Tiềm Thủy Loan
-
Chương 4
Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Chu Thần gặng hỏi Lam Đông Đông rốt cuộc Chu Giai biến đi đâu, đối phương chỉ ngáp một cái, nói nàng cứ khăng khăng ngồi ở nhà nam nhân của mình học bổ túc, sau lại thấy Chu Thần thật sự sắp sốt ruột đến phát điên liền bỏ thêm một câu: “Bọn họ cùng học nhóm, khoảng chừng năm sáu người…”
Chu Thần lúc này mới thở phào… rồi lập tức phát hiện có việc không ổn, túm lấy Lam Đông Đông lắc lắc: “Số điện thoại nam nhân của cậu là bao nhiêu!”
Ngay lúc ấy điện thoại trong nhà đột ngột vang lên, Chu Thần lại càng hoảng sợ, do dự không dám nhấc máy…
Đến khi khổ chủ cuối cùng thu hết can đảm tiếp điện thoại, quả nhiên đầu dây bên kia chính là Chu Thái hậu, trực tiếp chất vấn y vì sao lại nói dối, Chu Giai rõ ràng đang ở nhà thầy giáo Loan học bổ túc, sao lại nói là tắm ở nhà y, trước đây phải chăng toàn nói dối bố mẹ, về sau còn dám hay không vân vân mây mây…
Chu Thần thề thốt hồi lâu rằng y sẽ không bao giờ nói dối nữa, Chu mụ mụ lúc này mới chịu cúp máy.
Sau đó y gọi điện đến nhà thầy giáo Loan để gặp Chu Giai, thầm nghĩ muốn mắng con nhỏ hư hỏng kia một trận. Đều là con cùng một mẹ sinh ra, tại sao một chút xíu ăn ý cũng không có, lần nào y giở trò bao che đều bị thái hậu phát hiện, chỉ có thể trách đứa em này quá ngu ngốc.
Thầy giáo Loan nhấc máy làm Chu Thần có chút ngẩn người, giọng của đối phương vừa thanh nhuận lại êm tai, tiêu biểu cho hình mẫu người tốt việc tốt, nhưng tại sao người kia lại biết Lam Đông Đông đang ở nhà y… Chu Thần quay đầu lại nhìn phòng ngủ đã đóng cửa, nháy mắt liền hiểu ra.
Nguyên lai là Chu Giai bán đứng y!
Quên đi, việc học tập vẫn là trên hết, đành tha cho nó một lần, hừ, đến lần sau…
Chu Thần nghiến răng nghiến lợi tự ru ngủ mình như vậy.
Khi Sở Thiên Dịch đi qua bàn làm việc của Chu Thần liền dừng lại, liếc mắt thấy trên chiếc bàn thường ngày vốn ngăn nắp sạch sẽ bỗng dưng xuất hiện một chiếc cặp lồng giữ nhiệt.
“Cậu đây là…” Hắn chưa từng hay Chu Thần còn biết làm cơm trưa mang đi.
“Nhóc con trong nhà làm.” Thằng nhỏ Lam Đông Đông kia nói mình vừa sáng tạo ra công thức cơm hộp tình yêu mới, nhờ Chu Thần nếm thử hương vị thế nào để sau còn làm cho nam nhân của cậu ta ăn.
Chu Thần ngẩng đầu thấy Sở Thiên Dịch còn chưa đi, thuận miệng hỏi: “Anh muốn thử hả?”
Sở Thiên Dịch có chút hứng thú, cầm cặp lồng lên mở ra.
“Sao thế?” Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch nhìn chằm chằm cái cặp lồng không chớp mắt, liền cũng đứng dậy ngó vào.
Liếc mắt một cái, y liền giật lấy cái cặp lồng giấu xuống gầm bàn.
Sở Thiên Dịch tự tiếu phi tiếu nhìn y: “Có vẻ không phải là Chu Giai làm cho cậu?” Bên trong cặp lồng là trứng tráng hình trái tim, phía trên vẽ một đôi môi đỏ mọng gợi cảm bằng sốt cà chua, nhìn thế nào cũng không tưởng tượng được là thứ Chu Giai có thể làm ra.
Chu Thần mất hết thể diện, hai má chậm rãi phiếm hồng.
Thằng nhóc kia, hộp cơm tình yêu thì cũng vừa vừa thôi chứ, bớt khoa trương đi một chút không được hở! Thảo nào còn đặc biệt tua đi tua lại là mình đã tâm huyết ra sao…
Sở Thiên Dịch nghĩ mình cũng có bổn phận phải quan tâm đến cấp dưới, lại hỏi tiếp: “Trong nhà có người khác?” Hắn nhớ kỹ hai ngày trước đem Chu Thần say khướt về, bài trí trong nhà đều để lộ việc y ở một mình.
“À, ừ. Là một đứa nhỏ.”
“Là nam?”
Chu Thần giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Sở Thiên Dịch. Hai tay cũng nhanh chóng giấu dưới gầm bàn.
Cũng không biết kể từ khi nào, y chẳng thèm để tâm đến tình nhân của Sở Thiên Dịch nữa, chỉ là khi hắn hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của y thì tự dưng thấy phản cảm, không phải do người nọ muốn nhòm ngó đời sống riêng tư của y, chính là lúc bị Sở Thiên Dịch nhắc đến, y lại cảm thấy… Bức tường tạo dựng trong lòng cũng không phải bất di bất dịch, tựa hồ nếu người kia cứ hỏi han rồi quan tâm, sẽ sụp đổ lúc nào không biết.
Sở Thiên Dịch dựa vào vẻ mặt của y đã có được đáp án, bình thường bị Chu Thần trừng mắt, hắn sẽ không thèm để ý rồi tiêu sái ly khai, nhưng hôm nay không biết trúng gió chỗ nào mà hắn lại cười lạnh lùng mà rằng: “Rốt cục cũng không chịu nổi cô đơn.” Nói xong lại liếc mắt nhìn cái cặp lồng giấu dưới gầm bàn một cái rồi mới rời đi.
Chờ đến khi Sở Thiên Dịch đi vào phòng làm việc, Chu Thần mới hồi phục tinh thần, hận không thể cầm cái cặp lồng ném vào gáy thằng kia cho vỡ đầu chết luôn đi.
Lúc ngồi xuống y mới phát hiện toàn thân đều giận run lên.
Kỳ thực Sở Thiên Dịch cũng không có nói điều gì quá phận, thế nhưng y chịu không nổi.
Chu Thần nằm dài trên bàn thất thần, lầm bà lầm bầm tự hỏi tại sao lại đi thích thằng cha Sở Thiên Dịch này. Đây chính là nan đề mà có lẽ cả đời y cũng không giải thích được.
Lập tức tự hỏi tiếp, vì sao thứ tình cảm “thích” này còn chưa chấm hết? Chẳng lẽ vì hố đào sâu quá rồi không thoát ra nổi?
Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh y ngồi xổm trong hố chờ người đến lấp, chờ đến mòn con mắt mà chả thấy ai. (=))) tía má ơi anh tự kỷ =)))) thương quá cơ =))))
“Aizz… Ta thật sự là thằng mù dở, thế nào lại không hơn mắt chó…” Trộm vía nếu như người y thích mà là Khương Phàm, hiện tại hai người đã tung tẩy đi nhận con nuôi rồi…
Sở Thiên Dịch vừa về đến nhà liền nghe thấy ‘rầm’ một tiếng đóng cửa phòng ngủ.
“Huy, em vẫn đang tức giận sao?” Hắn đứng ngoài cửa, trên mặt lộ nét tươi cười.
“Đã có tôi lại còn muốn Chu Thần, anh thấy thế mà được à?” Cótiếng người từ trong chăn vọng ra.
“Đừng làm loạn nữa, ngoan nào, em là người yêu của anh, anh tất nhiên rất yêu em, thế nhưng Chu Thần lại là trợ thủ của anh, công ty không thể thiếu y a.”
“Anh ý là nói muốn chọn y chứ gì?”
Sở Thiên Dịch dần dần mất kiên nhẫn, xem ra khoảng cách 12 năm giữa hắn và Trần Á Huy thật sự không nhỏ…
“Anh còn chưa nói muốn chọn y…”
“Thế thì đuổi việc đi!”
“Sao em lại…” Hắn chưa nói hết câu cửa liền mở tung, người bên trong khoác chiếc chăn mỏng nhìn hắn chằm chằm, viền mắt ửng đỏ.
Sở Thiên Dịch vui mừng, cho rằng Trần Á Huy đã chịu đối thoại rõ ràng với hắn, đang muốn tới gần liền bị người bên trong ném gối đẩy ra ngoài cửa, sau đó phòng ngủ lại đóng sầm lần nữa.
“Aizz…” Chẳng trách người ta nói trẻ con khó dỗ a.
Sở Thiên Dịch ôm gối đầu, trong lòng phiền muộn.
Có dạo Trần Á Huy quấn quít hỏi hắn về những mối tình trong quá khứ, hắn vô tình nói hớ về việc Chu Thần tỏ tình với mình mười năm trước, không ngờ rằng tuy Trần Á Huy không để bụng những mối tình với nữ nhân của hắn, nhưng lại hết lần này đến lần khác quan tâm đến sự việc này.
Mặc dù y có thể gọi là mối tình đồng tính đầu tiên, nhưng chẳng phải chuyện gì cũng chưa từng phát sinh sao…
Huống hồ đã hơn chục năm rồi hắn vẫn giữ khoảng cách với Chu Thần, cũng không hề có liên hệ nào mật thiết với đối phương, sau này còn xảy ra chuyện gì cho được? (Nhiều chuyện lắm anh zai ~)
Trần Á Huy vẫn cứ khăng khăng, hỏi vì sao thì cậu chàng lại nhất định không mở miệng.
Người bình thường đúng là không thể lý giải logic của tiểu hài tử.
Sở Thiên Dịch ôm gối nằm trên sô pha, gió đêm mùa hè cũng có chút lạnh, muốn leo lên giường nhưng lại sợ làm Trần Á Huy thức giấc, nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhích vào bên trong sô pha mà nằm co ro. Nhẹ cười khổ, thời thế thay đổi, hôm nay chính mình cô đơn trong đêm lạnh, người kia bị mình phớt lờ đến mười năm lại có người khác làm cơm trưa cho.
Hắn nghĩ thầm, hừ, làm cơm cho y thì vĩ đại lắm sao?
Hình như là một thằng nhóc?
Vậy là giống Trần Á Huy? Thế chẳng phải Chu Thần tương lai rất có khả năng cũng rơi vào tình huống khổ sở như mình bây giờ? Hô, vậy thì buồn cười thật…
Chỉ là hắn không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, Chu Thần tựa hồ vẫn rất quan tâm hắn.
Như đêm đó khi y khóc rồi chất vấn hắn, tình huống này đã kéo dài suốt hai năm sau lời tỏ tình thất bại kia, nhưng những năm gần đây y đã thu liễm lại trước mặt hắn. Trong lòng y đang nghĩ cái gì? Thật càng ngày càng không hiểu nổi… Hắn cho rằng Chu Thần đã muốn buông tay, lại không nghĩ rằng…
Nhớ tới bộ dạng Chu Thần trong ngoài bất nhất, hắn thế nhưng lại cười ha hả. (bà nội anh -_- ngu đến thế là cùng)
Cười xong, quanh người cũng ấm lên một chút, hắn mơ mơ màng màng rồi cuối cùng đi vào giấc ngủ.
Sau khi Chu Thần về nhà, phát hiện Lam Đông Đông còn chưa rời đi, y liền gọi điện cho thầy giáo Loan, hỏi hắn khi nào thì đến vác cái của nợ này về.
Thầy giáo Loan cười cười, nói là cuối tuần đi, đợi bọn nhỏ thi xong vừa là lễ Phật Chân, thuận tiện mời y ăn cơm luôn, chỉ sợ lại gây thêm phiền phức cho y rồi.
Chu Thần thấy đối phương khách khí như thế, đột nhiên thấy vừa nãy mình có chút hơi quá, thái độ cũng mềm mỏng đi ít nhiều.
Y vừa cúp máy, Lam Đông Đông bê một đĩa cổ vịt lòng mề dạ dày đứng bên cạnh, gian xảo nhìn Chu Thần nói: “Anh là gay hở?”
Chu Thần giật mình làm rớt cả điện thoại xuống đất: “Nói vớ vẩn gì thế!” Rồi lại vội vàng nhặt điện thoại lên.
“Ai nói vớ vẩn,” Lam Đông Đông nhổ mẩu xương vịt vừa gặm sang một bên đĩa, nói tiếp: “Từ hôm qua khi tôi mới vào nhà, nhai đi nhai lại nam nhân của tôi này nọ, anh cũng không kinh ngạc. Lại thấy ngữ khí trong điện thoại vừa nãy của anh… Rõ ràng cho rằng chúng tôi là một đôi.”
Chu Thần nhìn Lam Đông Đông gặm xương, răng nanh bén nhọn làm y có cảm giác như cái mà cậu ta đang cắn vào không phải là cổ vịt mà là cổ họng của y. Y gian nan nuốt nước bọt, nói: “Chỉ là tôi rất dễ tiếp nhận…”
“Không tin,” Lam Đông Đông vừa nói vừa đặt cái đĩa trống không lên bàn. Rồi nói tiếp: “Mua cho tôi nửa cân đầu vịt thì mới tin.”
Thằng nhãi chết tiệt…
Buổi tối, Khương Phàm kéo y đi đến quán bar của hắn uống rượu.
Chu Thần nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang đi qua bên cạnh, đẩy Khương Phàm một cái: “Từ lúc nào lại kinh doanh loại hình này vậy? Không sợ cớm à?”
“Sợ cái gì, tớ có nuôi mấy đứa này đâu, chỉ là cho họ ra vào đây thôi. Cậu không thấy ngã tư bên kia đường có tiệm mát xa hở, bên đó ngang nhiên nuôi “gà,” có thấy ai nói gì đâu? Tớ nói cho cậu biết, Thần Thần…” Khương Phàm ôm chầm lấy Chu Thần, ghé sát vào bên tai y lớn tiếng nói: “Hiện tại người buôn bán ngay thẳng không nhiều đâu, muốn kiếm tiền phải chọn kỹ đường mà đi.”
Trong sàn nhảy tràn ngập âm thanh náo động, giọng Khương Phàm so ra cũng không lớn lắm, Chu Thần ngẫm lại liền cũng không nói thêm nữa.
Bất chợt Khương Phàm dán sát vào y, nói: “Hơn nữa ở đây không chỉ có “gà” nha, còn có loại khác…”
Chu Thần bỗng nghĩ đến thứ Lam Đông Đông vừa ăn buổi chiều, đầu vịt cổ vịt xương vịt dạ dày vịt tiết canh vịt… Vịt ăn ngon vậy sao?
“Cậu không giận hở?” Khương Phàm nhìn nhìn y, hỏi dò.
“Sao phải giận, có bản lĩnh thì tìm một con thật to mà nuôi đi.”
“Dĩ nhiên rồi,” Khương Phàm huýt sáo, tiếp nhận hai cốc rượu vừa được đẩy qua, đưa Chu Thần một cốc rồi chuyển chủ đề: “Nghe nói lần trước cậu say hả?”
Cùng ngồi với Khương Phàm, tinh thần Chu Thần dần trấn tĩnh lại.
Cái tên Khương Phàm này, mặc dù tính cách có chút sớm nắng chiều mưa, đôi khi từ đầu đến chân sặc mùi xã hội đen, có lúc lại trở nên thiện lương tinh thuần đến mức làm người ta không rét mà run, nhưng hắn chưa từng có hành vi tổn thương người khác.
Men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, Chu Thần đổ đầy mồ hôi, liền cởi áo khoác xuống, còn mỗi một cái áo sơ mi trên người.
Nhắc đến vụ say rượu lần trước, bệnh lắm mồm của Khương Phàm bắt đầu trỗi dậy.
Câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều nhất là y liệu có thừa dịp say bét nhè mà làm cái gì gì với Sở Thiên Dịch không.
Tớ lạy cậu nha… Lá gan tớ nào có to như thế… Thật bội phục trí tưởng tượng của Khương Phàm.
Đột nhiên Khương Phàm đổi sắc mặt nghiêm túc nói với y: “Bảo là hai người các cậu lúc ấy chả mần ăn được gì, ngoại trừ tớ thật sự sẽ không có ma nào tin. Mà chính tớ cũng không tin trăm phần trăm đâu.”
Chu Thần đang uống rượu liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao? Bọn này cũng chẳng có tình cảm gì, có thể có chuyện quái gì được, việc này không phải đã được chứng minh rồi sao? Cậu mù rồi hay sao mà nói không tin hả.”
“Khụ, đấy là cậu nói vậy thôi.” Khương Phàm bắt đầu ra vẻ ta đây hiểu rộng biết nhiều giảng giải cho Chu Thần.
“Cậu xem, hồi trước cậu yêu thầm hắn tận ba năm, không tính cái này thì còn có vụ tỏ tình kia nữa.”
Chu Thần trở mình trợn trắng mắt: “Còn muốn tớ nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả… Tớ hôn được hắn chỉ là do tấn công bất ngờ thôi.”
“Ai!” Khương Phàm làm ra động tác ngăn cản y tiếp tục nói: “Nếu mà có thằng dở hơi nào dám hôn trộm tớ, thì tớ đã cho một đấm bay thẳng đến Úc cho mấy con chuột túi hi*p chết rồi.”
Chu Thần triệt để câm nín, không thèm nói nữa.
“Sau đó cậu không phải lại còn tò tò chạy theo hắn hai năm sao…”
“Hai năm rưỡi.” Chu Thần sửa lại.
“Thì cũng tầm đó, suốt hai năm rưỡi ấy hắn không có vẻ gì là căm thù cậu nha, cậu đi theo hắn cũng không phản đối, mà thỉnh thoảng còn cười với cậu nha!”
“Chẳng lẽ cậu muốn hễ tớ tới gần là hắn vác dao ra chém à? Rồi làm cho tất cả mọi người đều biết tớ thích hắn, đã thổ lộ với hắn? Hắn thật ra là diễn trò vì không muốn chuốc thêm phiền phức!”
“Sau đó tuy rằng xa nhau thật lâu nha, nhưng đến khi gặp lại một cái liền dứt khoát giữ cậu bên người.”
“Lạy ông, ông sến sẩm vừa thôi cho con nhờ, Quỳnh Dao mà còn sống thì cũng bị ông làm cho tức ói máu mà chết.”
“Quỳnh Dao tèo từ hồi nào vậy?”
(*Quỳnh Dao: nữ nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm sến như ‘Hoàn Châu Cách Cách,’ ‘Tân Dòng sông ly biệt’… Chắc chả cần nói thêm vì ai cũng biết =w=) (Viên: thế đã chết chưa…)
Thanh Thanh: dợ, tui bắt đầu edit tiếp nửa phần trước đây… sẽ post xen kẽ các chương đầu với các chương 20+ nha~ (Viên: ơ thế bà Quỳnh Dao chết chưa…)
Beta: Tiểu Viên
Chu Thần gặng hỏi Lam Đông Đông rốt cuộc Chu Giai biến đi đâu, đối phương chỉ ngáp một cái, nói nàng cứ khăng khăng ngồi ở nhà nam nhân của mình học bổ túc, sau lại thấy Chu Thần thật sự sắp sốt ruột đến phát điên liền bỏ thêm một câu: “Bọn họ cùng học nhóm, khoảng chừng năm sáu người…”
Chu Thần lúc này mới thở phào… rồi lập tức phát hiện có việc không ổn, túm lấy Lam Đông Đông lắc lắc: “Số điện thoại nam nhân của cậu là bao nhiêu!”
Ngay lúc ấy điện thoại trong nhà đột ngột vang lên, Chu Thần lại càng hoảng sợ, do dự không dám nhấc máy…
Đến khi khổ chủ cuối cùng thu hết can đảm tiếp điện thoại, quả nhiên đầu dây bên kia chính là Chu Thái hậu, trực tiếp chất vấn y vì sao lại nói dối, Chu Giai rõ ràng đang ở nhà thầy giáo Loan học bổ túc, sao lại nói là tắm ở nhà y, trước đây phải chăng toàn nói dối bố mẹ, về sau còn dám hay không vân vân mây mây…
Chu Thần thề thốt hồi lâu rằng y sẽ không bao giờ nói dối nữa, Chu mụ mụ lúc này mới chịu cúp máy.
Sau đó y gọi điện đến nhà thầy giáo Loan để gặp Chu Giai, thầm nghĩ muốn mắng con nhỏ hư hỏng kia một trận. Đều là con cùng một mẹ sinh ra, tại sao một chút xíu ăn ý cũng không có, lần nào y giở trò bao che đều bị thái hậu phát hiện, chỉ có thể trách đứa em này quá ngu ngốc.
Thầy giáo Loan nhấc máy làm Chu Thần có chút ngẩn người, giọng của đối phương vừa thanh nhuận lại êm tai, tiêu biểu cho hình mẫu người tốt việc tốt, nhưng tại sao người kia lại biết Lam Đông Đông đang ở nhà y… Chu Thần quay đầu lại nhìn phòng ngủ đã đóng cửa, nháy mắt liền hiểu ra.
Nguyên lai là Chu Giai bán đứng y!
Quên đi, việc học tập vẫn là trên hết, đành tha cho nó một lần, hừ, đến lần sau…
Chu Thần nghiến răng nghiến lợi tự ru ngủ mình như vậy.
Khi Sở Thiên Dịch đi qua bàn làm việc của Chu Thần liền dừng lại, liếc mắt thấy trên chiếc bàn thường ngày vốn ngăn nắp sạch sẽ bỗng dưng xuất hiện một chiếc cặp lồng giữ nhiệt.
“Cậu đây là…” Hắn chưa từng hay Chu Thần còn biết làm cơm trưa mang đi.
“Nhóc con trong nhà làm.” Thằng nhỏ Lam Đông Đông kia nói mình vừa sáng tạo ra công thức cơm hộp tình yêu mới, nhờ Chu Thần nếm thử hương vị thế nào để sau còn làm cho nam nhân của cậu ta ăn.
Chu Thần ngẩng đầu thấy Sở Thiên Dịch còn chưa đi, thuận miệng hỏi: “Anh muốn thử hả?”
Sở Thiên Dịch có chút hứng thú, cầm cặp lồng lên mở ra.
“Sao thế?” Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch nhìn chằm chằm cái cặp lồng không chớp mắt, liền cũng đứng dậy ngó vào.
Liếc mắt một cái, y liền giật lấy cái cặp lồng giấu xuống gầm bàn.
Sở Thiên Dịch tự tiếu phi tiếu nhìn y: “Có vẻ không phải là Chu Giai làm cho cậu?” Bên trong cặp lồng là trứng tráng hình trái tim, phía trên vẽ một đôi môi đỏ mọng gợi cảm bằng sốt cà chua, nhìn thế nào cũng không tưởng tượng được là thứ Chu Giai có thể làm ra.
Chu Thần mất hết thể diện, hai má chậm rãi phiếm hồng.
Thằng nhóc kia, hộp cơm tình yêu thì cũng vừa vừa thôi chứ, bớt khoa trương đi một chút không được hở! Thảo nào còn đặc biệt tua đi tua lại là mình đã tâm huyết ra sao…
Sở Thiên Dịch nghĩ mình cũng có bổn phận phải quan tâm đến cấp dưới, lại hỏi tiếp: “Trong nhà có người khác?” Hắn nhớ kỹ hai ngày trước đem Chu Thần say khướt về, bài trí trong nhà đều để lộ việc y ở một mình.
“À, ừ. Là một đứa nhỏ.”
“Là nam?”
Chu Thần giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Sở Thiên Dịch. Hai tay cũng nhanh chóng giấu dưới gầm bàn.
Cũng không biết kể từ khi nào, y chẳng thèm để tâm đến tình nhân của Sở Thiên Dịch nữa, chỉ là khi hắn hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của y thì tự dưng thấy phản cảm, không phải do người nọ muốn nhòm ngó đời sống riêng tư của y, chính là lúc bị Sở Thiên Dịch nhắc đến, y lại cảm thấy… Bức tường tạo dựng trong lòng cũng không phải bất di bất dịch, tựa hồ nếu người kia cứ hỏi han rồi quan tâm, sẽ sụp đổ lúc nào không biết.
Sở Thiên Dịch dựa vào vẻ mặt của y đã có được đáp án, bình thường bị Chu Thần trừng mắt, hắn sẽ không thèm để ý rồi tiêu sái ly khai, nhưng hôm nay không biết trúng gió chỗ nào mà hắn lại cười lạnh lùng mà rằng: “Rốt cục cũng không chịu nổi cô đơn.” Nói xong lại liếc mắt nhìn cái cặp lồng giấu dưới gầm bàn một cái rồi mới rời đi.
Chờ đến khi Sở Thiên Dịch đi vào phòng làm việc, Chu Thần mới hồi phục tinh thần, hận không thể cầm cái cặp lồng ném vào gáy thằng kia cho vỡ đầu chết luôn đi.
Lúc ngồi xuống y mới phát hiện toàn thân đều giận run lên.
Kỳ thực Sở Thiên Dịch cũng không có nói điều gì quá phận, thế nhưng y chịu không nổi.
Chu Thần nằm dài trên bàn thất thần, lầm bà lầm bầm tự hỏi tại sao lại đi thích thằng cha Sở Thiên Dịch này. Đây chính là nan đề mà có lẽ cả đời y cũng không giải thích được.
Lập tức tự hỏi tiếp, vì sao thứ tình cảm “thích” này còn chưa chấm hết? Chẳng lẽ vì hố đào sâu quá rồi không thoát ra nổi?
Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh y ngồi xổm trong hố chờ người đến lấp, chờ đến mòn con mắt mà chả thấy ai. (=))) tía má ơi anh tự kỷ =)))) thương quá cơ =))))
“Aizz… Ta thật sự là thằng mù dở, thế nào lại không hơn mắt chó…” Trộm vía nếu như người y thích mà là Khương Phàm, hiện tại hai người đã tung tẩy đi nhận con nuôi rồi…
Sở Thiên Dịch vừa về đến nhà liền nghe thấy ‘rầm’ một tiếng đóng cửa phòng ngủ.
“Huy, em vẫn đang tức giận sao?” Hắn đứng ngoài cửa, trên mặt lộ nét tươi cười.
“Đã có tôi lại còn muốn Chu Thần, anh thấy thế mà được à?” Cótiếng người từ trong chăn vọng ra.
“Đừng làm loạn nữa, ngoan nào, em là người yêu của anh, anh tất nhiên rất yêu em, thế nhưng Chu Thần lại là trợ thủ của anh, công ty không thể thiếu y a.”
“Anh ý là nói muốn chọn y chứ gì?”
Sở Thiên Dịch dần dần mất kiên nhẫn, xem ra khoảng cách 12 năm giữa hắn và Trần Á Huy thật sự không nhỏ…
“Anh còn chưa nói muốn chọn y…”
“Thế thì đuổi việc đi!”
“Sao em lại…” Hắn chưa nói hết câu cửa liền mở tung, người bên trong khoác chiếc chăn mỏng nhìn hắn chằm chằm, viền mắt ửng đỏ.
Sở Thiên Dịch vui mừng, cho rằng Trần Á Huy đã chịu đối thoại rõ ràng với hắn, đang muốn tới gần liền bị người bên trong ném gối đẩy ra ngoài cửa, sau đó phòng ngủ lại đóng sầm lần nữa.
“Aizz…” Chẳng trách người ta nói trẻ con khó dỗ a.
Sở Thiên Dịch ôm gối đầu, trong lòng phiền muộn.
Có dạo Trần Á Huy quấn quít hỏi hắn về những mối tình trong quá khứ, hắn vô tình nói hớ về việc Chu Thần tỏ tình với mình mười năm trước, không ngờ rằng tuy Trần Á Huy không để bụng những mối tình với nữ nhân của hắn, nhưng lại hết lần này đến lần khác quan tâm đến sự việc này.
Mặc dù y có thể gọi là mối tình đồng tính đầu tiên, nhưng chẳng phải chuyện gì cũng chưa từng phát sinh sao…
Huống hồ đã hơn chục năm rồi hắn vẫn giữ khoảng cách với Chu Thần, cũng không hề có liên hệ nào mật thiết với đối phương, sau này còn xảy ra chuyện gì cho được? (Nhiều chuyện lắm anh zai ~)
Trần Á Huy vẫn cứ khăng khăng, hỏi vì sao thì cậu chàng lại nhất định không mở miệng.
Người bình thường đúng là không thể lý giải logic của tiểu hài tử.
Sở Thiên Dịch ôm gối nằm trên sô pha, gió đêm mùa hè cũng có chút lạnh, muốn leo lên giường nhưng lại sợ làm Trần Á Huy thức giấc, nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhích vào bên trong sô pha mà nằm co ro. Nhẹ cười khổ, thời thế thay đổi, hôm nay chính mình cô đơn trong đêm lạnh, người kia bị mình phớt lờ đến mười năm lại có người khác làm cơm trưa cho.
Hắn nghĩ thầm, hừ, làm cơm cho y thì vĩ đại lắm sao?
Hình như là một thằng nhóc?
Vậy là giống Trần Á Huy? Thế chẳng phải Chu Thần tương lai rất có khả năng cũng rơi vào tình huống khổ sở như mình bây giờ? Hô, vậy thì buồn cười thật…
Chỉ là hắn không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, Chu Thần tựa hồ vẫn rất quan tâm hắn.
Như đêm đó khi y khóc rồi chất vấn hắn, tình huống này đã kéo dài suốt hai năm sau lời tỏ tình thất bại kia, nhưng những năm gần đây y đã thu liễm lại trước mặt hắn. Trong lòng y đang nghĩ cái gì? Thật càng ngày càng không hiểu nổi… Hắn cho rằng Chu Thần đã muốn buông tay, lại không nghĩ rằng…
Nhớ tới bộ dạng Chu Thần trong ngoài bất nhất, hắn thế nhưng lại cười ha hả. (bà nội anh -_- ngu đến thế là cùng)
Cười xong, quanh người cũng ấm lên một chút, hắn mơ mơ màng màng rồi cuối cùng đi vào giấc ngủ.
Sau khi Chu Thần về nhà, phát hiện Lam Đông Đông còn chưa rời đi, y liền gọi điện cho thầy giáo Loan, hỏi hắn khi nào thì đến vác cái của nợ này về.
Thầy giáo Loan cười cười, nói là cuối tuần đi, đợi bọn nhỏ thi xong vừa là lễ Phật Chân, thuận tiện mời y ăn cơm luôn, chỉ sợ lại gây thêm phiền phức cho y rồi.
Chu Thần thấy đối phương khách khí như thế, đột nhiên thấy vừa nãy mình có chút hơi quá, thái độ cũng mềm mỏng đi ít nhiều.
Y vừa cúp máy, Lam Đông Đông bê một đĩa cổ vịt lòng mề dạ dày đứng bên cạnh, gian xảo nhìn Chu Thần nói: “Anh là gay hở?”
Chu Thần giật mình làm rớt cả điện thoại xuống đất: “Nói vớ vẩn gì thế!” Rồi lại vội vàng nhặt điện thoại lên.
“Ai nói vớ vẩn,” Lam Đông Đông nhổ mẩu xương vịt vừa gặm sang một bên đĩa, nói tiếp: “Từ hôm qua khi tôi mới vào nhà, nhai đi nhai lại nam nhân của tôi này nọ, anh cũng không kinh ngạc. Lại thấy ngữ khí trong điện thoại vừa nãy của anh… Rõ ràng cho rằng chúng tôi là một đôi.”
Chu Thần nhìn Lam Đông Đông gặm xương, răng nanh bén nhọn làm y có cảm giác như cái mà cậu ta đang cắn vào không phải là cổ vịt mà là cổ họng của y. Y gian nan nuốt nước bọt, nói: “Chỉ là tôi rất dễ tiếp nhận…”
“Không tin,” Lam Đông Đông vừa nói vừa đặt cái đĩa trống không lên bàn. Rồi nói tiếp: “Mua cho tôi nửa cân đầu vịt thì mới tin.”
Thằng nhãi chết tiệt…
Buổi tối, Khương Phàm kéo y đi đến quán bar của hắn uống rượu.
Chu Thần nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang đi qua bên cạnh, đẩy Khương Phàm một cái: “Từ lúc nào lại kinh doanh loại hình này vậy? Không sợ cớm à?”
“Sợ cái gì, tớ có nuôi mấy đứa này đâu, chỉ là cho họ ra vào đây thôi. Cậu không thấy ngã tư bên kia đường có tiệm mát xa hở, bên đó ngang nhiên nuôi “gà,” có thấy ai nói gì đâu? Tớ nói cho cậu biết, Thần Thần…” Khương Phàm ôm chầm lấy Chu Thần, ghé sát vào bên tai y lớn tiếng nói: “Hiện tại người buôn bán ngay thẳng không nhiều đâu, muốn kiếm tiền phải chọn kỹ đường mà đi.”
Trong sàn nhảy tràn ngập âm thanh náo động, giọng Khương Phàm so ra cũng không lớn lắm, Chu Thần ngẫm lại liền cũng không nói thêm nữa.
Bất chợt Khương Phàm dán sát vào y, nói: “Hơn nữa ở đây không chỉ có “gà” nha, còn có loại khác…”
Chu Thần bỗng nghĩ đến thứ Lam Đông Đông vừa ăn buổi chiều, đầu vịt cổ vịt xương vịt dạ dày vịt tiết canh vịt… Vịt ăn ngon vậy sao?
“Cậu không giận hở?” Khương Phàm nhìn nhìn y, hỏi dò.
“Sao phải giận, có bản lĩnh thì tìm một con thật to mà nuôi đi.”
“Dĩ nhiên rồi,” Khương Phàm huýt sáo, tiếp nhận hai cốc rượu vừa được đẩy qua, đưa Chu Thần một cốc rồi chuyển chủ đề: “Nghe nói lần trước cậu say hả?”
Cùng ngồi với Khương Phàm, tinh thần Chu Thần dần trấn tĩnh lại.
Cái tên Khương Phàm này, mặc dù tính cách có chút sớm nắng chiều mưa, đôi khi từ đầu đến chân sặc mùi xã hội đen, có lúc lại trở nên thiện lương tinh thuần đến mức làm người ta không rét mà run, nhưng hắn chưa từng có hành vi tổn thương người khác.
Men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, Chu Thần đổ đầy mồ hôi, liền cởi áo khoác xuống, còn mỗi một cái áo sơ mi trên người.
Nhắc đến vụ say rượu lần trước, bệnh lắm mồm của Khương Phàm bắt đầu trỗi dậy.
Câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều nhất là y liệu có thừa dịp say bét nhè mà làm cái gì gì với Sở Thiên Dịch không.
Tớ lạy cậu nha… Lá gan tớ nào có to như thế… Thật bội phục trí tưởng tượng của Khương Phàm.
Đột nhiên Khương Phàm đổi sắc mặt nghiêm túc nói với y: “Bảo là hai người các cậu lúc ấy chả mần ăn được gì, ngoại trừ tớ thật sự sẽ không có ma nào tin. Mà chính tớ cũng không tin trăm phần trăm đâu.”
Chu Thần đang uống rượu liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao? Bọn này cũng chẳng có tình cảm gì, có thể có chuyện quái gì được, việc này không phải đã được chứng minh rồi sao? Cậu mù rồi hay sao mà nói không tin hả.”
“Khụ, đấy là cậu nói vậy thôi.” Khương Phàm bắt đầu ra vẻ ta đây hiểu rộng biết nhiều giảng giải cho Chu Thần.
“Cậu xem, hồi trước cậu yêu thầm hắn tận ba năm, không tính cái này thì còn có vụ tỏ tình kia nữa.”
Chu Thần trở mình trợn trắng mắt: “Còn muốn tớ nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả… Tớ hôn được hắn chỉ là do tấn công bất ngờ thôi.”
“Ai!” Khương Phàm làm ra động tác ngăn cản y tiếp tục nói: “Nếu mà có thằng dở hơi nào dám hôn trộm tớ, thì tớ đã cho một đấm bay thẳng đến Úc cho mấy con chuột túi hi*p chết rồi.”
Chu Thần triệt để câm nín, không thèm nói nữa.
“Sau đó cậu không phải lại còn tò tò chạy theo hắn hai năm sao…”
“Hai năm rưỡi.” Chu Thần sửa lại.
“Thì cũng tầm đó, suốt hai năm rưỡi ấy hắn không có vẻ gì là căm thù cậu nha, cậu đi theo hắn cũng không phản đối, mà thỉnh thoảng còn cười với cậu nha!”
“Chẳng lẽ cậu muốn hễ tớ tới gần là hắn vác dao ra chém à? Rồi làm cho tất cả mọi người đều biết tớ thích hắn, đã thổ lộ với hắn? Hắn thật ra là diễn trò vì không muốn chuốc thêm phiền phức!”
“Sau đó tuy rằng xa nhau thật lâu nha, nhưng đến khi gặp lại một cái liền dứt khoát giữ cậu bên người.”
“Lạy ông, ông sến sẩm vừa thôi cho con nhờ, Quỳnh Dao mà còn sống thì cũng bị ông làm cho tức ói máu mà chết.”
“Quỳnh Dao tèo từ hồi nào vậy?”
(*Quỳnh Dao: nữ nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm sến như ‘Hoàn Châu Cách Cách,’ ‘Tân Dòng sông ly biệt’… Chắc chả cần nói thêm vì ai cũng biết =w=) (Viên: thế đã chết chưa…)
Thanh Thanh: dợ, tui bắt đầu edit tiếp nửa phần trước đây… sẽ post xen kẽ các chương đầu với các chương 20+ nha~ (Viên: ơ thế bà Quỳnh Dao chết chưa…)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook