Tiên Khúc Tiêu Dao
-
Chương 2: Phù Sinh Như Mộng (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Tử Thần vội vội vàng vàng chạy theo thanh y nữ tử đang thong thả đi dưới nắng xuân ấy:
- Triệu cô nương! Triệu cô nương!
Trúc Huyên xoay người lại, mất một lúc nàng mới nhận ra đây là người được nàng bố thí màn thầu hôm qua, Trúc Huyên chậm chân bước, có ý chờ đợi. Hoàng Tử Thần mỉm cười xắn tay áo, đỡ lấy giỏ trúc trên lưng nàng:
- Cô nương sáng sớm đã đi đâu vậy?
Không còn giỏ nặng trên lưng, Trúc Huyên cảm thấy thoải mái hẳn, nàng đấm đấm bờ vai mỏi nhừ, kỳ thực nàng đã đi từ khi mặt trời chưa mọc, sau đó lên trấn bán thuốc một lần, bây giờ là đợt thứ hai, nhưng nhìn Hoàng Tử Thần vui vẻ như vậy, nàng cũng không muốn phá cảm xúc của hắn:
- Đường lên núi rất xa, ngươi đi nổi không?
Hoàng Tử Thần phất phất tay áo, tuy cỗ áo đã bạc rách đến độ khó nhìn, nhưng Trúc Huyên biết khi còn mới có lẽ nó được làm từ lụa thượng hạng, trên đó vẫn còn những đường chỉ kim tuyến thêu tay tinh tế sinh động.
- Ta là nam nhân, cô nương đi được, ta có thể không đi được sao?
Trúc Huyên thở dài, đoán chừng Hoàng Tử Thần là một tên công tử nhà giàu, vì có hiềm khích với phụ mẫu nên mới dại dột bỏ phủ đệ mà đi, nàng nhìn vẻ ngoài hắn tuy bẩn thỉu nhưng đường nét lại vô cùng tuấn mỹ, phong thái ngọc thụ lâm phong, mỗi ánh mắt nụ cười đều sở hữu mỵ lực vô cùng.
Trúc Huyên men theo đường mòn quen thuộc, dọc đường đi nàng tranh thủ hái mấy chùm quýt rừng, Hoàng Tử Thần nếm thử một miếng, hàng mày cau chặt vì vị chua đến tê răng, nhưng là đồ Trúc Huyên đưa, hắn không thể nhả ra, lại càng không muốn nuốt xuống, cứ thế ngậm lấy vị khó chịu trong miệng:
- Cô nương sao lại hái nhiều vậy?
Trúc Huyên phủi phủi ống tay dính đầy cỏ may bám dai dẳng, lại đi tiếp:
- Cái này Trúc Bạch thích!
Hoàng Tử Thần theo chân nàng cẩn thận tránh những bẫy săn thú rừng, Trúc Huyên cũng chậm rãi kể chuyện về thôn trang nàng đang sinh sống. Cuối cùng mới chốt lại một câu:
- Ngươi có nhà thì nên về, trông bộ dáng cũng là một phong lưu công tử, hà tất phải ở nơi này chịu khổ?
Hoàng Tử Thần hơi cúi mặt, nào đâu phải hắn không muốn, mà là hắn không biết cách nào xuyên trở lại được, đột ngột nhắc đến chuyện này, tâm hắn như chùng xuống, loáng thoáng hơi thở dài. Hoàng Tử Thần với tay lấy một quả quýt nữa, vị chua cũng đã dịu dàng hơn lần đầu ăn rất nhiều, cái gì dần dần rồi cũng sẽ quen.
- Cô nương nói còn một tỉ tỉ là Trúc Bạch, sao tỉ ấy không đi cùng?
Trúc Huyên cười cười, mớ tóc tết gọn đằng sau lắc lư theo nhịp bước:
- Trúc Bạch bó chân, bàn chân rất nhỏ, xương cốt không vững, nàng ấy không thể đi xa được, cho nên cũng chỉ quanh quẩn trong sân!
Hoàng Tử Thần bần thần nhớ đến bà cố đã mất của mình, khi hắn còn bé thì bà đã rất già, mỗi lần bà tháo tất đều đóng kín cửa phòng không cho ai vào trong. Hồi bé hắn vô cùng nghịch ngợm, lén qua tường gỗ mà nhìn, sau khi nhìn xong liền hối hận, đến cơm cũng nuốt không trôi. Hai bàn chân bà cố dị dạng đến đáng sợ, các đầu ngón chân gãy quắp vào trong, gót chân thì gập lại, ngoại trừ có thể đi vừa đôi hài bé như hài tiểu sơ sinh, thì hắn không hình dung nổi bàn chân bó ấy để làm gì, và có gì đẹp. Hoàng Tử Thần liền cảm thán:
- Thật tội nghiệp!
Trúc Huyên ngạc nhiên nghe nam tử phía sau thốt lên, mớ tóc bạc của hắn bay giữa xuân phong có chút xuất thần, nàng lần nữa nhìn lại hai bàn tay thô ráp, cùng đôi giày cỏ bện dưới chân, nội tâm dâng lên xấu hổ:
- Tỉ ấy dung mạo rất tốt, cũng đã bó chân mười mấy năm, liền có thể gả đến gia đình phú quý, có gì tội nghiệp?
Hoàng Tử Thần mải mê nhìn cảnh vật trong rừng, lại như vô tình mà đáp:
- Cô nương không cần ganh tị, cô nương không phải cũng rất xinh đẹp đó sao? Hơn hết, cô nương có thể vô tư chạy nhảy, tỉ như việc lên rừng hái thuốc này, cả một đời tỉ tỉ cô nương có muốn cũng không thể làm! Coi như phụ mẫu cũng yêu thương cô nương đi!
Trúc Huyên không biết nên vui hay buồn, trong những người nàng từng biết, từng thấy, từng trò chuyện, cho dù là nam nhân làm nông quê mùa ở Triệu thôn, hay là thiếu gia có tiền trên trấn, kể cả những đạo sinh trẻ tuổi xuất thân từ các tiên tộc, được ăn học đầy đủ, đều chưa ai cho rằng một bàn chân không bó là đẹp.
- Ngươi không biết đâu, ta không bó chân vì đại thúc và đại thẩm không muốn, nếu ta bó chân, thì ai sẽ là người trồng rau, cắt cỏ, hái thuốc, nấu cơm, nuôi lợn, làm mùa! Cũng bởi ta không phải nữ nhi ruột thịt, đến cái tên cũng là dựa theo tên tỉ ấy, không được dùng tên mẫu thân đặt cho...khác máu tanh lòng...
Trúc Huyên giọng nói nhỏ dần, tiếng thút thít ngày một lớn, Hoàng Tử Thần không biết phải an ủi thế nào, mới kéo nàng ngồi xuống cạnh bờ suối:
- Cô nương đừng bi quan như vậy, ít ra cô nương cũng có một mái nhà che mưa che nắng...không bó chân chỉ là không bó chân thôi...cùng lắm không cần đám đàn ông thích chân nhỏ ấy nữa...đúng không nào?
Trúc Huyên cố gắng lau hai hàng lệ, lại nghe Hoàng Tử Thần tiếp tục, giọng nói hắn sâu thăm thẳm, âm trầm và ấm áp:
- Ta còn không có nhà để về, còn không biết bản thân là ai, không nhớ gì, không biết gì, không hiểu mình tồn tại vì mục đích gì...
Triệu Trúc Huyên nhìn đôi giày da dưới chân nam tử, chất liệu da tốt vô cùng, tuy bám bụi đến khó nhận ra, nhưng kỳ thực vẫn vô cùng mềm mại dẻo dai, nàng như quên đi chuyện của bản thân:
- Ngươi thực sự không nhớ gì?
Hoàng Tử Thần lắc đầu:
- Không! Nếu nhớ ta đã không loay hoay ở đây, liền đi về nhà để được cơm no áo ấm!
Trúc Huyên ngắm đôi giày vân chìm vân nổi kia, thành thực nói lên suy nghĩ:
- Ngươi rất có thể xuất thân từ một đại tiên tộc nào đó, nhìn ngươi rất không giống người thường! Ta nghĩ sẽ nhanh thôi phụ mẫu ngươi liền tìm thấy, đừng lo a!
Hoàng Tử Thần cả cười, nàng là thật tâm an ủi hắn, tuy hắn không mong sẽ gặp được gia quyến nam chủ thân thể này, nhưng mà nếu đúng là một tiên tộc ăn sung mặc sướng thì thật không tệ. Hoàng Tử Thần nhìn Trúc Huyên đang vân vê tà áo bên cạnh, vừa định trêu chọc nàng liền phát hiện một con độc xà đang lẳng lặng bò tới.
Hoàng Tử Thần nuốt ngụm khí lạnh:
- Cô nương, bình tĩnh nghe ta nói...ngồi yên, đừng cử động, ngồi yên nào...
Trúc Huyên linh cảm không lành, Hoàng Tử Thần nhìn thẳng vào mắt nàng gật đầu trấn an, hắn nhanh tay nắm lấy tảng đá vừa đủ lớn, mạnh bạo một quyền đập nát đầu độc xà, máu bắn lên hài cỏ Trúc Huyên, Hoàng Tử Thần thở phào nhẹ nhõm.
Trúc Huyên trân trối nhìn con rắn:
- Nếu bắt sống sẽ bán được rất nhiều tiền a, đáng tiếc lại chết rồi! Ngươi cũng thật mạnh tay!
Hoàng Tử Thần cười khổ, đây là cứu người mà còn bị trách, hắn lấy que củi khô gẩy gẩy con rắn xấu số đã bất động:
- Này, tỉnh dậy đi, tỉnh đi!
Triệu Trúc Huyên xắn tay áo lên, lôi con rắn ra tảng đá cạnh dòng suối, Hoàng Tử Thần vội vàng đi theo, lại nghĩ đây là thế giới tiên tộc, chuyện gì cũng có thể xảy ra:
- Cô nương định làm gì? Không phải muốn cải tử hoàn sinh nó chứ?
Trúc Huyên ngoái đầu lại, bĩu môi:
- Làm rắn nướng!
Hoàng Tử Thần ngẩn ngơ đứng đó, làm rắn nướng, một cô nương liễu yếu đào tơ vừa nói với hắn sẽ làm rắn nướng.
Tiên Kinh.
Tiên Kinh là tên gọi vắn tắt của Tiên Kinh Ngọc Điện, nơi hàm chứa toàn bộ tiên cung của các vị thánh văn thần võ trấn quản thiên hạ. Tiên Kinh không khác biệt nhiều so với trần gian phàm tục, mười ba vị thượng thần không kể Thượng Thiên Đế ngụ tại mười ba đại cung uy nghi bề thế. Để lên được đến đây, nắm chức vị này, vốn dĩ không chỉ là cố gắng của một cá nhân, mà còn là sự hi sinh của cả gia tộc, nói trắng ra, ở Tiên Kinh, văn thần võ thánh còn mưu tính đấu đá với nhau hơn cả đám phàm phu tục tử hạ giới.
Nam Võ Thần chủ bực nhọc quay về Nam Võ Thần cung, hắn hừ lạnh bước qua hai hàng tiểu tiên đang đợi hầu hạ. Gọi là tiểu tiên vì bọn họ đúng là tiểu tiên thật sự, được tuyển chọn từ chính gia tộc nhục thể xuất thân của vị tiên chủ thăng lên, tuy không khác gì hạ nhân dưới phàm, nhưng một khi đã "gà chó thăng thiên" đi theo chủ tử, chính là phúc phận ba đời, gia quyến bên dưới nhờ thế cũng được thơm lây, tiểu tiên loại này không có quyền thế, cũng không bất tử, tuy là có sống lâu hơn người thường vài mươi năm.
Nam Võ Thần chủ trấn thủ phương Nam, bao gồm một phần Sở Quốc và toàn bộ Vĩnh Quốc. Hôm nay hắn hạ phàm, mục đích chính là ngăn chặn hai nước giao binh, chỉ là trước mặt hắn Hoàng đế Sở Quốc còn có chút câu nệ, nhưng hắn vừa quay lưng thì liền nhổ một ngụm tỏ ý khinh thường. Bởi thế, hắn không thể nào khôi phục tinh thần được, nếu như quay lại bảy trăm năm trước khi còn chưa lên trời, hắn liền lôi tên Sở Quốc Hoàng đế đó ra vừa đấm vừa đá vừa chửi thề cho lão ta hộc máu mà chết, không cần phải vì giữ hình ảnh tiên tử đạo mạo mà chịu ấm ức thế này.
Rèm châu lanh canh nhè nhẹ, bên ngoài lãng đãng hương thơm mùa hạ cùng giọng nữ tử êm ái:
- Tướng quân của ta! Ai dám khiến chàng nổi cơn thịnh nộ như vậy?
Hắn hơi nhếch môi, người đi vào là Linh Tâm, vị Trinh Đức Thần nữ một tay hắn nâng đỡ.
Linh Tâm cẩn thận giúp nam tử trước mắt thoát y phục, bàn tay mềm mại như dải lụa ve vuốt thân thể hắn:
- Hoàng Tử Quân! Chàng không vui cũng không được trút giận lên ta đâu a!
Hắn hơi đỡ Linh Tâm vào lòng mình, không mặn không nhạt nói về chuyện vừa đụng phải. Linh Tâm cả cười, vẫn chuyên chú gỡ giáp phục võ tướng khó nhằn:
- Sở Quốc có một Triệu gia thì còn sợ ai a! Đến khi nào Thượng Thiên Đế không mang họ Triệu, người Sở Quốc mới không còn làm càn!
Hoàng Tử Quân càng thêm khó chịu, tay siết thành quyền:
- Tên Hoàng đế cũng không phải họ Triệu...đúng thật là...
Triệu gia mấy đời nay trừ vị Thượng Thiên Đế kia cũng không có thêm thượng tiên nào nữa, còn dưới Cổ Thần Viên vô số các loại tầm thường thăng thiên thì không cần bàn đến. Nhưng đúng là một người làm tiên trăm họ được nhờ, Triệu gia cứ thế mỗi lúc một lấn lướt các tiên tộc khác.
Bực nhọc lan tỏa trong người, mỹ nhân lại ôn nhu giữa ngực, Hoàng Tử Quân cũng không miễn cưỡng bản thân, trực tiếp ôm lấy Linh Tâm vào tẩm phòng. Cái gì mà Trinh Đức Thần nữ, bảo hộ công dung ngôn hạnh, kỳ thực ở nơi này chính là một kỹ nữ. Nàng ta muốn bước lên Tiên Kinh Ngọc Điện đến phát điên, tìm mọi cách để trở thành nữ thần ưu tú nhất, không ngại cả việc đem thân xác mua vui cho đám thần tiên vô sỉ nơi thượng giới.
Cảm giác vùi dập một Trinh Đức Thần nữ người người sùng bái thật đem đến vô vàn khoái cảm, Hoàng Tử Quân coi như cũng giảm đi hỏa khí tích tụ bên trong cơ thể.
Linh Tâm ôm lấy thân thể nam tử đang ra sức vận động kia, thỏ thẻ:
- Chàng phải giúp thiếp, đám dân đen tạc tượng thiếp thật không thể nào nhìn nổi...
Dưới hạ giới luôn cho rằng Trinh Đức Thần nữ là một phụ nhân khoảng bốn mươi, đã sinh một đôi hài tử, tượng cúng ở hầu hết các miếu thờ đều theo như vậy. Trong khi sự thật Linh Tâm thăng thiên khi mới hơn hai mươi tuổi, dù trải qua đã gần hai trăm năm, mà thần tiên thì bất lão cho nên nàng vẫn giữ y nguyên dáng hình xuân sắc.
Hoàng Tử Quân đang trong cơn luật động, tinh lực không thể kìm chế, cho dù Linh Tâm có cầu xin gì hắn cũng liền đồng ý, chẳng phải vì hắn bảo hộ nàng ở phương Nam, địa bàn hắn, để nàng trở thành độc tôn nữ thần có quyền lực nhất, nên nàng liền vô cùng tận tâm phục vụ hắn, luôn không từ chối lại còn rất biết cách chiều chuộng khiến hắn hài lòng sao!
Cảnh xuân trong phòng đang tràn trề khoái hoạt thì bên ngoài đột ngột có tiếng gõ cửa:
- Tướng quân, không xong rồi...
Hoàng Tử Quân dường như nộ khí lên tới cực điểm, không rõ đây là ngày xui xẻo gì, hắn cảm tưởng tất cả đều muốn chống lại hắn.
- Nói!
Bên ngoài cũng đoán được tâm trạng vị Nam Võ Thần chủ cực kì tệ hại, nên càng gấp gáp:
- Bẩm Tướng quân, sáng nay thiên binh đi tuần tra, liền phát hiện kết giới ở Vô Nhai Cực không rõ vì sao lại bị phá vỡ, thi thể bên trong cũng đã biến mất...
Hoàng Tử Quân nghe mồ hôi tuôn thành dòng, vội vàng buông Linh Tâm ra, mặc lại giáp phục:
- Ngươi nói kết giới bị phá, hắn ta thoát được?
Linh Tâm ngây người sợ hãi, cũng nhanh tay khoác lấy xiêm y:
- Phạn Cổ Tu Lang...
Hoàng Tử Quân cau hẹp mắt phượng, một quyền hạ xuống, ngọc bàn trước mặt vỡ làm đôi, răng hắn nghiến lên:
- Hoàng Tử Thần! Hay lắm! Thật hay lắm!
Linh Tâm nhìn bóng nam tử khuất sau làn sương khói mỏng mảnh, chuyện của Phạn Cổ Tu Lang nàng không quá rõ ràng, vốn dĩ khi nàng thăng lên, Phạn Cổ Tu Lang đã bị giam dưới Vô Nhai Cực. Nàng chỉ nghe kể, Phạn Cổ Tu Lang là một tà Thần, ác độc, bất nhân, gây ra bao trận tinh phong huyết vũ, sinh linh đồ thán, khuấy đục cả tam giới. Phạn Cổ Tu Lang cùng Nam Võ Thần chủ vốn là song sinh huynh đệ, vì cái gì một người trở thành chiến thần cai trị một phương, một người hóa thân tà ác bị giam hãm nơi vực sâu không đáy.
____________________
Quả quýt rừng:
Hoàng Tử Thần vội vội vàng vàng chạy theo thanh y nữ tử đang thong thả đi dưới nắng xuân ấy:
- Triệu cô nương! Triệu cô nương!
Trúc Huyên xoay người lại, mất một lúc nàng mới nhận ra đây là người được nàng bố thí màn thầu hôm qua, Trúc Huyên chậm chân bước, có ý chờ đợi. Hoàng Tử Thần mỉm cười xắn tay áo, đỡ lấy giỏ trúc trên lưng nàng:
- Cô nương sáng sớm đã đi đâu vậy?
Không còn giỏ nặng trên lưng, Trúc Huyên cảm thấy thoải mái hẳn, nàng đấm đấm bờ vai mỏi nhừ, kỳ thực nàng đã đi từ khi mặt trời chưa mọc, sau đó lên trấn bán thuốc một lần, bây giờ là đợt thứ hai, nhưng nhìn Hoàng Tử Thần vui vẻ như vậy, nàng cũng không muốn phá cảm xúc của hắn:
- Đường lên núi rất xa, ngươi đi nổi không?
Hoàng Tử Thần phất phất tay áo, tuy cỗ áo đã bạc rách đến độ khó nhìn, nhưng Trúc Huyên biết khi còn mới có lẽ nó được làm từ lụa thượng hạng, trên đó vẫn còn những đường chỉ kim tuyến thêu tay tinh tế sinh động.
- Ta là nam nhân, cô nương đi được, ta có thể không đi được sao?
Trúc Huyên thở dài, đoán chừng Hoàng Tử Thần là một tên công tử nhà giàu, vì có hiềm khích với phụ mẫu nên mới dại dột bỏ phủ đệ mà đi, nàng nhìn vẻ ngoài hắn tuy bẩn thỉu nhưng đường nét lại vô cùng tuấn mỹ, phong thái ngọc thụ lâm phong, mỗi ánh mắt nụ cười đều sở hữu mỵ lực vô cùng.
Trúc Huyên men theo đường mòn quen thuộc, dọc đường đi nàng tranh thủ hái mấy chùm quýt rừng, Hoàng Tử Thần nếm thử một miếng, hàng mày cau chặt vì vị chua đến tê răng, nhưng là đồ Trúc Huyên đưa, hắn không thể nhả ra, lại càng không muốn nuốt xuống, cứ thế ngậm lấy vị khó chịu trong miệng:
- Cô nương sao lại hái nhiều vậy?
Trúc Huyên phủi phủi ống tay dính đầy cỏ may bám dai dẳng, lại đi tiếp:
- Cái này Trúc Bạch thích!
Hoàng Tử Thần theo chân nàng cẩn thận tránh những bẫy săn thú rừng, Trúc Huyên cũng chậm rãi kể chuyện về thôn trang nàng đang sinh sống. Cuối cùng mới chốt lại một câu:
- Ngươi có nhà thì nên về, trông bộ dáng cũng là một phong lưu công tử, hà tất phải ở nơi này chịu khổ?
Hoàng Tử Thần hơi cúi mặt, nào đâu phải hắn không muốn, mà là hắn không biết cách nào xuyên trở lại được, đột ngột nhắc đến chuyện này, tâm hắn như chùng xuống, loáng thoáng hơi thở dài. Hoàng Tử Thần với tay lấy một quả quýt nữa, vị chua cũng đã dịu dàng hơn lần đầu ăn rất nhiều, cái gì dần dần rồi cũng sẽ quen.
- Cô nương nói còn một tỉ tỉ là Trúc Bạch, sao tỉ ấy không đi cùng?
Trúc Huyên cười cười, mớ tóc tết gọn đằng sau lắc lư theo nhịp bước:
- Trúc Bạch bó chân, bàn chân rất nhỏ, xương cốt không vững, nàng ấy không thể đi xa được, cho nên cũng chỉ quanh quẩn trong sân!
Hoàng Tử Thần bần thần nhớ đến bà cố đã mất của mình, khi hắn còn bé thì bà đã rất già, mỗi lần bà tháo tất đều đóng kín cửa phòng không cho ai vào trong. Hồi bé hắn vô cùng nghịch ngợm, lén qua tường gỗ mà nhìn, sau khi nhìn xong liền hối hận, đến cơm cũng nuốt không trôi. Hai bàn chân bà cố dị dạng đến đáng sợ, các đầu ngón chân gãy quắp vào trong, gót chân thì gập lại, ngoại trừ có thể đi vừa đôi hài bé như hài tiểu sơ sinh, thì hắn không hình dung nổi bàn chân bó ấy để làm gì, và có gì đẹp. Hoàng Tử Thần liền cảm thán:
- Thật tội nghiệp!
Trúc Huyên ngạc nhiên nghe nam tử phía sau thốt lên, mớ tóc bạc của hắn bay giữa xuân phong có chút xuất thần, nàng lần nữa nhìn lại hai bàn tay thô ráp, cùng đôi giày cỏ bện dưới chân, nội tâm dâng lên xấu hổ:
- Tỉ ấy dung mạo rất tốt, cũng đã bó chân mười mấy năm, liền có thể gả đến gia đình phú quý, có gì tội nghiệp?
Hoàng Tử Thần mải mê nhìn cảnh vật trong rừng, lại như vô tình mà đáp:
- Cô nương không cần ganh tị, cô nương không phải cũng rất xinh đẹp đó sao? Hơn hết, cô nương có thể vô tư chạy nhảy, tỉ như việc lên rừng hái thuốc này, cả một đời tỉ tỉ cô nương có muốn cũng không thể làm! Coi như phụ mẫu cũng yêu thương cô nương đi!
Trúc Huyên không biết nên vui hay buồn, trong những người nàng từng biết, từng thấy, từng trò chuyện, cho dù là nam nhân làm nông quê mùa ở Triệu thôn, hay là thiếu gia có tiền trên trấn, kể cả những đạo sinh trẻ tuổi xuất thân từ các tiên tộc, được ăn học đầy đủ, đều chưa ai cho rằng một bàn chân không bó là đẹp.
- Ngươi không biết đâu, ta không bó chân vì đại thúc và đại thẩm không muốn, nếu ta bó chân, thì ai sẽ là người trồng rau, cắt cỏ, hái thuốc, nấu cơm, nuôi lợn, làm mùa! Cũng bởi ta không phải nữ nhi ruột thịt, đến cái tên cũng là dựa theo tên tỉ ấy, không được dùng tên mẫu thân đặt cho...khác máu tanh lòng...
Trúc Huyên giọng nói nhỏ dần, tiếng thút thít ngày một lớn, Hoàng Tử Thần không biết phải an ủi thế nào, mới kéo nàng ngồi xuống cạnh bờ suối:
- Cô nương đừng bi quan như vậy, ít ra cô nương cũng có một mái nhà che mưa che nắng...không bó chân chỉ là không bó chân thôi...cùng lắm không cần đám đàn ông thích chân nhỏ ấy nữa...đúng không nào?
Trúc Huyên cố gắng lau hai hàng lệ, lại nghe Hoàng Tử Thần tiếp tục, giọng nói hắn sâu thăm thẳm, âm trầm và ấm áp:
- Ta còn không có nhà để về, còn không biết bản thân là ai, không nhớ gì, không biết gì, không hiểu mình tồn tại vì mục đích gì...
Triệu Trúc Huyên nhìn đôi giày da dưới chân nam tử, chất liệu da tốt vô cùng, tuy bám bụi đến khó nhận ra, nhưng kỳ thực vẫn vô cùng mềm mại dẻo dai, nàng như quên đi chuyện của bản thân:
- Ngươi thực sự không nhớ gì?
Hoàng Tử Thần lắc đầu:
- Không! Nếu nhớ ta đã không loay hoay ở đây, liền đi về nhà để được cơm no áo ấm!
Trúc Huyên ngắm đôi giày vân chìm vân nổi kia, thành thực nói lên suy nghĩ:
- Ngươi rất có thể xuất thân từ một đại tiên tộc nào đó, nhìn ngươi rất không giống người thường! Ta nghĩ sẽ nhanh thôi phụ mẫu ngươi liền tìm thấy, đừng lo a!
Hoàng Tử Thần cả cười, nàng là thật tâm an ủi hắn, tuy hắn không mong sẽ gặp được gia quyến nam chủ thân thể này, nhưng mà nếu đúng là một tiên tộc ăn sung mặc sướng thì thật không tệ. Hoàng Tử Thần nhìn Trúc Huyên đang vân vê tà áo bên cạnh, vừa định trêu chọc nàng liền phát hiện một con độc xà đang lẳng lặng bò tới.
Hoàng Tử Thần nuốt ngụm khí lạnh:
- Cô nương, bình tĩnh nghe ta nói...ngồi yên, đừng cử động, ngồi yên nào...
Trúc Huyên linh cảm không lành, Hoàng Tử Thần nhìn thẳng vào mắt nàng gật đầu trấn an, hắn nhanh tay nắm lấy tảng đá vừa đủ lớn, mạnh bạo một quyền đập nát đầu độc xà, máu bắn lên hài cỏ Trúc Huyên, Hoàng Tử Thần thở phào nhẹ nhõm.
Trúc Huyên trân trối nhìn con rắn:
- Nếu bắt sống sẽ bán được rất nhiều tiền a, đáng tiếc lại chết rồi! Ngươi cũng thật mạnh tay!
Hoàng Tử Thần cười khổ, đây là cứu người mà còn bị trách, hắn lấy que củi khô gẩy gẩy con rắn xấu số đã bất động:
- Này, tỉnh dậy đi, tỉnh đi!
Triệu Trúc Huyên xắn tay áo lên, lôi con rắn ra tảng đá cạnh dòng suối, Hoàng Tử Thần vội vàng đi theo, lại nghĩ đây là thế giới tiên tộc, chuyện gì cũng có thể xảy ra:
- Cô nương định làm gì? Không phải muốn cải tử hoàn sinh nó chứ?
Trúc Huyên ngoái đầu lại, bĩu môi:
- Làm rắn nướng!
Hoàng Tử Thần ngẩn ngơ đứng đó, làm rắn nướng, một cô nương liễu yếu đào tơ vừa nói với hắn sẽ làm rắn nướng.
Tiên Kinh.
Tiên Kinh là tên gọi vắn tắt của Tiên Kinh Ngọc Điện, nơi hàm chứa toàn bộ tiên cung của các vị thánh văn thần võ trấn quản thiên hạ. Tiên Kinh không khác biệt nhiều so với trần gian phàm tục, mười ba vị thượng thần không kể Thượng Thiên Đế ngụ tại mười ba đại cung uy nghi bề thế. Để lên được đến đây, nắm chức vị này, vốn dĩ không chỉ là cố gắng của một cá nhân, mà còn là sự hi sinh của cả gia tộc, nói trắng ra, ở Tiên Kinh, văn thần võ thánh còn mưu tính đấu đá với nhau hơn cả đám phàm phu tục tử hạ giới.
Nam Võ Thần chủ bực nhọc quay về Nam Võ Thần cung, hắn hừ lạnh bước qua hai hàng tiểu tiên đang đợi hầu hạ. Gọi là tiểu tiên vì bọn họ đúng là tiểu tiên thật sự, được tuyển chọn từ chính gia tộc nhục thể xuất thân của vị tiên chủ thăng lên, tuy không khác gì hạ nhân dưới phàm, nhưng một khi đã "gà chó thăng thiên" đi theo chủ tử, chính là phúc phận ba đời, gia quyến bên dưới nhờ thế cũng được thơm lây, tiểu tiên loại này không có quyền thế, cũng không bất tử, tuy là có sống lâu hơn người thường vài mươi năm.
Nam Võ Thần chủ trấn thủ phương Nam, bao gồm một phần Sở Quốc và toàn bộ Vĩnh Quốc. Hôm nay hắn hạ phàm, mục đích chính là ngăn chặn hai nước giao binh, chỉ là trước mặt hắn Hoàng đế Sở Quốc còn có chút câu nệ, nhưng hắn vừa quay lưng thì liền nhổ một ngụm tỏ ý khinh thường. Bởi thế, hắn không thể nào khôi phục tinh thần được, nếu như quay lại bảy trăm năm trước khi còn chưa lên trời, hắn liền lôi tên Sở Quốc Hoàng đế đó ra vừa đấm vừa đá vừa chửi thề cho lão ta hộc máu mà chết, không cần phải vì giữ hình ảnh tiên tử đạo mạo mà chịu ấm ức thế này.
Rèm châu lanh canh nhè nhẹ, bên ngoài lãng đãng hương thơm mùa hạ cùng giọng nữ tử êm ái:
- Tướng quân của ta! Ai dám khiến chàng nổi cơn thịnh nộ như vậy?
Hắn hơi nhếch môi, người đi vào là Linh Tâm, vị Trinh Đức Thần nữ một tay hắn nâng đỡ.
Linh Tâm cẩn thận giúp nam tử trước mắt thoát y phục, bàn tay mềm mại như dải lụa ve vuốt thân thể hắn:
- Hoàng Tử Quân! Chàng không vui cũng không được trút giận lên ta đâu a!
Hắn hơi đỡ Linh Tâm vào lòng mình, không mặn không nhạt nói về chuyện vừa đụng phải. Linh Tâm cả cười, vẫn chuyên chú gỡ giáp phục võ tướng khó nhằn:
- Sở Quốc có một Triệu gia thì còn sợ ai a! Đến khi nào Thượng Thiên Đế không mang họ Triệu, người Sở Quốc mới không còn làm càn!
Hoàng Tử Quân càng thêm khó chịu, tay siết thành quyền:
- Tên Hoàng đế cũng không phải họ Triệu...đúng thật là...
Triệu gia mấy đời nay trừ vị Thượng Thiên Đế kia cũng không có thêm thượng tiên nào nữa, còn dưới Cổ Thần Viên vô số các loại tầm thường thăng thiên thì không cần bàn đến. Nhưng đúng là một người làm tiên trăm họ được nhờ, Triệu gia cứ thế mỗi lúc một lấn lướt các tiên tộc khác.
Bực nhọc lan tỏa trong người, mỹ nhân lại ôn nhu giữa ngực, Hoàng Tử Quân cũng không miễn cưỡng bản thân, trực tiếp ôm lấy Linh Tâm vào tẩm phòng. Cái gì mà Trinh Đức Thần nữ, bảo hộ công dung ngôn hạnh, kỳ thực ở nơi này chính là một kỹ nữ. Nàng ta muốn bước lên Tiên Kinh Ngọc Điện đến phát điên, tìm mọi cách để trở thành nữ thần ưu tú nhất, không ngại cả việc đem thân xác mua vui cho đám thần tiên vô sỉ nơi thượng giới.
Cảm giác vùi dập một Trinh Đức Thần nữ người người sùng bái thật đem đến vô vàn khoái cảm, Hoàng Tử Quân coi như cũng giảm đi hỏa khí tích tụ bên trong cơ thể.
Linh Tâm ôm lấy thân thể nam tử đang ra sức vận động kia, thỏ thẻ:
- Chàng phải giúp thiếp, đám dân đen tạc tượng thiếp thật không thể nào nhìn nổi...
Dưới hạ giới luôn cho rằng Trinh Đức Thần nữ là một phụ nhân khoảng bốn mươi, đã sinh một đôi hài tử, tượng cúng ở hầu hết các miếu thờ đều theo như vậy. Trong khi sự thật Linh Tâm thăng thiên khi mới hơn hai mươi tuổi, dù trải qua đã gần hai trăm năm, mà thần tiên thì bất lão cho nên nàng vẫn giữ y nguyên dáng hình xuân sắc.
Hoàng Tử Quân đang trong cơn luật động, tinh lực không thể kìm chế, cho dù Linh Tâm có cầu xin gì hắn cũng liền đồng ý, chẳng phải vì hắn bảo hộ nàng ở phương Nam, địa bàn hắn, để nàng trở thành độc tôn nữ thần có quyền lực nhất, nên nàng liền vô cùng tận tâm phục vụ hắn, luôn không từ chối lại còn rất biết cách chiều chuộng khiến hắn hài lòng sao!
Cảnh xuân trong phòng đang tràn trề khoái hoạt thì bên ngoài đột ngột có tiếng gõ cửa:
- Tướng quân, không xong rồi...
Hoàng Tử Quân dường như nộ khí lên tới cực điểm, không rõ đây là ngày xui xẻo gì, hắn cảm tưởng tất cả đều muốn chống lại hắn.
- Nói!
Bên ngoài cũng đoán được tâm trạng vị Nam Võ Thần chủ cực kì tệ hại, nên càng gấp gáp:
- Bẩm Tướng quân, sáng nay thiên binh đi tuần tra, liền phát hiện kết giới ở Vô Nhai Cực không rõ vì sao lại bị phá vỡ, thi thể bên trong cũng đã biến mất...
Hoàng Tử Quân nghe mồ hôi tuôn thành dòng, vội vàng buông Linh Tâm ra, mặc lại giáp phục:
- Ngươi nói kết giới bị phá, hắn ta thoát được?
Linh Tâm ngây người sợ hãi, cũng nhanh tay khoác lấy xiêm y:
- Phạn Cổ Tu Lang...
Hoàng Tử Quân cau hẹp mắt phượng, một quyền hạ xuống, ngọc bàn trước mặt vỡ làm đôi, răng hắn nghiến lên:
- Hoàng Tử Thần! Hay lắm! Thật hay lắm!
Linh Tâm nhìn bóng nam tử khuất sau làn sương khói mỏng mảnh, chuyện của Phạn Cổ Tu Lang nàng không quá rõ ràng, vốn dĩ khi nàng thăng lên, Phạn Cổ Tu Lang đã bị giam dưới Vô Nhai Cực. Nàng chỉ nghe kể, Phạn Cổ Tu Lang là một tà Thần, ác độc, bất nhân, gây ra bao trận tinh phong huyết vũ, sinh linh đồ thán, khuấy đục cả tam giới. Phạn Cổ Tu Lang cùng Nam Võ Thần chủ vốn là song sinh huynh đệ, vì cái gì một người trở thành chiến thần cai trị một phương, một người hóa thân tà ác bị giam hãm nơi vực sâu không đáy.
____________________
Quả quýt rừng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook