Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 8 - Chương 1: Vong Xuyên·Nghiễn Kim
Bọn họ để cho nàng lần đầu nếm thử ấm áp, nhưng cuối cùng lại để lại cho nàng sự cô độc tối tăm từ đầu tới cuối.
Lưu Sênh trồng loài hoa nhỏ màu trắng tím đan xen không tên ở khu rừng trúc ngoài cửa sổ, ngày xuân cây cỏ tươi tốt, sức sống tràn trề. Trên con đường trúc xanh tĩnh mịch trước tiệm trà có người một mạch đi tới được hoa lá lướt qua áo, tiến vào quán trà khiến cả phòng đầy hương hoa.
Nhưng người này lại chẳng có mảy may chút sức sống nào.
Hắn có một đôi mắt bị sương mù xám xịt bao phủ, gương mặt tuấn tú hiện ra khí xanh đen. Đây là một kẻ hấp hối sắp chết, Lưu Sênh liếc mắt đã biết rõ, chỉ vì trên đời này không có ai gặp nhiều người chết hơn nàng.
Đoán rằng hắn cũng biết rõ cơ thể của mình, nhưng trong lời lẽ vẻ mặt hoàn toàn không có vẻ lo âu, giơ tay nhấc chân là phong cách của kẻ lớn, bởi vì quanh năm tập võ nên dáng người rất cao lớn, người tuổi tác đã cao, song không hề thấy dáng vẻ mập mạp.
Có lẽ lúc còn trẻ cũng là một đời hiệp sĩ tác phong nhanh nhẹn.
Lưu Sênh nói ra những lời này, hắn đang cầm chén sứ men trắng xanh có hoa văn đấu liễu(*) uống trà, nghe vậy khẽ cười một tiếng.
(*) Đấu liễu (柳斗) bện từ cành liễu hoặc dây mây dùng để chứa ngũ cốc hoặc những vật mà nông dân sử dụng. Người thợ mô phỏng hình dạng của liễu đấu, đầu tiên chế tạo ra phôi sứ, tiếp đến mô phỏng hoa văn cành liễu bện bên ngoài, khắc hoa văn cành liễu trên phần gốm trắng chưa nung, cho vào lò để nung. (hình minh họa bên dưới)
"Những lời này của cô nương sai rồi, mỗ cho tới bây giờ không phải là hiệp sĩ gì cả, trái lại vẫn bị những kẻ gọi là hiệp sĩ chính đạo hiệp sĩ truy sát. Nếu như cô nương cảm thấy hứng thú, mỗ đương lúc rảnh rỗi có thể kể lại."
Nàng khép cửa trúc lại, cười nhẹ nhàng: "Một câu chuyện đổi lấy một câu trả lời, không biết tiên sinh muốn biết gì đây?"
Hắn hơi tư lự, khuôn mặt lưu lại đấu vết của năm tháng hiện ra nụ cười khó hiểu: "Cũng không có chuyện gì muốn biết cả, nhưng có một thỉnh cầu nho nhỏ. Cả đời mỗ phiêu bạt, nhưng lúc sắp chết không tìm được người chôn cất cho nên làm phiền cô nương sau khi mỗ chết cuốn cho ta một manh chiếu rồi đem chôn thôi."
Hắn vỗ vỗ cái bọc dưới chân: "Cùng với cái này."
Lưu Sênh trồng loài hoa nhỏ màu trắng tím đan xen không tên ở khu rừng trúc ngoài cửa sổ, ngày xuân cây cỏ tươi tốt, sức sống tràn trề. Trên con đường trúc xanh tĩnh mịch trước tiệm trà có người một mạch đi tới được hoa lá lướt qua áo, tiến vào quán trà khiến cả phòng đầy hương hoa.
Nhưng người này lại chẳng có mảy may chút sức sống nào.
Hắn có một đôi mắt bị sương mù xám xịt bao phủ, gương mặt tuấn tú hiện ra khí xanh đen. Đây là một kẻ hấp hối sắp chết, Lưu Sênh liếc mắt đã biết rõ, chỉ vì trên đời này không có ai gặp nhiều người chết hơn nàng.
Đoán rằng hắn cũng biết rõ cơ thể của mình, nhưng trong lời lẽ vẻ mặt hoàn toàn không có vẻ lo âu, giơ tay nhấc chân là phong cách của kẻ lớn, bởi vì quanh năm tập võ nên dáng người rất cao lớn, người tuổi tác đã cao, song không hề thấy dáng vẻ mập mạp.
Có lẽ lúc còn trẻ cũng là một đời hiệp sĩ tác phong nhanh nhẹn.
Lưu Sênh nói ra những lời này, hắn đang cầm chén sứ men trắng xanh có hoa văn đấu liễu(*) uống trà, nghe vậy khẽ cười một tiếng.
(*) Đấu liễu (柳斗) bện từ cành liễu hoặc dây mây dùng để chứa ngũ cốc hoặc những vật mà nông dân sử dụng. Người thợ mô phỏng hình dạng của liễu đấu, đầu tiên chế tạo ra phôi sứ, tiếp đến mô phỏng hoa văn cành liễu bện bên ngoài, khắc hoa văn cành liễu trên phần gốm trắng chưa nung, cho vào lò để nung. (hình minh họa bên dưới)
"Những lời này của cô nương sai rồi, mỗ cho tới bây giờ không phải là hiệp sĩ gì cả, trái lại vẫn bị những kẻ gọi là hiệp sĩ chính đạo hiệp sĩ truy sát. Nếu như cô nương cảm thấy hứng thú, mỗ đương lúc rảnh rỗi có thể kể lại."
Nàng khép cửa trúc lại, cười nhẹ nhàng: "Một câu chuyện đổi lấy một câu trả lời, không biết tiên sinh muốn biết gì đây?"
Hắn hơi tư lự, khuôn mặt lưu lại đấu vết của năm tháng hiện ra nụ cười khó hiểu: "Cũng không có chuyện gì muốn biết cả, nhưng có một thỉnh cầu nho nhỏ. Cả đời mỗ phiêu bạt, nhưng lúc sắp chết không tìm được người chôn cất cho nên làm phiền cô nương sau khi mỗ chết cuốn cho ta một manh chiếu rồi đem chôn thôi."
Hắn vỗ vỗ cái bọc dưới chân: "Cùng với cái này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook