Tiềm Thủy Loan
Chương 46

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

“Có vấn đề gì?” Chu Thần cũng chẳng tin tên thần kinh thô Khương Phàm này có thể nhìn ra cái gì.

“Sắc mặt so với lúc đi tốt hơn nhiều, còn cười ngoác cả miệng nha.”

Chu Thần nghe xong liền thấy buồn cười: “Tớ phục nhất là mấy người có thể nhìn mặt đoán tâm,” nói xong vứt cặp táp ra đấy, vừa cởi quần áo vừa xem xét địa bàn nhà mình bị con heo Khương Phàm quấy phá thành cái dạng gì, “Được rồi, tớ thậm chí còn chưa được ngủ trong phòng mình… Tớ cảm giác như không phải mình mới rời nhà 3 hôm, mà đi 3 tháng rồi cơ ấy.”

Khương Phàm theo đuôi y cười giả lả: “Đừng đánh trống lảng nha chú em, mau báo cáo tình hình cho anh nào.”

“Có cậu đánh trống lảng ấy! Đi dọn giường khẩn trương! Cậu là cái quái gì thế hả, phòng đã chuẩn bị sẵn thì không dùng, lại ngủ trên giường của tớ!”

“Nhưng mà chỉ mỗi giường này có mùi của cậu a~”

“Tới địa ngục đi!”

Khương Phàm rốt cuộc cũng bị Chu Thần đánh lạc hướng thành công, ôm một bụng oán giận đã tích tụ vì y đi công tác nhiều ngày, đến điện thoại cũng không biết đường mà gọi cho hắn.

Chu Thần lôi cổ Khương Phàm đi dọn dẹp phòng, đến nửa đêm mới có chút ra dáng cái phòng ngủ trước khi đi công tác. Xong việc thì đã mệt muốn chết, y đặt lưng một cái liền ngủ luôn.

Cứ tưởng sẽ dậy muộn, không ngờ lúc này mới đến sáu giờ, y ngồi dậy đi làm chút điểm tâm đơn giản, ăn xong thì không có việc gì làm, liền cùng Khương Phàm dắt chó đi dạo.

Dù là sáng sớm nhưng trong tiểu khu đã xuất hiện không ít người qua lại, đằng xa trên sân rộng có một nhóm người cao tuổi đang luyện Thái Cực Quyền.

Khương Phàm lấy khuỷu tay huých huých y, cười đến vô lại nói:”Kể cho tớ nghe lần này đi công tác có thu hoạch gì đi~”

“Có chuyện gì đâu?”

“Nhất định có! Chắc chắn có!”

“Hầy, được rồi, thật ra… lần này hắn đối xử với tớ tương đối tốt.”

“Thế thôi sao?”

Chu Thần liếc sang chỗ khác, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Mềm lòng rồi nha!” Khương Phàm đột nhiên hưng phấn nhảy cẫng lên, “Tớ biết ngay mà!”

“Phản ứng kiểu gì vậy! Tớ có nói cái gì đâu?” Chu Thần chán nản, “Đừng có coi tớ như thằng ngốc, chỉ cần hắn tỏ vẻ đáng thương liền lao đầu vào như thiêu thân!”

“Cậu chính là như vậy còn nói gì!”

Chu Thần triệt để nghẹn họng.

“Có vẻ cậu thật sự hi vọng tớ với hắn cùng nhau?” Mất một lúc mới trở lại bình thường, Chu Thần hỏi lại thằng bạn.

“Tất nhiên!” Khương Phàm thấy Harry bị vòng cổ siết lại liền buông nó ra, “Dù sao cậu không phải của hắn thì chính là của tớ.”

“Thúi lắm.”

“Cậu xem tớ chúc phúc cho hai người các cậu nhiều năm như vậy, lẽ đương nhiên là muốn một cái kết quả tử tế a!”

“Xì, trong lòng vui thấy mồ còn giả vờ.” Khương Phàm quay đầu lại tìm chó, phát hiện Harry đang chạy vòng quay một bạn Husky, nhìn kỹ thêm chút đột nhiên cảm thấy con chó kia đến là quen mắt, “Gặp qua ở đâu rồi thì phải…?”

“Hử?” Chu Thần cũng nhìn theo Khương Phàm, nhìn thấy bạn chó lập tức lôi kéo hắn: “Lùi lại.”

“Ai da, thật khéo nhỉ.” Trương Hồng Tường nhàn nhã bước mấy bước dài đi tới, tiện tay dẫn Harry trở về.

“Nói trước cho anh biết, tôi không phải muốn gặp anh mới đi bộ ra đây nhé, nếu tôi biết anh ở đây, nhất định sẽ tránh cái giờ này ra.” Chu Thần quyết định không né tránh, bất đắc dĩ đành phải xổ toẹt, miễn cho đối phương nói mấy câu làm y thổ huyết.

Sau sự kiện ký túc xá lần trước, y có ý trốn tránh Trương Hồng Tường, người này thật sự không đáng tin. Tuy rằng trở thành đối tượng động dục của một tên gay cũng không phải vấn đề gì lớn lao, nhưng cái loại tình huống này dù sao cũng rất xấu hổ; y hận không thể làm cho cái gã này biến mất, cơ mà hắn cứ không chịu biến đi? Thôi thì chính mình bốc hơi đi vậy…

Trương Hồng Tường vẫn như trước cười cười nói chuyện: “Vội cái gì nào, cứ như vậy đùng một cái vứt bỏ quan hệ của chúng mình, tôi sẽ tưởng là cậu còn thẹn thùng đấy ~”

Cái ếu gì! Chu Thần toàn thân nổi da gà.

Trương Hồng Tường nhìn thấy Chu Thần sáng sớm một thân hưu nhàn dắt chó đi dạo, nhịn không được nổi hứng trêu đùa y một chút. Quần áo trên người đối phương thật hợp, thoạt nhìn không khác gì trai trẻ, làm cho hắn có cảm giác “cô vợ mới cưới đang nhõng nhẽo.” Đối diện một Chu Thần nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng, ánh mắt hắn liền dừng trên cái tay của y đang lôi kéo một nam nhân khác.

Hắn rất tự nhiên dắt chó đi tới, nhân lúc Chu Thần còn chưa kịp chứng tỏ sự trong sạch liền hôn lên mu bàn tay y: “Tôi vẫn luôn chờ một câu trả lời thuyết phục.”

Trả lời thuyết phục cái gì? Sao dạo này nghe được nhiều người nói câu này thế… (Anh Sở cũng nói =)))

Khương Phàm thấy có thằng chán sống dám rờ tay Chu Thần của hắn, nhất thời nổi giận, lập tức đẩy Trương Hồng Tường ra, đoạt lấy tay Chu Thần chà chà xát xát, không kiêng nể ai quát ầm lên: “Tiên sư, bay bị nghiện sờ hả, về nhà mà sờ mẹ bay! Còn dám động chạm tới cậu ấy tao thề tao gọt chết mày!” (*削: nạo, gọt. Chắc là đe dọa đến cái *bộ phận đàn ông* của Trương mặt dày:v) Hắn vừa nhớ ra cái tên cực kì ngứa mắt này là ai, không phải lần trước hắn và Chu Thần vừa xuống xe bus liền bị cái tên tự kỷ này quấy rầy sao!

Trương Hồng Tường có lẽ chưa bao giờ bị ai chửi kinh khủng như vậy, mặt nhất thời tái xanh.

Chu Thần mặc dù không ưa gì hắn, nhưng cũng hiểu được Khương Phàm phản ứng quá mức, đành kéo thằng bạn một phen.

Không ngờ Trương Hồng Tường đang nhìn hai người chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, sắc mặt vẫn như trước xanh mét, tạo nên tổng thể có chút ghê rợn.

Chu Thần và Khương Phạm bị hắn cười đến lông tóc dựng đứng.

“Cậu chính là người lần đó mặc bộ đồ Minnie?” Trương Hồng Tường hỏi, “Mấy hôm trước mắng tôi qua điện thoại cũng là cậu?”

“Đúng tao thì sao! Khương Phàm tao đây không sợ trời không sợ đất nhá!”

“Đã bảo sao lại quen mắt thế, lão bản của Đông Chi Vận…” Hắn như bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp, “A… dĩ nhiên là cậu…”

Nghe mấy lời này của Trương Hồng Tường, hai người Chu Thần nhất thời ngây ngẩn.

Chỉ thấy Trương Hồng Tường lấy điện thoại ra, ấn ấn mấy cái rồi nhấn nút gọi, nhìn như thật tùy ý.

“Tiểu Phan hả, anh hôm nay vừa vặn gặp cái cậu tên Khương Phàm đó… Ừ, đúng rồi, có trang điểm, khẩu khí cũng không nhỏ…”

Khương Phàm vừa rồi còn giương nanh múa vuốt vừa nghe đến hai chữ “Tiểu Phan”, nháy mắt mặt đã trắng xanh. (chết anh rồi, nó mách lẻo chồng anh =)))))

Trương Hồng Tường khinh khỉnh cười liếc Khương Phàm: “Anh đương nhiên biết cậu ta ở đâu, nhưng nói cho chú biết thì anh được lợi gì?”

Chu Thần đương nhiên không bỏ qua phản ứng của Khương Phàm, thức thời khẽ gọi nam nhân đang nghe điện thoại: “Trương tổng.”

Trương Hồng Tường thấy thế, quyết đoán dập máy.

“Con mẹ nó! Anh sao lại biết cái tên cầm thú kia!” Khương Phàm có vẻ không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Trương Hồng Tường chỉ vào điện thoại nói: “Phan Lạc là em họ của cháu trai bên ngoại nhà tôi.”

(*Nguyên văn là 二舅爷小儿子的堂弟: Phan Lạc là em họ (bên nội) của con trai nhà cậu ba (em trai thứ hai của mẹ, cậu ba bên ngoại) của Trương Hồng Tường. Vì câu gốc vốn đã dài nên mình chỉ điều chỉnh 1 chút cho dễ hiểu còn vẫn giữ sự dài dòng như trước, có liên quan đến chap 47 a)

“Muốn nói người ta cầm thú…” Trương Hồng Tường nhìn từ đầu xuống chân Khương Phàm tỏ vẻ đánh giá: “Tôi thấy cậu còn giống hơn, miệng lưỡi Phan Lạc so với cậu còn sạch sẽ chán.”

Cái tên đó không nói gì liền cho người ta ăn đấm rồi, hắn không cầm thú thì ai cầm thú!

Khương Phàm cực khổ nghĩ thầm, đang yên đang lành bỗng dưng bại lộ, ánh mắt bắn ra hung quang nhìn chằm chằm Trương Hồng Tường nói: “Anh nếu dám nói cho hắn biết tôi ở đây…”

“Tôi là người không thích bị uy hiếp đâu, cậu trẻ ạ.”

Khương Phàm nháy mắt quay đầu, vẻ mặt đã biến sang trạng thái lấy lòng từ lúc nào: “Thần Thần, mời ảnh về nhà ăn bữa cơm nha?”

Đáng tiếc lời mời thất bại, Trương Hồng Tường nói hắn đến giờ đi làm rồi.

Về đến nhà, Chu Thần phát hiện Khương Phàm như bị cháy mông, chạy tới chạy lui theo đuôi Harry gào khóc, hỏi hắn rốt cuộc làm sao thì lại không chịu nói. Chu Thần cũng phát phiền lây, sau lại nhớ tới mấy tập tiểu thuyết Chu Giai đánh máy, liền đưa cho hắn xem qua, vỗ về hắn đôi chút cho bình tĩnh lại rồi ra ngoài.

Sáng sớm giằng co một hồi thế nhưng còn chưa đến chín giờ, hôm qua Sở Thiên Dịch đã cho y nghỉ một ngày nhưng vẫn nên đến công ty xem thế nào, sớm làm xong sớm thoát tội.

Đến nơi, y phát hiện phòng Sở Thiên Dịch mở cửa, bình thường nếu lão bản ở trong thì cửa sẽ đóng, mở cửa tức là hắn không có ở đó.

Tò mò không biết hắn đi đâu, y mang cái cốc đi lấy nước uống, lúc đi ngang qua cầu thang thoát hiểm liền nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.

“A Dịch, em biết em sai rồi, em sẽ không bao giờ… không bao giờ đi tìm người khác nữa… không bao giờ để kẻ khác chạm vào em, em chỉ cần anh thôi…”

Thanh âm kia Chu Thần rất quen thuộc, bước chân đang đi bỗng ngừng lại. Y quay mặt hướng về phía cửa cầu thang thoát hiểm.

“Em sẽ không bao giờ… tùy hứng nữa, sẽ sửa tính xấu, không chọc anh giận nữa…”

Thanh âm non mềm còn mang theo giọng mũi, câu nào câu nấy đều làm cho người ta cảm thấy mỏng manh đáng thương.

“Anh muốn giữ Chu Thần lại bên người, em tuyệt đối không ngăn cản anh, em sẽ giúp anh giữ anh ta lại mà…”

Chu Thần cười khẩy, chỉ bằng cậu sao? Y rũ mắt xuống tự hỏi, vì cái gì Trần Á Huy còn xuất hiện ở nơi này, còn ra vẻ ta đây hiểu chuyện.

“Anh sợ anh ta rời công ty sẽ mang theo khách hàng, gây tổn hại lợi ích công ty, nên mới chia tay em có phải không, em hiểu mà.”

Chu Thần nắm chặt chiếc cốc, cảm giác trong lòng bàn tay lành lạnh, hồi lâu cũng chưa nghe thấy Sở Thiên Dịch phản bác lại, như là đồng ý với Trần Á Huy. Tâm y bất chợt nguội lạnh.

“Không gạt anh, tôi đủ sức làm ăn riêng.”

“Phần lớn bạn hàng tôi đều có thể mang đi, nếu là khách hàng bên xây dựng, tôi có thể mang đi đến quá nửa.”

Nhớ tới lúc trước đã từng cường ngạnh nói ra mấy câu này, hiện tại chỉ muốn tát vào mặt mình, cảm giác bỏng rát từ đâu bốc lên đầu.

Nghiêng thân mình một góc nhất định, từ khe hở hẹp y nhìn thấy Sở Thiên Dịch ngồi ở bậc thềm cầu thang, Trần Á Huy chôn sâu vào trong ngực hắn.

Một bộ nồng tình mật ý đáng yêu làm sao!

Thì ra chia tay rồi đủ thứ chuyện đều là giả dối, chỉ vì muốn níu chân y, làm cho y từ bỏ ý định từ chức, không còn gây hại cho công ty. Xong xuôi sẽ quay lại cùng Trần Á Huy ám độ trần thương. *thông dâm =)))*

Trách không được còn bảo y hôm nay đừng tới…

Thật không hổ là gian thương, làm sao có chuyện chấp nhận lỗ vốn. Trong ngực đã có cỏ non phơi phới, tuổi trẻ tràn đầy, có lý nào hắn lại quay lại với loại cỏ dại mọc ven đường, sớm bị người ta phỉ nhổ như y!

Nói cái gì thích, cái gì yêu, đều là gạt người mà thôi… Buồn cười chính là y thế nhưng còn có thể tin là thật…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương