Tiền Đồ Vô Lượng
-
Chương 33
Nguyên bản những chuyện tính toán để đến ngày mai, bởi vì sự xuất hiện của tiểu gia khỏa mà không thể không làm, lúc này Bùi Dật Viễn không khỏi cảm thán, lãnh cung chính là lãnh cung, không tự cấp tự túc căn bản sống không nổi.
May mắn nhu yếu phẩm căn bản cần cho cuộc sống trong cung đều có, tỷ như dục dũng, đồ dùng nhà bếp, phòng bếp… Bùi Dật Viễn tuy rằng thân thể không khoẻ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đem những thứ này ra rửa sạch sẽ, sau đó múc nước giếng đem đun rồi đổ vào dục dũng.
Bùi Dật Viễn đem quần áo oa nhi cởi hết ôm vào trong dục dũng, nó vui sướng kêu to, còn ở trong dục dũng vui vẻ gây sức ép không ngừng, rõ ràng là bản tính nghịch ngợm ham chơi của một tiểu nam hài.
“Oa a, nước ấm, là nước ấm!” Tay nó không ngừng múa may vói vào trong nước, đem nước vẫy khắp nơi.
Bùi Dật Viễn xắn tay áo lên, sau đó ngồi xổm trước dục dũng múc từng gáo nước đổ lên đầu oa nhi.
“Ào ào…”
“Ha hả, thật thoải mái!” Oa nhi cười khanh khách không ngừng.
Bùi Dật Viễn làm ướt thân thể nó, cầm lấy miếng sừng tắm bắt đầu thay oa nhi tắm rửa, hắn chưa từng chiếu cố qua đứa nhỏ, cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng, chỉ có thể dựa theo tập quán từ từ làm.
Một bên tắm, một bên lơ đãng cùng oa nhi nói chuyện, “Kêu đứa nhỏ có chút xa lạ, sau này ta kêu ngươi ‘ Tiểu Lăng ’, ta không có tư cách đặt tên cho ngươi, hay là chờ cha ngươi đến đặt cho ngươi đi!”
Bùi Dật Viễn cảm thấy nếu là hoàng tử, tên hãy để cho hoàng đế đặt vẫn thích hợp hơn, hơn nữa Lăng Phượng thích đứa nhỏ như vậy, vài năm nữa, oán hận của hắn đối với Trữ quý phi hoàn toàn tiêu trừ, nói không chừng sẽ nhìn nhận đứa bé này. Nhưng về phương diện khác, nếu hắn thật sự quên đi oa nhi này, Bùi Dật Viễn cũng sẽ có kế hoạch của riêng mình, hắn tính toán sau khi đứa nhỏ này có năng lực tự gánh vác, hắn sẽ tìm cách đưa nó ra khỏi cung, đứa nhỏ này còn nhỏ, còn có cuộc sống tốt đẹp phải hưởng thụ, không nên ở nơi thâm cung này mai một cả đời.
“Tiểu Lăng… tốt!” Oa nhi đối với cách xưng hô này rất vừa lòng, cười hỏi, “Vậy ta sẽ gọi ngươi là gì?”
Bùi Dật Viễn nghe vậy suy tư một phen, nhìn đứa nhỏ hiện giờ tuy rằng còn nhỏ, nhưng ngay cả cách xưng hô “Thúc thúc” hoặc là “Ca ca” cũng không biết, cả ngày cứ ngươi ngươi ta ta, cứ tiếp tục như vậy cũng không hay ho gì.
“Ngươi năm nay hẳn là đã được ba tuổi?” Chuyện xảy ra bốn năm trước, như vậy đứa bé hẳn là ở tuổi này.
Quả nhiên, Tiểu Lăng gật gật đầu.
“Như vậy ngươi đã từng học qua sao?”
Học? Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua!
Tiểu Lăng thành thành thật thật lắc đầu.
“Là vậy sao…” Bùi Dật Viễn nghĩ nghĩ nói, “Vậy sau này ngươi kêu ta sư phụ, ta làm sư phụ của ngươi dạy ngươi đạo lý làm người, viết chữ học bài, đương nhiên cũng sẽ phụ trách nuôi ngươi, nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra, ta có thể chiếu cố đến khi ngươi trưởng thành.”
” Sau khi trưởng thành sư phụ sẽ không dạy ta nữa?” Nghe đến đó Tiểu Lăng có chút bi thương.
Sư phụ đối với nó tốt lắm, cho nó tắm nước ấm còn muốn dạy nó học bài, nếu có thể, nó muốn cả đời đi theo bên người sư phụ.
“Không, sau khi trưởng thành nếu cha ngươi còn chưa đón ngươi, sư phụ sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài, ngươi nên đi xem thế giới bên ngoài.” Bùi Dật Viễn trả lời.
“Tốt lắm a!” Tiểu Lăng hưng phấn kêu to, “Sư phụ và ta cùng đi!”
“Ta không đi.” Bùi Dật Viễn ngắt lời nó, “Ta cả đời sẽ ở trong này.”
“A? Tại sao?” Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Lăng lập tức suy sụp.
Bùi Dật Viễn cười xoa xoa cái mũi nhỏ của nó, “Chờ ngươi trưởng thành sẽ nói cho ngươi biết!”
“Ách? Sư phụ nói cho ta biết đi…” Tiểu gia khỏa làm nũng nói.
Nhưng Bùi Dật Viễn hạ quyết tâm không nói cho nó, hai người liền như thế nháo lên.
Tiểu gia khỏa làm ra vẻ mặt hài hước giống Lăng Phượng không nói, còn làm động tác thú vị, khiến Bùi Dật Viễn dở khóc dở cười, mặc dù tình trường không như ý, nhưng hiện tại là ở lãnh cung, trên người đứa bé này hắn tựa hồ dần dần tìm về được một chút gì đó.
Mà thôi chuyện trước kia cứ để nó trôi qua đi, Bùi Dật Viễn thủy chung vẫn là Bùi Dật Viễn, hết lòng với chính mình, cả đầu óc đều là đam mê tiền tài, cho dù mất đi Lăng Phượng, hắn vẫn có thể kiên cường sống sót.
Trái lại Lăng Phượng ở nơi đó, những ngày mất đi Bùi Dật Viễn hắn sống không hề khá giả.
Hắn trong cơn nóng giận đem Bùi Dật Viễn biếm vào lãnh cung, vốn dự định có cơ hội sẽ đến thăm hắn, thế nhưng ai ngờ Bùi Dật Viễn vừa đi, hậu cung phi tần cũng vậy, mà triều thần cũng vậy, một đám giống măng mọc sau mưa ồ ạt kéo tới.
Hôm nay thì sinh thần, ngày mai thì đại thọ, còn có chính sự chính vụ cấp bách làm hắn không rảnh phân tâm, cũng có người can gián nói để giải quyết sớm vấn đề con nối dòng, hy vọng Hoàng Thượng tuyển tú nữ lần nữa, bọn họ thật sự đáng ghét, Lăng Phượng có ngăn chặn cũng chẳng thể làm hết được.
Trải qua nhiều tháng tuyển, cuối cùng lại có hơn mười nữ nhân vào hậu cung, các nàng không được hoàng thượng sủng hạnh, địa vị ở trong cung cũng thấp nhất, cho nên bị an bài ở chỗ tương đối xa xôi, nhưng cái chỗ này cố tình rất gần lãnh cung, ngày đó Bùi Dật Viễn từ thái giám đưa cơm biết được thì chuyện đã xảy ra.
Hoàng đế tuyển tú nữ cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Bùi Dật Viễn nghĩ mình vừa mới tiến vào lãnh cung không lâu, Lăng Phượng đã vội vàng bổ sung hậu cung cho phong phú, tư vị này thật sự khổ sở, bất quá may mắn, cảm giác này tồn tại không được lâu, vừa lên bàn ăn, Tiểu Lăng bướng bỉnh khôi hài có thể dùng phương pháp của nó đem tâm sự trong lòng Bùi Dật Viễn tiêu trừ hết thảy.
“Sư phụ, sư phụ, đây là cái gì?” Tiểu Lăng chỉ một mâm hương lạt ti hỏi. (món này ta thua, anh gúgồ cũng lắc đầu =]])
Tiểu gia khỏa này trước kia chỉ có bánh mỳ để ăn, nhưng từ khi Bùi Dật Viễn tiếp nhận nó, nó có thể ăn đồ ăn mới mẻ thú vị đủ mọi kiểu dáng, tỷ như thịt a, cá a, cho nên mỗi lần ăn cơm nó đều thắc mắc hỏi không ngừng.
Đương nhiên những món này đều là do Bùi Dật Viễn dùng tiền mua về, bằng không vào lãnh cung làm gì có kiểu đãi ngộ như vậy!?
“Đây là lạt ti.” Bùi Dật Viễn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nó.
Đứa bé này có rất nhiều khiếm khuyết, không chỉ nói hoàng tử mà ngay cả tiểu hài tử của một gia đình bình thường cũng tốt hơn so với nó, nhưng Bùi Dật Viễn vẫn không để ý kiên nhẫn dạy nó.
Bắt đầu học từ cách cầm đũa, còn có lễ tiết, nhận biết đồ vật, nhận biết chữ, nội dung mỗi một ngày đều rất phong phú thú vị, Tiểu Lăng rất vui vẻ thỏa mãn.
Nhưng những ngày như thế này không kéo dài được lâu, nuôi dưỡng một đứa nhỏ vốn không phải là chuyện đơn giản, cần hao phí rất nhiều *** lực, Bùi Dật Viễn thân thể vốn đã không tốt lắm, hiện tại lại càng nghiêm trọng.
Đau đầu cùng suy yếu trước kia vẫn chưa khá hơn, sau này lại mệt nhọc cùng hao tâm tốn sức, một ngày sau giờ ngọ hắn đang ngồi ở trong phòng nghe Tiểu Lăng ngâm nga Bách gia tính, một trận chóng mặt bất chợt ập đến, liền như thế ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Lăng bị doạ không ít, nó sợ hãi sư phụ cứ như vậy ngủ đi, giống như nhũ mẫu không bao giờ tỉnh lại.
Tiểu gia khỏa cầm nước mắt, cố sức đem sư phụ lên cái giường gần đó không xa sau đó rót nước, chuẩn bị khăn mặt thay hắn lau mặt, nó còn muốn tìm dược cho sư phụ uống, nhưng tuổi còn nhỏ như nó làm sao biết sắc thuốc, mà sắc thuốc gì mới có thể làm cho sư phụ tỉnh lại, tất cả rơi vào đường cùng, nó chỉ có thể ngồi ở bên giường chờ, chờ sư phụ tỉnh lại.
Lúc Bùi Dật Viễn từ từ tỉnh lại thì hết thảy đã không còn giống như lúc đầu.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Thấy hắn tỉnh lại, Tiểu Lăng cuối cùng nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn khóc thành tiếng.
Ôm lấy thân mình đứa nhỏ mềm nhũn, trong lòng Bùi Dật Viễn cũng xẹt qua một chút hoảng hốt.
Nhưng hắn vẫn cố hết sức duy trì âm thanh bình tĩnh cùng ôn nhu nói: “Tiểu Lăng ngoan, đừng khóc, sư phụ không có việc gì…”
Bùi Dật Viễn nói như thế, hai tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đứa nhỏ, nhưng làm người ta kỳ quái chính là, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía trước, không có tiêu cự.
“Ân…” Tiểu Lăng nức nở ngẩng đầu, bỗng nhiên cũng cảm nhận được gì đó không đúng.
Nhìn theo tầm mắt của Bùi Dật Viễn, nó không phát hiện có gì lạ, như vậy…
“Sư phụ, người đang nhìn cái gì?”
“… Tiểu Lăng, bây giờ là cái gì canh giờ nào?” Bùi Dật Viễn bình tĩnh hỏi, “Mặt trời lặn rồi sao?”
“Sư phụ nói cái gì nha? Mặt trời còn chưa xuống…” Nói vừa xong một nửa, Tiểu Lăng bỗng nhiên lặng yên.
Hai người đều không lên tiếng, giằng co một lát sau, Bùi Dật Viễn mới đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng khác thường này.
“Tiểu Lăng, thực xin lỗi.” Hắn sờ sờ hai má Tiểu Lăng, mang theo một chút tiếc nuối nói, “Sư phụ sau này không thể giúp con kiểm tra chữ viết nữa …”
May mắn nhu yếu phẩm căn bản cần cho cuộc sống trong cung đều có, tỷ như dục dũng, đồ dùng nhà bếp, phòng bếp… Bùi Dật Viễn tuy rằng thân thể không khoẻ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đem những thứ này ra rửa sạch sẽ, sau đó múc nước giếng đem đun rồi đổ vào dục dũng.
Bùi Dật Viễn đem quần áo oa nhi cởi hết ôm vào trong dục dũng, nó vui sướng kêu to, còn ở trong dục dũng vui vẻ gây sức ép không ngừng, rõ ràng là bản tính nghịch ngợm ham chơi của một tiểu nam hài.
“Oa a, nước ấm, là nước ấm!” Tay nó không ngừng múa may vói vào trong nước, đem nước vẫy khắp nơi.
Bùi Dật Viễn xắn tay áo lên, sau đó ngồi xổm trước dục dũng múc từng gáo nước đổ lên đầu oa nhi.
“Ào ào…”
“Ha hả, thật thoải mái!” Oa nhi cười khanh khách không ngừng.
Bùi Dật Viễn làm ướt thân thể nó, cầm lấy miếng sừng tắm bắt đầu thay oa nhi tắm rửa, hắn chưa từng chiếu cố qua đứa nhỏ, cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng, chỉ có thể dựa theo tập quán từ từ làm.
Một bên tắm, một bên lơ đãng cùng oa nhi nói chuyện, “Kêu đứa nhỏ có chút xa lạ, sau này ta kêu ngươi ‘ Tiểu Lăng ’, ta không có tư cách đặt tên cho ngươi, hay là chờ cha ngươi đến đặt cho ngươi đi!”
Bùi Dật Viễn cảm thấy nếu là hoàng tử, tên hãy để cho hoàng đế đặt vẫn thích hợp hơn, hơn nữa Lăng Phượng thích đứa nhỏ như vậy, vài năm nữa, oán hận của hắn đối với Trữ quý phi hoàn toàn tiêu trừ, nói không chừng sẽ nhìn nhận đứa bé này. Nhưng về phương diện khác, nếu hắn thật sự quên đi oa nhi này, Bùi Dật Viễn cũng sẽ có kế hoạch của riêng mình, hắn tính toán sau khi đứa nhỏ này có năng lực tự gánh vác, hắn sẽ tìm cách đưa nó ra khỏi cung, đứa nhỏ này còn nhỏ, còn có cuộc sống tốt đẹp phải hưởng thụ, không nên ở nơi thâm cung này mai một cả đời.
“Tiểu Lăng… tốt!” Oa nhi đối với cách xưng hô này rất vừa lòng, cười hỏi, “Vậy ta sẽ gọi ngươi là gì?”
Bùi Dật Viễn nghe vậy suy tư một phen, nhìn đứa nhỏ hiện giờ tuy rằng còn nhỏ, nhưng ngay cả cách xưng hô “Thúc thúc” hoặc là “Ca ca” cũng không biết, cả ngày cứ ngươi ngươi ta ta, cứ tiếp tục như vậy cũng không hay ho gì.
“Ngươi năm nay hẳn là đã được ba tuổi?” Chuyện xảy ra bốn năm trước, như vậy đứa bé hẳn là ở tuổi này.
Quả nhiên, Tiểu Lăng gật gật đầu.
“Như vậy ngươi đã từng học qua sao?”
Học? Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua!
Tiểu Lăng thành thành thật thật lắc đầu.
“Là vậy sao…” Bùi Dật Viễn nghĩ nghĩ nói, “Vậy sau này ngươi kêu ta sư phụ, ta làm sư phụ của ngươi dạy ngươi đạo lý làm người, viết chữ học bài, đương nhiên cũng sẽ phụ trách nuôi ngươi, nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra, ta có thể chiếu cố đến khi ngươi trưởng thành.”
” Sau khi trưởng thành sư phụ sẽ không dạy ta nữa?” Nghe đến đó Tiểu Lăng có chút bi thương.
Sư phụ đối với nó tốt lắm, cho nó tắm nước ấm còn muốn dạy nó học bài, nếu có thể, nó muốn cả đời đi theo bên người sư phụ.
“Không, sau khi trưởng thành nếu cha ngươi còn chưa đón ngươi, sư phụ sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài, ngươi nên đi xem thế giới bên ngoài.” Bùi Dật Viễn trả lời.
“Tốt lắm a!” Tiểu Lăng hưng phấn kêu to, “Sư phụ và ta cùng đi!”
“Ta không đi.” Bùi Dật Viễn ngắt lời nó, “Ta cả đời sẽ ở trong này.”
“A? Tại sao?” Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Lăng lập tức suy sụp.
Bùi Dật Viễn cười xoa xoa cái mũi nhỏ của nó, “Chờ ngươi trưởng thành sẽ nói cho ngươi biết!”
“Ách? Sư phụ nói cho ta biết đi…” Tiểu gia khỏa làm nũng nói.
Nhưng Bùi Dật Viễn hạ quyết tâm không nói cho nó, hai người liền như thế nháo lên.
Tiểu gia khỏa làm ra vẻ mặt hài hước giống Lăng Phượng không nói, còn làm động tác thú vị, khiến Bùi Dật Viễn dở khóc dở cười, mặc dù tình trường không như ý, nhưng hiện tại là ở lãnh cung, trên người đứa bé này hắn tựa hồ dần dần tìm về được một chút gì đó.
Mà thôi chuyện trước kia cứ để nó trôi qua đi, Bùi Dật Viễn thủy chung vẫn là Bùi Dật Viễn, hết lòng với chính mình, cả đầu óc đều là đam mê tiền tài, cho dù mất đi Lăng Phượng, hắn vẫn có thể kiên cường sống sót.
Trái lại Lăng Phượng ở nơi đó, những ngày mất đi Bùi Dật Viễn hắn sống không hề khá giả.
Hắn trong cơn nóng giận đem Bùi Dật Viễn biếm vào lãnh cung, vốn dự định có cơ hội sẽ đến thăm hắn, thế nhưng ai ngờ Bùi Dật Viễn vừa đi, hậu cung phi tần cũng vậy, mà triều thần cũng vậy, một đám giống măng mọc sau mưa ồ ạt kéo tới.
Hôm nay thì sinh thần, ngày mai thì đại thọ, còn có chính sự chính vụ cấp bách làm hắn không rảnh phân tâm, cũng có người can gián nói để giải quyết sớm vấn đề con nối dòng, hy vọng Hoàng Thượng tuyển tú nữ lần nữa, bọn họ thật sự đáng ghét, Lăng Phượng có ngăn chặn cũng chẳng thể làm hết được.
Trải qua nhiều tháng tuyển, cuối cùng lại có hơn mười nữ nhân vào hậu cung, các nàng không được hoàng thượng sủng hạnh, địa vị ở trong cung cũng thấp nhất, cho nên bị an bài ở chỗ tương đối xa xôi, nhưng cái chỗ này cố tình rất gần lãnh cung, ngày đó Bùi Dật Viễn từ thái giám đưa cơm biết được thì chuyện đã xảy ra.
Hoàng đế tuyển tú nữ cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Bùi Dật Viễn nghĩ mình vừa mới tiến vào lãnh cung không lâu, Lăng Phượng đã vội vàng bổ sung hậu cung cho phong phú, tư vị này thật sự khổ sở, bất quá may mắn, cảm giác này tồn tại không được lâu, vừa lên bàn ăn, Tiểu Lăng bướng bỉnh khôi hài có thể dùng phương pháp của nó đem tâm sự trong lòng Bùi Dật Viễn tiêu trừ hết thảy.
“Sư phụ, sư phụ, đây là cái gì?” Tiểu Lăng chỉ một mâm hương lạt ti hỏi. (món này ta thua, anh gúgồ cũng lắc đầu =]])
Tiểu gia khỏa này trước kia chỉ có bánh mỳ để ăn, nhưng từ khi Bùi Dật Viễn tiếp nhận nó, nó có thể ăn đồ ăn mới mẻ thú vị đủ mọi kiểu dáng, tỷ như thịt a, cá a, cho nên mỗi lần ăn cơm nó đều thắc mắc hỏi không ngừng.
Đương nhiên những món này đều là do Bùi Dật Viễn dùng tiền mua về, bằng không vào lãnh cung làm gì có kiểu đãi ngộ như vậy!?
“Đây là lạt ti.” Bùi Dật Viễn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nó.
Đứa bé này có rất nhiều khiếm khuyết, không chỉ nói hoàng tử mà ngay cả tiểu hài tử của một gia đình bình thường cũng tốt hơn so với nó, nhưng Bùi Dật Viễn vẫn không để ý kiên nhẫn dạy nó.
Bắt đầu học từ cách cầm đũa, còn có lễ tiết, nhận biết đồ vật, nhận biết chữ, nội dung mỗi một ngày đều rất phong phú thú vị, Tiểu Lăng rất vui vẻ thỏa mãn.
Nhưng những ngày như thế này không kéo dài được lâu, nuôi dưỡng một đứa nhỏ vốn không phải là chuyện đơn giản, cần hao phí rất nhiều *** lực, Bùi Dật Viễn thân thể vốn đã không tốt lắm, hiện tại lại càng nghiêm trọng.
Đau đầu cùng suy yếu trước kia vẫn chưa khá hơn, sau này lại mệt nhọc cùng hao tâm tốn sức, một ngày sau giờ ngọ hắn đang ngồi ở trong phòng nghe Tiểu Lăng ngâm nga Bách gia tính, một trận chóng mặt bất chợt ập đến, liền như thế ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Lăng bị doạ không ít, nó sợ hãi sư phụ cứ như vậy ngủ đi, giống như nhũ mẫu không bao giờ tỉnh lại.
Tiểu gia khỏa cầm nước mắt, cố sức đem sư phụ lên cái giường gần đó không xa sau đó rót nước, chuẩn bị khăn mặt thay hắn lau mặt, nó còn muốn tìm dược cho sư phụ uống, nhưng tuổi còn nhỏ như nó làm sao biết sắc thuốc, mà sắc thuốc gì mới có thể làm cho sư phụ tỉnh lại, tất cả rơi vào đường cùng, nó chỉ có thể ngồi ở bên giường chờ, chờ sư phụ tỉnh lại.
Lúc Bùi Dật Viễn từ từ tỉnh lại thì hết thảy đã không còn giống như lúc đầu.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Thấy hắn tỉnh lại, Tiểu Lăng cuối cùng nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn khóc thành tiếng.
Ôm lấy thân mình đứa nhỏ mềm nhũn, trong lòng Bùi Dật Viễn cũng xẹt qua một chút hoảng hốt.
Nhưng hắn vẫn cố hết sức duy trì âm thanh bình tĩnh cùng ôn nhu nói: “Tiểu Lăng ngoan, đừng khóc, sư phụ không có việc gì…”
Bùi Dật Viễn nói như thế, hai tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đứa nhỏ, nhưng làm người ta kỳ quái chính là, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía trước, không có tiêu cự.
“Ân…” Tiểu Lăng nức nở ngẩng đầu, bỗng nhiên cũng cảm nhận được gì đó không đúng.
Nhìn theo tầm mắt của Bùi Dật Viễn, nó không phát hiện có gì lạ, như vậy…
“Sư phụ, người đang nhìn cái gì?”
“… Tiểu Lăng, bây giờ là cái gì canh giờ nào?” Bùi Dật Viễn bình tĩnh hỏi, “Mặt trời lặn rồi sao?”
“Sư phụ nói cái gì nha? Mặt trời còn chưa xuống…” Nói vừa xong một nửa, Tiểu Lăng bỗng nhiên lặng yên.
Hai người đều không lên tiếng, giằng co một lát sau, Bùi Dật Viễn mới đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng khác thường này.
“Tiểu Lăng, thực xin lỗi.” Hắn sờ sờ hai má Tiểu Lăng, mang theo một chút tiếc nuối nói, “Sư phụ sau này không thể giúp con kiểm tra chữ viết nữa …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook