Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 7 - Chương 5
Võ lâm Trung Nguyên không làm gì được Minh giáo, cuối cùng phương trượng từ chùa Quang Minh báo lên vua, nói tà giáo muốn mê hoặc lòng người, làm loạn triều cương. Vua nổi cơn thịnh nộ, phái quân đội quét sạch phân đàn của Minh giáo. Do có sự tham gia của quân đội, Minh giáo không thể không thu bớt thế lực lại, chiếm giữ đại mạc, phân chia đối chọi với Trung Nguyên.
Nhưng một cánh quân đội tên là "Diều Hâu" hành quân đến sa mạc, gần như hiểu rõ sự phân chia thế lực của Minh giáo, nhổ sạch các phân đàn từ ngoài vào trong, rốt cục bức tới tận tổng đàn.
Trình Thiên Y tụ tập giáo chúng còn sống sót ở đàn tế Cửu Thiên. Đây là lần đầu tiên Lương Sa tiếp xúc gần với những giáo đồ thờ phụng nàng, có thể nhìn thấy rõ ràng sự cuồng nhiệt trong mắt họ đến vậy.
Nàng dựa theo sự phân phó của Trình Thiên Y, nhấn mạnh từng chữ nói ra những những lời ấy, mặc dù ngay cả chính nàng cũng không tin.
"Chỉ cần các ngươi còn sống một ngày, thánh giáo sẽ vĩnh viễn tồn tại. Hà tất chống chọi với giáo khác, mỗi người đều tự rời đi. Nhưng nếu có một ngày, các ngươi nghe thấy giáo lý của thánh giáo, thấy ánh lửa của thánh hỏa thì xin nhớ cho, là ta đang kêu gọi các ngươi trở về."
Nàng nhìn phía xa mịt mờ, tiếng nói trong trẻo cao vút lên.
"Thân người có thể chết, niềm tin không được mất."
Trình Thiên Y dùng cách như vậy, chia Minh giáo thành tốp nhỏ, hắn hiểu rõ niềm tin trong lòng giáo đồ sâu sắc bao nhiêu, dẫu có chết cũng không biến mất, thậm chí sẽ lan truyền giáo lí càng xa hơn.
Lúc "Diều Hâu" vồ tới, nơi đây chỉ còn là một tòa thành trống không. Trên Thập Tam Thiên, Lương Sa gặp lại Thẩm Quyết đã lâu không thấy, hắn đứng ở trong hộ pháp thánh hỏa, cúi thấp đầu, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Trình Thiên Y ra lệnh hộ pháp thánh hỏa hộ tống thánh nữ đi Tây Thiên, đó là một quốc gia xa lạ, hắn muốn lập lại Minh giáo ở đó, thánh nữ ắt không thể thiếu được.
Thời gian đi Tây Thiên đã định là đêm mai. Hộ pháp Quang Minh bị hắn phái đi quấy nhiễu hành động của "Diều Hâu".
Buổi tối gió mát, Lương Sa trốn ở dưới lầu, quả nhiên thấy Trình Thiên Y đi tới Thế Ngoại Thiên. Một lúc lâu, Trình Thiên Y từ thạch thất đi ra, cầm trên tay một bức tranh và một tấm bài vị.
Hắn thấy Lương Sa đứng ở dưới cây hoa đào, trên mặt hiện lên sự tức giận: "Ta nói rồi, không cho phép cô tới nơi này nữa."
Nàng cười cười, cũng không đáp lời.
Trong gió đêm truyền đến mùi hương thoang thoảng, đó không phải là mùi của Thập tam Thiên. Lương Sa hít sâu mùi thơm này, cảm thấy mắt sáng tinh thần thoải mái. Nét mặt Trình Thiên Y hiện lên vẻ hồ nghi, chớp mắt, sắc mặt biến đổi lớn. Bức họa cuộn tròn trong tay và linh vị càng chặt thêm, nhưng vẫn không ném xuống.
Cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay, là giọng cười nhưng vẫn lạnh như băng: "Trình giáo chủ không hổ là kẻ thâm tình, biết rõ bức tranh và bài vị có độc, vẫn không muốn vứt bỏ."
Thẩm Quyết từ trong bóng đêm đi ra, không phải áo bào trắng liền mũ hay mặc nữa mà toàn thân là trang phục màu đen, tóc đen buộc cao. Lương Sa nhận ra lối ăn mặc này, là sát thủ ngày ấy lẻn vào Thập Tam Thiên.
Trình Thiên Y cười to vài tiếng, nhưng đột nhiên không còn sức lực, lảo đảo hai bước lại ngồi xuống dất, trên tay vẫn cầm chặt lấy bức tranh cuộn và bài vị.
"Phù dung khốn lê, vì giết ta, thậm chí ngay cả hương độc đệ nhất đại Tần các ngươi cũng đã tìm tới."
"Đối phó với Trình giáo chủ, không dám khinh thường."
Hương phù dung (sen) vốn có công hiệu khiến người ta mắt sáng thinh thần sảng khoái, nhưng nếu trộn với nước lê đặc chế không màu không mùi, thì lại là độc trí mạng. Bức họa và bài vị trong tay Trình Thiên Y, bị lau nước lê trước.
Hắn đi tới, bảo vệ Lương Sa ở phía sau mình, hình như lo lắng sự phản công trước khi chết của Trình Thiên Y sẽ tổn thương đến nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng cười chế giễu của Trình Thiên Y: "Ngươi ở Thập Tam Thiên lâu như vậy, thế mà lại học lỏm cách mở thạch thất ra, là ta sơ sót rồi."
Là thái độ hờ hững bao năm của nàng đã mê hoặc hắn. Cứ cho rằng nàng chỉ là con cừu non nghe lời, nhưng không biết cừu non cũng biết cắn người. Ngày qua ngày đều tiến về phía Thế Ngoại Thiên, sao nàng lại không hiếu kỳ, chỉ là nàng ẩn giấu quá tốt, chưa từng đi vào mà chỉ học lén cách mở ra, thế mới không bị hắn phát hiện.
Những ngày qua hắn bận bịu ứng phó với loạn lạc trong thánh giáo, không có thời gian vào thạch thất nữa. Nên nàng mới đem bí mật này nói cho Thẩm Quyết, nhân cơ hội hạ độc.
Nhưng lại nghe hắn chuyển đề tài: "Cô cho rằng cô trợ giúp hắn giết ta rồi thì sẽ có được tự do sao? Khi nhân sĩ gọi là chính phái của Trung Nguyên tấn công vào, cô đoán hắn sẽ chống đỡ để bảo vệ cô và mọi người hay là không hề do dự giao cô ra?"
Thân thể Lương Sa run lên, bình tĩnh lùi lại hai bước, rời xa Thẩm Quyết một chút.
Một thanh loan đao kề trên cổ của nàng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, ánh đao chiếu lên dung nhan diễm lệ nhưng lộ ra vị lạnh lẽo thê lương. Khóe môi Thẩm Quyết treo nụ cười, là gương mặt quen thuộc, nhưng đáy mắt chẳng còn sự dịu dàng.
Trình Thiên Y không ức chế cười lên ha hả.
Nàng nhìn nười đàn ông trước mặt từng nói muốn dẫn nàng ngắm hết cảnh đẹp thế gian này, trên mặt cũng không hề phẫn nộ, dường như nàng từ nhỏ đã không có biểu cảm dư thừa.
"Tôi đã từng hỏi cô, vị thánh nữ bỏ trốn với hộ pháp ấy sau đó ra sao rồi." Thẩm Quyết đột nhiên mở miệng, tiếng nói có sự run rẩy khó phát hiện ra, "Đó là mẹ của tôi."
Hắn chậm rãi sát lại gần nàng, lưỡi đao kề sát nàng hơn, xé rách da thịt của nàng, giọt máu chảy ra, lăn xuống trên loan đao, "Cô có còn nhớ, cô mật báo việc của cha mẹ ta với Trình Thiên Y, khiến cho họ gặp họa sát thân. Tôi nghĩ, khi đó cô mới có bao tuổi mà lại vì khuôn mặt xinh đẹp cỏn con này hủy hại ba mạng người."
Tay hắn cầm đao đang run rẩy. Hắn còn nhớ lúc hắn đã từng ôm lấy nàng, là dịu dàng biết bao.
Khuôn mặt không biểu cảm của Lương Sa rốt cục hơi dãn ra, nàng nhíu mày, nhớ Trình Thiên Y từng nói với nàng, thánh nữ tự sát tiền nhiệm từng chỉ là tỳ nữ của thánh nữ đời trước nữa. Ả biết được bí mật của lệ Phật Đà, si mê khuôn mặt xinh đẹp có một không hai ấy, nên đã tố giác chuyện chủ nhân của ả và hộ pháp ngầm sinh tình cảm cho Trình thiên Y. Khi đó, vị thánh nữ kia đã mang thai tử tháng tư rồi.
Sau này ả như nguyện trở thành thánh nữ đời tiếp theo, nhưng cuối cùng bởi vì một đêm già yếu do mất đi lệ Phật Đà mà tự sát.
Thẩm Quyết cho rằng tỳ nữ ấy là nàng, hắn không biết nàng chỉ là bé gái mồ côi được nhặt về.
"Phụ thân nói cho tôi biết, kẻ thù của tôi là thánh nữ và giáo chủ Minh giáo, trước khi ông ấy chết tôi từng thề, tất sẽ báo thù giết mẹ. Ngày hôm nay, rốt cuộc tôi cũng đã lấy được cơ hội này."
Lương Sa cảm giác máu chảy hết từng chút một, nàng nghĩ bản thân sắp chết rồi, thế nào cũng phải cải chính thanh danh cho chính mình, không thể vác lấy tội nghiệt của người khác mà chết đi.
"Đó không phải là ta." Nàng chỉ Trình Thiên Y, "Thánh nữ mà huynh nói, đã tự sát rất lâu về trước rồi, ta chỉ là bé gái mồ côi được hắn nhặt về từ sa mạc. Thẩm Quyết, huynh muốn giết ta cũng được thôi, nhưng xin chớ lầm tôi thành người khác. Tôi hy vọng huynh có thể nhớ kỹ, người huynh giết, là một kẻ tên là Lương Sa."
Sắc mặt hắn cứng đờ nhìn mắt của nàng, cặp mắt kia đẹp như thế, hắn biết nàng không nói sai. Hắn vốn cũng nghi ngờ tuổi của nàng, nhưng đều quy về nguyên nhân do lệ Phật Đà mà không rõ, thì ra tất cả những chuyện này đều không liên quan đến nàng.
Nếu đã thế, hành vi này của hắn bây giờ, đầu tiên là tiếp cận nàng, lợi dụng nàng, đến cuối cùng còn muốn giết chết nàng. Hắn không dám nghĩ trong lòng nàng lúc này hận hắn biết bao nhiêu.
Loan đao đột ngột rơi xuống đất, hắn xé góc áo muốn băng bó vết thương trên cổ cho nàng, bị nàng nghiêng mình né tránh. Trong mắt nàng lạnh lẽo một mảnh, lạnh lùng nhìn hắn.
Trình Thiên Y giống như đang xem kịch vậy cứ cười to không ngừng, nhưng miệng lại phun ra một ngụm máu.
Thẩm Quyết hung tợn nhìn hắn: "Cuối cùng, ta giết tên đầu sỏ gây nên tội nhà ngươi."
Lại thấy hắn lắc đầu, gương mặt đồng cảm: "Ngươi thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn cứ làm chuyện sai lầm. Ngươi cho rằng là ta giết mẹ ngươi, nhưng nếu ta muốn giết bà ta, hà tất đợi đến khi bà ta sinh hạ ngươi."
Nếu Trình Thiên Y có lòng giết bà ấy, tất sẽ không để cho bà hoài thai sinh con ngay trước mắt mình. Bà ấy muốn rời khỏi cùng người yêu, còn tỳ nữ muốn trở thành thánh nữ, một công đôi việc hà tất thêm sát nghiệt nữa, Trình thiên Y đều tác thành cho tất cả.
Chỉ là, nàng đã không còn lệ Phật Đà nên không còn tư cách xinh đẹp nữa, sau khi sinh hạ Thẩm Quyết nhanh chóng già yếu như yêu quái. Tưởng tượng đi, trượng phu ôm thê tử trẻ đẹp ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng lại là một bà già tóc bạc mặt nhăn nheo, không bị dọa chết đã là ông trời khai ân rồi.
"Thực sự giết mẹ ngươi là ai, trong lòng ngươi chắc cũng rõ rồi."
Tình yêu, là xây trên khuôn mặt xinh đẹp. Nếu không có khuôn mặt xinh đẹp, hộ pháp sao lại yêu bà ấy, mất đi khuôn mặt xinh đẹp, hộ pháp lại yêu nàng thế nào.
Hắn bị việc này chấn động đến mức chưa định thần lại, bất kể thế nào cũng không muốn tin kẻ giết chết mẹ hắn lại là người cha luôn miệng muốn hắn luôn nhớ đến báo thù.
Có thể sự thực không phải ngươi không muốn tin thì có thể không tồn tại.
Một lúc lâu, hắn chợt quay đầu, nhìn về phía Lương Sa: "Em..."
Nếu mất đi lệ Phật Đà sẽ nhanh chóng già yếu rồi chết đi, vậy thì nàng cũng không thể may mắn tránh khỏi. Nàng đã sớm biết những điều này, đã biết rõ kết cục là thế nào, vẫn nguyện tin tưởng hắn, hiến kế giúp hắn.
Không biết từ lúc nào nàng đã cầm thanh loan đao kia trong tay, thấy vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Quyết, dửng dưng cười cười: "Cuối cũng vẫn phải chết, chi bằng nhân lúc xinh đẹp chết đi,... ít nhất... sẽ không để cho chàng thấy dáng vẻ xấu xí của ta, chàng nói có đúng không."
Hắn hốt hoảng lắc đầu, nắm tay bóp chặt: "Em đã nói em vẫn chưa muốn chết. Là tôi phụ em. Cho tôi một cơ hội bù đắp có được không, tôi sẽ dẫn em đi..."
Bị nàng ngắt lời: "Không cần."
Trình Thiên Y vẫn luôn không có động tĩnh gì ở bên cạnh chợt mở mắt, phun ra một ngụm máu đen, đúng là đang ép độc ra. Hắn cười nhạt nhìn cảnh trước mắt này, đang muốn phát lực xông ra, Lương Sa rõ ràng vẫn nhắm loan đao ngay ngực mình đột nhiên nhào tới, hung hăng cắm loan đao vào trái tim hắn, nhưng bản thân cũng bị Trình Thiên Y đánh một chưởng vào ngực làm vỡ nát tâm mạch.
Thẩm Quyết phi tới ôm lấy nàng, thấy sắc mặt nàng trắng dần, hơi thở nhỏ sắp không nghe thấy.
Trình Thiên Y nhìn nàng, khó khăn mở miệng: "Vì sao..."
Nàng híp mắt, khóe môi là nụ cười nhạt, rõ ràng sắp chết rồi còn cười đến vui vẻ như vậy: "Giáo chủ còn nhớ phía bắc đại mạc không muốn quy thuận làm một nhà với Minh giáo, bị ngài phái hộ pháp chém giết hết không?" Thân thể của nàng lạnh dần, giống như từng trải qua một đêm như địa ngục.
"Thù diệt môn, đời này, không dám quên."
Không tin bất cứ kẻ nào, cho nên chỉ có dựa vào chính mình. Đánh cược tính mệnh nhỏ nhoi duy nhất của chính mình, lưu lạc ở sa mạc rộng lớn chỉ vì nghe nói khoảng thời gian đó giáo chủ Minh giáo có thể sẽ đến phân đàn. Cuối cùng gặp được hắn ở ranh giới sống chết, vì vậy bắt đầu mưu đồ dài hơn hai mươi năm.
Sự xuất hiện của Thẩm Quyết là một bước ngoặt.
Nàng đã sớm biết mục đích của hắn rồi, tất cả chẳng qua là tương kế tựu kế. Ngày ấy sát thủ xông lên Thập Tam Thiên, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đôi mắt của hắn. Nàng không thể chết vào lúc đó được, bởi vì Trình Thiên Y còn sống, cho nên hắn tránh khỏi ánh mắt của mọi người cởi áo đen ra, lộ ra bào trắng liền mũ, nhảy xuống cứu nàng, vì không để bại lộ thân phận, đặt nàng trên cây nguyệt quế của Thập Nhất Thiên.
Hắn tưởng hắn lợi dụng nàng, thực ra, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chỉ là, ở trong trận chiến trí tuệ này, tình cảm bỏ ra cho nhau ai thật ai giả lại không hay biết.
Nhưng một cánh quân đội tên là "Diều Hâu" hành quân đến sa mạc, gần như hiểu rõ sự phân chia thế lực của Minh giáo, nhổ sạch các phân đàn từ ngoài vào trong, rốt cục bức tới tận tổng đàn.
Trình Thiên Y tụ tập giáo chúng còn sống sót ở đàn tế Cửu Thiên. Đây là lần đầu tiên Lương Sa tiếp xúc gần với những giáo đồ thờ phụng nàng, có thể nhìn thấy rõ ràng sự cuồng nhiệt trong mắt họ đến vậy.
Nàng dựa theo sự phân phó của Trình Thiên Y, nhấn mạnh từng chữ nói ra những những lời ấy, mặc dù ngay cả chính nàng cũng không tin.
"Chỉ cần các ngươi còn sống một ngày, thánh giáo sẽ vĩnh viễn tồn tại. Hà tất chống chọi với giáo khác, mỗi người đều tự rời đi. Nhưng nếu có một ngày, các ngươi nghe thấy giáo lý của thánh giáo, thấy ánh lửa của thánh hỏa thì xin nhớ cho, là ta đang kêu gọi các ngươi trở về."
Nàng nhìn phía xa mịt mờ, tiếng nói trong trẻo cao vút lên.
"Thân người có thể chết, niềm tin không được mất."
Trình Thiên Y dùng cách như vậy, chia Minh giáo thành tốp nhỏ, hắn hiểu rõ niềm tin trong lòng giáo đồ sâu sắc bao nhiêu, dẫu có chết cũng không biến mất, thậm chí sẽ lan truyền giáo lí càng xa hơn.
Lúc "Diều Hâu" vồ tới, nơi đây chỉ còn là một tòa thành trống không. Trên Thập Tam Thiên, Lương Sa gặp lại Thẩm Quyết đã lâu không thấy, hắn đứng ở trong hộ pháp thánh hỏa, cúi thấp đầu, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Trình Thiên Y ra lệnh hộ pháp thánh hỏa hộ tống thánh nữ đi Tây Thiên, đó là một quốc gia xa lạ, hắn muốn lập lại Minh giáo ở đó, thánh nữ ắt không thể thiếu được.
Thời gian đi Tây Thiên đã định là đêm mai. Hộ pháp Quang Minh bị hắn phái đi quấy nhiễu hành động của "Diều Hâu".
Buổi tối gió mát, Lương Sa trốn ở dưới lầu, quả nhiên thấy Trình Thiên Y đi tới Thế Ngoại Thiên. Một lúc lâu, Trình Thiên Y từ thạch thất đi ra, cầm trên tay một bức tranh và một tấm bài vị.
Hắn thấy Lương Sa đứng ở dưới cây hoa đào, trên mặt hiện lên sự tức giận: "Ta nói rồi, không cho phép cô tới nơi này nữa."
Nàng cười cười, cũng không đáp lời.
Trong gió đêm truyền đến mùi hương thoang thoảng, đó không phải là mùi của Thập tam Thiên. Lương Sa hít sâu mùi thơm này, cảm thấy mắt sáng tinh thần thoải mái. Nét mặt Trình Thiên Y hiện lên vẻ hồ nghi, chớp mắt, sắc mặt biến đổi lớn. Bức họa cuộn tròn trong tay và linh vị càng chặt thêm, nhưng vẫn không ném xuống.
Cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay, là giọng cười nhưng vẫn lạnh như băng: "Trình giáo chủ không hổ là kẻ thâm tình, biết rõ bức tranh và bài vị có độc, vẫn không muốn vứt bỏ."
Thẩm Quyết từ trong bóng đêm đi ra, không phải áo bào trắng liền mũ hay mặc nữa mà toàn thân là trang phục màu đen, tóc đen buộc cao. Lương Sa nhận ra lối ăn mặc này, là sát thủ ngày ấy lẻn vào Thập Tam Thiên.
Trình Thiên Y cười to vài tiếng, nhưng đột nhiên không còn sức lực, lảo đảo hai bước lại ngồi xuống dất, trên tay vẫn cầm chặt lấy bức tranh cuộn và bài vị.
"Phù dung khốn lê, vì giết ta, thậm chí ngay cả hương độc đệ nhất đại Tần các ngươi cũng đã tìm tới."
"Đối phó với Trình giáo chủ, không dám khinh thường."
Hương phù dung (sen) vốn có công hiệu khiến người ta mắt sáng thinh thần sảng khoái, nhưng nếu trộn với nước lê đặc chế không màu không mùi, thì lại là độc trí mạng. Bức họa và bài vị trong tay Trình Thiên Y, bị lau nước lê trước.
Hắn đi tới, bảo vệ Lương Sa ở phía sau mình, hình như lo lắng sự phản công trước khi chết của Trình Thiên Y sẽ tổn thương đến nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng cười chế giễu của Trình Thiên Y: "Ngươi ở Thập Tam Thiên lâu như vậy, thế mà lại học lỏm cách mở thạch thất ra, là ta sơ sót rồi."
Là thái độ hờ hững bao năm của nàng đã mê hoặc hắn. Cứ cho rằng nàng chỉ là con cừu non nghe lời, nhưng không biết cừu non cũng biết cắn người. Ngày qua ngày đều tiến về phía Thế Ngoại Thiên, sao nàng lại không hiếu kỳ, chỉ là nàng ẩn giấu quá tốt, chưa từng đi vào mà chỉ học lén cách mở ra, thế mới không bị hắn phát hiện.
Những ngày qua hắn bận bịu ứng phó với loạn lạc trong thánh giáo, không có thời gian vào thạch thất nữa. Nên nàng mới đem bí mật này nói cho Thẩm Quyết, nhân cơ hội hạ độc.
Nhưng lại nghe hắn chuyển đề tài: "Cô cho rằng cô trợ giúp hắn giết ta rồi thì sẽ có được tự do sao? Khi nhân sĩ gọi là chính phái của Trung Nguyên tấn công vào, cô đoán hắn sẽ chống đỡ để bảo vệ cô và mọi người hay là không hề do dự giao cô ra?"
Thân thể Lương Sa run lên, bình tĩnh lùi lại hai bước, rời xa Thẩm Quyết một chút.
Một thanh loan đao kề trên cổ của nàng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, ánh đao chiếu lên dung nhan diễm lệ nhưng lộ ra vị lạnh lẽo thê lương. Khóe môi Thẩm Quyết treo nụ cười, là gương mặt quen thuộc, nhưng đáy mắt chẳng còn sự dịu dàng.
Trình Thiên Y không ức chế cười lên ha hả.
Nàng nhìn nười đàn ông trước mặt từng nói muốn dẫn nàng ngắm hết cảnh đẹp thế gian này, trên mặt cũng không hề phẫn nộ, dường như nàng từ nhỏ đã không có biểu cảm dư thừa.
"Tôi đã từng hỏi cô, vị thánh nữ bỏ trốn với hộ pháp ấy sau đó ra sao rồi." Thẩm Quyết đột nhiên mở miệng, tiếng nói có sự run rẩy khó phát hiện ra, "Đó là mẹ của tôi."
Hắn chậm rãi sát lại gần nàng, lưỡi đao kề sát nàng hơn, xé rách da thịt của nàng, giọt máu chảy ra, lăn xuống trên loan đao, "Cô có còn nhớ, cô mật báo việc của cha mẹ ta với Trình Thiên Y, khiến cho họ gặp họa sát thân. Tôi nghĩ, khi đó cô mới có bao tuổi mà lại vì khuôn mặt xinh đẹp cỏn con này hủy hại ba mạng người."
Tay hắn cầm đao đang run rẩy. Hắn còn nhớ lúc hắn đã từng ôm lấy nàng, là dịu dàng biết bao.
Khuôn mặt không biểu cảm của Lương Sa rốt cục hơi dãn ra, nàng nhíu mày, nhớ Trình Thiên Y từng nói với nàng, thánh nữ tự sát tiền nhiệm từng chỉ là tỳ nữ của thánh nữ đời trước nữa. Ả biết được bí mật của lệ Phật Đà, si mê khuôn mặt xinh đẹp có một không hai ấy, nên đã tố giác chuyện chủ nhân của ả và hộ pháp ngầm sinh tình cảm cho Trình thiên Y. Khi đó, vị thánh nữ kia đã mang thai tử tháng tư rồi.
Sau này ả như nguyện trở thành thánh nữ đời tiếp theo, nhưng cuối cùng bởi vì một đêm già yếu do mất đi lệ Phật Đà mà tự sát.
Thẩm Quyết cho rằng tỳ nữ ấy là nàng, hắn không biết nàng chỉ là bé gái mồ côi được nhặt về.
"Phụ thân nói cho tôi biết, kẻ thù của tôi là thánh nữ và giáo chủ Minh giáo, trước khi ông ấy chết tôi từng thề, tất sẽ báo thù giết mẹ. Ngày hôm nay, rốt cuộc tôi cũng đã lấy được cơ hội này."
Lương Sa cảm giác máu chảy hết từng chút một, nàng nghĩ bản thân sắp chết rồi, thế nào cũng phải cải chính thanh danh cho chính mình, không thể vác lấy tội nghiệt của người khác mà chết đi.
"Đó không phải là ta." Nàng chỉ Trình Thiên Y, "Thánh nữ mà huynh nói, đã tự sát rất lâu về trước rồi, ta chỉ là bé gái mồ côi được hắn nhặt về từ sa mạc. Thẩm Quyết, huynh muốn giết ta cũng được thôi, nhưng xin chớ lầm tôi thành người khác. Tôi hy vọng huynh có thể nhớ kỹ, người huynh giết, là một kẻ tên là Lương Sa."
Sắc mặt hắn cứng đờ nhìn mắt của nàng, cặp mắt kia đẹp như thế, hắn biết nàng không nói sai. Hắn vốn cũng nghi ngờ tuổi của nàng, nhưng đều quy về nguyên nhân do lệ Phật Đà mà không rõ, thì ra tất cả những chuyện này đều không liên quan đến nàng.
Nếu đã thế, hành vi này của hắn bây giờ, đầu tiên là tiếp cận nàng, lợi dụng nàng, đến cuối cùng còn muốn giết chết nàng. Hắn không dám nghĩ trong lòng nàng lúc này hận hắn biết bao nhiêu.
Loan đao đột ngột rơi xuống đất, hắn xé góc áo muốn băng bó vết thương trên cổ cho nàng, bị nàng nghiêng mình né tránh. Trong mắt nàng lạnh lẽo một mảnh, lạnh lùng nhìn hắn.
Trình Thiên Y giống như đang xem kịch vậy cứ cười to không ngừng, nhưng miệng lại phun ra một ngụm máu.
Thẩm Quyết hung tợn nhìn hắn: "Cuối cùng, ta giết tên đầu sỏ gây nên tội nhà ngươi."
Lại thấy hắn lắc đầu, gương mặt đồng cảm: "Ngươi thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn cứ làm chuyện sai lầm. Ngươi cho rằng là ta giết mẹ ngươi, nhưng nếu ta muốn giết bà ta, hà tất đợi đến khi bà ta sinh hạ ngươi."
Nếu Trình Thiên Y có lòng giết bà ấy, tất sẽ không để cho bà hoài thai sinh con ngay trước mắt mình. Bà ấy muốn rời khỏi cùng người yêu, còn tỳ nữ muốn trở thành thánh nữ, một công đôi việc hà tất thêm sát nghiệt nữa, Trình thiên Y đều tác thành cho tất cả.
Chỉ là, nàng đã không còn lệ Phật Đà nên không còn tư cách xinh đẹp nữa, sau khi sinh hạ Thẩm Quyết nhanh chóng già yếu như yêu quái. Tưởng tượng đi, trượng phu ôm thê tử trẻ đẹp ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng lại là một bà già tóc bạc mặt nhăn nheo, không bị dọa chết đã là ông trời khai ân rồi.
"Thực sự giết mẹ ngươi là ai, trong lòng ngươi chắc cũng rõ rồi."
Tình yêu, là xây trên khuôn mặt xinh đẹp. Nếu không có khuôn mặt xinh đẹp, hộ pháp sao lại yêu bà ấy, mất đi khuôn mặt xinh đẹp, hộ pháp lại yêu nàng thế nào.
Hắn bị việc này chấn động đến mức chưa định thần lại, bất kể thế nào cũng không muốn tin kẻ giết chết mẹ hắn lại là người cha luôn miệng muốn hắn luôn nhớ đến báo thù.
Có thể sự thực không phải ngươi không muốn tin thì có thể không tồn tại.
Một lúc lâu, hắn chợt quay đầu, nhìn về phía Lương Sa: "Em..."
Nếu mất đi lệ Phật Đà sẽ nhanh chóng già yếu rồi chết đi, vậy thì nàng cũng không thể may mắn tránh khỏi. Nàng đã sớm biết những điều này, đã biết rõ kết cục là thế nào, vẫn nguyện tin tưởng hắn, hiến kế giúp hắn.
Không biết từ lúc nào nàng đã cầm thanh loan đao kia trong tay, thấy vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Quyết, dửng dưng cười cười: "Cuối cũng vẫn phải chết, chi bằng nhân lúc xinh đẹp chết đi,... ít nhất... sẽ không để cho chàng thấy dáng vẻ xấu xí của ta, chàng nói có đúng không."
Hắn hốt hoảng lắc đầu, nắm tay bóp chặt: "Em đã nói em vẫn chưa muốn chết. Là tôi phụ em. Cho tôi một cơ hội bù đắp có được không, tôi sẽ dẫn em đi..."
Bị nàng ngắt lời: "Không cần."
Trình Thiên Y vẫn luôn không có động tĩnh gì ở bên cạnh chợt mở mắt, phun ra một ngụm máu đen, đúng là đang ép độc ra. Hắn cười nhạt nhìn cảnh trước mắt này, đang muốn phát lực xông ra, Lương Sa rõ ràng vẫn nhắm loan đao ngay ngực mình đột nhiên nhào tới, hung hăng cắm loan đao vào trái tim hắn, nhưng bản thân cũng bị Trình Thiên Y đánh một chưởng vào ngực làm vỡ nát tâm mạch.
Thẩm Quyết phi tới ôm lấy nàng, thấy sắc mặt nàng trắng dần, hơi thở nhỏ sắp không nghe thấy.
Trình Thiên Y nhìn nàng, khó khăn mở miệng: "Vì sao..."
Nàng híp mắt, khóe môi là nụ cười nhạt, rõ ràng sắp chết rồi còn cười đến vui vẻ như vậy: "Giáo chủ còn nhớ phía bắc đại mạc không muốn quy thuận làm một nhà với Minh giáo, bị ngài phái hộ pháp chém giết hết không?" Thân thể của nàng lạnh dần, giống như từng trải qua một đêm như địa ngục.
"Thù diệt môn, đời này, không dám quên."
Không tin bất cứ kẻ nào, cho nên chỉ có dựa vào chính mình. Đánh cược tính mệnh nhỏ nhoi duy nhất của chính mình, lưu lạc ở sa mạc rộng lớn chỉ vì nghe nói khoảng thời gian đó giáo chủ Minh giáo có thể sẽ đến phân đàn. Cuối cùng gặp được hắn ở ranh giới sống chết, vì vậy bắt đầu mưu đồ dài hơn hai mươi năm.
Sự xuất hiện của Thẩm Quyết là một bước ngoặt.
Nàng đã sớm biết mục đích của hắn rồi, tất cả chẳng qua là tương kế tựu kế. Ngày ấy sát thủ xông lên Thập Tam Thiên, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đôi mắt của hắn. Nàng không thể chết vào lúc đó được, bởi vì Trình Thiên Y còn sống, cho nên hắn tránh khỏi ánh mắt của mọi người cởi áo đen ra, lộ ra bào trắng liền mũ, nhảy xuống cứu nàng, vì không để bại lộ thân phận, đặt nàng trên cây nguyệt quế của Thập Nhất Thiên.
Hắn tưởng hắn lợi dụng nàng, thực ra, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chỉ là, ở trong trận chiến trí tuệ này, tình cảm bỏ ra cho nhau ai thật ai giả lại không hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook