Tiên Giả
32: Săn Mật


Đi tới bia mốc giới, Viên Minh lần nữa gặp lại Hô Hỏa trưởng lão.

Với việc hắn nộp một lần mười ba phần tinh huyết hung thú, Hô Hỏa trưởng lão chỉ xem qua chút rồi thu vào ngay, cũng không có biểu hiện gì kiểu tỏ ra ngạc nhiên.

- Không có mấy kẻ có thể thích ứng với cuộc sống của Phi Mao Thuật nhanh như vậy, ngươi làm không tệ.

Lão lạnh nhạt nói một câu, xong tiện tay ném một viên thuốc giải Hủ Tâm Đan qua.

Viên Minh tiếp lấy, xong không ăn vào ngay mà mở miệng hỏi:
- Hô Hỏa trưởng lão, ta có vài thắc mắc liên quan đến Phi Mao Thuật, không biết có thể hỏi ngài một chút hay không?
- Không thể.

Hô Hỏa trưởng lão lời ít ý nhiều, lập tức cự tuyệt.

- Xem ra muốn kiếm sự trợ giúp từ Hô Hỏa trưởng lão là chuyện không thể nào.

Viên Minh chớp mắt thầm nghĩ, không bất ngờ chút nào.

- Ta lúc trước từng nói cho ngươi, chuyện làm thế nào để trở thành đệ tử ký danh, đừng quên là được.

Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nói thêm một câu.

- Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.

Chỉ cần có thể trở thành đệ tử ký danh Bích La Động, lập tức có thể thoát ly thân phận thú nô, tự nhiên cũng sẽ không cần lo lắng chuyện Phi Mao Thuật phản phệ, nhưng điều kiện thu thập một ngàn phần tinh huyết sẽ rút ngắn thời gian, đồng thời tăng cao độ nguy hiểm của việc phản phệ.

- Đi một bước, nhìn một bước vậy.

Gắng hết sức tăng tu vi lên luôn không sai.

Đường dài còn lắm gian truân.

Viên Minh than nhẹ, lẩm bẩm tự nói.



Qua mấy ngày, người Thanh Lang Bang rốt cuộc xác nhận toàn bộ tiểu đội được phái đi truy sát Viên Minh đã mất tích.

- Bang chủ, chúng ta đã tìm khắp phương viên trăm dặm quanh đây, vẫn không thấy tích bọn họ, coi bộ lành ít dữ nhiều.

Bọn họ lúc đó đi truy sát Viên Minh kia, chẳng lẽ đã dính độc thủ của tiểu tử kia.

Một dã nhân mặt vuông miệng rộng, mắt lộ vẻ hung ác, mở miệng nói.

- Căn cứ báo cáo của Ô Lỗ, Viên Minh kia có khả năng đã đạt tới Luyện Khí tầng hai, nhưng dù vậy, Ba Âm đã là Luyện Khí tầng ba, sao có thể chết trong tay hắn?
Ô Bảo cau mặt nhíu mày phân tích.

- Cũng phải, Ba Âm sao dù cùi bắp thế nào đi nữa, cũng không thể chết trong tay một tên Luyện khí tầng hai.

Ta cảm thấy, trong này có chuyện mờ ám không nhỏ.

Ba Đồ trầm ngâm nói.

- Ba Đồ, ngươi có lời gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo với ta.

Ô Bảo đang lúc không vui, quở mắng.

- Bang chủ, ta nói là… Chúng ta gần đây khuếch trương quá nhanh, có phải đã bị thế lực khác để mắt tới, nếu không một tên Luyện Khí tầng hai, làm sao dám ra tay với người của chúng ta?
Ba Đồ ngưng một chút, dùng giọng nhỏ đi mấy phần, nêu ý kiến.

- Không thể nào! Tình hình mấy thế lực xung quanh thế nào ta nắm rất rõ, lấy thực lực của Ba Âm, dù không địch lại, tự vệ cũng không vấn đề gì.

Nghe xong ý kiến của Ba Đồ, Ô Bảo bất giác cau mày, nhỏ giọng nói.

- Bang chủ, còn một khả năng nữa.

Ba Đồ bỗng vỗ trán, nói.

- Khả năng gì?
Ô Bảo nhìn gã, hỏi.

- Tiểu tử Ba Âm kia dẫn người phản bội Thanh Lang Bang chúng ta, quy thuận thế lực khác.


Ba Đồ đáp.

Nghe vậy, Ô Bảo lập tức nhíu nheo mắt, nhíu mày, mắng gã:
- Ngươi với Ba Âm thường xung đột, việc này đó giờ ta không hỏi đến, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không thể theo đó mà ăn ốc nói mò.

- Bang chủ bớt giận! Ta chỉ đưa ra phỏng đoán của mình, Ba Âm và ba tên kia cùng biến mất, chuyện này bất kể nói thế nào, đều có vẻ rất kỳ quặc.

Ba Đồ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục nói.

Ô Bảo nghe lời này xong, đặt một tay lên đùi, chống cằm im lặng một lúc lâu.

- Tiếp đây tạm bỏ qua việc truy sát Viên Minh, rút hết nhân thủ về cho ta, tiếp đó cố gắng ghép mỗi đơn vị mười người, quyết không được hành động đơn lẻ, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích đám Ba Âm cho ta.

Sau một chốc, gã ngẩng đầu ra lệnh.

Ban đêm.

Trong một địa động kín đáo, ánh đèn leo lét lúc tỏ lúc mờ.

Viên Minh khoanh chân ngồi trong địa động, trước người có một khối đá với một vết lõm do người khoét ra, trong vết lõm được đổ đầy mỡ trăn dùng như dầu đèn, thắp lên ánh lửa soi tỏ gian địa động, chút khói dầu bốc lên, tỏa ra mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

Viên Minh bưng một quyển sách bìa xanh trên tay, chăm chú đọc.

- Bảo sao Triệu Đồng cần da mặt Nhân Diện Quỷ Chu, hóa ra mặt nạ Thiên Cơ nào hữu dụng như vậy, lại có thể biến ra cả ngàn gương mặt, không phải tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, không thể phát giác.

Viên Minh tấm tắc nói.

Trong khoảng thời gian này, Viên Minh đã hiểu rõ hơn về chuyện tu hành, cũng dần dần biết thêm được nhiều thứ, tỉ như sau Luyện Khí kỳ, còn có Trúc Cơ kỳ, sau Trúc Cơ kỳ chính là Kết Đan kỳ, tiếp đó là cảnh giới như thần tiên, Nguyên Anh kỳ.

Có điều, ngoài Luyện Khí kỳ ra, mấy cảnh giới phía sau, hắn cũng chỉ biết tên gọi, còn rốt cuộc có gì khác biệt, hắn vẫn rất mù mờ.

Một lát sau, hắn khép cuốn Thường Loại Hung Thú Đồ Giám lại, yên lặng hồi tưởng một ít kiến thức về hung thú trên sách, thầm ghi khắc trong đầu.


- Bị kẹt tại bình cảnh Luyện Khí tầng hai này đã lâu mà chưa thể tinh tiến, cũng không biết thứ này có tác dụng không đây.

Viên Minh cất sách đi, bưng gốc Nhục Linh Chi to bằn bàn tay kia lên, lẩm bẩm tự nói.

Bách Thảo Tập có ghi, Nhục Linh Chi mười năm tuổi trở lên có thể mọc ra xương trắng, loại bỏ thịt thối rữa, trên trăm năm tuổi, có thể để người chết sống lại, tăng cường khí huyết, hỗ trợ tu hành, phối hợp cùng Phục Linh thảo, Xích Hoàng tinh, Ngũ Gia linh và một số loại thuốc có thể luyện thành Linh Chi đan, công hiệu có thể tăng gấp bội.

Nhìn gốc linh chi trên tay hắn, hẳn là linh dược trên trăm năm tuổi, đáng tiếc Viên Minh tự nhiên chẳng có cách nào kiếm người giúp hắn luyện chế nó thành đan dược, một khi lấy ra, chỉ e sẽ còn mang đến tai họa cho bản thân.

Dù sao, thất phu vô tội, kẻ mang ngọc có tội.

- Chỉ có thể ăn sống, dẫu sao cũng tốt hơn không ăn.

Viên Minh thở dài, tự nói.

Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh hô hấp một chút, rồi bắt đầu yên lặng vận chuyện tầng thứ hai công pháp Cửu Nguyên Quyết, điều động pháp lực trong đan điền chạy từng chu thiên.

Đợi đến khi khí huyết toàn thân được điều động, Viên Minh từ từ mở hai mắt ra, cầm Nhục Linh Chi lên, cắn một miếng.

Gốc linh chi sờ tới sờ lui vẫn cho cảm nhận như cầm thịt này, khi cắn vào lại khiến người ta cảm thấy như gặm gỗ, đồng thời một loại hương vị đắng chát lan tràn khắp khoang miệng, khiến hắn bất giác trợn tròn hai mắt.

- Khó nuốt quá.

Viên Minh thầm mắng, song cũng không phun ra mà cố chịu cảm giác muốn buồn nôn, tiếp tục nhai nuốt.

Chỉ sau chốc lát, Viên Minh đã nuốt toàn bộ gốc Nhục Linh Chi vào trong bụng.

Kế tiếp, hắn lập tức bắt đầu thử vận hành tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết, đồng thời cẩn thận cảm nhận biến hóa của bản thân.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết vừa vận chuyển, loại cảm giác ngưng trệ khốn đốn kia lại kéo tới, pháp lực vận hành giống như gặp một bức tường cao, bị chặn đứng không cách nào vượt qua.

- Không được sao?
Viên Minh thầm than.

Quả nhiên, dù có là thiên tài địa bảo linh dược, cũng cần đặc biệt luyện chế, rồi mới có thể phát huy công hiệu bên trong.

Nhưng đúng lúc này, Viên Minh đột nhiên nhướng mày, đặt hai tay vào chỗ bụng dưới.

Ngay sau đó, một luồng nhiệt từ vị trí đan điền của hắn bốc lên, nhưng là có một cái lò sưởi được đặt ở đó vậy.

Giữa lúc Viên Minh đang kinh ngạc, hắn bỗng cảm thấy nhiệt độ luồng nhiệt lưu kia thình lình tăng nhanh, cảm giác âm ấm lúc đầu nhanh chóng trở thành nóng rực.

Hắn chỉ cảm thấy lò sưởi trong bụng mình như đổ lửa tràn lan ra ngoài, đốt cho bụng khô, đau nhức.


Viên Minh thầm hoảng hốt, vội vàng cởi áo, để trần phần ngực bụng.

Nhưng cách này vẫn như cũ, không thể triệt tiêu cỗ nhiệt kình kia, da bụng hắn trở nên đỏ bừng, đồng thời bắt đầu chậm rãi lan tràn tới háng và ngực.

Viên Minh cuống quýt cởi hết quần áo trên người ra, để cả người trần trụi ngồi dưới đất, lúc này mới cảm giác đỡ hơn một chút.

Nhưng cảm giác thả lỏng này không duy trì được bao lâu, hắn đã lần nữa bị cảm giác khô nóng nuốt chửng, làn da trên dưới khắp người cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, trông như tôm luộc vậy.

Viên Minh thậm chí thổi tắt luôn cả ngọn đèn nhỏ trước mắt, nhưng vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm thần bất ổn, trái tim trong ngực đập thùm thùm như trống trận.

Cùng lúc này, hắn còn cảm giác được pháp lực trong đan điền dường như hơi xao động, bắt đầu trở nên mất khống chế đâm loạn vào kinh mạch, làm kinh mạch khắp ngươi đau đớn như bị kim châm.

Hắn tu luyện trước nay chưa từng gặp tình huống tương tự nên không khỏi có phần hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh, hắn cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu vận chuyển công pháp Cửu Nguyên Quyết, hòng sắp xếp và dẫn dắt những pháp lực kia quay trở về đan điền.

Thử xong, hắn lập tức phát hiện pháp lực của mình còn chưa mất khống chế, vẫn nghe theo sự điều khiển của hắn, chỉ là tốc độ vận chuyển tăng nhanh, trở nên hăng hái mạnh mẽ hơn.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền có một loại cảm giác đốn ngộ như thể hồ quán đỉnh(3).

Hắn vội vàng thầm niệm khẩu quyết tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết, chiếu hắn theo phương pháp tu hành, dẫn dắt pháp lực trong kinh mạch lưu chuyển, một lần nữa thử nghiệm đột phá tầng ba Luyện Khí.

Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Viên Minh đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt sáng ngời.

Lúc trước làm thế nào cũng không xông phá bình cảnh được, thế mà lần này lại dễ dàng thông qua.

Nháy mắt tiếp theo, pháp lực trong đan điền hắn tăng vọt, tốc độ lưu chuyển cũng theo đó tăng lên, thời gian vận hành một chu thiên giảm đi một nửa, hiệu suất tu hành tăng vọt.

Viên Minh quên mình vận chuyển công pháp, từng chu thiên vận hành nối tiếp nhau khiến trên dưới cả người hắn đầm đìa mồ hôi, đỉnh đầu lờ mờ thấy có hơi nước màu trắng bốc lên.

Cảm giác khô nóng trong người theo đó bắt đầu thu lại, màu đỏ trên da khắp người cũng dần tan đi, pháp lực vận chuyển trong người từ từ trở nên bình ổn, đồng thời pháp lực tồn trữ trong đan điền lại tăng lên rất nhiều.

Qua mấy canh giờ, Viên Minh chậm rãi mở mắt ra, mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Dưới sự thúc đẩy của dược lực từ gốc Nhục Linh Chi, hắn cuối cũng đã đột phá, tiến cấp lên tầng ba Luyện Khí kỳ.

Dù vui mừng quá đỗi, Viên Minh không có ngừng tu luyện, trái lại tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, tận lực củng cố cảnh giới của mình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương