Tiến Công Sủng Phi
Chương 260: Hoan hảo năm mới

Edit: Chang Phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Tề Ngọc nhìn dáng vẻ hứng thú tăng cao của Thẩm Vũ, trên mặt cũng lộ ra mấy phần ý cười. Ngay cả gió lạnh phần phật bên ngoài thổi lên mặt cũng đều biến thành cảm xúc mềm mại. Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, vừa lúc bên trong đình viện có đặt chiếc ghế nằm trải lông dê, hắn trực tiếp chạy qua nằm lên trên đó, thích ý nhìn về phía nàng.

Thẩm Vũ chu đôi môi đỏ, nhìn thấy nam nhân rốt cuộc yên tĩnh lại, mới vừa lòng mà kéo kéo khóe miệng. Nàng vung tay áo lên, làm ra tư thế xoay tròn, chỉ là bởi vì bước chân không vững, làm cho cả người đều trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Thẩm Vũ cũng không dừng động tác lại, nàng tựa hồ cảm thấy bản thân lúc này có chút cố hết sức, liền lược bớt những động tác hoa hòe lòe loẹt đi, nâng tay lên cởi bỏ đai lưng của chính mình.

Áo choàng trên vai rơi xuống ở bên chân nàng, Thẩm Vũ cũng không dừng động tác lại, nàng hơi cúi đầu, ngón tay đang cởi vạt áo trước ra. Nhưng vì buổi tối nên ánh sáng không được tốt, tay nàng giống như có chút không linh hoạt, cởi một lúc lại thấy càng cởi càng loạn.

"Hôm nay xiêm y sao lại không nghe lời như vậy? Ta còn đang muốn múa thoát y, sau đó sủng hạnh Hoàng thượng đây!" Thẩm Vũ có chút bất mãn mà nói thầm, đối với cái đai lưng trở nên hỗn loạn như thế, cảm thấy rất không vui.

Trên người Tề Ngọc bọc áo lông cừu thật dày, một tay chống người, nhìn Thẩm Vũ đang rối ren ở trong đình viện. Lời nàng mới vừa nói, một chữ cũng không lọt đều truyền vào tai hắn. Nam nhân khẽ nheo đôi mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy áo lông cừu trên người lại dày dặn như thế, rõ ràng gió vẫn đang thổi nhưng trên người hắn lại trở nên có chút khô nóng lên.

Thẩm Vũ có chút tức giận, áo ngoài tinh xảo trên người, cũng bị làm cho nhăn thành một nhúm. Nàng trực tiếp rút một cây trâm từ trên búi tóc xuống, đâm xuống một lỗ trên cái áo, sau đó đột nhiên dùng sức xé rách váy áo của mình ra. Chờ đến lúc nàng cởi áo ngoài ra, chiếc váy màu đỏ hồng vốn có cũng đã bị biến dạng, hiển nhiên đều là bị nàng dùng cây trâm cắt rách ra.

Sau khi Thẩm Vũ uống rượu xong, liền cảm thấy có chút nóng. Bây giờ rốt cuộc cởi áo ngoài ra, còn cảm thấy cả người nhẹ nhàng. Nàng kéo trung y, bước chân lay động đi về phía Hoàng thượng. Tề Ngọc hiển nhiên là đã chờ nàng thật lâu, nhìn nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt cũng trở nên càng lúc càng nóng.

Sắc mặt Thẩm Vũ ửng hồng, rượu vĩnh viễn là thôi tình dược tốt nhất, dáng vẻ hiện tại này của Thẩm Vũ trở nên rất mê người. Ánh mắt của nàng trước sau đều là mê ly, như không có tiêu cự vậy. Lúc đi đến bên cạnh ghế nằm, trung y trên người Thẩm Vũ đã bị kéo xuống. Chỉ còn mặc một cái áo trong, lúc này Thẩm Vũ cảm thấy lạnh, không khỏi run lập cập.

Nhưng chút rét lạnh này rất nhanh đã bị nàng vứt ra sau đầu, nàng vẫn nhớ rõ hiện tại đến đây vì cái gì. Chuyện cấp bách bây giờ, chính là sủng hạnh Hoàng thượng. Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, làm suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, nàng đi qua, ngồi trên đùi Tề Ngọc, không chút khách khí mà giơ tay sờ soạng giữa hai chân hắn.

Đối mặt với sự khiêu khích của Thẩm Vũ, Hoàng thượng cũng có chút động tình, cho nên vật giữa hai chân sớm đã có dấu hiệu ngẩng đầu lên. Xúc cảm cứng rắn kia, lập tức bị tay Thẩm Vũ bắt được.

"Hừ --" Tề Ngọc cũng không dự đoán được, Thẩm Vũ sẽ to gan như thế, nàng lại dám tiến thẳng đến chủ đề, nên không kiềm chế được mà hừ nhẹ ra tiếng.

Lòng bàn tay Thẩm Vũ rất lạnh nhưng vật giữa hai chân nam nhân lại rất nóng, nàng gần như là lập tức hoạt động cổ tay vuốt ve trên dưới, làm bàn tay nhẹ nhàng bao bọc lấy vật nóng kia nhanh chóng mà cọ xát, độ ấm nóng lạnh luân phiên ở trong lòng bàn tay, khiến cho nam nhân run rẩy từng đợt.

Tề Ngọc như có chút không kìm được, trong miệng hắn không ngừng thở hổn hển, như đang ở trong thời tiết giá lạnh, dần dần hóa thành từng đợt sương trắng. Hắn vội vàng dùng tay đè cổ tay của Thẩm Vũ lại, thầm cắn răng nhịn một lát, mới thấp giọng mà dỗ nàng: "A Vũ, đừng động, nàng ăn mặc ít như vậy, thật sự là quá lạnh!"

"Ta không lạnh!" Thẩm Vũ lập tức đánh gãy lời hắn nói, giống như cảm thấy cọ xát cách vải dệt như vậy, có chút không đã ghiền. Nàng liền dùng cả hai tay, bắt đầu cởi lưng quần hắn.

Hai ba cái liền cởi được đai lưng, nàng trực tiếp bắt đầu cởi quần của nam nhân ra, lộ ra tiểu Tề Ngọc ở giữa hai chân. Ở dưới sự nỗ lực của Thẩm Vũ, vật giữa hai chân nam nhân rõ ràng đã tinh thần no đủ, rất có tư thế nhất trụ kình thiên. Thẩm Vũ cúi đầu để sát vào nhìn, tựa như tràn ngập sự tò mò với nó, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng búng búng.

"Ưm hừ --". Lập tức dẫn tới một tiếng kêu rên của Tề Ngọc, lực ngón tay của Thẩm Vũ không tính là lớn, trong cảm giác hơi đau lại mang theo mấy phần tê dại, làm hắn thật sự sắp không giữ được nữa.

Đối với việc có thể khiến cho Tề Ngọc có phản ứng như vậy, Thẩm Vũ hình như rất tò mò. Nàng vươn đầu ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng chọc chọc đỉnh tiểu Tề Ngọc, có cảm giác ấm áp mà hơi sền sệt, bởi vì vật này thật sự quá cứng, nàng thậm chí còn cảm giác như bên trong có cái lỗ nhỏ vậy. Nàng lại vươn đầu ngón tay trỏ ra thử lại lần nữa, bắt đầu chậm rãi đâm thọc.

"A Vũ, đừng nghịch!" Lúc này Tề Ngọc thật sự không chịu được nữa, giơ hai tay lên đè đầu vai nàng lại. Lập tức dùng sức xé nát áo trong trên người nàng, lộ ra cái yếm màu xanh lá bên trong.

Khí lạnh ập tới, lúc này Thẩm Vũ mới thật sự cảm thấy lạnh. Thần trí vốn mơ hồ của nàng, cũng bị đông lạnh đến có chút thanh tỉnh. Da thịt trần trụi trên người lập tức nổi da gà lên, cánh tay đang lộn xộn cũng thu lại, theo bản năng mà ôm chặt chính mình.

Tề Ngọc rốt cuộc thoát khỏi khống chế của nàng, nhẹ thở hổn hển một hơi, lập tức ôm nàng đứng lên từ trên ghế nằm, nâng một bàn tay lên cởi bỏ áo lông cừu trên người mình xuống, khoác lên phía sau lưng nàng. Một loạt động tác này cũng tốn rất nhiều sức lực của hắn. Hắn cứ ôm Thẩm Vũ như vậy, một lần nữa nằm trở về ghế.

Hắn dùng vật nóng giữa hai chân của mình chọc chọc Thẩm Vũ, vừa lúc cọ xát vào chỗ đùi của nàng. Hắn ôm nàng như vậy rồi từ từ điều chỉnh vị trí, cuối cùng tìm được đúng chỗ thì lập tức đi vào.

Cho dù cả người Thẩm Vũ bị gió lạnh thổi có chút lạnh, nhưng bên trong mật huyệt kia vẫn luôn ấm nóng, như muốn hòa tan hắn ra. Thẩm Vũ ngồi ở trên người hắn, phía sau lưng tuy khoác cái áo lông cừu thật dày, nhưng ở dưới những cú thúc mạnh mẽ của nam nhân, vẫn không ngừng có gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào trong.

Nàng lạnh đến run người, hai tay chống ở ngực hắn cũng bởi vì rét lạnh mà không ngừng run rẩy. Tề Ngọc lại rất thích thú, quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ lộ duy nhất cây gậy nóng ở bên ngoài, lúc này nó cũng đang không ngừng cắm rút ở trong mật huyệt của Thẩm Vũ, đúng là rất sảng khoái.

Cùng với động tác mãnh liệt của Tề Ngọc, ghế nằm dưới người cũng không ngừng đong đưa qua lại, lại vừa lúc có thể trợ giúp hai người kết hợp càng sâu hơn. Tề Ngọc đột nhiên đưa mạnh thắt lưng, vùi tiểu Tề Ngọc vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, bắn ra tinh hoa đầu tiên của đêm nay.

Thẩm Vũ cũng đang kịch liệt thở hổn hển, nàng không ngừng hít thở, khí lạnh băng tiến vào phổi, cũng không cách nào ngăn cản khoái cảm ngập đầu lúc này. Nàng tuy vẫn đang không ngừng run rẩy nhưng ánh mắt lại lần nữa rơi vào trong trạng thái mê man.

Tề Ngọc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút từ bên trong dục vọng, nhận thấy được Thẩm Vũ lạnh đến run rẩy cả người. Hắn đưa tay lên kéo lại áo lông cừu ở phía sau nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ý bảo Thẩm Vũ thả lỏng thân thể, cứ như vậy để nàng chậm rãi ghé vào trước ngực mình.

Bởi vì hắn cũng không rời khỏi mật huyệt của Thẩm Vũ, nên lúc Thẩm Vũ nằm sấp xuống, mật huyệt co bóp một trận, vật giữa hai chân Tề Ngọc lại dâng trào tinh thần một lần nữa. Hắn vốn đang chuẩn bị ôm nàng đi vào nội thất, nhưng lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đợi thân thể của nàng mới vừa dán lên ngực Tề Ngọc, nam nhân liền gấp không chờ nổi mà đong đưa thắt lưng.

Trên bầu trời đêm tối tăm, bỗng nhiên vụt sáng, ngay sau đó chính là một tiếng "Viu -- bùm!" Giòn vang, thực hiển nhiên là trong hoàng cung bắt đầu bắn pháo hoa chúc mừng năm mới.

Pháo hoa lộng lẫy sáng lên trong không trung, đủ loại hình dáng, bên trong đình viện ở Phượng Tảo cung lại có hai người lấy trời làm màn, lấy ghế làm giường, đang kịch liệt vận động. Tiếng rên rỉ ngọt ngấy cũng bị tiếng pháo hoa vang vọng bầu trời đêm che đậy.

Thẩm Vũ nhô đầu khỏi áo lông cừu, duỗi cổ tiến đến bên môi Hoàng thượng, vươn đầu lưỡi tinh tế mà liếm một chút. Rất nhanh cái đầu lưỡi bướng bỉnh của nàng đã bị Tề Ngọc cuốn vào trong miệng, từ nhẹ đến nặng mà mút vào.

Vừa hôn xong, lúc Thẩm Vũ ngẩng đầu lên lần nữa, hai người từ từ xa nhau làm chỗ khóe môi lôi ra một sợi chỉ bạc, rất nhanh lại bị cắt đứt.

"Chúng ta vẫn luôn hôn nhau từ năm trước cho tới năm nay!" Thẩm Vũ chớp chớp mắt với hắn, trên mặt mang theo mấy phần giảo hoạt.

Sau khi Hoàng thượng nghe rõ những lời này, cười ha ha lên, lực đạo trên vòng eo lần sau mạnh hơn lần trước, giống như đang thị uy, trầm giọng nói: "Chúng ta vẫn luôn hoan hảo từ năm trước cho tới năm nay!"

Có lẽ là bị câu nói này của Hoàng thượng kích thích, Thẩm Vũ cũng lập tức ngồi dậy, cái áo lông cừu trên người trượt từ trên đầu vai xuống, lộ ra thân thể tuyệt đẹp. Nàng ngửa cổ ra sau, phía sau lưng căng ra thẳng tắp, nhìn qua giống như là con mèo Ba Tư cao ngạo vậy.

Trên cổ Thẩm Vũ còn treo chiếc yếm, chẳng qua dưới sự cọ xát vừa rồi đã nghiêng lệch không ra hình dáng gì nữa rồi. Một đôi ngọc nhũ ở bên trong cũng cùng với động tác lên xuống của nàng, không ngừng lay động, ở dưới tình huống chiếc yếm nửa che nửa lộ này có vẻ càng thêm mê người.

Tề Ngọc giơ một bàn tay lên, với vào trong yếm, kề sát vào bụng nhỏ của Thẩm Vũ, chậm rãi sờ soạng lên trên. Lúc chạm đến một bên vú lay động không ngừng, hắn giống như là được cổ vũ, vừa cầm lấy, năm ngón tay bắt đầu xoa nắn qua lại, biến nơi co giãn mềm mại kia thành các loại hình dạng.

Tiếng rên rỉ trong miệng của Thẩm Vũ cũng càng lúc càng lớn, một cái tay khác của Tề Ngọc không chịu cô đơn mà sờ soạng lại đây, hai tay cùng nhau vuốt ve. Trên bầu trời pháo hoa còn đang không ngừng nổ tung, chiếu sáng trời đêm đen nhánh giống như ban ngày, đồng thời cũng soi rõ biểu cảm trên mặt hai người, vô cùng rõ ràng. Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt say mê của Thẩm Vũ, vẻ mặt nàng mang theo mấy phần thống khổ lại hưởng thụ. Giống vậy, Thẩm Vũ chỉ cần vừa mở mắt ra, là có thể nhìn thấy dục vọng thâm trầm trên mặt nam nhân.

Ghế nằm lay động qua lại, động tác của Tề Ngọc càng ngày càng mãnh liệt, biên độ lắc lư của chiếc ghế nằm cũng càng lúc càng lớn, rất nhiều lần Thẩm Vũ đều có một loại ảo giác, giây tiếp theo hai người bọn họ sẽ bởi vì hoan hảo dùng sức quá mức, mà ngã xuống khỏi ghế, nhưng mỗi lần vẫn sẽ bình an không có việc gì. Tề Ngọc tiến vào, lần sau sâu hơn lần trước, cuối cùng hắn tiến thẳng vào nơi sâu nhất, sau đó bắn ra tinh hoa lần thứ hai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương