tiên Duyên Ngàn Kiếp Hương Trầm Phượng Hoàng
-
C23: Lưu lạc
Lạc Yên ngồi co ro ở một góc phố, vùi đầu khóc nức nở. Nàng không biết sau này bản thân sẽ phải sống như thế nào. Mọi thứ đều mờ mịt và vô vọng. Trùng hợp thay, A Giang và Phong Thần đã đến Sóc Châu, nơi duy nhất họ chưa đến trong hành trình tìm kiếm Lạc Yên. Với lòng quyết tâm, họ xông thẳng vào quan phủ, trình bức chân dung của Lạc Yên cho quan phủ xem.
Quan phủ vừa nhìn thấy bức chân dung liền hốt hoảng nhận ra đây là cô gái mà ông vừa đuổi đi không lâu trước đó.
“Đ-â-y l-à…?” Quan phủ lắp bắp.
“Ngươi biết muội ấy? Giờ muội ấy đang ở đâu?” Phong Thần hỏi, giọng đầy khẩn trương.
“Hạ quan tưởng cô ấy là nạn thân nên… B-ị t-a đ-uổi đi rồi…” Quan phủ trả lời, giọng run run.
A Giang tức giận đập bàn, nghiến răng: “Khốn kiếp! Lão già ngu xuẩn! Trách bản thân ngồi đây quá lâu rồi đúng không? Đào ba tấc đất cũng phải lục tung nơi này tìm nàng ấy cho ta!”
Quan phủ sợ hãi liền cử người chạy đi tìm Lạc Yên. Họ chia nhau lục soát khắp nơi trong thành.
Trong khi đó, vì quá đói bụng, Lạc Yên đã đi mua bánh vừng để ăn. Tại quầy bánh, nàng gặp một cô cô cũng đang mua bánh. Đột nhiên, có một cậu bé chạy ngang qua va vào Lạc Yên. Nàng không trách móc mà gọi cậu bé lại ăn cùng, nhưng cậu bé nhanh chóng chạy mất.
Cô cô bên cạnh nhắc nhở: “Kiểm tra túi tiền của cô đi.”
Lạc Yên phát hiện túi tiền của mình đã bị lấy mất. Đó là túi tiền mà Ninh Nhi tặng, kỷ vật quý giá với nàng. Quyết không để mất, nàng liền đuổi theo cậu bé qua nhiều con hẻm nhỏ.
Cuối cùng, Lạc Yên đuổi kịp cậu bé tại một ngõ cụt. Đứng lại thở dốc, nàng nói: “Trả túi tiền cho ta. Tiền có thể lấy, nhưng… túi tiền đó.”
Nghe thấy thế, cậu bé nhìn nàng một lúc rồi móc hết tiền ra, vứt túi tiền lại cho nàng và nhanh chóng trèo qua tường chạy mất.
Lạc Yên nhặt túi tiền lên, phủi sạch bụi bẩn. Nàng cảm thấy nhớ Ninh Nhi da diết, từng kỷ niệm tràn về trong tâm trí. Đôi mắt nàng ngấn lệ khi nghĩ về Ninh Nhi.
Lạc Yên đứng dậy, lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Khi nàng bước vào phố, một đám quan phủ bất ngờ chạy đến. Nghĩ rằng họ đến bắt nàng vào ngục, nàng lập tức chạy trốn. Trên đường chạy, nàng tìm được một công xưởng vải và trốn vào trong. Định mệnh sắp đặt, nàng lại gặp người đàn bà đã mua bánh cùng nàng khi nãy.
“Cô cô, xin hãy giúp ta!” Lạc Yên cầu xin, giọng run run.
Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Lạc Yên, người đàn bà thấy lòng mềm đi. Bà quyết định giúp nàng trốn tránh quan binh. Bà dẫn Lạc Yên qua nhiều lối đi bí mật trong công xưởng, giúp nàng lẩn tránh sự truy lùng gắt gao của quan phủ. Sau khi chắc chắn rằng quan binh đã bỏ đi, bà quay lại tìm Lạc Yên.
Lạc Yên ngay lập tức hành lễ, lòng tràn ngập biết ơn. “Đa tạ đại nương, ta còn tưởng người không muốn cứu ta.”
Bà phất tay, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, được rồi. Dù sao nhìn cô cũng không giống người xấu. Nhưng mà quan phủ này rảnh thật, giả mạo công chúa đến mức vậy không?”
Nghe vậy, Lạc Yên vội lắc đầu, “Đại nương, ta không giả mạo. Ta thật sự là công chúa.”
Bà nhìn nàng một lúc, rồi thở dài, “Được, cô là gì cũng được, không liên quan tới ta. Quan phủ đi rồi, chỗ ta bận lắm, cô mau đi đi.”
Lạc Yên hoảng hốt, “Đại nương, nếu ta ra ngoài vào lúc này, sẽ chết chắc đấy. Người có thể… cho ta ở lại một ngày không? Ta cầu xin bà đó.”
Bà nhìn nàng với ánh mắt suy tư, rồi cuối cùng cũng đồng ý, “Được thôi. Nhưng chỉ một ngày thôi nhé.”
Lạc Yên mỉm cười nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn, “Đa tạ đại nương.”
Quan phủ vừa nhìn thấy bức chân dung liền hốt hoảng nhận ra đây là cô gái mà ông vừa đuổi đi không lâu trước đó.
“Đ-â-y l-à…?” Quan phủ lắp bắp.
“Ngươi biết muội ấy? Giờ muội ấy đang ở đâu?” Phong Thần hỏi, giọng đầy khẩn trương.
“Hạ quan tưởng cô ấy là nạn thân nên… B-ị t-a đ-uổi đi rồi…” Quan phủ trả lời, giọng run run.
A Giang tức giận đập bàn, nghiến răng: “Khốn kiếp! Lão già ngu xuẩn! Trách bản thân ngồi đây quá lâu rồi đúng không? Đào ba tấc đất cũng phải lục tung nơi này tìm nàng ấy cho ta!”
Quan phủ sợ hãi liền cử người chạy đi tìm Lạc Yên. Họ chia nhau lục soát khắp nơi trong thành.
Trong khi đó, vì quá đói bụng, Lạc Yên đã đi mua bánh vừng để ăn. Tại quầy bánh, nàng gặp một cô cô cũng đang mua bánh. Đột nhiên, có một cậu bé chạy ngang qua va vào Lạc Yên. Nàng không trách móc mà gọi cậu bé lại ăn cùng, nhưng cậu bé nhanh chóng chạy mất.
Cô cô bên cạnh nhắc nhở: “Kiểm tra túi tiền của cô đi.”
Lạc Yên phát hiện túi tiền của mình đã bị lấy mất. Đó là túi tiền mà Ninh Nhi tặng, kỷ vật quý giá với nàng. Quyết không để mất, nàng liền đuổi theo cậu bé qua nhiều con hẻm nhỏ.
Cuối cùng, Lạc Yên đuổi kịp cậu bé tại một ngõ cụt. Đứng lại thở dốc, nàng nói: “Trả túi tiền cho ta. Tiền có thể lấy, nhưng… túi tiền đó.”
Nghe thấy thế, cậu bé nhìn nàng một lúc rồi móc hết tiền ra, vứt túi tiền lại cho nàng và nhanh chóng trèo qua tường chạy mất.
Lạc Yên nhặt túi tiền lên, phủi sạch bụi bẩn. Nàng cảm thấy nhớ Ninh Nhi da diết, từng kỷ niệm tràn về trong tâm trí. Đôi mắt nàng ngấn lệ khi nghĩ về Ninh Nhi.
Lạc Yên đứng dậy, lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Khi nàng bước vào phố, một đám quan phủ bất ngờ chạy đến. Nghĩ rằng họ đến bắt nàng vào ngục, nàng lập tức chạy trốn. Trên đường chạy, nàng tìm được một công xưởng vải và trốn vào trong. Định mệnh sắp đặt, nàng lại gặp người đàn bà đã mua bánh cùng nàng khi nãy.
“Cô cô, xin hãy giúp ta!” Lạc Yên cầu xin, giọng run run.
Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Lạc Yên, người đàn bà thấy lòng mềm đi. Bà quyết định giúp nàng trốn tránh quan binh. Bà dẫn Lạc Yên qua nhiều lối đi bí mật trong công xưởng, giúp nàng lẩn tránh sự truy lùng gắt gao của quan phủ. Sau khi chắc chắn rằng quan binh đã bỏ đi, bà quay lại tìm Lạc Yên.
Lạc Yên ngay lập tức hành lễ, lòng tràn ngập biết ơn. “Đa tạ đại nương, ta còn tưởng người không muốn cứu ta.”
Bà phất tay, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, được rồi. Dù sao nhìn cô cũng không giống người xấu. Nhưng mà quan phủ này rảnh thật, giả mạo công chúa đến mức vậy không?”
Nghe vậy, Lạc Yên vội lắc đầu, “Đại nương, ta không giả mạo. Ta thật sự là công chúa.”
Bà nhìn nàng một lúc, rồi thở dài, “Được, cô là gì cũng được, không liên quan tới ta. Quan phủ đi rồi, chỗ ta bận lắm, cô mau đi đi.”
Lạc Yên hoảng hốt, “Đại nương, nếu ta ra ngoài vào lúc này, sẽ chết chắc đấy. Người có thể… cho ta ở lại một ngày không? Ta cầu xin bà đó.”
Bà nhìn nàng với ánh mắt suy tư, rồi cuối cùng cũng đồng ý, “Được thôi. Nhưng chỉ một ngày thôi nhé.”
Lạc Yên mỉm cười nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn, “Đa tạ đại nương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook