Tiên Hà Phong Bạo
-
Chương 13: Tử sắc dị thảo (1)
Chính vào lúc này!
Thần quang trong mắt Từ Huyền chợt lóe, thân thể co rụt lại thành nửa vòng cung tránh né một quyền của Từ Tiểu Hổ.
Ngay sau đó, hai tay của hắn giống như độc xà trườn lên cánh tay của Từ Tiểu Hổ.
Những động tác này đều được xuất sử dưới sự phối hợp của bí quyết thổ nạp.
- Ôi chao…
Từ Tiểu Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay tráng kiện bị Từ Huyền vặn một cái cảm giác đau nhức.
- Cút ngay cho ta!
Con mắt hắn đỏ hồng, trong cơn giận dữ liền liều mạng đánh tới Từ Huyền.
Dù sao Từ Huyền cũng thiếu rất nhiều kinh nghiệm tác chiến, dưới chênh lệch của lực lượng liền bị mất đi trọng tâm.
- Hô!
Hung quang trong mắt Từ Tiểu Hổ chợt lóe, một quyền xé gió đánh về phía đầu Từ Huyền.
- Không tốt!
Từ Huyền mất đi trọng tâm, một chân thậm chí bay lên trên không.
Nếu như bị đánh trúng, thân thể gầy nhỏ kia đối mặt với vóc người hung mãnh của Từ Tiểu Hổ, sợ rằng không còn cơ hội trở mình nữa.
Mắt thấy khó thoát khỏi một kiếp!
Thế nhưng chính vào lúc chỉ mành treo chuông, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền lại bắt đầu khởi động, sinh ra một cỗ nhận lực, một chân bay lên không trung, một chân khác giống như rễ cay cắm sâu vào mặt đất, hai tay như hai con rắn lượn lờ giữa không trung.
Càng kinh người hơn chính là thân thể hăn ngửa ra phía sau đã vượt qua chín mươi độ.
Đó là một loại tư thái thế nào.
Toàn thân Từ Huyền giống như một chiếc cung đang căng lên, một chân đá lên bầu trời, trọng tâm định ở trên hư không, ổn định tại chỗ.
Vào giờ khắc này, gió như ngừng thổi.
Tia nắng ban mai chiếu xuống toàn trường yên tĩnh đến đáng sợ, chúng thôn dân đều thấy rõ động tác của hắn.
Trong lòng mọi người không tự chủ được đánh thót, chỉ sợ bất kỳ một dị động nào dều khiến tư thái kỳ dị của thiếu niên kia thất bại trong gang tấc.
Thân thể Từ Huyền giống như chiếc cung đang giương ngả ra phía sau, hai tay bắt thành hình xả huyền phù giữa không trung, một chân giơ giữa không trung, một chân khác như mọc rễ cắm sâu xuống mặt đất.
Đây chính là tổ hợp nửa đầu hai chiêu thức khó nhất trong Long Xà đệ nhị biến.
Hô!
Thân thể hắn uốn lượn ra sau, chỉ cảm thấy mọt cỗ kình phong lan theo nắm tay Từ Tiểu Hổ đi tới sát chóp mũi.
Quá nguy hiểm!
Dùng tổ hợp nửa chiêu thức kia tránh thoát được một kích hung hăng của Từ Tiểu Hổ.
Từ Huyền phấn chấn, khí huyết trong cơ thể dang lên, lấy khí thế từ trước tới nay chưa có đánh ra nửa chiêu sau!
Thình thịch!
Bàn chân của Từ Huyền nâng cao giữa không trung, hung hăng hạ xuống, hầu như tạo thành một nửa cung tròn đá bay Từ Tiểu Hổ ra ngoài.
Cước lực kia dùng toàn bộ thân thể để bạo phát, so với uy lực một cước bình thường phải lớn hơn gấp đôi.
- A…
Từ Tiểu Hổ kêu thảm một tiếng, thân thể quay ngược giữa không trung rồi ngã xuống, trong lỗ mũi chảy ra máu tươi lênh láng.
Khi hắn thảm thiết rơi xuống đất, Từ Huyền mới lộn ngược ra sau, khó khăn lắm mới hạ xuống đất được, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, hô hấp thoáng lộ vẻ gấp gáp.
Tổ hợp hai chiêu cuois khiến khí huyết trong cơ thể hắn bạo phát, lúc này không còn chút sức lực nào.
Mà Từ Tiểu Hổ lại nằm trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi, không chỉ lỗ mũi bị chảy máu mà còn bị gãy một cái răng cửa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đám người Đại Từ gia bàng quang xem chiến đều kinh nghi bất định trong lòng, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ khó tin.
Từ Tiểu Hổ là một trong những thanh niên trẻ tuổi hung hãn nhất trong làng, vậy mà bị Từ Huyền gầy yếu đánh ngã.
Từ Huyền phập phồng ngực, hơi thở gấp gáp, tâm thần có chút hoảng hốt. Thậm chí hắn không thể tin được vừa rồi lại tổ hợp được chiêu thức hoàn mỹ chuyển bại thành thắng, đánh cho Từ Tiểu Hổ phải nằm úp sấp mà đáng lẽ ra chỗ đó là của chính mình.
Nhớ lại quãng thời gian trước hắn bị Từ Tiểu Hổ khi dễ từ nhỏ, không ngờ một ngày có thể trở mình đánh ngã đối phương.
- Tiểu tử, ngươi đợi đấy, thù này không báo không phải quân tử…
Dưới âm thanh băng lãnh của Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền nhặt giỏ lên, thần sắc hững hờ rời đi.
Mà những thôn dân khác nhìn theo bóng lưng thiếu niên gầy yêu kia, trong lòng có chút thay đổi.
Trị được Từ Tiểu Hổ một lần, Từ Huyền cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng vô cùng.
Cùng lúc đó, trong viện tử Đại Từ gia.
Trên lầu ba, một nam tử oai hùng, ước chừng ba mươi tuổi, vóc người lực lưỡng, thần quang trong mắt bức nhân.
Bên cạnh là một thiếu niên mặc thanh sam, mặt trắng tuấn nhã, chính là Đại Từ gia công tử Từ Nguyên.
- Tống lão sư, không nghĩ tới Từ Tiểu Hổ luôn luôn hung hãn lại bị Từ Huyền đánh bại.
Từ Nguyên lộ chút vẻ cam lòng mơ hồ trong mắt, hắn nhíu mày nói:
- Chiêu thức của hắn vừa rồi thoạt nhìn vô cùng cổ quái…
- Cổ quái? Ta cũng biết.
Tống Hằng cười nhạt, sau lại nói:
- Một đời của ta ra mắt không ít lưu phái luyện thể, thế nhưng chưa bao giờ thấy qua chiêu thức luyện thể quái dị như vậy. Hơn nữa độ khó của những chiêu thức này rất coa, Từ Huyền này sợ rằng…
- Tống lão sư đang hoài nghi, Từ Huyền này gặp được cao nhân lánh đời, sau đớ được truyền thụ một ít chiêu thức luyện thể sao?
Từ Nguyên kinh nghi bất định hỏi.
- Ngươi nghĩ lại xem, nếu không có người bên cạnh chỉ điểm. Chỉ bằng vào một tiểu tử thiên phú bình thường sao có thể đột phá lên luyện thể nhị trọng trong thời gian nắng, còn học được phương pháp luyện thể khó như vậy?
Tống Hằng chắp tay trầm giọng nói, trong mắt lóe lên tinh quang.
Đối với lời nói của lão sư, Từ Nguyên tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bởi vì Tống lão sư là võ sư do phụ thân bỏ một số tiền thật lớn mời tới truyền thụ thể thuật cho chính mình, ngay cả mấy vị thúc bá luyện thể tứ, ngũ trọng cũng đều vô cùng tôn kính đối với hắn.
…
- Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem, thù này không trả ta không làm người …
Trong tiếng kêu băng lãnh đầy cừu hận của Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền đạm nhiên ra khỏi thôn, đi vào trong núi.
Sau mấy canh giờ leo trèo, rốt cục Từ Huyền đã tiến vào thâm sơn.
Nếu là dĩ vãng, khi hắn đi tới địa phương này chắc chắn sẽ thở hồng hộc.
Thế nhưng hiện giờ lấy tu vi luyện thể nhị trộng, lại thêm bí quyết thổ nạp phối hợp, hắn cư nhiên không đỏ mặt chút nào.
Cho dù người luyện thể tam trọng trưởng thành cũng không nhất định có thể làm được điểm ấy. Hái thuốc cũng cần phải có thể lực thật tốt, ít nhất người bình thường muốn tới vị trí này rất khó, còn không dễ dàng tiến nhập vào trong.
Rốt cục, đi tới vị trí vách núi, Từ Huyền thấy một loại cây màu tím toát lên vẻ kiều diễm, dưới ánh nắng chiếu xuống mơ hồ phản xạ ra quang mang.
Thần quang trong mắt Từ Huyền chợt lóe, thân thể co rụt lại thành nửa vòng cung tránh né một quyền của Từ Tiểu Hổ.
Ngay sau đó, hai tay của hắn giống như độc xà trườn lên cánh tay của Từ Tiểu Hổ.
Những động tác này đều được xuất sử dưới sự phối hợp của bí quyết thổ nạp.
- Ôi chao…
Từ Tiểu Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay tráng kiện bị Từ Huyền vặn một cái cảm giác đau nhức.
- Cút ngay cho ta!
Con mắt hắn đỏ hồng, trong cơn giận dữ liền liều mạng đánh tới Từ Huyền.
Dù sao Từ Huyền cũng thiếu rất nhiều kinh nghiệm tác chiến, dưới chênh lệch của lực lượng liền bị mất đi trọng tâm.
- Hô!
Hung quang trong mắt Từ Tiểu Hổ chợt lóe, một quyền xé gió đánh về phía đầu Từ Huyền.
- Không tốt!
Từ Huyền mất đi trọng tâm, một chân thậm chí bay lên trên không.
Nếu như bị đánh trúng, thân thể gầy nhỏ kia đối mặt với vóc người hung mãnh của Từ Tiểu Hổ, sợ rằng không còn cơ hội trở mình nữa.
Mắt thấy khó thoát khỏi một kiếp!
Thế nhưng chính vào lúc chỉ mành treo chuông, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền lại bắt đầu khởi động, sinh ra một cỗ nhận lực, một chân bay lên không trung, một chân khác giống như rễ cay cắm sâu vào mặt đất, hai tay như hai con rắn lượn lờ giữa không trung.
Càng kinh người hơn chính là thân thể hăn ngửa ra phía sau đã vượt qua chín mươi độ.
Đó là một loại tư thái thế nào.
Toàn thân Từ Huyền giống như một chiếc cung đang căng lên, một chân đá lên bầu trời, trọng tâm định ở trên hư không, ổn định tại chỗ.
Vào giờ khắc này, gió như ngừng thổi.
Tia nắng ban mai chiếu xuống toàn trường yên tĩnh đến đáng sợ, chúng thôn dân đều thấy rõ động tác của hắn.
Trong lòng mọi người không tự chủ được đánh thót, chỉ sợ bất kỳ một dị động nào dều khiến tư thái kỳ dị của thiếu niên kia thất bại trong gang tấc.
Thân thể Từ Huyền giống như chiếc cung đang giương ngả ra phía sau, hai tay bắt thành hình xả huyền phù giữa không trung, một chân giơ giữa không trung, một chân khác như mọc rễ cắm sâu xuống mặt đất.
Đây chính là tổ hợp nửa đầu hai chiêu thức khó nhất trong Long Xà đệ nhị biến.
Hô!
Thân thể hắn uốn lượn ra sau, chỉ cảm thấy mọt cỗ kình phong lan theo nắm tay Từ Tiểu Hổ đi tới sát chóp mũi.
Quá nguy hiểm!
Dùng tổ hợp nửa chiêu thức kia tránh thoát được một kích hung hăng của Từ Tiểu Hổ.
Từ Huyền phấn chấn, khí huyết trong cơ thể dang lên, lấy khí thế từ trước tới nay chưa có đánh ra nửa chiêu sau!
Thình thịch!
Bàn chân của Từ Huyền nâng cao giữa không trung, hung hăng hạ xuống, hầu như tạo thành một nửa cung tròn đá bay Từ Tiểu Hổ ra ngoài.
Cước lực kia dùng toàn bộ thân thể để bạo phát, so với uy lực một cước bình thường phải lớn hơn gấp đôi.
- A…
Từ Tiểu Hổ kêu thảm một tiếng, thân thể quay ngược giữa không trung rồi ngã xuống, trong lỗ mũi chảy ra máu tươi lênh láng.
Khi hắn thảm thiết rơi xuống đất, Từ Huyền mới lộn ngược ra sau, khó khăn lắm mới hạ xuống đất được, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, hô hấp thoáng lộ vẻ gấp gáp.
Tổ hợp hai chiêu cuois khiến khí huyết trong cơ thể hắn bạo phát, lúc này không còn chút sức lực nào.
Mà Từ Tiểu Hổ lại nằm trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi, không chỉ lỗ mũi bị chảy máu mà còn bị gãy một cái răng cửa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đám người Đại Từ gia bàng quang xem chiến đều kinh nghi bất định trong lòng, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ khó tin.
Từ Tiểu Hổ là một trong những thanh niên trẻ tuổi hung hãn nhất trong làng, vậy mà bị Từ Huyền gầy yếu đánh ngã.
Từ Huyền phập phồng ngực, hơi thở gấp gáp, tâm thần có chút hoảng hốt. Thậm chí hắn không thể tin được vừa rồi lại tổ hợp được chiêu thức hoàn mỹ chuyển bại thành thắng, đánh cho Từ Tiểu Hổ phải nằm úp sấp mà đáng lẽ ra chỗ đó là của chính mình.
Nhớ lại quãng thời gian trước hắn bị Từ Tiểu Hổ khi dễ từ nhỏ, không ngờ một ngày có thể trở mình đánh ngã đối phương.
- Tiểu tử, ngươi đợi đấy, thù này không báo không phải quân tử…
Dưới âm thanh băng lãnh của Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền nhặt giỏ lên, thần sắc hững hờ rời đi.
Mà những thôn dân khác nhìn theo bóng lưng thiếu niên gầy yêu kia, trong lòng có chút thay đổi.
Trị được Từ Tiểu Hổ một lần, Từ Huyền cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng vô cùng.
Cùng lúc đó, trong viện tử Đại Từ gia.
Trên lầu ba, một nam tử oai hùng, ước chừng ba mươi tuổi, vóc người lực lưỡng, thần quang trong mắt bức nhân.
Bên cạnh là một thiếu niên mặc thanh sam, mặt trắng tuấn nhã, chính là Đại Từ gia công tử Từ Nguyên.
- Tống lão sư, không nghĩ tới Từ Tiểu Hổ luôn luôn hung hãn lại bị Từ Huyền đánh bại.
Từ Nguyên lộ chút vẻ cam lòng mơ hồ trong mắt, hắn nhíu mày nói:
- Chiêu thức của hắn vừa rồi thoạt nhìn vô cùng cổ quái…
- Cổ quái? Ta cũng biết.
Tống Hằng cười nhạt, sau lại nói:
- Một đời của ta ra mắt không ít lưu phái luyện thể, thế nhưng chưa bao giờ thấy qua chiêu thức luyện thể quái dị như vậy. Hơn nữa độ khó của những chiêu thức này rất coa, Từ Huyền này sợ rằng…
- Tống lão sư đang hoài nghi, Từ Huyền này gặp được cao nhân lánh đời, sau đớ được truyền thụ một ít chiêu thức luyện thể sao?
Từ Nguyên kinh nghi bất định hỏi.
- Ngươi nghĩ lại xem, nếu không có người bên cạnh chỉ điểm. Chỉ bằng vào một tiểu tử thiên phú bình thường sao có thể đột phá lên luyện thể nhị trọng trong thời gian nắng, còn học được phương pháp luyện thể khó như vậy?
Tống Hằng chắp tay trầm giọng nói, trong mắt lóe lên tinh quang.
Đối với lời nói của lão sư, Từ Nguyên tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bởi vì Tống lão sư là võ sư do phụ thân bỏ một số tiền thật lớn mời tới truyền thụ thể thuật cho chính mình, ngay cả mấy vị thúc bá luyện thể tứ, ngũ trọng cũng đều vô cùng tôn kính đối với hắn.
…
- Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem, thù này không trả ta không làm người …
Trong tiếng kêu băng lãnh đầy cừu hận của Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền đạm nhiên ra khỏi thôn, đi vào trong núi.
Sau mấy canh giờ leo trèo, rốt cục Từ Huyền đã tiến vào thâm sơn.
Nếu là dĩ vãng, khi hắn đi tới địa phương này chắc chắn sẽ thở hồng hộc.
Thế nhưng hiện giờ lấy tu vi luyện thể nhị trộng, lại thêm bí quyết thổ nạp phối hợp, hắn cư nhiên không đỏ mặt chút nào.
Cho dù người luyện thể tam trọng trưởng thành cũng không nhất định có thể làm được điểm ấy. Hái thuốc cũng cần phải có thể lực thật tốt, ít nhất người bình thường muốn tới vị trí này rất khó, còn không dễ dàng tiến nhập vào trong.
Rốt cục, đi tới vị trí vách núi, Từ Huyền thấy một loại cây màu tím toát lên vẻ kiều diễm, dưới ánh nắng chiếu xuống mơ hồ phản xạ ra quang mang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook