Trác Lan Giang thức giấc với cảm giác mơ hồ, ánh sáng mờ ảo len qua những tấm rèm cửa sổ mỏng manh. Hắn ngồi đơ trên giường, nhớ lại chiều qua khi Lý Lạc Yên giúp hắn băng bó. Hắn nhìn xuống vết thương trên tay, mảnh vải vẫn còn vương vết máu khô. Nụ cười mỉm hiện lên trên môi hắn, một nụ cười hiếm hoi, dù biết rằng Lý Lạc Yên có thể chẳng còn nhớ hắn là ai.

Từ nhỏ, hắn không tin thần linh vì Trác Lan Giang đã quen với sự bạc bẽo của cuộc đời và những khó khăn vậy nên hắn không xa lạ với cuộc đời khắc nghiệt và tàn bạo. Hắn đã chứng kiến sự lạnh lùng của thế giới,Việc sống sót đến hôm nay đã là một kỳ tích, và điều may mắn nhất là hắn đã gặp Trác công, người đã kéo hắn ra khỏi đống người chết. Nhờ đó, hắn không còn là cỏ dại mặc người giẫm đạp. Nếu trên chín tầng mây thật sự có thần linh, tại sao họ lại để nhân gian chịu cực khổ mà không can thiệp? Trác Lan Giang không tin thần linh, hắn chỉ tin vào bản thân và thanh kiếm trong tay. Vài năm trước, dưới gốc cây già trong cung, hắn gặp Lý Lạc Yên. Nàng là con gái út của Tần Vương, và năm chín tuổi được phong là Vĩnh An huyện chủ. Chỉ cần nghe phong hào, người ta cũng biết rằng gia đình yêu thương nàng rất nhiều - mong nàng luôn yên vui và không bị vấy bẩn bởi trần tục.

Lý Lạc Yên đã sống đúng với phong hào của mình. Nàng là một tiểu cô nương sống trong nhung lụa, tâm hồn dịu dàng như được bao bọc bởi mật ngọt. Đôi mắt nàng trong suốt, chưa từng thấy sự tàn bạo của thế gian.Đôi mắt nàng như hai viên ngọc, phản chiếu thế giới với một sự ngây thơ mà hắn chưa từng biết đến.

Trác Lan Giang, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, đã luôn phải tranh giành. Trước kia, hắn tranh ăn, tranh đường sống; sau này, tranh danh, tranh đường quan lộ. Hắn biết mình không được trời cao ban ân, nhưng không quan tâm. Mọi thứ hắn có đều do tranh giành mà được. Khi những thế gia công tử coi thường hắn vì xuất thân hèn mọn, hắn chỉ mỉm cười. Họ sợ hắn vì sự độc ác, nhưng đối với Trác Lan Giang, đó chỉ là cách sống.Hắn không để ý dù chỉ một lần


Có người chơi cờ, làm thơ, ngâm gió ca trăng. Nhưng hắn là người chấp nhận con đường mà đám nhà giàu sống xa hoa không muốn đi. Cầm kiếm, giết người, đối với hắn, không phải là điều gì đáng sợ. Ai muốn giết hắn, thì hắn sẽ giết người đó.

Nhưng ánh mắt của Lý Lạc Yên khiến hắn cảm thấy xấu hổ và tự thẹn. Nàng có sự ngây thơ mà hắn chưa từng biết đến. Đó là lý do tại sao hắn cảm thấy ấm lòng khi nghĩ về nàng, dù biết rằng nàng có thể không còn nhớ hắn là ai. Nhưng khoảnh khắc ấy đã thay đổi một điều gì đó trong hắn.

Nàng lớn lên trong sự nuông chiều, được bao bọc bởi tình yêu và sự chăm sóc, tâm hồn trong sáng và dịu dàng. Khi ánh mắt trong trẻo của Lý Lạc Yên gặp ánh mắt của Trác Lan Giang, hắn cảm thấy có điều gì đó xao động trong lòng. Sự xấu hổ và tự thẹn trỗi dậy, bởi vì hắn nhận ra mình chưa bao giờ nhìn thế giới theo cách đó. Từ trước đến nay, hắn luôn tranh đấu để tồn tại, không quan tâm đến điều gì khác ngoài sự sống còn. Những khó khăn mà hắn đối mặt đã làm trái tim hắn lạnh giá.Nhưng từ lúc gặp Lạc Yên...

...----------------...

Vài năm trước

Trong cung có một cây đại thụ, nghe nói đã ngàn tuổi, phúc trạch thâm hậu, ước nguyện không bao giờ không linh. Lý Lạc Yên nghe cung nữ kể về cây đó và rất muốn đến để ước nguyện, nhưng nơi đó quá xa xôi và hẻo lánh, trong khi nàng luôn bị giám sát chặt chẽ. Một lần, Lạc Yên bị phong hàn và phải ở trong phòng dưỡng bệnh. Mặc dù bị ốm, tính cách của nàng trở nên tùy hứng, đưa ra những yêu cầu khiến An Nhu, người hầu thân cận, không biết phải làm sao.


Một ngày, Lý Lạc Yên đột nhiên thèm mơ, loại mơ đặc biệt mà Quận chúa Vĩnh Ninh từng mang về cho nàng. Mặc dù biết rằng yêu cầu này rất khó được đáp ứng, nàng vẫn không thể kiềm chế sự thèm muốn. An Nhu cố gắng giải thích rằng nàng đang ốm, và mơ có thể làm bệnh nặng hơn, nhưng Lạc Yên vẫn cố nài nỉ.

Sau đó Ninh Nhi, xuất hiện bên giường, nhìn Lạc Yên với ánh mắt pha lẫn lo lắng và buồn cười. "Muội đúng là mèo nhỏ tham ăn, nhưng muội phải hiểu rằng muội đang bệnh. Ăn mơ lạnh sẽ làm bệnh nặng hơn"cô nói, cố gắng thuyết phục nàng.

Lý Lạc Yên vẫn cảm thấy buồn bã vì yêu cầu của mình bị từ chối. Đôi khi, những điều nàng muốn có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó khăn để thực hiện. Vĩnh Ninh quận chúa, nhéo má nàng, giọng nói dịu dàng: “Đợi muội khỏi bệnh, ta sẽ mua cho muội nhiều mơ như muội muốn, được không?”

Lý Lạc Yên cảm thấy chút an ủi, nhưng vẫn buồn bã đáp lại: "Nhưng khi ta khỏi bệnh, thì mơ cũng đã hết mùa rồi."


Chiều hôm đó, khi An Nhu rời khỏi phòng, Lý Lạc Yên ngồi dậy, nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai theo dõi. Nàng nhớ lại câu chuyện về cây đại thụ ngàn tuổi, nơi có thể thực hiện những điều ước. Nếu nàng có thể đến đó, có lẽ nàng sẽ có cơ hội để thực hiện ước nguyện nhỏ bé của mình..




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương