Tiến Công Sủng Phi
-
Chương 21: Cơn giận của Đế vương
Edit: Bách Tử Liên
Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki
Lúc Thẩm Kiều nói câu kia, rõ ràng có vài phần không tình nguyện. Mặc dù trên mặt nàng ta vẫn giữ ý cười, nhưng mày chau sát lại. Việc này Thẩm Vũ còn chưa làm đã nói trước lời không may, khó tránh trong lòng nàng ta khó chịu, sợ Thẩm Vũ đổi ý.
Dù sao Thẩm Vũ cũng kiếm ăn sáu năm dưới quyền Thẩm Kiều, đã sớm thấy rõ ý nghĩ của nàng ta.
“Minh Âm!” Thẩm Vũ đặt chén trà lên bàn, nhẹ nhàng cao giọng gọi một tiếng.
Một cung nữ mặc cung trang xanh nhạt tiến vào, bộ dạng nàng ta phục tùng đi đến trước mặt Thẩm Vũ, cung kính hành lễ với hai tỷ muội Thẩm gia rồi im lặng đứng chờ một bên.
“Nghe nói nữ nhân trong hậu cung không khoẻ đều phải báo với Lý tổng quản một tiếng, có đúng vậy không?” Ngón tay Thẩm Vũ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Minh Âm suy nghĩ một lát mới thấp giọng trả lời: “Thực ra thì không cần, nhưng người gần đây vẫn được sủng ái như Uyển Nghi, nếu sức khoẻ có xảy ra chuyện gì phải thông báo một tiếng. Để Lý tổng quản có chuẩn bị, khi Hoàng thượng hỏi đến mới có thể trả lời tốt, tránh chọc giận thánh ý.”
Thẩm Kiều vốn không rõ vì sao hai nàng đang nói chuyện lại phải gọi cung nữ vào. Lúc này nghe được câu hỏi của Thẩm Vũ, trong đầu liền hiểu rõ dụng ý của nàng, mặt mang nụ cười có vài phần hài lòng, vài phần đắc ý là trẻ con dễ dạy.
“Vừa rồi bản tần cảm thấy đầu váng mắt hoa, sợ không thể hầu hạ thánh giá, bây giờ ngươi đi báo với Lý tổng quản một tiếng đi!” Thẩm Vũ vừa nói vừa đưa tay ấn thái dương, trên mặt lộ ra một chút đau đớn, giọng nói cũng có chút nhu nhược.
Minh Âm sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai vị chủ tử ngồi trên ghế, rồi nhìn thoáng qua Minh Nhuỵ vẫn đang quỳ bên chân Kiều Phi. Con ngươi của nàng tối sầm, gật đầu nhận lệnh.
“Mau đi đi!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Sau khi Minh Âm đóng cửa lui ra, Thẩm Kiều bên cạnh mới cười ra tiếng, vẻ mặt tràn ngập vui mừng. Nàng ta nghiêng mình nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ, khoé mắt đuôi mày đều là ý cười, dịu dàng nói: “Muội muội tốt, trong đám muội muội ngươi là người nghe lời nhất! Tỷ tỷ như ta thật sự rất vui mừng!”
Thẩm Kiều hơi dùng sức kéo tay nàng, rõ ràng tâm tình có chút kích động. Nàng ta thật không sao nghĩ tới Thẩm Vũ lại có thể ngoan ngoãn phối hợp như vậy, ở trước mặt người của mình, dứt khoát chặt đứt ý niệm tới của Hoàng thượng.
Thẩm Vũ cong môi cười, tâm tình vẫn mười phần bình tĩnh, cũng không vì sự khích lệ của Thẩm Kiều mà cao hứng. Ngược lại trên mặt nàng lộ ra một chút lo âu, khẽ nói: “Muội dù sao là người nhỏ, lời nhẹ, sợ nói thêm mấy câu sẽ chọc giận Hoàng thượng, việc vừa rồi cũng chỉ có thể làm cho Hoàng thượng không triệu muội đi Long Càn Cung. Về phần tỷ tỷ muốn ai được sủng ái, vẫn phải dựa vào bản lãnh của chính bọn họ!”
Giờ phút này Thẩm Kiều sao còn lo lắng những việc này, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Vũ bảo nha đầu kia đi bẩm báo cơ thể không khoẻ. Trong lòng còn thầm nghĩ, vị Tứ muội muội này bộ dạng tốt, lại cực kỳ nghe lời, quả nhiên là rất tốt!
“Không có việc gì, muội đã làm được đến bước này, nếu tự các nàng không làm tốt, chỉ có thể nói là xứng đáng! Bây giờ cũng không còn sớm, không lâu nữa là đến giờ thị tẩm. Tỷ không nán lại nữa, tranh thủ thông báo cho các nàng chuẩn bị!” Thẩm Kiều khoát tay áo, thái độ như không có gì đáng kể, vội vàng đứng lên.
Thẩm Vũ cũng đứng lên theo, hai tỷ muội cầm tay nhau ra khỏi nội điện.
“Nha đầu kia giao cho tỷ đi, phải dạy dỗ một phen mới được, bằng không với bộ dạng kia thật làm người ta chán ghét!” Trước khi đi Thẩm Kiều vẫn không quên mang theo Minh Nhuỵ, lúc nhắc đến Minh Nhuỵ, trên mặt nàng ta vẫn hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Ngược lại Thẩm Vũ vẫn tươi cười nhìn nàng ta lên kiệu rời đi, Minh Tâm theo sau nàng, đến khi kiệu liễn biến mất ở cửa ngoại điện, ý cười trên mặt Thẩm Vũ mới tan, thay vào đó là một nét mặt lạnh như băng.
“Chủ tử.” Minh Tâm tiến từng bước, nhẹ giọng gọi một câu, lời tiếp theo còn chưa nói ra miệng đã bị Thẩm Vũ phất tay ý bảo ngừng lại.
“Đi vào rồi nói.” Thẩm Vũ búi lại tóc, đi vào nội điện.
“Tối nay, người Hoàng thượng sủng hạnh phải là ta! Khi ta không cần mà nhường cho kẻ khác thì người đó mới có thể mang ơn nhận lấy, nếu dùng thân phận ép buộc ta nhường, đừng trách ta trở mặt!” Sau khi tiến vào nội điện, Thẩm Vũ chậm rãi bước đi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở khẽ đóng, dùng giọng điệu uy nghiêm đáng sợ nói ra mấy câu này.
Minh Tâm đi theo phía sau, không khỏi run rẩy. Lần đầu nàng thấy Thẩm Vũ tức giận như vậy. So với người ngày thường theo đuổi sự không phiền não khắp nơi thật sự khác xa.
“Trước khi Minh Âm đi Long Càn Cung, nô tỳ vừa nghe nàng ấy nói qua. Người đã khước từ như vậy, xem chừng Hoàng thượng không có khả năng đến!” Minh Tâm đắn đo mở miệng, vẻ mặt có chút lo lắng.
Vừa rồi khi hai tỷ muội Thẩm gia nói chuyện, Minh Tâm vẫn đứng canh giữ ở ngoại điện, có thể nghe được loáng thoáng động tĩnh bên trong. Hơn nữa Minh Âm cũng biết Thẩm Vũ cực kỳ tín nhiệm Minh Tâm, cho nên khi Minh Tâm muốn nghe ngóng tin tức, nàng ấy liền nói một chút.
Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra một chút ý cười xinh đẹp, nét mặt như đã nắm chắc tất cả. Tay trái của nàng vuốt vuốt chiếc vòng phỉ thuý in hoa văn trên tay phải, sâu kín nói: “Minh Âm, Minh Ngữ đều là cung nữ Hoàng thượng ban cho ta, hai người đó đương nhiên sẽ báo tình hình ở Cẩm Nhan Điện cho Hoàng thượng. Tính tình Minh Âm trầm ổn thông tuệ, nhất định có thể nhìn ra tình cảnh khác lạ của ta trong lúc đó. Đợi nàng ấy bẩm báo rõ ràng với Hoàng thượng, ta không tin với tính tình của Hoàng thượng, người có thể chịu đựng bị một đám nữ nhân ngu xuẩn đùa bỡn mà đứng ngoài vỗ tay.”
Minh Tâm khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, tảng đá trong lòng đã hơi buông xuống, chỉ mong chủ tử mình không nhìn nhầm người.
Thẩm Kiều ngồi trên kiệu, vẻ mặt như tắm gió xuân, tâm tình hết sức thông thuận. Chuyện nàng ta phải xử trí Minh Nhuỵ chẳng qua cũng chỉ là làm ra dáng, lúc trước khi Thẩm vương phi nhắc nhở nàng, trong lòng thật sự đặt Thẩm Vũ ở vị trí vô cùng nguy hiểm, bây giờ xem ra có thể thả lỏng một ít. Dù sao có thể tạo ra tình thế trước mắt, Thẩm Vũ là người đầu tiên!
Người có thể lung lạc lòng Hoàng thượng, lại nghe lời nàng sai bảo, quả nhiên là rất tốt!
Minh Âm ở Long Càn Cung đợi rất lâu, sau khi nàng nói lời Thẩm Vũ phân phó cho Lý Hoài Ân, lại thêm vào một câu: “Lý tổng quản, nô tỳ thấy lúc ấy Xu Uyển nghi hình như là bị buộc phải làm vậy.”
Lý Hoài Ân đang buồn lo, hôm nay trên điện những đại thần kia không biết nảy ra tật xấu gì, làm Hoàng thượng nổi giận. Nội giám hầu cận như hắn còn trông chờ buổi tối có ân huệ của vị mỹ nhân Xu Uyển nghi làm Hoàng thượng tiêu lửa giận! Nhận được tin Xu Uyển nghi truyền tới, hi vọng dập lửa trong đầu đã tiêu hết phân nửa, nhưng nghe lời này của Minh Âm, lập tức lại hừng hực dấy lên.
“Sao không nói sớm, muốn hù chết chúng ta à! Ngươi chờ ở chỗ này, đợi ta bẩm tấu Hoàng thượng rồi nói sau!” Lý Hoài Ân vung phất trần, nhanh như chớp chạy vào nội điện.
Hành động của hắn khiến cho Minh Âm trực tiếp nói thầm trong lòng, tổng quản bên người Hoàng thượng, trận chiến nào chưa thấy qua, chỉ vì chuyện một Uyển nghi có thể bị bức nhường ân sủng mà bị hù doạ đến như vậy! Ai tin chứ!
Lý Hoài Ân bị tiếng gào thét của Hoàng thượng bắn ra ngoài, bộ dạng mặt xám mày tro. Minh Âm nhìn thấy thế trong lòng khó tránh chợt lạnh, xem chừng không phải đùa.
“Còn thất thần làm gì, Hoàng thượng triệu kiến ngươi đó! Ăn nói thật đàng hoàng cho ta, tuyệt đối không được hồ ngôn loạn ngữ!” Lý Hoài Ân trừng mắt, phất tay áo dẫn nàng đi vào.
Minh Âm hít sâu một hơi, vội vàng cúi đầu khom người đi vào. Nàng vốn là cô cô dạy dỗ cung nữ trong Long Càn Cung, ngày trước khi hầu hạ Hoàng thượng, vứt bỏ sắc mặt là chuyện bình thường. Cho dù hiện nay đã có chủ tử mới bộ dạng mỹ lệ, tính tình cũng nhẹ nhàng nhưng nhắc tới… Vị chủ tử cũ này, chân nàng vẫn còn run không ngừng. Thật không biết Xu Uyển nghi ứng phó như thế nào với vị cửu ngũ chí tôn khó trị này?
“Nô tỳ ——“ Minh Âm vội vàng quỳ rạp xuống đất, chuẩn bị hành đại lễ.
“Được rồi, trẫm đang vội, nhanh nói chính sự đi. Nếu không thì trực tiếp lôi ra ngoài, rút đầu lưỡi trước rồi chặt miệng!” Tâm tình Hoàng thượng rõ ràng không tốt, nhưng lại bị vây trong trạng thái cấp bách, lời uy hiếp so với bình thường còn cao hơn một bậc.
“Xu Uyển nghi mấy ngày này vẫn được triệu, cho nên thường xuyên làm chút đồ ăn lạ, nói là chuẩn bị vì Hoàng thượng. Sáng hôm nay trên đường đi thỉnh an, còn nói với chúng nô tì phải làm chút tảo cao, đến lúc đó đưa lại đây, xem Hoàng thượng có tiếp nhận tấm lòng của người hay không.” Rõ ràng Minh Âm bị lửa giận của hắn hù doạ, thân mình không khỏi chấn động một chút, cố gắng làm rõ suy nghĩ của mình, nói lời êm tai.
Nghe được lời này, Tề Ngọc tay đang cầm tấu chương hơi dừng một chút, sắc mặt âm trầm của hắn tựa hồ cũng dịu đi chút ít.
“Nói tiếp đi, trẫm chưa bảo dừng ngươi cứ tiếp tục nói, chẳng lẽ tắt thở sao?” Hoàng thượng thấy nàng dừng lại, cơn giận không khỏi lại nổi lên, lạnh giọng quát lớn.
Minh Âm lại cúi đầu càng thấp, tiếp tục nói: “Nhưng mà sau khi Kiều Phi nương nương nói mấy câu với Xu Uyển nghi, Uyển nghi liền triệu nô tỳ, bảo nô tỳ đi bẩm báo với Lý tổng quản rằng thân mình người không khoẻ, không thể tiếp tục thị tẩm.”
Nàng liếm đôi môi có chút khô, không biết là do nói nhiều hay do sợ hãi quá mức, tóm lại nàng rất muốn… uống nước cho đỡ sợ.
“Lúc nô tỳ đi vào, nhìn thấy một nha đầu cùng Xu Uyển nghi tiến cung đang hoảng hốt lo sợ quỳ bên chân Kiều Phi nương nương, vẻ mặt đầy nước mắt. Cho nên mới nghĩ có phải người bị bức hiếp mới nói ra lời đó hay không, nô tỳ đã bẩm báo xong.” Minh Âm nói xong một hơi, quỳ rạp trên đất với một tư thế cực kỳ khiêm tốn.
Tề Ngọc ném tấu chương trong tay ra góc bàn, liếc nhìn nàng một cái. Thấy động tác lúc này của Minh Âm, có chút vừa lòng gật đầu.
Lý Hoài Ân và Minh Âm gần như đồng thời nhẹ nhõm thở ra một hơi, tư thế quỳ sát này của nàng là do vô số cung nhân từng bị giận chó đánh mèo trong Long Càn Cung cùng nghiên cứu ra. Trong lúc Hoàng thượng nóng nảy, hãy xem hắn như thần linh cao cao tại thượng, đem mình đối đãi như súc sinh. Càng ngược đãi chính mình lại càng có thể tránh bị Hoàng thượng ngược đãi!
“Xong cái rắm, đi thăm dò cho trẫm, cuối cùng cung nữ kia làm sao? Cùng là cô nương của thế gia Thẩm vương phủ, sao lại muốn diễn tiết mục tỷ muội tranh chấp!” Hoàng thượng bỗng nhiên làm khó dễ, hắn cầm tấu chương vừa mới bị ném ở góc bàn, trực tiếp ném ra phía cửa.
Lý Hoài Ân đứng hầu hạ một bên suýt nữa đứng không vững, Minh Âm đang quỳ trên mặt đất càng tỏ ra cung kính khiêm tốn. Tâm tình của Hoàng thượng lúc này thật không tốt!
Cuối cùng khi Lý Hoài Ân đưa Minh Âm ra ngoài, cơ hồ là cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, nghẹn họng không biết nói gì.
Khuôn mặt Tề Ngọc âm trầm, gân xanh trên thái dương lộ ra. Trước điện sau điện đều không yên ổn, thế gia chết tiệt, Hứa gia chết tiệt, tất cả đều tìm cách ngăn cản hắn! Nhà này, nước này, hậu cung này, sớm muộn gì có một ngày, tất cả đều phải vào tay hắn!
Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki
Lúc Thẩm Kiều nói câu kia, rõ ràng có vài phần không tình nguyện. Mặc dù trên mặt nàng ta vẫn giữ ý cười, nhưng mày chau sát lại. Việc này Thẩm Vũ còn chưa làm đã nói trước lời không may, khó tránh trong lòng nàng ta khó chịu, sợ Thẩm Vũ đổi ý.
Dù sao Thẩm Vũ cũng kiếm ăn sáu năm dưới quyền Thẩm Kiều, đã sớm thấy rõ ý nghĩ của nàng ta.
“Minh Âm!” Thẩm Vũ đặt chén trà lên bàn, nhẹ nhàng cao giọng gọi một tiếng.
Một cung nữ mặc cung trang xanh nhạt tiến vào, bộ dạng nàng ta phục tùng đi đến trước mặt Thẩm Vũ, cung kính hành lễ với hai tỷ muội Thẩm gia rồi im lặng đứng chờ một bên.
“Nghe nói nữ nhân trong hậu cung không khoẻ đều phải báo với Lý tổng quản một tiếng, có đúng vậy không?” Ngón tay Thẩm Vũ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Minh Âm suy nghĩ một lát mới thấp giọng trả lời: “Thực ra thì không cần, nhưng người gần đây vẫn được sủng ái như Uyển Nghi, nếu sức khoẻ có xảy ra chuyện gì phải thông báo một tiếng. Để Lý tổng quản có chuẩn bị, khi Hoàng thượng hỏi đến mới có thể trả lời tốt, tránh chọc giận thánh ý.”
Thẩm Kiều vốn không rõ vì sao hai nàng đang nói chuyện lại phải gọi cung nữ vào. Lúc này nghe được câu hỏi của Thẩm Vũ, trong đầu liền hiểu rõ dụng ý của nàng, mặt mang nụ cười có vài phần hài lòng, vài phần đắc ý là trẻ con dễ dạy.
“Vừa rồi bản tần cảm thấy đầu váng mắt hoa, sợ không thể hầu hạ thánh giá, bây giờ ngươi đi báo với Lý tổng quản một tiếng đi!” Thẩm Vũ vừa nói vừa đưa tay ấn thái dương, trên mặt lộ ra một chút đau đớn, giọng nói cũng có chút nhu nhược.
Minh Âm sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai vị chủ tử ngồi trên ghế, rồi nhìn thoáng qua Minh Nhuỵ vẫn đang quỳ bên chân Kiều Phi. Con ngươi của nàng tối sầm, gật đầu nhận lệnh.
“Mau đi đi!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Sau khi Minh Âm đóng cửa lui ra, Thẩm Kiều bên cạnh mới cười ra tiếng, vẻ mặt tràn ngập vui mừng. Nàng ta nghiêng mình nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ, khoé mắt đuôi mày đều là ý cười, dịu dàng nói: “Muội muội tốt, trong đám muội muội ngươi là người nghe lời nhất! Tỷ tỷ như ta thật sự rất vui mừng!”
Thẩm Kiều hơi dùng sức kéo tay nàng, rõ ràng tâm tình có chút kích động. Nàng ta thật không sao nghĩ tới Thẩm Vũ lại có thể ngoan ngoãn phối hợp như vậy, ở trước mặt người của mình, dứt khoát chặt đứt ý niệm tới của Hoàng thượng.
Thẩm Vũ cong môi cười, tâm tình vẫn mười phần bình tĩnh, cũng không vì sự khích lệ của Thẩm Kiều mà cao hứng. Ngược lại trên mặt nàng lộ ra một chút lo âu, khẽ nói: “Muội dù sao là người nhỏ, lời nhẹ, sợ nói thêm mấy câu sẽ chọc giận Hoàng thượng, việc vừa rồi cũng chỉ có thể làm cho Hoàng thượng không triệu muội đi Long Càn Cung. Về phần tỷ tỷ muốn ai được sủng ái, vẫn phải dựa vào bản lãnh của chính bọn họ!”
Giờ phút này Thẩm Kiều sao còn lo lắng những việc này, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Vũ bảo nha đầu kia đi bẩm báo cơ thể không khoẻ. Trong lòng còn thầm nghĩ, vị Tứ muội muội này bộ dạng tốt, lại cực kỳ nghe lời, quả nhiên là rất tốt!
“Không có việc gì, muội đã làm được đến bước này, nếu tự các nàng không làm tốt, chỉ có thể nói là xứng đáng! Bây giờ cũng không còn sớm, không lâu nữa là đến giờ thị tẩm. Tỷ không nán lại nữa, tranh thủ thông báo cho các nàng chuẩn bị!” Thẩm Kiều khoát tay áo, thái độ như không có gì đáng kể, vội vàng đứng lên.
Thẩm Vũ cũng đứng lên theo, hai tỷ muội cầm tay nhau ra khỏi nội điện.
“Nha đầu kia giao cho tỷ đi, phải dạy dỗ một phen mới được, bằng không với bộ dạng kia thật làm người ta chán ghét!” Trước khi đi Thẩm Kiều vẫn không quên mang theo Minh Nhuỵ, lúc nhắc đến Minh Nhuỵ, trên mặt nàng ta vẫn hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Ngược lại Thẩm Vũ vẫn tươi cười nhìn nàng ta lên kiệu rời đi, Minh Tâm theo sau nàng, đến khi kiệu liễn biến mất ở cửa ngoại điện, ý cười trên mặt Thẩm Vũ mới tan, thay vào đó là một nét mặt lạnh như băng.
“Chủ tử.” Minh Tâm tiến từng bước, nhẹ giọng gọi một câu, lời tiếp theo còn chưa nói ra miệng đã bị Thẩm Vũ phất tay ý bảo ngừng lại.
“Đi vào rồi nói.” Thẩm Vũ búi lại tóc, đi vào nội điện.
“Tối nay, người Hoàng thượng sủng hạnh phải là ta! Khi ta không cần mà nhường cho kẻ khác thì người đó mới có thể mang ơn nhận lấy, nếu dùng thân phận ép buộc ta nhường, đừng trách ta trở mặt!” Sau khi tiến vào nội điện, Thẩm Vũ chậm rãi bước đi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở khẽ đóng, dùng giọng điệu uy nghiêm đáng sợ nói ra mấy câu này.
Minh Tâm đi theo phía sau, không khỏi run rẩy. Lần đầu nàng thấy Thẩm Vũ tức giận như vậy. So với người ngày thường theo đuổi sự không phiền não khắp nơi thật sự khác xa.
“Trước khi Minh Âm đi Long Càn Cung, nô tỳ vừa nghe nàng ấy nói qua. Người đã khước từ như vậy, xem chừng Hoàng thượng không có khả năng đến!” Minh Tâm đắn đo mở miệng, vẻ mặt có chút lo lắng.
Vừa rồi khi hai tỷ muội Thẩm gia nói chuyện, Minh Tâm vẫn đứng canh giữ ở ngoại điện, có thể nghe được loáng thoáng động tĩnh bên trong. Hơn nữa Minh Âm cũng biết Thẩm Vũ cực kỳ tín nhiệm Minh Tâm, cho nên khi Minh Tâm muốn nghe ngóng tin tức, nàng ấy liền nói một chút.
Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra một chút ý cười xinh đẹp, nét mặt như đã nắm chắc tất cả. Tay trái của nàng vuốt vuốt chiếc vòng phỉ thuý in hoa văn trên tay phải, sâu kín nói: “Minh Âm, Minh Ngữ đều là cung nữ Hoàng thượng ban cho ta, hai người đó đương nhiên sẽ báo tình hình ở Cẩm Nhan Điện cho Hoàng thượng. Tính tình Minh Âm trầm ổn thông tuệ, nhất định có thể nhìn ra tình cảnh khác lạ của ta trong lúc đó. Đợi nàng ấy bẩm báo rõ ràng với Hoàng thượng, ta không tin với tính tình của Hoàng thượng, người có thể chịu đựng bị một đám nữ nhân ngu xuẩn đùa bỡn mà đứng ngoài vỗ tay.”
Minh Tâm khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, tảng đá trong lòng đã hơi buông xuống, chỉ mong chủ tử mình không nhìn nhầm người.
Thẩm Kiều ngồi trên kiệu, vẻ mặt như tắm gió xuân, tâm tình hết sức thông thuận. Chuyện nàng ta phải xử trí Minh Nhuỵ chẳng qua cũng chỉ là làm ra dáng, lúc trước khi Thẩm vương phi nhắc nhở nàng, trong lòng thật sự đặt Thẩm Vũ ở vị trí vô cùng nguy hiểm, bây giờ xem ra có thể thả lỏng một ít. Dù sao có thể tạo ra tình thế trước mắt, Thẩm Vũ là người đầu tiên!
Người có thể lung lạc lòng Hoàng thượng, lại nghe lời nàng sai bảo, quả nhiên là rất tốt!
Minh Âm ở Long Càn Cung đợi rất lâu, sau khi nàng nói lời Thẩm Vũ phân phó cho Lý Hoài Ân, lại thêm vào một câu: “Lý tổng quản, nô tỳ thấy lúc ấy Xu Uyển nghi hình như là bị buộc phải làm vậy.”
Lý Hoài Ân đang buồn lo, hôm nay trên điện những đại thần kia không biết nảy ra tật xấu gì, làm Hoàng thượng nổi giận. Nội giám hầu cận như hắn còn trông chờ buổi tối có ân huệ của vị mỹ nhân Xu Uyển nghi làm Hoàng thượng tiêu lửa giận! Nhận được tin Xu Uyển nghi truyền tới, hi vọng dập lửa trong đầu đã tiêu hết phân nửa, nhưng nghe lời này của Minh Âm, lập tức lại hừng hực dấy lên.
“Sao không nói sớm, muốn hù chết chúng ta à! Ngươi chờ ở chỗ này, đợi ta bẩm tấu Hoàng thượng rồi nói sau!” Lý Hoài Ân vung phất trần, nhanh như chớp chạy vào nội điện.
Hành động của hắn khiến cho Minh Âm trực tiếp nói thầm trong lòng, tổng quản bên người Hoàng thượng, trận chiến nào chưa thấy qua, chỉ vì chuyện một Uyển nghi có thể bị bức nhường ân sủng mà bị hù doạ đến như vậy! Ai tin chứ!
Lý Hoài Ân bị tiếng gào thét của Hoàng thượng bắn ra ngoài, bộ dạng mặt xám mày tro. Minh Âm nhìn thấy thế trong lòng khó tránh chợt lạnh, xem chừng không phải đùa.
“Còn thất thần làm gì, Hoàng thượng triệu kiến ngươi đó! Ăn nói thật đàng hoàng cho ta, tuyệt đối không được hồ ngôn loạn ngữ!” Lý Hoài Ân trừng mắt, phất tay áo dẫn nàng đi vào.
Minh Âm hít sâu một hơi, vội vàng cúi đầu khom người đi vào. Nàng vốn là cô cô dạy dỗ cung nữ trong Long Càn Cung, ngày trước khi hầu hạ Hoàng thượng, vứt bỏ sắc mặt là chuyện bình thường. Cho dù hiện nay đã có chủ tử mới bộ dạng mỹ lệ, tính tình cũng nhẹ nhàng nhưng nhắc tới… Vị chủ tử cũ này, chân nàng vẫn còn run không ngừng. Thật không biết Xu Uyển nghi ứng phó như thế nào với vị cửu ngũ chí tôn khó trị này?
“Nô tỳ ——“ Minh Âm vội vàng quỳ rạp xuống đất, chuẩn bị hành đại lễ.
“Được rồi, trẫm đang vội, nhanh nói chính sự đi. Nếu không thì trực tiếp lôi ra ngoài, rút đầu lưỡi trước rồi chặt miệng!” Tâm tình Hoàng thượng rõ ràng không tốt, nhưng lại bị vây trong trạng thái cấp bách, lời uy hiếp so với bình thường còn cao hơn một bậc.
“Xu Uyển nghi mấy ngày này vẫn được triệu, cho nên thường xuyên làm chút đồ ăn lạ, nói là chuẩn bị vì Hoàng thượng. Sáng hôm nay trên đường đi thỉnh an, còn nói với chúng nô tì phải làm chút tảo cao, đến lúc đó đưa lại đây, xem Hoàng thượng có tiếp nhận tấm lòng của người hay không.” Rõ ràng Minh Âm bị lửa giận của hắn hù doạ, thân mình không khỏi chấn động một chút, cố gắng làm rõ suy nghĩ của mình, nói lời êm tai.
Nghe được lời này, Tề Ngọc tay đang cầm tấu chương hơi dừng một chút, sắc mặt âm trầm của hắn tựa hồ cũng dịu đi chút ít.
“Nói tiếp đi, trẫm chưa bảo dừng ngươi cứ tiếp tục nói, chẳng lẽ tắt thở sao?” Hoàng thượng thấy nàng dừng lại, cơn giận không khỏi lại nổi lên, lạnh giọng quát lớn.
Minh Âm lại cúi đầu càng thấp, tiếp tục nói: “Nhưng mà sau khi Kiều Phi nương nương nói mấy câu với Xu Uyển nghi, Uyển nghi liền triệu nô tỳ, bảo nô tỳ đi bẩm báo với Lý tổng quản rằng thân mình người không khoẻ, không thể tiếp tục thị tẩm.”
Nàng liếm đôi môi có chút khô, không biết là do nói nhiều hay do sợ hãi quá mức, tóm lại nàng rất muốn… uống nước cho đỡ sợ.
“Lúc nô tỳ đi vào, nhìn thấy một nha đầu cùng Xu Uyển nghi tiến cung đang hoảng hốt lo sợ quỳ bên chân Kiều Phi nương nương, vẻ mặt đầy nước mắt. Cho nên mới nghĩ có phải người bị bức hiếp mới nói ra lời đó hay không, nô tỳ đã bẩm báo xong.” Minh Âm nói xong một hơi, quỳ rạp trên đất với một tư thế cực kỳ khiêm tốn.
Tề Ngọc ném tấu chương trong tay ra góc bàn, liếc nhìn nàng một cái. Thấy động tác lúc này của Minh Âm, có chút vừa lòng gật đầu.
Lý Hoài Ân và Minh Âm gần như đồng thời nhẹ nhõm thở ra một hơi, tư thế quỳ sát này của nàng là do vô số cung nhân từng bị giận chó đánh mèo trong Long Càn Cung cùng nghiên cứu ra. Trong lúc Hoàng thượng nóng nảy, hãy xem hắn như thần linh cao cao tại thượng, đem mình đối đãi như súc sinh. Càng ngược đãi chính mình lại càng có thể tránh bị Hoàng thượng ngược đãi!
“Xong cái rắm, đi thăm dò cho trẫm, cuối cùng cung nữ kia làm sao? Cùng là cô nương của thế gia Thẩm vương phủ, sao lại muốn diễn tiết mục tỷ muội tranh chấp!” Hoàng thượng bỗng nhiên làm khó dễ, hắn cầm tấu chương vừa mới bị ném ở góc bàn, trực tiếp ném ra phía cửa.
Lý Hoài Ân đứng hầu hạ một bên suýt nữa đứng không vững, Minh Âm đang quỳ trên mặt đất càng tỏ ra cung kính khiêm tốn. Tâm tình của Hoàng thượng lúc này thật không tốt!
Cuối cùng khi Lý Hoài Ân đưa Minh Âm ra ngoài, cơ hồ là cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, nghẹn họng không biết nói gì.
Khuôn mặt Tề Ngọc âm trầm, gân xanh trên thái dương lộ ra. Trước điện sau điện đều không yên ổn, thế gia chết tiệt, Hứa gia chết tiệt, tất cả đều tìm cách ngăn cản hắn! Nhà này, nước này, hậu cung này, sớm muộn gì có một ngày, tất cả đều phải vào tay hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook