Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 162: Cố Tuấn Lam


"Được đấy Diệp Thành".


Cho dù như vậy cũng đủ để khiến Đinh Lương Tài kinh ngạc.
Anh ta vỗ mạnh lên vai Diệp Thành rồi bật cười ha hả.
Giọng nói anh ta có vui vẻ và ngưỡng mộ, nhưng không hề có chút đố kỵ nào.


"Sau này người anh em này sẽ đi xông pha theo cậu! Có cậu bảo vệ, cả cái huyện Mai này còn ai dám bắt nạt tôi?"

Diệp Thành cười khẽ, nói: "Cũng có tiền đồ đấy.
Với tài năng của cậu, thế nào cũng phải trở thành kẻ giàu có nhất nhì Giang Thành mới được".


Hai người cười nói đi về khách sạn.
Còn Kỷ Quân Lan nghe hết tất cả thì càng lúc càng chắc chắn về thân phận của Diệp Thành.
Nhân lúc Diệp Thành và Đinh Lương Tài uống rượu trong phòng còn Tôn Tiêu Tiêu thì đang ngủ, cô ta liền gọi điện kể cặn kẽ hết tất cả những chuyện mình vừa trải qua cho chị họ...


Một đêm yên tĩnh.
Ngày thứ hai, Diệp Thành tạm biệt Đinh Lương Tài, anh hẹn với Đinh Lương Tài mấy ngày sau sẽ cùng đi ra ngoài chơi rồi đi lên chiếc xe khách chạy đến Diệp gia trang.


Chỉ nghe tên thôi là đã biết đại khái về Diệp gia trang, hơn phần nửa hộ dân trong Diệp gia trang đều họ Diệp, hơn nữa ít nhiều cũng đều có quan hệ họ hàng, chỉ đi trên đường thôi là cũng đụng phải mấy cô dì chú bác.


Mà rất không may, Diệp Thành là lứa có bối phận nhỏ nhất, có mấy đứa trẻ năm sáu tuổi trong gia trang đều đáng bậc chú anh.



Nhắc đến chuyện này, Tôn Tiêu Tiêu luôn dịu dàng che miệng cười, Kỷ Quân Lan thì bật cười ha hả chẳng hề khách sáo.
Đối với cô ta thì hiểu về Diệp Thành càng nhiều thì càng cảm thấy thực ra anh cũng chỉ là một chàng trai bình thường, khác biệt rất lớn với Diệp Tiên sư tàn bạo vô cùng, lạnh lùng vô tình mà các ông lớn giàu có nói.


Diệp Thành bất lực nhún vai.
Cho dù kiếp trước anh giẫm lên chín tầng mây giết cả thần tiên, vũ hóa thành tiên, cũng thay đổi rất nhiều về bối phận, giờ cũng chỉ có thể để mặc họ cười.


Trên đường đi cũng khá ổn, nhưng xe khách càng đi sâu vào thì đường càng hoang vắng, xe khách lắc lư dữ dội khiến Kỷ Quân Lan khó chịu bịt mũi.


Xem ra cô ta bị say xe.
Tôn Tiêu Tiêu vội vàng lấy kẹo cao su và khăn ướt ra chăm sóc cho đàn chị.
Mấy phút sau, hàng loạt tiếng kêu hoảng loạn vang lên chỗ ngồi hàng phía trước, sau đó có người kinh ngạc hô lên.
Tài xế nói to: "Xin hỏi trên xe có bác sĩ không? Có người tái phát bệnh tim!"

Nghe vậy, mọi người đều xì xào bàn tàn nhưng không có ai dám đứng ra.
Bác sĩ không giống những nghề nghiệp khác, nghề khác không biết thì còn có thể làm bừa làm ẩu, nhưng bác sĩ mà làm ẩu là sẽ liên quan đến mạng người!

Kỉ Quân Lan len lén nhìn Diệp Thành thì thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, tim cô ta không khỏi run lên.
Xem ra sự dịu dàng của anh chỉ dành cho bạn bè và người thân của anh.


Tất nhiên Diệp Thành lười chẳng buồn quan tâm đến những người đi đường đó.
Kiếp trước anh luôn kiêu ngạo cao quý, xưng làm Tiên Đế, coi vạn vật như gỗ giấy, anh không phải người hiền lành lương thiện gì.



Nhưng ngay lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Uyển Như, Uyển Như, em làm sao vậy, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện nhé!"

Tiếng gào thét xé gan nát ruột này là của một người đàn ông.
Cậu ta mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, đang ôm một cô gái sắc mặt trắng bệch đang hôn mê bất tỉnh.


Thứ thu hút Diệp Thành tất nhiên không phải là tiếng kêu gào tình cảm mùi mẫn đó, mà là khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, chật vật thảm hại của đối phương.


"Cố Tuấn Lam?"

Người đàn ông mặc vest kia nghe thấy giọng Diệp Thành thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Diệp Thành?"

"Để tôi xem xem".


Cuối cùng Diệp Thành vẫn ra tay giúp đỡ, bởi người đàn ông mặc vest này cũng chính là người bạn từ thuở nhỏ của anh - Cố Tuấn Lam.
Cậu ta là một con mọt sách, từ nhỏ đến lớn luôn học rất giỏi, nhưng luôn chơi với hai tên "học sinh phản nghịch" là Diệp Thành và Đinh Lương Tài.
Năm đó Diệp Thành có thể miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra đều nhờ vào việc quay cóp cậu bạn học siêu giỏi này.


Lúc này, thực lực của anh đã cao hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc vừa sống lại trên tàu hỏa.
Anh đưa một luồng linh khí xuống, sắc mặt cô gái kia liền đỡ hơn một chút.


"Thực, thực sự không sao rồi!".

Cố Tuấn Lam mừng như điên, cậu ta nhìn Diệp Thành với ánh mắt cảm kích, nói: "Diệp Thành, cậu giỏi quá!"

Diệp Thành cười khẽ, nói: "Năm đó lúc thi cậu đưa cho tôi nhiều phao như vậy, sao tôi có thể không cứu vợ cậu được chứ?"

Mặt Cố Tuấn Lam thoắt cái đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, cậu đừng có nói linh tinh.
Vợ gì chứ, Uyển Như chỉ là bạn gái tôi thôi, lần này tôi đưa cô ấy về gặp bố mẹ, có thể thành không còn chưa chắc chắn..."

Diệp Thành không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu ta, nhìn tới nỗi cậu mọt sách da mặt mỏng thấy toàn thân không được thoải mái.
Nhưng ngay lúc này, cô gái kia đột nhiên rên khẽ rồi mở mắt ra.


Cố Tuấn Lam vội vã sáp đến rồi hỏi với giọng quan tâm: "Uyển Như, em thấy đỡ hơn chưa?"

Cô gái kia mở mắt ra thì sững sờ mất mấy giây rồi nới nói: "Lạ thật, không chỉ là không sao mà em còn cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều".


Mặt mày Cố Tuấn Lam hớn hở vô cùng.
Cậu ta chỉ vài Diệp Thành đứng bên cạnh, nói: "Để anh giới thiệu cho em nhé, đây là người anh em bạn từ nhỏ của anh, Diệp Thành, vừa nãy chính cậu ấy đã cứu em".


"Diệp Thành đây là bạn gái Tương Uyển Như của tôi, là học sinh của trường Đại học Tô Bắc".


Nét mặt Tương Uyển Như khá kiêu ngạo, cô ta đeo găng tay trắng lên rồi mới giơ tay ra với Diệp Thành: "Rất hân hạnh khi được gặp anh".


Câu nói này hiển nhiên là lời khách sáo.
Cử chỉ và sắc mặt của Tương Uyển Như chỉ thiếu điều viết hai chữ "ghét bỏ" lên mặt.
Đôi mắt Diệp Thành lóe sáng, nhưng vì không muốn bạn từ nhỏ khó xử nên anh vẫn miễn cưỡng bắt tay với đối phương.


Sau đó đều là Cố Tuấn Lam nói chuyện với Diệp Thành, còn Tương Uyển Như ngồi cạnh cửa sổ, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.

Đôi khi cô ta sẽ nói đôi câu, nhưng đều là oán giận đường gập ghềnh khúc khuỷu, hoang vu hẻo lánh, hiển nhiên là vô cùng coi thường nơi đây.


Thấy sắc mặt Cố Tuấn Lam hơi bối rối, Diệp Thành liền bảo bạn mình đang ngồi ghế phía sau, thế là anh lại quay về bên cạnh Tôn Tiêu Tiêu.


Dọc đường tiếp theo không ai nói chuyện.
Diệp Thành về nhà gặp bố, Kỉ Quân Lan thì ở tạm nhà Tôn Tiêu Tiêu.
Thấy con trai về, Diệp Niệm cũng mở lòng, không khỏi uống thêm vài ly rượu.


Đợi bố đi ngủ, Diệp Thành đi một mình trong ngôi nhà.
Anh không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng, tuy nơi đây rách nát cũ kỹ nhưng lại là nơi duy nhất lưu giữ hồi ức tốt đẹp của anh trên thế giới này.


Anh đặt tay lên ngực tự hỏi, kể từ khi bị Bạch Tiểu Huyên vứt bỏ vào kiếp trước, anh bước vào giới Tu Tiên.
Tuy sau này chinh chiến ngàn vạn thế giới, được chúng tiên xưng làm Tiên Đế nhưng anh chưa từng có ngày nào vui vẻ.


Nhìn khuôn mặt hiền từ của Diệp Thành, anh thầm thề: "Bố, bố yên tâm, kiếp này con nhất định sẽ giải quyết hết tất cả ân oán để bố và mẹ được đoàn tụ.
Bất kỳ thứ gì làm cản trở gia đình chúng ta đoàn viên, cho dù đó là thần tiên hay là ma quỷ, con cũng nhất định khiến chúng hồn bay phách tán!"

Hai ngày sau đó anh ở bên cạnh bố, tuy căn nhà này cũ quá rồi nhưng được ở bên cạnh bố thì nơi nào cũng là thiên đường.


Sáng sớm ngày hôm nay, anh vẫn còn đang lười biếng nằm trên giường thì bên ngoài đã vang lên giọng nói vang như cái loa của Đinh Lương Tài: "A Thành, dậy chưa đấy? Không dậy nữa là bọn tôi vào túm chăn cậu ra đấy!"

- ------------------


.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương