Vân Mị vốn định rời đi, nhưng nghĩ lại, hắn quyết định nên chờ Triệu Đại Ngưu về thì hơn.

Ghét bỏ nhìn một bên chiếc bàn, hắn lấy từ trong ngực ra một lọ dược thủy hơi thoảng mùi rượu. Đem bàn ghế rửa sạch ba, bốn lần, đợi cho đến khi dược thủy chậm rãi bốc hơi hết hắn mới ngồi xuống, trong lòng nhịn không được thầm mắng Triệu Đại Ngưu chậm chạp.

Chờ đợi rồi chờ đợi, hắn bất tri bất giác chợp mắt…..

“Vân Mị!!!”

Mơ mơ màng màng ngủ, Vân Mị nghe được tiếng hét lớn của Triệu Đại Ngưu thì đột nhiên bừng tỉnh. Hoàn toàn bỏ qua sắc mặt khó coi của Triệu Đại Ngưu, hắn vừa định mở miệng oán giận y sao lại chậm như vậy thì lại đón nhận lấy một chưởng khiến cái bàn tứ phân ngũ liệt.

Vân Mị mặt nhăn mày nhìn về phía Triệu Đại Ngưu đang tức giận. Sự ghen tị với Sở Sương không tự giác dâng lên trong lòng hắn. Hắn khêu gợi mở ra khóe miệng mà phát ra những lời lẽ ác nghiệt:

“Nhìn ngươi tức giận đến thế này…. Sao vậy? Chẳng lẽ nữ tử kia một xác hai mạng rồi?”

“Ngươi ── ngươi ──”

Triệu Đại Ngưu nhất thời không nói nên lời. Y cũng chỉ định hù dọa Vân Mị, nếu như hắn xin lỗi Sở Sương thì y sẽ bỏ qua cho hắn. Nhưng thật không nghĩ được rằng người này đến chết còn không biết hối cải. Y lập tức lửa giận công tâm, khuôn mặt đều trướng đến đỏ bừng, lần này thật sự tung chưởng vào Vân Mị.    

Tuy y chỉ dùng ba phần công lực nhưng cũng khiến Vân Mị trở nên khá chật vật. Thiếu chút nữa bị đánh trúng, còn vui đùa gì nữa! Con trâu ngốc này thật sự muốn giết hắn nha! Hắn tuy là bán yêu, cũng có một chút yêu lực, nhưng nếu muốn phát ra yêu lực vẫn cần thực hiện một dãy động tác khởi động dài lê thê, bởi vậy bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục khó dễ y để tự cứu mình. [= =|||] Hắn vẫn chết không hối cải mà nói ra những lời cay độc:

“Vẻ mặt nữ nhân kia cũng không phải là không tốt, chắc hẳn không chết được, nhiều nhất cũng chỉ đẻ non, khắc tử chính con của mình thôi. Ngươi cần gì phải liều mạng vì nàng ta? Ngươi đâu phải là nam nhân của nàng… Ngươi cũng đâu phải loại không biết thưởng thức mà ngay cả đồ người khác dùng rồi……… Oa!”

Lời nói của Vân Mị làm Triệu Đại Ngưu càng thêm sinh khí. Thật sự quá đáng lắm rồi! Triệu Đại Ngưu bị Vân Mị nói kích đến nỗi không thể không rút thanh Lôi Vân đao toàn thân phát ra khí lạnh lẽo ra.

Y từ khi xuất đạo đến nay tổng cộng cũng chỉ có ba lần rút đao, một lần vì đối phó với kẻ thù nợ máu, sát nhân Cuồng Ma; một lần là khi truy bắt tên hái hoa tặc hủy hoại các cô gái lương gia; còn một lần là vì giúp quan phủ mà tiêu diệt đám sơn tặc giết người cướp của không chịu quy hàng.

Mà hiện tại, Vân Mị lại vinh quang làm y lần thứ tư rút Lôi Vân đao!

Vân Mị không dám tin nhìn Triệu Đại Ngưu, tuy chỉ bị đao phong đụng nhẹ đến, nhưng tên Triệu Đại Ngưu này dám làm da mặt hắn bị thương! Khuôn mặt của hắn a, khuôn mặt mà từ xưa đến nay, từ thần tiên đến tiểu quỷ không ai là không mê. Ai nhìn thấy Vân Mị hắn không phải đều phải phát ra ánh mắt mê đắm sao! Con trâu đại ngốc này cư nhiên lại không một chút thương tiếc, còn vì một hoàng kiểm bà* làm mặt hắn bị thương! Có lầm hay không? Vân Mị hắn không phát uy thì khi hắn là mèo bệnh chắc!

* phụ nữ lớn tuổi có chồng.

“Ngươi! Ngươi!” Lập tức Vân Mị giận đến không nói nên lời, con trâu chết tiệt này thật không biết tốt xấu!

Nhìn khuôn mặt hoa lệ của Vân Mị cư nhiên bị phá da, còn lưu lại chút máu, Triệu Đại Ngưu cảm thấy hơi có lỗi, dù sao đối với cô nương nhà người ta, y thật sự hơi quá lỗ mãng rồi.

“Vân cô nương, thực xin lỗi…….. Ta vừa rồi có chút lỗ mãng…… Nhưng mà lời ngươi vừa nói quả thật hơi quá đáng! Ngươi nên giải thích với tiểu sư muội!….”

Đột nhiên Triệu Đại Ngưu lặng câm nói không nên lời, y chết điếng nhìn Vân Mị.

Đây….. đây……Vân Mị này rốt cuộc là loại người gì!

Y nhìn thấy Vân Mị đặt ngón tay lên miệng vết thương, trên đầu ngón tay chậm rãi toát ra làn khói, vết thương nguyên bản không nặng không nhẹ cư nhiên ngay lập tức biến mất!    



“Ngươi……Ngươi rốt cuộc là người nào?!”

Vân Mị hừ lạnh một tiếng, con trâu chết tiệt này đến giờ mới hỏi, quá muộn rồi! Hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Đại Ngưu.

“Ngươi…..”’ Triệu Đại Ngưu cảm thấy đầu óc bỗng choáng váng, trước mắt một mảnh mơ hồ, thân thể khổng lồ liền gục trên mặt đất.

Vân Mị tiến lên chuẩn bị ôm lấy thân thể cao lớn của Triệu Đại Ngưu, đột nhiên y gắt gao nhíu mày.

“Không được rồi… Nặng như vậy, ta làm sao mà ôm được chứ! Trâu ngốc!”

Vân Mị thở dài một tiếng, thôi thì ít nhất hắn cũng không cần phải lo lắng đến lúc sinh đứa bé, thể lực Triệu Đại Ngưu không chống đỡ được.

Yên lặng niệm một dãy chú ngữ, thân thể Vân Mị cư nhiên toát ra một luồng rồi một luồng khói trắng. Hắn tiến lên ôm lấy thân thể Triệu Đại Ngưu.

Trâu ngốc! Vốn định từ từ đối đãi với ngươi, ai bảo ngươi vì nữ nhân kia liều mạng như vậy!

Hừ! Hắn nhất định phải phát uy chấn phu cương! Y nên cùng hắn về nhà sinh em bé thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương