Tác giả: Dục Kỳ
15.
Dương Tiễn cho rằng ưu điểm lớn nhất của hắn không phải là tính toán không bỏ sót, mà là lừa trên gạt dưới một cách thuần thục như ăn cơm uống nước hàng ngày.
Cho nên sau mười lăm phút bị Vương Mẫu kiên quyết đưa về Chân Quân Thần Điện nghỉ ngơi, Dương Tiễn liền né tránh tai mắt của Dao Trì, lần thứ hai dẫn người đến miếu Tịnh Đàn.

Hắn tống cổ lão Tứ, lão Lục và Hao Thiên Khuyển đi bắt cháu trai không bớt lo, còn mình thì nhanh chóng đáp xuống du thuyền giữa hồ.
Hằng Nga đưa mắt nhìn sang, hai bên đối diện nhau.

Dương Tiễn rũ mắt, né tránh ánh mắt bất mãn và chỉ trích, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở lồng ngực nàng.
Hừm...!Mấy ngày không gặp, con thỏ kia béo hơn rồi.
À không, Dương Tiễn tới đây không phải để mơ tưởng nguyên liệu nấu nướng hiếm có của Thiên Đình, mà là đến bắt heo.
Trầm Hương bái Trư Bát Giới làm sư không phải là kết quả hắn muốn.


Đầu heo kia không giỏi võ nghệ lại có tâm địa gian xảo, Trầm Hương vốn đã không vững lòng, nếu đi theo y lâu ngày không biết sẽ bị dạy dỗ ra sao.
Nghĩ đến "ma pháp đăng tâm khiến tiểu hồ ly vui vẻ" lúc trước, Dương Tiễn càng thêm bực bội, dẫn đến ánh mắt cũng chất chứa lửa giận.
Trư Bát Giới bị doạ làm rơi quả táo trong tay.
16.
Tuy Dương Tiễn khiêu khích trước, nhưng cố tình đánh nhau vẫn là Trư Bát Giới mở đầu.

Dương Tiễn vốn dĩ định đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đầu heo kia quả thật rất biết chọn địa điểm, dòng người rộn ràng bên hồ khiến hắn mỗi lần dùng pháp lực đều phải kiêng kị.
Vì vậy, trận đấu lẽ ra phải giải quyết nhanh chóng lại bị kéo dài, cuối cùng kéo tới nông nỗi tình huống mà Dương Tiễn lo lắng nhất xảy ra.
Hương vị ngọt ngọt tràn ngập đầu lưỡi, cổ họng bị kích thích vừa ngứa vừa khó chịu, cảm giác kì dị theo hít thở lan rộng ra phế phổi, phản xạ có điều kiện khiến dạ dày co rút từng đợt.
Khoé mắt Dương Tiễn ửng đỏ, hắn cố gắng kìm nén không để mình nôn ra, cắn răng cảnh cáo bản thân không được há miệng.
—— Đường đường chiến thần Tam giới bị heo đánh hộc máu, nếu truyền ra ngoài thì hắn tình nguyện ngồi xổm trong thuỷ lao với Tam muội.
Thế là Trư Bát Giới hoảng sợ nhìn Dương Tiễn chém giết đỏ cả mắt, từng chiêu từng thức càng ngày càng hung ác.

Cuối cùng y đỡ trái hở phải khó mà tiếp tục chống đỡ, bị Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đánh ngã từ trên trời xuống.
17.
Dương Tiễn mím chặt môi, nắm cổ áo Trư Bát Giới định xách y lên trời.

Đúng lúc này, giọng Hằng Nga vang lên trên cầu: "Dương Tiễn! Ngươi dựa vào đâu mà bắt người?!"
Dương Tiễn không thể há miệng, chỉ có thể vừa lớn tiếng phản bác trong lòng: "Rõ ràng ngươi nhìn thấy hắn ra tay trước!", vừa nhìn về phía đầu cầu.
Hắn đã cố gắng dùng vẻ mặt để thể hiện ra những phẫn uất và cạn lời của bản thân, nhưng không ngờ khóe mắt ửng đỏ và môi mỏng hơi mím, cộng thêm hàng mày nhăn lại vì nhẫn nại, rơi vào trong mắt người khác lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Hằng Nga định mở miệng nói một câu "Xin ngươi tự trọng", nhưng sau khi do dự ở đầu lưỡi một hồi lại không nói ra được, thậm chí còn đổi thành một tiếng kêu kì quái: "A..."
Âm thanh vòng đi vòng lại, lướt qua đám người ồn ào rồi rơi trên người Dương Tiễn, khiến hắn không hiểu sao lại sởn tóc gáy.

Cùng lúc đó, vầng sáng màu lam nhảy ra tìm cảm giác tồn tại:

«Thấy là thương, đạt điểm diễn xuất: 80»
"..."
18.
Dương Tiễn ngậm một búng máu quay về Chân Quân Thần Điện, toàn thân u ám tống Trư Bát Giới vào mật lao.

Hắn xoay người bước vội ra ngoài, ngay cả Khang lão Đại ở phía sau kêu gọi hắn cũng không nghe thấy.
Lão Tứ, lão Lục và Hao Thiên Khuyển tróc nã Trầm Hương không có kết quả, ủ rũ cụp đuôi chuẩn bị tiếp nhận trách cứ của Nhị gia.

Nào ngờ, bọn họ vừa vào cửa thì thấy Nhị gia che miệng vội vàng chạy lướt qua đại điện tiến vào mật thất.
Chân Quân Thần Điện quanh năm không có ánh mặt trời, nhưng ngọn nến sáng tỏ vẫn giúp họ thấy được màu đỏ đáng sợ nhỏ giọt giữa các ngón tay của Dương Tiễn.
Sau một lúc an tĩnh ngắn ngủi, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng trên nóc nhà Chân Quân Thần Điện, kể cả mây ba mươi ba tầng trời cũng bị thổi tan mất mấy đoá, đồng thời doạ Khang lão Đại vừa ra ngoài thiếu điều ngã ngửa vào trong mật lao.
19.
Trải qua vài lần phân tích trao đổi, nhóm người ngồi xổm trên sàn nhà Chân Quân Thần Điện lôi "chân tướng" ra ánh sáng.
"Nói cách khác, Nhị gia bị thương là do Trầm Hương đánh?"
Hao Thiên Khuyển xoa đầu gối vẫn chưa khỏi hẳn, khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn! Khi đó ta cũng bị đánh bay ra ngoài, chủ nhân che ở phía trước ta, nhất định là bị thương nặng hơn! Đáng thương cho chủ nhân thương chưa lành đã phải đi bắt Trầm Hương hu hu hu..."
Khang lão Đại nghe vậy liền nổi giận: "Hay cho Lưu Trầm Hương! Tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn độc ác, nhớ trước đây Nhị gia đối đãi với nó rất tốt, thế mà nó cũng xuống tay được! Sớm biết thế, lúc ở ngoài thuỷ lao, ta đã bắt nó lại trực tiếp giao cho Nhị gia!"
"Đại ca, mất bò mới lo làm chuồng chưa hẳn đã muộn, Lưu Trầm Hương không phải đang ở bên cạnh Hằng Nga sao? Với tính tình của Nhị gia, nhất định không thể xuống tay với Hằng Nga.


Chi bằng chúng ta khống chế Hằng Nga trước, tránh để mối hoạ về sau, đến lúc đó Lưu Trầm Hương chẳng phải là..." Lão Tứ đè lại tay Đại ca, đánh mắt về phía cổ làm động tác "giết".
Lão Lục ở bên cạnh vỗ đùi tán thưởng: "Hay!"
20.
Sau khi xử lý xong "máu tươi" ra khỏi mật thất, Dương Tiễn nhìn thấy các huynh đệ và Hao Thiên Khuyển đứng giữa đại điện, dành cho hắn những ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Một dòng chữ lập loè trên vầng sáng màu lam:
«Tranh thủ lòng đồng cảm, đạt điểm diễn xuất: 40»
Nếu cảm xúc có thể diễn đạt cụ thể thì lúc này trên mặt Dương Tiễn hẳn là chỉ còn lại một dấu "?" cực lớn.
————
Tác giả: Bộ này chỉ là tiện tay viết để giải độc, không có logic, không có cốt truyện, nghĩ đến đâu viết đến đó.

Nếu...!nếu có một ngày bỏ hố, mọi người sẽ đánh tôi sao QAQ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương