Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 11 - Chương 4
Không đến mấy ngày sau giang hồ đều biết cả, nữ la sát lại đi làm ác, tàn sát cả cung Lăng Tiêu khiến mọi người tức giận, đồng thời càng thêm kiêng kỵ võ công sâu hiểm khó dò của ả.
Những cô gái từng bái sư ở Lăng Tiêu rồi gả vào thế gia đều thề phải báo thù cho sư môn, kết hợp với mấy gia tộc lớn truy sát nữ la sát, Thẩm Trường Hành cũng gia nhập cùng bọn họ. Chàng thiếu niên ngây thơ khờ khạo dường như sau một đêm đã trưởng thành, hắn rốt cuộc hiểu ra câu mà đêm đó tiên nữ tỷ tỷ nói.
Thói đời là vậy, kẻ xấu nhiều hơn so với người tốt.
Hắn mở mắt trừng trừng nhìn lửa lớn thiêu rụi cung Lăng Tiêu, cuối cùng ngay cả thi thể nào là tiên nữ tỷ tỷ cũng không tìm ra, chỉ có thể nắm một nắm tro tàn đặt trong bình sứ mang theo người để luôn nhắc nhở bản thân phải báo thù cho nàng.
Tình ái giống như dây mây, điên cuồng sinh trưởng chỉ trong một ý nghĩ, bởi vì tiếc nuối và cầu mà không được cho nên càng khắc sâu vào trong cốt tủy. Tục ngữ nói anh hùng cứu mỹ nhân dễ lấy được tâm hồn thiếu nữ, thực ra ngược lại cũng vậy cả thôi.
Bọn họ dựa vào tin tức của cơ sở ngầm* mai phục trên đường, Thẩm Trường Hành nằm ở sau lũ hoa tử vi (ảnh dưới cmt) ven đường, thấy bóng dáng mà hắn hận thấu xương ấy tiến đến gần.
* người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường.
Người cầm đầu ra ám hiệu, mặt đường nổ khiến đá bay lên, lúc mưa tên bắn ra nàng ta rút thanh trường kiếm, ánh bạc cuồn cuộn. Ả đá người đánh lén phía sau một cước đến ngất, quần áo màu đỏ tía lại tựa như một đóa hoa tử vi lạnh lùng chợt nở rộ giữa không trung, thân thể đã xoay một vòng rơi xuống đỉnh đầu người giao thủ đối diện, hai tay cầm kiếm hung hãn đâm vào đỉnh đầu của y.
Máu tươi bắn ra, Thẩm Trường Hành hét lớn một tiếng nhào đến, nàng ta đột nhiên xoay người, vết thương trải rộng nửa gương mặt, một đôi mắt hờ hững không ánh sáng, trong nháy mắt trường kiếm của nàng ta đã lao đến, cũng may trật một tấc chỉ làm tổn thương bả vai hắn, nàng móc ra một viên đá ngũ sắc ném xuống mặt đất, giây lát sau liền nổ ra khói đặc.
"Nín thở! Là lưu độc đó!"
Thảo nào nàng không hoảng hốt chút nào thì ra là có kịch độc như thế trong tay, không ít người trúng chiêu đã ngã xuống, co quắp hai khóe miệng trào ra máu tươi, Thẩm Trường Hành cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Nhưng rõ ràng mạng vẫn chưa tuyệt, lúc tỉnh lại đã nằm trong ngôi miếu đổ nát, hắn khó khăn ngồi dậy, thấy cô gái y phục trắng ngồi ngay ngắn ở trước người. Môi mấp máy, cảm giác đỏ cả vành mắt, chợt nhào tới ôm lấy nàng, nghẹn ngào lên tiếng: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ còn sống."
Ngày ấy cung Lăng Tiêu bị diệt vừa may nàng xuống núi làm việc, bởi vậy mới tránh được một kiếp, ngày hôm trước đi ngang qua thấy Thẩm Trường Hành trọng thương hôn mê bèn tiện tay cứu hắn.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ lại cứu tôi một lần, tôi nợ tỷ hai cái mạng."
Nàng tựa ở trước tượng phật đổ nát, nét mặt lãnh đạm trông bầu trời mù mịt: "Tiện tay mà thôi."
Mặc dù nàng đã cứu hắn nhưng độc tính của lưu độc quá mạnh, vẫn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng nưh trước, nếu không được chữa trị kịp thời thì e là không chịu nổi một tháng. Khắp thiên hạ này người có thể chữa lưu độc, có lẽ chỉ có dược thánh thôi.
Ngày hôm sau đợi mưa ngừng, Thẩm Trường Hành liền lên đường đến cốc Bách Thảo, trước khi đi đã truyền tin cho Đông Phương Thuần, bảo y mau trở về cốc. Hắn kéo ống tay áo của nàng khẩn cầu: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ đi cùng tôi đi, tỷ nói đúng, trên đời này quá nhiều người xấu, võ thuật của tôi lại không tốt, nếu như lại gặp phải thì biết làm sao."
Mặt nàng không thay đổi nhìn hắn, con ngươi đen như mực không có vui buồn, hắn bị nhìn thế thì hơi chột dạ, rụt về phía sau, nghe tiếng nàng lạnh như tuyết trắng nơi núi cao vậy: "Được."
Nàng luôn kiệm lời, Thẩm Trường Hành nói gì nàng cũng chỉ nghe, hình như không cảm thấy hắn ồn ào, cứ như thế, hắn cảm thấy chắc là nàng thích nghe hắn nói, thế là cả đường đi miệng hầu như không ngừng.
Lúc nghỉ ngơi trong rừng, một con sẻ thông (ảnh dưới cmt) rơi vào giữa hoa cỏ kêu ing ỏi, hắn vồ tới bắt chẳng được còn té ngã, trong lúc ngẩn ngơ thấy nàng nở nụ cười, lại tựa như là ảo giác.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thích sẻ thông à?"
Nàng tùy ý khảy một cây cỏ dại: "Không sai." Hơi dừng lại, "Giống huynh lắm."
Hắn ngạc nhiên tiến tới: "Giống chỗ nào?"
Nàng thờ ơ ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Líu ríu."
Mặc dù dọc đường đi hắn đùa cợt, cố ý kéo dài cuộc hành trình hết sức rõ ràng, bọn họ vẫn tới cốc Bách Thảo sau mười ngày.
Thẩm Trường Hành làm ra vẻ ngây thơ vô tội, đáy mắt lại không giấu nổi sự giảo hoạt: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hành tẩu giang hồ cần rất nhiều linh đan diệu dược, cùng đến cốc Bách Thảo ở một thời gian với tôi đi, có thể bắt Đông Phương Thuần tự tay luyện đan thuốc đấy."
Một đám bướm trắng giật mình trong hoa cỏ phía sau, ánh tà lọt qua mây trôi chiếu lên núi xa, thực ra nàng cũng không biết tại sao mình lại đồng ý với hắn, chỉ là tiếng "được" ấy vừa ra khỏi miệng thì nụ cười của hắn trong cảnh hoàng hôn nặng nề bỗng nhiên lóe ra ánh sáng của mặt trời lúc mới mọc.
Đông Phương Thuần đã chuẩn bị thanh lọc độc dược xong, thấy Thẩm Trường Hành quả thực dẫn theo một cô gái mặc quần áo trắng đến đây bèn hỏi hắn: "Đây chính là tiên nữ tỷ tỷ huynh nhắc tới?"
Thẩm Trường Hành dùng sức gật đầu, nháy mắt với y: Thế nào, ánh mắt của tôi không tệ chứ. Đông Phương Thuần bĩu môi, làm ra dáng vẻ gia trưởng: "Tên là gì thế?"
Thẩm Trường Hành nghiêng đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm hỏi: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ tên là gì nhỉ?"
Chân Đông Phương Thuần lảo đảo, đầu ngón tay run rẩy: "Huynh huynh huynh, huynh thậm chí ngay cả tên người ta cũng không biết."
Cốc Bách Thảo trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trắng tím hồng vàng từng khoảnh lớn nở rộ trong sắc sương mờ, gió hè thổi mười dặm, đem khói vây liễu, đệ tử trong cốc chắc có cầm sắt hòa minh*, tiếng đàn như kể lể.
* ý chỉ vợ chồng hòa hợp.
Nàng ngắt một đóa phượng tiên diễm lệ, tiếng nói mang theo sự huong vắng nghìn năm lan tràn theo thời gian: "Hí Giang."
Thực ra trong nháy mắt ấy nàng hơi mờ mịt, chỉ vì lâu lắm rồi không có ai hỏi đến tên của nàng, lâu đến mức khi nói hai chữ "Hí Giang" này, nàng thậm chí cảm thấy không phải là bản thân mình vậy.
Đông Phương Thuần định ra kế hoạch thanh độc một tháng cho hắn, Thẩm Trường Hành là khách quen của cốc Bách Thảo, thời gian nhàn hạ thường đưa Hí Giang đi xem cảnh đẹp trong mắt hắn. Mặc dù tác phong nàng lãnh đạm nhưng vẫn im lặng không lên tiếng đi theo phía sau hắn, nhìn hắn mặt mày hớn hở nói những chuyện vui vẻ, tựa như một cục đá rơi xuống cái giếng cổ không sóng, rung động thật lâu mà không tan.
Sau nửa tháng Hí Giang từ biệt với Thẩm Trường Hành, trong mắt hắn có sự cô đơn không nỡ, nhưng không ép ở lại, chỉ lấy rất nhiều đan dược tốt nhất cho Hí Giang, suýt chút nữa móc hết của cải của dược thánh, vẻ mặt trịnh trọng nói cho nàng hay: Nhất định không được để bị thương, bảo vệ tốt bản thân.
Ngày hôm rời khỏi trời mưa phùn lất phất, Thẩm Trường Hành đem một cây ô hoa xanh đặt vào tay Hí Giang, gương mặt tuấn tú nặn ra nụ cười: "Tiên nữ tỷ tỷ, lúc nào tôi mới có thể gặp lại tỷ?"
Hí Giang xòe ô ra, hài thêu trắng bị nước mưa làm ướt hai bên: "Có thể sẽ không gặp lại nữa."
Hạt mưa đánh vào mặt dù có tiến vang nhỏ, nàng phân hoa phất liễu* càng lúc càng xa trong màn mưa, còn Thẩm Trường Hành rốt cục cũng lấy dũng khí hô to: "Hí Giang, tỷ nói tỷ vẫn luôn một mình, tôi cho tỷ một gia đình có được hay không?"
* ý chỉ dáng vẻ đi lại đẹp đẽ của người con gái.
Bóng lưng của Hí Giang dường như cứng lại nhưng nhịp bước không hề dừng lại, mưa lớn xối xả, bóng dáng của nàng biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Những cô gái từng bái sư ở Lăng Tiêu rồi gả vào thế gia đều thề phải báo thù cho sư môn, kết hợp với mấy gia tộc lớn truy sát nữ la sát, Thẩm Trường Hành cũng gia nhập cùng bọn họ. Chàng thiếu niên ngây thơ khờ khạo dường như sau một đêm đã trưởng thành, hắn rốt cuộc hiểu ra câu mà đêm đó tiên nữ tỷ tỷ nói.
Thói đời là vậy, kẻ xấu nhiều hơn so với người tốt.
Hắn mở mắt trừng trừng nhìn lửa lớn thiêu rụi cung Lăng Tiêu, cuối cùng ngay cả thi thể nào là tiên nữ tỷ tỷ cũng không tìm ra, chỉ có thể nắm một nắm tro tàn đặt trong bình sứ mang theo người để luôn nhắc nhở bản thân phải báo thù cho nàng.
Tình ái giống như dây mây, điên cuồng sinh trưởng chỉ trong một ý nghĩ, bởi vì tiếc nuối và cầu mà không được cho nên càng khắc sâu vào trong cốt tủy. Tục ngữ nói anh hùng cứu mỹ nhân dễ lấy được tâm hồn thiếu nữ, thực ra ngược lại cũng vậy cả thôi.
Bọn họ dựa vào tin tức của cơ sở ngầm* mai phục trên đường, Thẩm Trường Hành nằm ở sau lũ hoa tử vi (ảnh dưới cmt) ven đường, thấy bóng dáng mà hắn hận thấu xương ấy tiến đến gần.
* người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường.
Người cầm đầu ra ám hiệu, mặt đường nổ khiến đá bay lên, lúc mưa tên bắn ra nàng ta rút thanh trường kiếm, ánh bạc cuồn cuộn. Ả đá người đánh lén phía sau một cước đến ngất, quần áo màu đỏ tía lại tựa như một đóa hoa tử vi lạnh lùng chợt nở rộ giữa không trung, thân thể đã xoay một vòng rơi xuống đỉnh đầu người giao thủ đối diện, hai tay cầm kiếm hung hãn đâm vào đỉnh đầu của y.
Máu tươi bắn ra, Thẩm Trường Hành hét lớn một tiếng nhào đến, nàng ta đột nhiên xoay người, vết thương trải rộng nửa gương mặt, một đôi mắt hờ hững không ánh sáng, trong nháy mắt trường kiếm của nàng ta đã lao đến, cũng may trật một tấc chỉ làm tổn thương bả vai hắn, nàng móc ra một viên đá ngũ sắc ném xuống mặt đất, giây lát sau liền nổ ra khói đặc.
"Nín thở! Là lưu độc đó!"
Thảo nào nàng không hoảng hốt chút nào thì ra là có kịch độc như thế trong tay, không ít người trúng chiêu đã ngã xuống, co quắp hai khóe miệng trào ra máu tươi, Thẩm Trường Hành cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Nhưng rõ ràng mạng vẫn chưa tuyệt, lúc tỉnh lại đã nằm trong ngôi miếu đổ nát, hắn khó khăn ngồi dậy, thấy cô gái y phục trắng ngồi ngay ngắn ở trước người. Môi mấp máy, cảm giác đỏ cả vành mắt, chợt nhào tới ôm lấy nàng, nghẹn ngào lên tiếng: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ còn sống."
Ngày ấy cung Lăng Tiêu bị diệt vừa may nàng xuống núi làm việc, bởi vậy mới tránh được một kiếp, ngày hôm trước đi ngang qua thấy Thẩm Trường Hành trọng thương hôn mê bèn tiện tay cứu hắn.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ lại cứu tôi một lần, tôi nợ tỷ hai cái mạng."
Nàng tựa ở trước tượng phật đổ nát, nét mặt lãnh đạm trông bầu trời mù mịt: "Tiện tay mà thôi."
Mặc dù nàng đã cứu hắn nhưng độc tính của lưu độc quá mạnh, vẫn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng nưh trước, nếu không được chữa trị kịp thời thì e là không chịu nổi một tháng. Khắp thiên hạ này người có thể chữa lưu độc, có lẽ chỉ có dược thánh thôi.
Ngày hôm sau đợi mưa ngừng, Thẩm Trường Hành liền lên đường đến cốc Bách Thảo, trước khi đi đã truyền tin cho Đông Phương Thuần, bảo y mau trở về cốc. Hắn kéo ống tay áo của nàng khẩn cầu: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ đi cùng tôi đi, tỷ nói đúng, trên đời này quá nhiều người xấu, võ thuật của tôi lại không tốt, nếu như lại gặp phải thì biết làm sao."
Mặt nàng không thay đổi nhìn hắn, con ngươi đen như mực không có vui buồn, hắn bị nhìn thế thì hơi chột dạ, rụt về phía sau, nghe tiếng nàng lạnh như tuyết trắng nơi núi cao vậy: "Được."
Nàng luôn kiệm lời, Thẩm Trường Hành nói gì nàng cũng chỉ nghe, hình như không cảm thấy hắn ồn ào, cứ như thế, hắn cảm thấy chắc là nàng thích nghe hắn nói, thế là cả đường đi miệng hầu như không ngừng.
Lúc nghỉ ngơi trong rừng, một con sẻ thông (ảnh dưới cmt) rơi vào giữa hoa cỏ kêu ing ỏi, hắn vồ tới bắt chẳng được còn té ngã, trong lúc ngẩn ngơ thấy nàng nở nụ cười, lại tựa như là ảo giác.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thích sẻ thông à?"
Nàng tùy ý khảy một cây cỏ dại: "Không sai." Hơi dừng lại, "Giống huynh lắm."
Hắn ngạc nhiên tiến tới: "Giống chỗ nào?"
Nàng thờ ơ ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Líu ríu."
Mặc dù dọc đường đi hắn đùa cợt, cố ý kéo dài cuộc hành trình hết sức rõ ràng, bọn họ vẫn tới cốc Bách Thảo sau mười ngày.
Thẩm Trường Hành làm ra vẻ ngây thơ vô tội, đáy mắt lại không giấu nổi sự giảo hoạt: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hành tẩu giang hồ cần rất nhiều linh đan diệu dược, cùng đến cốc Bách Thảo ở một thời gian với tôi đi, có thể bắt Đông Phương Thuần tự tay luyện đan thuốc đấy."
Một đám bướm trắng giật mình trong hoa cỏ phía sau, ánh tà lọt qua mây trôi chiếu lên núi xa, thực ra nàng cũng không biết tại sao mình lại đồng ý với hắn, chỉ là tiếng "được" ấy vừa ra khỏi miệng thì nụ cười của hắn trong cảnh hoàng hôn nặng nề bỗng nhiên lóe ra ánh sáng của mặt trời lúc mới mọc.
Đông Phương Thuần đã chuẩn bị thanh lọc độc dược xong, thấy Thẩm Trường Hành quả thực dẫn theo một cô gái mặc quần áo trắng đến đây bèn hỏi hắn: "Đây chính là tiên nữ tỷ tỷ huynh nhắc tới?"
Thẩm Trường Hành dùng sức gật đầu, nháy mắt với y: Thế nào, ánh mắt của tôi không tệ chứ. Đông Phương Thuần bĩu môi, làm ra dáng vẻ gia trưởng: "Tên là gì thế?"
Thẩm Trường Hành nghiêng đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm hỏi: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ tên là gì nhỉ?"
Chân Đông Phương Thuần lảo đảo, đầu ngón tay run rẩy: "Huynh huynh huynh, huynh thậm chí ngay cả tên người ta cũng không biết."
Cốc Bách Thảo trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trắng tím hồng vàng từng khoảnh lớn nở rộ trong sắc sương mờ, gió hè thổi mười dặm, đem khói vây liễu, đệ tử trong cốc chắc có cầm sắt hòa minh*, tiếng đàn như kể lể.
* ý chỉ vợ chồng hòa hợp.
Nàng ngắt một đóa phượng tiên diễm lệ, tiếng nói mang theo sự huong vắng nghìn năm lan tràn theo thời gian: "Hí Giang."
Thực ra trong nháy mắt ấy nàng hơi mờ mịt, chỉ vì lâu lắm rồi không có ai hỏi đến tên của nàng, lâu đến mức khi nói hai chữ "Hí Giang" này, nàng thậm chí cảm thấy không phải là bản thân mình vậy.
Đông Phương Thuần định ra kế hoạch thanh độc một tháng cho hắn, Thẩm Trường Hành là khách quen của cốc Bách Thảo, thời gian nhàn hạ thường đưa Hí Giang đi xem cảnh đẹp trong mắt hắn. Mặc dù tác phong nàng lãnh đạm nhưng vẫn im lặng không lên tiếng đi theo phía sau hắn, nhìn hắn mặt mày hớn hở nói những chuyện vui vẻ, tựa như một cục đá rơi xuống cái giếng cổ không sóng, rung động thật lâu mà không tan.
Sau nửa tháng Hí Giang từ biệt với Thẩm Trường Hành, trong mắt hắn có sự cô đơn không nỡ, nhưng không ép ở lại, chỉ lấy rất nhiều đan dược tốt nhất cho Hí Giang, suýt chút nữa móc hết của cải của dược thánh, vẻ mặt trịnh trọng nói cho nàng hay: Nhất định không được để bị thương, bảo vệ tốt bản thân.
Ngày hôm rời khỏi trời mưa phùn lất phất, Thẩm Trường Hành đem một cây ô hoa xanh đặt vào tay Hí Giang, gương mặt tuấn tú nặn ra nụ cười: "Tiên nữ tỷ tỷ, lúc nào tôi mới có thể gặp lại tỷ?"
Hí Giang xòe ô ra, hài thêu trắng bị nước mưa làm ướt hai bên: "Có thể sẽ không gặp lại nữa."
Hạt mưa đánh vào mặt dù có tiến vang nhỏ, nàng phân hoa phất liễu* càng lúc càng xa trong màn mưa, còn Thẩm Trường Hành rốt cục cũng lấy dũng khí hô to: "Hí Giang, tỷ nói tỷ vẫn luôn một mình, tôi cho tỷ một gia đình có được hay không?"
* ý chỉ dáng vẻ đi lại đẹp đẽ của người con gái.
Bóng lưng của Hí Giang dường như cứng lại nhưng nhịp bước không hề dừng lại, mưa lớn xối xả, bóng dáng của nàng biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook