Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 13 - Chương 6: Hồi cuối
"Cho nên tôi tìm đến cô, tôi muốn biết Ngôn Tấn chàng... rốt cục có yêu tôi hay không?"
Nàng nói xong lời này thì sắc mặt lại trắng thêm vài phần, chỉ là chân mày vẫn cau chặt, không còn có dáng vẻ ngây thơ đẹp đẽ lanh lợi trước kia nữa.
Lưu Sênh điểm lên chén trà hóa thành nước trong suốt, hỏi nàng: "Lẽ nào cô không hiếu kỳ đoạn chân tướng phía sau sao?"
Nàng nhìn mặt nước không chớp mắt, tiếng nói tựa như nỉ non trong đêm hè: "Thực ra chân tướng với tôi mà nói hoàn toàn không quan trọng. Bất kể chàng từng làm gì đối với tôi, chỉ cần nghĩ đến đó là chàng thì dường như đều có thể tha thứ."
Gió hè lay động lá trúc, cũng thổi bay một vài bức phủ đầy bụi đi.
Ở thời điểm Thập Tam Sát quật khởi, nội bộ của nó thật ra không tính là vững chắc. Đại ca của phụ thân Ngôn Tấn và ba vị thúc thúc của Ngôn Tấn, đám thủy tặc xuất thân vũ phu ai cũng không chịu được sự mê hoặc của quyền lực, tranh đấu gay gắt với nhau, hạ sát thủ.
Phụ thân của Ngôn Tấn để đạt được nhiều sự ủng hộ hơn đã cưới một con gái của chủ thế lực khác làm thiếp, khiến mẫu thân Ngôn Tấn là vợ cả từ đó bắt đầu những ngày tháng cầu sinh từ tỏng kẽ hở. Cuối cùng có một ngày, Ngôn Tấn và mẫu thân chịu đủ ức hiếp khó mà chịu được nữa nên mẫu thân đã đưa hắn đi. Nhưng mụ vợ lẽ đuổi cùng giết tận, phái người đuổi giết họ, mẫu thân vì bảo vệ hắn mà chết, lúc rơi xuống vách núi, hắn thấy trong đám người đuổi giết họ, có thị vệ quanh năm đi theo bên cạnh phụ thân.
Thì ra tất cả những việc này, đều được phụ thân ngầm đồng ý. Lão vì quyền lực, có thể hoàn toàn vứt bỏ nhân tính và cốt nhục tình thân.
Trời cao rủ lòng thương, Ngôn Tấn không chết trong loạn thế, hắn bắt đầu cuộc lưu lạc niên thiếu, chính vào lúc tơ liễu tung bay Dương Châu, hắn gặp Linh Lung, từ đó về sau gửi gắm chân tình trọn đời.
Thập Tam Sát từng bước xưng bá, phụ thân hắn rốt cục cũng ngồi vững chức bang chủ, nhắm mục tiêu vào Ngọc Sơn môn. Hắn biết người cha vô nhân tính sẽ làm ra những gì với Ngọc Sơn, nơi này như ngôi nhà nuôi lớn hắn, cô nương coi hắn như người thân hết lòng trân trọng, hắn làm sao có thể mở to mắt nhìn họ diệt vong.
Trong những năm Thập Tam Sát xưng bá, mụ vợ lẽ và con trai của mụ bị ám sát bỏ mình, bây giờ phụ thân hắn không có con nối dõi, nếu như hắn trở về thì chính là thiếu chủ duy nhất.
Vì vậy hắn rời đi.
Lặng yên không một tiếng động, không nói cho bất cứ ai, tạo ra cơ hội vô tình về tới bên cạnh phụ thân. Lão quả nhiên đón hắn về như người thừa kế, tuyên bố thân phận thiếu chủ của hắn.
Sau đó giống như lời đồn, Thập Tam Sát tấn công Ngọc Sơn môn, sau khi chiến thắng vốn muốn diệt sạch, là hắn khuyên can phụ thân. Hắn phân tích địa vị và ưu thế truyền thừa của Ngọc Sơn môn, để lão hiểu thu về dưới trướng so với diệt sạch tốt hơn rất nhiều, lại lấy hòa thân ra làm vật thế chấp, nắm con gái duy nhất của Ngọc Sơn môn trong tay thì Ngọc Sơn sẽ không dám có bất kỳ hành động lạ nào, cuối cùng cũng khiến phụ thân gật đầu đồng ý.
Chỉ là hắn không thể có bất cứ hành vi thân mật nào đối với Linh Lung khiến phụ thân nghi ngờ, chỉ có xa lánh, tổn thương, ngay cả bản thân Linh Lung cũng cho là hắn thật sự chỉ lấy nàng làm công cụ chứ đừng nói đến người khác. Đây là một mưu kế mạo hiểm như đùa với dao, hắn cũng không dám nói cho nàng biết, để nàng đặt mình ở bên ngoài là sự bảo vệ tốt nhất đối với nàng.
Phụ thân bỏ sự đề phòng, tất cả việc làm âm thầm đều trở nên thuận lợi. Hắn giả vờ yêu Ngôn Tang, lợi dụng lòng hư vinh của Ngôn Tang và mơ ước đối với quyền lực của cha ả, lấy nàng làm lẽ, lại thờ ơ nhìn nàng hẹn hò kín đáo với thanh mai trúc mã, mang đứa con không thuộc về hắn.
Sau khi sinh con trai, tam thúc vẫn nhìn chằm chằm chức bang chủ quả nhiên bắt đầu rục rịch, thầm tập kết người ngựa muốn đoạt quyền. Hắn lại phóng tin tức Ngôn Tang tư thông với thị vệ ra, dưới chứng cứ vô cùng xác thực giết chết Ngôn Tang, khiến tam thúc không thể nhịn được nữa, rốt cục nổi lên can qua.
Mà trước lúc đó, hắn sớm đã để bằng hữu dược cốc của hắn hỗ trợ, đưa một nửa kế hoạch của hắn tiết lộ cho đại ca nàng, bảo y nhân thời cơ thích hợp dẫn người mai phục ở ngoài thành, đợi Vân Thủy loạn lên thì thừa cơ mà vào, một lần quét sạch.
Ai nào cũng không ngờ tới, thiếu chủ của Thập Tam Sát, hắn chỉ có sự hận thù vô tận với Thập Tam Sát. Chỉ có dùng cách này giúp Ngọc Sơn môn quật khởi một lần nữa, mới có thể hoàn toàn giải cứu cô nương mà hắn yêu sâu đậm.
Hắn nghĩ, tình yêu của hắn có tính là gì đâu. Nàng mất đi tình yêu của hắn, nhưng có thể có được một gia đình ấm áp một lần nữa, cha mẹ nàng, ca ca của nàng, cuộc sống đại tiểu thư không buồn không lo của nàng. Hắn có ở đó hay không, cũng không sao cả.
Sau khi Thập Tam Sát bị diệt thành, hắn ở trong cảnh chém giết thả mình xuống vách núi đã rơi khi còn bé, nhưng lần này không biết có được trời cao thương xót rồi sống sót dưới vực sâu nơi mây mù lượn quanh nữa không.
Hắn yêu sâu nặng như thế, cũng ẩn nhẫn như thế.
Hình ảnh xuất hiện ở trước mắt chậm rãi biến mất, cảnh cuối cùng là dáng vẻ hắn ngửa người rơi xuống vách đá, cong khóe môi, đáy mắt có nụ cười dịu dàng. Khóe mắt ửng đỏ của nàng không khỏi rơi xuống một giọt lệ, nhưng vẫn cười nói với Lưu Sênh: "Cô xem, chàng quả nhiên chưa chết, tôi phải đi tìm chàng."
Đúng vậy, chỉ cần cô tin tưởng thì hắn sẽ mãi mãi không chết.
Lưu Sênh nhìn bóng nàng lảo đảo đi xa, đóng cửa trúc lại.
Nàng nói xong lời này thì sắc mặt lại trắng thêm vài phần, chỉ là chân mày vẫn cau chặt, không còn có dáng vẻ ngây thơ đẹp đẽ lanh lợi trước kia nữa.
Lưu Sênh điểm lên chén trà hóa thành nước trong suốt, hỏi nàng: "Lẽ nào cô không hiếu kỳ đoạn chân tướng phía sau sao?"
Nàng nhìn mặt nước không chớp mắt, tiếng nói tựa như nỉ non trong đêm hè: "Thực ra chân tướng với tôi mà nói hoàn toàn không quan trọng. Bất kể chàng từng làm gì đối với tôi, chỉ cần nghĩ đến đó là chàng thì dường như đều có thể tha thứ."
Gió hè lay động lá trúc, cũng thổi bay một vài bức phủ đầy bụi đi.
Ở thời điểm Thập Tam Sát quật khởi, nội bộ của nó thật ra không tính là vững chắc. Đại ca của phụ thân Ngôn Tấn và ba vị thúc thúc của Ngôn Tấn, đám thủy tặc xuất thân vũ phu ai cũng không chịu được sự mê hoặc của quyền lực, tranh đấu gay gắt với nhau, hạ sát thủ.
Phụ thân của Ngôn Tấn để đạt được nhiều sự ủng hộ hơn đã cưới một con gái của chủ thế lực khác làm thiếp, khiến mẫu thân Ngôn Tấn là vợ cả từ đó bắt đầu những ngày tháng cầu sinh từ tỏng kẽ hở. Cuối cùng có một ngày, Ngôn Tấn và mẫu thân chịu đủ ức hiếp khó mà chịu được nữa nên mẫu thân đã đưa hắn đi. Nhưng mụ vợ lẽ đuổi cùng giết tận, phái người đuổi giết họ, mẫu thân vì bảo vệ hắn mà chết, lúc rơi xuống vách núi, hắn thấy trong đám người đuổi giết họ, có thị vệ quanh năm đi theo bên cạnh phụ thân.
Thì ra tất cả những việc này, đều được phụ thân ngầm đồng ý. Lão vì quyền lực, có thể hoàn toàn vứt bỏ nhân tính và cốt nhục tình thân.
Trời cao rủ lòng thương, Ngôn Tấn không chết trong loạn thế, hắn bắt đầu cuộc lưu lạc niên thiếu, chính vào lúc tơ liễu tung bay Dương Châu, hắn gặp Linh Lung, từ đó về sau gửi gắm chân tình trọn đời.
Thập Tam Sát từng bước xưng bá, phụ thân hắn rốt cục cũng ngồi vững chức bang chủ, nhắm mục tiêu vào Ngọc Sơn môn. Hắn biết người cha vô nhân tính sẽ làm ra những gì với Ngọc Sơn, nơi này như ngôi nhà nuôi lớn hắn, cô nương coi hắn như người thân hết lòng trân trọng, hắn làm sao có thể mở to mắt nhìn họ diệt vong.
Trong những năm Thập Tam Sát xưng bá, mụ vợ lẽ và con trai của mụ bị ám sát bỏ mình, bây giờ phụ thân hắn không có con nối dõi, nếu như hắn trở về thì chính là thiếu chủ duy nhất.
Vì vậy hắn rời đi.
Lặng yên không một tiếng động, không nói cho bất cứ ai, tạo ra cơ hội vô tình về tới bên cạnh phụ thân. Lão quả nhiên đón hắn về như người thừa kế, tuyên bố thân phận thiếu chủ của hắn.
Sau đó giống như lời đồn, Thập Tam Sát tấn công Ngọc Sơn môn, sau khi chiến thắng vốn muốn diệt sạch, là hắn khuyên can phụ thân. Hắn phân tích địa vị và ưu thế truyền thừa của Ngọc Sơn môn, để lão hiểu thu về dưới trướng so với diệt sạch tốt hơn rất nhiều, lại lấy hòa thân ra làm vật thế chấp, nắm con gái duy nhất của Ngọc Sơn môn trong tay thì Ngọc Sơn sẽ không dám có bất kỳ hành động lạ nào, cuối cùng cũng khiến phụ thân gật đầu đồng ý.
Chỉ là hắn không thể có bất cứ hành vi thân mật nào đối với Linh Lung khiến phụ thân nghi ngờ, chỉ có xa lánh, tổn thương, ngay cả bản thân Linh Lung cũng cho là hắn thật sự chỉ lấy nàng làm công cụ chứ đừng nói đến người khác. Đây là một mưu kế mạo hiểm như đùa với dao, hắn cũng không dám nói cho nàng biết, để nàng đặt mình ở bên ngoài là sự bảo vệ tốt nhất đối với nàng.
Phụ thân bỏ sự đề phòng, tất cả việc làm âm thầm đều trở nên thuận lợi. Hắn giả vờ yêu Ngôn Tang, lợi dụng lòng hư vinh của Ngôn Tang và mơ ước đối với quyền lực của cha ả, lấy nàng làm lẽ, lại thờ ơ nhìn nàng hẹn hò kín đáo với thanh mai trúc mã, mang đứa con không thuộc về hắn.
Sau khi sinh con trai, tam thúc vẫn nhìn chằm chằm chức bang chủ quả nhiên bắt đầu rục rịch, thầm tập kết người ngựa muốn đoạt quyền. Hắn lại phóng tin tức Ngôn Tang tư thông với thị vệ ra, dưới chứng cứ vô cùng xác thực giết chết Ngôn Tang, khiến tam thúc không thể nhịn được nữa, rốt cục nổi lên can qua.
Mà trước lúc đó, hắn sớm đã để bằng hữu dược cốc của hắn hỗ trợ, đưa một nửa kế hoạch của hắn tiết lộ cho đại ca nàng, bảo y nhân thời cơ thích hợp dẫn người mai phục ở ngoài thành, đợi Vân Thủy loạn lên thì thừa cơ mà vào, một lần quét sạch.
Ai nào cũng không ngờ tới, thiếu chủ của Thập Tam Sát, hắn chỉ có sự hận thù vô tận với Thập Tam Sát. Chỉ có dùng cách này giúp Ngọc Sơn môn quật khởi một lần nữa, mới có thể hoàn toàn giải cứu cô nương mà hắn yêu sâu đậm.
Hắn nghĩ, tình yêu của hắn có tính là gì đâu. Nàng mất đi tình yêu của hắn, nhưng có thể có được một gia đình ấm áp một lần nữa, cha mẹ nàng, ca ca của nàng, cuộc sống đại tiểu thư không buồn không lo của nàng. Hắn có ở đó hay không, cũng không sao cả.
Sau khi Thập Tam Sát bị diệt thành, hắn ở trong cảnh chém giết thả mình xuống vách núi đã rơi khi còn bé, nhưng lần này không biết có được trời cao thương xót rồi sống sót dưới vực sâu nơi mây mù lượn quanh nữa không.
Hắn yêu sâu nặng như thế, cũng ẩn nhẫn như thế.
Hình ảnh xuất hiện ở trước mắt chậm rãi biến mất, cảnh cuối cùng là dáng vẻ hắn ngửa người rơi xuống vách đá, cong khóe môi, đáy mắt có nụ cười dịu dàng. Khóe mắt ửng đỏ của nàng không khỏi rơi xuống một giọt lệ, nhưng vẫn cười nói với Lưu Sênh: "Cô xem, chàng quả nhiên chưa chết, tôi phải đi tìm chàng."
Đúng vậy, chỉ cần cô tin tưởng thì hắn sẽ mãi mãi không chết.
Lưu Sênh nhìn bóng nàng lảo đảo đi xa, đóng cửa trúc lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook