Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
-
Chương 15
“Thác Bạt huynh đệ, trông huynh không giống người Tiên Ti mà giống Trung Nguyên nhân sĩ hơn.”
Triệu Đại Ngưu và Thác Bạt Hiên Ảnh ngồi ăn được một lúc, không khí cũng trở nên bình thường hơn. Y đối với khuôn mặt kia đã hơi thích ứng, dù sao thì họ đều là hai đại nam nhân, cũng không phải cô nương gia gì, Triệu Đại Ngưu liền thả lỏng, biểu hiện cũng trở nên hào sảng hơn.
“Ha hả, quả thật ta không phải người Tiên Ti, nhưng cũng chỉ có thể được xem là một nửa người Trung Nguyên thôi, gia mẫu ta là người Trung Nguyên.”
Thác Bạt Hiên Ảnh có vẻ như rất hợp tính với Triệu Đại Ngưu. Thái độ làm người của y quang minh lỗi lạc mà không hề có tâm cơ, dũng cảm hào phóng, là loại hình hoàn toàn trái ngược với con người đầy tâm cơ kia*, hảo cảm của Thác Bạt Hiên Ảnh đối với y lại tăng thêm.
*người kia là bạn thụ của TBHA í.
“Triệu Đại Ngưu, ngươi chạy xa như vậy làm cái gì!!!!”
Mới tán gẫu được vài câu, đột nhiên hai người nghe được một thanh âm nổi giận cực độ. Triệu Đại Ngưu cảm thấy trong lòng trầm xuống, còn chưa kịp quay đầu lại ngay lập tức đã ngửi thấy một cỗ hương vị kỳ lạ, hai mắt mờ dần. “Ba” một tiếng, y hoàn toàn nằm úp sấp trên bàn, ngay cả khi tay áo dính phải nước canh cũng không có phản ứng gì.
Có điều Thác Bạt Hiên Ảnh cũng biết y chỉ là bị hạ dược nên ngất đi thôi.
Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người đến là người phương nào, Thác Bạt Hiên Ảnh hơi cười cười, ngẫm lại mới thấy, cảm giác của hắn (TBHA) có sai bao giờ đâu? Trong năm huynh đệ, yêu lực của hắn là mạnh nhất, khả năng xảy ra sai sót chỉ là cực nhỏ, huống chi khi hắn ở cạnh Triệu Đại Ngưu còn có cảm giác người một nhà, quả thật là……
“A Đại, vì sao huynh lại ở đây?”
Vân Mị một đường đuổi theo Triệu Đại Ngưu đến đây, vừa mới định hạ độc độc chết tên nam nhân đã dám câu dẫn người của hắn (VM) lại còn dám mặc cùng kiểu quần áo với hắn (VM), đột nhiên phát hiện ra cư nhiên đó là lão Đại nhà mình, Vân Mị thật sự rất giật mình.
“A Nhị, đã lâu không gặp.”
Thác Bạt Hiên Ảnh, cũng chính là A Đại, mỉm cười với Vân Mị. Hắn (TBHA) hạ sơn sớm hơn Vân Mị một năm, mà đã năm năm rồi không quay lại Hắc Sơn, lại càng không tìm gặp huynh đệ của mình, cho nên A Nhị kinh ngạc cũng là chuyện thường tình.
Ha hả, vì người đó, ngay cả người nhà hắn (TBHA) cũng để qua một bên, chỉ là người đó có lẽ một chút cũng không thèm để trong lòng……
Thác Bạt Hiên Ảnh cẩn thận thu hồi bi thương trong lòng, sợ Vân Mị phát hiện ra. Nếu cái tên A Nhị tính tình vốn đã không tốt lại còn đặc biệt quan tâm đến người nhà này biết chuyện của mình,chỉ sợ hắn (VM) sẽ hạ độc người đó đến muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong lắm. Ngay cả hắn (TBHA) dù cho mình có bị thương cũng không muốn để người đó xảy ra trầy xước gì nha……
“Huynh nói đệ này A Nhị, thật đúng là không giống phong cách của đệ chút nào, cư nhiên lại để lão bà của mình chạy ra khỏi phạm vi của đệ.”
Đối mặt với ngữ khí bán trêu chọc của Thác Bạt Hiên Ảnh, Vân Mị hơi nheo mắt lại, cái câu “lão bà của mình” của A Đại ngoài ý muốn làm cho hắn (VM) tâm hoa nộ phóng. Chỉ có điều, cho dù Thác Bạt Hiên Ảnh che dấu khá tốt, Vân Mị vẫn thấy được ánh mắt cô đơn của hắn (TBHA).
Là tên nào dám làm huynh đệ của hắn thương tâm??? Hắn nhất định phải hạ độc tên đó đến muốn chết cũng không được!(y như rằng =.=)
“Là ai?”
“Ai là ai?”
Thác Bạt Hiên Ảnh hơi sửng sốt. Quả thật là huynh đệ của mình, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu lòng hắn (TBHA). Hắn đương nhiên biết Vân Mị đang hỏi về ai, nhưng hắn (TBHA) không muốn người đó chịu nửa thương tổn, lại không muốn thân nhân của mình lo lắng, đành che dấu cười nói, “Đệ còn có thời gian ở đây dài dòng sao, tốt hơn hết là nên nghĩ cách thu phục lão bà của mình trước đi, huynh thấy vị Triệu huynh đệ này có vẻ không muốn trở thành lão bà của đệ đâu.”
“Ai dám nói bậy!”
Vân Mị lập tức tràn đầy lửa giận, nhưng ít nhiều cũng chỉ để che đậy cảm giác mất mát trong lòng…… Chắc không phải là Triệu Đại Ngưu nói với A Đại đâu?
Nửa tháng trước hắn (VM) cũng có nghĩ lại, có đôi khi nóng giận hắn cũng muốn quên đi Triệu Đại Ngưu. Vân Mị hắn mà còn sợ không tìm được lão bà ư? Chỉ là mỗi khi bình tĩnh lại, trong đầu hắn đều tràn ngập hình ảnh của Triệu Đại Ngưu……
Mà mất mặt hơn, hắn (VM) luôn chỉ vì nhớ đến tư vị của Triệu Đại Ngưu mà dục cầu bất mãn, cuối cùng không thể không điên cuồng dội nước lã, có khi thật sự không được chỉ có thể tự mình giải quyết ── đương nhiên cái việc mất mặt ấy hắn tuyệt đối sã không nói cho bất luận kẻ nào, đặc biệt là Triệu Đại Ngưu và A Đại!
“Đương nhiên là Triệu huynh đệ tự mình nói. A Nhị, đệ thô lỗ như vậy, không bằng tặng y cho huynh đi……”
Thác Bạt Hiên Ảnh nửa thật nửa giả cười nói, lập tức nhận lấy cừu thị của Vân Mị.
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Triệu Đại Ngưu nhất định là người của đệ! Y không muốn làm lão bà của đệ cũng phải làm! Lão bà của huynh đệ mình mà huynh cũng muốn hoành đao đoạt ái sao?”
Hắn (VM) tuy không ôn nhu được như A Đại, nhưng mà… nhưng mà…
Nhìn thấy vẻ mặt cố nén tiếng cười to của A Đại, Vân Mị liền biết mình bị A Đại hù. Hai gò má của hắn vì quẫn bách mà hơi ửng đỏ, nhưng trong lòng lại buông một tiếng thở dài. Ngoại trừ người trong lòng thì còn ai có thể làm tổn thương A Đại được đây, mà A Đại đương nhiên cũng không muốn làm tổn thương đến người kia, giống như mình…… Hắn rõ ràng đối với trâu ngốc này hận muốn chết, thế nhưng vừa nhìn thấy y, phát hiện y tựa hồ hơi gầy, trong lòng không còn oán giận nữa mà chỉ cảm thấy thương xót……
Dùng yêu lực ôm lấy Triệu Đại Ngưu, Vân Mị nhìn Thác Bạt Hiên Ảnh, bất đắc dĩ nói: “A Đại, huynh phải tự mình bảo trọng, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì đến vùng ngoại ô phía Đông Bắc Lạc Dương tìm đệ.”
“Ha hả, biết rồi, đệ đi đi, cẩn thận lão bà của đệ tỉnh lại.”
Thác Bạt Hiên Ảnh mỉm cười nhìn Vân Mị vội vã rời đi, phiền muộn nghĩ loạn, hay là hắn cũng học theo Vân Mị dùng các loại dược liệu đối phó với ngươi kia đi.
Chỉ có điều hắn dù sao cũng không phải Vân Mị, mà người đó lại càng không phải là Triệu Đại Ngưu……
Triệu Đại Ngưu và Thác Bạt Hiên Ảnh ngồi ăn được một lúc, không khí cũng trở nên bình thường hơn. Y đối với khuôn mặt kia đã hơi thích ứng, dù sao thì họ đều là hai đại nam nhân, cũng không phải cô nương gia gì, Triệu Đại Ngưu liền thả lỏng, biểu hiện cũng trở nên hào sảng hơn.
“Ha hả, quả thật ta không phải người Tiên Ti, nhưng cũng chỉ có thể được xem là một nửa người Trung Nguyên thôi, gia mẫu ta là người Trung Nguyên.”
Thác Bạt Hiên Ảnh có vẻ như rất hợp tính với Triệu Đại Ngưu. Thái độ làm người của y quang minh lỗi lạc mà không hề có tâm cơ, dũng cảm hào phóng, là loại hình hoàn toàn trái ngược với con người đầy tâm cơ kia*, hảo cảm của Thác Bạt Hiên Ảnh đối với y lại tăng thêm.
*người kia là bạn thụ của TBHA í.
“Triệu Đại Ngưu, ngươi chạy xa như vậy làm cái gì!!!!”
Mới tán gẫu được vài câu, đột nhiên hai người nghe được một thanh âm nổi giận cực độ. Triệu Đại Ngưu cảm thấy trong lòng trầm xuống, còn chưa kịp quay đầu lại ngay lập tức đã ngửi thấy một cỗ hương vị kỳ lạ, hai mắt mờ dần. “Ba” một tiếng, y hoàn toàn nằm úp sấp trên bàn, ngay cả khi tay áo dính phải nước canh cũng không có phản ứng gì.
Có điều Thác Bạt Hiên Ảnh cũng biết y chỉ là bị hạ dược nên ngất đi thôi.
Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người đến là người phương nào, Thác Bạt Hiên Ảnh hơi cười cười, ngẫm lại mới thấy, cảm giác của hắn (TBHA) có sai bao giờ đâu? Trong năm huynh đệ, yêu lực của hắn là mạnh nhất, khả năng xảy ra sai sót chỉ là cực nhỏ, huống chi khi hắn ở cạnh Triệu Đại Ngưu còn có cảm giác người một nhà, quả thật là……
“A Đại, vì sao huynh lại ở đây?”
Vân Mị một đường đuổi theo Triệu Đại Ngưu đến đây, vừa mới định hạ độc độc chết tên nam nhân đã dám câu dẫn người của hắn (VM) lại còn dám mặc cùng kiểu quần áo với hắn (VM), đột nhiên phát hiện ra cư nhiên đó là lão Đại nhà mình, Vân Mị thật sự rất giật mình.
“A Nhị, đã lâu không gặp.”
Thác Bạt Hiên Ảnh, cũng chính là A Đại, mỉm cười với Vân Mị. Hắn (TBHA) hạ sơn sớm hơn Vân Mị một năm, mà đã năm năm rồi không quay lại Hắc Sơn, lại càng không tìm gặp huynh đệ của mình, cho nên A Nhị kinh ngạc cũng là chuyện thường tình.
Ha hả, vì người đó, ngay cả người nhà hắn (TBHA) cũng để qua một bên, chỉ là người đó có lẽ một chút cũng không thèm để trong lòng……
Thác Bạt Hiên Ảnh cẩn thận thu hồi bi thương trong lòng, sợ Vân Mị phát hiện ra. Nếu cái tên A Nhị tính tình vốn đã không tốt lại còn đặc biệt quan tâm đến người nhà này biết chuyện của mình,chỉ sợ hắn (VM) sẽ hạ độc người đó đến muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong lắm. Ngay cả hắn (TBHA) dù cho mình có bị thương cũng không muốn để người đó xảy ra trầy xước gì nha……
“Huynh nói đệ này A Nhị, thật đúng là không giống phong cách của đệ chút nào, cư nhiên lại để lão bà của mình chạy ra khỏi phạm vi của đệ.”
Đối mặt với ngữ khí bán trêu chọc của Thác Bạt Hiên Ảnh, Vân Mị hơi nheo mắt lại, cái câu “lão bà của mình” của A Đại ngoài ý muốn làm cho hắn (VM) tâm hoa nộ phóng. Chỉ có điều, cho dù Thác Bạt Hiên Ảnh che dấu khá tốt, Vân Mị vẫn thấy được ánh mắt cô đơn của hắn (TBHA).
Là tên nào dám làm huynh đệ của hắn thương tâm??? Hắn nhất định phải hạ độc tên đó đến muốn chết cũng không được!(y như rằng =.=)
“Là ai?”
“Ai là ai?”
Thác Bạt Hiên Ảnh hơi sửng sốt. Quả thật là huynh đệ của mình, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu lòng hắn (TBHA). Hắn đương nhiên biết Vân Mị đang hỏi về ai, nhưng hắn (TBHA) không muốn người đó chịu nửa thương tổn, lại không muốn thân nhân của mình lo lắng, đành che dấu cười nói, “Đệ còn có thời gian ở đây dài dòng sao, tốt hơn hết là nên nghĩ cách thu phục lão bà của mình trước đi, huynh thấy vị Triệu huynh đệ này có vẻ không muốn trở thành lão bà của đệ đâu.”
“Ai dám nói bậy!”
Vân Mị lập tức tràn đầy lửa giận, nhưng ít nhiều cũng chỉ để che đậy cảm giác mất mát trong lòng…… Chắc không phải là Triệu Đại Ngưu nói với A Đại đâu?
Nửa tháng trước hắn (VM) cũng có nghĩ lại, có đôi khi nóng giận hắn cũng muốn quên đi Triệu Đại Ngưu. Vân Mị hắn mà còn sợ không tìm được lão bà ư? Chỉ là mỗi khi bình tĩnh lại, trong đầu hắn đều tràn ngập hình ảnh của Triệu Đại Ngưu……
Mà mất mặt hơn, hắn (VM) luôn chỉ vì nhớ đến tư vị của Triệu Đại Ngưu mà dục cầu bất mãn, cuối cùng không thể không điên cuồng dội nước lã, có khi thật sự không được chỉ có thể tự mình giải quyết ── đương nhiên cái việc mất mặt ấy hắn tuyệt đối sã không nói cho bất luận kẻ nào, đặc biệt là Triệu Đại Ngưu và A Đại!
“Đương nhiên là Triệu huynh đệ tự mình nói. A Nhị, đệ thô lỗ như vậy, không bằng tặng y cho huynh đi……”
Thác Bạt Hiên Ảnh nửa thật nửa giả cười nói, lập tức nhận lấy cừu thị của Vân Mị.
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Triệu Đại Ngưu nhất định là người của đệ! Y không muốn làm lão bà của đệ cũng phải làm! Lão bà của huynh đệ mình mà huynh cũng muốn hoành đao đoạt ái sao?”
Hắn (VM) tuy không ôn nhu được như A Đại, nhưng mà… nhưng mà…
Nhìn thấy vẻ mặt cố nén tiếng cười to của A Đại, Vân Mị liền biết mình bị A Đại hù. Hai gò má của hắn vì quẫn bách mà hơi ửng đỏ, nhưng trong lòng lại buông một tiếng thở dài. Ngoại trừ người trong lòng thì còn ai có thể làm tổn thương A Đại được đây, mà A Đại đương nhiên cũng không muốn làm tổn thương đến người kia, giống như mình…… Hắn rõ ràng đối với trâu ngốc này hận muốn chết, thế nhưng vừa nhìn thấy y, phát hiện y tựa hồ hơi gầy, trong lòng không còn oán giận nữa mà chỉ cảm thấy thương xót……
Dùng yêu lực ôm lấy Triệu Đại Ngưu, Vân Mị nhìn Thác Bạt Hiên Ảnh, bất đắc dĩ nói: “A Đại, huynh phải tự mình bảo trọng, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì đến vùng ngoại ô phía Đông Bắc Lạc Dương tìm đệ.”
“Ha hả, biết rồi, đệ đi đi, cẩn thận lão bà của đệ tỉnh lại.”
Thác Bạt Hiên Ảnh mỉm cười nhìn Vân Mị vội vã rời đi, phiền muộn nghĩ loạn, hay là hắn cũng học theo Vân Mị dùng các loại dược liệu đối phó với ngươi kia đi.
Chỉ có điều hắn dù sao cũng không phải Vân Mị, mà người đó lại càng không phải là Triệu Đại Ngưu……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook