Dưới chân có một con đường lát đá xanh, đi xuyên qua giữa ranh giới sống chết, người ta gọi là Hoàng Tuyền. Ngẩng đầu lên, một dòng sông nước xanh thẳm chảy cuồn cuộn, đó là sông Vong Xuyên, nơi phản chiếu mọi kiếp sống. Trên sông có một cây cầu mang tên Nại Hà, bước qua là quên hết mọi thứ ở cõi trần. Cuối con đường là một hòn đá, người ta gọi là đá Tam Sinh, đánh dấu sự kết thúc của kiếp này và sự bắt đầu của kiếp mới.

Hoàng Tuyền, Vong Xuyên, Nại Hà, và Tam Sinh—những nơi mà số phận và luân hồi gặp nhau. Một bước là mọi thứ thay đổi, mọi ký ức trở thành quá khứ. Nhưng chính tại nơi này, số phận cũng có thể bị đảo ngược, nếu ai đó đủ mạnh mẽ để làm điều đó.

Lạc Yên, một nàng thỏ trắng của tiên giới, muốn lịch kiếp để trải nghiệm thế gian bụi trần. Khi lần đầu tiên đặt chân vào thế giới bên ngoài, nàng bị cuốn hút bởi sự mới lạ và âm nhạc dân gian êm dịu của vùng Ngô Giang Nam. Cô nghe những giai điệu từ xa vọng lại, nhẹ nhàng, lãng mạn, giống như đang dẫn dắt mọi linh hồn trên đường Hoàng Tuyền đi về phía Nại Hà.

Nhưng sự thật không đẹp đẽ như âm nhạc. Một ngày, khi Lạc Yên đi dạo dọc sông Vong Xuyên, cô nhìn thấy những bóng ma treo cổ, lưỡi thè dài, ngân nga giai điệu Giang Nam. Âm thanh êm dịu đó bỗng trở thành nỗi kinh hoàng, và hình ảnh đáng sợ ấy như một cú sốc đánh thẳng vào tim Lạc Yên. Cô nhận ra rằng Quỷ giới không chỉ là những câu chuyện huyền bí, mà là nơi của những linh hồn bị dày vò và mất mát.

Nàng thỏ trắng Lạc Yên hiểu rằng tiên giới và cõi trần là hai thế giới khác nhau, mỗi nơi đều có những bí ẩn và nguy hiểm riêng. Nhưng dù sợ hãi, cô quyết định lịch kiếp xuống nhân gian để xem thử hỉ nộ ái ố của trần gian.

Sau khi nhìn thấy những linh hồn lởn vởn trên sông Vong Xuyên, Lạc Yên cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả. Cô là một nàng thỏ trắng của tiên giới, thuần khiết và ngây thơ, không quen với những cảnh tượng tăm tối của quỷ giới.

Sự tò mò vẫn thôi thúc cô tiếp tục hành trình. Lạc Yên muốn khám phá sâu hơn về cõi trần, tìm hiểu những gì ẩn sau âm nhạc ngọt ngào của Giang Nam, và khám phá ý nghĩa thực sự của cuộc sống sau cái chết.


Người ta kể rằng ca khúc nổi tiếng đó được Ngao Ca, người đứng đầu Quỷ giới, sáng tác và truyền bá tại cầu Nại Hà. Để tôn vinh chúng sinh tam giới, ông đã dành hàng trăm năm để hoàn thành nó. Khi ca khúc được công bố, khắp tam giới đều tràn ngập tiếng hát ấy. Từ tiên nhân đến yêu ma, ai ai cũng ca ngợi Quỷ Vương Ngao Ca về lòng trắc ẩn và khí chất hào hùng của ông.

Tuy nhiên, những người đến tham dự buổi tiệc đại xá của Quỷ giới đã chứng kiến những điều kỳ lạ. Những quỷ hồn treo cổ xuất hiện khắp đại điện, hát theo điệu nhạc Giang Nam với trang phục sặc sỡ. Khi buổi tiệc kết thúc, các tiên yêu tham gia, bất kể tu vi cao thấp, đều bị quỷ sai lôi ra khỏi Quỷ giới. Cảnh tượng này làm mọi người bàng hoàng.

Sự kiện đó đã gây chấn động khắp tam giới, khiến nhiều người phải nhìn nhận lại về Quỷ Vương Ngao Ca. Dù vẻ đẹp và sự quyến rũ của ông ấy vẫn là đề tài nóng bỏng, nhưng sự đáng sợ của Quỷ giới khiến nhiều người dè chừng.

Lạc Yên khi còn ở tiên giới, nghe được từ một tiểu quỷ về những gì đã xảy ra với các tiên yêu tại yến tiệc. Cô nghe những lời kể rùng rợn về những quỷ hồn và những tiếng cười ma quái. Ban đầu, cô cảm thấy lo sợ, nhưng sau khi nghe nhiều câu chuyện, cô lại cười khẽ.

......................

Quay lại chuyện chính Lạc Yên nhìn xung quang thấy một nam nhân nằm trên cái cây héo queo héo quắt bên cạnh cây cầu liền lại gần thì hắn liền nhảy xuống.Trông hắn dung mạo cũng được mặc bộ y phục màu xanh trên vai còn có con quỷ nhỏ mắt trợn tròn bám lên khiến Lạc Yên hơi sợ.

- " Muội lại đến đây làm gì? Không ở yên trên Tiên Giới trông coi sổ số mệnh đi!"- Hắn nhíu mày nhìn cô vẻ mặt khó hiểu


Cảm thấy mệt mỏi, Lạc Yên đi xuống cầu Nại Hà và vẫy tay về phía Tu Ngôn, người giữ canh Mạnh Bà, "Ta đi lịch kiếp tìm hiểu chốn bụi trần.Đưa canh đây nhanh lên, ta còn nhiều việc phải làm, huynh đừng làm chậm trễ con đường vinh hoa phú quý của ta!"

Tu Ngôn, vốn đã quá quen với sự phiền nhiễu từ nàng, chỉ khẽ nhướng mày và vung tay. Trong cái chén màu xanh biếc trên bàn, xuất hiện một làn khói tỏa hương thơm ngát. Anh ta lạnh nhạt đáp: "Uống xong thì đi đi, ta không có thời gian đâu."

Lạc Yên nở nụ cười, cầm chén canh lên và uống cạn trong một hơi. Tu Ngôn chỉ lắc đầu, suy nghĩ về sự khác biệt giữa nàng và những linh hồn khác. Hầu hết những người đầu thai đều cảm thấy lưu luyến với kiếp trước, nhưng Lạc Yên thì khác. Nàng luôn dứt khoát, không chút vương vấn.

Sau khi uống xong, Lạc Yên chuẩn bị nhảy xuống sông Vong Xuyên, nhưng đột nhiên cô ngừng lại, suy nghĩ một lúc rồi quay sang Tu Ngôn.

"Tu Ngôn, huynh đã ở cầu Nại Hà hàng ngàn năm rồi, huynh có từng gặp ai xui xẻo như ta không?." cô hỏi, giọng đầy tò mò.

Tu Ngôn nghiêm túc lắc đầu, "Chưa từng thấy, thậm chí nửa người cũng không". Tu ngôn thầm nghĩ *chắc chắn cô lại bị đám tiểu tiên lừa gạt, thật đúng là ngây thơ*

Lạc Yên có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó, cô hỏi tiếp, "Vậy tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Có giải thích nào hợp lý không?" Mắt cô sáng lên, mong chờ một câu trả lời từ Tu Ngôn.


Tu Ngôn nhún vai, "Có lẽ vì nàng thích nhảy cầu," anh ta nói đùa, nhưng giọng vẫn lạnh lùng. "Hoặc có thể vì nàng không biết điểm dừng. Trong khi những linh hồn khác đang tìm cách chuyển thế, nàng lại muốn tìm kiếm vinh hoa phú quý. Chắc chắn đó là đang muốn gây phiền phức cho ta"

Lạc Yên cười khẽ, "Đúng là ta thích những thứ thú vị, nhưng vẫn không lý giải được tại sao ta lại xui xẻo như vậy," nàng thở dài. "Thôi được, ít nhất ta cũng có chút canh Mạnh Bà để quên đi mọi thứ."

Tu Ngôn nhìn nàng một cách đầy ẩn ý, "Hãy cẩn thận khi mong muốn quên đi quá khứ. Không phải mọi thứ đều nên bị lãng quên, và không phải ai cũng có cơ hội làm lại.Muội đúng là kì lạ, muội không sợ tiên giới sẽ trách phạt việc muội trốn việc chạy xuống đây đòi lịch kiếp sao?"

Lạc Yên khẽ nhướng mày, suy nghĩ về lời khuyên của Tu Ngôn. ".Ta sợ thì đã không ở đây nhưng huynh nói đúng ta có nhiều thứ cần quên, nhưng có lẽ có những thứ ta nên nhớ" Và với một cái nhún vai.Lạc Yên đứng trên cầu Nại Hà, nhìn xuống dòng sông Vong Xuyên cuồn cuộn. Dòng sông đó không chỉ cuốn đi mọi ký ức của những linh hồn đang chuyển thế, mà còn là biểu tượng của sự không chắc chắn về tương lai. Cô chần chừ một lúc, lời nói của Tu Ngôn vẫn vang vọng trong tâm trí.

Lạc Yên tự hỏi liệu những ký ức nào sẽ trở lại khi cô bắt đầu cuộc sống mới. Tuy nhiên, cô biết rằng canh Mạnh Bà là thứ giúp xóa nhòa mọi thứ, điều cần thiết để đầu thai mà không còn gánh nặng của kiếp trước.

Cô quay lại nhìn Tu Ngôn, người đã ở đây hàng ngàn năm. Khuôn mặt của anh ta luôn lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn có chút ánh sáng ẩn sâu. Lạc Yên thầm nghĩ, một người sống qua hàng thiên niên kỷ như vậy sẽ có những câu chuyện gì để kể? Và liệu có phải Tu Ngôn cũng đã uống canh Mạnh Bà nhiều lần, đến mức không còn gì để nhớ?

"Có bao giờ huynh nghĩ đến việc rời khỏi nơi này không?" Lạc Yên hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Tu Ngôn nhìn ra xa, không trả lời ngay. Cuối cùng, anh ta nói: "Ta là người canh giữ cầu Nại Hà. Nhiệm vụ của ta là đảm bảo mọi linh hồn được chuyển thế đúng cách. Ta không thể rời đi, ngay cả khi muốn."


Lạc Yên nhún vai, "Huynh đã làm việc này bao lâu rồi? thật nhàm chán chết đi được."

Tu Ngôn mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, "Có những người sinh ra để đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng trật tự. Ta là một trong số đó. Đối với ta, điều quan trọng là giữ cho dòng chảy của luân hồi không bị gián đoạn."

Lạc Yên cảm thấy ngưỡng mộ đối với Tu Ngôn, nhưng cô biết rằng bản thân không giống như anh ta. Cô thích phiêu lưu, thích thay đổi, và không muốn bị ràng buộc vào một nơi duy nhất.

"Thôi được, ta không muốn làm phiền huynh thêm nữa" Lạc Yên nói, giọng trầm hơn

Tu Ngôn gật đầu, "Đi đi nhưng đừng quên nếu lịch kiếp thất bại muội sẽ tan thành tro bụi!!"

Chưa để hắn nói hết câu thì nàng Lạc Yên nhảy xuống dòng sông Vong Xuyên.Tu Ngôn nhìn theo khuôn mặt hơi đờ đẫn.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương