Tiên Ấn
-
Quyển 1 - Chương 37: Bạo liệt thuật
Dịch giả: Bigcrazier
Tiên Ấn –
Nằm ở trung tâm của Nhất Trọng Thiên (tầng trời thứ nhất), Côn Lôn tiên đảo là một đảo trong mười châu ba đảo, đây cũng là địa phương chắc chắn phải đi qua nếu muốn đi thông lên thượng giới. Bởi vì nơi này có địa hình hiểm trở, cao vút lên tận trời xanh nên trong tên gọi gắn thêm một chữ “sơn”, thường gọi là Côn Lôn Sơn.
Ở dưới chân Côn Lôn Sơn có một tòa đại điện chính là Phi Thăng Điện. Trong đại điện lúc này có một gã trung niên Tiên Sĩ đang cung kính đứng im lìm như tượng đá, dường như hắn đang chờ đợi một điều gì đó. Ở giữa mi tâm của hắn có một cái Tiên Ấn hình thoi tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Màu xanh lam là tượng trưng cho biển mây rộng lớn khôn cùng chứng tỏ người này đã bước vào La Thiên Thượng Tiên cảnh giới, có được sinh mệnh lâu dài và lực lượng cuồn cuộn không dứt.
Đột nhiên từ trên trời có một đạo kim quang giáng xuống, vào trong đại điện kim quang liền biến ảo thành một thân ảnh khổng lồ râu dài, tóc bạc, thân ảnh lúc ẩn, lúc hiện làm cho người ta không thể thấy rõ được chân diện mục.
“Thiên Phong bái kiến lão tổ…” Vừa nhìn thấy ảo ảnh hiện ra, trung niên Tiên Sĩ vội vàng quỳ rạp xuống đất trên mặt không giấu được vẻ kích động và sùng bái.
“Có tin tức của Lệ nhi hay không?” Thanh âm già nua tựa như tiếng chuông từ xa xưa vọng lại, ngân nga không dứt làm cho trung niên Tiên sĩ như lạc vào cảnh giới không linh cực lạc, tâm thần vô cùng thoải mái.
“Bẩm lão tổ, đây là ngọc giản của Hoa thiếu gia đưa đến, xin người xem qua một chút.” Trung niên Tiến Sĩ cung kính giơ tay nâng ngọc giản truyền tin lên, nó liền chậm rãi bay về phía hư ảnh.
Thần niệm khẽ lướt qua nội dung trong ngọc giản, sắc mặt của hư ảnh vô cùng trầm tĩnh.
“Đáng tiếc, lão già Cổ Thiên Hành này quả nhiên vô cùng giảo hoạt, ngay cả đối với con gái mình cũng không để lộ ra một chút tin tức nào…” Hư ảnh thở dài thất vọng hỏi: “Lệ nhi có nói khi nào trở về hay không?”
“Cái này…” Trung niên Tiên sĩ cẩn trọng nói: “Bẩm lão tổ, Hoa thiếu gia nói muốn rèn luyện thêm một thời gian ở dưới hạ giới, cho…cho nên tạm thời chưa có ý định quay về.”
“Rèn luyện?” Hư ảnh cười nhạt nói: “Có nha đầu Vân Tố kia ở đó chỉ sợ là tôn nhi này của ta quên luôn đường về rồi, ha ha…Thôi kệ, chuyện của bọn trẻ thì để chúng nó tự xử lý, truyền lệnh xuống không cần quấy rầy bọn họ, nếu chúng có yêu cầu gì thì cứ phối hợp hoàn thành cho tốt.”
“Thiên Phong tuân lệnh.” Trung niên tiên sĩ cung kính cúi đầu trả lời, đến lúc ngẩng đầu lên thì hư ảnh đã biến mất tự lúc nào rồi.
…
Nháy mắt đã mấy tháng trôi qua, trong thành Nô Thị đã có biết bao nhiêu người đến rồi lại đi, cửa chính của Tàn Thư Tập vẫn luôn luôn đóng chặt. Bên trong thư lâu, Bạch Mộc Trần ngồi xếp bằng trước một cái bàn đá, một phiến gỗ to bằng lòng bàn tay đang bay lơ lửng trước ngực hắn. Đồ vật này nhìn qua có một chút cũ kĩ, trên bề mặt phiến gỗ có năm đạo phù văn giao thoa với nhau, giống chữ mà lại không phải là chữ, giống tranh mà lại không phải là tranh, càng nhìn càng thấy giống như một đồ án thần bí nào đó. Bên trong phiến gỗ thỉnh thoảng lại lóe ra từng tia sáng quỹ đạo của nó giống như tuân theo một quy luật nào đó mà bay xẹt qua.
Quả thật, miếng gỗ này chính là phù ấn “Bạo Liệt Thuật”.
Suốt mấy tháng nay, Bạch Mộc Trần ngoài những lúc ngẫu nhiên sửa sang lại một chút các loại tàn tịnh thì toàn bộ thời gian đều vùi đầu vào không ngừng luyện chế tiên phù. Hiện giờ trong tay hắn đã có cả vạn cái “Phong Mang Thuật” rồi. Sản xuất ra số lượng kinh người như thế, nếu tin tức lọt vào tai những Tiên Sĩ khác chỉ sợ thế nào cũng phải đem hắn ra xâu xé cho bằng hết.
Tới hôm nay, Bạch Mộc Trần cảm thấy hơi nhàm chán nên mới đêm phù ấn “Bạo Liệt Thuật” ra nghiên cứu, nhìn những đường văn quen thuộc trên phù ấn hắn không ngừng dùng thần thức suy diễn các loại biến hóa trong đó.
….
Qua một lúc sau, khi toàn bộ quy luật biến hóa trên phù ấn đã được Bạch Mộc Trần hoàn toàn hiểu rõ, miếng gỗ liền nhẹ nhàng vỡ tan thành bụi phấn.
Nói ra cũng kỳ quái, mặc dù “Bạo Liệt Thuật” chỉ là phù ấn cấp một nhưng mà cách sắp xếp tổ hợp phù văn của nó dường như lại còn phức tạp hơn “Phong Mang Thuật” một chút. Theo lý thuyết thì phù văn càng phức tạp uy lực phải càng mạnh mới đúng, thế nhưng “Bạo Liệt Thuật” này cũng chỉ có thể phóng thích ra lực lượng khoảng ba trăm chuyển tiên nguyên, bằng với công kích của Chân Tiên nhất phẩm mà thôi, so ra thì kém hơn “Phong Mang Thuật” khá nhiều. Mặt khác phù văn của “Bạo Liệt Thuật cũng có chút quái dị, giống như là có hai đồ văn khác nhau hợp lại mà thành. Điều này quả thật làm cho Bạch Mộc Trần có chút khó hiểu.
Cho tới bây giờ, kiến thức của Bạch Mộc Trần về phù đạo Tiên Giới quả thực vô cùng thiếu hụt, tất cả thí nghiệm đều là vừa lần mò vừa làm. Đáng tiếc là băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh mà thành, nước chảy đá mòn đâu phải chỉ một ngày công phu, thời gian hắn tìm tòi học tập là không đủ a. Chỗ khiếm khuyết lớn nhất của hắn chính là không được truyền thụ, học tập một cách có hệ thống. Thẳng cho đến cách đây không lâu, khi hắn nhận được một bộ phận truyền thừa của Cổ Thiên Hành, bấy giờ mới coi như có một chút hiểu biết về bản chất của Tiên Phù chi đạo.
Trong các truyền thuyết về phù văn, có người cho rằng phù văn là loại chữ viết cổ xưa nhất trong trời đất, nếu vận dụng đúng cách thậm chí có thể nắm giữ được lực lượng của thiên địa. Lại có người cho rằng phù văn chính là hình ảnh thu nhỏ của quy tắc, từ không thành có, diễn hóa thành tầng tầng lớp lớp. Cũng có người cho rằng phù văn chỉ là một loại lực lượng được sắp xếp lại, thêm vào pháp quyết phong ấn để ở một thời điểm nhất định có thể phóng thích ra.
Đối với các loại thuyết pháp này trong lòng Bạch Mộc Trần có khuynh hướng nghiêng về cái thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy phù ấn của Hạ Giới không thể vận dụng ở Tiên Giới chính là do sự hạn chế của quy tắc mà ra.
…
Suy tư một lúc, Bạch Mộc Trần tiện tay lấy ra một mảnh Linh Mộc, bắt đầu khắc phù văn của “Bạo Liệt Thuật lên đó thử nghiệm luyện chế loại tiên phù này.
Có nền móng hơn hai mươi năm tìm hiểu chế tạo, bước đầu tiên Chủng Phù đối với Bạch Mộc Trần mà nói thì chính là xe nhẹ đường quen mà thôi, chỉ náy mắt là đã kết thúc một cách hoàn hảo. Kế tiếp chính là bước Luyện Phù, chân nguyên vận chuyển, thần thức dẫn nhập vào. Chỉ thấy lưu quang lượn lờ nơi đầu ngón tay của Bạch Mộc Trần rồi hóa thành một sợi tơ thật dài chui vào trong Linh Mộc. Ngay sau đó, phía ngoài Linh Mộc dần dần lộ ra từng đạo văn ấn, càng ngày càng rõ ràng, hoặc là giao nhau hoặc là trùng lên nhau… Công sức bỏ ra không uổng phí, bước thứ hai này cũng rất thành công. Nhưng mà chính vào lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng Hóa Phù thì bên trong Linh Mộc bỗng nhiên truyền đến một trận rung động, chính là hai đạo phù văn xuất hiện bài xích lẫn nhau!
“Ủa? Chuyện này là sao đây?” Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Bạch Mộc Trần mặc dù kinh sợ nhưng không rối loạn, vội vàng khống chế thần thức bao vây lấy hai đạo phù văn. Dù vậy hai loại lực lượng bài xích dần dần mở rộng phạm vi rồi phát sinh va chạm mãnh liệt, cuối cùng chỉ nghe ầm một tiếng, Linh Mộc đã hóa thành một phấn.
“Đây… Đây là có vấn đề gì? Chẳng nhẽ phương pháp chế luyện của ta không đúng?”
Bạch Mộc Trần cau mày, trầm ngâm một lúc rồi lại lấy ra một mảnh Linh Mộc. Hắn vẫn dựa theo phương pháp quen thuộc bắt đầu khắc phù văn “Phong Mang Thuật” lên trên này.
Chủng Phù, Luyện Phù rồi Hóa Phù, lần này rất thuận lợi hoàn thành.
Lập tức, hắn lại lấy ra một miếng Linh Mộc khác bắt đầu khắc phù văn “Bạo Liệt Thuật” lên trên đó.
Chủng Phù, Luyện Phù, Hóa Phù…
“Bùm!” Lại vẫn thất bại!
Thử lại… Thất bại… Lại thử lại… Lại thất bại…
Làm thử mấy lần rốt cục vẫn chỉ có một kết quả là thất bại.
“Thủ pháp đúng, trình tự đúng, phù văn đúng, biến hóa đúng… Vậy rốt cục là có vấn đề ở chỗ nào?”
Bạch Mộc Trần đau khó chịu, chống cằm suy nghĩ. Sau nhiều lần đối chiếu giữa “Phong Mang Thuật” với “Bạo Liệt Thuật”, cuối cùng hắn cũng tìm ra vấn đề là ở chỗ nào.
Thực ra, tiên phù cũng chia làm ba loại khác nhau là phòng ngự, công kích và phụ trợ, trong đó tiên phù loại công kích là thường gặp nhất, mà tiên phù các loại phòng ngự hay phụ trợ thì ít gặp hơn. Nhưng mà vừa rồi Bạch Mộc Trần thử nghiệm mấy lần thì “Bạo Liệt Thuật” rõ ràng là không thuộc vào bất cứ loại nào trong ba loại vừa kể.
Nói một cách chính xác thì “Bạo Liệt Thuật không phải là loại phù ấn công kích đơn thuần mà là phù ấn kết hợp công kích và phụ trợ, khi sử dụng thì vừa sinh ra hiệu quả công kích nổ mạnh, lại có thêm hiệu quả phụ trợ phóng ra khói mù. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phù văn của “Bạo Liệt Thuật” rõ ràng là phức tạp hơn nhưng lực công kích lại kém hơn so với “Phong Mang Thuật”.
Thì ra trong phù văn cũng có thể dung hợp trộn lẫn với nhau! Chẳng trách năm đạo phù văn “Bạo Liệt Thuật” kia lại khiến cho người ta có cảm giác bị chắp vá lung tung. Phát hiện ra điều này khiến cho Bạch Mộc Trần không kìm được vui mừng, lý giải đối với tiên phù chi đạo cũng càng sâu sắc hơn!
Tiên Ấn –
Nằm ở trung tâm của Nhất Trọng Thiên (tầng trời thứ nhất), Côn Lôn tiên đảo là một đảo trong mười châu ba đảo, đây cũng là địa phương chắc chắn phải đi qua nếu muốn đi thông lên thượng giới. Bởi vì nơi này có địa hình hiểm trở, cao vút lên tận trời xanh nên trong tên gọi gắn thêm một chữ “sơn”, thường gọi là Côn Lôn Sơn.
Ở dưới chân Côn Lôn Sơn có một tòa đại điện chính là Phi Thăng Điện. Trong đại điện lúc này có một gã trung niên Tiên Sĩ đang cung kính đứng im lìm như tượng đá, dường như hắn đang chờ đợi một điều gì đó. Ở giữa mi tâm của hắn có một cái Tiên Ấn hình thoi tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Màu xanh lam là tượng trưng cho biển mây rộng lớn khôn cùng chứng tỏ người này đã bước vào La Thiên Thượng Tiên cảnh giới, có được sinh mệnh lâu dài và lực lượng cuồn cuộn không dứt.
Đột nhiên từ trên trời có một đạo kim quang giáng xuống, vào trong đại điện kim quang liền biến ảo thành một thân ảnh khổng lồ râu dài, tóc bạc, thân ảnh lúc ẩn, lúc hiện làm cho người ta không thể thấy rõ được chân diện mục.
“Thiên Phong bái kiến lão tổ…” Vừa nhìn thấy ảo ảnh hiện ra, trung niên Tiên Sĩ vội vàng quỳ rạp xuống đất trên mặt không giấu được vẻ kích động và sùng bái.
“Có tin tức của Lệ nhi hay không?” Thanh âm già nua tựa như tiếng chuông từ xa xưa vọng lại, ngân nga không dứt làm cho trung niên Tiên sĩ như lạc vào cảnh giới không linh cực lạc, tâm thần vô cùng thoải mái.
“Bẩm lão tổ, đây là ngọc giản của Hoa thiếu gia đưa đến, xin người xem qua một chút.” Trung niên Tiến Sĩ cung kính giơ tay nâng ngọc giản truyền tin lên, nó liền chậm rãi bay về phía hư ảnh.
Thần niệm khẽ lướt qua nội dung trong ngọc giản, sắc mặt của hư ảnh vô cùng trầm tĩnh.
“Đáng tiếc, lão già Cổ Thiên Hành này quả nhiên vô cùng giảo hoạt, ngay cả đối với con gái mình cũng không để lộ ra một chút tin tức nào…” Hư ảnh thở dài thất vọng hỏi: “Lệ nhi có nói khi nào trở về hay không?”
“Cái này…” Trung niên Tiên sĩ cẩn trọng nói: “Bẩm lão tổ, Hoa thiếu gia nói muốn rèn luyện thêm một thời gian ở dưới hạ giới, cho…cho nên tạm thời chưa có ý định quay về.”
“Rèn luyện?” Hư ảnh cười nhạt nói: “Có nha đầu Vân Tố kia ở đó chỉ sợ là tôn nhi này của ta quên luôn đường về rồi, ha ha…Thôi kệ, chuyện của bọn trẻ thì để chúng nó tự xử lý, truyền lệnh xuống không cần quấy rầy bọn họ, nếu chúng có yêu cầu gì thì cứ phối hợp hoàn thành cho tốt.”
“Thiên Phong tuân lệnh.” Trung niên tiên sĩ cung kính cúi đầu trả lời, đến lúc ngẩng đầu lên thì hư ảnh đã biến mất tự lúc nào rồi.
…
Nháy mắt đã mấy tháng trôi qua, trong thành Nô Thị đã có biết bao nhiêu người đến rồi lại đi, cửa chính của Tàn Thư Tập vẫn luôn luôn đóng chặt. Bên trong thư lâu, Bạch Mộc Trần ngồi xếp bằng trước một cái bàn đá, một phiến gỗ to bằng lòng bàn tay đang bay lơ lửng trước ngực hắn. Đồ vật này nhìn qua có một chút cũ kĩ, trên bề mặt phiến gỗ có năm đạo phù văn giao thoa với nhau, giống chữ mà lại không phải là chữ, giống tranh mà lại không phải là tranh, càng nhìn càng thấy giống như một đồ án thần bí nào đó. Bên trong phiến gỗ thỉnh thoảng lại lóe ra từng tia sáng quỹ đạo của nó giống như tuân theo một quy luật nào đó mà bay xẹt qua.
Quả thật, miếng gỗ này chính là phù ấn “Bạo Liệt Thuật”.
Suốt mấy tháng nay, Bạch Mộc Trần ngoài những lúc ngẫu nhiên sửa sang lại một chút các loại tàn tịnh thì toàn bộ thời gian đều vùi đầu vào không ngừng luyện chế tiên phù. Hiện giờ trong tay hắn đã có cả vạn cái “Phong Mang Thuật” rồi. Sản xuất ra số lượng kinh người như thế, nếu tin tức lọt vào tai những Tiên Sĩ khác chỉ sợ thế nào cũng phải đem hắn ra xâu xé cho bằng hết.
Tới hôm nay, Bạch Mộc Trần cảm thấy hơi nhàm chán nên mới đêm phù ấn “Bạo Liệt Thuật” ra nghiên cứu, nhìn những đường văn quen thuộc trên phù ấn hắn không ngừng dùng thần thức suy diễn các loại biến hóa trong đó.
….
Qua một lúc sau, khi toàn bộ quy luật biến hóa trên phù ấn đã được Bạch Mộc Trần hoàn toàn hiểu rõ, miếng gỗ liền nhẹ nhàng vỡ tan thành bụi phấn.
Nói ra cũng kỳ quái, mặc dù “Bạo Liệt Thuật” chỉ là phù ấn cấp một nhưng mà cách sắp xếp tổ hợp phù văn của nó dường như lại còn phức tạp hơn “Phong Mang Thuật” một chút. Theo lý thuyết thì phù văn càng phức tạp uy lực phải càng mạnh mới đúng, thế nhưng “Bạo Liệt Thuật” này cũng chỉ có thể phóng thích ra lực lượng khoảng ba trăm chuyển tiên nguyên, bằng với công kích của Chân Tiên nhất phẩm mà thôi, so ra thì kém hơn “Phong Mang Thuật” khá nhiều. Mặt khác phù văn của “Bạo Liệt Thuật cũng có chút quái dị, giống như là có hai đồ văn khác nhau hợp lại mà thành. Điều này quả thật làm cho Bạch Mộc Trần có chút khó hiểu.
Cho tới bây giờ, kiến thức của Bạch Mộc Trần về phù đạo Tiên Giới quả thực vô cùng thiếu hụt, tất cả thí nghiệm đều là vừa lần mò vừa làm. Đáng tiếc là băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh mà thành, nước chảy đá mòn đâu phải chỉ một ngày công phu, thời gian hắn tìm tòi học tập là không đủ a. Chỗ khiếm khuyết lớn nhất của hắn chính là không được truyền thụ, học tập một cách có hệ thống. Thẳng cho đến cách đây không lâu, khi hắn nhận được một bộ phận truyền thừa của Cổ Thiên Hành, bấy giờ mới coi như có một chút hiểu biết về bản chất của Tiên Phù chi đạo.
Trong các truyền thuyết về phù văn, có người cho rằng phù văn là loại chữ viết cổ xưa nhất trong trời đất, nếu vận dụng đúng cách thậm chí có thể nắm giữ được lực lượng của thiên địa. Lại có người cho rằng phù văn chính là hình ảnh thu nhỏ của quy tắc, từ không thành có, diễn hóa thành tầng tầng lớp lớp. Cũng có người cho rằng phù văn chỉ là một loại lực lượng được sắp xếp lại, thêm vào pháp quyết phong ấn để ở một thời điểm nhất định có thể phóng thích ra.
Đối với các loại thuyết pháp này trong lòng Bạch Mộc Trần có khuynh hướng nghiêng về cái thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy phù ấn của Hạ Giới không thể vận dụng ở Tiên Giới chính là do sự hạn chế của quy tắc mà ra.
…
Suy tư một lúc, Bạch Mộc Trần tiện tay lấy ra một mảnh Linh Mộc, bắt đầu khắc phù văn của “Bạo Liệt Thuật lên đó thử nghiệm luyện chế loại tiên phù này.
Có nền móng hơn hai mươi năm tìm hiểu chế tạo, bước đầu tiên Chủng Phù đối với Bạch Mộc Trần mà nói thì chính là xe nhẹ đường quen mà thôi, chỉ náy mắt là đã kết thúc một cách hoàn hảo. Kế tiếp chính là bước Luyện Phù, chân nguyên vận chuyển, thần thức dẫn nhập vào. Chỉ thấy lưu quang lượn lờ nơi đầu ngón tay của Bạch Mộc Trần rồi hóa thành một sợi tơ thật dài chui vào trong Linh Mộc. Ngay sau đó, phía ngoài Linh Mộc dần dần lộ ra từng đạo văn ấn, càng ngày càng rõ ràng, hoặc là giao nhau hoặc là trùng lên nhau… Công sức bỏ ra không uổng phí, bước thứ hai này cũng rất thành công. Nhưng mà chính vào lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng Hóa Phù thì bên trong Linh Mộc bỗng nhiên truyền đến một trận rung động, chính là hai đạo phù văn xuất hiện bài xích lẫn nhau!
“Ủa? Chuyện này là sao đây?” Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Bạch Mộc Trần mặc dù kinh sợ nhưng không rối loạn, vội vàng khống chế thần thức bao vây lấy hai đạo phù văn. Dù vậy hai loại lực lượng bài xích dần dần mở rộng phạm vi rồi phát sinh va chạm mãnh liệt, cuối cùng chỉ nghe ầm một tiếng, Linh Mộc đã hóa thành một phấn.
“Đây… Đây là có vấn đề gì? Chẳng nhẽ phương pháp chế luyện của ta không đúng?”
Bạch Mộc Trần cau mày, trầm ngâm một lúc rồi lại lấy ra một mảnh Linh Mộc. Hắn vẫn dựa theo phương pháp quen thuộc bắt đầu khắc phù văn “Phong Mang Thuật” lên trên này.
Chủng Phù, Luyện Phù rồi Hóa Phù, lần này rất thuận lợi hoàn thành.
Lập tức, hắn lại lấy ra một miếng Linh Mộc khác bắt đầu khắc phù văn “Bạo Liệt Thuật” lên trên đó.
Chủng Phù, Luyện Phù, Hóa Phù…
“Bùm!” Lại vẫn thất bại!
Thử lại… Thất bại… Lại thử lại… Lại thất bại…
Làm thử mấy lần rốt cục vẫn chỉ có một kết quả là thất bại.
“Thủ pháp đúng, trình tự đúng, phù văn đúng, biến hóa đúng… Vậy rốt cục là có vấn đề ở chỗ nào?”
Bạch Mộc Trần đau khó chịu, chống cằm suy nghĩ. Sau nhiều lần đối chiếu giữa “Phong Mang Thuật” với “Bạo Liệt Thuật”, cuối cùng hắn cũng tìm ra vấn đề là ở chỗ nào.
Thực ra, tiên phù cũng chia làm ba loại khác nhau là phòng ngự, công kích và phụ trợ, trong đó tiên phù loại công kích là thường gặp nhất, mà tiên phù các loại phòng ngự hay phụ trợ thì ít gặp hơn. Nhưng mà vừa rồi Bạch Mộc Trần thử nghiệm mấy lần thì “Bạo Liệt Thuật” rõ ràng là không thuộc vào bất cứ loại nào trong ba loại vừa kể.
Nói một cách chính xác thì “Bạo Liệt Thuật không phải là loại phù ấn công kích đơn thuần mà là phù ấn kết hợp công kích và phụ trợ, khi sử dụng thì vừa sinh ra hiệu quả công kích nổ mạnh, lại có thêm hiệu quả phụ trợ phóng ra khói mù. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phù văn của “Bạo Liệt Thuật” rõ ràng là phức tạp hơn nhưng lực công kích lại kém hơn so với “Phong Mang Thuật”.
Thì ra trong phù văn cũng có thể dung hợp trộn lẫn với nhau! Chẳng trách năm đạo phù văn “Bạo Liệt Thuật” kia lại khiến cho người ta có cảm giác bị chắp vá lung tung. Phát hiện ra điều này khiến cho Bạch Mộc Trần không kìm được vui mừng, lý giải đối với tiên phù chi đạo cũng càng sâu sắc hơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook