Cố sự dừng lại, trong phòng một mảnh trầm tịch, Lăng Phượng á khẩu không nói nên lời nhìn chằm chằm Lục đại phu, mà Lục đại phu lại vẻ mặt cảm khái nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Tất cả mọi việc được đặt sâu trong đáy lòng là vì muốn quên đi, nhưng hôm nay đề cập lại cảm thấy rất rõ ràng, nguyên lai giọng nói dáng điệu và nụ cười của người kia đã khắc sâu vào linh hồn, cho dù bao lâu đi nữa cũng không thể xoá mờ.

“Lục đại phu…”

Lăng Phượng lúc này mới phát hiện ở chỗ sâu trong đôi mắt của Lục Phụng Dương như có như không tồn tại một loại cảm tình, vừa ôn nhu vừa ẩn chứa hoài niệm dịu dàng.

Hắn thở sâu, không vạch trần mà chỉ hỏi: “Trẫm muốn biết, trong cố sự này, Lục đại phu, còn có Dật Viễn là sắm vai gì?”

Lục đại phu nghe câu hỏi của hắn lộ ra ngữ khí khẳng định, cười cười trả lời: “Hoàng Thượng hẳn là đoán được vài phần đi… Ta là đại phu khi đó cứu Niệm Khanh ra, còn đứa bé này… Là con của Niệm Khanh.”

Phần sau của đoạn cố sự này không còn liên quan đến Triệu Bá Ân, chỉ còn lại Lục Phụng Dương, đó cũng là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của hắn.

” Niệm Khanh bị hủy diệt dung nhan đã không còn là uy hiếp đối với Trầm Tư Dung, bởi vậy mới còn sống, còn ta là đại phu khám và chữa bệnh cho hắn…”

Cả người hắn đều bỏng nghiêm trọng, Lục đại phu nghiên cứu rất nhiều sách y, nghĩ mọi biện pháp muốn cho hắn sống sót, trị liệu hai năm ròng quyết không buông tha, lúc này thương thế của Trầm Niệm Khanh mới chuyển biến tốt đẹp.

“Tuy rằng không thể phục hồi dung mạo như cũ, nhưng vẫn có thể sống một cuộc sống như người bình thường.”

Lục đại phu ngẫm lại khi đó, lại nghĩ đến hiện tại, có lẽ nhờ lúc đó đọc nhiều sách vở hắn mới có thể có thanh danh như ngày hôm nay!

“Trầm Niệm Khanh là một hiếu tử, vì không muốn phụ thân chết không có chỗ chôn, hắn nghĩ mọi cách để kiếm chút tiền, mai táng phụ thân cùng những người chết trong biển lửa ngày ấy, sau đó trở lại căn nhà nhỏ trên núi, trải qua những tháng ngày nghèo khó hậu thế vô tranh.”

“Thời điểm đó, tại sao ngươi không theo đuổi hắn?” Lăng Phượng nóng vội nên rốt cuộc cũng hỏi.

Lời vừa khỏi miệng, hắn phát hiện thất lễ, thế nhưng Lục đại phu không giận mà còn cười nói: “Hoàng Thượng, tình cảm vốn cần lưỡng tình tương duyệt, Niệm Khanh kính ta nhưng lại không yêu ta, người hắn yêu chỉ có nam nhân đầu tiên đã cho hắn ấm áp cùng tình yêu kia, việc này ta đã sớm biết.”

“Hắn thích … Vẫn thích Thừa tướng?” Lăng Phượng thấp giọng.

Hắn vì Trầm Niệm Khanh cảm thấy không đáng giá, một nam nhân ngay cả năng lực nhận ra người yêu cũng không có, còn nhớ thương làm cái gì?

Gần như đoán được suy nghĩ của hắn, Lục đại phu ý cười càng sâu, cư nhiên trực tiếp trào phúng nói: “Hoàng Thượng, ngài cũng hiểu không đáng giá sao? Như vậy thảo dân xin hỏi Hoàng Thượng, trước kia ngài hại Thần phi mất đi đôi mắt, còn biếm hắn vào lãnh cung chịu tội, bây giờ còn muốn Thần phi chung tình cùng ngài, ngài không thấy là quá phận sao?”

“… Ngươi thật to gan!” Lăng Phượng nhíu mày, trong lòng cảm thấy tức giận.

Nhưng Lục đại phu không phục tùng, thong dong trấn định trả lời: “Thảo dân chính là luận sự thôi.”

Lăng Phượng biết, Lục Phụng Dương chỉ vì muốn mình buông tha Dật Viễn, mới kể ra cố sự xảy ra thật lâu trước kia, thế nhưng cho đến lúc này, hắn vẫn không có ý định rời bỏ Dật Viễn. Thừa tướng là Thừa tướng, mà hắn là hắn, hắn ngay từ đầu đã biết được giới tính cùng lai lịch của Dật Viễn, chuyện này và chuyện trước kia không thể đánh đồng!

“Cố sự hết rồi sao?”

Hẳn phải có nội tình mới đúng, bằng không Dật Viễn sẽ không được nuôi lớn dưới thân phận nhị thiếu gia Bùi gia.

Nhìn Lăng Phượng một cái, Lục đại phu lặng yên một lát sau mới tiếp tục nói.

“Nguyên bản mọi chuyện nên kết thúc, nhưng không bao lâu sau, không ngờ Trầm Tư Dung phái người tìm đến gây phiền toái cho Niệm Khanh, Niệm Khanh cảm thấy kỳ quái mới nhờ đến ta đi tìm hiểu, thì ra hết thảy vấn đề là ở chỗ Triệu Bá Ân.”

Tuy rằng như nguyện chiếm được tình yêu của Triệu Bá Ân, nhưng hắn dù sao cũng là một nam nhân đã có gia đình, Trầm Tư Dung cho dù gả cho hắn cũng chỉ có thể được một danh phận tiểu thiếp, chuyện này đối với Trầm Tư Dung luôn luôn tự cho là mình rất cao mà nói quả thực chính là vũ nhục, mà nàng lại tìm không thấy biện pháp để phát tiết, thế là nàng đem tất cả nguyên nhân đổ lên trên người ca ca.

“‘ Nếu như là Niệm Khanh, nói không chừng Triệu Bá Ân sẽ lập tức hưu thê đón hắn quay về kinh ’… Trầm Tư Dung ôm ý tưởng lừa mình dối người như vậy để phát tiết phẫn nộ, còn thường xuyên cho người đến nhà Niệm Khanh quấy rối, nhục mạ Niệm Khanh.”

“Thật là một nữ nhân biến thái!” Lăng Phượng khinh thường.

Lục đại phu cười lạnh một tiếng, “Chuyện càng biến thái còn ở phía sau, nàng vì mong sớm ngày trở thành chính thất, mượn cơ hội Triệu Bá Ân quá chén leo lên giường của hắn, mang thai đứa nhỏ của hắn. Để tự thỏa mãn cảm giác về sự ưu việt, nàng còn hạ dược Niệm Khanh, khiến hắn không thể không thành thân cùng một nữ khất cái.”

Trầm Niệm Khanh hiểu được trinh tiết đối với một nữ nhân có bao nhiêu quan trọng, cho nên sau đêm đó, không nói hai lời liền cưới nữ khất cái kia. Nữ khất cái họ Cổ tên Thanh Hà, còn có một muội muội tên Tĩnh Liên, hai người là dân chạy nạn chạy tới Lâm An, dọc theo đường đi đều nương tựa lẫn nhau ăn xin sống qua ngày. Trầm Niệm Khanh cưới Thanh Hà, cũng đón nàng cùng muội muội nàng đến ở nhà mình, lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho các nàng, lấy lễ đãi chi, hai tỷ muội thập phần cảm kích hắn, tiểu muội Tĩnh Liên tôn xưng hắn là “Thiếu gia “, ba người sống cùng nhau tuy rằng cuộc sống không nói giàu có, nhưng không thiếu ấm áp… Rồi sau đó Thanh Hà có thai, đây đối với Trầm Niệm Khanh mà nói là tin vui lớn nhất trong đời.

“Cổ… muội muội kia, sau này là Bùi phu nhân sao?”

Lục đại phu gật đầu khẳng định, “Không biết có phải là tạo hoá trêu người không, con của Niệm Khanh cùng Tư Dung sinh cùng một ngày, không giống chính là, đứa con của Niệm Khanh hoàn toàn di truyền dung mạo đã hủy của phụ thân, nhưng con của Tư Dung lại càng giống Triệu Bá Ân.”

Trầm Tư Dung sinh ra nữ nhân, sau khi sinh xong cũng không còn khoẻ mạnh như trước, nàng nhìn nữ nhi không giống mình, lại nghe thấy đứa nhỏ của ca ca rất xinh đẹp, nàng lại nổi lên ý xấu.

“Bất quá nàng chưa kịp chờ đến lúc đó thì đã chết, nguyên tưởng rằng kết thúc như vậy là tốt rồi, ai ngờ, nữ nhân ác độc kia lại lưu lại di ngôn cho Triệu Bá Ân, muốn hắn thay mình ‘ lấy lại công đạo ’!”

“Công đạo gì?”

“Không biết.” Lục đại phu lắc đầu, “Bất quá trước khi nàng chết đã ở trước mặt Triệu Bá Ân vu tội cho ca ca của mình, từ đó về sau…”

“Sau đó, xảy ra chuyện gì?” Lăng Phượng thấy hắn không nói, trong lòng cũng có chút không yên.

Lục đại phu trào phúng câu khóe miệng: “Sau đó, Trầm Niệm Khanh rơi vào bẫy của Triệu Bá Ân, bị chết đói.”

“…!”

Triệu Bá Ân rất sủng ái “Trầm Tư Dung”, di ngôn của nữ nhân mà hắn yêu mến trở thành thánh chỉ, thế nhưng hắn không kích động, hắn muốn Trầm Niệm Khanh phải trả cái giá đau đớn nhất là đến bồi tán cho thê tử hắn.

===

Có bà vợ biến thái cộng đứa con biến thái, Triệu thừa tướng đúng là bi kịch a. Chương này rõ ràng thân phận Bùi Dật Viễn rồi nhá, ta tóm tắt chút xíu, Trầm gia có hai đứa con sinh đôi: Trầm Niệm Khanh và Trầm Tư Dung. Sau này thừa tướng vì hiểu lầm nên cưới Trầm Tư Dung rồi sinh ra 1 đứa con gái đặt tên Trầm Tư Dung và cũng chính là Thục phi hiện giờ. Trầm Niệm Khanh thì cưới Cổ Thanh Hà và sinh ra Bùi Dật Viễn. Như vậy tính ra Thục phi và Bùi Dật Viễn là anh em họ. Các nàng khỏi lo Dật Viễn và Thục phi cùng 1 mẹ nữa nhé ^^

Tội ông thừa tướng T^T

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương