Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 10 - Chương 4
Nàng ở lại Định Lâm Tự đã một tháng, mỗi ngày ăn chay nghe kinh Phật, lại không biết vì tìm nàng mà dưới chân núi đã nổi lên phong ba dư luận.
Năm trước nàng đến Lạc Thành ở Kim Lăng tham gia Lưu Hoa yến, bị em trai của thành chủ ngắm trúng, nàng đã trốn đông trốn tây ở Tây Tạng được một thời gian, về sau tiến vào sa mạc thì mất tung mất tích, vị em trai đó còn phái người đến sa mạc tìm nàng.
Tìm lâu không thấy liền cho rằng nàng đã mệnh tàn ở sa mạc, khóc lóc muốn tuẫn tình, thành chủ Lạc Thành đau đầu sai người đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Phi Hồ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Một tháng sau đó, Thanh Viễn xuống núi du ngoạn, nàng lấy lý do bản thân là phận con gái yếu đuối không dám xuống núi một mình nên đi cùng hắn. Thanh Viễn mặc áo xanh mang mũ rộng vành đi trên đường nhỏ giữa khu rừng, ánh nắng hắt bóng hắn lên những tán cây, bóng lưng cao mà tao nhã, khí chất yên tĩnh khiến ánh nắng trong núi này đều lạnh lẽo thêm nhiều. Nàng bẻ một nhánh liễu ung dung đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại huýt sáo vài cái.
Lên đến đường lớn rốt cuộc hắn cũng mở lời: “Tiểu tăng đã hộ tống thí chủ xuống núi, xin từ biệt.”
Nàng tiến sát lên, ngón tay nhỏ nhắn khoác lên trên vai hắn, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng ngần, ống tay áo có thêu năm cánh hoa Phù Tang: “Huynh có biết hay không, trên giang hồ kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu như huynh đuổi tôi đi, nói không chừng sau một khắc tôi sẽ bị người ta giết. Trời cao có đức hiếu sinh, huynh nhẫn tâm sao?”
Vừa mới nói xong, phía trước một tràng tiếng bước chân ngựa, một đoàn người phi vụt qua lại chợt siết chặt dây cương, sửng sốt hô to: “Là Phi Hồ! Mau nhanh chóng bắt nàng ta lại!”
Nếu là thường ngày nàng nhất định cười và xách đao lên nghênh địch, nhưng lúc này lại lập tức trốn ra sau lưng Thanh Viễn. Mũ rộng vành che nửa gương mặt sâu mờ, quả nhiên hắn xuất thủ đánh lui người đến, hai tay chắp lại nói một tiếng A Di Đà Phật.
“Không biết Phi Hồ thí chủ vì sao đắc tội với hiệp sĩ?”
“Hòa thượng?” Tên dẫn đầu xoay người nhảy xuống, nhíu mày dò xét, “Đệ đệ của thành chủ Lạc Thành vì ả mà tìm cái chết, thành chủ có lệnh ai có thể tìm thấy ả sẽ được trọng thưởng, đại sư chớ nên can thiệp việc của thành chủ Lạc Thành.”
Lạc Thành Kim Lăng, võ lâm chí tôn.
Thanh Viễn khẽ nhíu mày: ”Tiểu tăng cũng không biết Lạc Thành gì cả, chỉ là chuyện nhân duyên không thể cưỡng cầu, bản thân hiệp sĩ vì tư lợi ép buộc người khác, quả thật sai lầm.”
Nàng thò đầu ra: “Đúng đúng đúng, tôi đã quy cửa Phật, đoạn tình tuyệt tâm, không nói chuyện cưới gả.”
Thanh Viễn nghiêng người nhìn nàng, bất mãn vì nàng nói dối nhưng không vạch trần.
Những người kia nào nghe những lời này, chỉ nói hòa thượng này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi vây quanh. Hắn đẩy Phi Hồ về phía sau, tiếng nói vẫn thờ ơ: “Đứng ra đằng sau, tránh bị tổn thương.”
Lần đầu tiên nàng không cần xuất thủ chỉ đứng ở sau lưng người khác. Áo xanh tung bay trong không trung, mũ rộng vành hạ xuống khiến nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, trong tưởng tượng nhất định môi mím chặt, lông mày hơi cong, phút chốc say giữa ban ngày.
Lúc hắn đánh ngã người cuối cùng, mũi chân nàng điểm một cái bay vọt lên ngựa, bên trong sắc sương mù vươn tay về phía hắn, đuôi lông mày mang ý cười nhếch lên: “Lên ngựa.”
Hắn thản nhiên nhìn cánh tay trắng nõn thon dài kia, xoay người lên một con ngựa khác.
Hắn vốn định yên lặng hóa duyên, truyền kinh phật, bất đắc dĩ có Phi Hồ đi cùng không còn chút thanh tĩnh nào cả. Dọc đường đi đều giao thủ cùng các môn phái khác, Phật pháp ít nhiều chưa hiểu nhưng công phu các môn phái cao thâm đánh qua một lượt liền hiểu rõ, võ công tăng thêm nhiều, quả thật khiến người ta không biết phải làm sao.
Có không ít người muốn Lạc Thành phải nợ ân tình của mình, Phi Hồ tức giận hổn hển rống lên với vị công tử áo lam: “Trần Huyền Anh! Lần trước không phải ngươi đuổi theo nói thích ta sao? Sao bây giờ lại đuổi theo đem ta cho người khác, ngươi thích ta như thế sao?”
Bị Thanh Viễn mang lên lưng ngựa bỏ chạy
Nàng chằm chằm nhìn hắn: “Tại sao phải chạy?”
Hắn liếc nàng: “Vì đánh không lại.”
Đã là tháng chạp lạnh trời, ban đêm bọn họ nhóm lửa tại rừng cây, nàng đem bánh nướng và nước đưa cho hắn đang ngồi thiền, bắt đầu nướng thỏ rừng cho mình, mùi thơm khiến nàng nuốt nước miếng, hắn lại như nhập định không hề có động tĩnh gì.
Cái gọi là bữa ăn đẹp mắt, trong ngọn lửa nàng nhìn gương mặt hết sức tuấn tú kia, cảm thấy mình cũng không phải đói bụng đến thế.
Mai trắng nơi đỉnh núi xa yếu ớt nở rộ, ánh sao đêm lấp lánh, hương lạnh dệt lưới, nàng rón rén tới gần hắn, dưới ánh trăng mái tóc dài chạm mắt cá chân, những ngọn tóc dính đầy hoa lá khô rơi.
Hắn mở mắt không báo trước, không hề bận tâm con ngươi như muốn nhìn thẳng vào trong đáy lòng nàng.
Nàng thẳng lưng: “Tôi lạnh.”
Trong bóng đêm hình như hắn lại thở dài, đi nhặt cây củi đốt lửa lớn hơn, nàng dựa vào hắn dè chừng, nghe thấy tiếng nói lãnh đạm của hắn: “Dọc đường tôi du ngoạn tu học gian khổ, cô không cần đi theo chịu khổ.”
Nàng quay đầu, tóc đen buộc ở trước ngực, ngày trước kiêu ngạo ngang ngạnh lúc này bộ dạng vô cùng dịu dàng mềm mại: “Không đi theo huynh huynh thì ai bảo vệ tôi.”
Hắn xếp bằng nhập định, không đáp lại.
Nửa đêm nàng tựa vào hắn ngủ thật say, thân người hắn cứng nhắc, rốt cuộc cũng không
đẩy nàng ra.
Chưa từng nghe nói hòa thượng du ngoạn còn mang theo một cô nương, không biết Phật Tổ sẽ nghĩ như thế nào. Hắn ra hóa duyên, trông thấy nàng bẻ một đóa hoa vẫy tay chào hắn, sau lưng một khoảnh đỏ màu hoa đào nở rộ, trải rộng từ từ mười dặm khói.
Nàng ăn màn thầu hắn đưa: “Trước kia ở dưới cây hoa đào tôi từng nhặt một cô nhi, nàng nằm trong tã lót sắp bị đông chết.”
Ngón tay quấn quanh tóc xanh khi nhớ lại hồi ức cũ, quay đầu, khóe mắt hơi nhếch lên: “Tôi mang nó theo bên người cùng nhau xông xáo giang hồ, nhưng tôi không thể chăm sóc đứa trẻ, nó đi theo tôi sẽ chịu nhiều khổ cực, về sau tôi đưa nó đến Thuần Dương. Nó ở đó sẽ có sư phụ mới và đồng môn, bất kể như thế nào, chí ít sẽ không phiêu bạt cô độc. Bây giờ, có lẽ đã cao lớn hơn tôi rồi, chắc nó đã quên mất tôi.”
Nàng phủi phủi tay, thở dài: “Vẫn là một mình thì tốt, không có ràng buộc lo lắng.”
Hắn không nói, khẽ nhìn nàng,
Đang lúc xuân hoa đào rơi, người của Lạc Thành rốt cuộc tìm được nàng, ảnh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh không thể so với người giang hồ, võ công của Thanh Viễn cho dù giỏi thì hai người bọn họ vẫn không thể xông ra khỏi vòng vây.
Nàng nắm lấy góc áo của hắn khẩn trương nói: “Huynh có thể nhờ Phật Tổ giúp chúng ta không?”
Trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm cảm như cười như không: “Không thể”. Dừng một lúc, “Đừng sợ.”
Nàng thất thần hiếm thấy hắn cười còn nói câu đừng sợ khiến người khác an tâm.
Từ khi đi theo bên cạnh Thanh Viễn, đao Phá Vân đã lâu không ra khỏi vỏ. Nàng gặp một người đàn ông không cần để nàng rút đao, đáng tiếc người đàn ông này lại yêu Phật Tổ…
Ảnh vệ lại xông đến, nàng đâm Phá Vân vào vai đối phương, Thanh Viễn đánh một chưởng khiến người đánh lén lui lại, mày nhíu lại: “Không được hại người.”
Nàng bĩu môi, lại công kích bằng sống lưng đao. Hắn bảo vệ ở phía trước nàng từng bước lui giữ, từ từ tiến gần vách đá. Mắt nàng nhìn thăm dò khe núi đầy mây trắng, nghĩ thầm, hắn không phải là muốn nhảy xuống từ chỗ này để trốn thoát đấy chứ, nhưng mà…
Còn chưa nghĩ xong, một tay hắn đã ôm nàng vào lòng thả người nhảy xuống.
Tiếng gió phần phật bên tai, trong sương mù dày đặc vách đá chập chờn cỏ hoang, hắn đoạt lấy đao Phá Vân trong tay nàng đâm vào vách núi, bên tai vang lên tiếng va chạm chói tai, thân thể rơi xuống rốt cục cũng lung lay dừng lại.
Nàng ôm chặt hắn, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một đường cong mỹ lệ của cằm hắn, có thể cảm giác tay hắn ôm nàng dần dần siết chặt, tiếng nói lại hoàn toàn lãnh đạm như trước: “Đừng sợ.”
Nàng im lặng cười cười, vùi vào vai của hắn: “Có người, tôi không sợ.”
Kỳ thật ngẫm lại cũng biết, nàng từng giết người, còn hắn ngay cả con kiến cũng không giẫm chết, nhưng bất kỳ lúc nào hắn cũng bảo vệ nàng ở sau lưng, coi nàng là tiểu cô nương cần bảo vệ.
Người tu Phật là người phổ yêu chúng sinh, giờ này khắc này, nàng lại sinh ra muốn độc chiếm phần ý nghĩ yêu này.
Edit: Tứ Vũ
Năm trước nàng đến Lạc Thành ở Kim Lăng tham gia Lưu Hoa yến, bị em trai của thành chủ ngắm trúng, nàng đã trốn đông trốn tây ở Tây Tạng được một thời gian, về sau tiến vào sa mạc thì mất tung mất tích, vị em trai đó còn phái người đến sa mạc tìm nàng.
Tìm lâu không thấy liền cho rằng nàng đã mệnh tàn ở sa mạc, khóc lóc muốn tuẫn tình, thành chủ Lạc Thành đau đầu sai người đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Phi Hồ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Một tháng sau đó, Thanh Viễn xuống núi du ngoạn, nàng lấy lý do bản thân là phận con gái yếu đuối không dám xuống núi một mình nên đi cùng hắn. Thanh Viễn mặc áo xanh mang mũ rộng vành đi trên đường nhỏ giữa khu rừng, ánh nắng hắt bóng hắn lên những tán cây, bóng lưng cao mà tao nhã, khí chất yên tĩnh khiến ánh nắng trong núi này đều lạnh lẽo thêm nhiều. Nàng bẻ một nhánh liễu ung dung đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại huýt sáo vài cái.
Lên đến đường lớn rốt cuộc hắn cũng mở lời: “Tiểu tăng đã hộ tống thí chủ xuống núi, xin từ biệt.”
Nàng tiến sát lên, ngón tay nhỏ nhắn khoác lên trên vai hắn, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng ngần, ống tay áo có thêu năm cánh hoa Phù Tang: “Huynh có biết hay không, trên giang hồ kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu như huynh đuổi tôi đi, nói không chừng sau một khắc tôi sẽ bị người ta giết. Trời cao có đức hiếu sinh, huynh nhẫn tâm sao?”
Vừa mới nói xong, phía trước một tràng tiếng bước chân ngựa, một đoàn người phi vụt qua lại chợt siết chặt dây cương, sửng sốt hô to: “Là Phi Hồ! Mau nhanh chóng bắt nàng ta lại!”
Nếu là thường ngày nàng nhất định cười và xách đao lên nghênh địch, nhưng lúc này lại lập tức trốn ra sau lưng Thanh Viễn. Mũ rộng vành che nửa gương mặt sâu mờ, quả nhiên hắn xuất thủ đánh lui người đến, hai tay chắp lại nói một tiếng A Di Đà Phật.
“Không biết Phi Hồ thí chủ vì sao đắc tội với hiệp sĩ?”
“Hòa thượng?” Tên dẫn đầu xoay người nhảy xuống, nhíu mày dò xét, “Đệ đệ của thành chủ Lạc Thành vì ả mà tìm cái chết, thành chủ có lệnh ai có thể tìm thấy ả sẽ được trọng thưởng, đại sư chớ nên can thiệp việc của thành chủ Lạc Thành.”
Lạc Thành Kim Lăng, võ lâm chí tôn.
Thanh Viễn khẽ nhíu mày: ”Tiểu tăng cũng không biết Lạc Thành gì cả, chỉ là chuyện nhân duyên không thể cưỡng cầu, bản thân hiệp sĩ vì tư lợi ép buộc người khác, quả thật sai lầm.”
Nàng thò đầu ra: “Đúng đúng đúng, tôi đã quy cửa Phật, đoạn tình tuyệt tâm, không nói chuyện cưới gả.”
Thanh Viễn nghiêng người nhìn nàng, bất mãn vì nàng nói dối nhưng không vạch trần.
Những người kia nào nghe những lời này, chỉ nói hòa thượng này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi vây quanh. Hắn đẩy Phi Hồ về phía sau, tiếng nói vẫn thờ ơ: “Đứng ra đằng sau, tránh bị tổn thương.”
Lần đầu tiên nàng không cần xuất thủ chỉ đứng ở sau lưng người khác. Áo xanh tung bay trong không trung, mũ rộng vành hạ xuống khiến nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, trong tưởng tượng nhất định môi mím chặt, lông mày hơi cong, phút chốc say giữa ban ngày.
Lúc hắn đánh ngã người cuối cùng, mũi chân nàng điểm một cái bay vọt lên ngựa, bên trong sắc sương mù vươn tay về phía hắn, đuôi lông mày mang ý cười nhếch lên: “Lên ngựa.”
Hắn thản nhiên nhìn cánh tay trắng nõn thon dài kia, xoay người lên một con ngựa khác.
Hắn vốn định yên lặng hóa duyên, truyền kinh phật, bất đắc dĩ có Phi Hồ đi cùng không còn chút thanh tĩnh nào cả. Dọc đường đi đều giao thủ cùng các môn phái khác, Phật pháp ít nhiều chưa hiểu nhưng công phu các môn phái cao thâm đánh qua một lượt liền hiểu rõ, võ công tăng thêm nhiều, quả thật khiến người ta không biết phải làm sao.
Có không ít người muốn Lạc Thành phải nợ ân tình của mình, Phi Hồ tức giận hổn hển rống lên với vị công tử áo lam: “Trần Huyền Anh! Lần trước không phải ngươi đuổi theo nói thích ta sao? Sao bây giờ lại đuổi theo đem ta cho người khác, ngươi thích ta như thế sao?”
Bị Thanh Viễn mang lên lưng ngựa bỏ chạy
Nàng chằm chằm nhìn hắn: “Tại sao phải chạy?”
Hắn liếc nàng: “Vì đánh không lại.”
Đã là tháng chạp lạnh trời, ban đêm bọn họ nhóm lửa tại rừng cây, nàng đem bánh nướng và nước đưa cho hắn đang ngồi thiền, bắt đầu nướng thỏ rừng cho mình, mùi thơm khiến nàng nuốt nước miếng, hắn lại như nhập định không hề có động tĩnh gì.
Cái gọi là bữa ăn đẹp mắt, trong ngọn lửa nàng nhìn gương mặt hết sức tuấn tú kia, cảm thấy mình cũng không phải đói bụng đến thế.
Mai trắng nơi đỉnh núi xa yếu ớt nở rộ, ánh sao đêm lấp lánh, hương lạnh dệt lưới, nàng rón rén tới gần hắn, dưới ánh trăng mái tóc dài chạm mắt cá chân, những ngọn tóc dính đầy hoa lá khô rơi.
Hắn mở mắt không báo trước, không hề bận tâm con ngươi như muốn nhìn thẳng vào trong đáy lòng nàng.
Nàng thẳng lưng: “Tôi lạnh.”
Trong bóng đêm hình như hắn lại thở dài, đi nhặt cây củi đốt lửa lớn hơn, nàng dựa vào hắn dè chừng, nghe thấy tiếng nói lãnh đạm của hắn: “Dọc đường tôi du ngoạn tu học gian khổ, cô không cần đi theo chịu khổ.”
Nàng quay đầu, tóc đen buộc ở trước ngực, ngày trước kiêu ngạo ngang ngạnh lúc này bộ dạng vô cùng dịu dàng mềm mại: “Không đi theo huynh huynh thì ai bảo vệ tôi.”
Hắn xếp bằng nhập định, không đáp lại.
Nửa đêm nàng tựa vào hắn ngủ thật say, thân người hắn cứng nhắc, rốt cuộc cũng không
đẩy nàng ra.
Chưa từng nghe nói hòa thượng du ngoạn còn mang theo một cô nương, không biết Phật Tổ sẽ nghĩ như thế nào. Hắn ra hóa duyên, trông thấy nàng bẻ một đóa hoa vẫy tay chào hắn, sau lưng một khoảnh đỏ màu hoa đào nở rộ, trải rộng từ từ mười dặm khói.
Nàng ăn màn thầu hắn đưa: “Trước kia ở dưới cây hoa đào tôi từng nhặt một cô nhi, nàng nằm trong tã lót sắp bị đông chết.”
Ngón tay quấn quanh tóc xanh khi nhớ lại hồi ức cũ, quay đầu, khóe mắt hơi nhếch lên: “Tôi mang nó theo bên người cùng nhau xông xáo giang hồ, nhưng tôi không thể chăm sóc đứa trẻ, nó đi theo tôi sẽ chịu nhiều khổ cực, về sau tôi đưa nó đến Thuần Dương. Nó ở đó sẽ có sư phụ mới và đồng môn, bất kể như thế nào, chí ít sẽ không phiêu bạt cô độc. Bây giờ, có lẽ đã cao lớn hơn tôi rồi, chắc nó đã quên mất tôi.”
Nàng phủi phủi tay, thở dài: “Vẫn là một mình thì tốt, không có ràng buộc lo lắng.”
Hắn không nói, khẽ nhìn nàng,
Đang lúc xuân hoa đào rơi, người của Lạc Thành rốt cuộc tìm được nàng, ảnh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh không thể so với người giang hồ, võ công của Thanh Viễn cho dù giỏi thì hai người bọn họ vẫn không thể xông ra khỏi vòng vây.
Nàng nắm lấy góc áo của hắn khẩn trương nói: “Huynh có thể nhờ Phật Tổ giúp chúng ta không?”
Trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm cảm như cười như không: “Không thể”. Dừng một lúc, “Đừng sợ.”
Nàng thất thần hiếm thấy hắn cười còn nói câu đừng sợ khiến người khác an tâm.
Từ khi đi theo bên cạnh Thanh Viễn, đao Phá Vân đã lâu không ra khỏi vỏ. Nàng gặp một người đàn ông không cần để nàng rút đao, đáng tiếc người đàn ông này lại yêu Phật Tổ…
Ảnh vệ lại xông đến, nàng đâm Phá Vân vào vai đối phương, Thanh Viễn đánh một chưởng khiến người đánh lén lui lại, mày nhíu lại: “Không được hại người.”
Nàng bĩu môi, lại công kích bằng sống lưng đao. Hắn bảo vệ ở phía trước nàng từng bước lui giữ, từ từ tiến gần vách đá. Mắt nàng nhìn thăm dò khe núi đầy mây trắng, nghĩ thầm, hắn không phải là muốn nhảy xuống từ chỗ này để trốn thoát đấy chứ, nhưng mà…
Còn chưa nghĩ xong, một tay hắn đã ôm nàng vào lòng thả người nhảy xuống.
Tiếng gió phần phật bên tai, trong sương mù dày đặc vách đá chập chờn cỏ hoang, hắn đoạt lấy đao Phá Vân trong tay nàng đâm vào vách núi, bên tai vang lên tiếng va chạm chói tai, thân thể rơi xuống rốt cục cũng lung lay dừng lại.
Nàng ôm chặt hắn, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một đường cong mỹ lệ của cằm hắn, có thể cảm giác tay hắn ôm nàng dần dần siết chặt, tiếng nói lại hoàn toàn lãnh đạm như trước: “Đừng sợ.”
Nàng im lặng cười cười, vùi vào vai của hắn: “Có người, tôi không sợ.”
Kỳ thật ngẫm lại cũng biết, nàng từng giết người, còn hắn ngay cả con kiến cũng không giẫm chết, nhưng bất kỳ lúc nào hắn cũng bảo vệ nàng ở sau lưng, coi nàng là tiểu cô nương cần bảo vệ.
Người tu Phật là người phổ yêu chúng sinh, giờ này khắc này, nàng lại sinh ra muốn độc chiếm phần ý nghĩ yêu này.
Edit: Tứ Vũ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook