Lời này của Bùi Dật Viễn giống như sấm sét đánh giữa trời quang, đem Lăng Phượng đánh ngay tại chỗ không nói, mà sau khi nghe xong “Bài luận không có tiền” của hắn, Lăng Phượng mới thật sự lĩnh giáo đầy đủ phong thái của vị ái phi này.

“Một người sống trên đời, tối trọng yếu chính là ── phải có tiền!”

Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, âm điệu êm ái dễ nghe, nhưng nếu hắn không phải nói những lời này, Lăng Phượng càng thêm vui mừng mà thưởng thức.

“Từ cổ đến nay, không biết bao nhiêu tiền lệ xảy ra trước mắt…”

“Từ từ, tiền lệ?” Không phải Lăng Phượng muốn cắt ngang hắn, nhưng chuyện này cũng có tiền lệ sao?

Bùi Dật Viễn nhìn hắn một cái, còn thật sự gật đầu trả lời: “Có a.”

“… Nào có?” Sau một phen trầm tư suy nghĩ, Lăng Phượng vẫn nhớ không ra.

Bùi Dật Viễn lắc đầu, thấp giọng thở dài trả lời: “Phạm Lãi vì sao đem nữ tử mình yêu thích dâng cho Ngô vương?”

“Bởi vì hắn muốn thay Việt vương phục quốc, không thể không nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích.” Lăng Phượng đương nhiên trả lời.

“Sai!” Bùi Dật Viễn sửa đúng, “Bởi vì hắn không có tiền.”

“… A?”

“Nếu hắn phú khả địch quốc, chung quanh chiêu binh mãi mã, bằng trí tuệ của hắn còn sợ đánh không lại Ngô vương hay sao?” Bùi Dật Viễn trả lời thật có đạo lý rõ ràng, rồi mới hỏi lại, “Tây Thi một thế hệ mỹ nhân tại sao lại phải chấp nhận vận mệnh bi thảm hi sinh cho tổ quốc như vậy?”

“Bởi vì nàng yêu Việt quốc, lại hiểu đạo lý…”

“Sai, bởi vì nàng cũng không có tiền!”

“…”

Không để ý tới Lăng Phượng ngốc lăng không có biểu tình gì, Bùi Dật Viễn tự nói: “Nếu Tây Thi là một cô nương gia cảnh có tiền, sẽ không ở cạnh hồ nước giặt quần áo, lại càng không hội ngộ Phạm Lãi, nàng hẳn là sẽ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, rồi sau đó tìm nhà chồng tốt gả cho, cùng vị hôn phu hạnh phúc cả đời.”

Lăng Phượng khóe miệng run rẩy, suy nghĩ một lát sau mới hỏi lại: “Chờ một chút, vậy ta hỏi ngươi, Đổng Hiền của Tây Hán là một kẻ có tiền, Hán Ai đế cái gì cũng đều cho hắn, nhưng hắn cũng không có kết cục tốt?” Cuối cùng hắn cũng bắt được nhược điểm.

Nhưng hắn còn chưa kịp mừng thầm được bao lâu, đã nghe Bùi Dật Viễn nghiêm túc nói: “Đây là mặt trái của vấn đề ta muốn nói, hắn chính xác có tiền, nhưng hắn dùng tiền không đúng chỗ, tiêu tiền cũng là một môn học vấn, chính là Đổng Hiền không hiểu, nói cách khác ── hắn không biết xài tiền.”

“…”

Nghe hắn giảng giải chuyên nghiệp như thế, Lăng Phượng nhất thời có loại dự cảm kỳ quái, hắn hình như… đã cưới về một nhân vật lợi hại.

“Kẻ có tiền phải học tính tiền, dùng tiền, cất giữ tiền, như vậy mới có thể tạo ra cho mình cùng hậu thế một tiền cảnh càng thêm tốt đẹp.” Bùi Dật Viễn làm một bộ dạng người từng trải khuyên giải, “Cho nên Hoàng Thượng thân là người có tiền nhiều nhất trong thiên hạ, cũng nên học mới phải.”

Hắn vừa nói như vậy, Lăng Phượng lại có ảo giác, hình như hắn cưới về không phải một phi tử, mà là một sư phó.

“Nghe ngươi nói như thế…” Lăng Phượng không phải ngốc tử, trong lời nói vừa rồi hắn cũng tìm ra một chút dấu vết, “Nguyên nhân ngươi vào cung thực sự là..”

“Bởi vì ‘ phi tử ’ có bổng lộc.” Bùi Dật Viễn tuyệt không giấu diếm, thành thành thật thật nói.

Nhưng hắn không biết, lời nói này của hắn làm cho hảo cảm mà Lăng Phượng trước đó đánh giá hắn đã tiêu tán, Lăng Phượng nheo mắt, mâu trung mang một chút lạnh lùng.

“Nga? Vậy ngươi có từng nghĩ tới, trẫm muốn ngươi thị tẩm, muốn ngươi làm ấm chăn giường, ngươi có thể buông tự tôn nam nhân của ngươi làm công cụ tiết dục của trẫm?”

Bùi Dật Viễn cũng không kiêng dè lời này, gật gật đầu trả lời thành khẩn, “Tuy rằng nghe nói Hoàng Thượng không ham nam sắc, bằng lòng vào cung, chính là bằng lòng đến hầu hạ hoàng thượng.”

“Nói được thật hay!” Lăng Phượng hừ lạnh một tiếng, cố ý trào phúng, “Kia xin hỏi ngươi cùng nam kỹ hèn mọn hạ đẳng, bán mình cầu vinh có cái gì khác nhau?”

Bùi Dật Viễn cũng không ngốc, tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, hắn không vội không nóng nảy, ngược lại lộ ra vẻ mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ làm cho Lăng Phượng lại ngơ ngẩn.

Mỹ nhân cười khuynh nhân quốc, tươi mát thanh nhã, hơi thở giống như hoa lan, đẹp đến không thể hình dung.

“Ta không biết là nam kỹ có cái gì hèn mọn, bọn họ dựa vào thân thể kiếm tiền thì tiền đó bọn họ nên được.” Vừa nói, hai mắt sáng đảo qua Lăng Phượng, “Nhưng thật ra Hoàng Thượng đem ta so sánh thành bọn họ, hay là… cũng ám chỉ hoàng cung này chính là kỹ viện sao?”

“Ngươi lớn mật!” Lăng Phượng giận dữ, nhưng không làm cho đối phương có một tia e ngại, Bùi Dật Viễn khôi phục bộ dáng lạnh nhạt như cũ, nhìn chăm chú hắn.

Phản ứng của hắn làm Lăng Phượng không biết làm sao, người bình thường gặp hoàng đế như vậy, không phải quỳ cầu xin tha thứ thì là không ngừng giải thích, mà hắn…

“Ngươi còn đứng để làm chi? Mau quỳ xuống!” Lăng Phượng không khỏi vội kêu lên.

Bùi Dật Viễn vẫn không nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Ta vì sao phải quỳ?”

Lăng Phượng hận đến cắn răng, “Bởi vì ngươi chọc giận trẫm!”

“Khi nào?”

“Chính là mới vừa rồi!”

“Là lời vừa mới nói?”

“Vô nghĩa, bằng không thì là cái gì?”

” Hoàng Thượng nghĩ sai rồi, không phải ta chọc giận ngài, mà là hoàng thượng mới vừa bị lời của mình chọc giận.” Bùi Dật Viễn nhanh mồm nhanh miệng cùng gương mặt của hắn hoàn toàn không hợp.

“Ngươi, ngươi…” Lăng Phượng bị tức không nhẹ, ngay cả nói đều nói không nên lời.

Bùi Dật Viễn nhìn bộ dáng hắn như vậy, cuối cùng vẫn là thở dài, nghiêng người rót một chén nước đưa đến.

“Hoàng Thượng, ngài uống miếng nước đi.”

Hiện tại mới làm người tốt, không biết là đã quá muộn sao!?

Cho dù tức, Lăng Phượng vẫn tiếp nhận chén nước, hắn thật sự là bị tức đến phát điên.

Đợi hắn uống nước xong, Bùi Dật Viễn liền ở một bên nói: “Hoàng Thượng, ta biết không nên mạo phạm quân uy, người không phạm tới ta, ta không phạm đến người, đây là ta thói quen không tốt của ta, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi.”

Một chén nước đi xuống, tức giận cũng giảm bớt một chút, lại thấy hắn nói với vẻ mặt thành khẩn, Lăng Phượng cũng không muốn mắng hắn nữa, “trong bụng tể tướng có thể chống thuyền”, huống chi hắn là hoàng đế mà?

“Thôi thôi.” Phất ống tay áo, Lăng Phượng ngồi ở trên giường cởi giày, “Trẫm phải nghỉ ngơi, không nói với ngươi nữa.”

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn thi lễ xong, liền tới gần Lăng Phượng hỏi, “Hoàng Thượng có muốn ta thị tẩm không?”

Xem khuôn mặt xinh đẹp nói ra những lời như vậy, ngữ khí của Lăng Phượng bất tri bất giác mềm mỏng một chút, “Ngươi học qua hầu hạ nam nhân?”

“Không có.”

“Vậy miễn.” Lăng Phượng cũng lười hao tâm tốn sức, cởi áo ngoài chui vào ổ chăn, “Ngươi chịu khó một chút, cùng trẫm chung một cái chăn đi.”

Mới vừa rồi chọc giận hoàng đế, đêm nay chắc là không thể hảo hảo nghỉ ngơi, ai ngờ hoàng đế lúc này lại nói ra lời như thế, làm cho Bùi Dật Viễn có chút ngoài ý muốn.

“Sao vậy? Không muốn?” Không nghe trả lời, Lăng Phượng hỏi lại.

“Không.” Bùi Dật Viễn vội vàng thu lại cảm xúc, “Ta không ngại.”

“Ân, vậy là tốt rồi.” Lăng Phượng xoay người một cái, chợt phát hiện Bùi Dật Viễn còn không chưa lên giường, thế là hỏi, “Sao vậy, khuya như thế còn không muốn nghỉ ngơi?”

Hay là vẫn nghĩ tới tiền? Hắn đoán cho vui, nhưng thật bất hạnh trúng chóc!

Bùi Dật Viễn ngồi trở lại trước bàn, mở quyển sách ra nói: “Hoàng Thượng ngày mai còn phải lâm triều, nghỉ ngơi trước đi, chờ ta tính hảo mấy thứ này, tự ta sẽ đi ngủ.”

Lăng Phượng nghe vậy, tay đang chống đầu xiêu vẹo, đầu suýt nữa đập vào thành giường.

Nhưng Bùi Dật Viễn mặc kệ hắn, hết sức chuyên chú bắt đầu “Công tác”.

Cảm khái một tiếng, Lăng Phượng nghiêng người, nhìn Bùi Dật Viễn trước bàn tính sổ sách.

Ánh sáng yếu ớt – nến làm nổi bật da thịt trắng nõn cùng tuyệt sắc dung nhan, ngón tay thon dài cầm cán bút, mỗi bút đặt xuống đều hữu lực, ánh mắt chuyên chú không để ý tới bất cứ chuyện gì, nếu không phải hắn đối với tiền cố chấp, Lăng Phượng thừa nhận chính mình thật sự là sẽ si mê hắn.

Bất tri bất giác, thân ảnh kia dần trở nên mông lung, cứ tưởng rằng nhắm mắt lại sẽ biến mất, thế nhưng ngay cả trong mộng cũng giống như thực sự truyền đến một cỗ hương thơm ngát, mùi hương kia không phải son phấn hay hương huân của nữ nhân, mà là hương khí nhàn nhạt trong lành, tựa như ảo mộng, làm cho Lăng Phượng phân không rõ là thật hay cảnh trong mơ.

Thân là hoàng đế, mục đích Lăng Phượng đến hậu cung là sủng hạnh tần phi, lưu lại long loại, không đến hậu cung thì ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, hắn chưa từng lưu lại cung nào hảo hảo mà ngủ ngon giấc, mà giờ trầm trầm ngủ ở bên cạnh người nào đó cũng là trải qua lần đầu tiên.

Cỗ hương vị dương quang trên người Bùi Dật Viễn làm hắn say mê, trầm miên trong đó, Lăng Phượng chủ động nhích lại gần, gắt gao ôm lấy người bên cạnh, ôm như vậy cả một đêm…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương