Tác giả: Dục Kỳ
40.
Dương Tiễn vốn tưởng ngẫu nhiên hộc máu đã là kết quả tệ nhất, không ngờ đan dược khiến cơ thể "thoạt nhìn" suy yếu này lại chỉ có hơn chứ không kém.
Từ lúc có tác dụng đến bây giờ ước chừng đã qua một canh giờ, hắn vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn không có sức lực, chỉ có thể dựa vào vách đá mới không đến nỗi trượt chân.
Đương nhiên thứ nước thuốc kia lại càng chết người hơn.
Nhờ nó mà hiện giờ Dương Tiễn không dám nhìn Tam muội, cho dù chỉ là liếc mắt thoáng qua thì đôi mắt vẫn sẽ theo phản xạ có điều kiện bắt đầu rơi lệ, không cách nào ngăn cản được, hoàn toàn có thể cạnh tranh với Thiên hà mở đê.
Sau khi trải qua vài lần thử thất bại, Dương Tiễn đành phải xoa hai mắt sưng đau vì khóc rồi cố định tầm mắt ở một góc đài sen, nghe Tam muội đưa ra kế hoạch "hành hung nhãi ranh" thứ hai mươi ba, mỉm cười gật đầu.
Đồng thời tạm quên đi thân phận Tư Pháp Thiên Thần, âm thầm mắng hệ thống hai mươi ba lần.
41.
Một canh giờ sau, rốt cuộc Dương Tiễn cũng khôi phục sức lực, rời khỏi thuỷ lao trong tiếng dặn dò với theo của Tam muội.
Cửa đá sau lưng đóng lại, dưới bóng tối chỉ có một vài tia sáng leo lắt xuyên qua khe hở.
Dương Tiễn rũ đôi mắt sưng đỏ che giấu ý cười, đến một góc tĩnh lặng ngoài động, lấy Bảo Liên Đăng ra đứng đối diện với dòng nước chảy róc rách, lẩm nhẩm khẩu quyết.
Bảo Liên Đăng không có phản ứng.
Dương Tiễn kinh ngạc nhìn cây đèn màu lục, đọc thêm một lần nữa, lát sau Bảo Liên Đăng vẫn ảm đạm trong lòng bàn tay hắn.
Hắc chắc chắn mình không đọc sai khẩu quyết, pháp lực mạnh mẽ chuyển đổi giữa cây đèn cũng không phải giả, nhưng vì sao không có phản ứng?
Trừ phi...!Đáp án hiện ra dưới đáy lòng, cảm giác kiệt sức lại bùng lên một lần nữa.
Dương Tiễn không khống chế được mà ngã ngồi dưới đất, hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào lòng bàn tay, truyền đi khắp cơ thể.
Trừ phi, Tam muội cho hắn khẩu quyết giả.
Hệ thống tới muộn hiện lên dòng chữ giữa con suối:
«Lừa người dối mình, đạt điểm diễn xuất: 350»
41.
Nhân gian có câu nói, lúc xui xẻo thì uống nước suông cũng sẽ bị nghẹn.
Đối với Tư Pháp Thiên Thần mà nói, tình huống trước mặt cũng chỉ thế mà thôi.
42.
Lúc Dương Tiễn đang ngồi ngơ ngác bên dòng suối thì một bóng người lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, trước khi hắn kịp phản ứng đã đặt đoản kiếm bên gáy hắn.
"Không, không, không được nhúc nhích!"
Giọng nói run rẩy của Trầm Hương vang lên từ phía sau, Dương Tiễn ngay lập tức ngưng tụ pháp lực, nghiêng đầu cười lạnh: "Ai cho ngươi lá gan tới uy hiếp ta?"
Tuy bị một câu trào phúng lạnh lùng của hắn dọa không cầm nổi kiếm, nhưng khi nhìn thấy Dương Tiễn suy yếu ngồi dưới đất, rồi nhìn sang Bảo Liên Đăng trong tay hắn, Lưu Trầm Hương nghé con mới sanh liền giữ vững tay cầm kiếm đưa về phía trước, ngạo mạn ra lệnh: "Đưa Bảo Liên Đăng cho ta! Nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Dương Tiễn trợn trắng mắt, vốn định răn dạy thằng nhóc này một chút, nhưng hiệu quả suy yếu kia thật sự trí mạng, chỉ nhấc tay đã đủ khó khăn muôn phần chứ chẳng cần nói đến việc đánh người khác.
Pháp lực thì không bị hao tổn, nhưng Trầm Hương hiện tại là cơ thể phàm thai, một chiêu tung ra e là hắn phải xuống trực tiếp chỗ Diêm Vương đòi người.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Dương Tiễn buông tay ra để Bảo Liên Đăng rơi xuống trước mặt mình, "Tự tới lấy đi."
Thấy Dương Tiễn buông tay dứt khoát, Trầm Hương hơi do dự, cứ luôn cảm thấy nơi này có cạm bẫy, nhưng Bảo Liên Đăng đã rơi xuống trước mặt, cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Trầm Hương duy trì khoảng cách lớn nhất vòng qua Dương Tiễn, duỗi tay lấy Bảo Liên Đăng.
Vào lúc ngón tay chạm đến cây đèn, một luồng sức mạnh đẩy cậu ra xa, rơi thẳng xuống dòng nước ở phía sau.
Trầm Hương vùng vẫy ngóc đầu lên, đang định phẫn nộ gào lên "Đê tiện vô sỉ!" thì thấy Dương Tiễn ngồi trên bờ rơi lệ nhìn mình.
43.
Dương Tiễn đã xem nhẹ mức độ thái quá của hệ thống.
Hắn tưởng bản thân không kiềm chế được mà rơi lệ là vì cố tình lừa gạt Tam muội nên mới hổ thẹn trong lòng, chỉ cần không nhìn Tam muội thì sẽ không sao.
Nào ngờ Trầm Hương vừa lọt vào tầm mắt hắn thì hai mắt cũng bắt đầu chua xót khó chịu tương tự như vậy.
Nhận ra tình hình không ổn, Dương Tiễn theo bản năng đẩy Trầm Hương ra, nhưng hành động này hiển nhiên đã trở nên vô nghĩa.
Khi nhìn thấy vẻ mặt có thể gọi là hoảng sợ của Trầm Hương, trong đầu Dương Tiễn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là đi ngồi xổm thuỷ lao cùng Tam muội.
Sau đó hắn bất chấp cơ thể bủn rủn gần như không thể đứng vững, lung tung lau nước mắt trên mặt, thậm chí không kịp lấy lại Bảo Liên Đăng, hy vọng có thể rời khỏi nơi thị phi này trước khi Trầm Hương phản ứng lại.
Đáng tiếc vẫn phí công.
Lảo đảo được vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng kêu của Trầm Hương: "Ngươi—— Đợi đã!"
Dương Tiễn hoảng loạn, chân lảo đảo lại ngã xuống đất.
Vừa khéo Trư Bát Giới không biết từ đâu chui ra, vừa gọi Trầm Hương vừa đẩy bụi cỏ ra đứng trước mặt hắn.
Dương Tiễn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
44.
...!Ơ? Không đúng, không có cảm giác muốn khóc.
Dương Tiễn mở to mắt nhìn chằm chằm Trư Bát Giới, xác nhận không có rơi nước mắt mới thở phào như trút được gánh nặng.
Hắn miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhấc tay bắn qua một đạo pháp lực mạnh mẽ.
Chưa kịp lấy vũ khí ra, Trư Bát Giới bất ngờ bị đánh bay mấy trượng rơi vào bụi cỏ.
Trầm Hương đuổi theo thấy thế thì lập tức dừng lại, sau đó một tia sáng pháp lực bay về phía cậu.
Trầm Hương vô thức giơ tay ngăn cản, nhưng đòn công kích không có đánh lên người cậu, mà ở khoảng cách khá xa bỗng nhiên tách ra, hoá thành một vòng tròn màu lam bao quanh Bảo Liên Đăng trong tay Trầm Hương.
Ánh quang chớp động, biến mất trong một cái chớp mắt, đợi Trầm Hương lấy lại tinh thần thì Dương Tiễn và Bảo Liên Đăng đã không còn bóng dáng.
Sau đó Trầm Hương tìm được Trư Bát Giới ôm bụng kêu rên trong bụi cỏ, cậu hoảng hốt la lên: "Nhị Lang Thần...!Hắn cũng sẽ khóc ư?"
————
Tác giả: Ha ha ha ha ha, xin lỗi, vốn dĩ tôi chỉ muốn cho Trầm Hương thấy dáng vẻ khóc thút thít của Nhị ca, nhưng không biết sao lại viết ra cảm giác cậu cháu như gà mổ nhau.
Thành thật xin lỗi Nhị ca, ha ha ha ha ha ha ha..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook