Tiến Công Sủng Phi
Chương 211: Một chút mưu mẹo

Edit: Phương Thục viện.

Beta: Thần Hoàng Thái phi.

Vị Lưu Di này hiển nhiên là khí thế ào ạt, vậy mà lại muốn xuống tay từ Lê Phi. Chẳng trách kiếp trước không xuất hiện nhân vật nào như Lưu Di, bởi vì lúc ấy Thẩm Vũ đã chiếm hết tiên cơ rồi. Huống chi Thẩm Vũ xinh đẹp, đến bây giờ trong hậu cung vẫn không người nào có thể địch nổi. Nhưng kiếp này, Thẩm Vũ đã chọn con đường khác, cho nên vị Lưu Di này lập tức trở mình xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nàng ta mang phong hào kiếp trước của Thẩm Vũ, cũng học luôn tính tình làm bộ làm tịch kiếp trước của nàng, ngay cả việc không màng hơn thua, biết tiến biết lùi cũng đều thể hiện vô cùng hoàn mỹ.

Thẩm Vũ thất thần một lát, trong lòng bỗng có cảm giác trăm vị lẫn lộn. Đối với kẻ bắt chước này, nhất thời nàng không biết nên ứng đối như thế nào.

Hậu cung lập tức trở nên náo nhiệt, dường như cuộc sống của Hoàng thượng cũng trở nên thích ý vài phần. Nhiên Mỹ nhân hào sảng thẳng thắn, chưa bao giờ giấu giếm điều gì. Tuy nói chuyện thiếu đi nét văn nhã, nhưng lại có một phong vị khác. Còn Giai Tần lại là người dịu dàng khả ái, mỗi lần nói chuyện đều khinh thanh tế ngữ [1], vẻ mặt ôn hòa, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

[1] Khinh thanh tế ngữ (轻声细语): Nói năng dịu dàng, nhỏ nhẹ.

Hai người này một cương một nhu, nhưng đúng là phối hợp vô cùng ăn ý, làm Hoàng thượng có vài phần lâng lâng. Hơn nữa gia thế của hai người này cũng không cao, căn bản không cần quá cố kỵ việc sủng ái các nàng sau này sẽ tạo nên sóng gió hay ảnh hưởng lớn đến thế cục.

Phụ thân Giai Tần cũng có chút tài năng, nhờ nữ nhi được sủng ái tại hậu cung, nên người nịnh bợ hắn tất nhiên là nhiều vô kể. Hoàng thượng cảm thấy nên thăng cho ông ta một chức quan tương đối, nếu không thì thật sự là không còn gì để nói. Nhưng mà Giai Tần học theo bộ dáng vô công bất thụ lộc [2] vô cùng hoàn hảo, mỗi lần đều khuyên giải Hoàng thượng không cần thăng quan, nếu không phụ thân nàng ta sẽ trở thành cái đích bị nhắm vào, bị nói là nhờ vào nữ nhi trong hậu cung được sủng ái mà mới được làm quan.

[2] Vô công bất thụ lộc (无功不受禄): Không có công trạng thì không nhận thưởng.

Tề Ngọc cười ha hả hai tiếng. Hắn rất ít khi phỏng đoán tâm tư của nữ nhân, bây giờ cũng không ngoại lệ. Vì vậy sau khi Lưu Di từ chối, quả thật hắn liền gạch tên phụ thân Lưu Di ra khỏi danh sách thăng quan. Cho đến bây giờ, Lưu gia vẫn sinh sống ở nơi hẻo lánh.

Còn vị Hứa Vi Nhiên trải qua cuộc sống cũng không phải là vừa lòng đẹp ý cho lắm. Chức quan của phụ thân nàng tốt xấu gì thì cũng khá cao, cho nên nàng không cần phải ngụy trang bản thân như Lưu Di. Thậm chí nàng còn nêu ra thỉnh cầu với Hoàng thượng, Tề Ngọc thấy yêu cầu của nàng không quá phận nên đã đồng ý. Đương nhiên, trong việc này Hứa gia cũng ra sức hỗ trợ, dìu dắt phụ thân của Hứa Vi Nhiên. Chính vì nguyên nhân này nên mới có chút khó lựa chọn.

Hứa Vi Nhiên muốn dựa vào Hoàng thượng, dựa vào thế lực thế gia mới được thăng cấp này. Nhưng phụ thân nàng ta lại nghĩ đến Hứa gia, chung quy không ai biết được vị Mỹ nhân này đến tột cùng có thể được sủng ái bao lâu. Trong lúc nhất thời đúng là lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Ngoài mặt thì có vẻ hai vị phi tần mới được tấn phong này bá chiếm Hoàng thượng, nhưng thật ra số ngày Hoàng thượng triệu hạnh các nàng rất ít. Chẳng qua Hoàng thượng triệu kiến các nàng đến Long Càn cung dùng bữa khá nhiều, có lẽ vì cảm thấy một người dùng bữa quá mức tịch mịch. Mà hai vị phi tần này tranh đấu với nhau trong một thời gian dài, cũng dần trở nên kịch liệt rồi.

Hậu cung trước sau vẫn vô cùng náo nhiệt, thời tiết dần dần trở nên nóng hơn, chớp mắt mà đã vào hạ rồi. Hiện tại Nhị Hoàng tử vẫn ngủ với Thẩm Vũ, mỗi ngày khi rời giường thì sai người ôm Đại Hoàng tử đến chỗ nàng. Đại Hoàng tử đã hai tuổi rưỡi, Thẩm Vũ ăn sáng xong sẽ dành chút thời gian dạy cho thằng bé "Tam Tự Kinh."

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn... [3]" Không thể không nói, nghe một đứa trẻ mồm miệng vanh vách đọc Tam Tự Kinh, truyền vào tai thật sự là một loại hưởng thụ.

[3] Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn (人之初,性本善. 性相近,习相远): Con người ban đầu vốn có tính thiện lành. Tính ấy gần giống nhau nhưng do môi trường sống, thói tục khác nhau nên tính cách cũng thay đổi.

Dường như nàng trở về khi còn bé, khi còn nằm trong ngực mẫu thân làm nũng, bắt đầu lẩm nhẩm lặp đi lặp lại những câu chữ đơn giản này.

Đại Hoàng tử chắp tay ra sau, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế đẩu, vẻ mặt chăm chú. Thẩm Vũ an vị trên giường, dạy thằng bé từng chút từng chút một. Nhị Hoàng tử đã hơn bốn tháng, Thẩm Vũ bắt đầu dạy nó lật người. Có điều đứa trẻ này thật sự quá béo, thường lật được một nửa thì bị thịt của mình chặn lại, làm cách nào cũng không lật qua được. Thậm chí lật trở về cũng không xong, hai bên đều là thịt, dĩ nhiên là bị vướng lại ở đó không cựa quậy được.

Mỗi lần Thẩm Vũ nhìn gương mặt mũm mĩm như cái bánh bao của thằng bé, bị giường dồn ép đến nỗi bảy vẹo tám lệch, thì nàng liền cười không ngừng. Nhưng nàng vẫn tiếp tục đặt tay sau lưng thằng bé, từ từ dùng sức đẩy qua một bên. Thịt nhiều quá quả nhiên là bất tiện. Rõ ràng Thẩm Vũ chỉ dùng sức một chút để thằng bé nghiêng qua bên trái là đủ rồi, nhưng thường là chỉ đẩy nhẹ một cái, do bị đống thịt bao phủ nên trực tiếp lăn một vòng úp mặt xuống giường, đập vô cùng thê thảm.

Mỗi lần như vậy, thằng bé liền khóc òa lên. Gương mặt mũm mĩm đập xuống giường rất đau, huống chi thời tiết bây giờ rất nóng, tấm lót giường cũng không dày, thế này thì khổ cho Nhị Hoàng tử đang học lật người rồi. Mỗi ngày gương mặt đó đều bị đập xuống giường, bộ dáng nước mắt ngắn dài thật sự đáng thương. Thẩm Vũ thường sẽ múc một muỗng chè đậu xanh đã nấu sẵn trước đó cho thằng bé ăn, nó lập tức nín khóc, sau đó lại bị Thẩm Vũ ép học cách lật người.

Ngày tháng trôi qua trong tiếng đọc thuộc lòng sách non nớt, tiếng cãi nhau và tiếng khóc của trẻ con, có hai tiểu gia hỏa này cũng tốt, tâm tư Thẩm Vũ cũng sẽ không chú ý đến nơi khác. Mùng một mỗi tháng, Hoàng thượng đều tới đây. Cho dù tân sủng trong cung rất nhiều, nhưng thói quen này của Hoàng thượng trước sau đều không thay đổi.

Hôm nay là mùng một tháng sáu, Nhị Hoàng tử vừa vặn tròn năm tháng. Thẩm Vũ sớm đã chuẩn bị ổn thỏa chờ Hoàng thượng, đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú. Mấy lần trước Hoàng thượng đến đây, tương tác giữa hai người vẫn như ngày xưa, hoặc là nói Thẩm Vũ cố ý không nhắc đến chuyện hậu cung.

Bất luận lúc Hoàng thượng sủng hạnh những phi tần đó trong lòng hắn đang nghĩ gì, cho dù là đạo lý hiển nhiên, cây ngay không sợ chết đứng đi nữa, thế nhưng khi hắn đối diện với Thẩm Vũ thì đều sẽ có chút mất tự nhiên. Thẩm Vũ thay hắn sinh dưỡng hài tử, vì hai vị Hoàng tử mà Thẩm Vũ phải ẩn náu ở Lãng Nguyệt am ròng rã suốt một năm nay. Nhưng Hoàng thượng lại ở hậu cung ăn ngon uống say, thậm chí còn sủng hạnh nữ nhân! Tất nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác áy náy với Thẩm Vũ.

Khi hai người ở bên nhau, Hoàng thượng giấu giếm càng lâu, Thẩm Vũ giả vờ ngây thơ không biết gì, chỉ cần không đâm thủng lớp giấy mỏng này, thì cảm giác áy náy trong lòng Hoàng thượng sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn. Hôm nay Thẩm Vũ muốn lợi dụng cảm giác áy náy trong lòng Hoàng thượng để đạt được mục đích của nàng.

Lúc Hoàng thượng đến, trên người mặc thường phục màu xanh lá, trên đầu đội ngọc quan, cả người hắn trông có vẻ càng thêm trẻ tuổi. Thẩm Vũ không ra ngoài nghênh đón hắn, chỉ ôm Nhị Hoàng tử ngồi bên mép giường.

Khi Tề Ngọc tiến vào, liếc mắt đã trông thấy Thẩm Vũ. Hình như nàng không phát hiện Hoàng thượng đã đến, chỉ ôm chặt lấy Nhị Hoàng tử, xốc vạt áo đơn bạc trên người đứa bé lên nhìn lưng của nó. Đại Hoàng tử đứng bên cạnh nàng, cũng bắt chước rướn cổ đến gần để nhìn, vẻ mặt tò mò.

"Tiểu Sanh làm sao vậy?" Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ kia của bọn họ, không khỏi nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, bước đến gần để nhìn.

Lúc này Thẩm Vũ mới ngẩng đầu lên, dường như vừa mới phát hiện ra Hoàng thượng, nghe nhắc đến chuyện này, nàng liền nhướng lông mày lên, hiển nhiên là vô cùng rối rắm.

"Người Kính Thần thật sự quá nhiều thịt. Bây giờ mới tháng sáu, mà khắp người đã chảy đầy mồ hôi. Mới vừa rồi thay xiêm y cho thằng bé, thần thiếp thấy sau lưng nó có một mảng hồng hồng, chỉ sợ nó bị rôm sảy rồi." Giọng Thẩm Vũ có chút vội vàng. Nàng vừa dứt lời, tay cũng từ từ cởi quần áo của Nhị Hoàng tử ra, phần da sau lưng quả nhiên có một mảng màu hồng.

Tề Ngọc đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đó, làn da trẻ nhỏ vô cùng non mềm, đầu ngón tay chỉ toàn cảm giác mềm mại. Phần da mà hắn sờ tay lên cũng không thấy có điều lạ gì, nhưng hắn không phải là đại phu, tất nhiên không dám phán đoán bừa.

"Đợi lát nữa mời thái y đến đây chẩn đoán. Số băng chuyển từ hoàng cung đến đây, e là không đủ dùng. Hơn nữa trên núi nhiều muỗi, nhiệt độ lại không ổn định. Nàng xuất cung cũng đã một năm, mùng một tháng sau tiểu Sanh được sáu tháng, lúc đó chuyển về cung đi, không được trì hoãn nữa. Sau khi trẫm trở về sẽ lập tức cho người bắt tay chuẩn bị để nàng hồi cung." Tề Ngọc cau mày suy nghĩ kỹ càng một lát, sau đó đưa ra quyết định.

Vẻ mặt Thẩm Vũ có phần sửng sốt, có chút cứng nhắc ngẩng đầu lên, sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ, khẽ nâng cao giọng nói: "Nhanh vậy sao! Thần thiếp xuất cung lâu như vậy, hoàn toàn không biết tình hình hậu cung. E là sau khi trở về, phải tốn một khoảng thời gian mới có thể ổn định những người kia lại một lần nữa. Nhưng hai vị tiểu Hoàng tử còn nhỏ như vậy, rất dễ dàng..."

Nàng còn chưa dứt lời, có điều ý tứ phía sau, Hoàng thượng đã quá rõ ràng. Sau khi nghe Thẩm Vũ nhắc nhở, Hoàng thượng mới nhớ tới hậu cung lúc này, chỉ sợ còn hỗn loạn và khó khống chế hơn trước khi Thẩm Vũ xuất cung rất nhiều.

Đôi mày nam nhân liền cau chặt lại, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nhưng không phải vì Thẩm Vũ. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói tiếp: "Ngày mùng một tháng bảy, lúc lâm triều, trẫm sẽ ban chiếu thư sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đồng thời sẽ để văn võ bá quan ra nghênh đón nàng hồi cung. Đến khi nàng trở về, trẫm xác lập tiểu Sanh làm Thái tử! Nàng là Hoàng hậu, lục cung và hai mươi bốn ti đều tùy nàng sai sử. Tiền triều đã có trẫm, đến lúc đó tất nhiên những người kia sẽ không làm gì được nàng!"

Ngữ khí Tề Ngọc vô cùng kiên định. Lúc hắn nói những lời này, một chút do dự cũng không có, hiển nhiên đã sớm quyết định rồi. Hắn vốn đã có ý định này từ trước, ngày Thẩm Vũ hồi cung chính là ngày Đại Tần có Hoàng hậu. Đồng thời, để tránh xảy ra bất trắc gì trên đường, ngay sau đó liền ban ngôi vị Thái tử cho Nhị Hoàng tử, như vậy coi như là đã hoàn thành bước đầu tiên!

Thẩm Vũ chờ hắn nói xong, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, cuối cùng nàng khẽ cong khoé miệng lên cười cười. Nhưng trong mắt Tề Ngọc, nụ cười đó lại có phần cứng nhắc, rõ ràng là nàng đang khẩn trương.

"Chỉ cần Hoàng thượng quyết định, thần thiếp sẽ cố gắng thực hiện! Thần thiếp sẽ bảo vệ tốt hai vị Hoàng tử!" Thẩm Vũ vừa nói vừa vươn tay ôm lấy Đại Hoàng tử, trong lồng ngực là Nhị Hoàng tử, ba người ôm chặt lấy nhau.

Nàng cúi đầu, che đi ý cười đã đạt được trên mặt, nhưng thân thể lại không ngăn được run lên. Chỉ một tháng nữa thôi, nàng sẽ hồi cung rồi! Một năm qua đi, không biết những người kia có còn nhớ tới vị Hoàng Quý phi đã từng quát tháo hậu cung hay không. Đương nhiên, lúc nàng hồi cung, danh phận đã trở thành Hoàng hậu rồi!

Những nữ nhân kia vĩnh viễn sẽ không hiểu, bề ngoài Thẩm Vũ đã rời xa nơi nhiều thị phi như hậu cung, cũng không có cơ hội tranh sủng, nhưng cuối cùng lại lấy được vị trí Hoàng hậu. Trên thực tế, vì có vốn liếng càng nhiều càng tốt để tranh sủng, nàng đã hao phí quá nhiều tâm sức và thời gian rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương