Tiên Ấn
-
Quyển 1 - Chương 39: Nổ như sấm động
Dịch giả: doivedau
Thuật chồng chất phù lấy thần niệm dẫn dắt, lấy ý điều khiển ngàn quân để rồi ngàn vạn hóa thành một!
Mỗi tấm tiên phù đều là một cá thể tồn tại độc lập, giống như binh lính trong chiến trường, lực lượng của mỗi người bạc nhược yếu kém, nhưng một khi được Thống soái tài năng tập trung lại với nhau thì sẽ là lực lượng khí thế quét ngang thiên hạ, công thành chiếm đất.
Bạch Mộc Trần dùng thần thức dệt thành võng, khiến cho lực lượng trong tiên phù liên hệ với nhau, dung hợp rồi bộc phát ra lực sát thương cường đại. Lấy hình ảnh trực quan miêu tả thì có thể bảo hắn là Thống soái điều khiển tiên phù cũng không quá lời.
Lần thử nghiệm này có ý nghĩa cực kỳ to lớn, không chỉ làm cho thực lực của Bạch Mộc Trần tăng lên, mà còn gieo một hạt giống phát triển phù đạo lên một tầm cao mới. Chúng ta nên biết rằng, tiên lịch vạn vạn năm rồi, tiên phù chi đạo dù đã được truyền thừa từ cổ xưa nhưng không thể nhập vào tầng lớp thượng lưu. Bởi vậy ở Tiên Giới ít có Tiên Sĩ chịu nghiên cứu sâu rộng về đạo này, dần dần phù đạo trôi tuột xuống vị trí cuối cùng trong ngũ nghệ của tiên đạo, vị trí này vô cùng xấu hổ. Cũng phải thôi, dưới tình huống như vậy ai muốn tốn qúa nhiều thời gian và tinh lực đi nghiên cứu cách vận dụng tiên phù? Nhiều lắm chỉ nghiên cứu cách luyện chế ra tiên phù càng cao giai càng tốt mà thôi!
Đương nhiên, Điệp Phù chi thuật nói thì dễ dàng, nhưng muốn làm được đến trình độ vạn hóa như một không đơn giản chút nào. Chẳng những cần có khả năng khống chế thần thức một cách tinh tế mà còn cần có tri thức sâu rộng đối với những điều cơ bản tác động đến tiên phù. Chỉ có như thế mới có thể dung hợp những tiên phù bất đồng thành một thể, đồng thời dẫn động tiên phù rồi điều lực lượng kết lại cùng một chỗ.
Thần thức Bạch Mộc Trần tuy yếu nhược, nhưng vô cùng tinh thuần, vô cùng cứng cỏi. Đặc biệt cảm nhận của hắn và cách khống chế đối với thần thức dù Tiên Sĩ cấp Thiên Tiên chi cảnh cũng không theo kịp.
...
"Phong Mang Thuật!"
Bạch Mộc Trần lấy tiên phù ra luyện tập. Hắn không tiếc rẻ mà luyện tập lặp đi lặp lại cách vận dụng Điệp Phù chi thuật.
Trong thời gian hơn nửa tháng, hơn vạn tấm tiên phù có khắc Phong Mang Thuật bị hắn sử dụng hết. Mỗi lần tiên nguyên hoặc thần thức hao hết, hắn tìm một nơi bí ẩn đả tọa khôi phục. Hắn luyện tập liên tục hoàn toàn chẳng biết mỏi mệt.
Lúc mới đầu đầu hắn chỉ có thể dung hợp ba tấm tiên phù, sau đó có thể dung hợp mười tấm, hai mươi tấm, năm mươi tấm rồi một trăm tấm!
Bạch Mộc Trần vốn có ngộ tính rất cao, thuật khống chế tiên phù của hắn thật sự kinh người. Sau này thủ pháp điệp phù của hắn dần dần thuần thục, số lượng tiên phù dung hợp được càng ngày càng nhiều. Tiếc rằng khi khống chế tiên phù phải tiêu hao quá nhiều thần thức, với thực lực hiện thời của Bạch Mộc Trần chỉ có thể dung hợp được trăm tấm tiên phù, nếu không thì uy lực của tiên phù quả thực không thể lường được.
Dù vậy, uy lực của Phong Mang Thuật bây giờ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc đầu Phong Mang Thuật chỉ có thể đào một hố sâu ba trượng, bây giờ đã đào được một hố sâu hơn ba mươi trượng, uy lực bạo tăng hơn chục lần. Nói cách khác, cuối cùng Bạch Mộc Trần đã đột phá được gông cùm xiềng xích truyền thống, bây giờ hắn có năng lực phá vỡ pháp thể của Chân Tiên ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm.
"Sư tôn, Cổ tiền bối, hai người có thấy không? Ta vẫn đang cố gắng..."
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn cách để thấy bầu trời Tiên Giới. Đột nhiên hắn sinh ra một cảm giác có thể chạm tay lên trời. Hắn tin tưởng rằng, chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy, một ngày nào đó bản thân sẽ bước lên địa vị cao hơn, xa hơn, tìm được một con đường phù hợp cho Tán Tiên. Cho dù con đường này còn rất dài rất gian nan nhưng hắn không sợ hãi, không từ bỏ. Hắn có lòng tin vững chắc vào điều này!
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại lấy ra một tấm Bạo Liệt Tiên Phù rồi nhẹ nhàng kích phát.
Chỉ thấy hồng mang chợt lóe rồi biến mất trong đống đá, một tiếng "Bình" vang lên, đống đá nổ tung, phần lớn đá vụn hóa thành bột phấn.
Uy lực vụ nổ vượt qua một kích toàn lực của Chân Tiên nhất phẩm làm Bạch Mộc Trần có hơi bất ngờ. Lập tức, hắn quyết định lấy hơn trăm đạo Bạo Liệt Tiên Phù xếp hàng chỉnh tề trước ngực!
Tâm thần ngoại niệm, hóa tơ thành võng, Điệp Phù chi thuật.
Hơn trăm tấm Bạo Liệt Tiên Phù đan vào nhau cùng một chỗ, sự tiêu hao thần thức nhiều hơn so với trăm tấm Phong Mang Tiên Phù rất nhiều!
Trán Bạch Mộc Trần đổ mồ hôi lạnh, hai tay run nhè nhẹ. Hắn đang hối hận vì mình quá nóng vội. Rõ ràng hắn biết phù văn Bạo Liệt Tiên Phù phức tạp hơn nhiều so với Phong Mang Tiên Phù, tiêu hao thần thức tất nhiên cũng nhanh hơn nhiều, thế mà hắn lại muốn khống chế một lần hơn trăm tấm tiên phù, đây không phải tự làm tự chịu sao!
Mười tấm tiên phù dung hợp... Hai mươi tấm tiên phù dung hợp... Ba mươi tấm tiên phù dung hợp...
Năm mươi tấm tiên phù dung hợp...
Bảy mươi tấm tiên phù dung hợp...
Khi thấy thần thức đã tiêu hao hết, Bạch Mộc Trần không kịp nghĩ nhiều bèn vội vàng dẫn động tiên phù!
"Bạo Liệt Thuật!"
Ánh sáng màu đỏ bùng lên mạnh mẽ tựa như một hỏa cầu to bằng nắm tay bay vọt tới ngọn núi nhỏ gần đấy.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên như sấm, trong phút chốc, bụi mù đầy trời, đá vụn bắn tung tóe.
"Rầm!"
Một luồng sóng khí mạnh mẽ đột nhiên thổi tới, Bạch Mộc Trần hất ngã lăn trên mặt đất. Các viên đá nhỏ cào rách mặt mà hắn hoàn toàn không cảm tháy gì, hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người mà chỉ chăm chăm nhìn thẳng về phía trước, hắn bị một trận nổ này làm cho rung động thật sâu!
...
Bụi mù tán đi, ánh lửa ngập trời. Sườn núi mới rồi cao hàng chục trượng kia đã bị vạt đi hơn phân nửa!
Bạo Liệt Thuật! Đây mới thực sự là bạo liệt! Uy lực thật khủng bố!
Ngây người một lúc, Bạch Mộc Trần mừng rỡ như điên, hiệu quả của Bạo Liệt Thuật vượt xa sự tưởng tượng của hắn, mang đến cho hắn sự vui mừng lẫn sợ hãi vượt ra ngoài tưởng tượng. Tiếng nổ mạnh làm thần thức của hắn choáng váng một lúc, trong đầu tự nhiên rối loạn. Hơn nữa Bạo Liệt Phù một khi nổ sẽ ảnh hưởng một phạm vi lớn, vì thế chiêu này đối phó với quần công hay phá vây đều là thủ đoạn tốt. So với chỉ dùng mỗi Phong Mang Thuật, Bạo Liệt Thuật thêm vào có thể tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Nhìn đám lửa cháy rực ở phía trước, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên bừng tỉnh, lần này đùa lớn rồi! Gây ra động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ có không ít Tiên Sĩ tới, chạy sớm thì tốt hơn.
"Ặc!"
Hắn vừa đứng dậy thì cảm thấy choáng váng đầu óc, Bạch Mộc Trần biết thần thức của mình tiêu hao quá độ, vì thế lập tức ăn vào một hạt Uẩn Thần Đan trân quý. Sau đó hắn lê thân hình mỏi mệt rời đi ngay lập tức.
...
Quả nhiên, sau khi Bạch Mộc Trần bỏ đi không lâu, hai đạo lưu quang phá vỡ sương mù hạ xuống, hai người tới đều là Tiên Sĩ. Mi tâm bọn họ có loé bạch quang. Đây là cách nhận biết bọn họ có tu vi Chân Tiên.
"Sao lại không có ai? Chẳng lẽ đã đi mất rồi?"
"A!? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sườn núi cũng bị nổ tung một nửa!"
"Hỏa nguyên lực thật đậm đặc, xem ra có người gặp mãnh thú chăng? Sau đó chiến đấu ở đây..."
"Không giống lắm, khí tức cũng không hỗn loạn, chắc chắn không phải tranh đấu."
"Không phải tranh đấu thì là cái gì?"
"Ta làm sao mà biết được, có lẽ có người đang tu luyện tiên pháp gì đó! Tuy nhiên, nguyên khí dao động còn chưa tản mát nhiều, có lẽ người nọ chắc chưa đi được bao xa, có cần đuổi theo để hỏi hay không?"
"Hay là bỏ đi, có thể làm cho sườn núi nổ tung thành như vậy thì người này chắc chắn rất lợi hại, ít nhất phải là cấp Chân Tiên thất phẩm. Nếu chúng ta đuổi theo bừa bãi nhỡ người đó hiểu lầm thì không hay."
"Oa, không thể ngờ được Thiên Uyên sơn mạch này cũng có tàng long ngọa hổ, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người không nên gây thêm phiền toái."
"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, lại có người đến."
"Đi thôi!"
...
------------
Thuật chồng chất phù lấy thần niệm dẫn dắt, lấy ý điều khiển ngàn quân để rồi ngàn vạn hóa thành một!
Mỗi tấm tiên phù đều là một cá thể tồn tại độc lập, giống như binh lính trong chiến trường, lực lượng của mỗi người bạc nhược yếu kém, nhưng một khi được Thống soái tài năng tập trung lại với nhau thì sẽ là lực lượng khí thế quét ngang thiên hạ, công thành chiếm đất.
Bạch Mộc Trần dùng thần thức dệt thành võng, khiến cho lực lượng trong tiên phù liên hệ với nhau, dung hợp rồi bộc phát ra lực sát thương cường đại. Lấy hình ảnh trực quan miêu tả thì có thể bảo hắn là Thống soái điều khiển tiên phù cũng không quá lời.
Lần thử nghiệm này có ý nghĩa cực kỳ to lớn, không chỉ làm cho thực lực của Bạch Mộc Trần tăng lên, mà còn gieo một hạt giống phát triển phù đạo lên một tầm cao mới. Chúng ta nên biết rằng, tiên lịch vạn vạn năm rồi, tiên phù chi đạo dù đã được truyền thừa từ cổ xưa nhưng không thể nhập vào tầng lớp thượng lưu. Bởi vậy ở Tiên Giới ít có Tiên Sĩ chịu nghiên cứu sâu rộng về đạo này, dần dần phù đạo trôi tuột xuống vị trí cuối cùng trong ngũ nghệ của tiên đạo, vị trí này vô cùng xấu hổ. Cũng phải thôi, dưới tình huống như vậy ai muốn tốn qúa nhiều thời gian và tinh lực đi nghiên cứu cách vận dụng tiên phù? Nhiều lắm chỉ nghiên cứu cách luyện chế ra tiên phù càng cao giai càng tốt mà thôi!
Đương nhiên, Điệp Phù chi thuật nói thì dễ dàng, nhưng muốn làm được đến trình độ vạn hóa như một không đơn giản chút nào. Chẳng những cần có khả năng khống chế thần thức một cách tinh tế mà còn cần có tri thức sâu rộng đối với những điều cơ bản tác động đến tiên phù. Chỉ có như thế mới có thể dung hợp những tiên phù bất đồng thành một thể, đồng thời dẫn động tiên phù rồi điều lực lượng kết lại cùng một chỗ.
Thần thức Bạch Mộc Trần tuy yếu nhược, nhưng vô cùng tinh thuần, vô cùng cứng cỏi. Đặc biệt cảm nhận của hắn và cách khống chế đối với thần thức dù Tiên Sĩ cấp Thiên Tiên chi cảnh cũng không theo kịp.
...
"Phong Mang Thuật!"
Bạch Mộc Trần lấy tiên phù ra luyện tập. Hắn không tiếc rẻ mà luyện tập lặp đi lặp lại cách vận dụng Điệp Phù chi thuật.
Trong thời gian hơn nửa tháng, hơn vạn tấm tiên phù có khắc Phong Mang Thuật bị hắn sử dụng hết. Mỗi lần tiên nguyên hoặc thần thức hao hết, hắn tìm một nơi bí ẩn đả tọa khôi phục. Hắn luyện tập liên tục hoàn toàn chẳng biết mỏi mệt.
Lúc mới đầu đầu hắn chỉ có thể dung hợp ba tấm tiên phù, sau đó có thể dung hợp mười tấm, hai mươi tấm, năm mươi tấm rồi một trăm tấm!
Bạch Mộc Trần vốn có ngộ tính rất cao, thuật khống chế tiên phù của hắn thật sự kinh người. Sau này thủ pháp điệp phù của hắn dần dần thuần thục, số lượng tiên phù dung hợp được càng ngày càng nhiều. Tiếc rằng khi khống chế tiên phù phải tiêu hao quá nhiều thần thức, với thực lực hiện thời của Bạch Mộc Trần chỉ có thể dung hợp được trăm tấm tiên phù, nếu không thì uy lực của tiên phù quả thực không thể lường được.
Dù vậy, uy lực của Phong Mang Thuật bây giờ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc đầu Phong Mang Thuật chỉ có thể đào một hố sâu ba trượng, bây giờ đã đào được một hố sâu hơn ba mươi trượng, uy lực bạo tăng hơn chục lần. Nói cách khác, cuối cùng Bạch Mộc Trần đã đột phá được gông cùm xiềng xích truyền thống, bây giờ hắn có năng lực phá vỡ pháp thể của Chân Tiên ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm.
"Sư tôn, Cổ tiền bối, hai người có thấy không? Ta vẫn đang cố gắng..."
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn cách để thấy bầu trời Tiên Giới. Đột nhiên hắn sinh ra một cảm giác có thể chạm tay lên trời. Hắn tin tưởng rằng, chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy, một ngày nào đó bản thân sẽ bước lên địa vị cao hơn, xa hơn, tìm được một con đường phù hợp cho Tán Tiên. Cho dù con đường này còn rất dài rất gian nan nhưng hắn không sợ hãi, không từ bỏ. Hắn có lòng tin vững chắc vào điều này!
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại lấy ra một tấm Bạo Liệt Tiên Phù rồi nhẹ nhàng kích phát.
Chỉ thấy hồng mang chợt lóe rồi biến mất trong đống đá, một tiếng "Bình" vang lên, đống đá nổ tung, phần lớn đá vụn hóa thành bột phấn.
Uy lực vụ nổ vượt qua một kích toàn lực của Chân Tiên nhất phẩm làm Bạch Mộc Trần có hơi bất ngờ. Lập tức, hắn quyết định lấy hơn trăm đạo Bạo Liệt Tiên Phù xếp hàng chỉnh tề trước ngực!
Tâm thần ngoại niệm, hóa tơ thành võng, Điệp Phù chi thuật.
Hơn trăm tấm Bạo Liệt Tiên Phù đan vào nhau cùng một chỗ, sự tiêu hao thần thức nhiều hơn so với trăm tấm Phong Mang Tiên Phù rất nhiều!
Trán Bạch Mộc Trần đổ mồ hôi lạnh, hai tay run nhè nhẹ. Hắn đang hối hận vì mình quá nóng vội. Rõ ràng hắn biết phù văn Bạo Liệt Tiên Phù phức tạp hơn nhiều so với Phong Mang Tiên Phù, tiêu hao thần thức tất nhiên cũng nhanh hơn nhiều, thế mà hắn lại muốn khống chế một lần hơn trăm tấm tiên phù, đây không phải tự làm tự chịu sao!
Mười tấm tiên phù dung hợp... Hai mươi tấm tiên phù dung hợp... Ba mươi tấm tiên phù dung hợp...
Năm mươi tấm tiên phù dung hợp...
Bảy mươi tấm tiên phù dung hợp...
Khi thấy thần thức đã tiêu hao hết, Bạch Mộc Trần không kịp nghĩ nhiều bèn vội vàng dẫn động tiên phù!
"Bạo Liệt Thuật!"
Ánh sáng màu đỏ bùng lên mạnh mẽ tựa như một hỏa cầu to bằng nắm tay bay vọt tới ngọn núi nhỏ gần đấy.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên như sấm, trong phút chốc, bụi mù đầy trời, đá vụn bắn tung tóe.
"Rầm!"
Một luồng sóng khí mạnh mẽ đột nhiên thổi tới, Bạch Mộc Trần hất ngã lăn trên mặt đất. Các viên đá nhỏ cào rách mặt mà hắn hoàn toàn không cảm tháy gì, hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người mà chỉ chăm chăm nhìn thẳng về phía trước, hắn bị một trận nổ này làm cho rung động thật sâu!
...
Bụi mù tán đi, ánh lửa ngập trời. Sườn núi mới rồi cao hàng chục trượng kia đã bị vạt đi hơn phân nửa!
Bạo Liệt Thuật! Đây mới thực sự là bạo liệt! Uy lực thật khủng bố!
Ngây người một lúc, Bạch Mộc Trần mừng rỡ như điên, hiệu quả của Bạo Liệt Thuật vượt xa sự tưởng tượng của hắn, mang đến cho hắn sự vui mừng lẫn sợ hãi vượt ra ngoài tưởng tượng. Tiếng nổ mạnh làm thần thức của hắn choáng váng một lúc, trong đầu tự nhiên rối loạn. Hơn nữa Bạo Liệt Phù một khi nổ sẽ ảnh hưởng một phạm vi lớn, vì thế chiêu này đối phó với quần công hay phá vây đều là thủ đoạn tốt. So với chỉ dùng mỗi Phong Mang Thuật, Bạo Liệt Thuật thêm vào có thể tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Nhìn đám lửa cháy rực ở phía trước, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên bừng tỉnh, lần này đùa lớn rồi! Gây ra động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ có không ít Tiên Sĩ tới, chạy sớm thì tốt hơn.
"Ặc!"
Hắn vừa đứng dậy thì cảm thấy choáng váng đầu óc, Bạch Mộc Trần biết thần thức của mình tiêu hao quá độ, vì thế lập tức ăn vào một hạt Uẩn Thần Đan trân quý. Sau đó hắn lê thân hình mỏi mệt rời đi ngay lập tức.
...
Quả nhiên, sau khi Bạch Mộc Trần bỏ đi không lâu, hai đạo lưu quang phá vỡ sương mù hạ xuống, hai người tới đều là Tiên Sĩ. Mi tâm bọn họ có loé bạch quang. Đây là cách nhận biết bọn họ có tu vi Chân Tiên.
"Sao lại không có ai? Chẳng lẽ đã đi mất rồi?"
"A!? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sườn núi cũng bị nổ tung một nửa!"
"Hỏa nguyên lực thật đậm đặc, xem ra có người gặp mãnh thú chăng? Sau đó chiến đấu ở đây..."
"Không giống lắm, khí tức cũng không hỗn loạn, chắc chắn không phải tranh đấu."
"Không phải tranh đấu thì là cái gì?"
"Ta làm sao mà biết được, có lẽ có người đang tu luyện tiên pháp gì đó! Tuy nhiên, nguyên khí dao động còn chưa tản mát nhiều, có lẽ người nọ chắc chưa đi được bao xa, có cần đuổi theo để hỏi hay không?"
"Hay là bỏ đi, có thể làm cho sườn núi nổ tung thành như vậy thì người này chắc chắn rất lợi hại, ít nhất phải là cấp Chân Tiên thất phẩm. Nếu chúng ta đuổi theo bừa bãi nhỡ người đó hiểu lầm thì không hay."
"Oa, không thể ngờ được Thiên Uyên sơn mạch này cũng có tàng long ngọa hổ, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người không nên gây thêm phiền toái."
"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, lại có người đến."
"Đi thôi!"
...
------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook