưng mà là A Lam không hiểu ý của Âu Dương Hoành. Y cho rằng Âu Dương Hoành là cần một câu nhận xét khoa học. Vì thế, y cẩn thận, thành thật mà đáp: “Trứng quá ít, không có hương vị của trứng. Hơn nữa lại không đủ gia vị”.

Nói xong còn thực sự ăn một muỗng, ngửi ngửi, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ duy trì kết luận vừa nãy.

Này Âu Dương Hoành đã mặc kệ, phá lệ mà nấu thêm một quả trứng! Là thêm một quả trứng! Nhưng mà đối phương lại không lĩnh hội được, lại nói những câu như thế, hắn không khỏi tức điên lên được.

“Trứng mua không cần tiền sao? Gia vị không cần tiền mua về sao? Ăn cho no bụng là được rồi, cần chi phải tiêu tốn như vậy để làm gì?Cho dù ngươi trước kia là vương tử, nhưng mà hiện tại là không phải, nên ngươi cần thích ứng với cuộc sống mới này đi! Nếu ngươi có khả năng chúng minh ngươi thật là kẻ có tiền, có rất nhiều của quý, hơn nữa còn có thể cho ta một chút báo đáp, ta sẽ hảo hảo rộng lượng mà cho thêm nhiều trứng cho ngươi!”

“……”

“Không thể chứng minh sao? Không thể thì để yên cho ta ăn cơm, ít ở trong này mà nói những lời vô nghĩa nữa”.

“…..”A Lam lại không dám nói lời nào.

Chẳng qua A Lam không phải là một người không hiểu chuyện, hai người trầm mặc một chút, y lại có điểm muốn khó chịu, muốn tìm một điều gì đó để nói. Nhưng mà đương nhiên là y không dám tái phạm, nói những chuyện gì đó về dị nghị đồ ăn. Trước hết là hắn cần phải sinh tồn a.

Y nhìn nhìn bát cơm trong tay Âu Dương Hoành, rồi lại nhìn chính bát cơm trong tay mình, sau đó liền cười hì hì rồi mở miệng cầu hòa “ta phát hiện chén bát đều là bằng inox nha, thật là tốt nha”.

“Này có cái gì mà tốt, chỉ là được tráng inox bên ngoài, sử dụng sẽ không bị hỏng.” Một cái bát tiện nghi, không có bị hỏng, lại không phải tốn tiền mà mua mới, thiệt hảo tốt!

Nga…..

“A, đúng rồi, kem đánh răng hết rồi”, A Lam nhớ tới buổi sáng mình đi đánh răng thì gặp phải “thảm”, vội vàng mà nhắc nhở.

“Nào có hết? Dùng sức một chút, có thể còn dùng được thêm vài ngày a!” Hắn buổi sáng dùng rõ ràng thấy vét ra còn nhiều lắm.

…….Đối với ngươi mới vừa buổi sáng đã phải động thủ rồi sao, A Lam trong lòng nói.

“Ta hoài nghi có phải trước kia ngươi làm thuế vụ hay không a”, hắn lẩm bẩm nói.

“Gì?”Cái gì mà thuế vụ hay không phải thuế vụ? Âu Dương Hoành khó hiểu.

“Chứ không phải ngươi tính toán chi ly đến từng chi tiết sao……”

“Ân? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào!” Âu Dương Hoành nghe hiểu được. Hắn thân thủ như làm bộ muốn đánh, A Lam lập tức lẻn đến ngồi sát bên tường.

……….

Ăn cơm xong, Âu Dương Hoành quyết định chính mình sẽ đi rửa chén. Hắn là không muốn cho tên kia cơ hội lãng phí nước rửa chén của chính mình. Chính mình làm việc này sẽ tốt hơn, hiển nhiên!

A Lam lại ngồi một chỗ, cầm lấy mấy bộ đồ mình đã giặt sạch gấp lại rồi để sang một bên.

“Này, bộ quần áo tây trang này ta đem vứt nhá?” y nói.

“Bộ nào?” Âu Dương Hoành từ trong phòng bếp ló đầu ra.

“Bộ này nè”, A Lam chỉ tay vào bộ đồ tây đắt tiền mình mới mặc hôm qua.

“Ngươi nói cái gì? Bộ quần áo đắt tiền như vậy, sao ngươi lại muốn ném đi chứ!” Âu Dương Hoành vừa thấy hướng chỉ tay của A Lam, liền không khỏi kêu to lên. Hắn vội vàng lau khô tay rồi vọt chạy ra, bổ nhào vào ôm chặt lấy bộ đồ tây trang ấy, trưng ra một vẻ mặt sùng bái, cứ như là bộ đồ trên tay hắn chính là vật trân báo có một không hai trên đời này vậy ý.

“Thì ta biết, nhưng mà nó bị rách rồi. Ngươi xem!” A Lam chỉ vào phần tay áo đã bị rách một mảng.

“Ngươi có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu tiền không? Một vạn đó! Phải, là muốn hơn một vạn lận đó! Chính như vậy, mà ngươi lại liền đem thứ đáng giá một vạn ném đi sao? Nga, có phải là quá lãng phí, quá lãng phí!” Âu Dương Hoành vỗ vỗ cái trán, bộ dạng như chóng mặt sắp xỉu tới nơi vậy.

“Nào có nghiêm trọng đến như thế, ném quần áo hỏng là chuyện đương nhiên, có gì gọi là lãng phí. Có gì gọi là không được.”

“Không được! Đương nhiên là không được. Quần áo đắt tiền như vậy, như thế nào mà có thể ném đi!” Âu Dương Hoành dùng sức mà cãi, “Không cần phải lãng phí như vậy. Ta giúp ngươi vá lại một chút, là có thể mặc tiếp được rồi.”

Hắn đem bộ đồ bị rách một chút kia đưa lên trên mặt, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt ngửi ngửi. Cái này là bộ quần áo vừa đẹp vừa đáng giá tiền, nga, một vạn đó! Đây là cảm giác của một vạn sao, quả nhiên không có giống như cảm giác bình thường a….

“Ta không mặc quần áo đã bị rách!” A Lam lại kiên trì mà cãi.

“Quần áo của ta ngươi đang mặc trên người kia cũng không phải là mới gì, như thế nào ngươi còn mặc được!”

“Ít nhất là nó không có bị rách!” Người này thật là quá nguyên tắc, quá theo quy cũ một cách kì quái.

“Ta mặc kệ, ngươi không được ném đi!”Âu Dương Hoành bá đạo mà nói. Đây chính là bộ quần áo mua bằng một vạn khối. Kì nha, trong phòng lại cư nhiên có một bộ quần áo trị giá một vạn khối, mà hiện tại lại có một người, cư nhiên lại không muốn có. Nhưng mà hắn muốn! Nếu mà làm ra cái loại sự tình như người kia nói, về sau chắc chắn là phải xuống địa ngục, không có được lên thiên đường!

“Ta cũng không quan tâm. Đó là đồ của ta, ta muốn là được. Ta nhất định ném đi!” A Lam cũng bá đạo không kém.

“Không được ném!”

“Ta phải ném!”

“Không được!”

“Ta nhất định ném!”

“Ngươi thực sự muốn ném?”

“Đúng, ta thực sự muốn!”

“Đồ còn thì chủ còn ở lại, đồ đi thì chủ cũng đi luôn đi! Ngươi chọn đi!”

“……”

Xong một hiệp, Âu Dương Hoành thắng. Tỉ số 1-0 nghiêng về Âu Dương Hoành.

………………………

Mấy ngày đầu, nói tóm lại là cứ coi như là sống thuận lợi qua ngày đi. Mỗi ngày A Lam thành thành thật thật ở nhà an nhàn cả ngày, Âu Dương Hoành thì sáng sớm đã đi làm, tối mới về đến. Thời gian hai người ở chung với nhau chỉ có thể là buổi tối. Tuy nhiên, càng về sau, thời gian hai người ở chung lại ngày càng tăng, nhiều vấn đề cũng phát sinh ngày càng nhiều.

Trong đó, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là, A Lam thật sự rất lãng phí, hơn nữa bản tính lãng phí đó rất khó sửa lại. Tỷ như nói, y lúc nào cũng sử dụng điện phung phí, mở lên nhưng lại quên tắt đi. Mà điện thì dạo này rất đắt đỏ, Âu Dương Hoành nhận phiếu trả tiền điện mà tức muốn hộc máu. Hắn cũng không biết đã bao nhiêu lần nói với đối phương, đối phương mỗi lần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, sẽ không tái phạm. Nhưng cái chính là vừa mới nhắc đó, y lại quên ngay, không còn nhớ gì.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi…..” A Lam lại một lần nữa đi ra khỏi toilet mà không chịu tắt đèn đi, Âu Dương Hoành tức giận đến chỉ vào người kia oa oa mà hét lớn. Hắn tay đang cầm cái quạt máy, A Lam cơ hồ lo lắng hắn có thể hay không sẽ ném cái quạt đến.

“Ngươi có biết, có nhiều khi ta không đi xe buýt về mà phải đi bộ một đoạn rất dài không, thế mà ngươi như thế nào mà có thể lãng phí như thế!!!!” Âu Dương Hoành hùng hỗ mà giáo huấn, “Ngươi có biết tiền điện đắt bao nhiêu không? Một tháng phải trả một khối tiễn! Một khối tiễn đó! Hai độ điện liền tốn hai đồng tiền! Ba độ điện liền tốn ba đồng tiền!…..”

A Lam không dám mở miệng, chính là đi đến lấy khăn tay trong hộp đặt ở trên bàn, lau tay.

Âu Dương Hoành vừa nhìn thấy liền thấy khó thở: “Ngươi ngươi ngươi…….. Ngươi cư nhiên dùng khăn tay để lau tay! Lại còn dùng nhiều như vậy!”

“Đương nhiên phải dùng khăn tay để lau tay, chứ dùng cái gì?” A Lam làm bộ dạng vô tội.

“Khăn mặt! Khăn mặt!” Âu Dương Hoành hét to, “Ta không phải đã mua khăn mặt cho ngươi sao? Ngươi có biết hay không ta mua khăn mặt cho ngươi tốn mất hai đồng tiền!”

“Khăn mặt chỉ dùng để lau mặt thôi.” thì ra cái khăn mặt kia chỉ có giá hai đồng tiền, hèn chi thô muốn chết, lại không có thấm nước, lau mặt thực cảm thấy không có thoải mái.

“Lau mặt với lau tay thì có khác nhau cái gì? Cả mặt lẫn tay đều chính là của ngươi đó thôi! Đừng nói với ta là ngươi chưa từng dùng khăn mặt lau quá mặt mình!” Âu Dương Hoành phẫn nộ không thôi.

“Hai chuyện này không có giống nhau!” A Lam đúng lý hợp tình mà nói.

“Như thế nào mà gọi là không giống nhau? Đương nhiên là phải giống nhau! Ngươi có biết hiện nay mua khăn tay này phải tốn bao nhiêu không? Ta thật vất vả lắm mới tìm được loại này mà mua được mười lố, chỉ tốn có sáu khối năm là mua được một lố, vì thế ngươi cần phải tính thời điểm hợp lý mới được dùng. Bằng không khi hết rồi, sẽ không có mua được loại rẻ như vậy nữa!” Đáng thương thay, hắn phải đi bán cho hết hàng mới đi mua được mấy lố khăn tay này, chân đau nhức không chịu được, nhưng mà tên tiểu tử này lại đạp lên thành quả lao động của hắn như thế!

“Một lố chỉ tốn sáu khối năm? Ra mười lố chỉ tốn có sáu mao năm? Khó trách sao chất lượng lại kém đến như vậy!” A Lam nhìn khăn trong tay đã muốn bị nhào rách. Y chỉ tại vì đang ở nhà người kia mà xài loại khăn tay kém như thế này, như vậy quả là ủy khuất cho hắn.

“Chât lượng kém như thế nào? Có giỏi thì ngươi đi mua một lố giá sáu khối năm thử xem a! Đến lúc đó ngươi muốn dùng thế nào thì tùy ngươi!”

“Ta không có tiền”.

“Không có tiền thì ít nói bớt cho ta nhờ!”

“…..” Người nào đó chỉ có biết im lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương