Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
-
Chương 13: Sở mặc
Cũng như nhân giới có hệ thống bạo lực vũ trang, tiên giới cũng có hệ thống bạo lực vũ trang. Trước đó Tiêu Dật e ngại sở tuần kiểm, chỉ là cơ quan nhỏ cấp thấp nhất trong hệ thống này, tinh nhuệ chân chính của hệ thống này là kim ngư vệ. Nếu so sánh hai cái, Tiêu Dật cảm thấy nó giống như quản lý thành thị và bộ đội đặc chủng kiểu cũ.
Khi mũi tên màu vàng cắm xuống đất, trong không trung truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Người nào đang tụ tập đánh nhau ở đó?”
Đối phương tốc độ cực nhanh, mới đầu chỉ là âm thanh truyền tới, chưa đợi câu nói nói xong, đối phương đã ở ngay trước mặt.
Chỉ thấy bốn con thần tuấn thiên mã toàn thân lông đen không một sợi tạp, chỉ có bốn vó và cái đuôi là trắng tuyết đứng giữa không trung, trên mỗi thiên mã là một nam tử tư thái hiên ngang. Nam tử dẫn đầu đầu đội mũ bạch ngọc, thân khoác áo choàng hạt, không quá hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt đen, môi mỏng khẽ nhếch, đường nét gương mặt rõ ràng. Nam tử này ngồi trên thiên mã, khí thế bức người tiến lại gần, mang tới uy nghiêm cao cao tại thượng.
Sau lưng hắn là ba nam tử khác tuổi tác bất đồng, tuy khí thế không bức nhân như hắn, nhưng đồng dạng cũng uy nghiêm vô cùng. Một nam tử khoảng chừng bốn mươi trong đó trầm giọng mở miệng: “Các ngươi là ai, dám tụ tập đánh nhau ở đây?”
Thanh âm này chính là thanh âm uy nghiêm trước đó.
Từ sau khi nhận ra là người của Kim ngư vệ, đám người Lâm Thính Hải đã nhanh chóng dừng tay, ngoan ngoãn vô cùng cúi đầu đứng đó. Nghe nam tử trung niên hỏi, mọi người đều đùn đẩy cho nhau không muốn trả lời. Điền Cách Phi không biện pháp chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn mấy người trên thiên mã cười cười lấy lòng, nhìn Lâm Thính Hải một cái cảnh cáo, giải thích: “Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi không phải tụ tập đánh nhau, mà mấy huynh đệ chúng tôi nhất thời ngứa tay quậy một chút.”
“Hử?” Nam tử trung niên dài giọng, rõ ràng không tin lời Điền Cách Phi.
Điền Cách Phi run lên, nhưng vẫn cứng mồm nói các huynh đệ đùa giỡn, mọi người đều không ngốc, đều biết sự lợi hại của Kim ngư vệ, lúc này chỉ có thể cắn chặt không buông.
Nam tử trung niên thấy không hỏi ra được gì, quay lại chuyển sang nhìn mấy người Tiêu Dật. Tiêu Dật cúi đầu tránh khỏi tầm nhìn của đối phương, hận không thể lập tức trốn sau lưng Từ Sắt Nguyên, để Kim ngư vệ không thể thấy được y. Phải biết, lúc này thân phận của y là ở lậu chân chính, hơn nữa nội thể căn bản không có tiên cách, tuy y ở tiên giới lâu như vậy cũng không có ai phát hiện dị thường, nhưng khó bảo đảm người của Kim ngư vệ quá lợi hại, nhìn ra được đầu mối nào.
Thái độ tránh né của Tiêu Dật tuy nhỏ nhặt, nhưng không trốn khỏi được ánh mắt nam nhân ngồi trên thiên mã trước nhất, ánh mắt nghiêm nghị của nam nhân đặt trên người Tiêu Dật, Tiêu Dật nỗ lực khống chế thân thể, mới không lộ ra sơ hở nào trong tầm nhìn của đối phương.
Tiêu Dật toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, đường nhìn của nam nhân trung niên đã cố định trên người Từ Sắt Nguyên. Từ Sắt Nguyên thầm mắng, nhưng trên mặt không thể không bày ra nụ cười, khẳng định lời của Điền Cách Phi, “Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi thật sự không phải đánh nhau, là đang đùa giỡn.”
Nam tử trung niên hiển nhiên không tin, nhưng lại không nắm được chứng cứ nào, còn muốn nói gì đó, nhưng nam nhân ngồi ở trước nhất lại không để ý mở miệng, “Lưu Chính, bỏ đi.”
Có câu này, nam tử trung niên tuy không tình nguyện, cũng chỉ đành cung kính khom người với nam tử đó, trầm giọng nói, “Vâng, đại nhân.”
Nam nhân tùy ý nhìn mọi người tại đó một cái, thúc ngựa quay người đi trước, rất nhanh ba người còn lại cũng theo sau. Sau khi mấy người đó quay đi, Tiêu Dật nhịn không được len lén thò đầu ra nhìn theo hướng nam nhân ngồi đầu kia, nhưng không ngờ đối phương đột nhiên quay đầu lại nhìn. Hai người ánh mắt giao nhau, thân thể Tiêu Dật thoáng chốc cứng đờ, chỉ một ánh mắt, Tiêu Dật lại cảm thấy nam nhân tựa hồ đã nhìn thấu toàn bộ của y. Nam nhân không nói gì, ánh mắt đảo lên người Tiêu Dật một vòng, rất nhanh quay đầu đi.
Cho tới khi bóng dáng bốn người hoàn toàn biến mất, mọi người tại đó mới đồng thời thở phào một hơi. Từ Sắt Nguyên và Điền Cách Phi đều không dám sinh chuyện nữa, hung ác trừng nhau một cái, rồi quay đầu lên xe của mình đi khỏi.
Ngồi lên xe rồi, Tiêu Dật uống một hơi ba ly trà mới cảm thấy bản thân bình tĩnh lại, thực sự là ánh mắt đối phương quá sắc bén, y lại cảm thấy chột dạ, mình bị ánh mắt của đối phương dọa sợ.
Cũng giống y, Lâm Thính Hải cũng bị dọa phát nghẹn, duy chỉ có Từ Sắt Nguyên còn coi như đỡ chút, cũng nhịn không được dựa lên vách thở ra một hơi, cảm khái nói: “Thật không thẹn là Sở Mặc, đệ nhất cao thủ kim ngư vệ do tiên đế khâm điểm.”
“Ai? Sở Mặc!” Tiêu Dật xác nhận, “Chính là người ngồi đầu sao?”
Từ Sắt Nguyên gật đầu, nói: “Đúng, chính là anh ta, tuổi còn trẻ đã thăng lên làm phó thống lĩnh kim ngư vệ, là một trong những ái tướng tâm phúc của tiên đế bệ hạ.”
Lại nói Sở Mặc đó cũng là một truyền kỳ của tiên giới, lai lịch xuất thân của hắn vô cùng thần bí, kinh nghiệm trước kia không có bất cứ ai biết, đột nhiên một ngày nào đó xuất hiện bên cạnh tiên đế.
Tiên đế vô cùng xem trọng hắn, trực tiếp cho hắn gia nhập kim ngư vệ. Kim ngư vệ là gì? Là bộ đội tinh nhuệ nhất do tiên đế trực tiếp chưởng quản, là tâm phúc tuyệt đối của tiên đế, có quyền lực vượt hơn tất cả những khâu khác tại tiên đình. Tại tiên giới, nơi tất cả tiên nhân ao ước chính là kim ngư vệ, sợ nhất cũng là kim ngư vệ. Mỗi một vị trí bên trong kim ngư vệ, đều phải trải qua vô số tiên nhân cạnh tranh kịch liệt và liều mạng đổ máu mới giành được.
Sở Mặc là ai? Dựa vào cái gì có thể trực tiếp vào kim ngư vệ?
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi tiên nhân khi biết việc này, ngay cả người trong kim ngư vệ cũng không thể tiếp nhận mệnh lệnh này, thầm tính kế muốn loại trừ Sở Mặc. Vô số tiên nhân vui sướng trên tai họa của người khác nhìn kịch vui của Sở Mặc, xem hắn chừng nào sẽ bị đá ra khỏi kim ngư vệ? Nhưng kết quả, lại khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Sở Mặc xuất thủ thiết huyết mà ác liệt, sau khi hung hăng hạ thủ giáo huấn những người thầm ngáng chân hắn trong kim ngư vệ, trong thời gian ngắn ngủi một năm, Sở Mặc liên tiếp trảm sát sáu yêu thú gây họa tiên giới chạy khỏi thiên hà thủy vực, lùng bắt được yêu đao Đoạn Lăng Phong đào phạm cấp một đã chạy trốn ngàn năm, rồi lưu đày tới Hư Vô hải. Dựa vào những chiến công này, Sở Mặc nhanh chóng như hỏa tiễn ngồi lên vị trí phó thống lĩnh kim ngư vệ, còn được tiên giới thầm đặt danh hiệu sát thần.
Từ Sắt Nguyên nói tới đây, thở ra một hơi, đúng là mỗi người mỗi vẻ, mỗi vật mỗi cảnh, đừng mãi so sánh a! Từ đại công tử hắn cũng tính là một kiệt tác, nhưng nếu so với Sở Mặc thì còn cách xa. Nghĩ tới đây, Từ Sắt Nguyên quay đầu hòa nhã nhìn Lâm Thính Hải, vẻ mặt kỳ vọng: “Tiểu Hải, trọng nhiệm đánh đổ Sở Mặc đặt lên người cậu rồi.”
Từ Sắt Nguyên nhíu mày, khó xử nói: “Cô cô nói Sở Mặc là con riêng của tiên đế, bảo ta ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.”
“Phụt!” Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên đồng thời phun trà ra.
Từ Sắt Nguyên vẻ mặt cổ quái, “Thật hay giả vậy?”
Lâm Thính Hải lắc đầu, “Cô cô nói vậy, ta cũng không biết, nhưng cô cô chắc không lừa ta.”
Trước không bàn Sở Mặc có phải là con riêng của tiên đế không, trừ cái này ra, thân phận hiện tại của hắn Tiêu Dật cũng không thể đắc tội. Tiêu Dật lặng lẽ đặt ly trà xuống, chỉ hy vọng Sở Mặc quay lại nhìn y lần cuối đó chỉ là vô ý, mà không phải phát hiện y có gì dị thường. Tiêu Dật ở bên này thấp thỏm bất an, Sở Mặc đã đi xa lại như có điều ngẫm nghĩ.
Đánh nhau trước đây trong mắt hắn chỉ là chuyện nhỏ, bất kể là thật sự đánh nhau hay đùa giỡn, hắn căn bản lười để ý, khiến hắn để ý là thiếu niên vẫn không nói chuyện đó. Tu vi của thiếu niên không cao, thái độ cũng bình thường, lại ở chung với người Lâm gia, thân phận chắc không có vấn đề, nhưng hắn lại cứ cảm thấy trên người thiếu niên có một loại bất thường. Khí tức trên người thiếu niên không giống tiên nhân cho lắm, nhưng nếu nói thiếu niên không phải tiên nhân cũng không đúng, hắn ẩn ẩn cảm thấy khí tức trên người thiếu niên tựa hồ đã từng cảm ứng ở đâu rồi, là ở đâu đây?
Thiên mã mà Sở Mặc cưỡi là lăng vân mã do sở ngự thú đặc biệt nuôi dưỡng, biệt hiệu móng dẫm vân hải một bước ngàn dặm. Không đợi Sở Mặc nhớ ra hắn đã từng cảm thụ khí tức trên người Tiêu Dật ở đâu, mấy người đã tới nơi cần tới, phân sở của sở tuần kiểm trấn thủ Nhược Thủy châu. So với mục đích hắn tới lần này, thiếu niên khiến hắn cảm thấy bất thường chỉ là chuyện nhỏ, Sở Mặc rất nhanh chuyên tâm lại, chú ý vào việc trước mắt.
Bốn người xuống ngựa, đã có người phụ trách của sở tuần kiểm chờ trước cửa.
“Sở đại nhân!”
Người mở miệng xem ra không quá ba mươi, thân hình hao gầy, dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại rất linh hoạt, chính là Triệu Trưởng Tân nhất phẩm tuần kiểm phụ trách sở tuần kiểm Nhược Thủy châu.
Sở Mặc tùy ý ném roi ngựa cho Lưu Chính sau lưng, hơi gật đầu với Triệu Trưởng Tân.
“Triệu đại nhân!”
Triệu Trưởng Tân vừa nghênh đón Sở Mặc vào sở tuần kiểm, vừa thăm dò hỏi: “Không biết đại nhân tới có công cán gì?”
Sở Mặc thần sắc đạm nhạt: “Phụng thánh ý bệ hạ, tạm tời đóng giữ Nhược Thủy châu.”
Triệu Trưởng Tân nghe vậy kinh nghi không thôi, chỉ cảm thấy sau lưng thấm đẫm mồ hôi, nhất thời hoài nghi có phải tiên đế biết chuyện hắn lén làm không. Sau khi cố gắng trấn định bình tĩnh lại, Triệu Trưởng Tân ra vẻ kinh ngạc nói: “Đại nhân, không biết Nhược Thủy châu có gì không ổn thỏa?”
Sở Mặc ung dung thản nhiên nhìn hắn một cái, “Nhược Thủy châu có ổn thỏa hay không lẽ nào Triệu đại nhân không biết?”
Triệu Trưởng Tân giật mình, lộ ra nụ cười rụt rè, không dám nhiều lời nữa, thái độ càng lúc càng cẩn thận thận trọng.
Sở tuần kiểm của Nhược Thủy châu tọa lạc trên Thanh Đại sơn, cả kiến trúc cao thấp đồng đều, nguy nga lộng lẫy, chiếm diện tích rộng lớn, căn bản bao trọn cả Thanh Đại sơn. Mấy người đi mất một đoạn mới tới chính đường làm việc của sở tuần kiểm.
Triệu Trưởng Tân cẩn thận đưa Sở Mặc vào chính đường, thỉnh ý nói: “Sở đại nhân muốn ở lại nơi này làm việc hay là?”
Sở Mặc nhìn quanh một cái, do dự một lúc nói: “Không cần ở đây, ngươi tìm một viện tử độc lập là được.”
Triệu Trưởng Tân cung kính đáp vâng, đưa Sở Mặc tới viện tử bọn họ đã chuẩn bị trước đó. Viện này nằm ở hậu sơn Thanh Đại sơn, diện tích rất rộng, bên trong trang bị đầy đủ. Hay nhất là viện tử này gần sát cửa sau, xuất hành tiện lợi, không cần phải đi qua cửa chính của sở tuần kiểm, vạn nhất mấy người Sở Mặc muốn tránh sở tuần kiểm làm gì đó cũng tiện lợi.
Sở Mặc rất vừa lòng với sự hiểu ý của Triệu Trưởng Tân, hiếm khi lên tiếng khen hắn vào câu. Thấy Triệu Trưởng Tân lộ vẻ vui mừng lui ra, một thanh niên theo sát sau lưng Sở Mặc rất nhanh rút một tiên khí hình tròn cỡ bàn tay trong tay áo ra, điểm nhẹ một cái, tia sáng lam nhạt như nước từ trong tràn ra, rất nhanh quấn quanh cả viện tử.
Nam tử cất tiên khí vào tay áo, cung kính nói với Sở Mặc: “Đại nhân, không có vấn đề.”
Sở Mặc khẽ gật đầu, nhìn hướng Triệu Trưởng Tân đi, giọng lạnh xuống nói: “Thời gian này ngươi phụ trách chú ý hành động của Triệu Trưởng Tân.”
“Vâng! Đại nhân!” Thanh niên đứng sau lưng hắn đáp.
Bảo thủ hạ sau lưng lui xuống, Sở Mặc thần sắc đạm nhạt nhìn về hư không, trong mắt xẹt qua tia phức tạp. Cách đã mấy ngàn năm, tiên giới lại sắp bắt đầu hỗn loạn.
Lời tác giả:
Tiểu công cuối cùng cũng xuất hiện, sắp sửa bắt đầu cùng tiểu thụ tương ái tương sát.
Spoil siêu cấp:
Sở Mặc dựa vào võ lực nhẹ nhàng chỉ một cái đã áp chế được Tiêu Dật hoàn toàn không thể động đậy.
Tiêu Dật giãy dụa không thoát, tức giận: “Vượng Tài, lên!”
Vượng Tài lập tức vung một bàn tính nhỏ màu vàng ra, cộp cộp nửa ngày, bay tới trước mặt Tiêu Dật, the thé nói: “Một trăm khối thượng phẩm tinh ngọc! Đây là giá hữu nghị! Cậu phải biết ăn Sở Mặc rồi không dễ tiêu hóa.”
Tiêu Dật, “…!”
Sở Mặc, “…!”
Thử đoán xem, Vượng Tài là cái gì?
Khi mũi tên màu vàng cắm xuống đất, trong không trung truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Người nào đang tụ tập đánh nhau ở đó?”
Đối phương tốc độ cực nhanh, mới đầu chỉ là âm thanh truyền tới, chưa đợi câu nói nói xong, đối phương đã ở ngay trước mặt.
Chỉ thấy bốn con thần tuấn thiên mã toàn thân lông đen không một sợi tạp, chỉ có bốn vó và cái đuôi là trắng tuyết đứng giữa không trung, trên mỗi thiên mã là một nam tử tư thái hiên ngang. Nam tử dẫn đầu đầu đội mũ bạch ngọc, thân khoác áo choàng hạt, không quá hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt đen, môi mỏng khẽ nhếch, đường nét gương mặt rõ ràng. Nam tử này ngồi trên thiên mã, khí thế bức người tiến lại gần, mang tới uy nghiêm cao cao tại thượng.
Sau lưng hắn là ba nam tử khác tuổi tác bất đồng, tuy khí thế không bức nhân như hắn, nhưng đồng dạng cũng uy nghiêm vô cùng. Một nam tử khoảng chừng bốn mươi trong đó trầm giọng mở miệng: “Các ngươi là ai, dám tụ tập đánh nhau ở đây?”
Thanh âm này chính là thanh âm uy nghiêm trước đó.
Từ sau khi nhận ra là người của Kim ngư vệ, đám người Lâm Thính Hải đã nhanh chóng dừng tay, ngoan ngoãn vô cùng cúi đầu đứng đó. Nghe nam tử trung niên hỏi, mọi người đều đùn đẩy cho nhau không muốn trả lời. Điền Cách Phi không biện pháp chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn mấy người trên thiên mã cười cười lấy lòng, nhìn Lâm Thính Hải một cái cảnh cáo, giải thích: “Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi không phải tụ tập đánh nhau, mà mấy huynh đệ chúng tôi nhất thời ngứa tay quậy một chút.”
“Hử?” Nam tử trung niên dài giọng, rõ ràng không tin lời Điền Cách Phi.
Điền Cách Phi run lên, nhưng vẫn cứng mồm nói các huynh đệ đùa giỡn, mọi người đều không ngốc, đều biết sự lợi hại của Kim ngư vệ, lúc này chỉ có thể cắn chặt không buông.
Nam tử trung niên thấy không hỏi ra được gì, quay lại chuyển sang nhìn mấy người Tiêu Dật. Tiêu Dật cúi đầu tránh khỏi tầm nhìn của đối phương, hận không thể lập tức trốn sau lưng Từ Sắt Nguyên, để Kim ngư vệ không thể thấy được y. Phải biết, lúc này thân phận của y là ở lậu chân chính, hơn nữa nội thể căn bản không có tiên cách, tuy y ở tiên giới lâu như vậy cũng không có ai phát hiện dị thường, nhưng khó bảo đảm người của Kim ngư vệ quá lợi hại, nhìn ra được đầu mối nào.
Thái độ tránh né của Tiêu Dật tuy nhỏ nhặt, nhưng không trốn khỏi được ánh mắt nam nhân ngồi trên thiên mã trước nhất, ánh mắt nghiêm nghị của nam nhân đặt trên người Tiêu Dật, Tiêu Dật nỗ lực khống chế thân thể, mới không lộ ra sơ hở nào trong tầm nhìn của đối phương.
Tiêu Dật toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, đường nhìn của nam nhân trung niên đã cố định trên người Từ Sắt Nguyên. Từ Sắt Nguyên thầm mắng, nhưng trên mặt không thể không bày ra nụ cười, khẳng định lời của Điền Cách Phi, “Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi thật sự không phải đánh nhau, là đang đùa giỡn.”
Nam tử trung niên hiển nhiên không tin, nhưng lại không nắm được chứng cứ nào, còn muốn nói gì đó, nhưng nam nhân ngồi ở trước nhất lại không để ý mở miệng, “Lưu Chính, bỏ đi.”
Có câu này, nam tử trung niên tuy không tình nguyện, cũng chỉ đành cung kính khom người với nam tử đó, trầm giọng nói, “Vâng, đại nhân.”
Nam nhân tùy ý nhìn mọi người tại đó một cái, thúc ngựa quay người đi trước, rất nhanh ba người còn lại cũng theo sau. Sau khi mấy người đó quay đi, Tiêu Dật nhịn không được len lén thò đầu ra nhìn theo hướng nam nhân ngồi đầu kia, nhưng không ngờ đối phương đột nhiên quay đầu lại nhìn. Hai người ánh mắt giao nhau, thân thể Tiêu Dật thoáng chốc cứng đờ, chỉ một ánh mắt, Tiêu Dật lại cảm thấy nam nhân tựa hồ đã nhìn thấu toàn bộ của y. Nam nhân không nói gì, ánh mắt đảo lên người Tiêu Dật một vòng, rất nhanh quay đầu đi.
Cho tới khi bóng dáng bốn người hoàn toàn biến mất, mọi người tại đó mới đồng thời thở phào một hơi. Từ Sắt Nguyên và Điền Cách Phi đều không dám sinh chuyện nữa, hung ác trừng nhau một cái, rồi quay đầu lên xe của mình đi khỏi.
Ngồi lên xe rồi, Tiêu Dật uống một hơi ba ly trà mới cảm thấy bản thân bình tĩnh lại, thực sự là ánh mắt đối phương quá sắc bén, y lại cảm thấy chột dạ, mình bị ánh mắt của đối phương dọa sợ.
Cũng giống y, Lâm Thính Hải cũng bị dọa phát nghẹn, duy chỉ có Từ Sắt Nguyên còn coi như đỡ chút, cũng nhịn không được dựa lên vách thở ra một hơi, cảm khái nói: “Thật không thẹn là Sở Mặc, đệ nhất cao thủ kim ngư vệ do tiên đế khâm điểm.”
“Ai? Sở Mặc!” Tiêu Dật xác nhận, “Chính là người ngồi đầu sao?”
Từ Sắt Nguyên gật đầu, nói: “Đúng, chính là anh ta, tuổi còn trẻ đã thăng lên làm phó thống lĩnh kim ngư vệ, là một trong những ái tướng tâm phúc của tiên đế bệ hạ.”
Lại nói Sở Mặc đó cũng là một truyền kỳ của tiên giới, lai lịch xuất thân của hắn vô cùng thần bí, kinh nghiệm trước kia không có bất cứ ai biết, đột nhiên một ngày nào đó xuất hiện bên cạnh tiên đế.
Tiên đế vô cùng xem trọng hắn, trực tiếp cho hắn gia nhập kim ngư vệ. Kim ngư vệ là gì? Là bộ đội tinh nhuệ nhất do tiên đế trực tiếp chưởng quản, là tâm phúc tuyệt đối của tiên đế, có quyền lực vượt hơn tất cả những khâu khác tại tiên đình. Tại tiên giới, nơi tất cả tiên nhân ao ước chính là kim ngư vệ, sợ nhất cũng là kim ngư vệ. Mỗi một vị trí bên trong kim ngư vệ, đều phải trải qua vô số tiên nhân cạnh tranh kịch liệt và liều mạng đổ máu mới giành được.
Sở Mặc là ai? Dựa vào cái gì có thể trực tiếp vào kim ngư vệ?
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi tiên nhân khi biết việc này, ngay cả người trong kim ngư vệ cũng không thể tiếp nhận mệnh lệnh này, thầm tính kế muốn loại trừ Sở Mặc. Vô số tiên nhân vui sướng trên tai họa của người khác nhìn kịch vui của Sở Mặc, xem hắn chừng nào sẽ bị đá ra khỏi kim ngư vệ? Nhưng kết quả, lại khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Sở Mặc xuất thủ thiết huyết mà ác liệt, sau khi hung hăng hạ thủ giáo huấn những người thầm ngáng chân hắn trong kim ngư vệ, trong thời gian ngắn ngủi một năm, Sở Mặc liên tiếp trảm sát sáu yêu thú gây họa tiên giới chạy khỏi thiên hà thủy vực, lùng bắt được yêu đao Đoạn Lăng Phong đào phạm cấp một đã chạy trốn ngàn năm, rồi lưu đày tới Hư Vô hải. Dựa vào những chiến công này, Sở Mặc nhanh chóng như hỏa tiễn ngồi lên vị trí phó thống lĩnh kim ngư vệ, còn được tiên giới thầm đặt danh hiệu sát thần.
Từ Sắt Nguyên nói tới đây, thở ra một hơi, đúng là mỗi người mỗi vẻ, mỗi vật mỗi cảnh, đừng mãi so sánh a! Từ đại công tử hắn cũng tính là một kiệt tác, nhưng nếu so với Sở Mặc thì còn cách xa. Nghĩ tới đây, Từ Sắt Nguyên quay đầu hòa nhã nhìn Lâm Thính Hải, vẻ mặt kỳ vọng: “Tiểu Hải, trọng nhiệm đánh đổ Sở Mặc đặt lên người cậu rồi.”
Từ Sắt Nguyên nhíu mày, khó xử nói: “Cô cô nói Sở Mặc là con riêng của tiên đế, bảo ta ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.”
“Phụt!” Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên đồng thời phun trà ra.
Từ Sắt Nguyên vẻ mặt cổ quái, “Thật hay giả vậy?”
Lâm Thính Hải lắc đầu, “Cô cô nói vậy, ta cũng không biết, nhưng cô cô chắc không lừa ta.”
Trước không bàn Sở Mặc có phải là con riêng của tiên đế không, trừ cái này ra, thân phận hiện tại của hắn Tiêu Dật cũng không thể đắc tội. Tiêu Dật lặng lẽ đặt ly trà xuống, chỉ hy vọng Sở Mặc quay lại nhìn y lần cuối đó chỉ là vô ý, mà không phải phát hiện y có gì dị thường. Tiêu Dật ở bên này thấp thỏm bất an, Sở Mặc đã đi xa lại như có điều ngẫm nghĩ.
Đánh nhau trước đây trong mắt hắn chỉ là chuyện nhỏ, bất kể là thật sự đánh nhau hay đùa giỡn, hắn căn bản lười để ý, khiến hắn để ý là thiếu niên vẫn không nói chuyện đó. Tu vi của thiếu niên không cao, thái độ cũng bình thường, lại ở chung với người Lâm gia, thân phận chắc không có vấn đề, nhưng hắn lại cứ cảm thấy trên người thiếu niên có một loại bất thường. Khí tức trên người thiếu niên không giống tiên nhân cho lắm, nhưng nếu nói thiếu niên không phải tiên nhân cũng không đúng, hắn ẩn ẩn cảm thấy khí tức trên người thiếu niên tựa hồ đã từng cảm ứng ở đâu rồi, là ở đâu đây?
Thiên mã mà Sở Mặc cưỡi là lăng vân mã do sở ngự thú đặc biệt nuôi dưỡng, biệt hiệu móng dẫm vân hải một bước ngàn dặm. Không đợi Sở Mặc nhớ ra hắn đã từng cảm thụ khí tức trên người Tiêu Dật ở đâu, mấy người đã tới nơi cần tới, phân sở của sở tuần kiểm trấn thủ Nhược Thủy châu. So với mục đích hắn tới lần này, thiếu niên khiến hắn cảm thấy bất thường chỉ là chuyện nhỏ, Sở Mặc rất nhanh chuyên tâm lại, chú ý vào việc trước mắt.
Bốn người xuống ngựa, đã có người phụ trách của sở tuần kiểm chờ trước cửa.
“Sở đại nhân!”
Người mở miệng xem ra không quá ba mươi, thân hình hao gầy, dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại rất linh hoạt, chính là Triệu Trưởng Tân nhất phẩm tuần kiểm phụ trách sở tuần kiểm Nhược Thủy châu.
Sở Mặc tùy ý ném roi ngựa cho Lưu Chính sau lưng, hơi gật đầu với Triệu Trưởng Tân.
“Triệu đại nhân!”
Triệu Trưởng Tân vừa nghênh đón Sở Mặc vào sở tuần kiểm, vừa thăm dò hỏi: “Không biết đại nhân tới có công cán gì?”
Sở Mặc thần sắc đạm nhạt: “Phụng thánh ý bệ hạ, tạm tời đóng giữ Nhược Thủy châu.”
Triệu Trưởng Tân nghe vậy kinh nghi không thôi, chỉ cảm thấy sau lưng thấm đẫm mồ hôi, nhất thời hoài nghi có phải tiên đế biết chuyện hắn lén làm không. Sau khi cố gắng trấn định bình tĩnh lại, Triệu Trưởng Tân ra vẻ kinh ngạc nói: “Đại nhân, không biết Nhược Thủy châu có gì không ổn thỏa?”
Sở Mặc ung dung thản nhiên nhìn hắn một cái, “Nhược Thủy châu có ổn thỏa hay không lẽ nào Triệu đại nhân không biết?”
Triệu Trưởng Tân giật mình, lộ ra nụ cười rụt rè, không dám nhiều lời nữa, thái độ càng lúc càng cẩn thận thận trọng.
Sở tuần kiểm của Nhược Thủy châu tọa lạc trên Thanh Đại sơn, cả kiến trúc cao thấp đồng đều, nguy nga lộng lẫy, chiếm diện tích rộng lớn, căn bản bao trọn cả Thanh Đại sơn. Mấy người đi mất một đoạn mới tới chính đường làm việc của sở tuần kiểm.
Triệu Trưởng Tân cẩn thận đưa Sở Mặc vào chính đường, thỉnh ý nói: “Sở đại nhân muốn ở lại nơi này làm việc hay là?”
Sở Mặc nhìn quanh một cái, do dự một lúc nói: “Không cần ở đây, ngươi tìm một viện tử độc lập là được.”
Triệu Trưởng Tân cung kính đáp vâng, đưa Sở Mặc tới viện tử bọn họ đã chuẩn bị trước đó. Viện này nằm ở hậu sơn Thanh Đại sơn, diện tích rất rộng, bên trong trang bị đầy đủ. Hay nhất là viện tử này gần sát cửa sau, xuất hành tiện lợi, không cần phải đi qua cửa chính của sở tuần kiểm, vạn nhất mấy người Sở Mặc muốn tránh sở tuần kiểm làm gì đó cũng tiện lợi.
Sở Mặc rất vừa lòng với sự hiểu ý của Triệu Trưởng Tân, hiếm khi lên tiếng khen hắn vào câu. Thấy Triệu Trưởng Tân lộ vẻ vui mừng lui ra, một thanh niên theo sát sau lưng Sở Mặc rất nhanh rút một tiên khí hình tròn cỡ bàn tay trong tay áo ra, điểm nhẹ một cái, tia sáng lam nhạt như nước từ trong tràn ra, rất nhanh quấn quanh cả viện tử.
Nam tử cất tiên khí vào tay áo, cung kính nói với Sở Mặc: “Đại nhân, không có vấn đề.”
Sở Mặc khẽ gật đầu, nhìn hướng Triệu Trưởng Tân đi, giọng lạnh xuống nói: “Thời gian này ngươi phụ trách chú ý hành động của Triệu Trưởng Tân.”
“Vâng! Đại nhân!” Thanh niên đứng sau lưng hắn đáp.
Bảo thủ hạ sau lưng lui xuống, Sở Mặc thần sắc đạm nhạt nhìn về hư không, trong mắt xẹt qua tia phức tạp. Cách đã mấy ngàn năm, tiên giới lại sắp bắt đầu hỗn loạn.
Lời tác giả:
Tiểu công cuối cùng cũng xuất hiện, sắp sửa bắt đầu cùng tiểu thụ tương ái tương sát.
Spoil siêu cấp:
Sở Mặc dựa vào võ lực nhẹ nhàng chỉ một cái đã áp chế được Tiêu Dật hoàn toàn không thể động đậy.
Tiêu Dật giãy dụa không thoát, tức giận: “Vượng Tài, lên!”
Vượng Tài lập tức vung một bàn tính nhỏ màu vàng ra, cộp cộp nửa ngày, bay tới trước mặt Tiêu Dật, the thé nói: “Một trăm khối thượng phẩm tinh ngọc! Đây là giá hữu nghị! Cậu phải biết ăn Sở Mặc rồi không dễ tiêu hóa.”
Tiêu Dật, “…!”
Sở Mặc, “…!”
Thử đoán xem, Vượng Tài là cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook