tiên Duyên Ngàn Kiếp Hương Trầm Phượng Hoàng
-
C20: Chỉ vậy thôi
Tiểu nha đầu mà hắn đang bảo vệ đó, nữ hài được nâng niu từ bé, cành vàng lá ngọc không nên bị thương như vậy.Dù là Lý Ninh Nhi ở bên người cũng không đáng đổi mạng bằng Lạc Yên.Nói hắn tự tin cũng được, phóng khoáng cũng được.Tóm lại lúc đẩy Ninh Nhi ra hắn đã thừa nhận...thừa nhận rằng có người quan trọng hơn nhiệm vụ của hắn.Người thì có thể bắt lại lần nữa nhưng con thỏ mắt xanh kia chỉ có một mà thôi...
Hắn không tức giận vì nàng khiến hắn không bắt được Ninh Nhi mà tức giận và cũng hối hận vì để nàng một mình lại còn bị thương như thế...
- "Ngươi buông ta ra, ngươi làm đau ta đó có biết không?A Giang buông ra!!Ngươi buông ra!!" - Nàng giật tay hắn ra dù hơi lo sợ nhưng vẫn nói " Phong Thần ca ca...gặp chuyện ngươi không..?"
- " Ta chỉ quan tâm Lý Ninh Nhi ở đâu!"-hắn tức giận nói lại nhìn xuống cổ nàng thì định sờ vào lại rụt tay lại."ta đã nói với cô thế nào? Tại sao cố tình ra ngoài rồi mới bị thương như vậy..?"
Lạc Yên mếu máo nhìn khuôn mặt đầy tức giận của hắn tay nắm chặt vạt áo nước mắt rơi lã chã.Hắn thấy nàng khóc thì hơi thấy bản thân quá đáng liền quay mặt đi chỗ khác lại nhìn nàng
- "...xin...lỗi"- A Giang nói nhỏ giọng hơn run run
Nàng nghe thấy vậy liền bỏ đi nhưng hắn kéo nàng lại nhưng lần này có lẽ hắn cảm thấy có lỗi nên nắm tay nàng nhẹ hơn.Lạc Yên có lẽ cũng cảm nhận được như vậy...Lúc đầu nàng nghĩ hắn sẽ chẳng bao giờ nói một câu "xin lỗi" nhưng ai mà ngờ khi nàng sai hắn lại nói như vậy...
A Giang dẫn Lạc Yên đi mua thuốc, hai người suốt dọc đường chẳng nói chẳng rằng.Có lúc hắn định nói nhưng lại thôi chẳng dám nói sợ rằng nàng sẽ sợ hãi hắn hơn.Mua thuốc xong nàng và hắn ngồi cạnh dòng suối chảy siết, A Giang bôi thuốc cho Lạc Yên.Lúc này nàng cảm thấy hắn thật dịu dàng biết mấy...nàng chỉ ước lúc nào hắn cũng như vậy thì tốt rồi.Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, bàn tay chỉ dính máu giờ đây lại run run không dám mạnh tay vì sợ nàng sẽ khóc.Hắn hỏi nàng
- "Có đau lắm không?"
- "Có...." - Lạc Yên đáp mặt nhăn lại
Trong đầu hắn nghĩ ước gì vết thương này là của hắn chứ không phải của nàng.Con thỏ trắng từ nhỏ đến lớn được bao bọc cưng chiều làm sao chịu được dù chỉ là vết thương nhỏ kia chứ? Hắn không muốn nàng chịu đau cũng không muốn nàng gặp bất cứ chuyện gì.Hắn trách bản thân không bảo vệ nàng chu toàn...khiến nàng bị thương.Cảm nhận được nỗi đau của Lạc Yên như nỗi đau của chính mình. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất lực và vô dụng. Hắn thầm trách mình đã không bảo vệ được nàng, đã để nàng bị thương.
"Công Chúa..xin lỗi"hắn gọi nhỏ, giọng đầy hối hận và lo lắng.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe sụt sịt nói "Tại sao xin lỗi?"
- "Vì...." - Hắn định nói nhìn lên mắt nàng hắn không thể nói lên lời bèn cúi xuống "mà thôi"
Hắn cúi xuống, tiếp tục bôi thuốc cho nàng. Bàn tay hắn, vốn chỉ quen với việc cầm kiếm, giờ đây lại cẩn thận từng chút một. Hắn sợ làm nàng đau, sợ nhìn thấy nàng khóc.
Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng, sợ hãi đều tan biến. Chỉ còn lại ánh chiều tà len lỏi qua mái tóc họ.Chẳng nói gì chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn về phía dòng sông.Lạc Yên chỉ mong muốn được tự do như lúc này, không có thị vệ hay bất kì ai đi theo nàng càm ràm như lúc ở phủ Tần Vương mà được yên lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
Hắn không tức giận vì nàng khiến hắn không bắt được Ninh Nhi mà tức giận và cũng hối hận vì để nàng một mình lại còn bị thương như thế...
- "Ngươi buông ta ra, ngươi làm đau ta đó có biết không?A Giang buông ra!!Ngươi buông ra!!" - Nàng giật tay hắn ra dù hơi lo sợ nhưng vẫn nói " Phong Thần ca ca...gặp chuyện ngươi không..?"
- " Ta chỉ quan tâm Lý Ninh Nhi ở đâu!"-hắn tức giận nói lại nhìn xuống cổ nàng thì định sờ vào lại rụt tay lại."ta đã nói với cô thế nào? Tại sao cố tình ra ngoài rồi mới bị thương như vậy..?"
Lạc Yên mếu máo nhìn khuôn mặt đầy tức giận của hắn tay nắm chặt vạt áo nước mắt rơi lã chã.Hắn thấy nàng khóc thì hơi thấy bản thân quá đáng liền quay mặt đi chỗ khác lại nhìn nàng
- "...xin...lỗi"- A Giang nói nhỏ giọng hơn run run
Nàng nghe thấy vậy liền bỏ đi nhưng hắn kéo nàng lại nhưng lần này có lẽ hắn cảm thấy có lỗi nên nắm tay nàng nhẹ hơn.Lạc Yên có lẽ cũng cảm nhận được như vậy...Lúc đầu nàng nghĩ hắn sẽ chẳng bao giờ nói một câu "xin lỗi" nhưng ai mà ngờ khi nàng sai hắn lại nói như vậy...
A Giang dẫn Lạc Yên đi mua thuốc, hai người suốt dọc đường chẳng nói chẳng rằng.Có lúc hắn định nói nhưng lại thôi chẳng dám nói sợ rằng nàng sẽ sợ hãi hắn hơn.Mua thuốc xong nàng và hắn ngồi cạnh dòng suối chảy siết, A Giang bôi thuốc cho Lạc Yên.Lúc này nàng cảm thấy hắn thật dịu dàng biết mấy...nàng chỉ ước lúc nào hắn cũng như vậy thì tốt rồi.Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, bàn tay chỉ dính máu giờ đây lại run run không dám mạnh tay vì sợ nàng sẽ khóc.Hắn hỏi nàng
- "Có đau lắm không?"
- "Có...." - Lạc Yên đáp mặt nhăn lại
Trong đầu hắn nghĩ ước gì vết thương này là của hắn chứ không phải của nàng.Con thỏ trắng từ nhỏ đến lớn được bao bọc cưng chiều làm sao chịu được dù chỉ là vết thương nhỏ kia chứ? Hắn không muốn nàng chịu đau cũng không muốn nàng gặp bất cứ chuyện gì.Hắn trách bản thân không bảo vệ nàng chu toàn...khiến nàng bị thương.Cảm nhận được nỗi đau của Lạc Yên như nỗi đau của chính mình. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất lực và vô dụng. Hắn thầm trách mình đã không bảo vệ được nàng, đã để nàng bị thương.
"Công Chúa..xin lỗi"hắn gọi nhỏ, giọng đầy hối hận và lo lắng.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe sụt sịt nói "Tại sao xin lỗi?"
- "Vì...." - Hắn định nói nhìn lên mắt nàng hắn không thể nói lên lời bèn cúi xuống "mà thôi"
Hắn cúi xuống, tiếp tục bôi thuốc cho nàng. Bàn tay hắn, vốn chỉ quen với việc cầm kiếm, giờ đây lại cẩn thận từng chút một. Hắn sợ làm nàng đau, sợ nhìn thấy nàng khóc.
Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng, sợ hãi đều tan biến. Chỉ còn lại ánh chiều tà len lỏi qua mái tóc họ.Chẳng nói gì chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn về phía dòng sông.Lạc Yên chỉ mong muốn được tự do như lúc này, không có thị vệ hay bất kì ai đi theo nàng càm ràm như lúc ở phủ Tần Vương mà được yên lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook