“Không phải… Dật Viễn, không phải…” Lăng Phượng nhịn không được lên tiếng.

Hắn muốn nói cho thật rõ ràng, thế nhưng bao nhiêu kích động tồn đọng trong lòng làm hắn khó có thể nói thành lời, hắn muốn cho Dật Viễn biết sự tồn tại của Dật Viễn không phải là vô dụng, không ai có thể thay thế được Dật Viễn trong lòng hắn.

“......!”

Vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên, Bùi Dật Viễn giật mình lập tức rút tay về, nhãn thần mơ hồ hướng về phía vừa phát ra âm thanh.

“Ngươi...... Là ai!?”

Bùi Dật Viễn không muốn thừa nhận, cũng không nguyện tin tưởng. Không phải là hắn oán hận mà là không muốn người nọ vì đồng tình hay thương hại mà bố thí cho hắn sủng ái, hắn không ti tiện đến nước này.

“Dật Viễn......”

Lăng Phượng vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, cảm xúc ấm áp làm cho Bùi Dật Viễn không khỏi run rẩy.

Là hắn! Đúng thật là hắn! Như vậy vị công công câm điếc đâu rồi? Vừa rồi người này đã nghe hết những gì hắn nói rồi sao? Còn bản thân hắn lại đang ở đâu?

Kỳ thật trong lòng hắn đã biết rõ ràng, chỉ vì hắn không muốn thừa nhận sự thật, chỉ một lát sau hắn liền khôi phục biểu tình bình tĩnh như trước đối mặt với Lăng Phượng.

“Tội nhân Dật Viễn tham kiến Hoàng Thượng.” Nói xong hắn còn định xuống giường thi lễ.

Nhưng Lăng Phượng làm sao cho phép hắn làm như thế, vội vàng ngăn cản nói: “Đủ rồi, không cần hành lễ...... Trẫm biết...... Thật sự đủ rồi.”

Bùi Dật Viễn lẳng lặng nghe ra giọng nói của Lăng Phượng ẩn ẩn nghẹn ngào, hắn biết Lăng Phượng hối hận, mà hắn cũng hối hận.

Không khí giữa hai người lúc đó thật xấu hổ, không ai biết mình phải làm gì, một hồi lâu sau Lăng Phượng mới thở sâu lấy dũng khí đánh vỡ không gian lặng yên dị thường này.

” Đôi mắt của ngươi...... Là lỗi của trẫm...... Trẫm sẽ chiếu cố ngươi......”

Đôi mắt......?

Bùi Dật Viễn cảm thấy buồn cười, hiện giờ nói đến đôi mắt đã mù gần nửa năm, thật sự là không có ý nghĩa gì.

” Không cần, đây là số mệnh, Hoàng Thượng không cần quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như thế này.” Nói xong hắn đưa tay sờ đệm lưng dưới thân.

Tuy rằng cảm giác cũng rất tốt, nhưng hoàn toàn không giống cảm giác ở lãnh cung.

Hắn lập tức hiểu ra một việc, liền đứng lên, bất chấp Lăng Phượng ngăn cản, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.

“Dật Viễn, ngươi nghe trẫm giải thích......”

” Hoàng Thượng không làm gì sai, không cần giải thích với ta.” Giọng nói của hắn vững vàng không thấy chút gợn sóng, “Ta phải về lãnh cung, Hoàng Thượng có thể gọi người dẫn đường cho ta không?”

“Trẫm không để ngươi đi, Dật Viễn!” Lăng Phượng lớn tiếng phản bác.

Nhưng Bùi Dật Viễn khi nghe những lời này, cảm giác giống như tiểu hài tử xấu tính cố chấp cực đoan.

” Hoàng Thượng ta nghe người ta nói ‘ nữ tử đẹp là tai họa, nam tử đẹp là bi kịch’, ta không muốn trở thành bi kịch”.

” Ở bên cạnh trẫm tại sao là bi kịch?”

” Bởi vì bên cạnh ngài thật sự có nhiều thứ ta không muốn nhìn thấy…”

Những lời này của Bùi Dật Viễn làm cho Lăng Phượng ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Bùi Dật Viễn vịnh vào tường chầm chậm rời đi, trong lòng Lăng Phượng tựa hồ có thứ gì đó vỡ vụn, những mảnh vỡ đâm khắp nơi trong lòng, gây ra vết thương rỉ máu, đau quá...... Đau quá......

── Bùi phủ ──

Trong nhà bỗng chốc xuất hiện một vị Thừa tướng, phu phụ Bùi gia đều bất ngờ, Bùi lão gia ở phòng khách sai người dâng trà chiêu đãi thừa tướng đại nhân.

Triệu thừa tướng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đôi phu phụ này, thất vọng không thôi, dung mạo Bùi Dật Viễn cùng với hai người này là một trời một vực, ai cũng không giống, nhưng vì sao lại cố tình giống thê tử đã qua đời của mình như đúc.

“Không biết Thừa tướng đường xa mà đến, chiêu đãi không chu toàn mong rằng thứ lỗi”, Bùi lão gia nói có lễ.

Triệu thừa tướng gật gật, đầu khẽ uống một ngụm trà Long Tĩnh, rồi sau đó bắt đầu đánh giá cách bày biện của gian phòng, tựa hồ còn muốn từ cảnh vật chung quanh tìm ra chút manh mối.

Bùi lão gia thấy hắn không yên lòng, sau khi cùng phu nhân liếc nhìn nhau liền hỏi:” Thừa tướng đại nhân lần này đến đây có liên quan đến tiểu nhi chăng?”

Nghe hắn hỏi trực tiếp như vậy, Triệu thừa tướng giật mình, lát sau thở dài nói: “Đích thật là có một số việc......”

” Là Dật Viễn xảy ra chuyện gì hay sao?” Bùi phu nhân lo lắng hỏi.

“Là có một chút, bất quá......” Triệu thừa tướng liếc mắt nhìn vợ chồng hai người một cái, sau đó thử hỏi: “Thứ lão phu vô lễ, Bùi Dật Viễn này…Có thật là thân sinh nhi tử của lão gia cùng phu nhân không?”

Bùi lão gia nghe vậy, nhướng mày, ngữ khí cũng nhất thời nghiêm túc vài phần: “Thừa tướng đây là ý tứ gì!?”

Bùi phu nhân ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, đôi mắt nhìn chăm chú Triệu thừa tướng.

Thấy bọn họ như thế, Triệu thừa tướng cũng không dự định giấu diếm, càng hỏi trực tiếp:” Hoặc là… Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân có từng biết một nữ tử tên Trầm Tư Dung không?”

Vừa nghe tên này, Triệu thừa tướng rõ ràng cảm thấy vợ chồng hai người dao động, Bùi lão gia là nao nao, còn Bùi phu nhân không còn nhu hòa như trước, trong ánh mắt khó có thể che dấu hận ý.

Bọn họ biết, cũng nhận ra Trầm Tư Dung.

Bùi lão gia thấy vẻ mặt phu nhân như vậy, cũng hiểu được bí mật khó giấu, hắn đi lên trước nắm chặt bả vai ái thê trấn an, ánh mắt nhìn về phía thừa tướng, trong lòng cũng có nỗi băn khoăn.

” Thừa tướng làm sao biết tên này?”

Năm đó mỹ mạo của cô nương Trầm gia bất quá là nổi tiếng ở thành Lâm An cùng một số thành trấn chung quanh, còn chưa truyền tới trong kinh thành, thừa tướng làm sao biết được, hơn nữa biết tướng mạo Bùi Dật Viễn có điểm giống?

” Không dối gạt các ngươi, Dung nhi là nữ tử lão phu cả đời yêu nhất…”

“Nguyên lai chính là ngươi!” Hắn còn chưa nói xong, Bùi phu nhân đột nhiên ngắt lời, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Triệu thừa tướng.

Bùi lão gia giữ chặt thê tử, muốn trấn an nàng, không nghĩ rằng Bùi phu nhân lại hung tợn chỉ vào Triệu thừa tướng nói: “Là ngươi, là súc sinh mắt mù ngươi hại chết thiếu gia, ngươi không chết tử tế được! Hiện tại còn có mặt mũi tới hỏi ‘Trầm Tư Dung’!?”

“Phu nhân!”

“Lão gia!” Mấy hộ vệ của Triệu thừa tướng đi lên ngăn cản.

Trong đó còn có một người hung hăng nói: “Bùi lão gia, Bùi phu nhân, xúc phạm thừa tướng đại nhân vô luận là các ngươi hay là thần phi nương nương ở trong cung đều không có lợi ích”.

Hắn nói như thế, chẳng những không làm tức giận của Bùi phu nhân giảm xuống, ngược lại càng sâu.

Chỉ nghe Bùi phu nhân chỉ Triệu thừa tướng nói: “Ngươi là cầm thú, hại thiếu gia nhà ta còn chưa đủ, còn muốn thương tổn Dật Viễn! Ngươi dám động một sợi tóc của Dật Viễn, ngươi, còn có nữ nhân do kỹ nữ kia sinh ra sẽ không có những ngày tháng yên bình!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương