Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con
-
Chương 53: Lời mời
Ở đế đô ba tháng, mỗi ngày Lâm Đông đều ở bên cạnh mẹ, dưỡng thành thói quen trước khi ngủ sẽ hôn mẹ một cái, như vậy mẹ có thể an tâm mà ngủ, nhưng hôm nay chơi quá sức, thiếu chút nữa quên.
Bé mang chiếc giày nhỏ, chạy ra khỏi phòng, lên tiếng chào hỏi Lâm Lệ Hoa một chút, vội vàng chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, trực tiếp quẹo vào sân cách vách, chạy vào phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình đang uống thuốc.
Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc hỏi: “Bảo bối, sao con quay lại thế?”
Lâm Đông nói: “Mẹ, con quên hôn mẹ.”
Nguyễn Tâm Bình ngẩn ra, trong nháy mắt ánh mắt trở nên mềm mại.
Lâm Đông chạy thịch thịch đến trước mặt Nguyễn Tâm Bình, bò lên trên ghế salon, tay nhỏ vịn cánh tay Nguyễn Tâm Bình, chu cái miệng nhỏ nhắn “chụt” một cái lên mặt của Nguyễn Tâm Bình, sau đó nói câu “Mẹ ngủ ngon, tạm biệt mẹ”, sau đó trong tiếng dặn dò của dì và mẹ lại một lần trở lại tiệm tạp hóa, chui vào chăn.
Mục Hưng Hà lập tức lại gần hỏi: “Hôn mẹ em rồi hả?”
Lâm Đông nói: “Dạ, em còn nói chúc ngủ ngon với mẹ em nữa.”
REPORT THIS AD
Kỳ Kỳ hỏi: “Lâm Đông, mày nói chúc ngủ ngon với mẹ mày như thế nào.”
Lâm Đông trả lời: “Tao nói ‘Mẹ ngủ ngon, tạm biệt mẹ’.”
Kỳ Kỳ không thèm suy nghĩ mà hỏi: “Tại sao mày không nói ba ngủ ngon?”
“Mẹ tao là mẹ tao, không phải ba tao, tao không thể nói ba ngủ ngon.”
“Vậy ba mày đâu? Mày có ba không?”
“Tao có!” Kỳ thực đối với việc sinh ra ở đế đô Lâm Đông không có chút ấn tượng nào, có ấn tượng với mẹ cũng là bởi vì nhiều lần xuất hiện ở trong mơ, cho nên vẫn luôn gọi mẹ, nhưng ba chỉ là một hình ảnh mơ mơ hồ hồ, mãi đến tận khi bé đến đế đô, dì lén lút cho bé xem video, bé mới biết ba có tồn tại, giờ khắc này trả lời: “Ba tao cực kỳ thương tao!”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy ba mày đâu?”
“Đi làm ăn rồi.”
“Tại sao không trở về tới thăm mày với mẹ của mày?”
“Dì tao nói, bởi vì ba ta đi biển, không có tín hiệu, cho nên ba còn chưa biết tao đã trở về, chờ ba tao biết sẽ đến.”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy khi nào thì ba mày biết mà đến?”
Hạ Tiểu Xuyên không nhịn được nói: “Kỳ Kỳ, mày có bị ngốc không vậy? Đã nói là đi biển, đương nhiên là khi nào trở về mới biết chứ.”
REPORT THIS AD
Kỳ Kỳ không nghe giải thích, chỉ nhớ kỹ hai chữ “bị ngốc” mà Hạ Tiểu Xuyên nói, lập tức phản bác: “Mày mới là kẻ ngốc!”
“Mày là kẻ ngốc.”
“Mày ý.”
“Mày thì có.”
“Mày ý mày ý mày ý.”
“Mày thì có mày thì có mày thì có.”
“…”
Hai đứa bé cách Lâm Đông và Mục Hưng Hà mà ầm ĩ, đồng thời duỗi bàn chân nhỏ vung qua người Lâm Đông và Mục Hưng Hà mà so chiêu, sợ bị thương tới người vô tội, Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông qua nằm gần Tưởng Tiểu Quân mà ngủ, để Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên ngủ cùng nhau rồi thuận tiện đánh nhau, kết quả đến khi hai người thật sự nằm cùng một chỗ lại dừng đánh, bắt đầu tung chứng cứ cho đối phương để chứng tỏ “Tao không phải người ngốc”.
“Tao đã đọc thuộc lòng “trước giường ánh trăng sáng” của Lý Bạch, tao không phải người ngốc.”
“Tao cũng đã đọc thuộc lòng “đất trắng ngỡ như sương”, tao cũng không phải kẻ ngốc.”
“Tao biết bắt tôm hùm, tao không phải người ngốc..”
REPORT THIS AD
“Ta biết phân biệt cá chép cá mè, tao không phải kẻ ngốc.”
“…”
Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân không để ý tới Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, kết quả Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên tự ầm ĩ lên rồi kéo cả Lâm Đông vào, tất nhiên Mục Hưng Hà muốn chen vào, một khi Mục Hưng Hà chen vào, sẽ đem mấy chuyện xấu của Tưởng Tiểu Quân lôi ra, bắt Tưởng Tiểu Quân cõng nồi.
Vì vậy năm đứa nhỏ bắt đầu làm rùm beng ở trên giường, đánh nhau rồi cười như điên, mày đạp một cái vào mông tao, tao đè mày một cái, như mấy con chuột đi đào hang vậy, tiếng thùng thùng thùng vang lên không ngừng trong phòng, mãi đến tận khi Hạ Thanh Chương lạnh mặt xuất hiện, năm đứa nhỏ đồng thời giả bộ ngủ, Hạ Thanh Chương ngồi trong phòng trông coi, năm đứa nhỏ giả bộ một chút ngủ thật mất ba.
Lúc này Hạ Thanh Chương mới tắt đèn rời đi.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà cùng mở mắt ra, hai đứa bé nháy mắt đồng thời nhìn về phía Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân, xác định bọn họ đều đang ngủ, Mục Hưng Hà nhỏ giọng hỏi: “Đông Đông, sao em chưa ngủ?”
Lâm Đông nói: Em mới vừa nhìn thấy ông của em.”
“Ông của em?”
Lâm Đông gật đầu, chỉ tay ra cửa sổ, nói: “Anh xem, thật nhiều sao.”
Chuyện ông của Lâm Đông qua đời sau đó biến thành sao trên trời Mục Hưng Hà còn nhớ, cậu lập tức nói tiếp: “Ngôi sao sáng nhất kia là ông của em.”
REPORT THIS AD
“Đúng ạ.”
“Vậy em muốn nói chuyện với ông của em à?”
“Dạ, đã một trăm ngày rồi em không nói chuyện với ông.”
“Sao lâu vậy rồi em mới nói chuyện cùng ông? Đế đô không có sao à?”
“Có, thế nhưng mỗi ngày em và mẹ đều ngủ sớm, lúc đó ngôi sao sáng nhất còn chưa xuất hiện, em và mẹ đang ngủ, cho nên em không nói chuyện với ông nhiều được.”
Mục Hưng Hà không hiểu hỏi: “Vậy tại sao hai người ngủ sớm như vậy?”
Lâm Đông nghiêm túc trả lời: “Bởi vì bác sĩ nói, mẹ em phải ngủ sớm dậy sớm.”
“Em nghe lời của bác sĩ.”
“Dạ, em và mẹ đều nghe lời của bác sĩ, như vậy thân thể mới tốt được.”
“Mẹ em đã khỏe chưa?”
“Chưa khỏe hết, bác sĩ nói nuôi cho khỏe là được.”
“Ừ, mẹ em sẽ sớm khỏe lại hết thôi.”
“Dạ.”
REPORT THIS AD
Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông nói chuyện một lát, rồi để cho Lâm Đông nói chuyện với ông, Lâm Đông nằm sát mép giường, từ cửa sổ nhìn thấy một vùng sao trời.
Tìm trong vùng sao trời một ngôi sao sáng nhất, trong nháy mắt bé nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm ngôi sao, sau khi gọi mấy tiếng ông ơi, mới bắt đầu chậm rãi kể chuyện với ngôi sao: “Ông ơi, con đã tìm được mẹ rồi, mẹ của con rất xinh đẹp, con còn có ba nữa, ba của con đang đi biển, chờ ba trở về, ba sẽ đến gặp con, bọn họ rất thương con, bây giờ có thật là nhiều người thương con, mẹ, dì, cô, dượng, Hưng Hà, Tiểu Xuyên còn có thật nhiều thật là nhiều người khác nữa, con thật vui vẻ.
“Ông ơi, ông ở trên trời thế nào? Trên trời có phải là rất lớn không ạ?
“Ông ơi, mùa xuân rồi ông đừng mặc dày quá, nếu không thì ông không cởi quần áo ra được đâu, mặc quá dày con cũng cởi không được, nhưng mà sang năm con có thể cởi ra rồi, ông ơi ông có nhớ con không? Con rất nhớ ông, hôm trước con nằm mơ thấy ông, mơ thấy ánh mắt của ông tốt lên rồi, xem báo cũng không cần đeo kiếng lão nữa, con vui lắm, ông ở trên trời tốt nhé, con phải đi ngủ rồi, ông ngủ ngon.”
Nói xong với bầu trời, Lâm Đông quay đầu lại nói với Mục Hưng Hà: “Hưng Hà, em nói xong rồi, chúng ta đi ngủ đi, khi nào thức dậy chúng ta đi bắt châu chấu, bắt châu chấu xong mọi người đến xem nhà mới của em, nhà mới của em đẹp lắm đó.”
Mục Hưng Hà xoay người, nằm ở trên giường nói: “Được, sáng sớm ngày mai chúng ta dậy sớm một chút đi bắt châu chấu.”
Lâm Đông cũng vươn mình nằm trên giường, nói: “Dạ, ngủ thôi.”
REPORT THIS AD
“Ngủ.”
Hai người nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì ngủ, lúc bắt đầu ngủ còn đàng hoàng, đến khi ngủ tới nửa đêm năm đứa nhỏ xoay vòng còn đạp chăn, cũng may nửa đêm Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương đi sang hai, ba lần nhét chăn cho bọn nhỏ, cho nên sáng hôm sau khi tỉnh dậy cả năm đứa đều nhảy nhót tưng bừng, thừa dịp sương mù dày đặc đi ra bãi cỏ bắt châu chấu, bắt xong châu chấu thì thả vào trong hộp giấy, sau đó Lâm Đông bắt đầu giúp đỡ Lâm Lệ Hoa lấy một ít hàng hóa bên trong tiệm tạp hóa bày ra bên ngoài để bán.
Bốn đứa Mục Hưng Hà và Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy Lâm Đông chịu khó như thế, cũng đều tiến lên giúp đỡ bày hàng, Lâm Đông vui vẻ nhìn, vừa quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tâm Ninh đi ra từ cách vách, Lâm Đông lập tức gọi: “Dì.”
Nguyễn Tâm Ninh hỏi: “Tri Nhiên, sao con dậy sớm quá vậy?”
“Con đi bắt châu chấu ạ.”
“Bắt châu chấu thì phải dậy sớm thế à?”
“Dạ, dậy sớm còn sương mù, châu chấu không bay được, nếu không thì bọn con bắt không được.”
“Ồ, Tri Nhiên hiểu biết thật nhiều nha.”
Lâm Đông nghe vậy có chút thẹn thùng, hơi cúi đầu, lòng bàn tay nhỏ chà chà quần áo, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: “Mẹ con thức chưa ạ?”
Nguyễn Tâm Ninh không xác định mà nói: “Chắc là thức rồi đó.”
REPORT THIS AD
“Con đi xem mẹ.”
“Đi đi.”
Lâm Đông lập tức nói tạm biệt với đám Mục Hưng Hà, sau đó chạy vào khu nhà nhỏ cách vách, từ hôm nay đây chính là nhà của bé, bố cục sân cũng na ná như nhà của Mục Hưng Hà, thế nhưng những chi tiết nhỏ được Nguyễn Tâm Ninh chỉnh lý lại nhìn rất an nhàn, bé rất thích, bước chân ngắn chạy vào phòng khách, đột nhiên dừng chân lại, sau đó nhón từng bước nhỏ đi về phía phòng ngủ, đến cửa phòng ngủ tay nhỏ vịn khung cửa, đứng ở cạnh cửa, sau đó dùng ngón tay út nhẹ nhàng chọt cửa phòng, cửa phòng không tiếng động mở ra một cái khe.
Bé ghé sát khe cửa nhìn vào bên trong phòng ngủ, nếu như mẹ còn đang ngủ, bé sẽ để mẹ ngủ thêm một lát, bởi vì bác sĩ nói không thể quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ, nếu như mẹ tỉnh rồi, bé sẽ đi vào.
“Tri Nhiên, là Tri Nhiên đó à?”
“Mẹ, là con ạ.”
“Mau tới đây cho mẹ nhìn cái nào.”
Lâm Đông đẩy cửa phòng ra, phòng ngủ bị rọi sáng, bé vui vẻ đi đến đầu giường.
Nguyễn Tâm Bình vươn tay nâng mặt của bé lên rồi hôn một cái, dịu dàng nói: “Bảo bối, chào buổi sáng.”
Lâm Đông vui mừng, đồng điếu ở khóe miệng hiện ra: “Mẹ, chào buổi sáng.”
REPORT THIS AD
“Còn rất sớm đó.”
“Dạ, con đi bắt châu chấu, rồi phụ cô mở tiệm.”
“Con giỏi quá.”
Nguyễn Tâm Bình nói chuyện rất tình cảm, giọng nói thì dịu dàng, cô rất thích khen Lâm Đông, sự khen ngợi của cô như một luồng suối ấm áp thơm ngọt làm ướt lòng Lâm Đông, mỗi lần như vậy bé đều cảm thấy rất ngọt, giờ khắc này cũng vậy.
Nguyễn Tâm Bình dịu dàng hỏi: “Con đói bụng chưa?”
Lâm Đông gật đầu: “Dạ rồi.”
“Vậy mẹ làm bánh mì cho con ăn nhé?”
“Cũng cho bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên ăn được không ạ?” Lâm Đông hỏi.
Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Con muốn cho bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên ăn sao?”
Lâm Đông ngước mắt nhìn sắc mặt Nguyễn Tâm Bình, không đợi bé tỉ mỉ quan sát, Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nói ngay lập tức: “Bảo bối, không sao, con cứ nói thật, không cần nhìn sắc mặt của mẹ, trong lòng con nghĩ gì thì nói cho mẹ nghe cái đó, được không?”
Lâm Đông đấu tranh nội tâm một hồi, nói: “Con từng ăn qua cơm mà mẹ của Hưng Hà và Tiểu Xuyên làm, ăn thật ngon, bọn họ chưa từng ăn cơm mẹ làm, con muốn bọn họ cũng khen cơm mà mẹ làm rất ngon.”
REPORT THIS AD
Nguyễn Tâm Bình cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp lại ngọt ngọt, tóm lại là hạnh phúc chiếm thượng phong, cô vươn tay kéo Lâm Đông vào trong lồng ngực, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé nói: “Bảo bối nhỏ của mẹ, sao con lại tốt như vậy chứ, sao lại tốt thế hả, mẹ rất vui vì có bảo bối như con, được, lát nữa con gọi bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên qua đây, mẹ làm điểm tâm cho bọn họ ăn, có được không?”
“Dạ được.” Lâm Đông cao hứng hỏi: “Vậy bọn họ có thể tới bên này chơi không ạ?”
Nguyễn Tâm Bình cười dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể, bọn họ là bạn bè của con mà, mẹ rất hoan nghênh bọn họ tới chỗ này.”
Lâm Đông lại hỏi: “Có thể đến phòng của con chơi không ạ?”
“Đương nhiên, đây là nhà của con, nên con cũng là chủ nhân của căn nhà, con muốn làm gì cũng được cả, biết không?”
Lâm Đông vui sướng gật đầu: “Dạ biết ạ.”
Nguyễn Tâm Bình vươn tay xoa mái tóc mềm mại Lâm Đông, nhẹ giọng nói mấy lời với Lâm Đông, ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, bé chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, không thể hiểu rõ ràng toàn bộ đạo lý thế nhưng có thể lĩnh hội vài ý chính, mẹ nói cho bé biết trẻ con được sinh ra như thế nào, nói cho bé biết bé là kết tinh tình yêu của ba mẹ, nói cho bé biết ở đây là nhà của bé, bé không cần đi lấy lòng bất cứ người nào, cũng nói cho bé biết mẹ vĩnh viễn yêu bé, đó là tất cả. Không cần tự ti không cần buồn bã, cứ vui vẻ một chút, dũng cảm một chút cho dù phô trương cũng được.
Lâm Đông nghe mà cảm thấy ấm lòng, bé lại một lần nữa cảm nhận được “Có mẹ trẻ con là bảo bối”, mẹ thật là tốt, bé không nhịn được nghiêng người ôm cổ Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình cố ý chọc lét bé, làm bé cười khanh khách không ngừng, Nguyễn Tâm Bình cũng thoải mái mà cười, một buổi sáng tâm tình không tệ vùi đầu bận rộn trong nhà bếp.
Từ nhỏ gia cảnh nhà Nguyễn Tâm Bình đã khá giả, đã từng có thời gian cơm đến há mồm áo đến thì đưa tay, sau khi quen biết Bùi Thức Vi, học kỹ thuật nấu nướng đơn giản với Bùi Thức Vi có trù nghệ tuyệt vời, cô học các món điểm tâm phương tây là tốt nhất, bởi vì đơn giản.
Vì bọn Mục Hưng Hà đều là trẻ con, hẳn là sẽ thích các loại điểm tâm ngọt, Nguyễn Tâm Bình tự mình nướng bánh mì, bánh quy, nấu trứng gà, sau đó lại ép nước trái cây, hâm nóng sữa bò, để Lâm Đông hào hứng chạy đến nhà đám Mục Hưng Hà gọi Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân gọi đến nhà mình ăn điểm tâm, bốn đứa nhỏ chưa từng ăn điểm tâm kiểu phương tây, nhìn mới mẻ, lại thêm Nguyễn Tâm Bình cố ý nặn thành hình dáng trẻ con thích ăn, cho nên bọn Mục Hưng Hà vùi đầu ăn liên tục, làm cho Lâm Đông sướng đến phát rồ luôn.
Nguyễn Tâm Bình thở phào nhẹ nhõm, sợ mình làm không tốt, khiến cho con trai mình khó chịu, coi bộ rất tốt, cô cười tiến vào phòng ngủ uống thuốc.
Sau khi năm đứa nhỏ Lâm Đông và Mục Hưng Hà ăn xong, tinh lực no đủ không có chuyện gì làm, đương nhiên là chơi, vì để cho mẹ ngẩng đầu là nhìn thấy mình, Lâm Đông đề nghị mọi người chơi đùa trong sân nhà bé, chơi đến điên luôn, chơi đến buổi trưa, giọng răn dạy của ba Kỳ Kỳ truyền đến từ ngoài sân: “Kỳ Kỳ, còn chơi hả! Mày làm xong bài tập ở nhà chưa? Tiểu Quân nữa, con làm xong bài tập ở nhà chưa? Tiểu Xuyên còn con nữa?”
Sắc mặt của Kỳ Kỳ thay đổi.
Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên cũng sửng sốt.
Bé mang chiếc giày nhỏ, chạy ra khỏi phòng, lên tiếng chào hỏi Lâm Lệ Hoa một chút, vội vàng chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, trực tiếp quẹo vào sân cách vách, chạy vào phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình đang uống thuốc.
Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc hỏi: “Bảo bối, sao con quay lại thế?”
Lâm Đông nói: “Mẹ, con quên hôn mẹ.”
Nguyễn Tâm Bình ngẩn ra, trong nháy mắt ánh mắt trở nên mềm mại.
Lâm Đông chạy thịch thịch đến trước mặt Nguyễn Tâm Bình, bò lên trên ghế salon, tay nhỏ vịn cánh tay Nguyễn Tâm Bình, chu cái miệng nhỏ nhắn “chụt” một cái lên mặt của Nguyễn Tâm Bình, sau đó nói câu “Mẹ ngủ ngon, tạm biệt mẹ”, sau đó trong tiếng dặn dò của dì và mẹ lại một lần trở lại tiệm tạp hóa, chui vào chăn.
Mục Hưng Hà lập tức lại gần hỏi: “Hôn mẹ em rồi hả?”
Lâm Đông nói: “Dạ, em còn nói chúc ngủ ngon với mẹ em nữa.”
REPORT THIS AD
Kỳ Kỳ hỏi: “Lâm Đông, mày nói chúc ngủ ngon với mẹ mày như thế nào.”
Lâm Đông trả lời: “Tao nói ‘Mẹ ngủ ngon, tạm biệt mẹ’.”
Kỳ Kỳ không thèm suy nghĩ mà hỏi: “Tại sao mày không nói ba ngủ ngon?”
“Mẹ tao là mẹ tao, không phải ba tao, tao không thể nói ba ngủ ngon.”
“Vậy ba mày đâu? Mày có ba không?”
“Tao có!” Kỳ thực đối với việc sinh ra ở đế đô Lâm Đông không có chút ấn tượng nào, có ấn tượng với mẹ cũng là bởi vì nhiều lần xuất hiện ở trong mơ, cho nên vẫn luôn gọi mẹ, nhưng ba chỉ là một hình ảnh mơ mơ hồ hồ, mãi đến tận khi bé đến đế đô, dì lén lút cho bé xem video, bé mới biết ba có tồn tại, giờ khắc này trả lời: “Ba tao cực kỳ thương tao!”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy ba mày đâu?”
“Đi làm ăn rồi.”
“Tại sao không trở về tới thăm mày với mẹ của mày?”
“Dì tao nói, bởi vì ba ta đi biển, không có tín hiệu, cho nên ba còn chưa biết tao đã trở về, chờ ba tao biết sẽ đến.”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy khi nào thì ba mày biết mà đến?”
Hạ Tiểu Xuyên không nhịn được nói: “Kỳ Kỳ, mày có bị ngốc không vậy? Đã nói là đi biển, đương nhiên là khi nào trở về mới biết chứ.”
REPORT THIS AD
Kỳ Kỳ không nghe giải thích, chỉ nhớ kỹ hai chữ “bị ngốc” mà Hạ Tiểu Xuyên nói, lập tức phản bác: “Mày mới là kẻ ngốc!”
“Mày là kẻ ngốc.”
“Mày ý.”
“Mày thì có.”
“Mày ý mày ý mày ý.”
“Mày thì có mày thì có mày thì có.”
“…”
Hai đứa bé cách Lâm Đông và Mục Hưng Hà mà ầm ĩ, đồng thời duỗi bàn chân nhỏ vung qua người Lâm Đông và Mục Hưng Hà mà so chiêu, sợ bị thương tới người vô tội, Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông qua nằm gần Tưởng Tiểu Quân mà ngủ, để Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên ngủ cùng nhau rồi thuận tiện đánh nhau, kết quả đến khi hai người thật sự nằm cùng một chỗ lại dừng đánh, bắt đầu tung chứng cứ cho đối phương để chứng tỏ “Tao không phải người ngốc”.
“Tao đã đọc thuộc lòng “trước giường ánh trăng sáng” của Lý Bạch, tao không phải người ngốc.”
“Tao cũng đã đọc thuộc lòng “đất trắng ngỡ như sương”, tao cũng không phải kẻ ngốc.”
“Tao biết bắt tôm hùm, tao không phải người ngốc..”
REPORT THIS AD
“Ta biết phân biệt cá chép cá mè, tao không phải kẻ ngốc.”
“…”
Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân không để ý tới Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, kết quả Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên tự ầm ĩ lên rồi kéo cả Lâm Đông vào, tất nhiên Mục Hưng Hà muốn chen vào, một khi Mục Hưng Hà chen vào, sẽ đem mấy chuyện xấu của Tưởng Tiểu Quân lôi ra, bắt Tưởng Tiểu Quân cõng nồi.
Vì vậy năm đứa nhỏ bắt đầu làm rùm beng ở trên giường, đánh nhau rồi cười như điên, mày đạp một cái vào mông tao, tao đè mày một cái, như mấy con chuột đi đào hang vậy, tiếng thùng thùng thùng vang lên không ngừng trong phòng, mãi đến tận khi Hạ Thanh Chương lạnh mặt xuất hiện, năm đứa nhỏ đồng thời giả bộ ngủ, Hạ Thanh Chương ngồi trong phòng trông coi, năm đứa nhỏ giả bộ một chút ngủ thật mất ba.
Lúc này Hạ Thanh Chương mới tắt đèn rời đi.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà cùng mở mắt ra, hai đứa bé nháy mắt đồng thời nhìn về phía Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân, xác định bọn họ đều đang ngủ, Mục Hưng Hà nhỏ giọng hỏi: “Đông Đông, sao em chưa ngủ?”
Lâm Đông nói: Em mới vừa nhìn thấy ông của em.”
“Ông của em?”
Lâm Đông gật đầu, chỉ tay ra cửa sổ, nói: “Anh xem, thật nhiều sao.”
Chuyện ông của Lâm Đông qua đời sau đó biến thành sao trên trời Mục Hưng Hà còn nhớ, cậu lập tức nói tiếp: “Ngôi sao sáng nhất kia là ông của em.”
REPORT THIS AD
“Đúng ạ.”
“Vậy em muốn nói chuyện với ông của em à?”
“Dạ, đã một trăm ngày rồi em không nói chuyện với ông.”
“Sao lâu vậy rồi em mới nói chuyện cùng ông? Đế đô không có sao à?”
“Có, thế nhưng mỗi ngày em và mẹ đều ngủ sớm, lúc đó ngôi sao sáng nhất còn chưa xuất hiện, em và mẹ đang ngủ, cho nên em không nói chuyện với ông nhiều được.”
Mục Hưng Hà không hiểu hỏi: “Vậy tại sao hai người ngủ sớm như vậy?”
Lâm Đông nghiêm túc trả lời: “Bởi vì bác sĩ nói, mẹ em phải ngủ sớm dậy sớm.”
“Em nghe lời của bác sĩ.”
“Dạ, em và mẹ đều nghe lời của bác sĩ, như vậy thân thể mới tốt được.”
“Mẹ em đã khỏe chưa?”
“Chưa khỏe hết, bác sĩ nói nuôi cho khỏe là được.”
“Ừ, mẹ em sẽ sớm khỏe lại hết thôi.”
“Dạ.”
REPORT THIS AD
Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông nói chuyện một lát, rồi để cho Lâm Đông nói chuyện với ông, Lâm Đông nằm sát mép giường, từ cửa sổ nhìn thấy một vùng sao trời.
Tìm trong vùng sao trời một ngôi sao sáng nhất, trong nháy mắt bé nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm ngôi sao, sau khi gọi mấy tiếng ông ơi, mới bắt đầu chậm rãi kể chuyện với ngôi sao: “Ông ơi, con đã tìm được mẹ rồi, mẹ của con rất xinh đẹp, con còn có ba nữa, ba của con đang đi biển, chờ ba trở về, ba sẽ đến gặp con, bọn họ rất thương con, bây giờ có thật là nhiều người thương con, mẹ, dì, cô, dượng, Hưng Hà, Tiểu Xuyên còn có thật nhiều thật là nhiều người khác nữa, con thật vui vẻ.
“Ông ơi, ông ở trên trời thế nào? Trên trời có phải là rất lớn không ạ?
“Ông ơi, mùa xuân rồi ông đừng mặc dày quá, nếu không thì ông không cởi quần áo ra được đâu, mặc quá dày con cũng cởi không được, nhưng mà sang năm con có thể cởi ra rồi, ông ơi ông có nhớ con không? Con rất nhớ ông, hôm trước con nằm mơ thấy ông, mơ thấy ánh mắt của ông tốt lên rồi, xem báo cũng không cần đeo kiếng lão nữa, con vui lắm, ông ở trên trời tốt nhé, con phải đi ngủ rồi, ông ngủ ngon.”
Nói xong với bầu trời, Lâm Đông quay đầu lại nói với Mục Hưng Hà: “Hưng Hà, em nói xong rồi, chúng ta đi ngủ đi, khi nào thức dậy chúng ta đi bắt châu chấu, bắt châu chấu xong mọi người đến xem nhà mới của em, nhà mới của em đẹp lắm đó.”
Mục Hưng Hà xoay người, nằm ở trên giường nói: “Được, sáng sớm ngày mai chúng ta dậy sớm một chút đi bắt châu chấu.”
Lâm Đông cũng vươn mình nằm trên giường, nói: “Dạ, ngủ thôi.”
REPORT THIS AD
“Ngủ.”
Hai người nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì ngủ, lúc bắt đầu ngủ còn đàng hoàng, đến khi ngủ tới nửa đêm năm đứa nhỏ xoay vòng còn đạp chăn, cũng may nửa đêm Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương đi sang hai, ba lần nhét chăn cho bọn nhỏ, cho nên sáng hôm sau khi tỉnh dậy cả năm đứa đều nhảy nhót tưng bừng, thừa dịp sương mù dày đặc đi ra bãi cỏ bắt châu chấu, bắt xong châu chấu thì thả vào trong hộp giấy, sau đó Lâm Đông bắt đầu giúp đỡ Lâm Lệ Hoa lấy một ít hàng hóa bên trong tiệm tạp hóa bày ra bên ngoài để bán.
Bốn đứa Mục Hưng Hà và Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy Lâm Đông chịu khó như thế, cũng đều tiến lên giúp đỡ bày hàng, Lâm Đông vui vẻ nhìn, vừa quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tâm Ninh đi ra từ cách vách, Lâm Đông lập tức gọi: “Dì.”
Nguyễn Tâm Ninh hỏi: “Tri Nhiên, sao con dậy sớm quá vậy?”
“Con đi bắt châu chấu ạ.”
“Bắt châu chấu thì phải dậy sớm thế à?”
“Dạ, dậy sớm còn sương mù, châu chấu không bay được, nếu không thì bọn con bắt không được.”
“Ồ, Tri Nhiên hiểu biết thật nhiều nha.”
Lâm Đông nghe vậy có chút thẹn thùng, hơi cúi đầu, lòng bàn tay nhỏ chà chà quần áo, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: “Mẹ con thức chưa ạ?”
Nguyễn Tâm Ninh không xác định mà nói: “Chắc là thức rồi đó.”
REPORT THIS AD
“Con đi xem mẹ.”
“Đi đi.”
Lâm Đông lập tức nói tạm biệt với đám Mục Hưng Hà, sau đó chạy vào khu nhà nhỏ cách vách, từ hôm nay đây chính là nhà của bé, bố cục sân cũng na ná như nhà của Mục Hưng Hà, thế nhưng những chi tiết nhỏ được Nguyễn Tâm Ninh chỉnh lý lại nhìn rất an nhàn, bé rất thích, bước chân ngắn chạy vào phòng khách, đột nhiên dừng chân lại, sau đó nhón từng bước nhỏ đi về phía phòng ngủ, đến cửa phòng ngủ tay nhỏ vịn khung cửa, đứng ở cạnh cửa, sau đó dùng ngón tay út nhẹ nhàng chọt cửa phòng, cửa phòng không tiếng động mở ra một cái khe.
Bé ghé sát khe cửa nhìn vào bên trong phòng ngủ, nếu như mẹ còn đang ngủ, bé sẽ để mẹ ngủ thêm một lát, bởi vì bác sĩ nói không thể quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ, nếu như mẹ tỉnh rồi, bé sẽ đi vào.
“Tri Nhiên, là Tri Nhiên đó à?”
“Mẹ, là con ạ.”
“Mau tới đây cho mẹ nhìn cái nào.”
Lâm Đông đẩy cửa phòng ra, phòng ngủ bị rọi sáng, bé vui vẻ đi đến đầu giường.
Nguyễn Tâm Bình vươn tay nâng mặt của bé lên rồi hôn một cái, dịu dàng nói: “Bảo bối, chào buổi sáng.”
Lâm Đông vui mừng, đồng điếu ở khóe miệng hiện ra: “Mẹ, chào buổi sáng.”
REPORT THIS AD
“Còn rất sớm đó.”
“Dạ, con đi bắt châu chấu, rồi phụ cô mở tiệm.”
“Con giỏi quá.”
Nguyễn Tâm Bình nói chuyện rất tình cảm, giọng nói thì dịu dàng, cô rất thích khen Lâm Đông, sự khen ngợi của cô như một luồng suối ấm áp thơm ngọt làm ướt lòng Lâm Đông, mỗi lần như vậy bé đều cảm thấy rất ngọt, giờ khắc này cũng vậy.
Nguyễn Tâm Bình dịu dàng hỏi: “Con đói bụng chưa?”
Lâm Đông gật đầu: “Dạ rồi.”
“Vậy mẹ làm bánh mì cho con ăn nhé?”
“Cũng cho bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên ăn được không ạ?” Lâm Đông hỏi.
Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Con muốn cho bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên ăn sao?”
Lâm Đông ngước mắt nhìn sắc mặt Nguyễn Tâm Bình, không đợi bé tỉ mỉ quan sát, Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nói ngay lập tức: “Bảo bối, không sao, con cứ nói thật, không cần nhìn sắc mặt của mẹ, trong lòng con nghĩ gì thì nói cho mẹ nghe cái đó, được không?”
Lâm Đông đấu tranh nội tâm một hồi, nói: “Con từng ăn qua cơm mà mẹ của Hưng Hà và Tiểu Xuyên làm, ăn thật ngon, bọn họ chưa từng ăn cơm mẹ làm, con muốn bọn họ cũng khen cơm mà mẹ làm rất ngon.”
REPORT THIS AD
Nguyễn Tâm Bình cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp lại ngọt ngọt, tóm lại là hạnh phúc chiếm thượng phong, cô vươn tay kéo Lâm Đông vào trong lồng ngực, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé nói: “Bảo bối nhỏ của mẹ, sao con lại tốt như vậy chứ, sao lại tốt thế hả, mẹ rất vui vì có bảo bối như con, được, lát nữa con gọi bọn Hưng Hà và Tiểu Xuyên qua đây, mẹ làm điểm tâm cho bọn họ ăn, có được không?”
“Dạ được.” Lâm Đông cao hứng hỏi: “Vậy bọn họ có thể tới bên này chơi không ạ?”
Nguyễn Tâm Bình cười dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể, bọn họ là bạn bè của con mà, mẹ rất hoan nghênh bọn họ tới chỗ này.”
Lâm Đông lại hỏi: “Có thể đến phòng của con chơi không ạ?”
“Đương nhiên, đây là nhà của con, nên con cũng là chủ nhân của căn nhà, con muốn làm gì cũng được cả, biết không?”
Lâm Đông vui sướng gật đầu: “Dạ biết ạ.”
Nguyễn Tâm Bình vươn tay xoa mái tóc mềm mại Lâm Đông, nhẹ giọng nói mấy lời với Lâm Đông, ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, bé chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, không thể hiểu rõ ràng toàn bộ đạo lý thế nhưng có thể lĩnh hội vài ý chính, mẹ nói cho bé biết trẻ con được sinh ra như thế nào, nói cho bé biết bé là kết tinh tình yêu của ba mẹ, nói cho bé biết ở đây là nhà của bé, bé không cần đi lấy lòng bất cứ người nào, cũng nói cho bé biết mẹ vĩnh viễn yêu bé, đó là tất cả. Không cần tự ti không cần buồn bã, cứ vui vẻ một chút, dũng cảm một chút cho dù phô trương cũng được.
Lâm Đông nghe mà cảm thấy ấm lòng, bé lại một lần nữa cảm nhận được “Có mẹ trẻ con là bảo bối”, mẹ thật là tốt, bé không nhịn được nghiêng người ôm cổ Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình cố ý chọc lét bé, làm bé cười khanh khách không ngừng, Nguyễn Tâm Bình cũng thoải mái mà cười, một buổi sáng tâm tình không tệ vùi đầu bận rộn trong nhà bếp.
Từ nhỏ gia cảnh nhà Nguyễn Tâm Bình đã khá giả, đã từng có thời gian cơm đến há mồm áo đến thì đưa tay, sau khi quen biết Bùi Thức Vi, học kỹ thuật nấu nướng đơn giản với Bùi Thức Vi có trù nghệ tuyệt vời, cô học các món điểm tâm phương tây là tốt nhất, bởi vì đơn giản.
Vì bọn Mục Hưng Hà đều là trẻ con, hẳn là sẽ thích các loại điểm tâm ngọt, Nguyễn Tâm Bình tự mình nướng bánh mì, bánh quy, nấu trứng gà, sau đó lại ép nước trái cây, hâm nóng sữa bò, để Lâm Đông hào hứng chạy đến nhà đám Mục Hưng Hà gọi Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân gọi đến nhà mình ăn điểm tâm, bốn đứa nhỏ chưa từng ăn điểm tâm kiểu phương tây, nhìn mới mẻ, lại thêm Nguyễn Tâm Bình cố ý nặn thành hình dáng trẻ con thích ăn, cho nên bọn Mục Hưng Hà vùi đầu ăn liên tục, làm cho Lâm Đông sướng đến phát rồ luôn.
Nguyễn Tâm Bình thở phào nhẹ nhõm, sợ mình làm không tốt, khiến cho con trai mình khó chịu, coi bộ rất tốt, cô cười tiến vào phòng ngủ uống thuốc.
Sau khi năm đứa nhỏ Lâm Đông và Mục Hưng Hà ăn xong, tinh lực no đủ không có chuyện gì làm, đương nhiên là chơi, vì để cho mẹ ngẩng đầu là nhìn thấy mình, Lâm Đông đề nghị mọi người chơi đùa trong sân nhà bé, chơi đến điên luôn, chơi đến buổi trưa, giọng răn dạy của ba Kỳ Kỳ truyền đến từ ngoài sân: “Kỳ Kỳ, còn chơi hả! Mày làm xong bài tập ở nhà chưa? Tiểu Quân nữa, con làm xong bài tập ở nhà chưa? Tiểu Xuyên còn con nữa?”
Sắc mặt của Kỳ Kỳ thay đổi.
Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên cũng sửng sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook